Chờ người trở về, ca ca.

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Ánh mắt Kỳ Dạ tối lại: "Trà Trà, ai dạy ngươi nói lời này?"

Trà Trà không trả lời mà hỏi lại: "Ca ca không đồng ý sao?"

Kỳ Dạ kiên nhẫn nói: "Trà Trà biết lời này có ý gì không?"

"Ta biết, ý là chúng ta thích nhau." Trà Trà trả lời.

Kỳ Dạ cảm thấy hô hấp có chút gấp, kiềm chế trái tim đang đập loạn, xác nhận lại lần cuối: "Ngươi thích ta, là thích ca ca......"

"Không phải, ca ca." Trà Trà kiên định nói, "Từ thời Hỗn Độn ta đã thích ngươi, là......" Cậu cân nhắc từ ngữ, "Là muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, muốn giao phối với ngươi, à không, còn sâu sắc hơn thế nữa, là......" Cậu dừng lại một chút, không nghĩ ra phải hình dung nó như thế nào.

"Là yêu." Kỳ Dạ ôn hoà trả lời thay cậu, trong mắt là sự kinh ngạc được niềm vui đánh thức.

Từ 'yêu' này, đáng lẽ phải là do con người phát minh ra.

Nhưng thần minh lại là người đầu tiên lĩnh ngộ được thứ tình cảm đó của sinh linh.

Kỳ Dạ dùng thần ngữ sáng tạo ra một từ mới: "Trà Trà, ta yêu em."

". . . . . Yêu?" Đây là một âm tiết rất xa lạ, Trà Trà nhất thời chưa thể lĩnh ngộ được ý tứ trong đó, cậu hỏi, "Ca ca, người đồng ý?"

Kỳ Dạ chỉ hỏi: "Trà Trà nói cho ta nghe trước đã, vì sao khi em mới thành thần, câu đầu tiên lại gọi ta là Phụ Thần."

Nếu không phải bởi vì xưng hô ấy, hắn cũng sẽ không nghĩ lầm Trà Trà đối với hắn chỉ có tình thân, do đó mà ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.

Trà Trà nghi hoặc hỏi: "Phụ Thần chẳng lẽ không phải là quan hệ thân mật nhất sao?"

Kỳ Dạ: ". . . . . Trà Trà, Phụ Thần không thể ôm em, hôn em, giao hợp với em."

Vấn đề đã được giải quyết, Trà Trà của hắn căn bản không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ đơn thuần coi hắn thành thần minh thân mật nhất mà thôi.

Mà hắn, Kỳ Dạ, một tên ngu ngốc xưa nay chưa ai bằng, vì thế mà nhẫn nại tận ba thời đại.

Kỳ Dạ nhất thời vừa vui lại vừa tức, vui là bởi hắn và Trà Trà là lưỡng tình tương duyệt, lúc trước hắn không hề hiểu sai; tức là bỏi hắn vậy mà đã nghĩ lầm rằng Trà Trà vẫn vô tình với hắn suốt bao nhiêu năm nay, lãng phí quá nhiều thời gian. Chịu đựng nỗi cô đơn mấy năm nay, thực sự khiến hắn đau lòng không thôi.

Sớm biết vậy đã không học theo đám thần minh thanh khí chính nghĩa kia, chỉ khăng khăng giữ thân, cứ cường thủ hào đoạt sớm hơn một chút, vậy có phải dễ nói hơn rất nhiều rồi không!

Kỳ Dạ bị chính bản thân mình chọc tức, trầm mặc ngồi im, tự bế tại chỗ.

Trà Trà thấy hắn ngồi một lúc lâu vẫn không nói gì, ánh mắt bi thương cúi đầu: "Em biết rồi, ca ca không có tình cảm với em. Ca ca không cần nghĩ tìm lý do để từ chối em, em...... em không sao hết. Chuyện hôm nay, coi như em chưa nói gì."

Lần đầu tiên thiếu niên lấy hết can đảm để thổ lộ đã bị người ta lẳng lặng từ chối, ngoài miệng nói là không sao cả, thế nhưng nước mắt cùng với tiếng nức nở trong lòng lại không thể che giấu được.

Kỳ Dạ hít sâu một hơi, nhéo nhéo cằm thiếu niên: "Sao lại khóc rồi?"

Trà Trà giấu đầu lòi đuôi: "Mặt trời chiếu vào."

Kỳ Dạ vạch trần cậu: "Ánh mặt trời không chiếu tới Tà Thần điện."

Trà Trà tiếp tục nói dối: "Bị cát bay vào mắt."

Kỳ Dạ cười: "Được rồi, vậy ta lập tức đi gϊếŧ Sa Mạc Chi Thần."

Trà Trà vội vàng giữ chặt cánh tay hắn: "Đừng ——" Cậu không muốn liên luỵ tới những vị thần khác.

Kỳ Dạ nhìn cậu: "Cảm thấy ca ca không thích em, nên em thương tâm đến vậy sao?"

Trà Trà dời tầm mắt đi.

Kỳ Dạ cười khẽ: "Em thì biết gì chứ? Còn chưa nói với em, Trà Trà của ta thích ta như vậy, sao ta có thể không nghe thấy?"

"Em sẽ không mang phiền phức đến cho ca ca." Trà Trà thấp giọng, "Đừng đuổi em đi."

"Nhóc con, tự tin lên chút." Kỳ Dạ vừa đau lòng lại vừa buồn cười, "Trên đời này, trừ em ra, ta không thích bất cứ thứ gì."

"Em thích ca ca, ca ca cũng rất vui, vui tới choáng váng nên mới quên đáp lại." Kỳ Dạ khẽ nâng khuôn cằm tinh tế của cậu lên.

"Ca ca dạy em hôn môi."

Nụ hôn rơi xuống. Tuyết Thần môi hồng răng trắng, cánh môi mềm mại, ngay cả nước bọt cũng mang vị ngọt ngào của nước tuyết, tư vị cực kỳ tuyệt vời.

Trà Trà bị hôn khẽ rên một tiếng, bàn tay ôm chặt lấy cánh tay Kỳ Dạ.

Đôi mắt đen nháy của Kỳ Dạ tối sầm lại, vung tay lên, rèm che tối màu ở Tà Thần điện tự động buông xuống, che kín cảnh tượng bên trong.

_

Màn che rơi xuống chính là một tháng.

Sự thật chứng minh, Tà Thần nhẫn nhịn vô số năm sẽ vô cùng biếи ŧɦái, chỉ khổ cho tấm than vừa khai trai của Tuyết Thần. Ỷ vào thân thể thần minh kiên cường dẻo dai, Kỳ Dạ gần như không chịu để Trà Trà nghỉ ngơi.

Một tháng sao, Kỳ Dạ kéo bức rèm ra, bên ngoài vừa vặn là lúc mặt trời lên, chỉ là không tia nào dám bén bảng tới Tà Thần điện.

Kỳ Dạ quay đầu chăm chú nhìn thiếu niên đang hôn mê trên giường.

Một thân da thịt trắng nõn của Tuyết Thần bị phủ kín bởi những vệt đỏ bắt mắt, gương mặt thanh lãnh nhợt nhạt tựa như nhiễm phấn hồng, khi ngủ còn hơi nhíu mày, cánh môi kiều diễm ướŧ áŧ.

Giống như một bé búp bê sứ mỏng manh, nhưng thân mình lại mềm dẻo linh hoạt, dù có nắn nắn không ngừng......

Kỳ Dạ kịp thời ngưng lại, tiến đến muốn đắp chăn đàng hoàng cho cậu, nhưng vừa mới chạm vào, Trà Trà liền khẽ lẩm bẩm: "Thôi mà...... Ca ca."

Kỳ Dạ: ". . . . . ."

Nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn lên cho cậu, sắc mặt Kỳ Dạ lạnh xuống.

Chuyện đã kết thúc, nhưng Trà Trà trở về sau một chuyến đi này mới có chuyển biến như vậy, hắn vẫn phải điều tra rõ.

Kỳ Dạ muốn điều tra rõ một sự việc gì đó cũng rất đơn giản, chỉ cần là chuyện xảy ra trong đêm đen hoặc ở đất rộng, không có gì có thể thoát khỏi tai mắt của hắn. Rất nhanh, hắn đã đưa mắt ấn định lên Hắc Bạch Xà Thần.

Lúc tìm được, hai con rắn kia đang định thân thiết, vừa mới trao nhau nụ hôn liền phát giác không khí xung quanh chợt lạnh xuống, bị rơi vào cái nhìn chăm chú chết chóc của Tà Thần Bệ hạ tàn ác vang danh khắp thượng cổ.

Ánh mắt kia còn âm lãnh hơn so với rắn độc bọn họ.

. . . . . Tuy rằng bọn họ có thể coi như không có ai mà thân mật với nhau, nhưng người đứng xem này hiển nhiên không bao gồm Tà Thần.

Hắc Bạch Xà Thần lập tức tách ra, phản ứng đầu tiên chính là lần trao đổi với Tuyết Thần một tháng trước đã rước tới hoạ sát thân.

Quả nhiên, Tà Thần lạnh lùng nói: "Là các ngươi đã dạy Trà Trà rằng lưỡng tình tương duyệt là phải làm chuyện đó?"

Hắc Xà Thần lập tức tiến lên một bước, che chắn trước mặt Bạch Xà Thần: "Là ta nói lời bất kính với Tuyết Thần Điện hạ, chuyện này không liên quan đến Tiểu Bạch, thỉnh Tà Thần Bệ hạ chỉ nhằm vào ta."

Bạch Xà Thần vội nói: "Những lời này rõ ràng là ta nói với Tuyết Thần Điện hạ, Tà Thần Bệ hạ, ngài muốn gϊếŧ thì hãy gϊếŧ ta!"

Tà Thần nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho một ai."

Hai Xà Thần liếc nhìn nhau, cảm thấy đồng sinh cộng tử cũng có thể coi là một kết cục mỹ mãn.

Ngay sau đó, Tà Thần ném xuống hai viên linh đan, bình tĩnh nói: "Làm không tồi, đây là phần thưởng cho các ngươi." Sau đó biến mất giữa không trung.

Hắc Bạch Xà Thần: ". . . . . ."

Chắc không phải độc dược ăn vào sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức đâu nhỉ? Hắc Xà Thần nhặt hai viên linh đan lên, ngửi ngửi, kinh ngạc nói: "Là linh đan, một viên này phải chứa đến vạn năm công lực."

Bạch Xà Thần mờ mịt: "Hắn tới là để...... cảm tạ chúng ta?"

"Nếu ta nghe không lầm", Hắc Xà Thần do dự nói, "Chắc là vậy."

Bạch Xà Thần: ". . . . . ."

Có độc rồi, nào có ai tới cửa nói lời cảm ơn mà cứ như tới diệt môn trả thù vậy chứ!

Thật không hổ là Tà Thần Bệ hạ.

_

Sau khi Trà Trà tỉnh lại, cậu ôm chăn lủi vào một góc, ánh mắt nhìn Kỳ Dạ vô cùng kỳ quặc.

Một tháng kia, Kỳ Dạ lôi kéo cậu làm biết bao nhiêu là việc, không chỉ có thân thể bị khai phá sạch sành sanh, mà thân hồn cũng đã dung hợp, thành tri kỷ......

Thần hồn của hai người họ là thanh khí và trọc khí, vốn nên như nước với lửa, nhưng từ thời Hỗn Độn đã quen thuộc nhau đến cực điểm, giao triền một cách dễ dàng, khó có thể tách rời nhau. Thân thể, ký ức và ảnh ngược trong thế giới nội tâm của cậu đều hoàn toàn mở ra vì Kỳ Dạ. Tương tự thế, Kỳ Dạ cũng không hề có chút e ngại gì với cậu.

Khi thần hồn dung hoà, có thể nhìn thấy biển tinh thần của đối phương, nói cách khác chính là thế giới nội tâm của đối phương.

Trà Trà là Tuyết Thần hoá thân từ thanh khí, trong biển tinh thần vốn nên là một mảnh Tuyết Sơn thuần trắng triền miên không dứt, thế nhưng thứ Kỳ Dạ nhìn thấy là một mảnh đêm đen dài vô tận, cùng với một vùng đất rộng lớn mênh mông.

Trà Trà cũng nhìn thấy thế giới nội tâm của Kỳ Dạ không phải tượng trưng của màn đêm đen bị trọc khí tăm tối bao phủ, mà nơi đó là nơi băng giá ngàn dặm, tuyết bay vạn dặm, thậm chí cả bầu trời cũng là một khoảng trắng mênh mang.

Bọn họ đã sớm trao lòng mình cho nhau, nội tâm tràn đầy hình ảnh của nhau.

Đi đôi với cảm động, Trà Trà lúc này cứ nhìn thấy Kỳ Dạ liền sợ hãi theo phản xạ.

Rõ ràng là cùng một vấn đề, mà sao Bạch Xà Thần thoạt nhìn hưởng thụ như vậy, còn nói rất vui sướng.

Còn cậu lại cảm thấy...... đau đến vậy chứ?

Vui sướng thì có vui sướng, nhưng vui sướng chỉ là một lúc một nhát, xong việc rồi nhớ lại, Trà Trà vẫn cảm thấy đau.

Đau đến nỗi cậu có chút không muốn thích Kỳ Dạ nữa.

Sinh hoạt chồng chồng không hài hoà là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng!

Tà Thần Bệ hạ cấm dục vô số năm cũng không biết rằng kỹ thuật trúc trắc của hắn sẽ bị Trà Trà ghét bỏ, thậm chí còn xuất hiện nguy cơ rạn nứt tình cảm mà xưa nay chưa hề có.

Kỳ Dạ cũng vừa mới tiễn đưa tấm thân xử nam, giờ phút này khi đối mặt với Trà Trà vẫn có chút thấp thỏm, mồm nhanh hơn não nói rằng: "Trà Trà, ca ca ôm em ra ngoài phơi nắng nhé."

Trà Trà ngước mắt lên nhìn: ". . . . . Ca ca, người muốn em chết sao?" Tuy rằng bây giờ cậu nhìn thấy mặt trời sẽ không đến mức phải rơi nước mắt, nhưng cũng sẽ cảm thấy không quá thoải mái, trước giờ muốn trốn lên cây ngủ vẫn phải mượn lá cây che mặt trời.

Kỳ Dạ sửa miệng: "Mang em ra ngoài hóng gió."

Trà Trà do dự trong chốc lát, ngẫm đến tôn nghiêm của Kỳ Dạ, vẫn không nói ra cảm tưởng không mấy tốt trong lần trải nghiệm vừa rồi.

Dù sao ngoài trừ phương diện này không quá thuần thục, những phương diện còn lại của Kỳ Dạ vẫn rất tốt.

. . . . . .

Từ khi đột phá lên phòng tuyến cuối cùng, sự cưng chiều của Kỳ Dạ dành cho Trà Trà lại tiếp tục bay lên hơn mười độ.

Ngay từ ban đầu đã đủ cưng chiều, nhưng tiếp xúc thân thể đều rất hạn chế, nhiều nhất chỉ có sờ sờ tay hoặc ôm một cái, còn bây giờ đã có thể không chút ngần ngại hôn môi lên giường.

Có thể nói Trà Trà rất nhẫn nại chịu đựng, chưa bao giờ kêu đau. Cậu cảm thấy, nếu là ca ca...... cũng không phải không thể chịu đựng.

Cũng may, sau khi được nhồi nhét một lượng lớn kinh nghiệm trong phương diện đó, cuối cùng Kỳ Dạ cũng luyện kỹ thuật tiến bộ lên phần nào, khiến cho sinh hoạt chung chăn chung gối trở nên tốt đẹp hài hoà.

Trà Trà thực sự cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Không tiếp tục cân nhắc tới vấn đề muốn ly hôn nữa.

À vâng, bọn họ đã kết hôn. Ngày hôn lễ diễn ra, toàn bộ thần minh thời thượng cổ đều tới xem, vô cùng phô trương.

Kỳ Dạ thề rằng phải cho Trà Trà một hôn lễ lớn thật long trọng, không ai dám từ chối lời mời của hắn. Hơn nữa, thần duyên của Tuyết Thần quả thực rất không tồi.

Tình yêu trải dài...... không biết đã qua mấy cái tỉ năm, thời gian kéo dài từ Hỗn Độn đến thượng cổ, hai vị này cũng được coi như đã tu thành chính quả.

Các Tự Nhiên Chi Thần đều cảm khái cuộc sống, quả thực không dễ dàng.

Hôn lễ có dùng tới một phương thức trang trọng thiên liêng nhất trong thần hôn —— ký khế ước cộng sinh.

Gắn kết thần hồn của đôi bên, sống chết có nhau.

Trừ khi thần cách bị tiêu huỷ, nếu không cuộc đời của thần minh dường như không có giới hạn, khế ước này là tượng trưng cho đến chết không phai.

Sau sự kiện đó, bọn họ chính thức là một đôi thần tiên quyến lữ thực thụ.

Hai người họ đã trải qua hàng tỉ tỉ năm, thế giới lại bước sang thời cận cổ.

Thời cận cổ, loài người ra đời.

Thế sự phồn hoa, nhân gian thịnh vượng. Kỳ Nguyện Chi Thần và Kỹ Nghệ Chi Thần cũng từ đó mà ra đời.

Trà Trà từ Tự Nhiên Chi Thần nhỏ tuổi nhất thời viễn cổ biến thành Tuyết Thần Điện hạ cổ xưa tôn quý trong miệng thần mình đời sau.

Một sợi thanh khí nhỏ bé yếu ớt giữa Hỗn Độn, giờ đã tu luyện trở thành một thần minh cường đại. Đôi khi Trà Trà cũng cảm thấy, mình đã sống quá lâu rồi, lâu đến nỗi sinh ra sự chán ngán với chuyện "sống" này.

Nhưng may mắn thay, mỗi ngày tỉnh lại đều nhìn thấy gương mặt của Kỳ Dạ, lại cảm thấy sống là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Trong mắt những Kỳ Nguyện Chi Thần và Kỹ Nghệ Chi Thần, Tuyết Thần đã trở thành một biểu tượng của thời viễn cổ, bọn họ cung kính tôn cậu như một vị trưởng bối. Nhưng trong mắt Kỳ Dạ, Trà Trà vĩnh viễn là tiểu thanh khí vừa mới ra đời đã ngây ngốc nhào vào lòng hắn.

Năm tháng bình yên dần trôi, loài người khép lại chế độ xã hội nô ɭệ, bước vào vương triều phong kiến.

Bỗng có một ngày, Kỳ Dạ tiếp thu được chỉ dẫn từ pháp tắc thần minh.

Pháp tắc thần minh cao hơn pháp tắc thế giới, là triệu hoá đến từ Vạn Thần giới.

—— Sức mạnh của hắn đã có khả năng đột phá cảnh giới Chủ Thần, hắn cần phải lên Vạn Thần giới, thông qua vài khảo nghiệm cuối cùng, tranh đoạt tôn vị Chủ Vạn Thần.

Kỳ Dạ lúc này mới biết được rằng thì ra không phải chỉ có một thế giới của bọn họ, giữa đại thế giới có vô vàn thế giới, thứ hắn nhìn thấy được chẳng qua chỉ là muối bỏ biển.

Chủ Vạn Thần là vị thần tối cao chưởng quản đại thế giới, đồng thời cũng là chủ của tất cả thần minh, hiện tại vẫn chưa ra đời.

Tựa như Kỳ Dạ tâm cao khí ngạo, ở thế giới bản thổ đã là quân lâm thiên hạ, đâu chịu cúi đầu xưng thần, nghe lệnh một vị thần tối cao không biết chui từ đâu ra. Theo lý thuyết, hắn nhất định phải tới tranh tôn vị Chủ Vạn Thần.

Nhưng lúc ấy Kỳ Dạ chỉ tỏ vẻ, lười đi.

Đi một chuyến không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian, hắn chỉ muốn ở bên Trà Trà.

Pháp tắc thần minh đã đưa ra câu tiếp theo —— nếu không đi, Tuyết Thần sẽ chết.

Tới nước này Kỳ Dạ cuối cùng cũng không thể trấn định được nữa.

Hắn lạnh giọng hỏi: "Ý gì?"

Pháp tắc thần minh tỏ vẻ —— thiên cơ bất khả lộ.

Con mẹ nó thiên với chả cơ.

Pháp tắc sẽ không nói dối, Kỳ Dạ dù có không vui cũng chỉ có thể tới đó, hắn không thể lấy an nguy của Trà Trà ra nói giỡn.

Kỳ Dạ bước tới Vạn Thần giới, hắn giải thích với Trà Trà rằng hắn muốn đi tranh đoạt tôn vị Chủ Vạn Thần, tranh được rồi, hắn sẽ đưa Trà Trà đi du ngoạn ở các thế giới khác, như vậy sẽ không còn buồn chán nữa.

Trà Trà đương nhiên bày tỏ sự ủng hộ hết mình.

"Chờ người trở về, ca ca." Gương mặt thiếu niên sáng ngời, nở nụ cười ấm áp, bạch y bay bay, tựa như bông tuyết cuốn trong biển gió.

Kỳ Dạ ôm cậu, sau đó cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn khẽ khàng.

Hắn không ngờ rằng đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này hắn có thể được nhìn thấy Trà Trà.

Hắn không đi, hắn và Trà Trà đều phải chết là điều không thể nghi ngờ. Hắn đi, Trà Trà vẫn sẽ chết như cũ, chỉ là hắn sẽ trở thành Chủ Thần, có đủ khả năng để cứu Trà Trà về.

Khi đó Kỳ Dạ không biết rằng dù có là thế nào, Trà Trà vẫn khó thoát được một kiếp này, bọn họ phải chia lìa nhau nhiều năm như vậy.

Nếu biết thế, đáng lẽ ra phải hôn cậu lâu hơn chút nữa.

+++++++

Con số 100 xinh đẹp nhưng chưa tuyệt vời :))))) Còn 4 chương nữa là hoàn chính văn đó mọi người :))) có ai có lời bày tỏ gì khum :)))))

02/11/2021

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện