Thời gian nghỉ phép vốn phải rất nhàn nhã, Mục Nhiên lại thủy chung không có biện pháp hoàn toàn thả lỏng, trong đầu óc chỉ toàn là Lương Viễn Triết.
Mình không chào mà đi, hắn hẳn sẽ rất tức giận nhỉ? “Anh có tâm sự hả?” Cả Lạc Tiểu Tịch trì độn cũng nhìn ra được, buổi tối khi đi ngủ liền ghé vào giường hỏi cậu.
“Không có.” Mục Nhiên rầu rĩ không vui.
Lạc Tiểu Tịch nghĩ nghĩ, mang dép lê chạy vào phòng bên cạnh, kéo Lạc Nguy đến phòng mình.
“Lạc heo con, con lại muốn làm gì?” Chú Lạc thật bất đắc dĩ.
“Con muốn ngủ với cha.” Lạc Tiểu Tịch hai tay chống nạnh.
“Vậy anh trai làm sao bây giờ?” Lạc Nguy buồn cười.
“Anh trai cũng có cha nha!” Lạc Tiểu Tịch đẩy Mục Nhiên ra khỏi cửa. “Chú Mục ở phòng bên cạnh! Ngủ ngon!”
Sao lại thế này? Mục Nhiên dở khóc dở cười, đành phải đến phòng bên cạnh.
Cha con mười mấy năm không ngủ cùng một chỗ, bây giờ có chút luống cuống chân tay. Mục Nhiên làm tổ trong chăn, một cử động nhỏ cũng không dám. Mục Thanh cũng qua một lúc lâu mới tìm được đề tài nói chuyện.
“Còn một năm nữa là tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có muốn đến chỗ cha làm việc không?”
“Con muốn ở lại thành phố B.” Mục Nhiên lắc đầu.
“Vì sao?” Mục Thanh có chút thất vọng, nhưng vẫn cười hỏi cậu. “Có bạn gái rồi ư?”
Mục Nhiên vẫn là lắc đầu.
“Lừa cha hả, con trai bảo bối của cha ngoan như vậy, sao lại không có con gái thích được?” Mục Thanh chọc cậu.
“Con không thích nữ sinh.” Mục Nhiên rụt đầu vào chăn.
Dù sao cha cũng là người thân của mình, nói ra hẳn là không sao đâu đúng không?
“Cái gì?” Mục Thanh sửng sốt.
“Cậu ấy là nam sinh.” Giọng Mục Nhiên rầu rĩ.
“…” Mục Thanh có chút khiếp sợ.
“Cha sẽ không phản đối chứ?” Mục Nhiên lộ ra hai con mắt, thật cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên sẽ không, nhưng con nói cha nghe, các con quen nhau bao lâu rồi?” Mục Thanh vuốt tóc cậu, hơi hơi có chút lo lắng. Vòng luẩn quẩn này hỗn loạn biết bao nhiêu, trong lòng ông rất rõ, tóm lại là không yên lòng.
“Cậu ấy là bạn học cấp 3 với con, sau khi thi đại học thì được chuyển vào đội đặc chiến, bây giờ đã xuất ngũ rồi.” Cảm xúc Mục Nhiên có chút thấp. “Cậu ấy rất tốt, đối với con tốt lắm, nhưng cha mẹ cậu ấy không thích con.”
“Lần này về, để cha gặp nó được không?” Mục Thanh hỏi.
Mục Nhiên gật đầu.
“Bây giờ ngủ cho ngon đi nào.” Mục Thanh chỉnh chăn lại cho cậu. “Đi chơi là phải chơi cho vui, chuyện gì phiền lòng, đợi đến khi về nước chúng ta giải quyết.”
“Dạ, cha ngủ ngon.” Mục Nhiên tắt đèn đầu giường, qua một lúc lâu mới ngủ được.
Trong phòng bên cạnh, Lạc Nguy và Lạc Tiểu Tịch đùa giỡn một trận, làm cho giường gối đều lộn xộn nhăn nhúm, khi muốn chỉnh lại một chút lại phát hiện ra ba thanh chocolate.
“Của anh!” Bé mập vì đại nghĩa diệt thân.
“Lạc Tiểu Tịch!” Lạc Nguy nghiến răng nghiến lợi.
“À… Chỉ ăn một chút, một miếng nhỏ!” Lạc Tiểu Tịch liều mạng khoa tay múa chân.
“Bảy ngày không được ăn đồ ngọt.” Chú Lạc thật nghiêm khắc.
Bé mập nằm ở trên giường tan nát cõi lòng muốn chết, bảy ngày đó!
“Nhưng mà nếu ngày mai con làm cho anh trai vui vẻ, lần này liền tha thứ cho con.” Lạc Nguy nhéo nhéo mông nhỏ của nhóc. “Thế nào?”
“Thành giao!” Lạc Tiểu Tịch một tiếng liền đáp ứng, vì chocolate, liều mạng!
Ôm ấp giấc mộng vĩ đại, ngày hôm sau bé mập dị thường ra sức, vui vẻ lôi kéo Mục Nhiên chạy lên chạy xuống, đi ăn cơm Pháp, còn đi xem quân lính đổ bộ ở Normandy (1).
“Wow, giỏi quá!” Mục Nhiên đứng ở dưới những toà thành cao cao, có chút rung động.
“Ngày mai chúng ta đi cộng hoà Séc, còn nhiều toà thành rực rỡ hơn đó!” Bé mập thả hồn khắp nơi. “Còn có cơm chiên khoai tây ngon ngon nữa! Chú Mục cố ý cho anh đi du lịch, anh nhất định phải vui vẻ lên!”
“Anh biết rồi.” Mục Nhiên ngắm cảnh hoàng hôn trước mắt, cảm thấy tâm tình cũng không còn áp lực như lúc trước. Cha nói không sai, có một số việc, về nước rồi hẵng đối mặt đi.
Đợi đến khi chuyến du lịch châu Âu này kết thúc, thì đã là hơn 10 ngày sau. Trước khi lên máy bay về nước, Lạc Tiểu Tịch hào hứng gọi điện thoại, nói: “Lâm Lâm, em lập tức sẽ về nha! Em muốn ăn cánh gà chiên, sushi nữa!”
Mục Nhiên ở bên cạnh nghe thấy liền bật cười, vừa định xoa xoa đầu nhóc, Lạc Tiểu Tịch lại đưa điện thoại tới.
“Gì vậy?” Mục Nhiên ngoài ý muốn.
“Gọi cho người ấy nha!” Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm, ba ba nói, anh trai có một bạn trai rất lạnh lùng!
Đã lâu rồi không liên lạc, Mục Nhiên hơi hơi động tâm, sau khi tiếp nhận di động lại do dự không dám gọi điện thoại.
“Ai đó?” Đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
“… Là em.” Mũi Mũi Nhiên cay cay.
“Nhiên Nhiên?” Lương Viễn Triết từ sô pha đứng lên. “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở Đức, một lát nữa bay về nước, sau đó trực tiếp về thành phố D.” Mục bảo bảo thành thật thông báo hành trình.
“Em sao lại chạy đến Đức, còn đến thành phố D làm gì?” Lương Viễn Triết ôm trán mờ mịt.
“Em là—” Mục Nhiên nói một nửa, di động liền tự động tắt máy. Bé mập nghiêng qua nhìn thật áy náy, ai nha vừa rồi không cẩn thận nói điện thoại với Lâm Lâm hơi lâu, đi động hết pin rồi!
“Nhiên Nhiên, Tiểu Tịch, đi đăng kí.” Lạc Nguy ở xa xa kêu.
“Nếu không, về nước lại gọi nha?” Lạc Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi.
Mục Nhiên không có cách nào, đành phải đáp ứng.
Khi máy bay cất cánh, Mục Nhiên có chút choáng váng đầu, vì vậy ghé vào lòng Mục Thanh ngủ.
Lạc Tiểu Tịch đồng tình vỗ vỗ ông, sau đó sung sướng ăn luôn bánh ngọt, dù sao anh trai cũng không muốn ăn, không thể lãng phí nha!
Lạc Nguy bó tay.
Chuyến bay này thật sự rất dài, đợi đến khi máy bay đáp xuống thành phố D, Mục Nhiên cũng ngồi đến chân nhũn ra. Mới ra khỏi sân bay chưa kịp mở di động, cậu lại đột nhiên bị người hung hăng ôm vào lòng.
Lương Viễn Triết siết chặt hai tay, hận không thể khảm cậu vào thân thể mình. Trong lòng hắn vốn dĩ muốn nói nhiều lắm, ai ngờ giờ phút này gặp lại, một câu cũng không nói được.
Mục Nhiên bị hắn ôm đến sinh đau, cũng không dám và không nỡ đẩy hắn ra, vốn có một chút không được tự nhiên, đã sớm biến mất không còn dấu vết.
“Cố ý chọc giận anh có phải không?” Giọng Lương Viễn Triết có chút khàn khàn.
“… Em xin lỗi.” Chóp mũi truyền đến vị thuốc lá, Mục Nhiên đỏ hốc mắt, áy náy xoay người. Mình còn chưa nói là chuyến bay mấy giờ, không cần nghĩ cũng biết, hắn chắc chắn đã chờ ở sân bay rất lâu rồi.
Lương Viễn Triết bất chấp đang đứng ở nơi đông người, cúi đầu hôn đôi môi cậu thật sâu.
Trong lòng Mục Thanh ngũ vị tạp trần, đứng ở một bên có chút hoảng hốt. Thì ra năm tháng chóng vánh như vậy, thời thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết như thế này, vài thập niên trước mình cũng đã từng trải qua.
Lạc Nguy ở bên cạnh ông, khoé miệng hơi hơi cong lên.
Lạc Tiểu Tịch xem mà vui mừng, bĩu môi quay đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Cung Lâm. Ai nha hôn hôn.
Bác sĩ Cung hai tay để sau đầu nhìn trời, lão tử cái gì cũng chưa thấy!
Bé mập thực thất vọng, tách ra lâu như vậy, như thế nào khi gặp lại không hôn một cái!
“Chạy đi đâu vậy?” Vừa hôn xong, Lương Viễn Triết nâng mặt cậu, rốt cục nhớ đến hỏi.
“Pháp, đi với cha.” Mục Nhiên nắm tay hắn, lôi kéo đi đến trước mặt Mục Thanh. “Cha, cậu ấy là Lương Viễn Triết.”
“Chú khoẻ ạ.” Lương Viễn Triết có chút ngoài ý muốn, vốn còn tưởng rằng cậu đi du lịch với bạn học.
“Xin chào.” Mục Thanh cười cười. “Đi thôi, về nhà trước rồi nói sau.”
Cho đến khi ngồi vào trong xe, Lương Viễn Triết vẫn là không suy nghĩ được, vì sao bảo bối nhà mình lại đi mà không chào như vậy, sau đó lại đột nhiên chạy về. Chẳng qua là ngại những người khác, cũng không mở miệng hỏi, vì vậy đành phải nuốt ngược lại trong lòng.
Xe chạy một nửa, Cung Lâm nói muốn đến bệnh viện lấy đồ, lúc gần đi thuận tiện mang theo bé mập nào đó.
Hai người bọn họ vừa đi, trong xe nhất thời rộng rãi hơn nhiều. Mục Nhiên vốn say máy bay, lại có chút sai giờ, cả người vẫn chưa có tinh thần.
Lương Viễn Triết kéo Mục Nhiên vào lòng, vươn tay giúp cậu xoa xoa huyệt thái dương.
Mũi Mục Nhiên cay cay, trước khi nước mắt rơi xuống liền vùi mặt vào ***g ngực hắn.
Sau khi về nhà, Mục Thanh đưa Mục Nhiên đi vào phòng ngủ, vốn muốn cho cậu nghỉ ngơi trước, mình nói chuyện riêng với Lương Viễn Triết. Ai ngờ Mục Nhiên lại nhất định không chịu, cứ túm lấy tay áo Lương Viễn Triết.
“Chú ơi, nếu không chú chờ con một lát nhé?” Lương Viễn Triết thử thăm dò.
Mục Thanh bất đắc dĩ, lại vẫn mỉm cười rời khỏi phòng.
“Làm sao vậy?” Lương Viễn Triết nhẹ giọng hỏi cậu.
“Em xin lỗi.” Mục Nhiên ôm cổ hắn, khóc thành thỏ con.
“Không sao.” Lương Viễn Triết hôn hôn khuôn mặt cậu. “Bảo bối ngoan, không khóc, nói cho anh biết rốt cuộc làm sao vậy?”
Mục Nhiên không nói lời nào, vẫn chỉ ôm hắn.
“Cha em không thích anh?” Lương Viễn Triết hỏi.
Mục Nhiên lắc đầu, khóc nức nở.
“Được được, anh không hỏi, đừng khóc có được không?” Lương Viễn Triết giúp hắn cậu nước mắt. “Có mệt không?”
“Có.” Mục Nhiên gật gật đầu.
“Nghỉ ngơi đi, anh ở cùng em.” Lương Viễn Triết hạ rèm xuống cho cậu. “Sau khi tỉnh ngủ muốn ăn gì?”
Mục Nhiên lùi vào ổ chăn, cầm tay hắn rất nhanh liền ngủ mất. Lương Viễn Triết tựa vào bên người cậu, nhìn ngũ quan thanh tú kia, nhịn không được liền cúi đầu hôn hôn.
Hai năm không gặp mặt, bảo bối hình như đã cao hơn một chút. Trước đây còn phải nhón lên để hôn mình, hiện tại hơi hơi ngửa đầu là có thể.
“Bảo bối, không được cao nữa biết không?” Lương Viễn Triết cắn cắn lỗ tai cậu, trêu tức cười cười.
Mục Nhiên ở trong mộng cong cong khoé miệng, nghiêng người ôm lấy hắn.
Ngoài phòng có người nhẹ nhàng gõ cửa, Lương Viễn Triết cẩn thận đắp chăn cho Mục Nhiên, đi ra mở cửa.
“Nhiên Nhiên đang ngủ sao?” Mục Thanh nhỏ giọng hỏi.
Lương Viễn Triết gật gật đầu, ra phòng ngủ đóng cửa lại. “Chú có việc tìm con?”
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Mục Thanh có ấn tượng không tồi với Lương Viễn Triết.
Lương Viễn Triết đáp ứng, cùng đi với ông xuống lầu.
Hai người vừa vào phòng khách, Lạc Nguy ở phòng bếp liền mang thuốc đông y nóng đến. “Uống thuốc trước đã.”
Người này rõ ràng biết chắc có vãn bối ở đây, mình không có cách nào cự tuyệt, cho nên mới cố ý chọn lúc này! Mục Thanh thầm cắn răng, lại không có khác biện pháp, đành phải tỏ ra thật bình tĩnh mà uống thuốc.
Lạc Nguy thực hiện được âm mưu cảm khái, đây quả thật là lần thành công nhất trong lịch sử.
Mục Thanh trừng hắn một cái – uống thuốc xong rồi, vì sao anh vẫn còn ở đây?
Cha Lạc thật bất đắc dĩ, bưng chén thuốc vào phòng bếp, vì sao mấy ngày gần đây càng lúc càng hung hãn vậy chứ…
Lương Viễn Triết nhìn thấy có chút muốn cười, lại sợ đắc tội cha vợ, đành phải che dấu sờ sờ cằm.
Lúc này đây, hai người nói chuyện thật lâu thật lâu, cho đến khi Lạc Nguy bật đèn lên mới cảm thấy sắc trời đã tối đen rồi.
Lương Viễn Triết trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Mục Nhiên đã tỉnh dậy, đang bọc chăn ngẩn người.
“Tỉnh ngủ sao lại không gọi anh?” Lương Viễn Triết ngồi xổm bên giường.
“Cha em nói gì với anh?” Mục Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Bảo anh chăm sóc em thật tốt, còn có, về sau anh không được phép khi dễ em nữa.” Lương Viễn Triết hôn hôn cậu, đáy mắt đã có chút áy náy. “Thật xin lỗi, trước đây làm em mất hứng… Vì sao lại không nói anh biết?”
“Cũng không phải là lỗi của anh mà.” Mục Nhiên ló ra khỏi ổ chăn, như cún con ôm lấy hắn, thanh âm rầu rĩ. “Là em quá tuỳ hứng rồi.”
“Em như vậy mà còn tuỳ hứng.” Lương Viễn Triết bật cười. “Bảo bối của anh hiểu chuyện biết bao.”
Mắt Mục Nhiên có chút nóng lên.
“Nhiên Nhiên, anh xuất ngũ cũng không có việc gì làm, đến thành phố B công tác với em có được không?” Lương Viễn Triết thử hỏi cậu.
“Dì chú sẽ không tức giận sao?” Giọng Mục Nhiên rất nhỏ.
“Anh đã nói với họ rồi.” Lương Viễn Triết xoa bóp mặt cậu.
“Hả?” Mục Nhiên giật mình.
“Đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không phản đối nữa.” Lương Viễn Triết cụng cụng trán cậu. “Hôm trước mừng thọ ông nội không mang em trở về cùng, là bởi vì anh còn chưa giải quyết được mọi chuyện, sợ em lại phải chịu uỷ khuất… Hiện tại cha mẹ anh đã chấp nhận, chúng ta cùng nhau về nhà được không em?”
Mũi Mục Nhiên chua xót, dùng sức gật đầu.