Phòng khách rất lạnh, Lương thiếu gia ngủ thẳng đến nửa đêm bị đông lạnh mà tỉnh, vì thế mơ mơ màng màng bọc chăn chạy đến phòng ngủ, ngã lên giường liền ngủ, thuận tiên ôm thân hình ấm áp kia, có điểm uỷ khuất nói Nhiên Nhiên ơi sô pha rất lạnh, tôi muốn ngủ giường.
Cảm nhận được một chút hơi lạnh trên người hắn, Mục Nhiên có chút áy náy lại buồn cười, giúp hắn đắp lại chăn, liền ngoan ngoãn cọ vào trong lòng hắn.
Kỳ thật người nào đó lúc không lưu manh, chính mình vẫn là rất thích! Ngày hôm sau hai người tỉnh lại có chút muộn, cũng không kịp ăn bữa sáng, đành phải ở trên đường mua bánh bao chiên trên đường, lén lút ở trong giờ tự học ăn.
“Muốn uống nước trái cây hay không?” Lương Viễn Triết sợ cậu khát, “Căn tin hình như có vị mới.”
“Thật sao?” Mục Nhiên bị vị mới dụ dỗ, mở to mắt liên tục gật đầu, hai quai hàm căng phồng, giống như một chú sóc con tham lam.
Lương Viễn Triết bật cười, một ly nước trái cây cũng đã hào hứng như vậy, sao có thể khả ái như vậy chứ!
“Các học sinh yên tĩnh một chút.” Chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng vỗ vỗ tay, “Có chuyện cần tuyên bố.”
Gương mắt nhỏ nhắn của Mục Nhiên nhanh chóng xịu xuống, vì sao phải tuyên bố lúc này, qua bảy giờ rưỡi căn tin đóng cửa, không được uống vị mới! Thật đáng ghét a…
Oán niệm cật hoá (người mê ăn) thật là đáng sợ, chủ nhiệm lớp còn chưa kịp mở miệng, liền che miệng hắt xì liên tiếp mười mấy cái.
“Không phải chứ?” Mục Nhiên kinh ngạc, nhanh chóng nhìn Lương Viễn Triết biện hộ, “Tôi cũng không làm gì nha, chỉ vụng trộm nói thầm một chút thôi.”
Lương thiếu gia dở khóc dở cười, ngốc chết.
Tin tức của chủ nhiệm rất đơn giản, bắt đầu từ ngày mai, tất cả các học sinh tham gia kỳ thi môn hoá đều phải tập trung vào một phòng học nhỏ, cho đến khi kỳ thi kết thúc mới thôi.
Mục Nhiên thở dài, phòng học nhỏ thật lạnh a, thật sự không muốn đi…
Cái này chẳng lẽ là luyến tiếc mình? Nhìn bộ dáng vô tình của cậu, Lương Viễn Triết hiểu sai ý, vì vậy nội tâm mênh mông vô cùng.
Phòng học nhỏ ở trường cấp hai, cách trường cấp ba một sân thể dục, gặp mặt cũng không thuận tiện, vì vậy Mục Nhiên sau khi chuyển qua, ngẫu nhiên có thể nhận được tin nhắn rất khó hiểu của Lương Viễn Triết.
Ví như nói có đôi khi, Lương thiếu gia sẽ gởi một cái tin nhắn chỉ có dấu ba chấm, vì vậy Mục bảo bảo xem nửa ngày vẫn không hiểu được gì, sau đó gọi qua hỏi có ý gì.
“Uống nhiều nước.” Thanh âm Lương Viễn Triết nổi giận đùng đùng.
Dấu ba chấm và uống nhiều nước thì có quan hệ gì? Mục Nhiên không hỏi nữa, buồn bực cắt điện thoại.
Tin nhắn cứ gởi đến ùn ùn như thế, có đôi khi là một dấu phẩy, có đôi khi là một chữ, có đôi khi là một cái ảnh chụp, có đôi khi là một đoạn âm nhạc, có đôi khi là chuỗi mật mã lộn xộn, Mục Nhiên nhận được nhiều thành quen, cũng sẽ không gọi điện lại hỏi, chỉ cho là hắn nhàm chán, vì vậy Lương Viễn Triết càng nổi trận lôi đình.
Lão tử gởi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, cậu sao lại không nhắn lại cho tôi một lần?! Người đang yêu đương, không phải mỗi ngày đều nhắn vô số tin sao?! Vì cái gì hắn một cái cũng không có!
Cho nên nói người không thể nhìn tướng mạo, từ góc độ nào đó mà nói, Lương thiếu gia cao to hùng tráng mới chính là người thích hồng phấn buồn tao!
Nhưng mà tục ngữ có câu vân chân thành sở chí kiên định (câu này Băng chịu, không tìm được nghĩa), Mục Nhiên vào ngày nào đó ở trong phòng học nhỏ đông lạnh run run, cuối cùng nhớ tới Lương Viễn Triết mà gởi một tin nhắn.
— Tôi lạnh quá a! T^T…
— Tôi lập tức đến!
Ách? Mục Nhiên mờ mịt đầy trán, đây là có chuyện gì, mình còn không cho hắn lại đây a!
Gọi điện thoại qua muốn nghe giải thích, lại bị một người khác tiếp điện, “À, cậu tìm Lương Viễn Triết? Hắn vừa chạy ra ngoài không mang theo di động.”
Mục Nhiên dở khóc dở cười, nhìn tuyết còn rơi ngoài cửa sổ, vì vậy ở máy bán hàng tự động trên hành lang mua một hộp cà phê nóng, ôm ở trong tay chờ hắn.
“Nhiên Nhiên.” Lương Viễn Triết trên trán dính đầy tuyết chạy đến.
Mục Nhiên nhanh tay đưa cà phê cho hắn ủ ấm, lại giúp hắn chỉnh cổ áo dính bông tuyết, thuận tiện thầm oán: “Sao phải chạy tới, bên ngoài lạnh chết.”
“Không phải cậu bảo tôi đến?” Lương Viễn Triết hắt xì, gởi tin nhắn qua nói mình lạnh, cái này rõ ràng là làm nũng a! Vợ đang làm nũng, bản thân đương nhiên phải tới.
Tôi khi nào thì kêu cậu đến?! Mục Nhiên ở trong lòng bĩu môi, nhưng mà sợ bị hắn bạo lực niết mặt, vẫn là miễn cưỡng cam chịu không phản bác.
Phòng học của Mục Nhiên không có nắng cũng không có máy sưởi, rất lạnh, Lương Viễn Triết đi vào liền phát hoả, cái tm (từ chửi của TQ, gần giống mẹ nó) này không phải là ưu đãi cho học sinh mũi nhọn, rõ ràng chính là ngược đãi.
“Tôi mang lò sưởi điện đến cho cậu.” Lương Viễn Triết đánh giá mọi nới, “Cậu ngồi chỗ nào?”
“Đừng náo loạn.” Mục Nhiên dở khóc dở cười, “Nơi đây ổ điện còn không có, lò sưởi còn có ích gì.”
“Như vậy bị đông lạnh mất?” Lương thiếu gia bực mình.
“Làm gì khoa trương như vậy.” Mục Nhiên đẩy đẩy bờ vai hắn ra ngoài, “Được rồi được rồi, mau về lớp đi!”
Lương Viễn Triết không lay chuyển được cậu, đành phải đi, nhưng mà lại không về lớp học, trên đường đổi hướng ra khỏi trường.
Vì vậy buổi tối sau khi Mục Nhiên về nhà, chỉ thấy Lương Viễn Triết ngồi trong phòng khách, đang thu thập một đống túi mua sắm.
“Cậu lại trốn học!” Mục Nhiên nhéo mặt hắn, “Phạt cậu đêm nay học thêm toán một giờ.”
“Trốn học còn không phải vì cậu!” Lương Viễn Triết xao xao đầu cậu, túm người vào trong lòng mình.
“Cái gì?” Mục Nhiên giở giở đống túi đồ kia, chỉ thất tất cả đều là trang phục mùa đông.
“Đi mua quần áo cho cậu.” Lương Viễn Triết nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, “Phòng học lạnh như vậy, tôi cũng không có biện pháp khác, đành phải để cậu mặc đồ nhiều.”
“Tôi?” Mục Nhiên có điểm kháng cự.
“Không được cự tuyệt.” Lương Viễn Triết ôm chặt cậu, “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tặng đồ cho người khác.”
“… Về sau không được như vậy nữa.” Mục Nhiên do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn nhận.
“Ừ.” Lương Viễn Triết cắn cắn lỗ tai cậu, mặt cười vui vẻ.
“Được rồi, tôi đi nấu cơm.” Mục Nhiên đẩy hắn ra, khuôn mặt có điểm hồng.
Lương Viễn Triết chạy theo vào phòng bếp muốn giúp, kết quả bị cậu đuổi ra.
“Cậu đi làm bài tiếng Anh đi.” Mục Nhiên nhìn nhìn đồng hồ treo tường, “Một giờ, đủ để làm, nhanh lên đi!”
Lương Viễn Triết thở dài, thật sự là không hiểu phong tình mà.
Buổi tối lúc ngủ, Lương Viễn Triết từ trong túi mới mua ra một ít đồ này nọ, cười xấu xa nói Nhiên Nhiên lại đây.
Mục Nhiên sau khi thấy rõ thì mặt đỏ lên, cầm gối đầu đập hắn.
“Chị bán hàng ở tiệm nói, mặc đồ lót lông giữ ấm.” Lương Viễn Triết túm cậu qua. “Đến thử một chút!”
“Lông cái đầu cậu a!” Mục Nhiên liều mạng giãy dụa, kết quả bị chế phục mạnh mẽ, mắt thấy quần mình sắp bị cởi ra, vì thế hồn xiêu phách tán, theo bản năng giương cổ họng lên rống.
“Tôi tôi tôi, tôi tức giận!”
Lương thiếu gia sợ nhất chính là những lời này, vì vậy ngừng tay lại.
Mục Nhiên đạp một cú lên khuôn mặt hắn, thở phì phì trừng hắn.
“Thật sự tức giận?” Lương Viễn Triết thật cẩn thận nhìn cậu.
Mục Nhiên không để ý đến hắn, ngồi ở trên giường cúi đầu, xương quai xanh như ẩn như hiện, trên cổ còn lưu lại một vết ô mai. (dấu hôn~~)
Thật sự là chết người… Lương thiếu gia cảm thấy bản thân sắp thổ máu, vì vậy ôm chăn chạy trối chết, chủ động đi ngủ phòng khách.
Nửa giờ sau, Mục Nhiên lê dép nấm nhỏ đi ra, ngồi xổm ở trước sô pha đẩy đẩy hắn, “Trở về ngủ đi.”
“Cậu không tức giận?” Lương Viễn Triết ở trong bóng tối nhìn cậu.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Mục Nhiên trạc trạc mặt hắn.
“Không sợ tôi nhịn không được?” Lương Viễn Triết cầm đầu ngón tay cậu, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“Cậu sẽ sao?” Mục Nhiên hỏi lại.
“Cũng không nhất định.” Thanh âm Lương Viễn Triết có chút áp bách.
“… Đời này tôi cũng không bỏ qua cho cậu.” Mục Nhiên rút ray mình về.
“Cậu liền tra tấn tôi đi.” Lương Viễn Triết thở dài.
“Về sau không được muốn này muốn nọ, nhanh lên trở về ngủ!” Mục Nhiên híp mắt, khó có dịp được hung hãn một phen.
Lương thiếu gia ngoan ngoãn ôm chăn đuổi theo.
Một giờ sau, Lương thiếu gia vẫn rất thanh tỉnh, bảo bối yêu nhất đang ở bên người, xoay người là có thể ôm được, cúi đầu là có thể hôn được, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ngang đó, tuy rằng trong lòng rục rịch, lại không dám lại càng không nỡ bắt buộc cậu, đành phải thừa dịp sau khi cậu ngủ, đi toilet giải quyết vấn đề của mình.
Mục Nhiên thu người nhỏ nhỏ, dùng góc chăn khe khuất gương mặt nóng bỏng của mình.
Lại qua vài ngày, Lương Viễn Triết giữa trưa đi căn tin ăn cơm, kết quả nhìn thấy Mục Nhiên đang cùng một nam sinh tán gẫu say sưa, thậm chí ánh mắt cười cong cong thành trăng lưỡi liềm nhỏ.
Lương Viễn Triết nhất thời thật khó chịu, bưng khay cơm “loảng xoảng” đặt ở đối diện hai người.
Mục bảo bảo không ý thức được Lương Viễn Triết khó chịu, ánh mắt đều bị thịt lợn chua ngọt hắn mua hấp dẫn, thật tự nhiên vươn chiếc đũa mò sang gắp hai miếng, thuận tiện đem đùi gà mình đã cắn một nửa cho hắn.
Nếu đổi lại là người khác làm vậy, Lương Viễn Triết phỏng chừng đem toàn bộ khay cơm đập lên đầu người đó, nhưng đối phương là Mục Nhiên nha! Vì vậy Lương thiếu gia vô cùng thoải mai.
“Đùi gà căn tin nhạt thếch mà cậu vẫn mua.” Lương Viễn Triết chia một nửa thịt lợn chua ngọt cho cậu, thuận tiện cắn xong hai miếng đùi gà.
“Đùi gà nhìn ngon.” Thịt lợn chua ngọt có chút cứng, Mục Nhiên vừa lao lực ăn, vừa biện giải cho mình.
“Muốn ăn canh hay không?” Lương Viễn Triết giúp cậu lau khoé miệng dính một chút nước sốt.
“Không cần, Siêu Mĩ mới vừa mời tôi đồ uống.” Mục Nhiên chỉa chỉa ly nước dưa hấu trên bàn.
“Phốc…” Lương Viễn Triết một ngụm phun nữa ra, “Cậu mới nói là ai mời cậu?”
“Tôi.” Nam sinh bên cạnh Mục Nhiên có chút xấu hổ.
“Cậu tên là gì?” Lương Viễn Triết nghĩ vừa rồi là hắn nghe lầm.
“…Tô Siêu Mĩ.” Nam sinh nói thật rối rắm, lại vội vã rút lui trước khi Lương Viễn Triết cười phun, “Cái kia, tôi ăn xong rồi, các cậu từ từ ăn.”
“Nhưng cơm cậu cũng chưa động…” Mục Nhiên còn chưa nói xong, Tô Siêu Mĩ cũng đã chạy khỏi căn tin.
“Đều do cậu, cười cái gì a.” Mục Nhiên nhìn Lương Viễn Triết – người nào đó, đang ghé vào bàn cười lăn.
“Hắn, hắn như vậy, mà là siêu mĩ sao?” Lương Viễn Triết cười thở không nổi, “Tm cao lớn thô kệch, còn không có đẹp bằng tôi.”
“Không phải siêu mĩ đó.” Mục Nhiên dở khóc dở cười, tên của ông nội hắn là Gia Khởi, ý nghĩa siêu anh cản mĩ (này Băng cũng bó tay, không hiểu :( ), cậu cũng biết siêu anh cản mĩ đi, trong giờ lịch sử…”
“Được rồi được rồi.” Lương Viễn Triết bận rộn không ngừng ngăn cậu lại. “Ăn cơm đi, đừng giảng lịch sử nữa.”
“Vậy kỳ thi cuối kỳ, cậu có chắc được một trăm điểm không?” Mục Nhiên lựa rau từ đĩa cơm của mình.
“Không có cũng phải có.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, “Cho dù là vì để cậu đi đánh chiến dã ngoại với tôi, cũng phải liều mạng học.”
“Sao cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện này?” Mục Nhiên nhăn mặt, còn tưởng hắn quên rồi, lại còn cao hứng…
“Đương nhiên nhớ rõ!” Lương Viễn Triết nháy mắt hung tợn, “Tôi nói cậu biết, đừng hòng đổi ý!”
Mục Nhiên thở dài, chân bị thương của mình đêm nay khỏi hẳn thì tốt quá rồi…
Cảm nhận được một chút hơi lạnh trên người hắn, Mục Nhiên có chút áy náy lại buồn cười, giúp hắn đắp lại chăn, liền ngoan ngoãn cọ vào trong lòng hắn.
Kỳ thật người nào đó lúc không lưu manh, chính mình vẫn là rất thích! Ngày hôm sau hai người tỉnh lại có chút muộn, cũng không kịp ăn bữa sáng, đành phải ở trên đường mua bánh bao chiên trên đường, lén lút ở trong giờ tự học ăn.
“Muốn uống nước trái cây hay không?” Lương Viễn Triết sợ cậu khát, “Căn tin hình như có vị mới.”
“Thật sao?” Mục Nhiên bị vị mới dụ dỗ, mở to mắt liên tục gật đầu, hai quai hàm căng phồng, giống như một chú sóc con tham lam.
Lương Viễn Triết bật cười, một ly nước trái cây cũng đã hào hứng như vậy, sao có thể khả ái như vậy chứ!
“Các học sinh yên tĩnh một chút.” Chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng vỗ vỗ tay, “Có chuyện cần tuyên bố.”
Gương mắt nhỏ nhắn của Mục Nhiên nhanh chóng xịu xuống, vì sao phải tuyên bố lúc này, qua bảy giờ rưỡi căn tin đóng cửa, không được uống vị mới! Thật đáng ghét a…
Oán niệm cật hoá (người mê ăn) thật là đáng sợ, chủ nhiệm lớp còn chưa kịp mở miệng, liền che miệng hắt xì liên tiếp mười mấy cái.
“Không phải chứ?” Mục Nhiên kinh ngạc, nhanh chóng nhìn Lương Viễn Triết biện hộ, “Tôi cũng không làm gì nha, chỉ vụng trộm nói thầm một chút thôi.”
Lương thiếu gia dở khóc dở cười, ngốc chết.
Tin tức của chủ nhiệm rất đơn giản, bắt đầu từ ngày mai, tất cả các học sinh tham gia kỳ thi môn hoá đều phải tập trung vào một phòng học nhỏ, cho đến khi kỳ thi kết thúc mới thôi.
Mục Nhiên thở dài, phòng học nhỏ thật lạnh a, thật sự không muốn đi…
Cái này chẳng lẽ là luyến tiếc mình? Nhìn bộ dáng vô tình của cậu, Lương Viễn Triết hiểu sai ý, vì vậy nội tâm mênh mông vô cùng.
Phòng học nhỏ ở trường cấp hai, cách trường cấp ba một sân thể dục, gặp mặt cũng không thuận tiện, vì vậy Mục Nhiên sau khi chuyển qua, ngẫu nhiên có thể nhận được tin nhắn rất khó hiểu của Lương Viễn Triết.
Ví như nói có đôi khi, Lương thiếu gia sẽ gởi một cái tin nhắn chỉ có dấu ba chấm, vì vậy Mục bảo bảo xem nửa ngày vẫn không hiểu được gì, sau đó gọi qua hỏi có ý gì.
“Uống nhiều nước.” Thanh âm Lương Viễn Triết nổi giận đùng đùng.
Dấu ba chấm và uống nhiều nước thì có quan hệ gì? Mục Nhiên không hỏi nữa, buồn bực cắt điện thoại.
Tin nhắn cứ gởi đến ùn ùn như thế, có đôi khi là một dấu phẩy, có đôi khi là một chữ, có đôi khi là một cái ảnh chụp, có đôi khi là một đoạn âm nhạc, có đôi khi là chuỗi mật mã lộn xộn, Mục Nhiên nhận được nhiều thành quen, cũng sẽ không gọi điện lại hỏi, chỉ cho là hắn nhàm chán, vì vậy Lương Viễn Triết càng nổi trận lôi đình.
Lão tử gởi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, cậu sao lại không nhắn lại cho tôi một lần?! Người đang yêu đương, không phải mỗi ngày đều nhắn vô số tin sao?! Vì cái gì hắn một cái cũng không có!
Cho nên nói người không thể nhìn tướng mạo, từ góc độ nào đó mà nói, Lương thiếu gia cao to hùng tráng mới chính là người thích hồng phấn buồn tao!
Nhưng mà tục ngữ có câu vân chân thành sở chí kiên định (câu này Băng chịu, không tìm được nghĩa), Mục Nhiên vào ngày nào đó ở trong phòng học nhỏ đông lạnh run run, cuối cùng nhớ tới Lương Viễn Triết mà gởi một tin nhắn.
— Tôi lạnh quá a! T^T…
— Tôi lập tức đến!
Ách? Mục Nhiên mờ mịt đầy trán, đây là có chuyện gì, mình còn không cho hắn lại đây a!
Gọi điện thoại qua muốn nghe giải thích, lại bị một người khác tiếp điện, “À, cậu tìm Lương Viễn Triết? Hắn vừa chạy ra ngoài không mang theo di động.”
Mục Nhiên dở khóc dở cười, nhìn tuyết còn rơi ngoài cửa sổ, vì vậy ở máy bán hàng tự động trên hành lang mua một hộp cà phê nóng, ôm ở trong tay chờ hắn.
“Nhiên Nhiên.” Lương Viễn Triết trên trán dính đầy tuyết chạy đến.
Mục Nhiên nhanh tay đưa cà phê cho hắn ủ ấm, lại giúp hắn chỉnh cổ áo dính bông tuyết, thuận tiện thầm oán: “Sao phải chạy tới, bên ngoài lạnh chết.”
“Không phải cậu bảo tôi đến?” Lương Viễn Triết hắt xì, gởi tin nhắn qua nói mình lạnh, cái này rõ ràng là làm nũng a! Vợ đang làm nũng, bản thân đương nhiên phải tới.
Tôi khi nào thì kêu cậu đến?! Mục Nhiên ở trong lòng bĩu môi, nhưng mà sợ bị hắn bạo lực niết mặt, vẫn là miễn cưỡng cam chịu không phản bác.
Phòng học của Mục Nhiên không có nắng cũng không có máy sưởi, rất lạnh, Lương Viễn Triết đi vào liền phát hoả, cái tm (từ chửi của TQ, gần giống mẹ nó) này không phải là ưu đãi cho học sinh mũi nhọn, rõ ràng chính là ngược đãi.
“Tôi mang lò sưởi điện đến cho cậu.” Lương Viễn Triết đánh giá mọi nới, “Cậu ngồi chỗ nào?”
“Đừng náo loạn.” Mục Nhiên dở khóc dở cười, “Nơi đây ổ điện còn không có, lò sưởi còn có ích gì.”
“Như vậy bị đông lạnh mất?” Lương thiếu gia bực mình.
“Làm gì khoa trương như vậy.” Mục Nhiên đẩy đẩy bờ vai hắn ra ngoài, “Được rồi được rồi, mau về lớp đi!”
Lương Viễn Triết không lay chuyển được cậu, đành phải đi, nhưng mà lại không về lớp học, trên đường đổi hướng ra khỏi trường.
Vì vậy buổi tối sau khi Mục Nhiên về nhà, chỉ thấy Lương Viễn Triết ngồi trong phòng khách, đang thu thập một đống túi mua sắm.
“Cậu lại trốn học!” Mục Nhiên nhéo mặt hắn, “Phạt cậu đêm nay học thêm toán một giờ.”
“Trốn học còn không phải vì cậu!” Lương Viễn Triết xao xao đầu cậu, túm người vào trong lòng mình.
“Cái gì?” Mục Nhiên giở giở đống túi đồ kia, chỉ thất tất cả đều là trang phục mùa đông.
“Đi mua quần áo cho cậu.” Lương Viễn Triết nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, “Phòng học lạnh như vậy, tôi cũng không có biện pháp khác, đành phải để cậu mặc đồ nhiều.”
“Tôi?” Mục Nhiên có điểm kháng cự.
“Không được cự tuyệt.” Lương Viễn Triết ôm chặt cậu, “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tặng đồ cho người khác.”
“… Về sau không được như vậy nữa.” Mục Nhiên do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn nhận.
“Ừ.” Lương Viễn Triết cắn cắn lỗ tai cậu, mặt cười vui vẻ.
“Được rồi, tôi đi nấu cơm.” Mục Nhiên đẩy hắn ra, khuôn mặt có điểm hồng.
Lương Viễn Triết chạy theo vào phòng bếp muốn giúp, kết quả bị cậu đuổi ra.
“Cậu đi làm bài tiếng Anh đi.” Mục Nhiên nhìn nhìn đồng hồ treo tường, “Một giờ, đủ để làm, nhanh lên đi!”
Lương Viễn Triết thở dài, thật sự là không hiểu phong tình mà.
Buổi tối lúc ngủ, Lương Viễn Triết từ trong túi mới mua ra một ít đồ này nọ, cười xấu xa nói Nhiên Nhiên lại đây.
Mục Nhiên sau khi thấy rõ thì mặt đỏ lên, cầm gối đầu đập hắn.
“Chị bán hàng ở tiệm nói, mặc đồ lót lông giữ ấm.” Lương Viễn Triết túm cậu qua. “Đến thử một chút!”
“Lông cái đầu cậu a!” Mục Nhiên liều mạng giãy dụa, kết quả bị chế phục mạnh mẽ, mắt thấy quần mình sắp bị cởi ra, vì thế hồn xiêu phách tán, theo bản năng giương cổ họng lên rống.
“Tôi tôi tôi, tôi tức giận!”
Lương thiếu gia sợ nhất chính là những lời này, vì vậy ngừng tay lại.
Mục Nhiên đạp một cú lên khuôn mặt hắn, thở phì phì trừng hắn.
“Thật sự tức giận?” Lương Viễn Triết thật cẩn thận nhìn cậu.
Mục Nhiên không để ý đến hắn, ngồi ở trên giường cúi đầu, xương quai xanh như ẩn như hiện, trên cổ còn lưu lại một vết ô mai. (dấu hôn~~)
Thật sự là chết người… Lương thiếu gia cảm thấy bản thân sắp thổ máu, vì vậy ôm chăn chạy trối chết, chủ động đi ngủ phòng khách.
Nửa giờ sau, Mục Nhiên lê dép nấm nhỏ đi ra, ngồi xổm ở trước sô pha đẩy đẩy hắn, “Trở về ngủ đi.”
“Cậu không tức giận?” Lương Viễn Triết ở trong bóng tối nhìn cậu.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Mục Nhiên trạc trạc mặt hắn.
“Không sợ tôi nhịn không được?” Lương Viễn Triết cầm đầu ngón tay cậu, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“Cậu sẽ sao?” Mục Nhiên hỏi lại.
“Cũng không nhất định.” Thanh âm Lương Viễn Triết có chút áp bách.
“… Đời này tôi cũng không bỏ qua cho cậu.” Mục Nhiên rút ray mình về.
“Cậu liền tra tấn tôi đi.” Lương Viễn Triết thở dài.
“Về sau không được muốn này muốn nọ, nhanh lên trở về ngủ!” Mục Nhiên híp mắt, khó có dịp được hung hãn một phen.
Lương thiếu gia ngoan ngoãn ôm chăn đuổi theo.
Một giờ sau, Lương thiếu gia vẫn rất thanh tỉnh, bảo bối yêu nhất đang ở bên người, xoay người là có thể ôm được, cúi đầu là có thể hôn được, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ngang đó, tuy rằng trong lòng rục rịch, lại không dám lại càng không nỡ bắt buộc cậu, đành phải thừa dịp sau khi cậu ngủ, đi toilet giải quyết vấn đề của mình.
Mục Nhiên thu người nhỏ nhỏ, dùng góc chăn khe khuất gương mặt nóng bỏng của mình.
Lại qua vài ngày, Lương Viễn Triết giữa trưa đi căn tin ăn cơm, kết quả nhìn thấy Mục Nhiên đang cùng một nam sinh tán gẫu say sưa, thậm chí ánh mắt cười cong cong thành trăng lưỡi liềm nhỏ.
Lương Viễn Triết nhất thời thật khó chịu, bưng khay cơm “loảng xoảng” đặt ở đối diện hai người.
Mục bảo bảo không ý thức được Lương Viễn Triết khó chịu, ánh mắt đều bị thịt lợn chua ngọt hắn mua hấp dẫn, thật tự nhiên vươn chiếc đũa mò sang gắp hai miếng, thuận tiện đem đùi gà mình đã cắn một nửa cho hắn.
Nếu đổi lại là người khác làm vậy, Lương Viễn Triết phỏng chừng đem toàn bộ khay cơm đập lên đầu người đó, nhưng đối phương là Mục Nhiên nha! Vì vậy Lương thiếu gia vô cùng thoải mai.
“Đùi gà căn tin nhạt thếch mà cậu vẫn mua.” Lương Viễn Triết chia một nửa thịt lợn chua ngọt cho cậu, thuận tiện cắn xong hai miếng đùi gà.
“Đùi gà nhìn ngon.” Thịt lợn chua ngọt có chút cứng, Mục Nhiên vừa lao lực ăn, vừa biện giải cho mình.
“Muốn ăn canh hay không?” Lương Viễn Triết giúp cậu lau khoé miệng dính một chút nước sốt.
“Không cần, Siêu Mĩ mới vừa mời tôi đồ uống.” Mục Nhiên chỉa chỉa ly nước dưa hấu trên bàn.
“Phốc…” Lương Viễn Triết một ngụm phun nữa ra, “Cậu mới nói là ai mời cậu?”
“Tôi.” Nam sinh bên cạnh Mục Nhiên có chút xấu hổ.
“Cậu tên là gì?” Lương Viễn Triết nghĩ vừa rồi là hắn nghe lầm.
“…Tô Siêu Mĩ.” Nam sinh nói thật rối rắm, lại vội vã rút lui trước khi Lương Viễn Triết cười phun, “Cái kia, tôi ăn xong rồi, các cậu từ từ ăn.”
“Nhưng cơm cậu cũng chưa động…” Mục Nhiên còn chưa nói xong, Tô Siêu Mĩ cũng đã chạy khỏi căn tin.
“Đều do cậu, cười cái gì a.” Mục Nhiên nhìn Lương Viễn Triết – người nào đó, đang ghé vào bàn cười lăn.
“Hắn, hắn như vậy, mà là siêu mĩ sao?” Lương Viễn Triết cười thở không nổi, “Tm cao lớn thô kệch, còn không có đẹp bằng tôi.”
“Không phải siêu mĩ đó.” Mục Nhiên dở khóc dở cười, tên của ông nội hắn là Gia Khởi, ý nghĩa siêu anh cản mĩ (này Băng cũng bó tay, không hiểu :( ), cậu cũng biết siêu anh cản mĩ đi, trong giờ lịch sử…”
“Được rồi được rồi.” Lương Viễn Triết bận rộn không ngừng ngăn cậu lại. “Ăn cơm đi, đừng giảng lịch sử nữa.”
“Vậy kỳ thi cuối kỳ, cậu có chắc được một trăm điểm không?” Mục Nhiên lựa rau từ đĩa cơm của mình.
“Không có cũng phải có.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, “Cho dù là vì để cậu đi đánh chiến dã ngoại với tôi, cũng phải liều mạng học.”
“Sao cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện này?” Mục Nhiên nhăn mặt, còn tưởng hắn quên rồi, lại còn cao hứng…
“Đương nhiên nhớ rõ!” Lương Viễn Triết nháy mắt hung tợn, “Tôi nói cậu biết, đừng hòng đổi ý!”
Mục Nhiên thở dài, chân bị thương của mình đêm nay khỏi hẳn thì tốt quá rồi…
Danh sách chương