Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên một chút, chắc chắn trong đầu người đàn ông này sẽ không nghĩ đến vấn đề nào khác ngoài chuyện đó. Nhưng cô cũng không sợ anh, giờ anh đi đứng còn chưa vững cộng thêm lại ở bệnh viện, mặc dù phòng bệnh riêng nhưng y tá và bác sỹ có thể tùy ý ra vào vì vậy nhiều lắm cũng chỉ là ăn cho đỡ thèm chứ làm một lượt là không dám, vậy mà luôn đe dọa cô.

Hiện tại cô xem như là biết anh chỉ là một con cọp giấy không hơn không kém. Đừng nhìn khí thế dọa người bên ngoài mà trong lòng thật ra lại vô cùng mềm. Hơn nữa với cô còn đối xử vô cùng đau đầu nhức óc, anh có nhất thiết phải khẩn trương như vậy không? Làm như người ta sắp chết đến nơi không bằng? Tháng trước cô đội mưa ra ngoài mua đồ, buổi tối trở lại liền bị sốt, đang có thai nên không dám uống thuốc lung tung chỉ có thể chịu đựng. Buổi tối anh cứ ôm cô vào lòng trong miệng cứ thao thao bất tuyệt không ngừng cả một đêm. Hôm sau may mà đỡ hơn nếu không không biết cô sẽ bị càu nhàu mấy ngày.

Lúc đó cô liền hoài nghi người đàn ông này có phải bình thường nhịn nói quá nhiều mà đến lúc đó như đổ cả lên đầu cô. Nhưng người đàn ông này thật tâm thương cô, ngoài miệng cô có vẻ bất mãn nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp giống như hai người có gần gũi nhau trong lúc ốm đau hoạn nạn. Hàn Dẫn Tố cảm thấy thật may mắn, trải qua nhiều mưa gió như vậy mà có thể nắm tay anh cùng nhau thì quả thật ông trời đã ưu ái cô quá nhiều rồi.

Phương Chấn Đông cho cô một mái nhà chính thức, mặc dù bên ngoài mưa gió mịt mù nhưng trong đó vĩnh viễn ấm áp.

Hàn Dẫn Tố mở máy, xe nhẹ nhàng chậm chạp rời đi.

"Đi chậm một chút, nhìn đường phía trước, chú ý vạch đường…..”

Phương Chấn Đông quả thật so với ông thầy dạy lái xe còn lắm mồm hơn. Cô đã có bằng lái xe mấy năm rồi nhưng đi xe quả thật không được mấy lần. Lúc Phương Chấn Đông nằm viện, lúc cần phải về nhà cô đều lấy xe anh thay vì đi bộ nên đã sớm thành thạo rồi. Anh thì thật là chuyện bé xé ra to, lên xe không ngừng chỉ huy cô làm cô thấy phiền chết đi được.

Đến chỗ đèn đỏ, Hàn Dẫn Tố quay sang nhìn anh chằm chằm:

“Phương Chấn Đông anh đang rất phiền đó biết không hả? Em đã lấy bằng lái mấy năm còn cần anh chỉ huy như anh chỉ huy lính của anh sao?”

Mắt Phương Chấn Đông lóe lên một cái, khóe môi nhếch lên:

“À! Thật là đã lấy bằng lái lâu rồi sao? Thế mấy ngày trước ai đụng phải hàng rào dải phân cách hả?”

Khuôn mặt cô đỏ lên, lắp bắp lầm bầm mấy câu, chuyện đó rõ là mất mặt thôi thì tạm thời xem như mất thính giác vậy. Phương Chấn Đông bật cười liếc cô một cái rồi nghiêm mặt:

“Tố Tố, sắp xếp chút thời gian sau khi anh xuất viện chúng ta về nhà em một chuyến đi!”

Hàn Dẫn Tố nhẹ nhàng cắn cắn môi, thật lâu mới gật đầu một cái, mặc dù cô lâu lắm không về nhà nhưng dù sao cha cũng là cha mình.

Sau ba tháng dưỡng thương cùng khôi phục chấn thương, Phương Chấn Đông mới được chính thức xuất viện. Lúc xuất viện thì thành phố B cũng sắp vào tháng mười rồi. Cả thành phố phồn hoa như dần nhuốm một máu sắc thu, trời dần xanh thẳm giống như tấm gương được lau sạch vậy.

Trước sân Phương gia có một cây Hải Đường cũng đã trĩu nặng trái chính trông rất đẹp mắt. Đây cũng chính là mùa thu hoạch và cũng chính là mùa Hàn Dẫn Tố thu hoạch hạnh phúc thuộc về chính mình.

Phòng ở của cô đã sớm trả lại mà cô và Phương Chấn Đông cũng đã nhất trí không muốn lãng phí tiền mua nhà, dù sao công việc của anh cũng sẽ có sự thay đổi lớn, năm nay hoặc sang năm anh sẽ không còn ở thành phố B nữa. Quân nhân là vậy, phục tùng là thiên chức nên hai người tất phải không thể cùng một chỗ mãi được.

Bà Phương cũng nói qua với Hàn Dẫn Tố mấy lần về vấn đề nhà cửa nhưng cô thoái thác. Những điều này không quan trọng, về sau anh đi theo Phương Chấn Đông, nơi có anh chính là nhà của cô, không cần phải câu nệ hình thức nhiều.

Vì vậy sau khi Phương Chấn Đông xuất viện hai người liền tạm thời tiến vào Phương gia, bà Phương càng thêm mừng rỡ, đối với con dâu này càng thêm vừa ý. Hiện nay có con dâu nào nguyện ý mà ở cùng mẹ chồng? Chắc chắn chỉ hận không thể cách xa tám trượng cả đời không dính dáng gì nhau mới được, hơn nữa trước đó bà còn phản đối hai người nên không nghĩ tới Hàn Dẫn Tố lại vui lòng về ở cùng.

Cũng chính bởi vì Hàn Dẫn Tố về ở chung nên bà Phương mới càng cảm thấy đứa con dâu này quả thật đáng để cho người ta quý trọng. Tuy miệng không nói ngọt được nhưng rất chịu khó, tay vừa cầm được bút vẽ mà vừa có thể nấu ăn không chê vào đâu được có đầy đủ vị. Dì giúp việc trong nhà cũng nói với bà mấy lần, con dâu như vậy giờ đốt đèn lồng lên cũng khó mà tìm.

Hơn nữa nói về trình độ nấu ăn, cha Chấn Đông càng ngày càng thích về nhà ăn cơm, dì giúp việc cũng phải theo học. Chỉ trong mấy ngày mà bà Phương càng hài lòng về Hàn Dẫn Tố, mẹ chồng con dâu chung đụng với nhau vô cùng hòa thuận. Bà cũng thúc giục hai vợ chồng son trở về Hàn gia một chuyến, dù sao tiệc cưới có tổ chức hay không thì lễ lạt thân gia Phương gia không thể thiếu. Cưới con gái nhà người ta rồi mà cha vợ còn chưa gặp chính thức gặp con rể thì còn ra thể thống gì. Bà liền chuẩn bị lễ vật phong phú để vào giữa tháng mười hai vợ chồng son về Miền Nam….

Ngồi ở thuyền ô bồng chèo quanh co dọc theo sông, hai bên bờ sông sắc thu đã ngả vàng yên tĩnh điềm nhiên như thể nơi đây là chốn đào nguyên nơi trần thế. Phương Chấn Đông ngồi nghiêm trang nhưng không khỏi thầm khen, trấn cổ Giang Nam, sông nước thanh tú có một vẻ đẹp trầm tĩnh mỹ lệ vô song thật giống cô vợ nhỏ của anh.

Hàn Dẫn Tố lại có không khỏi có chút hơi e sợ, nơi đây chính là nơi cô có tuổi thơ vui vẻ cũng nơi cô mang chán nản không cam lòng mà rời quê quán đi trên cơ bản là không thể bình thản được. Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, cha con thì xa cách như núi non trùng điệp, còn chuyện của mẹ và ân sư, rất nhiều chuyện cô đã bỏ quên theo chuyến về nhà này cứ dâng lên trong lòng cô.

Đột nhiên tay bị bàn tay Phương Chấn Đông nắm thật chặt, ngẩng đầu lên là ánh mắt kiên định của anh, lòng cô chợt yên ổn trở lại. Đúng rồi! Hôm nay cô không còn một thân một mình, cô còn có Phương Chấn Đông, người đàn ông này có thể dựa vào.

Triệu Hồng cũng không thể nào ngờ sẽ sớm phải nghênh đón Hàn Dẫn Tố về nhà thế này, thậm chí còn mang theo vị quân nhân lần trước. Ánh nắng chiếu vào tán cây trước nhà rơi trên người Hàn Dẫn Tố khiến cả người cô như có một vầng sáng bao quanh. Nụ cười vẫn dịu dàng như vậy nhưng khắp người lại ngập tràn một loại hạnh phúc sáng ngời thật có chút chói mắt.

Triệu Hồng không khỏi thầm bực mình, giờ Hàn Dẫn Tố và Hàn Dĩnh quả thật khác nhau một trời một vực. Hàn Dẫn Tố càng hạnh phúc thì Hàn Dĩnh càng thê thảm. Nhưng Triệu Hồng là ai? Cậy mạnh là bản năng của bà, dù có giãy chết thì cũng không không muốn chết bị Hàn Dẫn Tố chế giễu vì thế bực bội qua mau, ánh mắt lóe lên một cái:

“Tôi lại tưởng là ai mà đến sớm như vậy hóa ra là đại tiểu thư nhà chúng ta đã trở lại. Tôi còn tưởng đại tiểu thư đã sớm quên cửa nhà mình hướng nào rồi?”

Ánh mắt bà trượt xuống bụng đã lộ ra của Hàn Dẫn Tố khiến bà không khỏi ngẩn ra. Triệu Hồng quen thói mát mẻ nếu là trước kia thì Hàn Dẫn Tố sẽ vặc lại nhưng giờ cô lại không muốn so đo, cô quay đầu lại cười cười với Phương Chấn Đông, nắm lấy tay anh bước qua mặt Triệu Hồng bước vào.

Mắt Triệu Hồng đảo mấy vòng rồi cũng vào theo. Hàn Thanh Sơn cũng trước khi về Hàn Dẫn Tố có gọi điện cho ông nhưng ông không nói cho Triệu Hồng. Bà ta là người nhỏ mọn, ông không muốn tìm phiền toái.

Phương Chấn Đông đem lễ vật để trên bàn rồi trịnh trọng chào theo kiểu quân đội:

Cha, con là Phương Chấn Đông, con và Tố Tố đã đi đăng ký kết hôn, bởi vì có chút nguyên nhân nên không sớm về được mong cha tha lỗi. Nhưng cha yên tâm, con sẽ đối xử tốt và có trách nhiệm với Tố Tố.”

Ánh mắt Hàn Thanh Sơn không thể không chú ý đến bụng con gái, mặc dù mang thai nhưng trên mặt cô mang đầy vẻ hạnh phúc sáng ngời dễ dàng có thể nhìn thấy được. Năm đó lúc cùng Trịnh Vĩ kết hôn cũng chưa từng thấy điều này.

Phương Chấn Đông đứng nghiêm trang sau lưng con gái ông tựa như một ngọn núi kiên định. Người đàn ông này có thể tin được, lần đầu tiên gặp mặt Hàn Thanh Sơn đã biết điều đó. Nhớ tới đứa con gái khác của mình ông không khỏi âm thầm thở dài, chị em gái sao cảnh ngộ lại khác nhau như vậy.

Triệu Hồng đứng ở cạnh cửa nghe trong lòng không khỏi không cam lòng. Sao vận số Hàn Dẫn Tố cứ tốt như vậy? Bà không muốn thấy Hàn Dẫn Tố thuận lợi, dù thế nào cũng phải phá đám mới thoải mái. Bà bước mấy bước tới lấy giọng mở miệng:

“Nhận là con cơ đấy, thật là…. Không biết nhà trai bên kia nói thế nào có biết là tái hôn hay không? Chuyện như vậy cũng nên nhanh chóng nói rõ, gạt cũng không tốt!”

Ánh mắt Hàn Dẫn Tố sắc như dao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta. Sắc mặt Hàn Thanh Sơn cũng biến:

“Bà nói lảm nhảm gì đó?”

Triệu Hồng hừ một tiếng:

"Đây cũng không phải là nói bậy, tôi cũng vì con ông mà nói tốt thôi! Thay vì sau này biết thì nói trước tốt hơn, lại nói con rể tới mà không thấy bóng dáng thông gia đâu. Chuyện như vậy tôi thấy có vẻ không thỏa đáng lắm!”

Phương Chấn Đông đè vai cô:

“Là con sơ sót quên nói với cha, mai cha mẹ con sẽ đến Miền Nam cho nên muộn hơn so với bọn con nửa ngày. Là bởi vì cha con vừa lúc có một hội nghị quan trọng không đi được. Phương Nam cũng đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, trước đi cũng mời bà ngoại và cậu tới vào sáng mai chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm thân mật.”

Hàn Dẫn Tố cả kinh, quay đầu lại nhìn Phương Chấn Đông nhỏ giọng hỏi: "Ba mẹ định đến đây? Sao em không biết?”

Phương Chấn Đông đỡ cô ngồi ở trên ghế sofa:

"Cha mẹ sao có thể không tới, dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, dù giản lược tất cả thì cha mẹ hai bên cũng nên gặp mặt!”

Triệu Hồng bĩu môi khinh thường: "Hội nghị quan trọng? Chẳng lẽ là lãnh đạo quốc gia gì đó sao? Vội chuyện quốc gia đại sự so với chuyện con trai kết hôn thì chuyện nào quan trọng hơn? Hay là không muốn đến?”

Sắc mặt Hàn Thanh Sơn không khỏi khó coi quát khẽ:

“Bà tạm thời nói ít lời vô dụng đi!”

Hàn Dẫn Tố suy nghĩ một chút, sau đó nói nhỏ bên tai Hàn Thanh Sơn. Ông hoảng sợ vụt lên vừa đúng lúc trên TV đang phát tin tức, hình ảnh Phương Hoa vừa xẹt qua. Ông chỉ vào TV lắp bắp:

“Tiểu Tố, con nói cha chồng con…..cha chồng con…là….là….”

Nói lắp nửa ngày cũng không nêu tên ra được, Hàn Dẫn Tố gật đầu một cái. Cho đến vợ chồng Hàn Dẫn Tố, Hàn Thanh Sơn cảm thấy chuyện như vậy thật hoang đường. Không thể nào nghĩ tới có ngày mình lại trở thành thông gia với gia đình lớn như vậy, lại bắt đầu lo lắng gia thế hiển hách như vậy sẽ ghét bỏ Tiểu Tố đã từng kết hôn…….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện