Đêm ba mươi Tết, nhà Lương Viễn Triết xuất hiện một con cún Shar Pei (1) béo mũm mĩm, đi đường vô cùng chậm chạp.

Cún mập tên là Thư Khắc, thú cưng trong nhà của Trình Nặc và Vệ Lẫm.

“Anh muốn đi du lịch với Tiểu Nặc, đành nhờ các em chăm sóc nó vậy.” Vệ Lẫm ôm Thư Khắc đến, nhét vào lòng Mục Nhiên.

“Dạ.” Mục Nhiên liều mạng gật đầu, thật đáng yêu nha.

“Nó ngoan lắm, không sủa lung tung cũng không cắn người, mỗi ngày em nhớ chuẩn bị thức ăn cho chó và nước lọc cho nó là được.” Trình Nắc xoa xoa đầu Thư Khắc. “Lúc em lên mạng cảm thấy lạnh, nó còn có thể ghé trên chân em.”

“Các anh đi chơi bao lâu?” Mục Nhiên hỏi.

“Chắc khoảng hơn nửa tháng, ngày nghỉ của anh ấy cũng không bao lâu.” Trình Nặc kéo ổ cún vào phòng. “Có phiền các em quá không?”

“Không đâu ạ, cậu ấy còn đang rất vui vẻ đó.” Lương Viễn Triết rất hiểu Mục Nhiên.

Mục Nhiên quả nhiên phấn khởi quá độ, vui vẻ cùng với Trình Nặc ôm Thư Khắc, từ lầu trên xuống lầu dưới đưa nó đi xem nhà mới hết một lượt.

“Các anh đi đâu chơi vậy?” Lương Viễn Triết hỏi Vệ Lẫm.

“Thật ra cũng không phải là đi chơi, lần này là về nhà của Tiểu Nặc.” Vệ Lẫm đặt ly nước xuống. “Em gái cậu ấy kết hôn, gọi điện thoại bảo muốn bọn anh trở về.”

“Em… Có thể hỏi một chuyện được không?” Lương Viễn Triết do dự mà mở miệng.

“Em muốn hỏi anh, làm sao để khiến gia đình đồng ý phải không?” Vệ Lẫm cười cười. “Anh là cô nhi nên không sao cả, nhưng Tiểu Nặc lại không phải. Lúc trước cha cậu ấy biết chuyện của bọn anh, cầm chổi đuổi đánh anh, Tiểu Nặc liền ôm anh khóc, nháo cả nhà đến gà bay chó sủa. Sau đó anh cũng không có cách gì, đành phải trở về nhà trước.”

“Sau đó thì sao?” Lương Viễn Triết nhíu mày.

“Sau đó anh chưa kịp nghĩ ra biện pháp, cha cậu ấy đã gọi điện cho anh trước.” Vệ Lẫm thu lại nụ cười, giọng nói cũng trầm thấp hơn. “Sau khi nhận được điện thoại thì anh lập tức chạy đến, vừa vào đến cửa thì đã thấy Tiểu Nặc cả người đều bệnh nặng, hỗn loạn nằm trong chăn, sắc mặt trắng bệch đến doạ người, cả anh gọi cậu ấy cũng không biết. Lúc ấy anh cũng chảy nước mắt, không nói hai lời liền ôm cậu ấy rời đi, cả cha mẹ cậu ấy cũng không cản anh lại.”

“Sau đó chờ đến lúc cậu ấy hết bệnh, anh lại mang cậu ấy trở về nhà một chuyến, bao lớn bao nhỏ mua rất nhiều đồ. Vào cửa anh liền kêu cậu ấy quỳ xuống, gọi cha mẹ. Tiểu Nặc lúc ấy khóc rất nhiều, sau đó mẹ cậu ấy thật sự không nhìn tiếp nổi, kéo bọn anh đứng dậy, coi như là cam chịu. Qua mấy lần như vậy, gia đình cậu ấy xem như cũng chầm chậm tiếp nhận rồi.” Vệ Lẫm nhìn Lương Viễn Triết. “Sao vậy, lo lắng cha mẹ của em sẽ phản đối sao?”

“Dạ.” Lương Viễn Triết có chút buồn rầu.

“Đợi đến lúc các em có thể tự lập thì nói rõ ràng cho cha mẹ đi.” Vệ Lẫm vỗ vỗ bả vai hắn. “Bây giờ hai đứa tuổi còn nhỏ, học tập thật tốt vẫn quan trọng hơn, trăm ngàn lần đừng xúc động.”

“Cám ơn anh, em sẽ đúng mực.” Lương Viễn Triết gật đầu, “Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”

“Không cần, trưa nay bọn anh bay rồi.” Vệ Lẫm đứng lên, “Về sau nếu gặp phải vấn đề gì, cứ gọi cho anh.”

Lương Viễn Triết cười cười, xem như tiếp nhận thành ý của anh ta.

Sau khi tiễn Vệ Lẫm và Trình Nặc, Lương Viễn Triết vừa về nhà liền nhìn thấy Thư Khắc nằm trong lòng Mục Nhiên, rung đùi đắc ý thật vui vẻ.

“Cún gì đây chứ.” Lương Viễn Triết chọc chọc vào cái bụng béo của nó. “Chủ nhân vừa mới đi, sao không thấy nó buồn rầu chút nào?”

Thư Khắc dùng móng vuốt cào cào Lương Viễn Triết, tiếp tục ghé vào người Mục Nhiên quẫy quẫy cái đuôi.

“Nó dễ thương quá!” Mục Nhiên ôm Thư Khắc xoa xoa bóp bóp.

“Được rồi được rồi, bảo nó ngủ đi, chúng ta đi chuẩn bị bữa tối.” Lương Viễn Triết nhấc Thư Khắc lên, thả lại ổ cún bên bàn, hơn nữa thừa dịp Mục Nhiên không phát hiện, hung thần ác quỷ trừng mắt liếc nó một cái.

“Gâu… Ư ư…” Cún mập ngoan ngoãn nằm ngửa trên ổ, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

“Hả, nhanh như vậy đã ngủ rồi.” Mục Nhiên ngồi xổm trước ổ chó, thực thất vọng sờ sờ Thư Khắc, còn chưa chơi đủ mà.

“Ngoan, để nó ngủ đi, chúng ta rửa tay đi nấu cơm.” Lương Viễn Triết xoay bả vai Mục Nhiên đi vào phòng bếp.

“Không phải cậu đặt cơm tất niên rồi sao?” Mục Nhiên buồn bực.

“Tôi muốn tự mình gói sủi cảo.” Lương Viễn Triết lôi kéo rửa tay cho cậu. “Như vậy mới có ý nghĩa.”

“Được rồi.” Mục Nhiên quay đầu hỏi hắn. “Cậu muốn nhồi nhân gì?”

“Cải trắng, tôm bóc vỏ, thịt lợn và nấm.” Lương Viễn Triết mở cửa tủ lạnh, lấy ra một đống nguyên luyện nấu ăn.

“Oa, gói sủi cảo phức tạp lắm.” Mục Nhiên cảm khái.

“Có làm hay không?” Lương Viễn Triết hí mắt.

“Đương nhiên làm.” Mục Nhiên cười tủm tỉm, nhón chân lên hôn môi hắn. “Cậu muốn ăn cái gì tôi đều làm cho cậu.”

Lương Viễn Triết nhất thời tâm tình rất tốt, chặn ngang lại ôm cậu hôn xuống.

Vỏ sủi cảo đã mua sẵn nên sau khi Mục Nhiên chuẩn bị tốt nhân sủi cảo, hai người liền bưng một băng ghế nhỏ ngồi trước bàn trà, thực nghiêm túc gói sủi cảo.

“Không phải như thế.” Trình độ của Lương Viễn Triết thật sự rất tệ hại, Mục Nhiên thẳng thừng. “Cậu cho nhân nhiều quá rồi!”

“Nhiều ăn mới ngon!” Lương Viễn Triết khư khư cố chấp.

“Nhưng gói không được hết, khi nấu sẽ bị bể ra.” Mục Nhiên dở khóc dở cười.

“Tôi thấy đủ mà.” Lương Viễn Triết xé một miếng vỏ nhỏ xuống, nghiêm túc lấp vào các phần còn trống.

Mục Nhiên không nói gì.

Sau khi làm mười mấy cái sủi cảo thất bại, dưới sự chỉ đạo của Mục Nhiên, cuối cùng Lương Viễn Triết cũng gói được cái sủi cảo đầu tiên có thể dùng được.

“Nhìn đẹp quá.” Lương Viễn Triết vô cùng tự kỷ giơ lên trước đèn mà nhìn.

Mục Nhiên buồn cười, nhưng cũng không cản hắn, mặc kệ hắn đi.

Lương Viễn Triết cố ý tìm một cái đĩa, bỏ sủi cảo của mình gói vào.

“Sao vậy, làm triển lãm à?” Mục Nhiên trêu chọc.

“Cái này là đặc biệt nấu cho cậu ăn.” Lương Viễn Triết quẹt quẹt mũi cậu. “Ngoại trừ mẹ tôi, tôi còn chưa nấu cho người khác ăn đâu.”

“Cậu đã làm cơm cho mẹ cậu rồi?” Mục Nhiên tỏ vẻ hoài nghi.

“Lúc ấy tôi còn nhỏ, ngày đó mẹ tôi bị bệnh, cha tôi lại không ở nhà, vì vậy tôi phải đi chưng một bát canh trứng gà.” Lương Viễn Triết cảm thấy cả người vui vẻ. “Lúc ấy tôi rất ngốc, cảm thấy cái gì ngọt ăn cũng ngon, lại không phân biệt được cái nào là đường, vì vậy rắc vào ba muỗng canh bột ngọt lớn. Tôi cam đoan khi ăn vào mẹ nhất định sẽ cảm động mà khóc, sau đó ăn một ngụm, lập tức cứng đờ.”

“Cậu thật ngốc chết mất.” Mục Nhiên nghe được bật cười.

“Lần này sẽ không, lần này có cậu dạy tôi.” Lương Viễn Triết chân chó trả lời.

Mục Nhiên nhìn đám sủi cảo hình thù quái gở trên đĩa, cảm thấy lần này cũng chẳng hơn được gì.

Gói sủi cảo xong, cơm tất niên cũng vừa được mang đến nhà. Bởi vì Mục Nhiên rất tiết kiệm, cho nên Lương Viễn Triết không gọi quá nhiều đồ ăn, nhưng các món đều rất tinh xảo, nhìn qua giống như các tác phẩm nghệ thuật.

“Ăn ở phòng khách được không?” Lương Viễn Triết hỏi, “Có thể xem tivi.”

“Được.” Mục Nhiên chạy tới phòng bếp, soạn các món ăn ra.

Lương Viễn Triết nghĩ nghĩ, lấy ra một chai vang đỏ trong tủ rượu ra.

“Tôi không biết uống rượu.” Mục Nhiên xua tay. “Chắc chắn sẽ say mèm.”

“Một chút thôi, không sao đâu.” Lương Viễn Triết lại lấy ra hai cái ly. “Uống say sẽ đau đầu, tôi cũng không cho cậu uống nhiều đâu.”

“… Được rồi.” Mục Nhiên không muốn làm cho hắn mất hứng, ngoan ngoãn tiếp nhận cái ly.

Chất lỏng màu đỏ trong suốt, Mục Nhiên lắc lắc cái ly, cảm thấy mùi hương rất thơm, vì vậy thử uống một ngụm.

“Được chứ?” Lương Viễn Triết hỏi.

Mục Nhiên ngửa đẩu, một nửa ly rượu đều trượt vào cổ họng.

“Hử?” Lương Viễn Triết bật cười.

“Cũng không tệ lắm.” Mục Nhiên liếm liếm môi, đưa cái ly cho hắn. “Còn muốn nữa.”

Lương Viễn Triết vui vẻ, lại rót cho cậu nửa ly.

Mục bảo bảo vẫn hào khí vạn trượng như trước, một hơi uống cạn sạch, lắc lắc đầu thực kiêu ngạo, “Một chút cũng không say!”

“Cậu cứng lắm, đừng uống nữa, ăn cơm đi.” Lương Viễn Triết dở khóc dở cười.

Vang đỏ ngọt ngào, còn có cảm giác vô cùng êm dịu. Mục Nhiên uống đến nghiện, thường xuyên nâng ly lên uống.

Ăn xong một bữa cơm, Mục Nhiên cũng đã uống không ít, nồng độ rượu tuy rằng không cao nhưng cũng tuyệt đối không thấp. Lương Viễn Triết lo lắng đề phòng sợ cậu đột nhiên ngất đi, ai ngờ Mục Nhiên một chút cũng không bị gì, còn ôm Thư Khắc xem tivi.

“Cậu thật sự không say sao?” Lương Viễn Triết ngồi ở bên cạnh cậu hỏi.

“Không say nha.” Đôi mắt Mục Nhiên thanh thanh tỉnh tỉnh, một chút men say cũng không có.

“Tửu lượng tốt như vậy à?” Lương Viễn Triết ngoài ý muốn.

“Không biết, trước đây chưa từng uống rượu.” Mục Nhiên nghiêm túc nghĩ nghĩ. “Người bình thường uống nhiều như vậy, phản ứng sẽ thế nào?”

“Tối thiểu cũng phải đau đầu một chút chứ?” Lương Viễn Triết trả lời.

Mục bảo bảo lắc lắc đầu, vẫn là cảm thấy bản thân mình chẳng bị gì cả, vì vậy gật đầu. “Ừ, tôi cảm thấy đại khái là do tửu lượng tôi tốt.”

“Không say là tốt rồi.” Lương Viễn Triết yên tâm, bồi cậu ngồi ở sô pha xem truyền hình.

Tiết mục trong tivi khá nhàm chán nhưng không khí mừng năm mới rất vui, ngoài cửa sổ ẩn ẩn truyền đến tiếng pháo, vui mừng lại tốt đẹp.

“Nhiên Nhiên, năm mới vui vẻ.” Đồng hồ báo mười hai giờ vang lên, Lương Viễn Triết ôm cậu vào ngực, cúi đầu hôn hôn.

“Ừ. Năm mới vui vẻ.” Mục Nhiên dựa vào bờ ngực của hắn, như mèo con cọ cọ.

“Bảo bối, cậu đang quyến rũ tôi sao?” Lương Viễn Triết bật cười, bàn tay tiến vào vạt áo cậu. Đêm giao thừa thật tốt đẹp, vốn cũng không định dễ dàng buông tha cho cậu ta.

“Choáng váng đầu.” Mục Nhiên mặt đỏ bừng.

“Hả?” Lương Viễn Triết sửng sốt, xoay người cậu lại đối diện với mình.

“Đầu thật đau nha.” Mục Nhiên nằm bẹp một bên, ánh mắt mê mê ly ly.

Say rồi sao? Lương Viễn Triết buồn bực, giơ một ngón tay trước mặt cậu. “Mấy đây?”

“… Ba!” Mục Nhiên nghiêm túc nhìn nửa ngày, mở miệng nói rõ ràng dứt khoát.

Trời ạ, Lương Viễn Triết dở khóc dở cười. Đây không phải là tửu lượng quá tốt, rõ ràng chính là phản ứng quá trì độn! “Ư… Nóng!” Mục Nhiên hoàn toàn choáng váng, ngốc ngốc ngơ ngác ngồi trên sô pha, có dấu hiệu muốn nôn.

Lương Viễn Triết nhanh chóng mang cậu đến toilet, ép buộc một hồi, Mục Nhiên rốt cục nôn sạch sẽ đồ ăn đồ uống gì đó ra, mơ mơ màng màng xụi lơ ở trong ngực hắn, làm nũng. “Không muốn động đậy nữa!”

Lương Viễn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, bồng ngang cậu trở lại phòng ngủ.

Mục Nhiên cho tới bây giờ chưa từng uống nhiều rượu như vậy, nôn xong lại cảm thầy đầu đau bụng cũng đau, toàn thân cũng không thoải mái, vì thế khó chịu lăn qua lộn lại trên giường, rầm rầm rì rì.

Lương Viễn Triết đau lòng bất đắc dĩ, lại không có cách gì, chỉ có thể nằm ở một bên, ôm cậu thật chặt vào lòng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Nhiên mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm thấy đau đầu đến chết, cả người đều mờ mịt .

“Bảo bảo, còn khó chịu không?” Người bên cạnh vừa động đậy, Lương Viễn Triết lập tức tỉnh lại.

“Đau đầu, chóng mặt.” Giọng Mục Nhiên ủy ủy khuất khuất.

“Say rượu đều như vậy cả, tôi làm nước mật ong cho cậu, uống xong nghỉ ngơi một chút rồi sẽ không sao.” Lương Viễn Triết hôn hôn cái trán cậu.

“Ừ.” Mục Nhiên ngoan vô cùng, như mèo con chui lại vào chăn.

Sau khi uống nước mật ong rồi nghỉ ngơi một lúc, Mục Nhiên cuối cùng không đau đầu nữa, tinh thần cũng đã trở lại một chút.

“Khoẻ lại chưa?” Lương Viễn Triết lại gần hỏi.

Nhìn tơ máu trong mắt hắn, Mục Nhiên trong lòng ấm áp, vươn tay ôm cổ hắn, thực rầu rĩ gật đầu.

Về sau không bao giờ uống rượu nữa… ToT…

—————-

Chú thích: (1) Chó Shar Pei (Hồng ngạn cẩu): Nguồn gốc của Shar – Pei là không rõ ràng. Chúng có thể bắt nguồn từ giống chó Chow chow, tuy nhiên mỗi điểm giống nhau giữa chúng là cái lưỡi mầu tím. Và theo những bức tranh thì giống chó này có thể đã xuất hiện vào thời nhà Hán. Trải qua thời gian chúng vẫn được dùng làm chó ở trang trại ở các vùng quê Trung Quốc, để săn, bảo vệ nhà kho và nhà ở. Trong suốt thời gian đó Shar – pei được nhân giống bởi vì chúng thông minh và khỏe mạnh. Và đôi khi còn được dùng làm chó chọi. Với lớp da lỏng lẻo những nếp nhăn và bộ lông thô ráp cứng để bảo vệ chúng trong những trận chiến đấu làm chó đối thủ rất khó ngoạm và giữ chúng. Shar-pei lần đầu tiên hiện diện ở Mỹ vào năm 1973.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện