Tịch Sâm đứng yên, anh nhìn Nịnh Nịnh, cô bé đứng trên chân anh và bắt đầu cổ vũ cho các bạn khác, nói, “Nịnh Nịnh hi vọng tôi cùng bé tham gia.”
Trác Dương cũng muốn tận lực thỏa mãn mong muốn thân cận Tịch Sâm của con gái, cho nên không nói nữa. Khi những ông bố khác mang theo con tham gia trò chơi, Tịch Sâm đứng bên cạnh quan sát tỉ mỉ, cảm giác như vì anh không có kinh nghiệm cho nên rất nghiêm túc học hỏi.
Sắp đến lượt Tịch Sâm, anh ngồi xuống, đặt Nịnh Nịnh lên đùi, giúp bé cởi đôi giày nhỏ, sau đó từ từ cởi giày mình, xỏ tất đi trên thảm an toàn vào.
Cuối cùng Nịnh Nịnh cũng nhớ đến người ba ba bị bé lạnh nhạt, quay đầu nói với Trác Dương, “Ba ba, nhớ cổ vũ cho chúng con nha.”
Trác Dương lắc lắc nắm tay, cười nói, “Được.”
Khi chuẩn bị, Tịch Sâm đặt Nịnh Nịnh đứng vững trên chân mình, để bé ôm đùi anh. Khi tiếng còi vang lên, anh nắm tay Nịnh Nịnh và tiến đến phía trước.
Tư thế này hơi kỳ lạ, Trác Dương đang hét lên cổ vũ Nịnh Nịnh cũng không nhịn được cười. Tịch Sâm chạy đi làm mất dáng vẻ tao nhã, thế nhưng mặc dù như vậy, trong đám các ông bố, anh vẫn đẹp mắt nhất.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh chơi, nhưng bước đi vừa nhanh vừa vững vàng. Trong tiếng kêu hưng phấn của Nịnh Nịnh, hai người vẫn luôn dẫn đầu, sau khi quay trở lại một lượt nữa, trở thành người đầu tiên chạy về đích. Nịnh Nịnh từ trên mu bàn chân Tịch Sâm nhảy xuống, không kịp xỏ giày đã nhào vào vòng tay Trác Dương, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, đôi mắt sáng lấp lánh, “Ba ba, chúng con thắng rồi.”
Trác Dương giúp bé sửa lại quần áo, cười nói, “Con thắng rồi, chúc mừng con.”
Tịch Sâm đã xỏ giày bước tới, trong tay cầm theo đôi giày của Nịnh Nịnh, như đã quen thuộc mà ngồi xuống giúp bé mang giày vào.
Lấy được giải nhất, Nịnh Nịnh rất hạnh phúc. Bé dựa vào lòng ba ba, miệng ngân nga giai điệu khó hiểu, vừa nhìn Tịch Sâm buộc dây giày cho bé vừa hỏi Trác Dương, “Ba ba buổi chiều có thể mang con đi công viên giải trí không?”
Vì bù đắp sự thiếu thốn tình cảm cho Nịnh Nịnh, trước đây mỗi khi Trác Dương được nghỉ ngơi, sẽ mang Nịnh Nịnh ra ngoài chơi, miễn cho bé có cảm giác không an toàn. Nhưng từ khi đến bên cạnh Tịch Sâm công tác, ngày nghỉ của cậu Nịnh Nịnh lại phải đi học, cho nên đã rất lâu rồi cậu không đưa bé đi chơi.
Tâm lý Trác Dương trở nên mềm mại, nói, “Được, buổi chiều ba ba dẫn con đi chơi.”
Nịnh Nịnh cầm tay Tịch Sâm lắc lắc, “Chú Tịch cũng đi nha.”
Làm trễ nải Tịch Sâm nữa ngày trời, Trác Dương đã rất ấy náy, muốn nói buổi chiều anh còn có công việc, nhưng lại nghe thấy Tịch Sâm đáp ứng trước.
“Được, chú sẽ đi.”
Trác Dương vội nói, “Tịch tổng, việc này quá mất thời gian của ngài.”
“Không có gì.” Tịch Sâm nói, “Miễn Nịnh Nịnh vui vẻ là được.”
Tiếp theo là một số trò chơi nhỏ, bất cứ khi nào Nịnh Nịnh muốn tham gia đều kéo theo Tịch Sâm, anh cũng thuận theo ý bé.
Khi Tịch Sâm cùng Nịnh Nịnh ngồi xổm bên cạnh bể bơi câu cá, Trác Dương đi vệ sinh, một ông bố nhìn anh, hỏi, “Cậu là chú của Trác Nịnh Nịnh?”
Tịch Sâm gật đầu.
Ông bố kia nói tiếp, “Trước đây cảm thấy Nịnh Nịnh thật giống Trác ba ba, ngày hôm nay nhìn thấy cậu, tôi thấy cậu và Nịnh Nịnh càng giống nhau hơn, đặc biệt là đôi mắt, đều giống người nước ngoài.”
Tịch Sâm quay đầu lại nhìn Nịnh Nịnh, đôi mắt cô bé nhìn qua liền biết thừa hưởng gien ngoại lai. Nhưng bởi vì bản thân anh là con lai, bạn bè xung quanh cũng không thiếu người nước ngoài hay hỗn huyết, màu sắc đôi mắt mỗi người đều có chút tương tự, cho nên khi nhìn thấy Nịnh Nịnh anh cũng không thấy kinh ngạc như người khác.
“Chú Tịch, con câu được một con cá này.” Nịnh Nịnh cầm lấy cần câu, lắc lắc lưỡi câu vẫn còn móc lấy con cá giả nho nhỏ, ánh mắt đắc ý.
“Nịnh Nịnh thật lợi hại.” Tịch Sâm cổ vũ mà khen một câu.
Trác Dương đi vệ sinh trở về cũng ngay lập tức tham gia hàng ngũ cổ vũ. Ba người họ ngồi cùng nhau khiến những người xung quanh liên tục thở dài, giá trị nhan sắc của gia đình này thật sự quá cao, họ chỉ đơn giản ngồi ở đó cũng thật đẹp mắt.
Mười giờ sáng, tất cả hoạt động đều kết thúc. Bọn họ tìm nhà hàng ăn trưa rồi đến công viên giải trí lớn nhất thành phố. Hôm nay là thứ sáu, bên trong công viên giải trí không có nhiều người cho nên họ chỉ có thể chơi mấy trò đơn giản.
“Chú Tịch, chú ngồi vòng quay ngựa gỗ bao giờ chưa?” Nịnh Nịnh kéo tay Tịch Sâm hỏi.
Tịch Sâm lắc đầu, “Chưa.”
Nịnh Nịnh liền quay đầu hướng Trác Dương nói, “Ba ba ngồi vòng quay ngựa gỗ nhiều lần rồi, lần này có thể nhường cơ hội cho chú Tịch được hay không?”
Còn không phải muốn cùng Tịch Sâm chơi hay sao, Trác Dương nào có không hiểu ý bé, cậu sờ đầu tiểu hài tử, “Được, ba ba nhường cho chú Tịch.”
Nịnh Nịnh lộ ra nụ cười thỏa mãn, thật vui vẻ mà kéo tay Tịch Sâm đi ngồi vòng quay ngựa gỗ.
Nịnh Nịnh gọi chú Tịch Sâm, nhưng ngoại hình hai người tương tự nhau, trong mắt người khác là một cặp họ hàng thân thiết. Mẹ Trác cùng Trác Thiến đều mơ hồ thấy Tịch Sâm quen mắt, nhưng không hề liên tưởng đến Nịnh Nịnh.
Trác Dương đứng bên ngoài, nhìn Nịnh Nịnh hơi ngửa ra sau dựa vào lồng ngực Tịch Sâm, vui vẻ đung đưa cẳng chân, còn anh vòng tay qua bé nắm lấy cái cột, che chở bé khỏi ngã. Cậu không nhịn được lấy điện thoại mở camera, muốn lưu hình ảnh này lại.
Nịnh Nịnh thấy ba ba giơ di động, biết cậu muốn chụp ảnh, liền hướng camera làm mặt quỷ, rất sống động, Tịch Sâm cũng nhìn vào camera, đôi mắt dường như mang ý cười dịu dàng.
Trác Dương nhất thời không nhận rõ anh đang nhìn camera hay là nhìn cậu.
Tiếp đó bọn họ chơi trò ô tô đụng. Trên đường đi, Nịnh Nịnh muốn Trác Dương mua ba cái kẹp tóc hình tai thỏ, mỗi người mang một cái. Cậu vui vẻ đáp ứng nhưng không hề nghĩ rằng Tịch Sâm cũng rất nuông chiều tiểu nha đầu, không sợ tổn hại hình tượng một chút nào mà để bé giúp anh đeo lên.
Tịch Sâm điều chỉnh cái kẹp tóc một chút sau đó nghiêm túc quay đầu sang hỏi Trác Dương, “Trông được không?”
Nịnh Nịnh vội vàng trả lời: “Quá đẹp ạ!”
Tịch Sâm mang tai thỏ nghiêm túc đặt câu hỏi, có cảm giác tương phản manh, cậu cong môi, cũng nói: “Quá đẹp.”
“Chúng ta chụp ảnh nào.”
Nịnh Nịnh cầm điện thoại của Trác Dương, thuần thục tìm đến camera, sau đó rụt người lại, đầu nghiêng về phía Tịch Sâm, anh cũng phối hợp với cô bé.
Sau khi chụp mấy bức cho mình và Tịch Sâm, Nịnh Nịnh vẫy vẫy Trác Dương, “Ba ba mau tới đây.”
Tịch Sâm nhìn cậu.
Trác Dương ngồi xuống bên cạnh Nịnh Nịnh, nhưng tay bé quá ngắn màn hình không chứa nổi ba người. Tịch Sâm chủ động cầm lấy điện thoại, đưa camera ra xa, anh nghiêng đầu giống Nịnh Nịnh vừa nãy đồng thời nhắc nhở Trác Dương bên kia: “Trác Dương, nghiêng đầu.”
Trác Dương nghe lời nghiêng đầu, tách một tiếng, camera lưu giữ hình ảnh. Nịnh Nịnh ở giữa nâng khuôn mặt nhỏ làm mặt quỷ, cậu ở bên cạnh nở nụ cười nhẹ, khóe môi Tịch Sâm cũng có ý cười nhàn nhạt. Một bức ảnh đẹp và ấm áp.
Chụp ảnh xong, Tịch Sâm không trả lại điện thoại ngay cho Trác Dương mà nhấn nhấn một lát sau đó mới đưa cho cậu.
Cả ngày nay, Nịnh Nịnh đều rất vui vẻ. Nhưng bởi vì ban ngày quá hưng phấn, buổi trưa lại không ngủ, cho nên đến chạng vạng, lúc bọn họ ăn cơm, bé có hơi ủ rũ. Chờ khi Tịch Sâm đưa bọn họ về nhà, Nịnh Nịnh đã mệt lả mà ngủ thiếp đi.
Tịch Sâm vẫn luôn ôm Nịnh Nịnh ngủ. Mới đầu động tác của anh có hơi lóng ngóng, một tay ôm eo một tay đỡ sau gáy bé, hơi lo lắng, rất sợ làm ngã bé. Khi đến cổng tiểu khu, Nịnh Nịnh đã nằm nhoài trong lồng ngực Tịch Sâm, đầu nhỏ dựa trên vai anh, hô hấp nhè nhẹ thổi vào tai, như bàn chải nhỏ quét qua phần mềm mại nhất trong trái tim anh, làm động tác của anh càng thêm nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của bé.
Trác Dương mấy lần nói để cậu ôm Nịnh Nịnh cho nhưng anh không đồng ý. Cuối cùng Tịch Sâm ôm Nịnh Nịnh tiến vào Trác gia, tự tay đặt bé lên giường, anh không hề phát hiện ánh mắt anh nhìn bé cực kỳ ôn nhu.
Trác Dương nghĩ, may mà mẹ cậu đang ở phòng tắm lấy nước nóng cho Nịnh Nịnh rửa mặt lau tay, nếu bà nhìn thấy Tịch Sâm thế này chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Trác Dương tiễn Tịch Sâm, khi đứng chờ thang máy, cậu nói, “Tịch tổng, ngày hôm nay ngài cực khổ rồi, tôi cảm ơn ngài vì nguyện ý chơi cùng Nịnh Nịnh, đã lâu rồi bé mới hạnh phúc như thế.”
Tịch Sâm đáp rằng: “Nịnh Nịnh rất tốt, bé là một đứa trẻ đáng yêu.”
Yêu ai yêu cả đường đi, Tịch Sâm muốn cùng Trác Dương bên nhau, đương nhiên phải tiếp thu tất cả những người bên cạnh cậu. Mới đầu, Tịch Sâm tặng quà cho Nịnh Nịnh, sau đó kiên trì cùng bé tán gẫu đều là bởi vì Trác Dương. Mà trải qua mấy lần gặp mặt trò chuyện, anh nhận ra từ sâu trong nội tâm đã yêu thích cô bé đáng yêu này.
Nghe anh nói vậy cậu vừa thấy vui vẻ vừa thấy chua xót. Hiện tại Tịch Sâm yêu thích Nịnh Nịnh, nếu như anh biết chân tướng về thân thế của bé, liệu anh có chán ghét Nịnh Nịnh không? Cho dù chỉ có một xíu khả năng bị chán ghét, cậu cũng không dám đánh cược.
“Đinh” một tiếng, thang máy đến.
Tịch Sâm tiến vào thang máy, quay người nói với Trác Dương, “Ngày mai gặp.”
Âm thanh Tịch Sâm trầm thấp tao nhã, giọng nói nhỏ nhẹ ngậm hai phần lưu luyến.
Tim cậu nhất thời lỡ nhịp, trong nháy mắt lại đập không có quy luật, cổ họng nhưng nghẹn lại, nói, “Ngày mai gặp.”
Sau khi thang máy đi xuống, Trác Dương đứng ngây người một lát rồi mới trở về nhà. Cậu đứng trong gian phòng của mình, từ trên cửa sổ nhìn xuống, vị trí của cậu vừa vặn nhìn thấy cổng tiểu khu, xe của Tịch Sâm đậu ở đó, tài xế đang đang đứng đợi trước của xe.
Trác Dương cùng đợi một lúc thì thấy bóng dáng Tịch Sâm từ từ xuất hiện. Cậu thấy tài xế kéo mở cửa xe, trước khi bước vào, Tịch Sâm ngước mắt hướng bên này nhìn một cái. Chỗ đó ánh đèn rất sáng, lại cách quá xa, Trác Dương không chắc chắn lắm nhưng cũng đủ làm nhịp tim cậu lần thứ hai tăng tốc.
Mẹ Trác đến, gõ cửa bảo Trác Dương mau đi tắm, Trác Dương đáp lời, thu hồi những suy nghĩ đang trôi nổi của mình, lấy quần áo ngủ và đi vào phòng tắm.
Giặt xong đi ra, sau khi cậu ngồi đọc sách được một lúc, liền nhận được tin nhắn của Tịch Sâm, báo anh đã về nhà an toàn.
Ngày trước, mỗi khi Tịch Sâm một mình rời khỏi nhà cậu, sau một lúc thời gian không sai biệt lắm cậu sẽ nhắn tin hỏi anh đã về đến nhà chưa, mấy lần sau Tịch Sâm liền chủ động báo bình an. Sau khi trả lời tin nhắn cậu mới phát hiện, chiều hôm nay từ điện thoại của mình đã gửi tới anh một bức ảnh, là bức ảnh chụp chung của bọn họ ở công viên giải trí, hóa ra lúc đó anh không lập tức trả lại di động là bởi vì gửi bức ảnh này đi.
Trác Dương nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, sau đó trở về màn hình chính là bức phong cảnh thanh nhã bình thường. Đây là di động Tịch Sâm đưa cho cậu, lúc đầu màn hình chính là ảnh của anh, sau đó cậu mới đổi lại. Hai tấm Tịch Sâm selfie cậu đều để trong album, tuy rằng đã đổi cả màn hình khóa màn hình chính nhưng mỗi ngày cậu đều không nhịn được mà mở album ra xem lại hai tấm hình kia.
Cậu cho là xem càng nhiều sẽ càng miễn dịch với Tịch Sâm, nhưng cậu phát hiện càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, làm cho cậu càng ngày càng trầm mê.
Cái cảm giác này giống như những ngày đầu cậu mới đến bên Tịch Sâm, mỗi tối trước khi đi ngủ cậu đều lo lắng và hồi hộp mỗi khi tiếp xúc với anh vào ngày hôm sau. Nhưng bây giờ, trước khi đi ngủ, cậu lại mong đợi đến ngày hôm sau.
Cậu lại bắt đầu những ngày giống như hồi cấp ba thầm mến Tịch Sâm, hi vọng có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.
~Hết chương 14~
Danh sách chương