Đại sảnh yên tĩnh, Tịch Sâm vẫn im lặng đứng bên cầu thang.

Anh nhìn Trác Dương khẳng định, “Lúc nãy em vừa cười.”

Trác Dương mím mím môi, quả thực dáng vẻ Nghiêm Khải vừa nãy nhìn Tịch Sâm lắc đầu cảm thông làm cậu cảm thấy buồn cười.

“Tôi không cố ý.” Trác Dương đáp, từng bước một lên cầu thang.

Giọng Tịch Sâm bỗng mang theo thâm ý nói với cậu, “Em biết tôi không phải.”

Trác Dương ngẩn người, sau đó lập tức hiểu anh có ý gì. Cậu đỏ mặt, không dám đáp lại, bước chân vội vã lướt qua Tịch Sâm, như chạy trối chết trở về phòng mình.

Biệt thự cách âm quá tốt, một buổi tối cậu không nghe thấy âm thanh Nghiêm Khải cùng người náo loạn. Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học còn chưa báo, cậu đã bị âm thanh ầm ầm trên lầu cùng tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Khải đánh thức. Cậu cho là xảy ra chuyện gì, mở cửa lên lầu, men theo âm thanh ngó vào phòng tập thể hình, đúng lúc thấy hắn bị Tịch Sâm vật qua vai ném xuống đất.

Nghiêm Khải nằm trên thảm ôm lấy mông, thân thủ ngăn Tịch Sâm đến gần, “Anh, anh! Em sai rồi, em không nên cười nhạo anh, xử nam không phải chuyện mất mặt gì, là não em không có nếp nhăn, anh tha cho em với!”

Tịch Sâm không quan tâm, lại quăng ngã hắn thêm mấy lần, mới mở miệng nói, “Tôi không phải xử nam.”

Nghiêm Khải vốn một mặt thống khổ, nghe vậy thì kinh ngạc, “Không phải xử nam?” Dường như cái mông không đau nữa, bò đến bên người anh, “Hai người làm rồi ư?”

Giọng Nghiêm Khải chẳng hề nhỏ, Trác Dương nghe từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, cậu xấu hổ quay người, tự hỏi sao mình phải lên đây, cứ để Nghiêm Khải bị Tịch Sâm đánh chết ở đó cũng được!

Trác Dương không để ý hai anh em trên lầu nữa, một mình đi chạy bộ. Lúc trở về, dì Vương nói cho cậu biết, bạn gái Nghiêm Khải đã rời đi. Bữa sáng trong bếp đã sẵn sàng, Trác Dương thay quần áo đi xuống, vừa vặn gặp Nghiêm Khải đang tập tễnh xuống cầu thang.

Vấn đề của hắn Tịch Sâm chưa trả lời, nhìn thấy Trác Dương liền ‘Ai’ mội tiếng đi tới, “Trác trợ lý, cậu có phải cùng anh họ…”

Nghiêm Khải muốn hỏi Trác Dương có phải cùng Tịch Sâm đã làm, kết quả còn chưa nói xong, đã bị Trác Dương ấn một cái ngồi xuống ghế.

Nghiêm Khải gào lên đau đớn, “Trác trợ lý, cậu có phải biết tôi muốn hỏi cái gì không?”

Trác Dương trốn vào phòng bếp, giúp đỡ bưng thức ăn.

“Chẳng lẽ cậu không nói tôi sẽ không biết ư?” Nghiêm Khải hét lên với phòng bếp, “Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cậu, tôi biết chắc đó là sự thật! Shh, không phải chỉ là gia vị cho tình yêu sao, mọi người đều là người trưởng thành, có gì mà không tiện.”

Có ai biến thái như hắn không, động một chút liền treo việc đó trên mép, Trác Dương trong lòng oán thầm, bất dắc dĩ thở dài, cảm thấy đề tài này sẽ không dễ dàng qua đi.

Sau khi Tịch Sâm xuống, Nghiêm Khải cũng coi như yên tĩnh lại, nhưng hắn không phải người an phận.

Lúc ăn cơm, Nghiêm Khải hỏi Tịch Sâm, “Sinh nhật bà ngoại vào tháng mười, anh sẽ trở về chứ? “Ừ.” Tịch Sâm nói.

Nghiêm Khải hỏi Trác Dương, “Trác trợ lý cũng đi cùng anh họ à?”

Cậu có nửa năm làm việc bên người Tịch Sâm, đến tháng mười một mới kết thúc, tháng mười cậu vẫn còn ở đây, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cậu sẽ đi cùng anh.

Trác Dương nói, “Phải xem ý của Tịch tổng.”

“Phải đi chứ.” Nghiêm Khải cười hì hì nói, “Vừa vặn gặp gỡ người nhà của anh họ, dù sao con dâu xấu vẫn phải gặp ba mẹ chồng mà.”

Rõ ràng giữa cậu và Tịch Sâm chưa có gì, nhưng nghe Nghiêm Khải nói như vậy, Trác Dương trong nháy mắt trở nên khẩn trương.

Tịch Sâm lạnh lùng liếc Nghiêm Khải, hắn lập tức thức thời làm động tác OK, biểu thị đã hiểu, người khác không thể trêu ghẹo bảo bối Trác Dương nhà anh, anh mới có thể.

Ngày hôm qua Nghiêm Khải phóng túng một đêm, cho nên ăn cơm xong đã trở về phòng ngủ bù.

Trác Dương tiễn Tịch Sâm ra cửa, anh nói với cậu, “Buổi tối có bữa cơm gặp mặt Lương tổng, em đi cùng tôi.”

Trác Dương biết bữa ăn này, nghe vậy gật đầu biểu thị đã biết. Năm giờ chiều, Trác Dương xuất phát từ biệt thự, đến công ty.

Trần Trạch không đi cùng, gần đây y phát hiện bầu không khí kì lạ giữa Tịch Sâm và Trác Dương, sau khi kinh ngạc, y lại cảm thấy chẳng trách tại sao khi Tịch Sâm nhìn thấy Trác Dương ở khách sạn, lại khác thường như thế.

Những người đang yêu ấy mà… Trần Trạch mang theo một thân chua sót lại hạnh phúc nghỉ làm rồi.

Bữa cơm được đặt ở một nhà hàng tư nhân, khi Trác Dương và Tịch Sâm đến, Lương tổng đã ở đó, bên cạnh là một cô gái trẻ điềm đạm, xinh đẹp.

“Tịch tổng tới rồi.”

Nhìn thấy Tịch Sâm, Lương tổng đứng lên bắt tay, ông và anh là đối tác làm ăn, họ đương nhiên có quen biết. Lương tổng giới thiệu cô gái kia là con gái bạn của ông, tên là Vương nhã, vừa tốt nghiệp đại học.

Ông cười nói, “Đứa nhỏ này không vào công ty trong nhà, nhất định muốn tự mình tìm việc làm, con bé nói lúc còn đi học đã muốn sau khi ra trường được đến Tịch thị làm việc, mà tôi có quen biết cậu nên mới không chờ được mà muốn gặp mặt.”

Mới đầu Trác Dương cho là Lương tổng mời Tịch Sâm ăn cơm vì cần bàn chuyện hợp tác, mà hôm nay xem ra là túy ông chi ý bất tại tửu*, chủ đích là muốn làm mai cho anh với Vương Nhã.

(*:Ý của túy ông không phải rượu, là có ý khác)

Nghe những lời Lương tổng nói, Trác Dương cảm thấy đây có lẽ là do Vương Nhã chủ động yêu cầu, bởi vì mỗi khi nhìn Tịch Sâm, ánh mắt cô đều sáng lên, trong bữa cơm luôn luôn chú ý hình tượng. Đây rõ ràng là biểu hiện của thiếu nữ đang rung động.

Trác Dương nhìn qua Vương Nhã mấy lần, cô tuy rằng im lặng nhưng không hề mất bình tĩnh, hơn nữa cô ưu tú về mọi mặt, am hiểu rất nhiều thứ, khi Tịch Sâm và Lương tổng thảo luận, cô luôn có thể tình cờ tham gia, không hề đột ngột và phản cảm.

Đây là một cô gái rất dễ dàng nhận được sự yêu thích của mọi người, vừa xinh đẹp lại có khí chất, bối cảnh trong nhà cũng không đơn giản, cùng Tịch Sâm đứng một chỗ, vô cùng đẹp đôi. Khi cuộc trò chuyện của họ tạm kết thúc, cậu nói với anh một tiếng, đến phòng rửa tay.

Trong phòng vệ sing không có ai, cậu rửa tay một cách thẫn thờ. Cảnh tượng trong phòng ăn chiếu lại trước mắt, một chút chua chát cùng yếu ớt lại dâng lên trong lòng. So với Vương Nhã, cậu vô cùng tự ti, một người như Tịch Sâm, nên đứng cùng một phụ nữ hoặc đàn ông như cô ấy.

Sau khi hơ khô tay, cậu sắp xếp lại cảm xúc rồi đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước, phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, cùng giọng nói mềm nhẹ, “Trác tiên sinh.”

Trác Dương quay đầu lại, không ngờ Vương Nhã cũng ra đây, cậu đứng tại chỗ, lịch sự nói, “Vương tiểu thư.”

Tay cô đang nắm lấy mái tóc đen dài mềm mại của mình, thần sắc mang chút thẹn thùng không quá rõ ràng nói, “Tôi nghe chú Lương nói, cậu là trợ lý sinh hoạt của Tịch tổng. Tôi muốn biết Tịch tổng thường ngày thích cái gì, cậu có thể nói cho tôi biết không?”

“Rất xin lỗi Vương tiểu thư.” Trác Dương nói, giọng điệu như giải quyết công việc chung, “Cô đang hỏi về vấn đề riêng tư của Tịch tổng, tôi không tiện nói ra.”

Nghe vậy, biểu cảm Vương Nhã mất mát trong nháy mắt, sau đó lập tức áy náy nói, “Là tôi làm khó Trác tiên sinh rồi, thật xin lỗi.”

Trác Dương lắc đầu, biểu thị không có gì. Cậu và Vương Nhã một trước một sau trở về phòng. Cậu theo bản năng nhìn về phía Tịch Sâm, thì thấy anh đang ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn cậu không chớp mắt.

Cụp mắt, cậu bước tới và lặng lẽ ngồi xuống. Cậu rời đi một lát, không biết Lương tổng nói với anh những gì. Cùng lúc ấy, ông nói với Vương Nhã, “Nhã Nhã, không phải cháu muốn đến Tịch thị làm việc sao? Ngày mai con nhớ nộp CV.”

“Thật không ạ?” cô vô cùng vui vẻ, cười nói với Tịch Sâm, “Cảm ơn Tịch tổng cho tôi cơ hội này.”

Tịch Sâm đáp, “Không cần cảm ơn, nộp CV như những người khác, có thể được nhận vào hay không là do bản lĩnh của cô.”

Dù thế nhưng Vương Nhã vẫn rất hạnh phúc.

Trác Dương nghĩ, bằng vào năng lực của cô, chắc chắn sẽ được nhận, chỉ là không biết sẽ là chức vụ gì…

Bữa ăn kéo dài đến chín rưỡu tối, Tịch Sâm cùng Tịch Sâm xin phép cáo từ.

Trên đường, đi qua một nhà hàng, Tịch Sâm kêu tài xế tìm chỗ đỗ xe.

“Làm sao vậy?” Trác Dương hỏi.

“Ăn cơm.” Anh trả lời.

Cậu khó hiểu, “Chúng ta không phải vừa mới từ nhà hàng đi ra sao?”

Anh nhìn Trác Dương, nói, “Tôi thấy em cả một buổi tối không ăn được gì.”

Trác Dương nắm chặt tay, vừa nãy quả thật cậu ăn rất ít, là do bị Vương Nhã ảnh hưởng, cái gì cũng không muốn ăn. Cậu xuống xe, đi cùng Tịch Sâm được hai bước bỗng nhiên dừng lại.

Trác Dương ngẩng đầu nhìn nhà hàng trước mắt, chỉ với cách trang trí bên ngoài đã biết giá cả không tầm thường, nói với Tịch Sâm, “Tôi không muốn ăn ở chỗ này.”

“Vậy em muốn ăn ở đâu?” Tịch Sâm kiên nhẫn hỏi.

“Chuyển sang nơi khác.” Trác Dương quay người, đi theo hướng khác.

Tịch Sâm nhấc chân, đuổi theo.

Trác Dương dẫn Tịch Sâm đi tới đi lui, cuối cùng đến một con phố cực kì náo nhiệt, đông đúc, bước vào một quán đồ nướng trông có vẻ khá đắt hàng.

Cậu đến một bàn trống, nói với Tịch Sâm theo sau, “Anh ngồi đi.”

Sắc mặt Tịch Sâm như thường ngồi xuống, hỏi cậu, “Em thích ăn đồ nướng?”

Trác Dương ‘ừ’ một tiếng, đưa thực đơn cho anh, “Anh gọi đồ ăn đi.”

Thực đơn trong tay nền đỏ chữ trắng, chỉ có hai hàng món ăn, phía dưới có mấy hình vẽ đơn giản. So với thực đơn của những nhà hàng cao cấp Tịch Sâm và Trác Dương từng cùng nhau đi ăn, thực đơn này quá phổ thông và giản đơn.

Tịch Sâm, một thân âu phục khéo léo, kiểu tóc xử lí cẩn thận tỉ mỉ, ngồi nghiêm túc ở chỗ này, khiến những thực khách gần đó thường xuyên liếc mắt qua đây. Anh gọi hai món rau rồi đặt thực đơn xuống, nhìn Trác Dương.

Trác Dương vẫn như trước không có khẩu vị gì, gọi mấy món rồi trả cho phục vụ, hỏi anh, “Anh cảm thấy nơi này thế nào?”

Tịch Sâm nói, “Thật ồn ào.”

Trác Dương trông có vẻ buồn, “Tịch Sâm, anh nhìn cửa hàng đồ nướng này xem, rất khác với những nhà hàng tao nhã, thanh lịch anh hay đến. Nơi này tràn đầy tiếng huyên náo, mùi dầu khói, vô cùng bình thường, nhưng đây là môi trường tôi sinh ra, lớn lên và sinh hoạt, tôi đã quá quen với nó.”

“Cho nên?” Tịch Sâm hỏi.

Trác Dương mím môi, “Tịch Sâm, anh biết tôi muốn nói gì, anh đừng làm nhiễu loạn cuộc sống của tôi nữa….”

Anh cong môi, “Nhiễu loạn? Em rốt cuộc thừa nhận em rung động với tôi?”

“Đây không phải điều tôi muốn nói!” Tịch Sâm hiểu sai trọng điểm, khiến cậu không thể không lên tiếng, cậu nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói, “Tịch Sâm, hoàn cảnh sống tạo nên những thói quen và tính cách nhất định. Trong nhiều trường hợp, chúng không thể hoà hợp với nhau. Tịch Sâm, chúng ta sau này cứ đối xử với nhau như cấp trên và cấp dưới có được không?”

Anh lắc đầu, “Không được.”

Tịch Sâm không chịu phối hợp khiến cậu thấy luống cuống.

“Em nói nơi này bình thường, nhưng đây cũng không phải lần đầu tôi đến nơi này.” Tịch Sâm nhìn lướt một vòng địa phương tràn ngập khói lửa, “Trác Dương, say này tôi không cấm em không được ăn thịt nướng.”

Những điều anh nói như biểu thị một cách rõ ràng rằng, anh không quan tâm Trác Dương là người bình thường hay phi thường, anh cũng không quan tâm nhà hàng tinh tế hay quán ăn ven đường. Miễn là có Trác Dương, mọi thứ xung quang cậu anh đều có thể tiếp thu.

Trác Dương mơ màng mất một lúc.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo, cậu cũng thức tỉnh, nhìn thấy Tịch Sâm lấy điện thoại ra, nhíu mày, sau đó nhấn nhận, đồng thời để điện thoại cách xa tai một chút.

Cậu nghe thấy âm thanh đầu kia điện thoại, là Nghiêm Khải, “Anh họ! Hai người đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà?”

Tịch Sâm trả lời, “Ở bên ngoài ăn đồ nướng.”

Nghiêm Khải nghe thế thì kích động, “Đồ nướng! Ở đâu? Nhanh lên! Cho em địa chỉ, em cũng tới.”

Tịch Sâm đưa điện thoại đến miệng Trác Dương, mấy giây sau cậu mới có phản ứng, báo địa chỉ cho Nghiêm Khải.

“Là Trác trợ lý à.” Nghiêm Khải cười bỉ ổi hai tiếng, “Hai người chờ tôi, bóng đèn kilowatt siêu lớn đang trên đường đến.”

Sau khi bị Nghiêm Khải ngắt lời như thế, cậu cũng không nói chuyện với anh nữa. Món ăn lần lượt được mang lên, Trác Dương đặt miếng thịt ba chỉ vào vỉ nướng, Tịch Sâm thì đặt miếng cánh gà lên. Tịch Sâm một chút kĩ thuật nướng đều không có, nếu không phải cậu nhanh chóng lật cánh gà, nó đã cháy khét rồi.

Trác Dương nhìn động tác ngốc nghếch của anh, không để anh làm nữa. Về sau cơ bản là Trác Dương nướng thịt, Tịch Sâm chỉ việc ăn. Hai người ăn được một lát thì Nghiêm Khải đến, sau đó hắn gọi rất nhiều món mới. Trác Dương cho là mình phải hầu hạ thêm vị Nghiêm thiếu gia này, nhưng ngoài ý muốn, Nghiêm Khải không cần cậu hỗ trợ, hơn nữa hắn còn nướng thịt rất thành thạo.

Đối với sự kinh ngạc của Trác Dương, Nghiêm Khải đắc ý nói, “Cái này cậu không biết đâu, ông ngoại tôi muốn cho anh họ dính chút khói lửa nhân gian, nên thời trung học, tôi thường xuyên kéo anh ấy đi tìm đồ ăn, chạy quanh thành phố, đường nào, quầy nào cũng từng ghé qua rồi.”

Trác Dương hơi ngạc nhiên, chẳng trách vừa nãy Tịch Sâm có thể mặt không đổi sắc tiến vào đây, ngồi xuống.

Nghiêm Khải nói mãi nói mãi, sau đó lấy vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Tịch Sâm, “Trác trợ lý, tôi nói này, anh họ thật sự rất khó hầu hạ. Cậu chớ thấy tính tình anh ấy lạnh nhạt, thật ra rất kén chọn. Ví dụ như việc ăn uống chẳng hạn, trừ những trường hợp đặc biệt, anh ấy sẽ không ăn bất cứ thứ gì có gai, xương và vỏ, cũng không ăn lẩu. Loại vừa nướng vừa ăn như thế này, anh ấy cũng nhất định không động đũa, trừ khi có người gắp vào bát cho.”

“Tại sao?” Trác Dương tròn mắt hỏi, lúc ở cùng cậu anh không như vậy, giống như lúc nãy, là cậu bảo anh đừng nướng nữa anh mới dừng lại.

“Ngại phiền phức chứ sao, cho nên sau đó tôi cũng không đưa anh ấy đi ăn mấy đồ này nữa, nếu không tôi sẽ phải phục vụ anh ấy suốt thôi.” Nghiêm Khải không kiên nhẫn đặt miếng thịt bò nướng vào đĩa anh, “May là anh là anh của em, đổi thành người khác, anh chết đói luôn rồi.”

Tịch Sâm, vừa rồi còn không động đũa, lại cầm đũa lên gắp miếng thịt bò kia trả lại cho Nghiêm Khải, sau đó chuyển chiếc đĩa sang bên cạnh Trác Dương.

Bởi vì Nghiêm Khải đến, Tịch Sâm chuyển sang ngồi cạnh Trác Dương, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần. Trong không gian đầy thứ mùi trộn lẫn này, Trác Dương cảm giác như có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh.

Nghiêm Khải nhìn hai dính vào nhau, nói với cậu, “Trợ lý Trác, anh họ giao cho cậu.”

Hắn luôn rất thẳng thắn, nếu là lúc bình thường, Trác Dương sẽ không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng lúc này cậu đang suy nghĩ chuyện khác, cho nên không chú ý. Cậu gật đầu, đặt một miếng thịt nướng vào đĩa của anh và đẩy trở lại.

Trác Dương đang suy nghĩ, trong tập tài liệu về sở thích của Tịch Sâm mà Trần Trạch đưa cho cậu không nói đến những thứ kia. Tịch Sâm từng ăn cá nướng, hôm nọ ở nhà cậu cũng ăn rất nhiều xương sườn, cho nên nếu Nghiêm Khải không nói, cậu cũng không biết. Nhưng mà bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút, bình thường dì Vương làm đồ ăn, cũng không thấy có gai hay có xương.

Giải quyết xong bữa tối, Trác Dương vừa ăn vừa nướng cho Tịch Sâm, cũng đã no. Còn Nghiêm Khải ăn không biết tiết chế, no căng luôn.

Ba người ra khỏi quán ăn, hắn vỗ vỗ bụng hỏi Trác Dương, “Cậu biết trong này chứa cái gì không?”

“Thịt nướng.” Trác Dương đáp.

“Không phải.” Nghiêm Khải thần thần bí bí mà nói, “Ngoài ra còn có một phần thức ăn cho chó.”

Thấy Trác Dương tự làm mặt mặt đỏ bừng, hắn cười ha ha rồi nói tiếp, “Anh họ, trêu Trác trợ lý thật vui.”

Tịch Sâm nhìn hắn, “Muốn ăn đánh sao?”

Tiếng cười của Nghiêm Khải nghẹn lại, bưng cái mông sáng sớm mới bị tàn phá mà run lẩy bẩy vào trong xe, người đang yêu đều mất lý trí, cẩu độc thân như hắn không trêu trọc nổi.

(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện