Khoảng mười giờ tối, Trác Dương về đến nhà.

Mẹ Trác còn chưa ngủ, âm thanh TV để mức nhỏ. Cậu vừa bước vào cửa, bà vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, “Lại đây ngồi.”

Bộ dáng mẹ Trác vừa nhìn đã biết có chuyện muốn nói, Trác Dương thay giày, chậm rãi bước tới và ngồi xuống.

Bà trực tiếp hỏi, “Đang yêu đương?”

Trác Dương im lặng gật đầu.

“Có phải Tịch Sâm không?” Bà hỏi.

Trác Dương lần thứ hai gật đầu trong im lặng.

Mẹ Trác dừng một lúc, lại nói, “Tịch Sâm là ba ba khác của Nịnh Nịnh à?”

Trác Dương kinh ngạc hỏi, “Mẹ, mẹ đoán được?”

Mẹ Trác than thở, “Con là do mẹ sinh, nuôi từ nhỏ đến lớn, tính con thế nào mẹ còn không biết hay sao? Từ khi mang thai Nịnh Nịnh, mẹ vẫn biết con thầm mến người nào đó, những năm qua không phải con không kết bạn mới, nhưng chưa có ai thân thiết được như Tịch Sâm.”

Trong đầu mẹ Trác trước đây không có khái niệm đồng tính luyến ái, vì vậy bà không bao giờ nghĩ đến con bà là đồng tính. Nếu chân của bà vẫn như người bình thường, chồng không ôm tiền chạy mất, gia đình vẫn hoàn toàn nguyên vẹn thì xu hướng tình dục của Trác Dương nhất định sẽ khiến bà sụp đổ. Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, tâm lý mẹ Trác đã thay đổi từ lâu. So với những điều đó, bà cảm thấy việc con trai mình yêu một người đàn ông không đáng bận tâm chút nào.

Giống như nhiều cha mẹ khác, mẹ Trác cũng hi vọng con mình có một gia đình hạnh phúc. Mấy năm qua Trác Dương đã vất vả nhiều rồi, bà hi vọng trong tương lai cậu sẽ sống thật thoải mái và hạnh phúc. Vì vậy việc Tịch Sâm thích Trác Dương, miễn là cậu vui vẻ, bà sẽ không phản đối.

Trác Dương mím môi, “Mẹ không giận à, mỗi lần nhắc đến ba ba của Nịnh Nịnh, mẹ đều tức giận.”

“Tại mẹ thấy con phải chịu thiệt thòi.” Mẹ Trác vỗ vỗ tay Trác Dương.

Trác Dương là người kiên cường, biến cố gia đình không làm cậu rơi nước mắt, nhưng việc mang thai lại khiến cậu sợ hãi tột đỉnh. Tất cả những khó khăn khi mang thai, sự bất tiện khi đi ra ngoài và những ánh mắt kì lạ của người xung quanh, đã khiến Trác Dương như chim sợ cành cong trong một thời gian dài. Sau khi sinh Nịnh Nịnh, cậu chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã đi tìm việc làm, vừa kiếm tiền vừa nuôi Nịnh Nịnh. Những năm ấy cậu gầy vô cùng, hai năm nay tình hình chuyển biến tối hơn, mới dần bù đắp lại.

Trác Dương trải qua hết khổ cực thế gian, mà lỗi không phải của Nịnh Nịnh, mẹ Trác đau lòng cậu, chỉ có thể đẩy tất cả cảm xúc lên một người ba khác của bé.

Trác Dương nói, “Không phải thiệt thòi đâu mẹ. Mẹ à, năm đó cùng với Tịch Sâm là con nguyện ý, anh ấy không biết sẽ như thế này.”

Không trải qua thì không biết được, bà chỉ nói, “Tịch Sâm yêu thích Nịnh Nịnh như thế, nó đã biết bé là con gái mình chưa?”

“Chưa ạ.” Trác Dương lắc đầu, “Mẹ, không ai nghĩ rằng một người đàn ông có thể sinh con.”

Mẹ Trác hỏi tiếp, “Vậy con định lúc nào nói với Tịch Sâm?”

Trác Dương cúi đầu, nhẹ giọng đáp, “Đến lúc ấy con sẽ tính.”

Mẹ Trác thấy cậu như vậy, lại hỏi, “Con sợ Tịch Sâm sau khi biết rõ sự tình sẽ không thích Nịnh Nịnh nữa?”

Cậu gật đầu, “Mẹ, sự ra đời của Nịnh Nịnh thật sự không tưởng tượng nổi.”

Mẹ Trác cũng thở dài, bà không biết Tịch Sâm liệu sẽ không chấp nhận nổi việc Nịnh Nịnh sinh ra từ bụng một người đàn ông, giống như bà ngày xưa không thể chấp nhận Trác Dương yêu thích đàn ông hay không? Mẹ Trác trấn an cậu, “Con có chừng mực, mẹ tin con có thể tìm được thời điểm phù hợp để nói với nó, mẹ chỉ nói một điều, không được để Tịch Sâm xúc phạm Nịnh Nịnh.”

“Con biết rồi.” Trác Dương đáp.

Sau đó cậu nói Tịch Sâm đề nghị ngày mai mang Nịnh Nịnh ra ngoài chơi, bà đồng ý.



Ngày hôm sau, Trác Dương còn chưa dậy, Nịnh Nịnh mặc quần áo ngủ, ôm búp bê của mình nhào vào lòng cậu, “Ba ba, ba ba! Bà nội nói ngày hôm nay ba với chú Tịch sẽ mang con ra ngoài chơi, có đúng không ạ?”

“Con thuộc họ gà à, sao dậy sớm thế!” Trác Dương vẫn nhắm mắt, cười cười, xoa xoa Nịnh Nịnh một vòng, “Đúng rồi, ngày hôm nay đưa con đi vườn thú chơi.”

“Tuyệt vời!” Nịnh Nịnh hưng phấn đá chân, sau đó bò dậy, trượt xuống giường, “Con muốn thay một bộ quần áo thật đẹp, ba ba cũng mau mau dậy đi thôi.”

Trác Dương tuỳ ý vẫy tay hai lần, “Rồi, dậy luôn đây.”

Khi Trác Dương đi ra, thấy mẹ Trác đứng ở cửa phòng mình, giọng đầy bất đắc dĩ nói với Nịnh Nịnh bên trong, “Con muốn mặc bộ nào? Quần áo đều bị con làm loạn hết cả lên rồi.”

Nịnh Nịnh chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn cầm lên chiếc áo vàng và váy trắng bé yêu thích nhất, dường như rất phiền não nói một câu, “Aiii, cô nói không sai, con gái luôn hổng có gì để mặc hết.”

Mẹ Trác véo mũi bé, “Cả ngày toàn học mấy thứ kì quái.”

Nịnh Nịnh chu mỏ, làm mặt quỷ.

Ngày hôm nay, Tịch Sâm vẫn đến đón Trác Dương. Mẹ Trác dọn sạp xong, anh đã tới.

Nịnh Nịnh thấy Tịch Sâm lập tức hoá thành yêu tinh dính người, ngay cả ba ba yêu thích nhất cũng phải đứng sang một bên. Tịch Sâm ôm bé vào xe, lắng nghe cô gái nhỏ bẻ ngón tay đếm những con vật bé muốn xem khi đến vườn thú.

Sau ngày đến trường mẫu giáo đón Quốc tế thiếu nhi với Nịnh Nịnh, Tịch Sâm đã đổi xe đi làm. Còn chiếc xe có ghế an toàn anh để lại trong gara và chỉ lái khi đưa Nịnh Nịnh đi chơi. Anh thực sự quan tâm Nịnh Nịnh, tuy nói muốn lấy lòng cô bé, nhưng kiểu lấy lòng này hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, không hề lẫn một chút dối trá nào.

Nhìn Tịch Sâm thắt dây an toàn cho Nịnh Nịnh, trong lòng Trác Dương vừa chua xót vừa mềm mại.

Sau khi thắt chặt dây an toàn, anh quay đầu, thấy ánh mắt phức tạp của Trác Dương nhìn sang, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, che đôi mắt Nịnh Nịnh, nghiêng người, cúi xuống, nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái.

Nịnh Nịnh di chuyển đầu nhỏ, đẩy tay Tịch Sâm ra, không hiểu gì, hỏi, “Chú Tịch, chú bịt mắt con làm gì ạ?”

Tịch Sâm mỉm cười, xoa đầu bé, “Không có gì.”

Bên kia, vành tai Trác Dương dần ửng hồng quay đầu nhìn cửa sổ. Lá gan của anh quá lớn, đừng nói đến tài xế còn đang ở phía trước, hiện tại Nịnh Nịnh còn đang ở đây nữa kìa, sau này sẽ không để anh thực hiện được nữa.



Hôm nay thời tiết hơi oi bức, có vẻ như trời sắp mưa. Trên đường, Trác Dương mua ba cái quạt cầm tay, mỗi người một cái. Đến sở thú, Nịnh Nịnh cầm một chiếc quạt nhỏ hào hứng chạy xung quanh. Trác Dương vô cùng bất đắc dĩ, không phải đa số con gái đều im lặng hay sao, gia đình cậu luôn có cảm giác mang theo một cô nàng tomboy.

Tịch Sâm cầm ô, vẫy tay với Nịnh Nịnh, “Nịnh Nịnh quay lại đây, chúng ta từ từ đi.”

Nịnh Nịnh ngay lập tức ngoan ngoãn nắm tay Tịch Sâm, dưới tán ô chậm rãi bước dài.

Trác Dương đã từng đưa Nịnh Nịnh đi sở thú và bãi biển nhiều lần, nhưng chỉ khi có Tịch Sâm, bé mới vui vẻ như thế.

Ba người tới chuồng của con thú Nịnh Nịnh muốn xem nhất, gấu trúc.

Động vật Nịnh Nịnh yêu thích nhất là khủng long, thứ gai là thú cưng lông xù. Ngay từ nhỏ, tâm hồn yêu thích lông xù đã được thức tỉnh, nay nhìn thấy gấu trúc, bé không dời nổi bước chân, ngồi xổm xuống, cách cửa thuỷ tinh nhìn chằm chằm.

Trác Dương và Tịch Sâm cũng không thúc giục, hôm nay vốn muốn mang bé đi chơi nên tất cả lấy bé làm chuẩn.

Nịnh Nịnh ngồi một lát, bên cạnh xuất hiện một nhà ba người, hai vợ chồng cùng một cậu bé ngang tuổi Nịnh Nịnh. Cậu bé nghiêng đầu nhìn Nịnh Nịnh, cũng ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm làm động tác đoá hoa giống cô bé.

Cả hai cùng nhìn gấu trúc một lát, cậu bé chủ động hỏi, “Em gái à, em có đi cùng ba mẹ không?”

Nịnh Nịnh nhìn gấu trúc chằm chằm không chớp mắt, lắc đầu nói, “Em đến với ba ba và chú.”

Cậu bé lại hỏi, “Vậy mẹ của em đâu?”

Sắc mặt Trác Dương thay đổi một chút, Tịch Sâm muốn bước tới kéo Nịnh Nịnh, nhưng bị cậu ngăn lại.

Nịnh Nịnh đáp lại, “Em không có mẹ.”

Lúc này, cậu bé kinh ngạc hỏi tiếp, “Sao em lại không có mẹ? Mỗi bạn nhỏ sinh ra đều có mẹ mà?”

Vấn đề này của của cậu cũng khiến đôi vợ chồng kia thấy xấu hổ, mẹ cậu bé kéo cậu lại, “Hào Hào, không phải con muốn xem gấu mèo nhỏ sao, chúng ta mau đi thôi.” Nói xong, mang theo áy náy cười với Trác Dương.

Lúc này, Nịnh Nịnh đứng lên, đáp lại, “Em thật sự không có, nhưng dù không có mẹ, em vẫn có bà nội cùng cô.”

Cậu bé còn chưa muốn rời đi, cố gắng tránh khỏi tay mẹ mình, kì quái nói, “Anh cũng có bà nội và cô mà, anh còn có cả ông nội với chú nữa…”

Nghe cậu bé muốn liệt kê hàng loạt người thân, mẹ cậu bé lập tức che miệng cậu lại, lần thứ hai cảm thấy áy náy, “Xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện lắm…”

Trác Dương lắc đầu.

Bên này, Nịnh Nịnh nghe vậy, Oa! Một danh sách dài như vậy, nhưng cô bé có rất ít. Ban đầu bé còn có chút tức giận, nhưnh đảo mắt giương cằm một vòng, lại nói với cậu bé, “Nhưng em có chú Tịch, anh không có!”

Cậu bé thoát khỏi tay mẹ, đôi mắt tràn ngập hiếu kì, “Chú Tịch là ai vậy?”

Nịnh Nịnh kéo Tịch Sâm sang bên cạnh, chống nạnh khoe khoang, “Đây là chú Tịch của em, là người tốt nhất thế giới, anh có không?”

“Không có…” Cậu bé ngửa đầu nhìn Tịch Sâm, một mặt ước ao, “Chú Tịch của em thật cao nha!”

Nịnh Nịnh đắc ý lắc lắc đầu nhỏ.

Đôi mắt cậu bé chớp chớp, hỏi anh, “Chú Tịch, chú làm chú của con nữa được không?”

Nịnh Nịnh bỗng nhiên như lâm đại dịch nhanh chóng ôm đùi Tịch Sâm, “Không được, đây là chú Tịch của em.”

Cậu bé bị từ chối, biểu cảm vô cùng thất vọng.

Cuộc đối thoại lúc đầu thoạt nhìn không thân thiện lại phát triển đến mức này, khiến Trác Dương và hai vợ chồng nhà kia đều dở khóc dở cười.

Sau khi cậu bé không cam lòng cùng ba mẹ rời đi, Trác Dương ngồi xổm xuống chỉnh sửa tóc sau gáy cho Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta thăm quan vườn thú tiếp nhé?”

“Vâng ạ.” Nịnh Nịnh gật đầu, hai tay trái phải nắm tay Tịch Sâm và Trác Dương, không hề bị cuộc nói chuyện vừa nãy ảnh hưởng.

Trên đường đi, Trác Dương hơi im lặng.

Tình huống như ngày hôm nay Nịnh Nịnh cũng gặp qua nhiều lần. Cậu bé kia kì thực cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần là tò mò. Nhưng Nịnh Nịnh bị hỏi nhiều, cũng dần dần hiếu kì, tại sao bé không có mẹ.

Trác Dương tuy rằng không thể nói rõ chân tướng với cậu, nhưng cậu cố gắng giải thích thật dễ hiểu, rằng người với người không phải luôn luôn ở cùng nhau, sẽ vì nguyên nhân này hoặc khác mà tách ra.

Tính tình Nịnh Nịnh hoạt bát, sôi nổi, vào thời điểm đó bé bị quấy nhiễu bởi tại sao không có mẹ, nhưng trong trí nhớ của bé không có khái niệm về mẹ. Trác Dương và mẹ Trác luôn truyền đạt, dù có mẹ hay không, Nịnh Nịnh vẫn mãi là bảo bối đáng yêu nhất trong nhà. Điều này được lặp lại nhiều lần để bé cảm nhận được tình yêu của họ, vì vậy Nịnh Nịnh cũng không có nhiều chấp niệm về từ “mẹ” này.

Cho nên khi đối mặt với vấn đề của cậu bé kia, bé cũng không cảm thấy bị xúc phạm.



Tham quan vườn thú nửa ngày, bọn họ tìm nhà hàng ăn trưa, ăn được một lúc, trời bắt đầu mưa, kế hoạch buổi chiều tạm thời bị hoãn lại.

Tịch Sâm đề nghị, “Đến chỗ anh đi.”

Nịnh Nịnh hỏi, “Là nhà của chú Tịch ạ?”

“Đúng rồi, con muốn đi không?” Tịch Sâm nói.

“Có ạ.” Nịnh Nịnh không chờ hỏi ý kiến ba ba đã vội vàng đồng ý.

Trác Dương bất đắc dĩ, mỗi lần đối mặt với Tịch Sâm, bộ dáng tiểu nha đầu dường như lại trở nên mất lý trí…

Một đường xe trở về biệt thự, mới bắt đầu Nịnh Nịnh còn hào hứng, về sau đã bắt đầu dụi mắt. Khi được Tịch Sâm ôm vào biệt thự, bé chỉ ngẩng lên và cảm thán một câu, “Thật lớn nha!” Sau đó lại không có tinh thần nằm xuống.

Dì Vương đi ra, thấy Tịch Sâm ôm Nịnh Nịnh, đôi mắt kinh ngạc trợn to, “Tịch Sâm, đây là…”

Trác Dương nói, “Là con gái của tôi.”

“Con gái của cậu sao?” Vẻ mặt dì Vương vô cùng nghi hoặc, tại sao con gái của Trác Dương lớn lên lại giống Tịch tổng như thế.

Cậu không giải thích thêm, nói với Tịch Sâm, “Đặt Nịnh Nịnh vào phòng của em đi.”

Sau khi vào phòng, Tịch Sâm nói, “Em có muốn ngủ trưa không?”

Vừa nãy ở trên xe cậu có hơi buồn ngủ, gật đầu, “Thực sự là muốn ngủ một lát.”

Tịch Sâm cúi xuống, hôn cậu một cái, “Vậy anh về phòng đây.”

Trác Dương vào phòng tắm, lấy nước lau tay với mặt cho Nịnh Nịnh sau đó nằm xuống bên cạnh bé. Vì vẫn mang theo cơn buồn ngủ, ngoài cửa sổ là tiếng mưa xào xạc, cho nên chẳng mấy chốc sau, Trác Dương đã dần tiến vào giấc ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm giác phần giường bên cạnh lún xuống một tí. Không đợi cậu thức dậy, một luồng hơi thở quen thuộc bao quanh, cậu lại yên ổn ngủ tiếp.

Không biết qua bao lâu, khi Trác Dương tỉnh dậy, ngoài trời vẫn đang mưa. Trên giường, ngoài cậu và Nịnh Nịnh ra, lại có thêm một người, Tịch Sâm. Cậu với Tịch Sâm mặt đối mặt, Nịnh Nịnh nằm ở giữa.

Trác Dương nhìn thấy anh, trái tim ngừng đập trong nháy mắt, “Sao anh lại ở đây?”

Tịch Sâm đáp, “Ngủ trưa cùng em.”

Cùng với Tịch Sâm nằm trên một chiếc giường nói chuyện đối với Trác Dương vẫn quá khiêu chiến, cậu thầm thì, “Em đâu giống Nịnh Nịnh…”

Tịch Sâm ngắt lời, “Vậy em ngủ cùng anh.”

Trác Dương ngậm miệng, vành tai lại bắt đầu ửng hồng.

Bầu không khí im lặng, bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đều của Nịnh Nịnh.

Tịch Sâm vươn tay, vuốt ve gò má Trác Dương. Cậu bị anh chìn chằm chằm, ánh mắt không tự chủ được liếc xuống đôi môi anh, nhớ tới cánh môi ấm áp và mềm mại, Trác Dương sốt sắng mà nuốt nước bọt.

Đầu ngón tay Tịch Sâm lướt xuống môi Trác Dương, vuốt nhẹ hai lần, “Muốn hôn anh?”

“Không có!” Trác Dương lập tức lắc đầu, đỏ mặt phủ nhận.

Anh nở nụ cười, đến gần ngậm lấy môi cậu.

Hai người tỉ mỉ triền miên hôn nhau.

Khi nụ hôn sắp kết thúc, môi Trác Dương bất ngờ bị Tịch Sâm cắn một cái không nhẹ không nặng, cậu “A” một tiếng, sau khi tách ra, sờ lên chỗ bị cắn, khó hiểu nhìn anh.

Tịch Sâm nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước của cậu, bảo, “Sau này không được nghĩ đến người khác nữa.”

Trác Dương muốn hỏi nghĩ đến ai? Tuy nhiên chưa hỏi ra lời, cậu đã nhớ mình có chút thất thần lúc ở vườn thú sáng nay, phản ứng lại mới biết, có lẽ Tịch Sâm cho là khi ấy cậu nghĩ đến “mẹ” của Nịnh Nịnh.

Đây là ăn giấm mà.

Cậu lại không thể giải thích cụ thể với anh, vì vậy biểu cảm dịu lại, lặng lẽ đáp, “Em không nghĩ tới người khác.”

Tịch Sâm không lên tiếng, anh tiếp thu tất cả của Trác Dương, cũng sẽ không giữ mãi chuyện quá khứ trong lòng, nhưng khi Trác Dương ở cùng anh mà còn nhớ tới người khác, thì anh chẳng phải thánh nhân, dù trái tim anh có rộng lớn đến đâu cũng sẽ bởi vậy mà sinh ra cảm xúc không tốt.

“Thật sự không có mà.” Trác Dương nhấn mạnh, không thuần thục lắm mà tiến tới hôn Tịch Sâm một cái.

Anh lập tức giữ lại gáy cậu, lần thứ hai cướp đoạt hô hấp của Trác Dương.

Hai người hôn hồi lâu, Nịnh Nịnh đang trong giấc mộng bỗng hừ một tiếng, Trác Dương vội vàng tách khỏi Tịch Sâm.

Nịnh Nịnh ngủ đến thoải mái, bé vừa mở mắt đã thấy ba ba mình yêu thích nhất cùng chú Tịch đang nhìn mình, ngay lập tức cong miệng nở nụ cười, giọng nói vẫn ngái ngủ, “Hai người đều ở đây nha.”

“Ừ.” Trác Dương sờ mặt bé, đứng dậy lấy cốc nước đưa tới, “Con uống nước đi.”

Nịnh Nịnh cúi đầu uống nước sau đó vào phòng tắm, bàn chân xoa xoa thảm trải sàn hai lần, quay đầu nhìn chằm chằm Trác Dương.

Cậu không hiểu gì, “Làm sao lại nhìn ba ba vậy?”

Nịnh Nịnh chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn, “Ba ba, miệng ba hồng hồng, có phải ba giấu con ăn đồ ăn ngon rồi hay không?”

~Hết chương 27~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện