Trên biển
Lạc Ninh lạnh lùng nhìn đám người trưởng lão Lâu Lục, "Các vị muốn tự mình rút lui hay vẫn muốn tiếp tục đấu pháp?".
Trưởng lão Lâu Lục nhớ lại lời cậu hai đã dặn, chỉ có thể cứng đầu nói: "Cô Lạc, đây là chuyện riêng của nhà họ Lâu chúng tôi, mong cô đừng nhúng tay vào".
Tiếc là cô gái này có vua rắn trong tay, còn được Tư Không Uý và Lôi Khâu che chở, nếu không ông ta thật sự muốn giết chết Lạc Ninh cho đỡ vướng víu.
Lạc Ninh cười nhạo: "Nói nãy giờ các vị vẫn lựa chọn phương án thứ hai đúng không?".
"Tôi cũng không rảnh tiếp tục vòng vo tam quốc với các vị, Lâu Nhiễm Nhiễm là người mà Lạc Ninh tôi sẽ che chở, ai cũng đừng hòng đưa cô ấy đi". Nói xong cô duỗi tay chạm vào Vua rắn, "Giao cho mày đó, trên tay ai có dính mạng người thì tùy ý mày xử trí, người không dính mạng người thì thôi".
Những người có dính tới mạng người trong tay, bị Vua rắn giải quyết thế nào đều là báo ứng của họ. Nhà họ Lâu đúng là không phải gia tộc trong sạch gì, Lạc Ninh cẩn thận quan sát, đã có tới bảy tám người trong số đó gánh không ít mạng người trên lưng rồi. Còn không phải là loại nặng nghiệp do nhân quả, mà là những người trước mặt hoàn toàn không đếm xỉa gì tới mạng sống của người bình thường. Lúc ra khỏi đảo, họ đã từng hại chết rất nhiều người vô tội, hoặc dùng phong thủy huyền thuật giúp kẻ xấu làm chuyện ác.
Vua rắn cũng ghét đám người không thành thật này, vì vậy lập tức ra hiệu cho bầy rắn biển làm lật thuyền của nhà họ Lâu. Người trên thuyền còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị rớt hết xuống biển.
Người nhà họ Lâu nào ngờ Lạc Ninh nói không hài lòng một tiếng là bảo Vua rắn trực tiếp ra tay luôn. Trước kia thường hay nghe nói Vua rắn của nhà họ Lôi có thể khống chế tất cả các giống rắn và bồi dưỡng cả quần thể hang rắn mấy chục ngàn con, nhưng chưa có ai tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của nó hay cách mà nó chỉ đạo bầy rắn. Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, nhưng họ chỉ ước gì chưa từng nhìn thấy.
Trưởng lão Lâu Lục lập tức cho người đi lái thuyền cứu hộ tới đây, riêng mình thì lấy đủ thứ bảo bối hộ mệnh ra và bơi ra xa hơn. Sau khi bị rớt xuống biển, bằng mắt thường ông ta cũng có thể nhìn thấy quanh chằng chịt rắn biển, cuối cùng không có hơi sức đâu mà bắt người nữa, ông ta chỉ muốn chạy trốn mà thôi. Về cơ bản thì rắn biển là loại có độc, còn là kịch độc. Nếu bị rắn cắn hai phát mà không được cấp cứu kịp thời, thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vua rắn rất khôn ngoan, nó biết ai là người dẫn đầu nhà họ Lâu tới đây. Nó ra lệnh cho bầy rắn lập tức tấn công về phía Lâu Lục đã bơi được một đoạn, sau đó kéo ông ta xuống biển sâu không để lại dấu vết gì. Những tên họ Lâu trên tay có dính mạng người vô tội cùng có kết cục tương tự, bị bầy rắn kéo thẳng xuống biển.
Người nhà họ Lâu còn sống thấy vậy đều sợ chết khiếp, may mà bình thường họ không có ra ngoài làm bậy, hoặc là còn chưa kịp làm bậy, vì vậy giữ được một mạng. Bầy rắn biển đã biến mất, cả đám đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển nghĩ lại mà sợ, trên lưng không chỉ là nước biển lạnh lẽo, mà còn là mồ hôi lạnh túa ra.
Lạc Ninh tựa vào mạn thuyền, nhìn đám người trên biển và hỏi: "Các vị còn muốn cản đường nữa không?".
Đám người nhà họ Lâu còn lại đã bị dọa cho tè ra quần, làm gì còn dám ngăn cản, "Không, không cản đường nữa".
Lạc Ninh nghe họ nói xong, mới quay đầu lại nói với Tư Không Uý: "Anh Tư Không, chúng ta có thể tiếp tục lên đường".
Tư Không Uý không ngờ Lạc Ninh có thể giải quyết chớp nhoáng tám người nhà họ Lâu xuất hiện đầu tiên để cản đường họ, mà còn giải quyết rất tàn nhẫn. Thế nhưng dựa trên tướng mạo của trưởng lão Lâu Lục và những kẻ đã bị rắn biển kéo xuống biển sâu, thật sự không phải là người lương thiện gì, trái lại còn thiếu nhiều món nợ máu trên người, chết không hết tội. Nhờ vậy có thể thấy được trong lòng Lạc Ninh vẫn còn tôn trọng chính nghĩa, sẽ không ỷ vào Vua rắn mà làm xằng bậy, nếu không đã trừ khử toàn bộ những người trên thuyền nhà họ Lâu rồi.
Tư Không Uý khẽ cười: "Được!".
Lâu Nhiễm Nhiễm không chút đồng tình với đám người trưởng lão Lâu Lục, bởi lẽ trước kia bọn họ thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu. Cô ấy muốn bước lên khoác tay Lạc Ninh, nhưng thấy ảnh đế Lục còn đứng bên cạnh nên đành dừng bước. Chỉ chồm người tới và nói: "Anh Ninh, chơi đẹp đấy, có thể nói là cô đang trừ hại cho dân".
Lạc Ninh bật cười và đáp lại: "Là công của vua rắn cả".
Vua rắn kiêu ngạo thè lưỡi rắn ra, dùng một cái đầu cọ vào cánh tay Lạc Ninh. Lạc Ninh biết nó cọ đầu làm gì, bèn lấy một viên đan dược ra rồi ném cho nó.
Thấy chỉ trong chốc lát mà Vua rắn đã nuốt hai viên đan dược rồi, khóe miệng Tư Không Uý giật giật, Lạc Ninh đúng là hoang phí. Quả nhiên Vua rắn cũng không dễ nuôi, có hâm mộ cũng không làm gì được.
Lâu Nhiễm Nhiễm khẽ cười, nói: "Không biết hai toán người còn lại của nhà họ Lâu mà biết được tin này thì có muốn vây bắt chúng ta nữa không!".
Lạc Ninh duỗi tay bấm đốt tính toán, "Có lẽ là không".
Người nhà họ Lâu không phải kẻ ngốc, sẽ không để những người khác đâm đầu vào chỗ chết.
Lâu Nhiễm Nhiễm bĩu môi, "Tôi cũng nghĩ vậy, đám người đó toàn là ý mạnh hiếp yếu nhưng lại co rúm trước kẻ mạnh hơn mình".
Sau đó tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Tôi còn tưởng đâu lần này người anh cả tốt của tôi sẽ tự mình tới đây cản đường, tiếc thật!".
Nếu không đã có thể khiến hắn trải nghiệm cảm giác bị bầy rắn kéo xuống đáy biển rồi.
Lạc Ninh cười nói: "Trốn được mùng một cũng không tránh được ngày rằm".
"Chẳng phải lần này anh ta sẽ tới Bắc Kinh sao? Sau này còn rất nhiều cơ hội", cô lại nói thêm: "Vả lại chỉ giải quyết trong một lần thì chơi không vui, cô còn trả thù kiểu gì được nữa?".
Lâu Nhiễm Nhiễm nở nụ cười tươi rói, "Anh Ninh nói phải, mới đó mà đã chết rồi thì đúng là không còn gì thú vị cả".
Tư Không Uý và Lôi Khâu đứng cách hai người không xa, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm thắp cho Lâu Dịch Hành một nén hương. Tên kia gây thù chuốc oán với ai cũng được, một hai kiếm chuyện với hai cô gái có thù phải báo này.
–Editor: Autumnnolove–
Chuyện xảy ra trên biển nhanh chóng được truyền tin về. Gia chủ Lâu gia nghe được đám người trưởng lão Lâu Lục đã bỏ mạng ngoài khơi, sắc mặt hết sức khó coi. Còn Lâu Dịch Hành thì mặt mày trắng bệch, may mà trước đó mí mắt của ba cứ giật liên tục bảo hắn ta đừng đi, nếu không với lòng thù hận của Lâu Nhiễm Nhiễm đối với hắn ta, chắc chắn hắn ta không thoát được kiếp nạn lần này.
Hắn ta hỏi: "Ba, có vẻ Lạc Ninh sẽ không để chúng ta bắt con út về, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?".
Trong lòng Lâu Dịch Hành không khỏi cảm thấy hối hận vì đã để cho trưởng lão Lâu Lục dẫn đầu nhóm người đi bắt Lâu Nhiễm Nhiễm. Lâu Lục là người của hắn ta, đã thay hắn ta làm rất nhiều chuyện. Bây giờ Lâu Lục chết rồi, hắn ta chỉ có thể vừa tức giận vừa bất lực không làm gì được. Trên hai con thuyền khác đến bắt Lâu Nhiễm Nhiễm cũng có những người mà hắn ta coi trọng, cho nên hắn đành phải lùi bước.
Gia chủ nhà họ Lâu nghĩ ngợi rồi nói: "Báo cho họ biết đừng chủ động xông lên bắt người nữa, nếu nhà họ Lạc bên kia thành công tóm được Lạc Ninh thì chúng ta hẵng hành động tiếp".
"Nếu nhà họ Lạc cũng thất bại thì để cho con ranh con đó được tự do thêm một khoảng thời gian nữa đi". Gia chủ Lâu không muốn nhà họ Lâu tổn thất nhân lực chỉ vì bắt một đứa con gái về.
Lâu Dịch Hành thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Dạ, con sẽ đi dặn dò họ ngay lập tức".
Sau đó hắn ta tò mò hỏi tiếp: "Ba, ba thấy nhà họ Lạc có thể thành công hay không?".
Có ai ngờ rằng bắt một người mà cũng có thể rắc rối thế này, tất cả là tại nhà họ Lôi, để cho Lạc Ninh thu phục được Vua rắn như hổ mọc thêm cánh. Lâu Dịch Hành tất nhiên hy vọng nhà họ Lạc thành công, sau này sẽ không có ai giúp đỡ Lâu Nhiễm Nhiễm nữa.
Gia chủ Lâu trả lời: "Nếu nhà họ Lạc đã hạ quyết tâm bắt cho bằng được Lạc Ninh thì cho dù có Vua rắn hay không họ cũng sẽ có cách xử trí".
Ông ta lại đổi giọng, "Có điều ba cảm thấy Lạc Ninh rất bí hiểm, cho nên nhà họ Lạc cũng không phải là không có khả năng thất bại".
Ai mà không mong nhà họ Lạc sẽ thành công, nếu không Lạc Ninh chẳng những là mầm mống tai hoạ của nhà họ Lạc, mà ngay cả nhà họ Lâu cũng không thoát được.
Tại nhà họ Lạc, gia chủ Lạc nhận được tin tức thì trầm mặc một hồi. Sau đó hạ lệnh thay đổi kế hoạch trước đó, hai nhóm cản đường ban đầu được nhập lại thành một, tộc lão cũng không cần phải đứng ở phía sau để đề phòng thất thủ.
Người nhà họ Lạc nhận được mệnh lệnh, không chút do dự mà tập hợp thuyền lại với nhau rồi xông lên cản thuyền của nhà Tư Không lại.
Lạc Ninh lạnh lùng nhìn đám người trưởng lão Lâu Lục, "Các vị muốn tự mình rút lui hay vẫn muốn tiếp tục đấu pháp?".
Trưởng lão Lâu Lục nhớ lại lời cậu hai đã dặn, chỉ có thể cứng đầu nói: "Cô Lạc, đây là chuyện riêng của nhà họ Lâu chúng tôi, mong cô đừng nhúng tay vào".
Tiếc là cô gái này có vua rắn trong tay, còn được Tư Không Uý và Lôi Khâu che chở, nếu không ông ta thật sự muốn giết chết Lạc Ninh cho đỡ vướng víu.
Lạc Ninh cười nhạo: "Nói nãy giờ các vị vẫn lựa chọn phương án thứ hai đúng không?".
"Tôi cũng không rảnh tiếp tục vòng vo tam quốc với các vị, Lâu Nhiễm Nhiễm là người mà Lạc Ninh tôi sẽ che chở, ai cũng đừng hòng đưa cô ấy đi". Nói xong cô duỗi tay chạm vào Vua rắn, "Giao cho mày đó, trên tay ai có dính mạng người thì tùy ý mày xử trí, người không dính mạng người thì thôi".
Những người có dính tới mạng người trong tay, bị Vua rắn giải quyết thế nào đều là báo ứng của họ. Nhà họ Lâu đúng là không phải gia tộc trong sạch gì, Lạc Ninh cẩn thận quan sát, đã có tới bảy tám người trong số đó gánh không ít mạng người trên lưng rồi. Còn không phải là loại nặng nghiệp do nhân quả, mà là những người trước mặt hoàn toàn không đếm xỉa gì tới mạng sống của người bình thường. Lúc ra khỏi đảo, họ đã từng hại chết rất nhiều người vô tội, hoặc dùng phong thủy huyền thuật giúp kẻ xấu làm chuyện ác.
Vua rắn cũng ghét đám người không thành thật này, vì vậy lập tức ra hiệu cho bầy rắn biển làm lật thuyền của nhà họ Lâu. Người trên thuyền còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị rớt hết xuống biển.
Người nhà họ Lâu nào ngờ Lạc Ninh nói không hài lòng một tiếng là bảo Vua rắn trực tiếp ra tay luôn. Trước kia thường hay nghe nói Vua rắn của nhà họ Lôi có thể khống chế tất cả các giống rắn và bồi dưỡng cả quần thể hang rắn mấy chục ngàn con, nhưng chưa có ai tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của nó hay cách mà nó chỉ đạo bầy rắn. Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, nhưng họ chỉ ước gì chưa từng nhìn thấy.
Trưởng lão Lâu Lục lập tức cho người đi lái thuyền cứu hộ tới đây, riêng mình thì lấy đủ thứ bảo bối hộ mệnh ra và bơi ra xa hơn. Sau khi bị rớt xuống biển, bằng mắt thường ông ta cũng có thể nhìn thấy quanh chằng chịt rắn biển, cuối cùng không có hơi sức đâu mà bắt người nữa, ông ta chỉ muốn chạy trốn mà thôi. Về cơ bản thì rắn biển là loại có độc, còn là kịch độc. Nếu bị rắn cắn hai phát mà không được cấp cứu kịp thời, thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vua rắn rất khôn ngoan, nó biết ai là người dẫn đầu nhà họ Lâu tới đây. Nó ra lệnh cho bầy rắn lập tức tấn công về phía Lâu Lục đã bơi được một đoạn, sau đó kéo ông ta xuống biển sâu không để lại dấu vết gì. Những tên họ Lâu trên tay có dính mạng người vô tội cùng có kết cục tương tự, bị bầy rắn kéo thẳng xuống biển.
Người nhà họ Lâu còn sống thấy vậy đều sợ chết khiếp, may mà bình thường họ không có ra ngoài làm bậy, hoặc là còn chưa kịp làm bậy, vì vậy giữ được một mạng. Bầy rắn biển đã biến mất, cả đám đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển nghĩ lại mà sợ, trên lưng không chỉ là nước biển lạnh lẽo, mà còn là mồ hôi lạnh túa ra.
Lạc Ninh tựa vào mạn thuyền, nhìn đám người trên biển và hỏi: "Các vị còn muốn cản đường nữa không?".
Đám người nhà họ Lâu còn lại đã bị dọa cho tè ra quần, làm gì còn dám ngăn cản, "Không, không cản đường nữa".
Lạc Ninh nghe họ nói xong, mới quay đầu lại nói với Tư Không Uý: "Anh Tư Không, chúng ta có thể tiếp tục lên đường".
Tư Không Uý không ngờ Lạc Ninh có thể giải quyết chớp nhoáng tám người nhà họ Lâu xuất hiện đầu tiên để cản đường họ, mà còn giải quyết rất tàn nhẫn. Thế nhưng dựa trên tướng mạo của trưởng lão Lâu Lục và những kẻ đã bị rắn biển kéo xuống biển sâu, thật sự không phải là người lương thiện gì, trái lại còn thiếu nhiều món nợ máu trên người, chết không hết tội. Nhờ vậy có thể thấy được trong lòng Lạc Ninh vẫn còn tôn trọng chính nghĩa, sẽ không ỷ vào Vua rắn mà làm xằng bậy, nếu không đã trừ khử toàn bộ những người trên thuyền nhà họ Lâu rồi.
Tư Không Uý khẽ cười: "Được!".
Lâu Nhiễm Nhiễm không chút đồng tình với đám người trưởng lão Lâu Lục, bởi lẽ trước kia bọn họ thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu. Cô ấy muốn bước lên khoác tay Lạc Ninh, nhưng thấy ảnh đế Lục còn đứng bên cạnh nên đành dừng bước. Chỉ chồm người tới và nói: "Anh Ninh, chơi đẹp đấy, có thể nói là cô đang trừ hại cho dân".
Lạc Ninh bật cười và đáp lại: "Là công của vua rắn cả".
Vua rắn kiêu ngạo thè lưỡi rắn ra, dùng một cái đầu cọ vào cánh tay Lạc Ninh. Lạc Ninh biết nó cọ đầu làm gì, bèn lấy một viên đan dược ra rồi ném cho nó.
Thấy chỉ trong chốc lát mà Vua rắn đã nuốt hai viên đan dược rồi, khóe miệng Tư Không Uý giật giật, Lạc Ninh đúng là hoang phí. Quả nhiên Vua rắn cũng không dễ nuôi, có hâm mộ cũng không làm gì được.
Lâu Nhiễm Nhiễm khẽ cười, nói: "Không biết hai toán người còn lại của nhà họ Lâu mà biết được tin này thì có muốn vây bắt chúng ta nữa không!".
Lạc Ninh duỗi tay bấm đốt tính toán, "Có lẽ là không".
Người nhà họ Lâu không phải kẻ ngốc, sẽ không để những người khác đâm đầu vào chỗ chết.
Lâu Nhiễm Nhiễm bĩu môi, "Tôi cũng nghĩ vậy, đám người đó toàn là ý mạnh hiếp yếu nhưng lại co rúm trước kẻ mạnh hơn mình".
Sau đó tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Tôi còn tưởng đâu lần này người anh cả tốt của tôi sẽ tự mình tới đây cản đường, tiếc thật!".
Nếu không đã có thể khiến hắn trải nghiệm cảm giác bị bầy rắn kéo xuống đáy biển rồi.
Lạc Ninh cười nói: "Trốn được mùng một cũng không tránh được ngày rằm".
"Chẳng phải lần này anh ta sẽ tới Bắc Kinh sao? Sau này còn rất nhiều cơ hội", cô lại nói thêm: "Vả lại chỉ giải quyết trong một lần thì chơi không vui, cô còn trả thù kiểu gì được nữa?".
Lâu Nhiễm Nhiễm nở nụ cười tươi rói, "Anh Ninh nói phải, mới đó mà đã chết rồi thì đúng là không còn gì thú vị cả".
Tư Không Uý và Lôi Khâu đứng cách hai người không xa, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm thắp cho Lâu Dịch Hành một nén hương. Tên kia gây thù chuốc oán với ai cũng được, một hai kiếm chuyện với hai cô gái có thù phải báo này.
–Editor: Autumnnolove–
Chuyện xảy ra trên biển nhanh chóng được truyền tin về. Gia chủ Lâu gia nghe được đám người trưởng lão Lâu Lục đã bỏ mạng ngoài khơi, sắc mặt hết sức khó coi. Còn Lâu Dịch Hành thì mặt mày trắng bệch, may mà trước đó mí mắt của ba cứ giật liên tục bảo hắn ta đừng đi, nếu không với lòng thù hận của Lâu Nhiễm Nhiễm đối với hắn ta, chắc chắn hắn ta không thoát được kiếp nạn lần này.
Hắn ta hỏi: "Ba, có vẻ Lạc Ninh sẽ không để chúng ta bắt con út về, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?".
Trong lòng Lâu Dịch Hành không khỏi cảm thấy hối hận vì đã để cho trưởng lão Lâu Lục dẫn đầu nhóm người đi bắt Lâu Nhiễm Nhiễm. Lâu Lục là người của hắn ta, đã thay hắn ta làm rất nhiều chuyện. Bây giờ Lâu Lục chết rồi, hắn ta chỉ có thể vừa tức giận vừa bất lực không làm gì được. Trên hai con thuyền khác đến bắt Lâu Nhiễm Nhiễm cũng có những người mà hắn ta coi trọng, cho nên hắn đành phải lùi bước.
Gia chủ nhà họ Lâu nghĩ ngợi rồi nói: "Báo cho họ biết đừng chủ động xông lên bắt người nữa, nếu nhà họ Lạc bên kia thành công tóm được Lạc Ninh thì chúng ta hẵng hành động tiếp".
"Nếu nhà họ Lạc cũng thất bại thì để cho con ranh con đó được tự do thêm một khoảng thời gian nữa đi". Gia chủ Lâu không muốn nhà họ Lâu tổn thất nhân lực chỉ vì bắt một đứa con gái về.
Lâu Dịch Hành thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Dạ, con sẽ đi dặn dò họ ngay lập tức".
Sau đó hắn ta tò mò hỏi tiếp: "Ba, ba thấy nhà họ Lạc có thể thành công hay không?".
Có ai ngờ rằng bắt một người mà cũng có thể rắc rối thế này, tất cả là tại nhà họ Lôi, để cho Lạc Ninh thu phục được Vua rắn như hổ mọc thêm cánh. Lâu Dịch Hành tất nhiên hy vọng nhà họ Lạc thành công, sau này sẽ không có ai giúp đỡ Lâu Nhiễm Nhiễm nữa.
Gia chủ Lâu trả lời: "Nếu nhà họ Lạc đã hạ quyết tâm bắt cho bằng được Lạc Ninh thì cho dù có Vua rắn hay không họ cũng sẽ có cách xử trí".
Ông ta lại đổi giọng, "Có điều ba cảm thấy Lạc Ninh rất bí hiểm, cho nên nhà họ Lạc cũng không phải là không có khả năng thất bại".
Ai mà không mong nhà họ Lạc sẽ thành công, nếu không Lạc Ninh chẳng những là mầm mống tai hoạ của nhà họ Lạc, mà ngay cả nhà họ Lâu cũng không thoát được.
Tại nhà họ Lạc, gia chủ Lạc nhận được tin tức thì trầm mặc một hồi. Sau đó hạ lệnh thay đổi kế hoạch trước đó, hai nhóm cản đường ban đầu được nhập lại thành một, tộc lão cũng không cần phải đứng ở phía sau để đề phòng thất thủ.
Người nhà họ Lạc nhận được mệnh lệnh, không chút do dự mà tập hợp thuyền lại với nhau rồi xông lên cản thuyền của nhà Tư Không lại.
Danh sách chương