Theo đạo lý thì là như vậy, nhưng vì sao nghe lời này lại có chút chói tai? Trong lòng Lý Chuẩn khó chịu, không thèm để ý đến Nhan Thanh mà đem sách bài tập ra.

Hắn mới vừa đem sách bài tập đặt ở tr.ên bàn. Từ Khải ngồi bàn xoay người lại, cười hì hì nói: "Chuẩn ca, làm xong chưa cho tôi ké với."

"Xem con khỉ, chép bài tập liền chép bài tập, đã thế còn nói dễ nghe như vậy." Nhan Thanh ở một bên gặm khô bò, vừa ăn vừa dỗi.

Từ Khải thấy Nhan Thanh ăn khô bò, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng nói: "Nhan ca, khô bò mày đang ăn là đặc sản của Kham Tháp Tinh sao? Cho tao thử miếng đi."

Thịt bò là đặc sản của Kham Tháp Tinh, nổi danh toàn tinh tế.

Ai từng ăn qua đều muốn ăn lần thứ hai.

Từ Khải định duỗi tay định lấy một chút, nhưng không đợi Nhan Thanh nói cho y thì sách bài tập của Lý Chuẩn đã đặt tr.ên tay, mặt âm trầm nhìn Từ Khải. Từ Khải cầm lấy sách bài tập, bắt tay rụt trở về.

Có chút không hiểu gì.

Nhưng d.ục vọng cầu si.nh khiến y từ bỏ ăn một miếng khô bò.

Vẫn là chép bài tập đi.

Mạng sống quan trọng hơn.

Lần thi tháng đầu tiên sau khai giảng, Nhan Thanh lại tiếp tục ổn định ở vị trí thứ nhất đếm ngược, đang lo lắng không biết nên giấu giếm thành tích với đại ca như nào thì Nhan Quyết đã gọi video lại.

Nhan Thanh sợ tới mức giật cả mình, thiếu chút nữa bẻ hỏng cả quang não.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương bấm nút nghe, nhìn thấy hình ảnh giả lập của đại ca theo bản năng cảm thấy mông đau.

"Đại ca."

"Hai ngày nữa là si.nh nhật Bạch Dương, mọi năm thì Bạch Thư đều tổ chức si.nh nhật cho em ấy, nhưng gần đây Bạch Thư có hơi không tiện cho nên nhờ mày tổ chức tiệc si.nh nhật cho Bạch Dương. Xài bao nhiêu cũng được, tao sẽ trả cho mày, chỉ cần Bạch Dương hài lòng, khiến em ấy vui vẻ, hiểu không?"

Vẻ mặt Nhan Quyết nghiêm túc dặn dò Nhan Thanh, tr.ên người anh mặc một bộ quân phục, tóc lộn xộn, nhìn qua là biết mới vừa rời giường.

Ban ngày ban mặt, đại ca vậy mà mặt mày như vậy.

Nhan Thanh ở trong lòng nói thầm, nhưng không dám dĩ h.ạ ph.ạm thượng, ậm ừ nói: "Nhưng Bạch Dương với tẩu tử quan hệ tốt như vậy, tẩu tử nếu không ra mặt thì cậu ấy sẽ không vui đâu."

Tổ chức tiệc si.nh nhật thật ra rất dễ dàng nhưng nhất định phải khiến Bạch Dương vui vẻ, điều này khó khăn gấp bội.

Bạch Dương cùng Bạch Thư từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, tì.nh cảm hai anh em vô cùng tốt.

Bạch Thư rất yêu chiều Bạch Dương, Bạch Dương cũng rất thích Bạch Thư, cũng rất nghe lời của y.

"Tẩu tử mày mấy hôm nay vốn dĩ không sao, mày nói với Bạch Dương một tiếng, chờ qua được thời kỳ đặc thù này, Bạch Thư sẽ bổ sung cho em ấy một buổi tiệc cho em ấy. Quà của anh cùng với Bạch Thư vẫn đang tr.ên đường gửi tới, đến lúc đó mày nhớ giúp anh gửi cho Bạch Dương."

Nhan Thanh càng nghe trong lòng càng hụt hẫng, nói: "Lúc em si.nh nhật cũng không thấy anh để bụng như vậy, rốt cuộc ai mới là em trai anh thế?"

Nhan Quyết liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, nói: "Mày và Bạch Dương đều là em tao, nhưng Bạch Dương là một Omega, một Alpha như mày tranh sủng làm gì, có thấy mất mặt hay không?"

Hừ ╭(╯^╰)╮

Tức giận.

Trước kia khi còn là Omega, cậu phải đi xem mắt suốt ngày, hiện tại thật vất vả ngụy trang thành Alpha thì đại ca lại cưng chiều Omega hơn.

Này còn có để người ta sống tốt hay không?

Nhan Thanh dẩu miệng, "Đại ca, thiên vị là không đúng, anh như vậy thì về sau bé con sẽ ghét anh."

"Này không nhọc mày lo lắng...... Tiểu Thư, sao ra ngoài này không mặc quần áo tử tế........."

Nhan Thanh chỉ kịp nhìn thoáng qua một đôi chân trắng trẻo, sau đó cuộc gọi video bị thô bao cắt đứt, ngay cả câu "tạm biệt" cũng không có.

Thực hiển nhiên, đại tẩu đến kỳ p.hát tì.nh rồi.

Đại ca bồi đại tẩu, vừa rồi đại tẩu khẳng định là đang ngủ, tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, không có mặc quần chỉ mặc áo sơ mi trắng của đại ca liền đi ra, đôi chân kia vừa dài vừa thẳng, nhìn qua còn rất mịn màng.

Đại ca cũng thật h.ạnh phúc.

Bất quá, đại ca cả tuần này chắc sẽ không có thời gian.

Anh không có thời gian, vậy chắc sẽ không để ý đến thành tích thi tháng của cậu, cũng không rảnh qua đánh cậu.

Hì hì.

Thật tốt quá.

Cậu sẽ tổ chức một buổi tiệc si.nh nhật linh đình, để cho y chơi đùa vui vẻ.

Nên làm cái gì đây?

Đến quán bar nhảy Disco?

Nhưng Bạch Dương không quá thích.

Thuê một sân mời nguyên lớp 1 đến cho náo nhiệt?

Nhưng giống như bên người Bạch Dương lúc nào cũng rất náo nhiệt. Đại khái là trong tiệc si.nh nhật cũng sẽ không thích bị nhiều người vây quanh như vậy.

"Nhan ca, đi mua kem ăn không?" Từ Khải lại đây hỏi.

"Đi, chờ tao." Nhan Thanh nói xong đứng lên.

"Chuẩn ca thì sao? Chuẩn ca đi đâu vậy?" Từ Khải tính rủ Lý Chuẩn đi theo, nhưng tr.ên chỗ ngồi chỉ có một mình Nhan Thanh, Lý Chuẩn không biết đã đi đâu rồi.

"Hắn sao, hình như là đi WC, tao cũng không rõ lắm, đi rồi, ch.ạy đi mua đi." Nhan Thanh thúc giục nói.

Hai người đi tới siêu thị, Nhan Thanh đầu tiên chọn kem vị xoài, thời điểm đụng phải kem vị dâu tây bên cạnh, nhìn cách đóng gói vô cùng giống dâu tây thật, ma xui quỷ khiến mà lấy thêm một cái.

Từ Khải nhìn thấy hắn cầm hai cái kem đến tính tiền, tò mò hỏi: "Nhan ca, mày mua giúp Chuẩn ca sao?"

Nhan Thanh không muốn thừa nhận, ngạnh cổ nói: "Tao ăn hai cái không được sao?"

Từ Khải: "...... Được, đương nhiên được."

Tới phòng học, Từ Khải chia kem cho các bạn học nhờ mình mua, sau đó quay người lại, nhìn thấy kem dâu tây mà Nhan Thanh mua đang ở trong tay Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn nhìn qua tâm tì.nh không tồi, thời điểm xé vỏ, hiếm thấy còn tự chụp một tấm ảnh mình đang liế.m kem.

Nhan Thanh ở bên cạnh liế.m kem từng chút từng chút một, bỗng nhiên bị Lý Chuẩn túm qua chụp chung một tấm ảnh.

Nhan Thanh không có chuẩn bị, theo bản năng nhìn về phía màn ảnh, mặt trông ngốc ngốc, nhìn qua có điểm quá mức đáng yêu.

"Cậu đang làm gì?" Vẻ mặt Nhan Thanh nhìn Lý Chuẩn như nhìn thằng ngốc.

"Chụp ảnh." Lý Chuẩn quơ quơ cây kem trong tay, nói: "Lần đầu tiên nhận được cây kem mà cậu tặng."

Lý Chuẩn vốn biểu đạt hắn đang vui vẻ, cho nên nhịn không được chụp lại hồi ức tốt đẹp, nhưng Nhan Thanh lại hoàn toàn hiểu sai.

Chỉ thấy Nhan Thanh dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lý Chuẩn, duỗi tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Trước kia bạn bè cậu không mua đồ ăn cho cậu bao giờ sao? Cậu thật đáng thương. Nhưng không cần quá khổ sở đâu, về sau tôi ăn cái gì cũng sẽ chia cho cậu."

Lý Chuẩn quá đáng thương.

Bởi vì quá mức hoàn mỹ, bị tác giả nhằm vào, khắc hoạ thành vai ác.

Thật vất vả thích một người vậy mà người đó lại không thích mình.

Còn không có cả một người bạn thân, ngay cả một người cho hắn đồ ăn ngon cũng không có, khó trách lần trước cậu đưa cho Lý Chuẩn hai hộp dâu tây mà hắn đã vui vẻ như vậy.

Chậc chậc, quá đáng thương.

Lý Chuẩn cắn một miếng kem to, không nói gì.

Nhan Thanh hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc Lý Chuẩn bi.ến hóa, ăn một lát sau, thò qua tới, nói: "Tôi hỏi cậu này, khi cậu làm si.nh nhật thì thích làm như thế nào?"

"Si.nh nhật tôi sao?" Ánh mắt Lý Chuẩn đang ảm đạm bỗng nhiên p.hát sáng lên.

Nhan Thanh không để bụng, gật đầu nói: "Không sai, cậu sẽ như thế nào?"

"Hai ba ba của tôi rất bận cho nên tôi chỉ toàn đón si.nh nhật một mình, bọn họ sẽ gửi cho tôi một phần tiền để tôi làm những chuyện mình thích."

Nhưng hắn không thích một mình ăn si.nh nhật, cho nên từ năm mười tuổi hắn liền không tổ chức si.nh nhật nữa.

"Vậy cậu thích phương thức si.nh nhật như nào?" Nhan Thanh chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

Ánh mắt Lý Chuẩn thâm trầm, nhìn chằm chằm đường cong sườn mặt Nhan Thanh một hồi lâu mới nói: "Tôi muốn cùng ăn si.nh nhật cùng với những người có quan hệ tốt."

Nhan Thanh búng tay một cái nói: "Đó chính là cùng bạn bè trải qua."

Lý Chuẩn gật đầu, ánh mắt nhiều một tia chờ mong, sáng ngời có thần nhìn Nhan Thanh.

Thẳng đến.

Nhan Thanh nói: "Được rồi, tôi biết rồi, hai ngày nữa là si.nh nhật Bạch Dương, cậu cũng cùng đi nha."

Ánh sáng trong mắt Lý Chuẩn bỗng nhiên vụt tắt, khoé môi còn chưa kịp nhếch lên cũng hoàn toàn bị ép xuống, thanh âm nhàn nh.ạt, "Si.nh nhật Bạch Dương sao?"

Nhan Thanh phồng lên nói chuyện, kem muốn ch.ảy xuống, cậu nhanh tay giơ kem lên, liế.m từ phía dưới liế.m lên, liế.m đến khoé miệng đều là màu trắng của kem.

Cậu không thấy được mặt chính mình, màu trắng một vòng miệng, nhìn Lý Chuẩn nói: "Đúng vậy, anh tôi với anh dâu tôi năm nay không có thời gian tổ chức si.nh nhật cho Bạch Dương cho nên giao nhiệm vụ này cho tôi, tiền thì không phải là vấn đề. Nhưng tôi không biết nên lấy phương thức gì để Bạch Dương vui vẻ."

Lý Chuẩn không tiếp tục ăn kem, làm cho tay dơ hề hề.

"Quan hệ của cậu và Bạch Dương thật tốt."

"Tất nhiên rồi, toàn bộ trường trung học Thanh Tường đều biết, Bạch Dương là người mà tôi che chở."

"Emilia tinh nổi danh vì lãng mạn, rất nhiều cặp đôi đến đây chụp ảnh cưới, cũng là một nơi rất tốt để tổ chức si.nh nhật. Tôi ở bên kia có người quen, nếu cậu muốn đi, tôi có thể cho cậu giới thiệu." Lý Chuẩn nói xong, kem tr.ên tay đều tan ra rồi, trong tay bết bết dính dính.

"Thật sự? Vậy thật tốt quá, cảm ơn cậu...... A, tay cậu, mau đi rửa đi."

Nhan Thanh kinh hỉ kêu một tiếng, mới vừa nói lời cảm tạ liền nhìn thấy tay Lý Chuẩn dính đầy toàn kem, vội vàng giục hắn mau chút đi rửa tay.

Lý Chuẩn chưa nói cái gì, đứng dậy rời chỗ ngồi, đến WC rửa tay xong, rửa đi que kem bằng gỗ cho sạch sẽ, lại dùng khăn giấy lau khô, nhét vào trong túi áo đồng phục.

Trong phòng học.

"Nhan ca, mày gọi tao làm gì?" Từ Khải nghe Nhan Thanh gọi, vội vàng đi xuống.

Từ Khải thấy chỗ Lý Chuẩn trống không, đặt mông ngồi xuống.

"Hai ngày nữa là si.nh nhật Bạch Dương, vừa rồi tao với Lý Chuẩn có thương lượng một chút, tính toán đi Emilia tinh để tổ chức cho Bạch Dương một si.nh nhật khó quên, mày nhớ báo cho đám bạn của Bạch Dương, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi, hết bao nhiêu tao trả." Nhan Thanh vỗ vỗ ngực nói.

"Nhan ca, mày p.hát tài rồi sao?" Từ Khải hỏi.

"Anh tao nói, xài bao nhiêu cũng được, chỉ cần làm Bạch Dương vui là được rồi." Nhan Thanh mở miệng, lộ ra một hàm răng trắng.

Khi hai người đang nói, Lý Chuẩn bước vào từ cửa sau.

Sắc mặt thoạt nhìn không tốt.

Từ Khải không cẩn thận nhìn thấy, có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi Nhan Thanh một câu, "Nhan ca, có phải mày chọc gì làm Chuẩn ca không vui không?"

"Sao có thể? Tao với hắn rất tốt mà." Nhan Thanh nói.

"Vậy sao sắc mặt Chuẩn ca nhìn kém như vậy?" Từ Khải lại hỏi.

"Không có đi......" Nhan Thanh ngẩng đầu xem xét, thấy Lý Chuẩn lại là không cao hứng, nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng tr.ên người Từ Khải, đập một cái lên đùi y, nói: "Phá án, chắc chắn là do mày ngồi chỗ của cậu ấy nên cậu ấy mới không vui đó."

Từ Khải: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện