31.10.2021
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
Editor: Autumnnolove
---
Trong phòng phát sóng bên này, Lạc Ninh tương đối tôn trọng học viên, để cho bọn họ tự do phát huy, nàng nhúng tay vào rất ít, nếu có cũng chỉ đơn thuần là từ góc độ huấn luyện viên đề ra ý kiến cùng chỉ đạo. Mà Bạc Tương Tương bên kia thì hoàn toàn tương phản. Cô ta đặc biệt thích đưa ra ý tưởng, không ngừng phản bác thực tập sinh, áp đặt rất nhiều yếu tố có lợi cho phần nhảy hát của cô ta trong phần trình diễn. Ngay từ đầu mọi người cũng không suy nghĩ quá nhiều, chính là cảm thấy cô ta có chút háo thắng. Nhưng sau khi xem Lạc Ninh ở cách vách xong, mọi người trở về xem Bạc Tương Tương, liền cảm thấy cô ta có chút tinh ranh. Các thực tập sinh vốn dĩ không phải là người quá chuyên nghiệp trong soạn nhạc và vũ đạo, cô cũng quá xoi mói. Mấu chốt là cô được mới tới làm huấn luyện viên, nói thẳng ra cũng chỉ là trợ diễn mà thôi, hát thì cô muốn hát phần trọng điểm, nhảy cô cũng muốn C vị, này chính là muốn cướp nổi bật của các thực tập sinh mà!
[ Ham muốn thể hiện của Bạc Tương Tương có phải là quá mạnh mẽ rồi không? ]
[ Cô ta chính là quá thích thể hiện, muốn để cho năm thực tập sinh lấy cô ta làm trung tâm ]
[ Cô Bạc cho rằng cô chính là công chúa sao? Nói ra cái gì một hai bắt người khác phải tiếp thu ]
[ Hơn nữa cô ta tự cho là ý kiến mình nói ra rất chuyện nghiệp, nhưng một người đứng ở góc độ chuyên môn như tôi muốn nói thực sự xấu hổ ]
[ Đúng vậy, cô Bạc là huấn luyện viên gà mờ mà tự cảm thấy mình rất tốt, thật sự buồn cười ]
[ Người trong nghề đây, phần điệp khúc Bạc Tương Tương chỉ điểm các thực tập sinh xong không còn hay như trước, hai cái động tác vũ đạo mới thêm vào càng không ra gì ]
[ Cô Lạc tốt hơn nhiều, cổ chỉ ra vấn đề hay đưa ý kiến đều dựa vào kiến thức chuyên môn ]
[ Thật muốn nhanh tới lúc hai đội này công diễn, tôi nóng lòng muốn xem biểu đồ so sánh ghê ]
[ Lầu trên +1 ]
Không có trói buộc nguyên tác, biểu đồ so sánh một đời này đã hoàn toàn thay đổi. Phòng phát sóng trực tiếp của các đội khác cũng tương đối hài hòa. Sài Kính rất nghiêm khác, Đồng Già cũng bắt bẻ nhiều hơn một chút, nhưng đều là những yêu cầu bình thường, nhìn ra được là vì muốn tốt cho thực tập sinh, như vậy càng nhìn càng thấy Bạc Tương Tương không giống ai.
Lục Tuân cùng Lạc Ninh có tác phong hành sự rất giống nhau, để cho thực tập sinh tự do phát huy, thời điểm có trục trắc cũng kịp thời đưa ra các ý kiến thập phần chuyên nghiệp, bởi vì được khán giả khen không ngớt.
Bởi vì muốn để cho người xem bất ngờ cùng sốt ruột hơn vào đêm công diễn, cho nên hai ngày luyện tập tiếp theo không có phát sóng trực tiếp.
Công diễn xong có thăng cấp hay không đối với thực tập sinh rất quan trọng, yêu cầu đối với huấn luyện viên cũng không quá cao, cho nên các thực tập sinh ba ngày này ngoài ăn cơm ngủ, cơ bản đều lưu lại phòng tập để tập luyện, huấn luyện viên thì tự do hoạt động.
Hai ngày tập luyện không có phát sóng trực tiếp, nên sáng sớm hôm sau Bạc Tương Tương tới phòng tập nhìn một cái liền rời đi, mấy người Sài Kính cũng ngây người hết nữa ngày rồi nối gót. Chỉ có Lạc Ninh vẫn luôn ở lại xem năm người luyện tập, cùng bọn họ thảo luận không ngừng tiến bộ, cùng bọn họ đổ mồ hôi tới giây cuối cùng, thu được sự tín nhiệm của năm người bọn họ. Đặc biệt là khi nghe các thực tập sinh đội Bạc Tương Tương than vãn, bọn họ mới phát hiện ra mình rút thăm đến đội Lạc Ninh, không phải là xui xẻo, mà là trúng thưởng.
Hôm nay, Phó Từ nhận được điện thoại của Liễu Thiếu Hiền, nói là muốn mời hắn ăn cơm. Nội tình nhà Liễu gia so với Phó gia chỉ có kém hơn, bất quá hai bên có chung một cái hạng một, cho nên Phó Từ cũng đến nơi.
Ban đầu Liễu Thiếu Hiền nói chuyện hạng mục của hai nhà, sau đó từ từ nói sang chuyện khác, đến chuyện giới giải trí.
"Phó thiếu, công ty của các anh có một nghệ sĩ nhỏ dám đắc tội tôi, không biết các anh bên kia có thể hạn chế tài nguyên cùng con đường phát triển của cô ta không?". Ý tứ của hắn rất rõ ràng, kỳ thật không chỉ muốn tuyết tàng, mà còn muốn phong sát đối phương.
Phó Từ nâng chung trà lên, uống một ngụm, có chút thờ ơ hỏi: "Không biết là ai dám đắc tội Liễu thiếu?"
Liễu Thiếu Hiền nói: "Chính là cái bình hoa Lạc Ninh của công ty các anh."
Tay Phó Từ khựng lại, mày không tự giác nhíu nhíu, "Lạc Ninh sao lại đắc tội anh? Tôi nhớ không lầm thì thời gian gần đây cô ấy vẫn luôn ghi hình cho một cái gameshow."
Hiểu biết của Liễu Thiếu Hiền về Lạc Ninh đều bắt nguồn từ Bạc Tương Tương, hắn cũng không giấu giếm: "Cô ta chính là ở trong cái chương trình đó khi dễ bạn gái tôi, cho nên tôi thấy không vừa mắt."
Phó Từ nhíu mày cáng sâu, "Bạn gái của anh? Bạc Tương Tương?"
Hắn bởi vì Lạc Ninh và Lục Tuân tham gia chương trình nên cũng thương xuyên xem phát sóng trực tiếp, cho nên có biết cái người tên Bạc Tương Tương này.
Liễu Thiếu Hiền còn tưởng rằng Phó Từ cũng biết chuyện Lạc Ninh khi dễ tiểu bảo bối nhà hắn, "Đúng vậy, Tương Tương nhà tôi quá thiện lương, cho nên mới bị cái cô Lạc Ninh kia suốt ngày nhắm vào khi dễ khắp nơi, anh cũng nhìn thấy đúng không?"
Phó Từ nghe được lời này, cười lạnh một tiếng: "Lạc Ninh ở chương trình khi nào thì nhằm vào cùng khi dễ Bạc Tương Tương?"
"Tôi thấy, ngược lại Bạc Tương Tương lúc nào cùng muốn tìm cảm giác tồn tại, còn nhằm vào Lạc Ninh mới đúng."
Hắn xem phát sóng trực tiếp, rất nhiều lần phát hiện lời nói của Bạc Tương Tương cái này cũng muốn đào hố Lạc Ninh, nhưng mà cũng may Lạc Ninh đều linh hoạt né tránh cùng phản kích. Trước kia hắn không có phát hiện mắt Liễu Thiếu Hiền lại mù như vậy, xem ra về sau các hạng mục hợp tác cùng Liễu gia càng phải thận trọng.
Liễu Thiếu Hiền không nghĩ tới Phó Từ sẽ nói như vậy: "Phó thiếu, có phải anh nhìn lầm hay không? Tương Tương nhà tôi đơn thuần lại tốt bụng, sao có thể làm ra mấy chuyện như vậy, nhất định là cái bình hoa Lạc Ninh kia lừa gạt người khác."
Phó Từ: "...". Đơn thuần lại tốt bụng, chọc cười hắn sao? "Tôi tin tưởng đôi mắt của mình". Trên môi vốn dĩ luôn treo nụ cười nhàn nhạt lúc này cũng thu liễm lại.
Liễu Thiếu Hiền vẫn kiên trì: "Phó thiếu, đó là anh còn chưa có tiếp xúc với Tương Tương, nếu anh quen biết với cô ấy liền biết cô ấy rất tốt, cô ấy cũng không giống như Lạc Ninh là một cái bình hoa không có nội hàm."
"Đủ rồi! Bạc Tương Tương là bạn gái của anh, nhưng Lạc Ninh cũng là bằng hữu của tôi, tôi hi vọng anh đừng ở sau lưng nói xấu một cô gái như vậy, thực không có tố chất". Thanh âm Phó Từ lạnh đi vài phần.
Lạc Ninh cứu em gái hắn, hơn nữa tính cách cùng tác phong hành sự rất hợp khẩu vị hắn, Lục Tuân còn dặn dò hắn chiếu cố người ta vài phần, bởi vậy lúc này xem Lạc Ninh như người một nhà. Cái tên họ Liễu này chẳng những ở sau lưng vu khống Lạc Ninh, còn muốn giở trò phong sát, quá tiểu nhân.
Liễu Thiếu Hiền từ sau khi tiếp quản công ty, vẫn là lần đầu tiên bị người cùng thế hệ quăng sắc mặt, có chút không cao hứng.
"Phó thiếu, hai nhà chúng ta cũng đã hợp tác với nhau lâu như vậy, tôi cũng chỉ muốn anh giúp tôi một chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh không giúp được sao?"
Phó Từ buông chén trà, "Lạc Ninh là người tôi muốn che chở, người khác muốn động vào cô ấy, còn phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không, anh cảm thấy tôi sẽ giúp anh phong sát cô ấy sao?"
Liễu Thiếu Hiền sắc mặt khó coi vài phần, "Anh đây là không nể mặt tôi?"
Phó Từ cười lạnh: "Mặt mũi của anh đáng giá bao nhiêu? Cho dù là ba của anh tới, tôi cũng sẽ không nể mặt."
"Tôi và anh không phải người có thể đi chung một đường, về sau cũng đừng làm phiền".
Hắn cảm thấy chuyện hợp tác với Liễu gia không cần phải tiếp tục nữa. Có người thừa kế não luyến ái như Liễu Thiếu Hiền, Liễu gia sớm muộn cũng bị hủy trong tay kẻ ngu xuẩn này, Phó thị của bọn họ cần phải dừng sớm để giảm bớt thiệt hại.
"Anh!". Liễu Thiếu Hiền nghẹn một họng, hoàn toàn không nghĩ tới Phó Từ sẽ vì một cái bình hoa mà xé rách mặt cùng chính mình, quá không cho hắn mặt mũi.
"Anh từ từ ăn, tôi cũng không rảnh để phụng bồi!". Phó Từ lười phản ứng đến hắn, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.
Sau khi Phó Từ rồi đi, Liễu Thiếu Hiền tức giận đến lật bàn, nghĩ đến không có hoàn thành chuyện đã đáp ứng với Bạc Tương Tương, hắn liền bực bội, sắc mặt âm trầm đến lợi hại. Một lát sau, hắn nheo nheo mắt, Phó Từ không ra tay phong sát Lạc Ninh, cho rằng hắn không có biện pháp khác sao. Hừ!