“Nhan ca, mày đang thẹn thùng sao?" Từ Khải dính sát vào nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Thanh.
“Chó má, bố mày còn lâu mới thẹn thùng." Nhan Thanh tức hộc máu, trừng mắt, mặt đỏ tai hồng.
“Nhưng mặt mày đỏ lắm nha." Từ Khải bị Nhan Thanh kẹp cổ, d*c vọng cầu sinh giảm xuống, cười hì hì không ngừng.
"Tao đây là tức giận! Tức giận! Tức giận! Bố cũng sắp bị mày làm tức chết rồi!" Nhan Thanh làm nắm đấm, ngón trỏ đưa ra dùng sức chọc huyệt Thái Dương của Từ Khải, làm cho y kêu éc éc không ngừng xin tha.
“Ai nha ai nha, Nhan ca tha mạng.”
“Biết sai chưa?" Nhan Thanh chất vấn.
“Sai rồi sai rồi, tao sai rồi.” Từ Khải xin lỗi.
“Sai ở chỗ nào?” ánh mắt Nhan Thanh uy hiếp, nắm tay niết đến vang khanh khách.
“Sai, sai ở không nên biết rõ Nhan ca thẹn thùng còn nói ra trước mặt mày."
“Lăn, cút đi cho bố."
Nhan Thanh bị Từ Khải làm tức chết rồi.
Thằng nhóc này chẳng nói được câu nào đúng đắn cả.
Còn nói cậu và Lý Chuẩn tình đầu ý hợp? Mắt y chắc chắn bị mù rồi.
Từ Khải xoa xoa đầu bị làm lộn xộn, thảm hề hề nói: "Nhan ca, mày yên tâm, tao nhất định sẽ không nói với ai chuyện của mày với Chuẩn ca đâu."
Nói xong còn đưa tay lên thề.
Nhan Thanh bị chọc tức mặt càng đỏ hơn, nhào tới đè Từ Khải lên sô pha đánh đấm, cả giận nói: "Mày nói rõ ràng cho bố, quan hệ giữa tao và Lý Chuẩn là gì?"
Từ Khải mặt bị đ è xuống, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, "Không phải mày và Chuẩn ca đang yêu nhau sao?"
Không đợi Nhan Thanh nói chuyện, Từ Khải lại tiếp tục nói: "Chuyện ở Emilia tinh tao đã biết rồi, nhưng mày yên tâm, tao chưa từng nói với ai về quan hệ của chúng mày. Không những thế tao còn đánh yểm trợ cho hai người rất nhiều lần, mấy lần quan hệ của bọn mày sắp bại lộ tao đều yểm hộ cho đấy."
Từ Khải cười rộ lên, nói: "Thật đó, tao nói đều là sự thật, trừ phi mày và Chuẩn ca muốn công khai quan hệ, nếu không sẽ không có ai biết chuyện hai người yêu nhau từ miệng tao đâu."
“…… Emilia tinh? Mày, mày làm sao biết được?"
Nhóc con của cậu chính là có từ khi ở Emilia tinh, thằng chó Từ Khải này không phải là thấy cái gì rồi chứ? Nhan Thanh bị suy nghĩ của mình làm cho mặt càng đỏ hơn.
Trái tim cũng nóng lên.
"Ngày mọi người say rượu, mày và Chuẩn ca ở trong phòng rất lâu. Lúc sau tao nhìn thấy dấu dâu tây trên người mày, còn trước đó nữa, tao thấy mày và Chuẩn ca đang hôn nhau.
Nhan Thanh mặt đỏ như sắp chín đến nơi.
Hiện tại cậu bị nhiệt của mình hun đến sắp bốc khói rồi.
Bởi vì thấy quá thẹn nên cậu không chú ý đến câu phía sau Từ Khải nói họ trộm hôn nhau, cũng không giải thích chuyện này chỉ là hiểu lầm.
Nhưng giải thích hay không thì cũng không có khác biệt, ngay cả chuyện này cũng bị Từ Khải phát hiện rồi thì còn giải thích cái gì nữa?
Trời ạ! Thằng chó Từ Khải này không phải là chó thật chứ, sao chuyện gì cũng bị y thấy được?
Anh cậu nhìn thấy dấu vết nhưng không biết quan hệ giữa cậu và Lý Chuẩn, cho nên không biết những dấu vết kia là do hắn làm. Nhưng Từ Khải thì không giống, Từ Khải cùng đi với bọn họ, dù cậu muốn giấu giếm cũng không thể nào giấu được.
Sau lần kết hợp ngoài ý muốn kia, vốn dĩ chỉ có cậu và Lý Chuẩn biết, giờ lại có thêm một Từ Khải.
Thật là đáng ghét.
“Nhan ca, tao nói thật, tao sẽ không nói bậy, ngày thường tuy tao miệng tiện nhưng tao biết vì sao hai người nói dối, hơn nữa tao là thuyền trưởng của CP, cho nên tuyệt đối sẽ không hủy CP đâu, CP của mày và Chuẩn ca đều do tao khởi xướng đấy.”
Từ Khải kích động, tay trái gồng cơ lên, tay phải vỗ vỗ, biểu hiện mình cường tráng.
Nhan Thanh dùng sức hít thở, tránh cho bị y làm tức chết.
"Bốp.”
Tay cậu đập mạnh lên vai Từ Khải, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “CP cái đầu mày, bố mày và Lý Chuẩn........."
“Cốc cốc cốc.”
Một tiếng gõ cửa xuyên vào, đánh gãy lời nói của cậu.
Từ Khải từ trên sô pha nhảy dựng lên, chạy về phía huyền quan, nói: "Chắc là Chuẩn ca đến, tao đi mở cửa."
Nói xong thì chạy ra mở cửa nhanh như chớp.
Lý Chuẩn đứng ở ngoài cửa, trên tay còn bưng một bát canh khiến người nhìn là muốn ăn.
“Chuẩn ca, mang đồ ăn đến cho Nhan ca sao?" Từ Khải cười chân chó, vô cùng nịnh nọt.
Lý Chuẩn thấy Từ Khải ra mở cửa, hơi hơi nhíu mày có vẻ không vui, ánh mắt nhìn Từ Khải như mang theo đao.
“Chuẩn ca, tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước nha." Từ Khải nói xong còn làm mặt quỷ với Lý Chuẩn, sau đó nhanh chân chạy đi.
Lý Chuẩn nhíu mày.
Thời điểm đi vào, hai người liếc mắt nhìn nhau, nói: "Mắt Từ Khải có vấn đề à?"
Nhan Thanh còn tức giận, hai tay chống nạnh, ngữ khí khó chịu, "Không chỉ mắt nó có vấn đề mà đầu óc nó cũng hỏng luôn rồi."
Vậy mà hiểu lầm cậu và Lý Chuẩn là một đôi?
Cho dù quan hệ giữa cậu và Lý Chuẩn có chút không trong sạch thì cũng đâu có nghĩa là họ đang yêu nhau đâu.
Lý Chuẩn bưng bát canh chua đến trước mặt Nhan Thanh, giọng điệu dỗ dành: "Đừng tức giận, uống tí canh đi."
Hiện tại Nhan Thanh nhìn thấy Lý Chuẩn liền nhịn không được nhớ đến lời Từ Khải nói, đặc biệt là chuyện y nói hai người lưỡng tình tương duyệt.
Cậu thích Lý Chuẩn, nhưng chỉ là thích dáng người của hắn, tuyệt đối không phải thích con người hắn đâu.
Nhưng Từ Khải còn nói Lý Chuẩn thích cậu?
Con mắt nào của y nhìn ra được?
Lý Chuẩn sao có thể thích cậu được?
Cho dù hắn mang thể chất bug, không thích Bạch Dương như trong nguyên tác thì cũng sẽ không đến mức lệch lạc đi thích đối thủ một mất một còn như cậu.
Nhất định là Từ Khải nhìn lầm rồi.
Lý Chuẩn sao có thể thích cậu chứ?
Không không không.
Không có khả năng.
"Gần đây cậu thích ăn chua, vừa hay tôi mới học được công thức làm món canh chua mới, cậu nếm thử xem xem có được không?" Lý Chuẩn đưa bát canh chua đến trước mặt Nhan Thanh.
Canh chua còn nóng hổi, theo hơi nước bốc ra một mùi chua lòm, xông thẳng vào mũi, chua đến mức cậu chảy cả nước miếng.
Đồ ăn trong khách sạn không quá hợp khẩu vị của cậu, nhưng vì không muốn nói chuyện với Lý Chuẩn nên cậu vẫn phải căng da đầu ra ăn cơm trưa, cơm chiều, nhưng ăn xong dạ dày đều không thoải mái hết cả ngày.
Hiện tại ngửi được mùi canh chua mà Lý Chuẩn đưa tới, bụng cậu liền vang lên tiếng ột ột ột.
Nhan Thanh cảm thấy thẹn đến mức muốn tự chôn chính mình.
Lý Chuẩn dùng muỗng sứ quấy bát canh chua làm mùi hương phát ra càng nồng đậm, Nhan Thanh bị chua đến nước miếng tràn lan, nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Đại não còn nghiêm túc kháng cự, đôi tay lại tự giác mà đưa ra.
Múc một muỗng nếm một ngụm.
Toan vừa vặn, đây không chỉ thuần chua, còn có một mùi thơm nồng, chỉ cần nếm một muỗng là không thể dừng lại được, ăn xong liền cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều.
Cậu uống xong một bát canh chua, đôi mắt lóe sung sướng ánh sáng.
"Ngon quá, cậu học ở đâu vậy? Làm như thế nào thế? Có thể chỉ cách làm cho...... Đưa trình tự vào 213 không?"
Nhan Thanh vốn dĩ muốn Lý Chuẩn dạy mình nấu, nhưng lại nghĩ đến tài nấu nướng của mình, cuối cùng sửa miệng bảo hắn đưa trình tự nấu vài Cơ Khí quản gia, nếu thế thì về sau cậu muốn uống thì có thể bảo 213 làm cho lúc nào cũng được.
Lý Chuẩn thấy cậu thích ăn canh như vậy, mặt mày ôn nhu sủng nịch, nói: "Cơ Khí quản gia không làm được vị này đâu, sau này cậu muốn ăn thì cứ kêu tôi, dù sao nhà tôi cũng cách nhà cậu không quá xa, đi chỉ mất mười phút, tùy kêu tùy đến.”
“Nếu như tôi đang ngủ đột nhiên muốn ăn thì sao?"
"Tôi sẽ ngủ muộn hơn cậu."
"Sau khi thi đại học thì sao?"
"Nếu cậu muốn sai sử tôi 24/7 thì tôi có thể đến ở nhà cậu, như vậy thì mười phút cậu cũng không cần phải đợi."
“Không cần, tôi nguyện ý chờ mười phút.”
Nhan Thanh nhanh miệng nói, nói xong câu đó, vành tai lại đỏ vài phần.
Chuyện này giống như đang ước định với Lý Chuẩn, làm trái tim cậu đập thình thịch thình thịch không hề có quy luật.
"Thật ra thì tôi cũng có thể chạy, thời gian có thể ngắn lại hai phần ba." Lý Chuẩn cười nói.
Nhan Thanh nhìn Lý Chuẩn tươi cười, cảm giác trái tim đập chậm nửa nhịp, hàm hồ nói: "Thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, gần đây tôi cũng không quá thích ăn vị chua nữa. Hồi trước thích ăn chắc là vì do thời tiết thay đổi nên dẫn đến khẩu vị thay đổi theo, bây giờ khẩu vị đã khôi phục như cũ, sau này cậu không cần cố ý chuẩn bị đâu."
Cậu nghĩ đến Từ Khải nói qua dựng phu thích ăn vị chua, trên sách cũng nhắc tới thời kỳ đầu mang thai thì đều sẽ thích ăn đồ chua ngọt.
Vì bảo vệ tốt áo choàng, cậu không nên tiếp tục ăn đồ chua nữa, ít nhất không thể ăn trước mặt người khác.
Cũng không nên ăn canh chua mà Lý Chuẩn nấu nữa.
“Vì sao không muốn uống? Không phải lúc nãy cậu vẫn rất thích sao? Hay là ăn không ngon?" Lý Chuẩn hơi hơi nheo mắt lại.
“Không có, canh chua ăn rất ngon, nhưng mà quá phiền toái, hơn nữa gần đây tôi cũng không thích ăn chua ngọt mấy nữa, đổi về khẩu vị cũ cũng không có việc gì." Nhan Thanh nghiêm trang nói.
“Phải không? Kỳ thật tôi cũng rất thích ăn đồ chua ngọt, nhất là canh chua, vừa rồi ở phòng bếp tôi cũng mới ăn xong, cảm giác mỗi ngày một bát là sẽ ăn cơm ngon miệng hơn.”
"Cậu, cậu cũng thích ăn sao?" Ánh mắt Nhan Thanh sáng lên, ngữ khí như không thể bỏ qua hi vọng.
“Đúng vậy, tại nó ngon quá cho nên tôi cũng rất thích, cảm giác mỗi ngày ăn đều không ngán, chẳng lẽ cậu không thấy vậy sao?" Lý Chuẩn bất động thanh sắc mà quan sát vẻ mặt Nhan Thanh.
Nhan Thanh lập tức phụ họa nói: “Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy thế!"
"Vậy về sau mình cùng ăn nhé!"
"Được nha được nha.”
Nhan Thanh nói rất nhanh, như là sợ trả lời chậm một chút thôi thì Lý Chuẩn lại thay đổi chủ ý.
Lý Chuẩn nhịn không được cong khoé môi.
Nhan Thanh môi răng còn có một mùi hương ê ẩm, khi nói chuyện còn chạm vào môi, còn có thể cảm nhận được tư vị vừa rồi.
Một bát canh chua lại làm hoà hoãn quan hệ của hai người.
Chiều chủ nhật, bọn họ thu thập hành lý, chuẩn bị trở về.
Khi lên xe, vẫn là Lý Chuẩn lái xe, Nhan Thanh ngồi ở ghế phụ, nhưng trước khi lên xe, Lý Chuẩn nhét cho cậu một bình nước.
“Cầm lấy, trên đường đi thì uống từ từ."
Nhan Thanh nhận lấy rồi mở ra, một mùi chua xộc vào mũi, chua đến mức nước miếng đều sắp tuôn ra.
Vĩ Ngư đứng ở bên cạnh Nhan Thanh, tò mò thò đâu qua ngửi ngửi, lập tức nhăn mặt bóp mũi nói: "Này là gì thế? Chua quá đi!"
Nhan Thanh nhe răng trừng mắt liếc nhìn Vĩ Ngư một cái, nói: "Chua cái rắm, thuốc say xe của bố đấy."
Vĩ Ngư xích ra, nói: "Ò, quên mất đột nhiên Nhan ca say xe."
Nhan Thanh tức giận đến mức muốn cắn cổ Vĩ Ngư, "Bỏ chữ đột nhiên đi."
Vĩ Ngư còn muốn nói cái gì thì Lý Chuẩn đi đến đứng giữa hai người, đẩy Vĩ Ngư ra, còn giẫm lên giày y một cái.
Vĩ Ngư bị dẫm đến kêu éc éc, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Lý Chuẩn lại không dám nói gì, ôm chân bị giẫm nhảy lò cò vào hàng ghế sau.
"Hì hì, Nhan ca, hê hê....." Từ Khải cũng thấy bình nước trong lòng Nhan Thanh, y nhìn thấy Lý Chuẩn đưa cho Nhan Thanh, thấu đi lên, cười hề hề với cậu, hai ngón trỏ chạm chạm vào nhau hàm ý hôn hôn.
Nhan Thanh nâng khuỷu tay lên thúc vào bụng Từ Khải một cái.
Từ Khải đau đến thiếu chút nữa nôn ra.
Sau đó xám xịt ngồi lên xe, không dám tiếp tục lỗ m ãng nữa.
Ngụy Hướng Viễn gọi điện thoại xong quay trở về, liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, nói: "Nhan Nhan, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
“Khụ khụ, chắc là do trời quá, tôi lên xe trước nha." Nhan Thanh sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, ngồi lên xe.
Lý Chuẩn lên xe, thắt đai an toàn xong thì liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, phát hiện cậu quên thắt, dùng ngón tay chỉ chỉ, ám chỉ cậu thắt đai an toàn vào.
Nhan Thanh đầu óc còn có chút loạn, không chú ý Lý Chuẩn nói cái gì.
Lý Chuẩn cười một cái, trực tiếp thò qua, giúp Nhan Thanh thắt dây an toàn vào.
Vĩ Ngư là điển hình của sẹo lành quên đau, nhìn thấy Lý Chuẩn thắt dây an toàn cho Nhan Thanh liền không nhịn được huýt sao trêu chọc.
Cách thức trêu chọc của thẳng nam.
Nhưng y vừa mới há miệng ra, còn chưa kịp trêu chọc đã bị Từ Khải bịt miệng lại.
"Ngậm cái mỏ mày lại, dám nói lung tung tao đập chết mày." Từ Khải uy hiếp.
Vĩ Ngư bị Từ Khải đè đuôi cá lại, không thể động đậy.
Nhan Thanh quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khi chạm mắt cùng Từ Khải, ánh mắt y điên cuồng ám chỉ, muốn tranh công.
Nhan Thanh nhìn thấy anh mắt Từ Khải, nhịn không được nhớ đến nói y nói hôm qua.
“Tao là thuyền trưởng của CP, cho nên tuyệt đối sẽ không hủy CP đâu, CP của mày và Chuẩn ca đều do tao khởi xướng đấy.”
Cái rắm á!
Bố đây không có yêu đương với Lý Chuẩn.
Bố đây không thích Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn cũng không thích bố.
Quan hệ giữa bọn này thật sự thuần khiết.
Nhan Thanh kêu gào trong chốc lát, sờ đến bình giữ nhiệt trong lòng, hương vị ngon như tối qua.
Ừm.
Lý Chuẩn chắc chắn không thích mình.
Đang nghĩ ngợi, bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp dễ nghe.
"Lát nữa nếu khó chịu thì nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng chạy chậm hết sức."
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn: Xin hỏi Nhan ca và Chuẩn ca là quan hệ gì?
Nhan ca: Thanh thanh bạch bạch là bạn ngồi cùng bàn.
“Chó má, bố mày còn lâu mới thẹn thùng." Nhan Thanh tức hộc máu, trừng mắt, mặt đỏ tai hồng.
“Nhưng mặt mày đỏ lắm nha." Từ Khải bị Nhan Thanh kẹp cổ, d*c vọng cầu sinh giảm xuống, cười hì hì không ngừng.
"Tao đây là tức giận! Tức giận! Tức giận! Bố cũng sắp bị mày làm tức chết rồi!" Nhan Thanh làm nắm đấm, ngón trỏ đưa ra dùng sức chọc huyệt Thái Dương của Từ Khải, làm cho y kêu éc éc không ngừng xin tha.
“Ai nha ai nha, Nhan ca tha mạng.”
“Biết sai chưa?" Nhan Thanh chất vấn.
“Sai rồi sai rồi, tao sai rồi.” Từ Khải xin lỗi.
“Sai ở chỗ nào?” ánh mắt Nhan Thanh uy hiếp, nắm tay niết đến vang khanh khách.
“Sai, sai ở không nên biết rõ Nhan ca thẹn thùng còn nói ra trước mặt mày."
“Lăn, cút đi cho bố."
Nhan Thanh bị Từ Khải làm tức chết rồi.
Thằng nhóc này chẳng nói được câu nào đúng đắn cả.
Còn nói cậu và Lý Chuẩn tình đầu ý hợp? Mắt y chắc chắn bị mù rồi.
Từ Khải xoa xoa đầu bị làm lộn xộn, thảm hề hề nói: "Nhan ca, mày yên tâm, tao nhất định sẽ không nói với ai chuyện của mày với Chuẩn ca đâu."
Nói xong còn đưa tay lên thề.
Nhan Thanh bị chọc tức mặt càng đỏ hơn, nhào tới đè Từ Khải lên sô pha đánh đấm, cả giận nói: "Mày nói rõ ràng cho bố, quan hệ giữa tao và Lý Chuẩn là gì?"
Từ Khải mặt bị đ è xuống, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, "Không phải mày và Chuẩn ca đang yêu nhau sao?"
Không đợi Nhan Thanh nói chuyện, Từ Khải lại tiếp tục nói: "Chuyện ở Emilia tinh tao đã biết rồi, nhưng mày yên tâm, tao chưa từng nói với ai về quan hệ của chúng mày. Không những thế tao còn đánh yểm trợ cho hai người rất nhiều lần, mấy lần quan hệ của bọn mày sắp bại lộ tao đều yểm hộ cho đấy."
Từ Khải cười rộ lên, nói: "Thật đó, tao nói đều là sự thật, trừ phi mày và Chuẩn ca muốn công khai quan hệ, nếu không sẽ không có ai biết chuyện hai người yêu nhau từ miệng tao đâu."
“…… Emilia tinh? Mày, mày làm sao biết được?"
Nhóc con của cậu chính là có từ khi ở Emilia tinh, thằng chó Từ Khải này không phải là thấy cái gì rồi chứ? Nhan Thanh bị suy nghĩ của mình làm cho mặt càng đỏ hơn.
Trái tim cũng nóng lên.
"Ngày mọi người say rượu, mày và Chuẩn ca ở trong phòng rất lâu. Lúc sau tao nhìn thấy dấu dâu tây trên người mày, còn trước đó nữa, tao thấy mày và Chuẩn ca đang hôn nhau.
Nhan Thanh mặt đỏ như sắp chín đến nơi.
Hiện tại cậu bị nhiệt của mình hun đến sắp bốc khói rồi.
Bởi vì thấy quá thẹn nên cậu không chú ý đến câu phía sau Từ Khải nói họ trộm hôn nhau, cũng không giải thích chuyện này chỉ là hiểu lầm.
Nhưng giải thích hay không thì cũng không có khác biệt, ngay cả chuyện này cũng bị Từ Khải phát hiện rồi thì còn giải thích cái gì nữa?
Trời ạ! Thằng chó Từ Khải này không phải là chó thật chứ, sao chuyện gì cũng bị y thấy được?
Anh cậu nhìn thấy dấu vết nhưng không biết quan hệ giữa cậu và Lý Chuẩn, cho nên không biết những dấu vết kia là do hắn làm. Nhưng Từ Khải thì không giống, Từ Khải cùng đi với bọn họ, dù cậu muốn giấu giếm cũng không thể nào giấu được.
Sau lần kết hợp ngoài ý muốn kia, vốn dĩ chỉ có cậu và Lý Chuẩn biết, giờ lại có thêm một Từ Khải.
Thật là đáng ghét.
“Nhan ca, tao nói thật, tao sẽ không nói bậy, ngày thường tuy tao miệng tiện nhưng tao biết vì sao hai người nói dối, hơn nữa tao là thuyền trưởng của CP, cho nên tuyệt đối sẽ không hủy CP đâu, CP của mày và Chuẩn ca đều do tao khởi xướng đấy.”
Từ Khải kích động, tay trái gồng cơ lên, tay phải vỗ vỗ, biểu hiện mình cường tráng.
Nhan Thanh dùng sức hít thở, tránh cho bị y làm tức chết.
"Bốp.”
Tay cậu đập mạnh lên vai Từ Khải, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “CP cái đầu mày, bố mày và Lý Chuẩn........."
“Cốc cốc cốc.”
Một tiếng gõ cửa xuyên vào, đánh gãy lời nói của cậu.
Từ Khải từ trên sô pha nhảy dựng lên, chạy về phía huyền quan, nói: "Chắc là Chuẩn ca đến, tao đi mở cửa."
Nói xong thì chạy ra mở cửa nhanh như chớp.
Lý Chuẩn đứng ở ngoài cửa, trên tay còn bưng một bát canh khiến người nhìn là muốn ăn.
“Chuẩn ca, mang đồ ăn đến cho Nhan ca sao?" Từ Khải cười chân chó, vô cùng nịnh nọt.
Lý Chuẩn thấy Từ Khải ra mở cửa, hơi hơi nhíu mày có vẻ không vui, ánh mắt nhìn Từ Khải như mang theo đao.
“Chuẩn ca, tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước nha." Từ Khải nói xong còn làm mặt quỷ với Lý Chuẩn, sau đó nhanh chân chạy đi.
Lý Chuẩn nhíu mày.
Thời điểm đi vào, hai người liếc mắt nhìn nhau, nói: "Mắt Từ Khải có vấn đề à?"
Nhan Thanh còn tức giận, hai tay chống nạnh, ngữ khí khó chịu, "Không chỉ mắt nó có vấn đề mà đầu óc nó cũng hỏng luôn rồi."
Vậy mà hiểu lầm cậu và Lý Chuẩn là một đôi?
Cho dù quan hệ giữa cậu và Lý Chuẩn có chút không trong sạch thì cũng đâu có nghĩa là họ đang yêu nhau đâu.
Lý Chuẩn bưng bát canh chua đến trước mặt Nhan Thanh, giọng điệu dỗ dành: "Đừng tức giận, uống tí canh đi."
Hiện tại Nhan Thanh nhìn thấy Lý Chuẩn liền nhịn không được nhớ đến lời Từ Khải nói, đặc biệt là chuyện y nói hai người lưỡng tình tương duyệt.
Cậu thích Lý Chuẩn, nhưng chỉ là thích dáng người của hắn, tuyệt đối không phải thích con người hắn đâu.
Nhưng Từ Khải còn nói Lý Chuẩn thích cậu?
Con mắt nào của y nhìn ra được?
Lý Chuẩn sao có thể thích cậu được?
Cho dù hắn mang thể chất bug, không thích Bạch Dương như trong nguyên tác thì cũng sẽ không đến mức lệch lạc đi thích đối thủ một mất một còn như cậu.
Nhất định là Từ Khải nhìn lầm rồi.
Lý Chuẩn sao có thể thích cậu chứ?
Không không không.
Không có khả năng.
"Gần đây cậu thích ăn chua, vừa hay tôi mới học được công thức làm món canh chua mới, cậu nếm thử xem xem có được không?" Lý Chuẩn đưa bát canh chua đến trước mặt Nhan Thanh.
Canh chua còn nóng hổi, theo hơi nước bốc ra một mùi chua lòm, xông thẳng vào mũi, chua đến mức cậu chảy cả nước miếng.
Đồ ăn trong khách sạn không quá hợp khẩu vị của cậu, nhưng vì không muốn nói chuyện với Lý Chuẩn nên cậu vẫn phải căng da đầu ra ăn cơm trưa, cơm chiều, nhưng ăn xong dạ dày đều không thoải mái hết cả ngày.
Hiện tại ngửi được mùi canh chua mà Lý Chuẩn đưa tới, bụng cậu liền vang lên tiếng ột ột ột.
Nhan Thanh cảm thấy thẹn đến mức muốn tự chôn chính mình.
Lý Chuẩn dùng muỗng sứ quấy bát canh chua làm mùi hương phát ra càng nồng đậm, Nhan Thanh bị chua đến nước miếng tràn lan, nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Đại não còn nghiêm túc kháng cự, đôi tay lại tự giác mà đưa ra.
Múc một muỗng nếm một ngụm.
Toan vừa vặn, đây không chỉ thuần chua, còn có một mùi thơm nồng, chỉ cần nếm một muỗng là không thể dừng lại được, ăn xong liền cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều.
Cậu uống xong một bát canh chua, đôi mắt lóe sung sướng ánh sáng.
"Ngon quá, cậu học ở đâu vậy? Làm như thế nào thế? Có thể chỉ cách làm cho...... Đưa trình tự vào 213 không?"
Nhan Thanh vốn dĩ muốn Lý Chuẩn dạy mình nấu, nhưng lại nghĩ đến tài nấu nướng của mình, cuối cùng sửa miệng bảo hắn đưa trình tự nấu vài Cơ Khí quản gia, nếu thế thì về sau cậu muốn uống thì có thể bảo 213 làm cho lúc nào cũng được.
Lý Chuẩn thấy cậu thích ăn canh như vậy, mặt mày ôn nhu sủng nịch, nói: "Cơ Khí quản gia không làm được vị này đâu, sau này cậu muốn ăn thì cứ kêu tôi, dù sao nhà tôi cũng cách nhà cậu không quá xa, đi chỉ mất mười phút, tùy kêu tùy đến.”
“Nếu như tôi đang ngủ đột nhiên muốn ăn thì sao?"
"Tôi sẽ ngủ muộn hơn cậu."
"Sau khi thi đại học thì sao?"
"Nếu cậu muốn sai sử tôi 24/7 thì tôi có thể đến ở nhà cậu, như vậy thì mười phút cậu cũng không cần phải đợi."
“Không cần, tôi nguyện ý chờ mười phút.”
Nhan Thanh nhanh miệng nói, nói xong câu đó, vành tai lại đỏ vài phần.
Chuyện này giống như đang ước định với Lý Chuẩn, làm trái tim cậu đập thình thịch thình thịch không hề có quy luật.
"Thật ra thì tôi cũng có thể chạy, thời gian có thể ngắn lại hai phần ba." Lý Chuẩn cười nói.
Nhan Thanh nhìn Lý Chuẩn tươi cười, cảm giác trái tim đập chậm nửa nhịp, hàm hồ nói: "Thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, gần đây tôi cũng không quá thích ăn vị chua nữa. Hồi trước thích ăn chắc là vì do thời tiết thay đổi nên dẫn đến khẩu vị thay đổi theo, bây giờ khẩu vị đã khôi phục như cũ, sau này cậu không cần cố ý chuẩn bị đâu."
Cậu nghĩ đến Từ Khải nói qua dựng phu thích ăn vị chua, trên sách cũng nhắc tới thời kỳ đầu mang thai thì đều sẽ thích ăn đồ chua ngọt.
Vì bảo vệ tốt áo choàng, cậu không nên tiếp tục ăn đồ chua nữa, ít nhất không thể ăn trước mặt người khác.
Cũng không nên ăn canh chua mà Lý Chuẩn nấu nữa.
“Vì sao không muốn uống? Không phải lúc nãy cậu vẫn rất thích sao? Hay là ăn không ngon?" Lý Chuẩn hơi hơi nheo mắt lại.
“Không có, canh chua ăn rất ngon, nhưng mà quá phiền toái, hơn nữa gần đây tôi cũng không thích ăn chua ngọt mấy nữa, đổi về khẩu vị cũ cũng không có việc gì." Nhan Thanh nghiêm trang nói.
“Phải không? Kỳ thật tôi cũng rất thích ăn đồ chua ngọt, nhất là canh chua, vừa rồi ở phòng bếp tôi cũng mới ăn xong, cảm giác mỗi ngày một bát là sẽ ăn cơm ngon miệng hơn.”
"Cậu, cậu cũng thích ăn sao?" Ánh mắt Nhan Thanh sáng lên, ngữ khí như không thể bỏ qua hi vọng.
“Đúng vậy, tại nó ngon quá cho nên tôi cũng rất thích, cảm giác mỗi ngày ăn đều không ngán, chẳng lẽ cậu không thấy vậy sao?" Lý Chuẩn bất động thanh sắc mà quan sát vẻ mặt Nhan Thanh.
Nhan Thanh lập tức phụ họa nói: “Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy thế!"
"Vậy về sau mình cùng ăn nhé!"
"Được nha được nha.”
Nhan Thanh nói rất nhanh, như là sợ trả lời chậm một chút thôi thì Lý Chuẩn lại thay đổi chủ ý.
Lý Chuẩn nhịn không được cong khoé môi.
Nhan Thanh môi răng còn có một mùi hương ê ẩm, khi nói chuyện còn chạm vào môi, còn có thể cảm nhận được tư vị vừa rồi.
Một bát canh chua lại làm hoà hoãn quan hệ của hai người.
Chiều chủ nhật, bọn họ thu thập hành lý, chuẩn bị trở về.
Khi lên xe, vẫn là Lý Chuẩn lái xe, Nhan Thanh ngồi ở ghế phụ, nhưng trước khi lên xe, Lý Chuẩn nhét cho cậu một bình nước.
“Cầm lấy, trên đường đi thì uống từ từ."
Nhan Thanh nhận lấy rồi mở ra, một mùi chua xộc vào mũi, chua đến mức nước miếng đều sắp tuôn ra.
Vĩ Ngư đứng ở bên cạnh Nhan Thanh, tò mò thò đâu qua ngửi ngửi, lập tức nhăn mặt bóp mũi nói: "Này là gì thế? Chua quá đi!"
Nhan Thanh nhe răng trừng mắt liếc nhìn Vĩ Ngư một cái, nói: "Chua cái rắm, thuốc say xe của bố đấy."
Vĩ Ngư xích ra, nói: "Ò, quên mất đột nhiên Nhan ca say xe."
Nhan Thanh tức giận đến mức muốn cắn cổ Vĩ Ngư, "Bỏ chữ đột nhiên đi."
Vĩ Ngư còn muốn nói cái gì thì Lý Chuẩn đi đến đứng giữa hai người, đẩy Vĩ Ngư ra, còn giẫm lên giày y một cái.
Vĩ Ngư bị dẫm đến kêu éc éc, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Lý Chuẩn lại không dám nói gì, ôm chân bị giẫm nhảy lò cò vào hàng ghế sau.
"Hì hì, Nhan ca, hê hê....." Từ Khải cũng thấy bình nước trong lòng Nhan Thanh, y nhìn thấy Lý Chuẩn đưa cho Nhan Thanh, thấu đi lên, cười hề hề với cậu, hai ngón trỏ chạm chạm vào nhau hàm ý hôn hôn.
Nhan Thanh nâng khuỷu tay lên thúc vào bụng Từ Khải một cái.
Từ Khải đau đến thiếu chút nữa nôn ra.
Sau đó xám xịt ngồi lên xe, không dám tiếp tục lỗ m ãng nữa.
Ngụy Hướng Viễn gọi điện thoại xong quay trở về, liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, nói: "Nhan Nhan, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
“Khụ khụ, chắc là do trời quá, tôi lên xe trước nha." Nhan Thanh sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, ngồi lên xe.
Lý Chuẩn lên xe, thắt đai an toàn xong thì liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, phát hiện cậu quên thắt, dùng ngón tay chỉ chỉ, ám chỉ cậu thắt đai an toàn vào.
Nhan Thanh đầu óc còn có chút loạn, không chú ý Lý Chuẩn nói cái gì.
Lý Chuẩn cười một cái, trực tiếp thò qua, giúp Nhan Thanh thắt dây an toàn vào.
Vĩ Ngư là điển hình của sẹo lành quên đau, nhìn thấy Lý Chuẩn thắt dây an toàn cho Nhan Thanh liền không nhịn được huýt sao trêu chọc.
Cách thức trêu chọc của thẳng nam.
Nhưng y vừa mới há miệng ra, còn chưa kịp trêu chọc đã bị Từ Khải bịt miệng lại.
"Ngậm cái mỏ mày lại, dám nói lung tung tao đập chết mày." Từ Khải uy hiếp.
Vĩ Ngư bị Từ Khải đè đuôi cá lại, không thể động đậy.
Nhan Thanh quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khi chạm mắt cùng Từ Khải, ánh mắt y điên cuồng ám chỉ, muốn tranh công.
Nhan Thanh nhìn thấy anh mắt Từ Khải, nhịn không được nhớ đến nói y nói hôm qua.
“Tao là thuyền trưởng của CP, cho nên tuyệt đối sẽ không hủy CP đâu, CP của mày và Chuẩn ca đều do tao khởi xướng đấy.”
Cái rắm á!
Bố đây không có yêu đương với Lý Chuẩn.
Bố đây không thích Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn cũng không thích bố.
Quan hệ giữa bọn này thật sự thuần khiết.
Nhan Thanh kêu gào trong chốc lát, sờ đến bình giữ nhiệt trong lòng, hương vị ngon như tối qua.
Ừm.
Lý Chuẩn chắc chắn không thích mình.
Đang nghĩ ngợi, bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp dễ nghe.
"Lát nữa nếu khó chịu thì nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng chạy chậm hết sức."
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn: Xin hỏi Nhan ca và Chuẩn ca là quan hệ gì?
Nhan ca: Thanh thanh bạch bạch là bạn ngồi cùng bàn.
Danh sách chương