Tâm tư chàng thiếu niên

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Tan học, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ cùng đến văn phòng giáo viên để xin chủ nhiệm lớp đổi ký túc xá. Chủ nhiệm lớp cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Chẳng phải chính Kỳ Dạ nói là thích ở một mình sao?"

"Em thích ở một mình." Kỳ Dạ nhìn Thích Bạch Trà, "Thích để một mình cậu ấy ở với em."

Ngoài cậu ấy ra, bất kì ai khác cũng không được.

Chủ nhiệm lớp: ". . . . . ." Còn có thể giải thích được như vậy à? "Hơn nữa thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, em còn rất nhiều vấn đề không hiểu, tối về phòng ngủ có thể hỏi cậu ấy." Kỳ Dạ nói, "Cô ơi, kiến thức em bị rơi rớt quá nhiều, ngay lúc này đây em chỉ muốn học tập chăm chỉ, cô cho em một cơ hội nhé."

Kỳ Dạ quả thực đang muốn học tập chăm chỉ. Thích Bạch Trà quá ưu tú, nhìn thế nào cũng cảm thấy là nhân tố được giới thiệu cho các trường đại học hàng top. Kỳ Dạ muốn ở bên cậu, đương nhiên không thể chỉ thoả mãn với nguyên việc học cùng cấp ba, tốt nghiệp thì đường ai người ấy đi.

Hắn muốn...... thi đậu vào cùng một trường đại học với Thích Bạch Trà.

Muốn ở bên cậu mãi mãi.

Trước mắt là hai học sinh nam, cô chủ nhiệm hơn bốn mươi tuổi thật ra cũng không suy diễn cái 'thích' này sang một hàm nghĩa khác, việc Kỳ Dạ sẵn sàng chăm chỉ học tập đương nhiên càng khiến cô vui mừng hơn.

"Nếu như vậy, thôi được rồi. Trời tối dọn đồ không quá tiện, giờ nghỉ trưa em cứ đi dọn ký túc xá đi. Một mình em dọn có xuể không? Kỳ Dạ, em cũng đi theo giúp bạn học mới nhé."

Kỳ Dạ cầu còn không được, đáp ứng luôn: "Vâng."

Từ văn phòng đi ra, trên mặt Kỳ Dạ viết lên hai chữ vui vẻ rõ ràng: "Đi, cùng đi dọn ký túc xá."

Thích Bạch Trà khẽ cong môi.

Ký túc xá nam của lớp 10 và lớp 11 không cùng một toà. Thích Bạch Trà dẫn Kỳ Dạ vào phòng ngủ ở khối lớp 10 của cậu, để Kỳ Dạ ngồi yên một chỗ nghỉ ngơi, còn cậu đi dọn giường đệm và vali hành lý.

Kỳ Dạ nhìn quanh gian phòng ngủ này một chút, chán ngán ngồi ở giường dưới phía đối diện, lấy điện thoại ra chơi game.

Thích Bạch Trà vừa dọn đồ vừa nói: "Tối về em và anh cùng đánh."

Kỳ Dạ ngẩng đầu lên: "Cậu có mang điện thoại theo à?"

Thích Bạch Trà "Ừ" một tiếng: "Có mang."

Kỳ Dạ kinh ngạc thoát game: "Thôi xong rồi."

Thích Bạch Trà hỏi: "Sao thế?"

"Anh cảm giác anh đã dạy hư một học sinh ngoan."

Thích Bạch Trà cười cười quay sang nhìn hắn: "Anh cứ việc dạy hư đi, có thể khiến thành tích của em lui lại một bậc thì coi như anh lợi hại."

Kỳ Dạ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Trâu bò.

Đây chính là sự tự tin của học bá ư?

"Em dọn xong rồi." Thích Bạch Trà cuộn ga trải giường nhét vào vali, "Đi thôi anh."

Kỳ Dạ tắt điện thoại, nhanh tay giành trước một bước kéo vali đi: "Để anh."

Thích Bạch Trà: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo với anh như vậy, anh còn phải trông chờ vào cậu dạy kèm kiến thức cho anh đây, bây giờ còn không được ân cần thêm một chút sao." Kỳ Dạ thuận miệng nói.

Thích Bạch Trà rũ mắt.

Đối xử tốt với cậu...... chỉ là vì muốn cậu dạy kèm kiến thức thôi sao?

Tới ký túc xá của lớp 11, Kỳ Dạ một mạch xách vali lên tầng 4, mặt không đỏ thở không gấp, thể lực của hắn quả thực khá kinh người.

Thích Bạch Trà chọn giường tầng dưới đối diện giường của Kỳ Dạ. Theo tiền lệ chọn giường, đương nhiên chẳng ai muốn leo lên giường trên tương đối phiền phức.

Điều này nằm trong dự kiến của Kỳ Dạ, nhưng hắn lại hơi hơi tiếc nuối. Nếu Thích Bạch Trà chọn giường tầng trên của hắn, bốn bỏ năm lên thì bọn họ cũng coi như ngủ chung một giường.

Có điều cậu chọn giường đối diện cũng không sao cả, lúc đi ngủ buổi tối hắn chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy Thích Bạch Trà, đây chẳng phải là chuyện mà hắn vẫn luôn tha thiết ước mơ sao?

Thích Bạch Trà khom lưng trải giường đêm, theo động tác này, quần áo hơi hé mở, lộ ra một vòng eo trắng đến loá mắt, vòng eo kia vô cùng tinh tế, khiến Kỳ Dạ do dự không biết có thể nhéo một cái được không.

Thích Bạch Trà quả thực vừa trắng lại vừa gầy.

Không biết lúc bế lên có mềm hay không.

Mắt Kỳ Dạ như bị hun nóng, nhanh chóng cúi đầu xuống giả bộ nghịch điện thoại, hô hấp lại hơi rối loạn.

_

Hai người dọn xong ký túc xá rồi trở về lớp học, các bạn học đang ngủ trưa. Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà nhẹ chân nhẹ tay về lại chỗ ngồi, kéo ghế dựa ra, Thích Bạch Trà lặng lẽ ghé người lên mặt bàn rồi ngủ.

Kỳ Dạ không ngủ được, nằm nhoài ra bàn chăm chú ngắm nhìn nhan sắc khi ngủ của Thích Bạch Trà. Ngũ quan tinh xảo, lông mi dài rõ nét, nửa bên mặt bị ánh mặt trời bao phủ, xinh đẹp khó nói thành lời. Chỉ là ánh mặt trời quá gắt khiến Thích Bạch Trà luôn vô thức nhíu mày. Kỳ Dạ giơ tay ra kéo rèm cửa lên, không để mặt trời quấy rầy giấc ngủ ngon của Thích Bạch Trà.

Lông mày của Thích Bạch Trà lúc này mới giãn ra, hai hàng mi cũng an tĩnh lại. Kỳ Dạ đếm đếm từng sợi mi một, rồi lại đếm đếm ngược trở về, coi đây là chuyện thú vị nhất trên đời.

Bị ai đó dùng ánh mắt nóng rực nhìn ngắm một cách chăm chú, mí mắt Thích Bạch Trà giật giật, có dấu hiệu sắp mở ra. Trái tim Kỳ Dạ chợt nhảy dựng, nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ mơ mơ màng màng quay đầu sang hướng bên kia.

Còn về phần Thích Bạch Trà có tỉnh hay không tỉnh...... Hắn cũng không dám chứng thực.

Chỉ có một việc mà hắn không cần xác minh lại.

Trái tim đập loạn nhịp đã nói cho hắn rằng, hắn hình như, không, hắn chắc chắn, chắc chắn đã thích người bạn cùng bàn mới này.

Không có lý do, mà chính là vừa gặp đã yêu.

Ở nơi Kỳ Dạ không nhìn thấy, Thích Bạch Trà nhìn chằm chằm vào sau gáy Kỳ Dạ một hồi lâu.

Giác quan của cậu rất nhạy, lúc nãy khi ngủ cảm thấy dường như có người đang nhìn cậu, sau khi tỉnh dậy lại chỉ nhìn thấy cái ót của Kỳ Dạ.

Vừa rồi là Kỳ Dạ đang nhìn mình sao?

Anh ấy cũng giống như mình khi lặng lẽ quan sát anh ấy, đang lén lút để ý mình ư?

Thích Bạch Trà đang đợi, đợi Kỳ Dạ quay đầu lại, đúng lúc bị cậu bắt được.

Nhưng tiếc rằng Kỳ Dạ vẫn không quay đầu lại.

Thích Bạch Trà hơi hụt hẫng.

Cậu chợt ngước mắt lên, nhìn thấy rèm cửa bị kéo lên.

Khi nãy cậu ngủ luôn lờ mờ cảm thấy ánh nắng có hơi chói mắt, sau khi tỉnh lại thì rèm đã được kéo lên, chắc chắn là Kỳ Dạ ngồi bên cạnh cửa sổ đã kéo.

Thích Bạch Trà bỗng dưng lại có chút vui vẻ, cảm thấy mỹ mãn rồi nhắm mắt lại.

Thứ tình cảm ngọt ngào mà bí ẩn đang nảy nở trong lòng chàng thiếu niên, dần dần cắm rễ nảy mầm.

Cậu đang chờ đợi một ngày nào đó, ngày mà nó đơm hoa kết trái.

_

Tiết tự học buổi tối của lớp 11 kéo dài tới 9 giờ, lớp 12 còn vất vả hơn thế nữa, chưa đến 10 giờ là chưa được nghỉ, lại còn phải ôm bài tập về ký túc xá.

Bình thường 8 giờ tối Kỳ Dạ đã ngáp ngắn ngáp dài. Giáo viên thường xuyên chiếm tiết tự học buổi tối để vào dạy, Kỳ Dạ thực sự rất buồn ngủ.

Nhưng hôm nay có Thích Bạch Trà ngồi bên cạnh, hắn hiếm khi có được một lần lên tinh thần ngồi học.

Tối nay giáo viên không tới, toàn bộ ba tiết tự học buổi tối đều dùng để làm bài tập. Vì thế mà Kỳ Dạ có thể quang minh chính đại vừa học vừa nói chuyện với Thích Bạch Trà, lôi đủ loại câu hỏi bài tập tới để hỏi cậu.

Thích Bạch Trà kiên nhẫn giải đáp, lấy bút máy viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp, liệt kê tỉ mỉ từng bước từng bước giải cho Kỳ Dạ.

Kỳ Dạ vốn rất thông minh, nghe một chút là hiểu, chỉ là thiết lập nhân vật ở thế giới này không cho phép hắn làm một học bá trước khi gặp được Thích Bạch Trà. Sau khi gặp gỡ Thích Bạch Trà, phong ấn học tra của hắn mới dần dần được giải trừ, những kiến thức bổ sung gì gì đó đều không thành vấn đề.

Thích Bạch Trà giảng đơn giản mà dễ hiểu, rất nhanh đã thu hút những bạn học bàn trên bàn dưới tới hỏi bài. Mới ngày đầu tiên tới lớp, các bạn học vẫn chưa quen với cậu, lại có thêm hào quang học bá bao quanh, bọn họ cảm thấy Thích Bạch Trà rất cao lãnh, không dễ tiếp cận. Nhưng ở chung được một thời gian ngắn bọn họ đã phát hiện ra Thích Bạch Trà bình dị gần gũi, khi nói chuyện cũng hoà nhã dễ nghe, ngoại hình còn đẹp, quả thực hoàn mỹ tới nỗi không thể bắt bẻ.

Chỉ trong một ngày, Thích Bạch Trà đã nhanh chóng dung nhập với các bạn học của lớp 11-5. Vừa tan học, người đến hỏi bài cậu không ít, Thích Bạch Trà cũng không từ chối ai, giải đáp lần lượt cho từng người một, hảo cảm của cả bạn học nam lẫn bạn học nữ dành cho cậu đều tăng gấp bội.

Những người này đã học chung với Kỳ Dạ một năm, nhất định sẽ hiểu Kỳ Dạ hơn cậu, trước tiên phải tạo mối quan hệ tốt với mọi người trong lớp, sau đó có thể dễ dàng hỏi thăm sở thích và tính hướng của Kỳ Dạ hơn. Thích Bạch Trà tính toán như vậy.

Kỳ Dạ lại có chút không vui. Quá nhiều người vây quanh Thích Bạch Trà, bạn cùng bàn là hắn đây sắp bị ủn ra ngoài rồi.

Thích Bạch Trà có thể nhanh chóng dung nhập với tập thể, hắn đương nhiên rất mừng cho cậu. Nhưng nhiều người quấn lấy Thích Bạch Trà như vậy, lòng đố kị của Kỳ Dạ lại lùng bùng dâng lên, ngòi bút sắp rạch nát giấy nháp luôn rồi.

Vất vả lắm mới chờ được đến lúc lên lớp, đám đông vây quanh Thích Bạch Trà đã giải tán hơn nửa, đồng chí ngồi bàn trên lại xoay người quay xuống: "Thích Bạch Trà, mình còn một vấn đề muốn hỏi......"

"Anh cũng có một câu muốn hỏi." Kỳ Dạ chặn ngang câu hỏi của đồng chí nọ.

Thích Bạch Trà nhìn nhìn hai người bọn họ, sau đó nói với Kỳ Dạ: "Vậy em giảng cho anh trước."

Kỳ Dạ lập tức diễu võ dương oai như người thắng cuộc.

Đồng chí bàn trên: ". . . . . ." Lặng lẽ xoay người về.

"Câu nào anh?" Thích Bạch Trà hỏi.

Kỳ Dạ vốn chỉ tìm cớ để cướp Thích Bạch Trà từ trong miệng đám sói kia về, nào có câu hỏi gì đâu, lúc này chỉ có thể tuỳ tiện chỉ chỉ một câu: "Câu này."

Thích Bạch Trà nhìn xuống: "Chẳng phải câu hình này ban nãy em giảng cho anh rồi sao? Anh còn bảo anh nghe hiểu."

Kỳ Dạ mặt không đổi sắc: "Anh lại quên rồi."

Thích Bạch Trà bất đắc dĩ lắc đầu than nhẹ: "Được rồi, em giảng lại cho anh một lần nữa."

Lần này cậu giảng kỹ hơn rất nhiều.

Kỳ Dạ đã sớm thuần thục nắm được loại câu hỏi hình này, cũng không cần nghe quá cẩn thận, chỉ lo nhìn chằm chằm vào đôi môi lúc đóng lúc mở của Thích Bạch Trà.

Màu môi từa tựa như thạch trái cây, rất muốn nếm thử.

"Học trưởng? Học trưởng!"

". . . . . Hả?"

"Anh có đang nghe không đấy?" Thích Bạch Trà không vui nói, "Em gọi anh vài lần rồi đấy."

"Đang nghe đang nghe mà, anh nghe hiểu." Kỳ Dạ vội vàng nói lại câu hỏi kia một lần nữa, tỏ vẻ mình thực sự rất hiểu.

Thích Bạch Trà lại trầm ngâm nhìn chằm chằm vào hắn.

Kỳ Dạ căng da đầu hỏi: "Sao vậy? Anh nói chỗ nào sai à?"

"Đúng hết." Thích Bạch Trà chậm rãi nói, "Chỉ là em còn chưa giảng đến câu hỏi nhỏ thứ hai, anh đã nói được lời giải của phần khó nhất trong câu hỏi nhỏ thứ hai. Học trưởng vốn dĩ không có quên lời giảng lúc nãy em đã nói, chỉ tìm cớ để nói chuyện với em đúng không?"

Kỳ Dạ: ". . . . . ."

Chấn động vãi nồi, bạn cùng bàn của hắn là Phúc Nhĩ Ma Trà à?

Kỳ Dạ sờ sờ mũi: "Bị cậu phát hiện rồi."

Thích Bạch Trà hỏi: "Vì sao vậy?"

Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: "Thực ra, anh là một người thanh khống."

Thích Bạch Trà: "Hửm?"

Kỳ Dạ tiếp tục bịa bừa: "Giọng cậu rất êm tai, anh muốn nghe cậu nói nhiều hơn một chút."

Thích Bạch Trà: "Ờ......"

Tai Kỳ Dạ chợt nóng bừng lên: "Anh chỉ là, đơn thuần thích những âm thanh dễ nghe. Không có gì đâu, cứ như vậy đi."

Thích Bạch Trà nghiêng nghiêng đầu: "Học trưởng, em không chỉ có giọng nói dễ nghe, ngoại hình của em cũng đẹp, tay em cũng đẹp nữa."

Giờ đến phiên Kỳ Dạ hoang mang: "Hả?"

"Cho dù học trưởng có là thanh khống, nhan khống, hay là tay khống, thì em đều có thể khiến cho người người yêu thích." Thích Bạch Trà nở nụ cười, giọng điệu cứ như đang nói giỡn với hắn.

Đầu Kỳ Dạ bắt đầu kêu ù ù: "Ừ......"

Cho nên, lời này của bạn cùng bàn rốt cuộc là có ý gì?

Là, là là để ám chỉ điều gì sao?

Chắc mình nghĩ nhiều rồi......

Trong lòng Kỳ Dạ có quỷ, hắn căn bản không dám đoán già đoán non, hắn sợ rằng tất cả mọi chuyện chỉ là bản thân hắn tự mình đa tình.

Hai người họ mới quen nhau bao lâu chứ, tôi thích người ta rồi người ta cũng thích tôi, xác suất này quá nhỏ. Huống chi cả hai người bọn họ đều là nam sinh, xác suất này còn nhỏ hơn nữa......

Nhỡ đâu hỏi ra lại phát hiện đối phương không có ý đó, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Kỳ Dạ chưa hiểu ý tứ của Thích Bạch Trà, Thích Bạch Trà cúi đầu không nói gì thêm, tiếp tục làm bài tập.

Kỳ Dạ cũng chỉ có thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thích Bạch Trà nhìn qua câu hỏi còn lại, ngòi bút nháp nháp trên giấy, nhưng thứ viết ra lại hoàn toàn không phải phương pháp giải cho câu hỏi kia.

Cậu viết liền tù tì vài câu, sau đó lại gạch đi hết, cuối cùng cũng viết được một câu hoàn chỉnh rồi xé tờ giấy kia xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, cậu muốn tặng cho Kỳ Dạ.

Đèn huỳnh quang trong lớp học vừa sáng vừa toả nhiệt, toà nhà dạy học ở phía xa xa đèn sáng trưng, khiến khuôn mặt trắng nõn của Thích Bạch Trà lặng lẽ ửng đỏ.

Tiếc rằng Kỳ Dạ không dám nhìn cậu, nên hắn cũng không phát hiện ra.

Đầu ngón tay Thích Bạch Trà run rẩy, mãi cho đến khi tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên, học sinh trong lớp bắt đầu đẩy ghế thu dọn cặp sách, tờ giấy kia cũng chưa được gửi đi.

Thích Bạch Trà mím môi, đèn trong phòng học bị đồng chí nào đó chợt tắt hết, cậu ném tờ giấy viết lời tỏ tình kia vào ngăn bàn.

Trên giấy là những nét chữ mảnh khảnh xinh đẹp, khi đặt bút có phần run rẩy, nghiêm túc viết rằng ——

Em khiến người người yêu thích như vậy, cho nên, học trưởng có muốn thích em không?



+++++++

Mùng 7 tết tôi mới thi hết kỳ kiểu +.+ . . . . .

18/01/2021

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện