"Hắt xì..."
Nhan Thanh xoa xoa cái mũi, liên tục hắt xì mấy cái.
Cậu kéo chặt áo khoác ngoài, nhìn thoáng qua đêm tối ngoài cửa sổ, mưa to từ lúc chiều đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngớt đi.
Ngày nghỉ đông đầu tiên vậy mà bắt đầu bằng một cơn mưa.
Mà cậu còn bi ai mà bị cảm.
Này cũng quá khổ đi.
Nhan Thanh lấy khăn giấy chùi nước mũi, chóp mũi bị cậu xoa đến đỏ bừng, đầu cũng thấy nặng nề, muốn ngủ lại không ngủ được, quang não cũng không dám mở ra, sợ bị chủ nhiệm làm cái liên hoàn call đoạt mệnh.
Bố cũng không yêu đương, dựa vào cái gì bắt bố viết bản kiểm điểm? Nhan Thanh nghĩ, lại lau nước mũi, cái mũi đều bị sát đau, đáng thương hề hề nằm trên sô pha, còn phải đắp chăn che kín đầu, bằng không chỉ có thể dùng miệng thở.
Tối hôm qua nhảy Disco có bao nhiêu sóng cuồng, hôm nay liền có bấy nhiêu thê lương.
Số cậu thật khổ mà!
Nhan Thanh trở mình bi ai.
"Ột ột." Bụng kêu so với tiếng nước mưa còn to hơn nhiều.
Phòng bếp bị thiêu, bên ngoài còn mưa to, tủ lạnh lại không có đồ ăn liền, Nhan Thanh đói từ chiều đến giờ, đói đến chịu không nổi liền bắt đầu thôi miên chính mình.
Mình không đói bụng.
Mình không đói bụng.
Mình không đói bụng.
Nhưng càng thôi miên càng cảm thấy đói, dời lực chú ý đi cũng không được, Nhan Thanh xoa nhẹ cái bụng bị đói đến bẹp bẹp, cuối cùng vẫn phải mở quang não ra, muốn xem xem trời mưa vào đêm thế này có vị nhân sĩ nào quan tâm mình không.
Kết quả quang não vừa mở ra, tin nhắn của thầy chủ nhiệm ùn ùn kéo vào như nước lũ, thiếu chút nữa đơ luôn quang não.
【 Chủ nhiệm đầu trọc: Nhan Thanh, bản kiểm điểm gửi qua mai cho thầy, lập tức!!!! Lập tức!!!! 】
【 Chủ nhiệm đầu trọc: Nhan Thanh, lại không giao bản kiểm điểm ra thì thầy sẽ gặp anh trai em. 】
【 Chủ nhiệm đầu trọc: Thầy trị không được em thì để anh trai em tới!!!! 】
......
Nhan Thanh bị một đống dấu chấm than làm đau mắt.
Mấy dấu chấm than của thầy chủ nhiệm mà vượt qua ba cái chính là đang ở trong trạng thái cực độ táo bạo, chính là cái loại một giây muốn đau sốc hông đến bệnh viện.
Nhan Thanh không sợ thầy, chỉ sợ hãi một mình anh cả, nghe đến cái tên Nhan Quyết thì theo bản năng mông liền cảm thấy đau.
Anh cậu đánh người chuyên môn chọn mấy chỗ đau mà xuống tay, quá tàn nhẫn.
Cái này làm cho Nhan Thanh đều nhịn không được hoài nghi, thằng bạn viết văn kia của cậu không biết có phải có thù oán gì với cậu không? Nếu không vì sao lại cho cái giả thiết cậu có một ông anh tàn bạo như vậy? Tuy rằng Nhan Thanh cũng nghịch ngợm nhưng hai người không phải là anh em ruột à?
Người xưa nói:
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.(*)
(*) Câu này ở trong bài Thất Bộ Thi của Tào Thực, cre:
Thất bộ thi
Chử đậu trì tác canh,
Lộc thị dĩ vi trấp,
Cơ tại phủ há nhiên.
Đậu tại phủ trung khấp,
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Dịch nghĩa
Đun đậu nấu làm canh,
Lọc đậu để lấy nước.
Cành đậu đốt ở dưới nồi,
Hạt đậu ở trong nồi khóc.
Vốn từ một gốc sinh ra,
Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?
Nhan Thanh hít hít cái mũi, chuẩn bị rời khỏi cửa sổ chat với thầy chủ nhiệm, kết quả nhìn thấy 【 Chủ nhiệm đầu trọc 】 đang hiển thị chữ đang nhập.
Sau đó.
Tay cậu run lên, liền block thầy chủ nhiệm.
Nhan Thanh gửi tin nhắn cho Từ Khải lẫn Vĩ Ngư.
【 Nhan Thanh: Khải Nhi, bố đói quá, mang gì đến cho bố ăn đi con. 】
【 Nhan Thanh: Ngư Nhi, bố đói sắp chết rồi, mau mang đồ ăn đến cho bố đi con. 】
Từ Khải, Vĩ Ngư không có rep, cậu đợi năm phút rồi lại đổi mới một lần vẫn không thấy tin nhắn.
Đói đến hai mắt thành màu xanh, thấy cái gì cũng muốn ngoạm một miếng làm Nhan Thanh k.êu rên một tiếng, cuối cùng đăng status lên vòng bạn bè kể về nhân sinh thê thảm của mình.
Thật đói, phòng bếp của ba ba bị cơ khí quản gia vụng về thiêu hủy, không có cơm ăn, ai hiến một chút tình yêu thương cho tên cảm mạo cô đơn tịch mịch này đi?
Xứng đồ: Ảnh chụp phòng bếp bị thiêu đến đen nhánh.
Lúc này đây, Nhan Thanh mới vừa lên liền thấy có thông báo.
Cậu khó dằn nổi mà bấm ngay vào xem, muốn biết ai thật sự đối tốt với mình.
Kết quả vừa click mở ra liền thấy tất cả đều là bọn cầm thú.
Cậu lướt vòng bạn bè mất năm phút, tăng 26 bình luận trong đó mất mười cái là ha ha ha rồi, không có một tên nào muốn hiến tình yêu thương.
Nhan Thanh tức giận đến mức rep lại: Mấy đống like với ha ha ha đều là cầm thú, chúng mày không thể làm người sao?
Mịa nó.
Tức chết bố.
Nhan Thanh vừa tức vừa đói, định lên mạng đặt cơm hộp, kết quả những cửa hàng ngày thường có thể nhận đơn thì hôm nay đều không nhận, lý do là trời mưa quá lớn, người máy giao cơm không có cách nào để ra ngoài.
Chính mình sẽ không nấu cơm, phòng bếp bị cháy hỏng, lại không có đồ ăn vặt nào, Nhan Thanh đói đến độ muốn ăn sống luôn đống nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh kia.
Ngay vào lúc cậu khống chế không được mà chuẩn bị hành động thì quang não chấn động vài cái, cậu vừa click mở liền thấy một account tên【 Học tập chớ quấy rầy 】 bình luận.
【 Học tập chớ quấy rầy: Thích ăn cái gì? Tôi đưa qua cho cậu. 】
Nhan Thanh kích động nhảy dựng lên, tuy rằng không biết account【 học tập chớ quấy rầy 】 này là ai, nhưng chỉ cần có một câu "muốn ăn cái gì để tôi mang qua" này, cậu liền quyết định sẽ xem người ta là đại huynh đệ cả đời này.
Quá trượng nghĩa.
Ba ba thiếu nhất là bằng hữu có thể vào thời khắc mấu chốt có thể dầm mưa mang đồ ăn đến cho.
【 Nhan Thanh: Này như thế nào không biết xấu hổ...... Địa chỉ nhà tôi là XXXXXXXX......】
【 Học tập chớ quấy rầy: Không đáng ngại, cách không xa nhà tôi lắm, đại khái là mười phút sau đến, nhớ mở cửa nha. 】
Nhan Thanh kích động không thôi, rất sợ đối phương đột nhiên đổi ý định, tốc độ tay nhanh đến bay lên.
【 Nhan Thanh: Được được, cảm ơn moah! (*╯3╰)】
Khà khà.
Thời khắc mấu chốt vẫn là bằng hữu đáng tin.
Tuy rằng cậu không hề có chút ấn tượng nào với người này, cũng không biết đối phương là ai, nhưng không ảnh hưởng đến việc hảo cảm của cậu đối với đối phương tăng lên.
Cậu quyết định phải đổi biệt danh cho người này thành 【 Bạn tốt cảm động tân vũ trụ 】.
Ước chừng mười phút sau.
Nhan Thanh thủ thời gian, liên tiếp nhìn về phía cửa.
Trong lòng sốt ruột đến không được.
Như thế nào còn chưa xuất hiện? Không phải là cố ý hố cậu đi?
Ngay tại thời điểm lòng cậu nóng như lửa đốt, Từ Khải với Vĩ Ngư giống như đã hẹn sẵn, bỗng nhiên đều rep lại.
【 Từ Khải: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..... 】
【 Vĩ Ngư: Nhan ca? Mày làm sao vậy? Phòng bếp bị người máy thiêu? Sao lại thế này? 】
Nhan Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
【Nhan Thanh: Từ Khải mày chờ đó cho bố!】
【Nhan Thanh: Cá chết, bố đập chết mày!】
【Từ Khải: Ai nha, Nhan ca, xin lỗi, nhất thời không nhịn được, ha ha ha ha...... Đúng rồi, mày không ăn cơm chiều sao?】
【Vĩ Ngư: Ha ha ha ha, Nhan ca, từ từ, để tao xem nhà tao còn có cơm thừa canh cặn hay không để tao hâm nóng rồi mang qua.】
"Đing đoong."
Mẹ nó, hai thằng bạn chó, bố sắp chết đói rồi mà chúng mày vẫn cò kiểu vui sướng khi người gặp hoạ.
Ngay lúc Nhan Thanh tức sắp chết thì chuông cửa liền vang lên, tức giận trên mặt cậu nhanh chóng tiêu tán, nhanh tay nhắn tin lại cho một người rồi sao chép gửi lại cho người còn lại.
【Nhan Thanh: Hai đứa cầm thú chúng mày, bố méo thèm chúng mày nữa, có người mang cơm đến cho bố rồi.】
Từ Khải độc thân mười tám năm tốc độ tay nhanh đến bay lên, Nhan Thanh còn chưa đi đến huyền quan đã thấy y rep lại.
【Từ Khải: Nhan ca, mày muốn di tình biệt luyến sao? Hu hu hu, vị trí chính cung của tao phải làm sao?】
【Nhan Thanh: Đúng đúng, tao muốn đem vị trí Hoàng Hậu chuyển giao cho đại huynh đệ dầm mưa mang ấm áp đến cho tao.】
【Từ Khải: Không --】
Quang não vẫn còn chấn động nhưng Nhan Thanh không thèm để ý, tự mình đi đến cạnh cửa chuẩn bị nghênh đón đại ân nhân.
Cậu mở cửa ra, nở nụ cười xán lạn như mặt trời, nốt ruồi bên khoé mắt có vẻ phá lệ sinh động, khóe môi nâng lên một độ cung xinh đẹp, nhiệt tình như lửa mà nói: "Cảm ơn...... Lý Chuẩn? Sao lại là cậu?"
Nhan Thanh xoa xoa cái mũi, liên tục hắt xì mấy cái.
Cậu kéo chặt áo khoác ngoài, nhìn thoáng qua đêm tối ngoài cửa sổ, mưa to từ lúc chiều đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngớt đi.
Ngày nghỉ đông đầu tiên vậy mà bắt đầu bằng một cơn mưa.
Mà cậu còn bi ai mà bị cảm.
Này cũng quá khổ đi.
Nhan Thanh lấy khăn giấy chùi nước mũi, chóp mũi bị cậu xoa đến đỏ bừng, đầu cũng thấy nặng nề, muốn ngủ lại không ngủ được, quang não cũng không dám mở ra, sợ bị chủ nhiệm làm cái liên hoàn call đoạt mệnh.
Bố cũng không yêu đương, dựa vào cái gì bắt bố viết bản kiểm điểm? Nhan Thanh nghĩ, lại lau nước mũi, cái mũi đều bị sát đau, đáng thương hề hề nằm trên sô pha, còn phải đắp chăn che kín đầu, bằng không chỉ có thể dùng miệng thở.
Tối hôm qua nhảy Disco có bao nhiêu sóng cuồng, hôm nay liền có bấy nhiêu thê lương.
Số cậu thật khổ mà!
Nhan Thanh trở mình bi ai.
"Ột ột." Bụng kêu so với tiếng nước mưa còn to hơn nhiều.
Phòng bếp bị thiêu, bên ngoài còn mưa to, tủ lạnh lại không có đồ ăn liền, Nhan Thanh đói từ chiều đến giờ, đói đến chịu không nổi liền bắt đầu thôi miên chính mình.
Mình không đói bụng.
Mình không đói bụng.
Mình không đói bụng.
Nhưng càng thôi miên càng cảm thấy đói, dời lực chú ý đi cũng không được, Nhan Thanh xoa nhẹ cái bụng bị đói đến bẹp bẹp, cuối cùng vẫn phải mở quang não ra, muốn xem xem trời mưa vào đêm thế này có vị nhân sĩ nào quan tâm mình không.
Kết quả quang não vừa mở ra, tin nhắn của thầy chủ nhiệm ùn ùn kéo vào như nước lũ, thiếu chút nữa đơ luôn quang não.
【 Chủ nhiệm đầu trọc: Nhan Thanh, bản kiểm điểm gửi qua mai cho thầy, lập tức!!!! Lập tức!!!! 】
【 Chủ nhiệm đầu trọc: Nhan Thanh, lại không giao bản kiểm điểm ra thì thầy sẽ gặp anh trai em. 】
【 Chủ nhiệm đầu trọc: Thầy trị không được em thì để anh trai em tới!!!! 】
......
Nhan Thanh bị một đống dấu chấm than làm đau mắt.
Mấy dấu chấm than của thầy chủ nhiệm mà vượt qua ba cái chính là đang ở trong trạng thái cực độ táo bạo, chính là cái loại một giây muốn đau sốc hông đến bệnh viện.
Nhan Thanh không sợ thầy, chỉ sợ hãi một mình anh cả, nghe đến cái tên Nhan Quyết thì theo bản năng mông liền cảm thấy đau.
Anh cậu đánh người chuyên môn chọn mấy chỗ đau mà xuống tay, quá tàn nhẫn.
Cái này làm cho Nhan Thanh đều nhịn không được hoài nghi, thằng bạn viết văn kia của cậu không biết có phải có thù oán gì với cậu không? Nếu không vì sao lại cho cái giả thiết cậu có một ông anh tàn bạo như vậy? Tuy rằng Nhan Thanh cũng nghịch ngợm nhưng hai người không phải là anh em ruột à?
Người xưa nói:
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.(*)
(*) Câu này ở trong bài Thất Bộ Thi của Tào Thực, cre:
Thất bộ thi
Chử đậu trì tác canh,
Lộc thị dĩ vi trấp,
Cơ tại phủ há nhiên.
Đậu tại phủ trung khấp,
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Dịch nghĩa
Đun đậu nấu làm canh,
Lọc đậu để lấy nước.
Cành đậu đốt ở dưới nồi,
Hạt đậu ở trong nồi khóc.
Vốn từ một gốc sinh ra,
Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?
Nhan Thanh hít hít cái mũi, chuẩn bị rời khỏi cửa sổ chat với thầy chủ nhiệm, kết quả nhìn thấy 【 Chủ nhiệm đầu trọc 】 đang hiển thị chữ đang nhập.
Sau đó.
Tay cậu run lên, liền block thầy chủ nhiệm.
Nhan Thanh gửi tin nhắn cho Từ Khải lẫn Vĩ Ngư.
【 Nhan Thanh: Khải Nhi, bố đói quá, mang gì đến cho bố ăn đi con. 】
【 Nhan Thanh: Ngư Nhi, bố đói sắp chết rồi, mau mang đồ ăn đến cho bố đi con. 】
Từ Khải, Vĩ Ngư không có rep, cậu đợi năm phút rồi lại đổi mới một lần vẫn không thấy tin nhắn.
Đói đến hai mắt thành màu xanh, thấy cái gì cũng muốn ngoạm một miếng làm Nhan Thanh k.êu rên một tiếng, cuối cùng đăng status lên vòng bạn bè kể về nhân sinh thê thảm của mình.
Thật đói, phòng bếp của ba ba bị cơ khí quản gia vụng về thiêu hủy, không có cơm ăn, ai hiến một chút tình yêu thương cho tên cảm mạo cô đơn tịch mịch này đi?
Xứng đồ: Ảnh chụp phòng bếp bị thiêu đến đen nhánh.
Lúc này đây, Nhan Thanh mới vừa lên liền thấy có thông báo.
Cậu khó dằn nổi mà bấm ngay vào xem, muốn biết ai thật sự đối tốt với mình.
Kết quả vừa click mở ra liền thấy tất cả đều là bọn cầm thú.
Cậu lướt vòng bạn bè mất năm phút, tăng 26 bình luận trong đó mất mười cái là ha ha ha rồi, không có một tên nào muốn hiến tình yêu thương.
Nhan Thanh tức giận đến mức rep lại: Mấy đống like với ha ha ha đều là cầm thú, chúng mày không thể làm người sao?
Mịa nó.
Tức chết bố.
Nhan Thanh vừa tức vừa đói, định lên mạng đặt cơm hộp, kết quả những cửa hàng ngày thường có thể nhận đơn thì hôm nay đều không nhận, lý do là trời mưa quá lớn, người máy giao cơm không có cách nào để ra ngoài.
Chính mình sẽ không nấu cơm, phòng bếp bị cháy hỏng, lại không có đồ ăn vặt nào, Nhan Thanh đói đến độ muốn ăn sống luôn đống nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh kia.
Ngay vào lúc cậu khống chế không được mà chuẩn bị hành động thì quang não chấn động vài cái, cậu vừa click mở liền thấy một account tên【 Học tập chớ quấy rầy 】 bình luận.
【 Học tập chớ quấy rầy: Thích ăn cái gì? Tôi đưa qua cho cậu. 】
Nhan Thanh kích động nhảy dựng lên, tuy rằng không biết account【 học tập chớ quấy rầy 】 này là ai, nhưng chỉ cần có một câu "muốn ăn cái gì để tôi mang qua" này, cậu liền quyết định sẽ xem người ta là đại huynh đệ cả đời này.
Quá trượng nghĩa.
Ba ba thiếu nhất là bằng hữu có thể vào thời khắc mấu chốt có thể dầm mưa mang đồ ăn đến cho.
【 Nhan Thanh: Này như thế nào không biết xấu hổ...... Địa chỉ nhà tôi là XXXXXXXX......】
【 Học tập chớ quấy rầy: Không đáng ngại, cách không xa nhà tôi lắm, đại khái là mười phút sau đến, nhớ mở cửa nha. 】
Nhan Thanh kích động không thôi, rất sợ đối phương đột nhiên đổi ý định, tốc độ tay nhanh đến bay lên.
【 Nhan Thanh: Được được, cảm ơn moah! (*╯3╰)】
Khà khà.
Thời khắc mấu chốt vẫn là bằng hữu đáng tin.
Tuy rằng cậu không hề có chút ấn tượng nào với người này, cũng không biết đối phương là ai, nhưng không ảnh hưởng đến việc hảo cảm của cậu đối với đối phương tăng lên.
Cậu quyết định phải đổi biệt danh cho người này thành 【 Bạn tốt cảm động tân vũ trụ 】.
Ước chừng mười phút sau.
Nhan Thanh thủ thời gian, liên tiếp nhìn về phía cửa.
Trong lòng sốt ruột đến không được.
Như thế nào còn chưa xuất hiện? Không phải là cố ý hố cậu đi?
Ngay tại thời điểm lòng cậu nóng như lửa đốt, Từ Khải với Vĩ Ngư giống như đã hẹn sẵn, bỗng nhiên đều rep lại.
【 Từ Khải: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..... 】
【 Vĩ Ngư: Nhan ca? Mày làm sao vậy? Phòng bếp bị người máy thiêu? Sao lại thế này? 】
Nhan Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
【Nhan Thanh: Từ Khải mày chờ đó cho bố!】
【Nhan Thanh: Cá chết, bố đập chết mày!】
【Từ Khải: Ai nha, Nhan ca, xin lỗi, nhất thời không nhịn được, ha ha ha ha...... Đúng rồi, mày không ăn cơm chiều sao?】
【Vĩ Ngư: Ha ha ha ha, Nhan ca, từ từ, để tao xem nhà tao còn có cơm thừa canh cặn hay không để tao hâm nóng rồi mang qua.】
"Đing đoong."
Mẹ nó, hai thằng bạn chó, bố sắp chết đói rồi mà chúng mày vẫn cò kiểu vui sướng khi người gặp hoạ.
Ngay lúc Nhan Thanh tức sắp chết thì chuông cửa liền vang lên, tức giận trên mặt cậu nhanh chóng tiêu tán, nhanh tay nhắn tin lại cho một người rồi sao chép gửi lại cho người còn lại.
【Nhan Thanh: Hai đứa cầm thú chúng mày, bố méo thèm chúng mày nữa, có người mang cơm đến cho bố rồi.】
Từ Khải độc thân mười tám năm tốc độ tay nhanh đến bay lên, Nhan Thanh còn chưa đi đến huyền quan đã thấy y rep lại.
【Từ Khải: Nhan ca, mày muốn di tình biệt luyến sao? Hu hu hu, vị trí chính cung của tao phải làm sao?】
【Nhan Thanh: Đúng đúng, tao muốn đem vị trí Hoàng Hậu chuyển giao cho đại huynh đệ dầm mưa mang ấm áp đến cho tao.】
【Từ Khải: Không --】
Quang não vẫn còn chấn động nhưng Nhan Thanh không thèm để ý, tự mình đi đến cạnh cửa chuẩn bị nghênh đón đại ân nhân.
Cậu mở cửa ra, nở nụ cười xán lạn như mặt trời, nốt ruồi bên khoé mắt có vẻ phá lệ sinh động, khóe môi nâng lên một độ cung xinh đẹp, nhiệt tình như lửa mà nói: "Cảm ơn...... Lý Chuẩn? Sao lại là cậu?"
Danh sách chương