Lại nói Hàn Thanh Sơn, ra cửa lên xe trực tiếp đến nghĩa trang công cộng. Lúc xuống xe trời đã bắt đầu có mưa phùn phất phơ như sương khói.

Hàn Thanh Sơn không khỏi có chút giật mình sững sờ, còn nhớ rõ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tiểu Tố trời cũng như vậy. Cô che chiếc ô nhỏ có in hình hoa thanh nhã từ bên đường nhỏ kia đi tới rồi đi cùng đường với ông. Hàn Thanh Sơn biết ông không thể tả nổi sự kích động trong lòng, chỉ cần nhìn một cái ông đã yêu bà.

Cô gái thanh nhã xinh đẹp như vậy, uyển chuyển hàm súc như thơ, tinh xảo như họa. Nhưng kích động qua đi là mất mát thật sâu, cô gái tốt đẹp như vậy sao có thể để ý tới người đàn ông bình thường như ông. Hàn Thanh Sơn không khỏi dần tự ti, nhưng trời cũng ưu ái cho họ phát triển, yêu rồi kết hôn. Tất cả rất xuôi dòng.

Mẹ Tiểu Tố là người phụ nữ dịu dàng hiền tuệ, việc trong nhà hay ngoài nhà lo liệu gọn gàng, biết nấu ăn ngon, vẽ đẹp, là cô giáo tiểu học dạy mỹ thuật trong trấn.

Cưới xong Hàn Thanh Sơn cảm thấy mỗi ngày mình trôi qua như sống trong sương mù, hạnh phúc và hài lòng. Bọn họ rất nhanh chóng có con, Tiểu Tố sinh ra càng khiến cho gia đình nhỏ thêm hạnh phúc như tô thêm một nét vẽ trong cuộc sống của họ.

Nhưng lúc Tiểu Tố ba tuổi, Hàn Thanh Sơn trong lúc dọn dẹp đồ cũ vô tình phát hiện một quyển sổ cũ của vợ được đặt rất cẩn thận trong một hộp gõ khiến ông nảy sinh tò mò muốn xem trộm.

Bây giờ nghĩ lại, Hàn Thanh Sơn vô số lần hối hận, nếu như mình không mở quyển nhật ký kia thì có thể cả đời này ông sẽ đắm chìm trong hạnh phúc, mà hạnh phúc thường che giấu sự dối trá sau lưng.

Hàn Thanh Sơn biết thì ra trong lòng vợ đã yêu người đàn ông khác, hơn nữa vẫn yêu có thể cả đời này trong lòng bà chỉ yêu người đàn ông trong nhật ký, thật sâu trong đáy lòng, thỉnh thoảng mới lấy ra tưởng niệm.

Ông cảm thấy mình thất bại vô cùng, cái cảm giác bị phản bội làm ruột gan ông quặn đau khổ sở. Ngày đó ông uống say, uống rất say rồi khi tỉnh lại thì đang ở trên giường Triệu Hồng.

Triệu Hồng khi đó là một quả phụ mở quán ăn nhỏ không xa cơ quan ông. Hàn Thanh Sơn cùng đồng nghiệp thường ra đây nên coi như là quen biết nhưng đến mức này thì ông không hối hận không được.

Nhưng khi đó Triệu Hồng không quấn lấy ông nên ông thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng ông dù sao cũng còn vướng mắc cho nên với mẹ của Tiểu Tố không còn ân ái như trước nữa, mặc dù vẫn cùng một nhà nhưng đã có ngăn cách.

Hàn Thanh Sơn cũng không muốn để ý nhưng mỗi khi nhìn thấy vợ từ cửa sổ nhìn về nơi xa, trong đôi mắt sương mù tràn ngập u sầu lại không kìm chế được mà suy đoán. Có phải trong lòng bà đang nghĩ đến người đàn ông đó.

Bởi vì yêu cho nên hà khắc, Hàn Thanh Sơn phát hiện ông không thể tiếp tục xem như là không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bịt tay trộm chuông. Đến khi Tiểu Tố lên cấp hai thì hôn nhân giữa ông và vợ chỉ còn trên danh nghĩa. Nhiều năm như vậy ông dan díu với Triệu Hồng thực chất trong tiềm thức chỉ là để trả thù.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là đó chỉ là mình ép mình lấy cớ mà thôi. Ông có thể là người xấu xa vô lại nhưng cũng không phải là người thản nhiên.

Cho nên sau đó cưới Triệu Hồng cũng là bởi vì Triệu Hồng nói Tiểu Dĩnh là con gái ông. Hàn Thanh Sơn tính toán vài ngày, hình như ông đối với Hàn Dĩnh thiệt thòi cho nên lòng ông không tự chủ mà nghiêng về Hàn Dĩnh.

Mặc dù hiện tại nhưng Hàn Thanh Sơn cũng cảm thấy mình đã thua thiệt Hàn Dĩnh quá nhiều, đứa trẻ không có cha so với Tiểu Tố mất đi nhiều cơ hội và hạnh phúc nên ông chỉ muốn bồi thường. Dù sao cũng là cốt nhục của ông nhưng ông đã bỏ quên Tiểu Tố.

Mưa phùn rơi dày hạt hơn làm ướt bậc thang trong nghĩa trang. Hàn Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn thấy cách đó không xa trước mộ vợ là Tiểu Tố và Phương Chấn Đông đang đứng đó

Tới thăm mộ mẹ là do Phương Chấn Đông đề nghị, mặc kệ thế nào thì anh cũng là con rể cần gặp mặt cha mẹ vợ. Hàn Dẫn Tố bật cười thở dài tựa vào anh hỏi nhỏ:

"Chấn Đông, anh xem có phải em quá đáng không? Dù sao bà ta cũng là người cha em chính thức cưới vào cửa.”

Bàn tay Phương Chấn Đông vuốt ve mái tóc cô:

"Chuyện của trưởng bối anh không có ý kiến, mặc kệ là ai anh không thể để cho Tố Tố nhà ta phải chịu uất ức.”

Hàn Dẫn Tố sửng sốt quay sang nhìn anh bất ngờ rồi tiến gần tai anh nhỏ giọng nói:

"Phương Chấn Đông, thì ra là anh cùng biết nói lời ngon tiếng ngọt này!”

Phương Chấn Đông cũng cười, ánh mắt lóe lên một cái cúi đầu lại gần xấu xa nói:

"Anh không chỉ nói mà thôi đúng không?”

"Anh là đồ mặt dày!”

Khuôn mặt cô đỏ bừng lên nhìn vị tài xế:

"Bác ơi, đi nghĩa trang công cộng!”

Đến trước mộ mẹ, Hàn Dẫn Tố không nhịn được nước mắt, đã thoáng cái hơn một năm rồi cô chưa tới đây. Trên bia mộ vẫn nụ cười dịu dàng của mẹ như đang chăm chú nhìn cô nhẹ nhàng hỏi:

"Tiểu Tố, bây giờ con hạnh phúc chứ?"

Hàn Dẫn Tố nghẹn ngào hai tiếng, tựa vào ngực Phương Chấn Đông nghiêm trang nói:

"Mẹ, đây là con rể của mẹ. Lần đầu tiên đi đường gập ghềnh nhưng lần này con rất xác định, anh ấy là hạnh phúc của con, con sẽ theo anh ấy không xa không rời.”

Phương Chấn Đông đưa tay chào theo quân lên rất thành khẩn nói:

"Mẹ, con là Phương Chấn Đông, con sẽ thương Tố Tố cả đời, mẹ yên tâm!”

Trong mưa bụi Hàn Dẫn Tố cảm thấy nụ cười của mẹ thêm sáng lạn. Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Phương Chấn Đông nhỏ giọng nói:

"Tố Tố, cha đã tới."

Hàn Dẫn Tố xoay người ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có nồng đậm oán giận cùng uất ức. Ở trước mộ mẹ, uất ức trong lòng của cô không thể nào nhịn nổi, Phương Chấn Đông đặt tay lên vai cô rồi đưa ô cho cô:

"Anh qua bên kia chờ em, bậc thang trượt, lúc xuống phải cẩn thận.”

Phương Chấn Đông cung kính cúi đầu chào Hàn Thanh Sơn rồi bước đi. Nghĩa trang lớn như vậy chỉ có hai cha con đứng cạnh nhau. Đây cũng không phải là tiết tảo mộ, trừ tiếng mưa rơi xào xạc vào cây tùng bách ra thì nơi đây hoàn toàn vắng lặng. Yên tĩnh khiến bao nhiêu hàng rào ngăn cách cha con từ trước đến nay trong nháy mắt sụp đổ.

Có lẽ là bởi vì hôm nay hạnh phúc làm yên lòng nên Hàn Dẫn Tố mới có dũng khí để hỏi. Cũng có lẽ là do đứng trước mộ mẹ , mẹ yên giấc dưới đất đã tiếp dũng khí cho cô mà cũng có thể là do nghi vấn từ đáy lòng giờ phút này không thể giấu nổi:

"Cha, con muốn biết con có thật là con đẻ của cha không?”

Hàn Thanh Sơn ngạc nhiên cô thật lâu sau mới sực tỉnh:

"Tiểu Tố, sao con có thể hỏi vấn đề vô lý như vậy? Con là con gái của cha từ bấy lâu nay đều vậy.”

Ánh mắt Hàn Thanh Sơn buồn bã:

"Tiểu Tố, đây là con oán cha, oán trách cha mấy năm nay không quan tâm đến con?”

Hàn Dẫn Tố trầm mặc không nói , Hàn Thanh Sơn khẽ thở dài:

"Rất nhiều chuyện, cha cũng muốn không ra, mẹ con, mẹ con…..”

Hàn Thanh Sơn trong lúc này không biết nói sao cho con gái mình hiểu. Dù sao đó cũng là chuyện đời trước, giờ có lật lại nói với đời sau thì quả thật không hợp lắm. Do dự một lúc rồi tiếp tục nói:

"Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi! Không cần thiết truy cứu, bây giờ nhìn con hạnh phúc thế này mẹ con ở dưới suối vàng cũng thấy vui mừng. Tiểu Tố, con đang mang thai nên về trước đi! Cha có vài lời muốn nói với mẹ con.”

Hàn Dẫn Tố nhẹ nhàng gật đầu rồi dọc theo thềm đá chậm rãi bước xuống. Đi vài bước quay đầu lại thấy dưới mưa bóng lưng của cha có chút còng xuống, tóc bên thái dương đã bạc mấy phần giống như dính đầy tang thương và phong sương. Bất kể đúng sai thì mẹ đã về đất mà cha cũng đã già rồi, ít nhất cô biết mình chính xác là con của cha mẹ.

Cảm giác ấp áp một hồi, Phương Chấn Đông ôm cô thật chặt vào ngực. Nhiệt độ ấm áp như chui thẳng vào lòng cô, cô tựa vào ngực anh thì thầm:

"Phương Chấn Đông?"

"Ừ?"

Giọng anh dứt khoát trầm thấp từ lồng ngực chui vào tai cô như gõ trống nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy yên lòng. Hàn Dẫn Tố ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên:

"Em yêu anh . . . . ."

Ánh sáng trong mắt Phương Chấn Đông tăng vọt, một câu cũng không nói bế cả người cô lên bước nhanh ra nghĩa trang. Trên đường đi vẻ mặt vẫn đen ngòm như chưa từng nghe cô thổ lộ.

Hàn Dẫn Tố rất bất mãn bĩu môi, cho đến khi hai người vào khách sạn, vừa mới vào cửa đã bị anh đặt trên tường, miệng há mở trực tiếp cường thế xâm nhập miệng cô. Tùy ý dây dưa như muốn nuốt cô vào, nhanh chóng dấy lửa lan ra cả cánh đồng cỏ khô.

Lại nói, Phương Chấn Đông cũng thật nhịn đủ lâu, trong bệnh viện nhịn mấy tháng, ra khỏi bệnh viện thì vào Phương Gia, mặc dù ở lầu trên nhưng cũng không thể tận hứng. Hơn nữa cô gái nhỏ này yếu ớt nhạy cảm không thể tự nhiên được. Mặc dù ở Phương gia hai người có làm nhưng cô cũng ra sức khước từ, căn bản là không thể tập trung, mỗi lần đều thúc giục anh làm cho xong chuyện.

Phương Chấn Đông cảm thấy hình như vợ anh đang chán anh, nhưng hôm nay hai người ở riêng với nhau mà anh đã muốn cô lâu rồi, hơn nữa nghe cái miệng nhỏ nhắn của vợ nói lời chết người như vậy chui vào lòng anh như đem bàn ủi san phẳng tất cả hơn nữa còn đốt dục hỏa trong lòng anh.

Phương Chấn Đông giữ chặt lấy đầu cô bừa bãi hôn, hôn cho đến khi hận không đem cô vợ nhỏ của mình nuốt hết mới bỏ qua. Hương thơm quen thuộc cùng hơi ấm của cô làm mãnh thú trong đầu anh đột nhiên chui ra….

Bàn tay nhanh chóng xẹt qua quần áo mỏng mạnh của cô, căn bản không có ý định nhẫn nại mà tìm khóa kéo….Trong mơ mơ màng màng Hàn Dẫn Tố chỉ nghe thấy tiếng roẹt roẹt……y phục trên người cô trong nháy mắt rời khỏi thân thể nhưng cô không muốn để ý. Hiện tại giờ phút này trong mắt cô chỉ có người đàn ông cô yêu, cô cũng muốn anh, rất muốn……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện