Lục Minh Thời tự hỏi sao y không nói điều X đó sớm hơn.
Nếu cậu nói sớm, thì tôi sẽ suy nghĩ nhiều thêm 5 phút nữa.
Nghiêng cứu luận văn khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng, Lục Minh Thời cũng xác định mình cần phải đi tìm Cố Dịch Tân.
Sau đó đem anh......
Cầm tù!
Giam lỏng!
Nhốt ở trong nhà, từ từ bổ sung..............
Đợi tí.
Lục Minh Thời: "Làm sao để bổ sung năng lượng này?"
An Kiều: "Cái đó......"
An Kiều: "Có nhiều cách. Có mau, có chậm."
Lục Minh Thời nheo mắt lại, cảnh cáo nhìn chằm chằm An Kiều.
An Kiều cười khan: "Căn cứ theo Định luật y học Thứ ba của Angmar, thời gian tỉ lệ nghịch với khoảng cách.......... Kết quả nghiêng cứu hiện tại cho thấy, chỉ cần hai người có thời gian 8 tiếng mỗi ngày, giữ khoảng cách dưới 50 cm, là có thể thỏa mãn nhu cầu tăng trưởng của trẻ sơ sinh."
Lục Minh Thời cân nhắc: "Tám tiếng."
Trong đầu hiện lên hình ảnh hắn đang phê duyệt tài liệu trong văn phòng. Cố Dịch Tân bị còng tay lại, trong miệng nhét một quả cầu, cuộn tròn dưới bàn làm việc, đôi mắt đỏ hoe, đáng thương cọ vào bắp chân hắn.
...... Ôi chao.
Có chút mong đợi.
——————????????????????—————
•
•
•
Cố Dịch Tân hắc hơi suốt mấy ngày nay.
Hôm nay như thường lệ, anh đứng ở cửa đón khách. Ở phía xa xa, có một chiếc xe sang trông không phù hợp với khu phố nhỏ này.
Một nhân viên bảo vệ khác trợn tròn mắt nhìn, Cố Dịch Tân lại không có lòng dạ nào thưởng thức. Anh đang bị một nhúm bụi từ trên cây rơi xuống làm cho ngứa mũi.
"A, a ——"
Chiếc siêu xe dừng ở cửa, một nhân viên bảo vệ khác bước nhanh lên mở cửa sau xe, thần thái chuyên nghiệp.
Một người đàn ông đẹp trai, nước da ngăm đen vạm vỡ bước xuống từ ghế sau, sải chân đi nhanh về phía trước. Có vẻ rất nóng lòng muốn tìm ai đó trong hộp.
Hai người tuỳ tùng bước xuống từ ghế phụ và ghế sau, vẻ mặt trung thành và tận tâm, vừa đi vừa khuyên.
"Đại ca đừng nóng vội!"
"Đại ca, chị dâu nhất định không sao đâu!"
Ngay khi anh da đen đẹp trai vừa bước tới cửa, Cố Dịch Tân đã không kìm nén được.
"A, a, a ——"
"Ách xì!"
Tức khắc, chất lỏng không rõ văng tung toé, tất cả dính trên mặt soái ca da đen.
......
Soái ca da đen dừng bước.
Soái ca da đen mặt trắng bệch.
Soái ca da đen giải nghĩa cụm từ "Trắng bệch" bằng gương mặt đen nhẻm, biểu cảm như thể giây tiếp theo, hắn sẽ 'cưỡi hạc về trời' vậy.
Hai tên tuỳ tùng bên cạnh sốc, như con hổ điên. Một gã điên cuồng tìm khăn tay đưa cho anh Đen. Một gã cố gắng đè vai Cố Dịch Tân hòng bắt anh xin lỗi.
Cố Dịch Tân lập tức khom lưng nghiêng mình 90 độ: "Thật xin lỗi!"
Khách hàng là thượng đế.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vời của anh Đen, Cố Dịch Tân có chút buồn.
Anh Đen cầm lấy khăn, bàn tay to run rẩy lau đi chất lỏng không rõ trên mặt.
Y run rẩy giơ đầu ngón tay chỉ vào Cố Dịch Tân: "Mày, mày, mày.........."
'Mày' nửa ngày trời cũng không 'mày' ra được cái gì.
Cuối cùng, anh Đen hít một hơi thật sâu: "Chờ tao tìm được Lạc Vũ, sẽ tìm mày tính sổ sau!"
——————????—????——————
•
•
•
Đợi khi anh Đen vào được một phút, Cố Dịch Tân mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cái tên Lạc Vũ này rất quen thuộc.
Hình như là tên của vai thụ chính trong sách.
Còn anh Đen kia........
Hẳn là công hai trung khuyển - Hắc Triệt.
Theo cốt truyện gốc, thụ chính An Lạc Vũ cùng công hai là Hắc Triệt lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Công hai là người thừa kế được trùm X đạo giấu ở cô nhi viện, vẫn luôn âm thầm bảo hộ thụ chính.
Thụ chính 18 tuổi debut, làm một minh tinh nhỏ không có bối cảnh, thường xuyên bị người đại diện mang đi bồi rượu. Trong lúc nhiều lần suýt nữa mất trinh, đều nhờ một tay công hai giúp, mãi cho đến khi gặp được công chính......
(Từ gốc là xuất đạo: lần ra mắt đầu tiên của 1 diễn viên, ca sĩ hoặc idol.)
Cố Dịch Tân đang nhớ lại cốt truyện, thì đột nhiên có tiếng hú như lợn vang lên trong hộp đêm. Ngay sau đó là tiếng gào rú đầy đau lòng của anh Đen.
Đau lòng gào rú, chẳng lẽ đã tới chậm một bước?
Hú lên, có lẽ là tiếng người qua đường Giáp vô danh nào đó có ý đồ xâm hại thụ chính đi.
Rốt cục, công chính trong một quyển tiểu thuyết sẽ không bao giờ kêu rên khiếm nhã như vầy.
Cố Dịch Tân vỗ đầu.
......
Chắc không phải do anh hắt xì một cái, làm công hai trễ nãi thời gian, hiệu ứng bươm bướm khiến cho thụ chính bị pháo hôi OOXX đi?
Đúng lúc này, anh nghe thấy một trận tiếng khóc phát ra từ bên trong, chứa đầy đau thương, tan nát cõi lòng.
Hắc Triệt: "Hu......Hu hu hu...... Nếu không phải tại thằng bảo vệ không có mắt ở ngoài cửa...... An An sao có thể........."
......
......
Anh đây X??
Tốt hơn là nên chạy mau.
Vì thế, Cố Dịch Tân chạy trốn lần thứ hai.
Hết chương 11
Nếu cậu nói sớm, thì tôi sẽ suy nghĩ nhiều thêm 5 phút nữa.
Nghiêng cứu luận văn khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng, Lục Minh Thời cũng xác định mình cần phải đi tìm Cố Dịch Tân.
Sau đó đem anh......
Cầm tù!
Giam lỏng!
Nhốt ở trong nhà, từ từ bổ sung..............
Đợi tí.
Lục Minh Thời: "Làm sao để bổ sung năng lượng này?"
An Kiều: "Cái đó......"
An Kiều: "Có nhiều cách. Có mau, có chậm."
Lục Minh Thời nheo mắt lại, cảnh cáo nhìn chằm chằm An Kiều.
An Kiều cười khan: "Căn cứ theo Định luật y học Thứ ba của Angmar, thời gian tỉ lệ nghịch với khoảng cách.......... Kết quả nghiêng cứu hiện tại cho thấy, chỉ cần hai người có thời gian 8 tiếng mỗi ngày, giữ khoảng cách dưới 50 cm, là có thể thỏa mãn nhu cầu tăng trưởng của trẻ sơ sinh."
Lục Minh Thời cân nhắc: "Tám tiếng."
Trong đầu hiện lên hình ảnh hắn đang phê duyệt tài liệu trong văn phòng. Cố Dịch Tân bị còng tay lại, trong miệng nhét một quả cầu, cuộn tròn dưới bàn làm việc, đôi mắt đỏ hoe, đáng thương cọ vào bắp chân hắn.
...... Ôi chao.
Có chút mong đợi.
——————????????????????—————
•
•
•
Cố Dịch Tân hắc hơi suốt mấy ngày nay.
Hôm nay như thường lệ, anh đứng ở cửa đón khách. Ở phía xa xa, có một chiếc xe sang trông không phù hợp với khu phố nhỏ này.
Một nhân viên bảo vệ khác trợn tròn mắt nhìn, Cố Dịch Tân lại không có lòng dạ nào thưởng thức. Anh đang bị một nhúm bụi từ trên cây rơi xuống làm cho ngứa mũi.
"A, a ——"
Chiếc siêu xe dừng ở cửa, một nhân viên bảo vệ khác bước nhanh lên mở cửa sau xe, thần thái chuyên nghiệp.
Một người đàn ông đẹp trai, nước da ngăm đen vạm vỡ bước xuống từ ghế sau, sải chân đi nhanh về phía trước. Có vẻ rất nóng lòng muốn tìm ai đó trong hộp.
Hai người tuỳ tùng bước xuống từ ghế phụ và ghế sau, vẻ mặt trung thành và tận tâm, vừa đi vừa khuyên.
"Đại ca đừng nóng vội!"
"Đại ca, chị dâu nhất định không sao đâu!"
Ngay khi anh da đen đẹp trai vừa bước tới cửa, Cố Dịch Tân đã không kìm nén được.
"A, a, a ——"
"Ách xì!"
Tức khắc, chất lỏng không rõ văng tung toé, tất cả dính trên mặt soái ca da đen.
......
Soái ca da đen dừng bước.
Soái ca da đen mặt trắng bệch.
Soái ca da đen giải nghĩa cụm từ "Trắng bệch" bằng gương mặt đen nhẻm, biểu cảm như thể giây tiếp theo, hắn sẽ 'cưỡi hạc về trời' vậy.
Hai tên tuỳ tùng bên cạnh sốc, như con hổ điên. Một gã điên cuồng tìm khăn tay đưa cho anh Đen. Một gã cố gắng đè vai Cố Dịch Tân hòng bắt anh xin lỗi.
Cố Dịch Tân lập tức khom lưng nghiêng mình 90 độ: "Thật xin lỗi!"
Khách hàng là thượng đế.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vời của anh Đen, Cố Dịch Tân có chút buồn.
Anh Đen cầm lấy khăn, bàn tay to run rẩy lau đi chất lỏng không rõ trên mặt.
Y run rẩy giơ đầu ngón tay chỉ vào Cố Dịch Tân: "Mày, mày, mày.........."
'Mày' nửa ngày trời cũng không 'mày' ra được cái gì.
Cuối cùng, anh Đen hít một hơi thật sâu: "Chờ tao tìm được Lạc Vũ, sẽ tìm mày tính sổ sau!"
——————????—????——————
•
•
•
Đợi khi anh Đen vào được một phút, Cố Dịch Tân mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cái tên Lạc Vũ này rất quen thuộc.
Hình như là tên của vai thụ chính trong sách.
Còn anh Đen kia........
Hẳn là công hai trung khuyển - Hắc Triệt.
Theo cốt truyện gốc, thụ chính An Lạc Vũ cùng công hai là Hắc Triệt lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Công hai là người thừa kế được trùm X đạo giấu ở cô nhi viện, vẫn luôn âm thầm bảo hộ thụ chính.
Thụ chính 18 tuổi debut, làm một minh tinh nhỏ không có bối cảnh, thường xuyên bị người đại diện mang đi bồi rượu. Trong lúc nhiều lần suýt nữa mất trinh, đều nhờ một tay công hai giúp, mãi cho đến khi gặp được công chính......
(Từ gốc là xuất đạo: lần ra mắt đầu tiên của 1 diễn viên, ca sĩ hoặc idol.)
Cố Dịch Tân đang nhớ lại cốt truyện, thì đột nhiên có tiếng hú như lợn vang lên trong hộp đêm. Ngay sau đó là tiếng gào rú đầy đau lòng của anh Đen.
Đau lòng gào rú, chẳng lẽ đã tới chậm một bước?
Hú lên, có lẽ là tiếng người qua đường Giáp vô danh nào đó có ý đồ xâm hại thụ chính đi.
Rốt cục, công chính trong một quyển tiểu thuyết sẽ không bao giờ kêu rên khiếm nhã như vầy.
Cố Dịch Tân vỗ đầu.
......
Chắc không phải do anh hắt xì một cái, làm công hai trễ nãi thời gian, hiệu ứng bươm bướm khiến cho thụ chính bị pháo hôi OOXX đi?
Đúng lúc này, anh nghe thấy một trận tiếng khóc phát ra từ bên trong, chứa đầy đau thương, tan nát cõi lòng.
Hắc Triệt: "Hu......Hu hu hu...... Nếu không phải tại thằng bảo vệ không có mắt ở ngoài cửa...... An An sao có thể........."
......
......
Anh đây X??
Tốt hơn là nên chạy mau.
Vì thế, Cố Dịch Tân chạy trốn lần thứ hai.
Hết chương 11
Danh sách chương