Lý Chuẩn sờ s0ạng cái mũi một chút, cọ phải một chút máu.

Nhan Quyết xuất thân là quân nhân, nắm tay cứng hơn người bình thường rất nhiều, một quyền nện ở trên mặt, trong nháy mắt đầu ong ong.

Nhưng Lý Chuẩn cố ý không trốn, lại ăn thêm hai cú nữa, mắt trái tím đen, bên xương gò má bên phải cũng bầm lên.

Bên này Nhan Thanh vừa mới nghe điện thoại đã thấy có tiếng đánh nhau ngoài cửa, bất chấp đang nói chuyện cùng Bạch Thư, vội vã chạy ra.

Xa xa cậu thấy Lý Chuẩn bị đánh, gấp đến độ hô to một tiếng: "Anh ơi dừng tay."

Cậu nhanh chân chạy tới huyền quan, nâng Lý Chuẩn bị Nhan Quyết áp chế dưới đất đậy, thấy vết thương trên mặt Lý Chuẩn, Nhan Thanh chỉ còn lại sự đau lòng, muốn trấn an một chút lại sợ cọ đến vết thương của hắn, tạo thành thương tổn lần thứ hai.

Nhan Thanh hầm hầm nhìn về phía Nhan Quyết, lần đầu tiên kiên cường mắng: "Anh, sao anh có thể tùy tiện đánh người?"

“Tùy tiện đánh người? Tao đây muốn đập chết cái thằng nhãi ranh này, rắp tâm bất lương còn nghênh ngang vào nhà…… Nhan Nhan, mày tránh ra, nếu không cả mày tao cũng đánh." Nhan Quyết càng tức giận.

Nhan Thanh dứt khoát dang tay ra, bảo hộ Lý Chuẩn ở phía sau, ngưỡng khuôn mặt nhỏ trực tiếp dưới nắm đấm của anh mình, nói: "Vậy anh đánh em đi, đánh chết em luôn đi!"

Cậu nói xong còn nhắm mắt lại, tuy rằng thực dũng cảm, nhưng bởi vì nội tâm sợ hãi nắm đấm của anh mình, mà hàng mi run rẩy đã bán đứng cậu vào giờ khắc này.

Nhưng cậu đánh cược anh trai sẽ không thật sự đánh chết cậu đâu.

"Mày còn nhỏ, không hiểu chuyện, đừng có quậy, hai đứa đều là Alpha, sớm muộn gì tin tức tố cũng bài xích lẫn nhau, sau này sẽ ghét nhau như chó với mèo, sẽ có hại cho mày.”

Nhan Quyết siết chặt nắm đấm, nghĩ đến Bạch Thư khuyên mình phải thật thiện lương, nắm đấm lỏng ra một chút, ý đồ giảng đạo lý với Nhan Thanh.

"Anh cũng không phải em, dựa vào cái gì khẳng định em sẽ hối hận?" Nhan Thanh mở to mất, ánh mắt kiên định không còn sợ hãi, nhìn thẳng vào hai mắt đang giận dữ của anh mình, nói: "Cậu ấy rất tốt với em, bọn em đang yêu đương, sau này còn sẽ kết hôn......"

Hai chữ kết hôn đâm đ ến thần kinh mẫn cảm của Nhan Quyết, anh cảm thấy em mình bị dụ dỗ mới có thể nói ra những lời không lý trí như vậy.

Alpha cùng Alpha, sao có thể ở bên nhau? Nhan Quyết giận không thể át, muốn dùng nắm đấm như thường ngày đập thằng em hôn mê bất tỉnh.

Anh đưa nắm đấm ra.

"Mày không tỉnh thì tao đánh cho mày tỉnh ra, còn muốn kết hôn, mày muốn cả cái nhà này tức chết thì mày mới chịu hả?"

Nhan Thanh cho rằng một quyền này chắc chắn phải chịu rồi, sợ hãi nhắm mắt lại, ngay sau đó lại bị người kéo vào trong lồ ng ngực.

"Bộp.”

Lý Chuẩn đơn phương bị đánh còn chưa đánh trả, bây giờ lại dùng tay chặn lấy nắm tay Nhan Quyết.

Thanh âm vô cùng mạnh mẽ vang lên bên tai Nhan Thanh, tạo nên một cơn gió nhẹ thổi vào cổ cậu.

"Anh cả, anh muốn hết giận thì có thể đánh tôi, nhưng đừng có đụng đến cậu ấy."

Khi Lý Chuẩn ôm lấy Nhan Thanh, dùng mu bàn tay che chở bụng nhỏ của cậu.

"Tao dạy dỗ em trai mình cần đến phiên mày xen mồm à? Còn có, đừng có kêu anh cả thân mật như vậy."

Lý Chuẩn nói những lời này, làm Nhan Quyết tức giận đến không chịu được.

Anh dạy dỗ em trai mình, khi nào đến phiên người ngoài khoa tay múa chân trước mặt?

Nếu không phải thằng em làm mình tức giận thì mình đánh nó làm gì?

Đánh đến khi nào chịu chia tay thì thôi.

Em trai anh là Alpha, một chút đảm đương cũng không có, thành tích còn bết bát như vậy thì sau này sao có thể tìm được chỗ tốt?

Nhan gia phát triển ngày càng lớn mạnh, kẻ thù càng ngày càng nhiều, nếu cậu vãn không chịu trưởng thành lên thì sau này cũng không tự bảo vệ được chính mình nói chi bảo hộ được Omega?

Không đúng.

Cậu không cần bảo hộ Omega, tên tiểu tử thúi này vậy mà dám tìm Alpha làm đối tượng.

Nhan Quyết nhìn hai người dính dính lấy nhau, đối với ánh mắt đề phòng rõ ràng của Nhan Thanh nhìn mình, khi nhìn Lý Chuẩn lại vừa ỷ lại vừa giữ gìn, anh vô cùng đau lòng.

“Nhan Thanh, mày tránh ra.” Nhan Quyết tức đến mức gọi cả tên lẫn họ Nhan Thanh.

Mỗi khi anh gọi cả lên lẫn họ của cậu thì đều là lúc anh vô cùng tức giận.

Nếu là trước kia, Nhan Thanh nhất định cái gì cũng ngoan ngoãn nghe theo anh, nhưng hôm nay cậu không có.

"Không cần, anh, chúng em là nghiêm túc." Nhan Thanh nói.

“Nghiêm túc? Mày mới bao nhiêu tuổi? Mày hiểu từ "nghiêm túc" nghĩa là gì không? Hai đứa mày đều là Alpha, tin tức tố của hai Alpha vốn dĩ đã bài xích nhau rồi. Cho dù bây giờ hai đứa khống chế được, nhưng sau này khi hai đứa dần trưởng thành, tin tức tố sẽ càng bài xích nhau, mâu thuẫn sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, mày cùng ai nói nghiêm túc? Mày cho rằng lúc đó nó còn sẽ thuận theo mày giống hôm nay sao?"

"Anh, em....." Lời giải thích trong lòng vô cùng sinh động, nhưng do cậu quá khẩn trương, khẩn trương đến mức đan ngón tay lại với Lý Chuẩn.

Mười ngón tay đan chặt.

Gắt gao dùng sức.

Dùng sức đến mức xương ngón tay đều trở nên trắng lên.

"Anh tình nguyện để mày cưới một Beta cũng tốt hơn một Alpha có thuộc tính giống mình."

"Anh ơi, thuộc tính của bọn em không giống nhau." Nhan Thanh vội la lên.

"Chẳng lẽ mày định nói với anh, thật ra nó là Omega chứ không phải Alpha sao? Tin tức tố trên người nó mạnh như vậy, mày nghĩ anh bị mù à?"

“Không phải, cậu ấy là Alpha không sai, nhưng em không phải, em là, là Omega.” Nhan Thanh cắn răng một cái, dùng hết dũng khí, nói ra.

Sau khi nói xong, cậu cũng không dám nhìn thẳng vài mắt Nhan Quyết.

Nhan Quyết như bị sét đánh, hô hấp cũng dừng lại mấy giây.

Nhan Quyết lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, đầu óc loạn lên.

“Không có khả năng, khi mày làm kiểm tra đo lường, là anh đưa mày đi, kết quả anh cũng xem giúp mày, không có khả năng sẽ bị lỗi."

Nhan Quyết nhìn về phía Nhan Thanh, tuy rằng bởi vì quan hệ huyết thống nên không cảm nhận được tin tức tố của đối phương, nhưng anh tin tưởng ký ức của mình không sai, điều duy nhất có thể giải thích chính là, Nhan Thanh vì bảo vệ Lý Chuẩn mới cố ý nói mình là Omega.

Anh em nhà họ phân hoá tương đối sớm, người thường phải hơn mười hai tuổi mới bắt đầu phân hoá, nhưng họ tám tuổi đã có kết quả phân hoá rồi.

Nhan Quyết lớn hơn Nhan Thanh gần mười tuổi.

Cho nên mọi ký ức về em trai mình vẫn rất rõ ràng.

Khi anh nhìn em bé duỗi chân mập mạp ở trên giường, thật cẩn thận chọc chọc vào má bánh bao non mềm, cũng có lúc từng mong chờ em trai mình là một Omega.

Anh nhất định sẽ chiều em trai Omega này nhất trần đời.

Nhưng cuối cùng em trai lại phân hoá giống anh, trở thành Alpha cao cấp, chủng loại sinh ra đã định phải gánh vác trách nhiệm xã hội.

Thân phận Alpha cao cấp tuy khiến người ta hâm mộ nhưng đồng thời cuộc sống càng mệt mỏi, đặc biệt là những người xuất thân như họ.

Nhan Quyết cũng không mong em trai đi theo con đường như mình, nhưng chỉ cần em anh là Alpha cao cấp thì đều tránh không được.

Cho nên từ đó anh bắt đầu nghiêm khắc với em trai, chỉ cần bây giờ chịu vất vả thì sau này mới có thể sống nhẹ nhàng một chút.

Nhưng hiện tại, em trai anh chính miệng nói ra mình không phải Alpha mà là một Omega.

Có khả năng sao?

Tưởng tượng đến Nhan Nhan vì nam sinh này mà cam tâm tình nguyện giả dạng Omega, anh liền giận sôi máu, hận không thể dùng tay xé Lý Chuẩn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.

"Mày tránh ra, bây giờ mày không bình tĩnh nên tao không đánh, nhưng tên tiểu tử thúi này tao nhất định phải đánh chết. Uổng công tao vẫn tin hai đứa chúng mày chỉ là bạn cùng bàn thân thiết, thấy hai đứa đều Alpha nên tao chưa từng hoài nghi, kết quả chúng mày dám làm chuyện này sau lưng tao."

Nhan Quyết nghiến chặt răng.

Anh siết chặt nắm đấm, định tiếp tục đánh người.

Nhan Thanh đoán được anh sẽ không dễ dàng tin mình là Omega, nhưng cậu có biện pháp chứng minh.

Nhan Thanh hít sâu một hơi, đột nhiên vén vạt áo lên, nghẹn một hơi hấp tấp nói: "Em mang thai."

Nắm đấm của Nhan Quyết dừng trước mặt Lý Chuẩn, anh rủ tầm mắt, nhìn về phía bụng Nhan Thanh.

Bụng nhỏ phồng lên không sai biệt lắm với Bạch Thư, chỉ hơi nhỏ hơn một chút, nhưng không thể nghi ngờ vì đây là bộ dạng lúc đầu của thai kỳ.

Khuôn mặt Nhan Quyết luôn luôn nghiêm túc, bây giờ ngốc lăng.

Sau khi khiếp sợ qua đi, anh yên lặng rút tay về.

"Bốp."

Anh đột nhiên tát một cái thật mạnh lên mặt mình.

“Shh.” Đau, không phải mơ.

Em trai Alpha của anh mang thai?

Không đúng.

Em trai anh biến thành Omega, đã vậy còn mang thai?

Cái tát kia Nhan Quyết tương đối dùng sức, khi bàn tay chạm đến thịt, Nhan Thanh nghe thanh âm thôi cũng thấy đau thay.

Nhan Quyết vì làm xác nhận lần cuối cùng, khi vươn tay còn có chút run, khi anh chuẩn bị chạm vào bụng Nhan Thanh lại bị Lý Chuẩn duỗi tay chắn lại.

Lý Chuẩn sợ anh làm bụng Nhan Thanh bị thương, khi Nhan Thanh giải thích xong, áp lực đè nén đã tiêu tán hơn phân nửa, cậu tin tưởng anh mình sẽ không làm hại cậu, cho nên cậu đẩy tay Lý Chuẩn ra, nắm lấy bàn tay anh trai đang bất an do dự nhẹ nhàng ấn lên bụng.

“Ba tháng rưỡi.” Nhan Thanh nói.

Động tác Nhan Quyết đụng vào bé con vô cùng cẩn thận.

Nhưng cho đến lúc này anh mới có loại cảm giác không chân thật.

Bỗng nhiên em trai mình từ Alpha biến thành Omega, đã vậy còn mang thai con của thằng chó kia.

Em trai đáng yêu như vậy, bé con cũng đáng yêu như thế, nhưng thằng chó này quả thật quá chói mắt.

"Bé con là của tôi.” Lý Chuẩn nhịn không được khoe ra.

"Bốp.”

Hắn mới vừa khoe khoang xong đã ăn một quyền thật mạnh trên mặt, mũi vừa cầm máu xong lại chảy máu.

Nhan Quyết đánh Lý Chuẩn xong, nắm tay niết đến vang khanh khách.

“Ba tháng rưỡi? Là lần đi chơi ở Emilia tinh kia? Dấu hôn cả người em tao là tác phẩm của thằng chó mày đúng không?"

Mệt anh lúc đó còn nghĩ em mình bắt nạt người khác, kết quả người bị bắt nạt lại là em anh.

Vậy mà có người dám bắt nạt em trai của Nhan Quyết này.

“Là tôi.” Lý Chuẩn biết chuyện này không thể trốn tránh, thản nhiên thừa nhận.

Nhan Quyết bẻ bẻ ngón tay vang khanh khách, anh xoay xoay cổ, hoạt động xương khớp, nói: "Nhan Nhan, em vào trong ngồi đi."

“Anh……” Nhan Thanh không khỏi lo lắng.

"Mày, đi ra ngoài sân cùng tao." Nhan Quyết nói với Lý Chuẩn xong, bản thân cũng cởi ra áo khoác tây trang, tháo cà vạt, đi ra phía cửa.

Nhan Thanh còn định khuyên một chút thì lại bị Lý Chuẩn vỗ vỗ nhẹ lên bả vai.

“Không có việc gì, đừng lo lắng, tôi sẽ không mạnh tay đâu."

Nhan Thanh: “……” Tôi đây sợ người không hạ thủ lưu tình là anh tôi đấy.

Nhưng cậu rất nhanh đã hiểu ra vì sao Lý Chuẩn lại có tự tin nói ra câu này.

Thân là thái tử gia của tinh tặc đoàn mạnh nhất, từ khi sinh ra Lý Chuẩn đã chú định không thể là người thường, tuy rằng bị tác giả an bài thành phản diện của 《 Dẫn lửa thiêu thân 》, nhưng giả thiết của hắn cũng khiến người bình thường hét chói tai.

Từ nhỏ đã đi học đủ loại võ thuật, nhu đạo, Tae Kwon Do các loại.

Bốn năm tuổi liền bị lão cha đưa vào khoang điều khiển cơ giáp, thể năng và tinh thần lực đều là nhân tài tinh anh đếm trên đầu ngón tay.

Ầy.

Nhưng anh cậu cũng rất mạnh, mỗi lần đánh cậu đều chỉ dùng một phần lực.

“Nhan ca, mày định để hai người họ đánh nhau thật hả?" Từ Khải vẫn luôn núp ở phía sau, sau khi thấy Nhan Quyết rời khỏi mới lấy hết dũng khí đi ra ngoài.

Y sợ Nhan Quyết đánh, mỗi khi nhìn thấy Nhan Quyết đều sợ đái ra quần.

"Chẳng lẽ tao lấy thân thể này ra ngăn họ không đánh nhau sao?"

Nhan Thanh chọt nhẹ vào bụng mình, vốn dĩ khi mặc áo thùng thình thì cũng không nhìn thấy quá rõ, nhưng chỉ cần cậu kéo sát áo vào sẽ nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Vừa rồi Từ Khải ở phía sau cũng nghe được chuyện cậu mang thai, nhưng bởi vì quá mức huyền huyễn nên y vẫn chưa tiêu hoá được.

Y nhìn vào bụng Nhan Thanh, nuốt nước miếng, khẩn trương nói: "Nhan ca, mày là Omega thật à?"

Tuy rằng y rất muốn ngửi mùi tin tức tố trên người Nhan Thanh, nhưng y chỉ là một Beta nên ngửi không ra cái gì.

Nhan Thanh dứt khoát dùng lại chiêu cũ, kéo vạt áo lên để lộ bụng ra, còn cố ý chọt chọt làm cho bụng nhỏ trông tròn đến mức toả sáng.

"Mày thấy Alpha nào mang thai bao giờ chưa?"

Từ Khải nhìn bụng cao lên của Nhan Thanh, hai mắt còn to hơn chuông đồng.

“Thật thật thật thật sự là mang thai.” Y dùng sức nuốt nước miếng, lại mãn nhãn mong đợi nói: “Nhan ca, tao có thể sờ một chút không?”

Nhan ca mang thai.

Nhan ca thật sự mang thai.

Mang thai con của Chuẩn ca.

Thế giới này cũng quá mức ảo diệu mà.

“Sờ đi.”

Từ Khải vừa muốn vươn tay, sau đó phát hiện tay mình bị bẩn, lại chạy vào phòng tắm, dùng xà phòng nghiêm túc rửa tay, khi đi ra còn thuận tiện chà xát cho nóng lên.

“Nhan ca, tao chuẩn bị xong rồi.”

Từ Khải làm xong "nghi thức" nên làm, kích động mà run rẩy vươn móng vuốt, khi sắp đụng tới bụng Nhan Thanh thì cửa sổ bị thứ gì đó bay vào.

“Phanh” một tiếng, cửa sổ thủy tinh rơi nát đầy đất.

Nhan Thanh lo lắng hai người ngoài vườn kia bị thương, bỏ Từ Khải lại rồi chạy ra ngoài.

Móng vuốt Từ Khải suýt nữa thì đụng tới, nhưng vẫn thất bại, y tức giận đánh vào tay mình một chút.

Sau đó ánh mắt thèm thuồng nhìn bụng Nhan Thanh đã bị áo giấu đi, lại tung tăng chạy theo.

Bọn họ đứng ở cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy hai người đang đánh nhau ngoài vườn.

Khi hai người kia nghiêm túc đánh nhau, thật đúng là không ai thua ai, mày đấm thì tao đá, đánh đến mức cây cỏ ngoài vườn đều chịu tổn hại.

213 đúng thật đáng thương, nhìn thấy vườn hoa mình chăm chút mỗi ngày hoàn toàn bị hủy hoại, nó vô cùng đáng thương nhặt lên chùm hoa hồng nhiều màu sắc, nhìn hai người phá hủy khu vườn của nó, huyên thiên mắng bằng một ngôn ngữ ở hành tinh khác.

Nhưng không có ai để ý đến nó.

"Hai người đừng đánh nữa có được hay không?" Nhan Thanh hô to qua cửa sổ.

Mới vừa kêu xong, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Nhan Thanh và Từ Khải quay đầu, nhìn thấy Bạch Thư.

“Anh dâu.” Hai người cùng kêu lên.

Bạch Thư nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lại đi đến trước mặt Nhan Thanh, không nói hai lời liền ôm lấy cậu.

Y lùn hơn Nhan Thanh nửa cái đầu, nhưng vẫn bướng bỉnh xoa đầu Nhan Thanh, giận dữ nói: "Em đúng là đứa nhỏ ngốc.”

Sau khi điện thoại kết thúc, Nhan Thanh liền không để ý đến nó. Cho nên trên đường Bạch Thư tới đây liền nghe được lời cậu nói.

Biết được bí mật của Nhan Thanh, y không trách cứ cậu, ngược lại càng đồng cảm, càng đau lòng cậu hơn.

Nhất là khi biết bé con của Nhan Thanh cũng tầm tầm bé con của mình, nhớ tới lúc trước Nhan Nhan lại bồi y nói chuyện, đã đau lòng càng thêm áy náy.

Ánh mắt Nhan Thanh có chút chua xót, cậu dùng sức chớp vài cái để nghẹn nước mắt trở về.

“Anh dâu, anh mau đi cản anh em lại đi." Chỉ có anh dâu mới có thể khuyên cái đầu nóng của anh cậu thôi.

Bạch Thư hừ một tiếng, nói:

"Hai người họ bị đánh đều đáng lắm, cứ để họ đánh nhau tiếp đi, tốt nhất là đánh gãy chân rồi hãy vào."

Nhan Thanh: “……” Đây thật sự là anh dâu ôn nhu như nước, thiện giải nhân ý của cậu sao?

"Em đừng đau lòng bọn họ, nhất là anh em, anh ấy hối hận lắm, bị đánh cũng là do anh ấy lựa chọn."

Bạch Thư buông Nhan Thanh ra, biết cậu còn chưa có ăn cơm, lại chủ trương đi hâm lại đồ ăn, sau đó bồi Nhan Thanh ăn cơm.

Ngoài vườn, hai người kia đánh tới đêm tối, ai cũng không hoàn toàn chiếm thế thượng phong, tinh thần lực và thể lực đều thuộc cấp quái vật, đánh đến khi trăng cũng mọc lên rồi mà vẫn còn tiếp tục.

Từ Khải bởi vì lá gan quá nhỏ, ăn cơm trưa xong liền lấy cớ rời đi.

Bữa tối, Bạch Thư cùng Nhan Thanh cũng chưa nấu cơm, hai người gọi cơm hộp, chạy đến bên cửa sổ, vừa ăn vừa xem diễn.

Ngẫu nhiên nhìn thấy ngoài sân hai người bị đánh, vô cùng vui vẻ làm thế cổ động.

Ban đầu Nhan Thanh còn lo sợ, muốn khuyên hai người đừng đánh nữa, nhưng dưới sự dẫn dắt của Bạch Thư cũng dần biến thành một quần chúng ăn dưa đủ tư cách.

Không biết 213 từ ngoài sân đi vào từ bao giờ, trong lòng ôm hai bó hoa, đó là mấy cây hoa bị phá hoại.

213 mang hoa vào nhà, đưa cho hai Omega xinh đẹp trong phòng khách.

Bạch Thư nhận lấy hoa, vô cùng vui vẻ ôm lấy 213, hôn lên trán nó một cái.

Nhan Quyết vừa vặn thấy một màn này, trong lúc lơ đãng liền bị Lý Chuẩn đấm vào mũi, hai người đều mặt mũi bầm dập mà ngừng lại.

Nhan Quyết nhảy vào từ cửa sổ bị vỡ, không màng cả người đầy máu me, một tay ôm Bạch Thư vào lòng

“Không đánh nữa hả?” Bạch Thư cũng không chê người anh bẩn thỉu.

Nhan Quyết lại ôm chặt y, liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, trầm mặc một lát mới mở miệng.

“Nhan Nhan, thực xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên đánh em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện