Lục Minh Thời mời mình ngủ cùng hắn.

Ngủ hay không ngủ, đây mới là vấn đề.

Xét đến tiết tháo của Cố Dịch Tân thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Ngủ thì ngủ thôi.

Anh sướng mà tôi cũng sướng.

*

Nhưng Lục Minh Thời nói không phải "Đêm nay".

Hắn nói chính là "Mỗi ngày".

Vậy cần phải xem xét lại kĩ đã.

Cố Dịch Tân nâng lên bàn tay hơi cứng đờ, đặt trên lưng Lục Minh Thời: "Anh luôn là như vậy không lường trước được."

Lục Minh Thời: "Cậu suy xét lại đi. Tiền không thành vấn đề."

Cố Dịch Tân ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến tiền?"

Lục Minh Thời chớp chớp mắt.

Không cần tiền sao? Cố Dịch Tân đổi tính?

Hôm qua là dùng một vạn mới mua được một giờ.

Lục Minh Thời còn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Cố Dịch Tân nghiêm mặt nói: "Lục tổng, tôi lặp lại một lần nữa. Tôi rất kén chọn, sẽ không thu tiền."

Giọng anh nghe ra được có chút không vui.

Lục Minh Thời bối rối hỏi: "Như vậy, có nghĩa là không thu tiền cũng có thể?"

Cố Dịch Tân kiên nhẫn giải thích: "Không phải ' không thu tiền cũng có thể '."

"Là ' không thu tiền xem tâm trạng '."

Lục Minh Thời dường như hơi hiểu ra.

Lục Minh Thời: "Cái kia......"

Lục Minh Thời chần chừ: "Bây giờ tâm trạng cậu thế nào?"

Cố Dịch Tân: "......"

Lục Minh Thời: "Có được không?"

Cố Dịch Tân rốt cục nhịn không được hỏi: "Lục tổng, anh gấp lắm à?"

Cố Dịch Tân đem lột Lục tổng đang dính sát vào trên người ra một khe hở nhỏ, từ khe hở nghi ngờ mà nhìn thoáng xuống phía dưới.

Cũng không thấy gì hết nha.

Lục Minh Thời vẫn luôn nghĩ rằng, mạch não của Cố Dịch Tân không bình thường, duy chỉ có thể câu thông tốt với nhau bằng tiền mặt hoặc thẻ.

Một Cố Dịch Tân không thu tiền khiến hắn cảm thấy khó để xuống tay.

Lục Minh Thời do dự rối rắm, bộ dáng muốn nói lại thôi, rơi vào trong mắt Cố Dịch Tân cũng là vô cùng đáng để nghiên cứu.

Cố Dịch Tân suy nghĩ một chốc, vẫn quyết định nói ra.

"Lục tổng, khi ngủ hẳn là phải bảo trì tần suất hợp lý. Ở trên giường quá lâu chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn đối với cơ thể anh."

"Nguy cơ phá sản khiến anh áp lực tâm lý, cho nên muốn 'ngủ' để giải toả căng thẳng. Nhưng như thế là không được."

"Tục ngữ có câu, ở nơi nào vấp ngã, ở nơi đó đứng lên. Những rắc rối trong sự nghiệp, vậy thì từ sự nghiệp mà giải quyết, chứ không phải từ trên giường giải quyết."

Lời nói của Cố Dịch Tân chân thành khẩn thiết, nói đến mức Lục Minh Thời sững sờ.

Không đúng, sao mà ngủ còn có thể gây tổn hại đến thể xác và tinh thần?

Mỗi ngày hắn ngủ sớm dậy sớm, ngủ đủ tám tiếng, cũng không có ngủ nướng. Như vậy mà còn gây hại cho thân thể ư?

Ở nơi nào vấp ngã, ở nơi đó đứng lên......

Thật đúng là một chút cũng không sai, Lục Minh Thời hậm hực nghĩ.

Hắn còn không phải là ở trên giường tạo ra rắc rối, cho nên phải từ trên giường giải quyết sao.

—————— ???? -> ???????? ——————







Lục Minh Thời cảm thấy nhất định phải có biện pháp nào đó có thể giải quyết vấn đề này.

Hắn gọi thuộc hạ A và thuộc hạ B tới.

Thuộc hạ A và thuộc hạ B gần đây bận yêu đương hẹn hò, không rảnh mà lo giúp ông chủ 'dạy bảo' mấy tay côn đồ.

Lần này hai người nhận được cuộc gọi từ ông chủ, lập tức nhớ tới sứ mệnh quang vinh của mình, dùng tốc độ ánh sáng chạy tới Lục trạch.

"Ông chủ, có gì cần dặn?"

Lúc này Cố Dịch Tân đang dắt chó đi dạo ở bên ngoài, cùng lắm 15 phút sau sẽ trở về.

Lục Minh Thời nhìn đồng hồ, quyết đoán chỉ ngón tay về phía phòng của Cố Dịch Tân, giọng điệu dứt khoát: "Dọn!"

Thuộc hạ A há to miệng: "Dọn gì cơ ông chủ?"

Lục Minh Thời hờ hững phun ra một chữ:

"Giường."

Dưới sự giám sát của Lục Minh Thời, hai gã thuộc hạ khổ nhọc, cố hết sức mà nâng cái giường rộng 1m8 kia tới cạnh tường.

Dính sát vào tường.

Mà cách vách, lại chính là giường của Lục Minh Thời.

Thuộc hạ A, B đồng thanh: "Ông chủ, xong rồi!"

Lục Minh Thời vừa lòng gật đầu, lại chỉ vào cái giường, câu chữ rõ ràng phun ra một tiếng:

"Cưa!"

Thuộc hạ A thuộc hạ B vẻ mặt đờ ra.

"Làm sao cưa đây ông chủ?"

Cuối cùng thuộc hạ A và thuộc hạ B dựa theo yêu cầu của Lục Minh Thời, đem cái giường 1m8...... cưa thành 0.8m.

Vốn Lục Minh Thời muốn cưa thành 0.5 m.

Nhưng Cố Dịch Tân đã trở lại.

Một tay Cố Dịch Tân ôm Tiểu Hắc, một tay giơ kẹo que, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thuộc hạ A và thuộc hạ B cầm cưa điện, người đầy vụn gỗ đang từ trong phòng mình đi ra.

Tuy rằng thuộc hạ A và B đã sớm đơn phương kết xuống 'huyết hải thâm thù' với Cố Dịch Tân, nhưng Cố Dịch Tân......

Uh, còn chưa từng gặp qua hai người bọn họ.

Nói cách khác, anh hoàn toàn không quen biết hai vị này.

Nhưng khi chợt thấy bộ dáng của hai người, hơn nữa dọc đường đi không phát hiện Lục Minh Thời, Cố Dịch Tân nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Cố Dịch Tân rút dây nịt ra.

30 giây sau, thuộc hạ A và thuộc hạ B lưng tựa lưng bị trói vào cùng nhau, Cố Dịch Tân xách quần, sắc mặt không tốt: "Các người là ai?"

Anh hai, anh không biết chúng ta là ai mà vẫn động thủ sao?

Thuộc hạ A nước mắt đầy mặt.

Bấy giờ Lục Minh Thời mới chậm chạp từ trong phòng Cố Dịch Tân đi ra, hắn ôm cái gối đầu kê không vừa trên cái giường đã biến hẹp, tâm tình tốt ngâm nga một khúc nhạc.

Lục Minh Thời dừng bước.

Lục Minh Thời nhìn trên mặt đất, thuộc hạ A và thuộc hạ B nước mắt nước mũi tèm lem.

Còn có bên cạnh, Cố Dịch Tân tay xách lưng quần.

Đây lại là một cảnh tượng tràn ngập chuyện xưa a.

Lục Minh Thời ngẩn ngơ nhớ tới một tháng trước mình bị lăn lộn đến cực kỳ bi thảm.

Ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía Cố Dịch Tân.

Mà Cố Dịch Tân nhìn chằm chằm Lục Minh Thời chỉ mặc mỗi cái áo ngủ, ôm gối đầu của mình từ trong phòng ngủ mình đi ra, rất rất sốc.

Thuộc hạ A và thuộc hạ B tang thương rời khỏi Lục trạch.

Cố Dịch Tân khiếp sợ nhìn cái giường đã trải qua đại cải tạo của mình.

Lục Minh Thời ánh mắt rực lửa nhìn Cố Dịch Tân.

Cố Dịch Tân:........

Chính xác thì Lục Minh Thời có ý gì đây? ——————

sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay-22-0

——————







Buổi tối 9 giờ rưỡi.

Hai nam nhân làm việc và nghỉ ngơi có quy luật đã từng người trèo lên giường của mình.

Cơ thể Cố Dịch Tân cứng đờ không dám nhúc nhích, sợ mình vừa nhúc nhích liền sẽ lăn từ trên giường xuống.

Mà Lục Minh Thời tuy rằng chiếm cứ giường lớn hai mét năm, nhưng lại một hai phải dịch vào vách tường ngủ.

An Kiều nói, khoảng cách 50 centimet, tám tiếng.

Như vậy chắc cũng tính là 50 centimet đi?

Lục Minh Thời lí trí bình tĩnh mà nghĩ, lại hướng lên tường dịch dịch.

*

Một tiếng sau.

Cố Dịch Tân trở mình.

"Bạch"

Anh rớt xuống dưới đất.

Cố Dịch Tân bực bội vò tóc, rất rất khó chịu.

Luôn cảm thấy tính tình mình rất tốt lúc này đây Cố Dịch Tân thật sự có chút tức giận.

Anh nhìn em giường nhỏ đã bị thiến, nhớ lại ngày hôm qua bản thân ngủ trên một mét tám.

Tưởng tượng đến cảnh một mình Lục Minh Thời ngủ trên hai mét năm, Cố Dịch Tân càng thêm tức giận.

Anh xỏ giày rồi ra khỏi phòng ngủ, đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

Cửa không khóa, trong phòng đen sì sì, giơ tay không thấy được năm ngón.

Bóng tối càng khiến con người ta to gan lớn mật.

Cố Dịch Tân lần mò phương hướng đi qua, khi bắp chân đụng vào mép giường cứng, đôi mắt cũng không sai biệt lắm thích nghi với ánh sáng trong phòng.

Cố Dịch Tân không nói một lời mà leo lên trên giường.

Lục Minh Thời bị tiếng động làm cho bừng tỉnh, mở to mắt thấy một bóng người mơ hồ, há miệng muốn kêu bảo vệ.

Cố Dịch Tân nhanh tay lẹ mắt bịt miệng hắn lại.

"Là tôi."

Chất giọng đặc biệt, trầm bổng vừa phải, Lục Minh Thời chưa hết sợ hãi đã tim đập rộn ràng, muốn thở dốc lại bị bịt kín miệng.

Một lúc lâu sau, hắn mới tránh thoát được ra khỏi 'ma trảo'.

Lục Minh Thời bất đắc dĩ nhìn trong bóng đêm, Cố Dịch Tân nằm tại bên cạnh.

"Cậu đến làm gì?"

Cố Dịch Tân nỗ lực giữ vững nụ cười.

Cố Dịch Tân bình tĩnh.

"Ngủ với anh."

Bây giờ đã gần 2 giờ sáng, ngủ không ngon không đủ năng lượng, ngày mai biết đi làm thế nào?

Hai người nhanh chóng đạt thành nhận thức ngủ chung.

Cố Dịch Tân đã sớm chìm vào giấc ngủ.

Còn Lục Minh Thời lại hơi bồn chồn.

Sau một lúc lâu, hắn ngồi dậy, sờ sờ bụng nhỏ mềm mại căng tròn chưa lộ rõ, rũ mắt nhìn về phía Cố Dịch Tân hít thở đều đều bên cạnh.

Lục Minh Thời dịch dịch về bên đó, lại dịch dịch, dịch đến trong vòng 50 cm, cẩn thận mà nằm xuống.

*

Một tiếng sau.

Cố Dịch Tân lại trở mình.

Lần này không ngã xuống.

Nửa người Cố Dịch Tân đè trên lồng ngực rắn chắc, mềm mại ấm áp của Lục Minh Thời, cảm thấy cái đệm này xúc cảm rất là tốt.

Anh vừa lòng sờ bóp trên dưới, một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Hết chương 22
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện