Hơi thở nóng rực kề bên tai, cảm giác hơi ngứa ngứa trào lên.

Thích Bạch Trà cúi đầu chăm chú nhìn bàn tay Phó Minh Dã đang đặt bên hông mình, do dự nói: "Này không ổn lắm đâu? Ngày mai sẽ không còn dư sức đi chơi nữa....."
"Nếu mệt thì mai ở khách sạn nghỉ một hôm, ngày kia đi chơi cũng chưa muộn." Phó Minh Dã nói.

Dù sao bọn họ cũng không gấp.

Tuy rằng tiền phòng ở khách sạn rất đắt, nhưng đối với họ chẳng qua chỉ là chín con trâu mới mất một sợi lông.

Thích Bạch Trà đang yên lặng, đột nhiên xoay người, ôm lấy cổ Phó Minh Dã rồi hôn hắn.

Tu bổ xong khe hở ở Tây Hải cậu sẽ lại mất mấy tháng trời phong ấn thần lực, đêm nay phóng túng một hồi thì có sao.

Ánh mắt Phó Minh Dã tối lại, đáp trả cái hôn của cậu, lột khăn tắm trên người, áp đối phương lên giường.

Những con sóng biển ồ ạt vỗ vào bờ, hết đợt này tới đợt khác, thủy triều lên là lúc mãnh liệt dâng cao, tựa hồ có thể phá nát tấm kính tràn vào phòng.

Thích Bạch Trà lênh đênh trên từng đợt sóng biển chìm nổi theo tiết tấu của Phó Minh Dã, cảm giác chính mình như đang nằm trên một con thuyền lá trôi nổi trên mặt biển rộng, thân thể lung lay lắc lư như làn sóng gợn, thân thuyền bị những bọt sóng cuồn cuộn ập đến ngả trái nghiêng phải, cuối cùng bị lật đổ.

Cậu như người chết đuối chìm vào đáy biển, rồi lại bỗng nhiên nổi lên mặt nước há miệng hô hấp, ôm chặt lấy người trước mặt tựa như nắm lấy cành gỗ cuối cùng.

Hai bàn tay thon dài với mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út khẽ va chạm tạo nên những âm vang mượt mà thanh thúy, hòa cùng tiếng sóng vỗ, âm thanh nhẹ suyễn của người thanh niên đan xen cùng nhau tạo nên một khúc quân hành.

Lông mi Thích Bạch Trà nửa rũ xuống, đuôi mắt như tầng phấn hồng bị nhòe thành một vệt, xuyên qua tầm mắt mông lung nhìn chằm chằm vào Phó Minh Dã.

Giữa chừng Phó Minh Dã cúi đầu hôn cậu, cậu cùng ngoan ngoãn cuốn lấy cổ người kia, chủ động ngẩng đầu lên phối hợp.

Thân thể cậu bỗng nhẹ bẫng, được Phó Minh Dã ôm xuống giường.

Thích Bạch Trà nhất thời cả kinh ôm chặt Phó Minh Dã, thấp giọng oán giận: "Xuống dưới làm gì....."
Phó Minh Dã ôm cậu đến cạnh cửa sổ, mỗi một bước đi đều cấn Thích Bạch Trà phải nhíu mày rên khẽ, chỉ dám treo toàn bộ trọng lượng lên người Phó Minh Dã.

Phó Minh Dã tự tay kéo tầm rèm ra.

Ánh trăng bàng bạc chiếu vào, phủ lên làn da trắng tựa tuyết của người thanh niên, dường như trong suốt.

Thích Bạch Trà theo bản năng dời mắt.


Phó Minh Dã nói: "Nhìn xem."
Sau khi thích ứng với ánh sáng, Thích Bạch Trà ngước mắt nhìn lại.

Trên mặt biển xuất hiện trăng sáng.

Vầng trăng sáng vằng vặc treo giữa một khoảng rộng mênh mông, mặt biển tĩnh lặng được ánh trăng bao phủ, những con sóng lấp lánh nhấp nhô ẩn hiện.

Thủy triều lên lên xuống xuống không biết mệt, gió biển yên tĩnh, sóng gợn hữu hình.

Một vẻ đẹp kỳ diệu chấn động lòng người.

Thích Bạch Trà ngẩn người trong chốc lát, lập tức chôn mặt ở cổ Phó Minh Dã: ".....!Kéo rèm lại."
Tuy rằng vẻ đẹp là thật nhưng vào lúc này nào ai có tâm tình thưởng thức.

Mặc dù bên ngoài bờ biển không có ai đi lại cũng không có bất kỳ con thuyền nào nhấp nhô trên mặt biển, nhưng làm cạnh cái cửa sổ sát đất này có khác gì với dã chiến đâu chứ!
Phó Minh Dã an ủi cậu: "Không có ai nhìn mà."
"Ai nói không có ai." Thích Bạch Trà không chịu ngẩng đầu, "Chim bay trên trời, sò vùi trong cát, cá tôm dưới biển, chúng nó đều có thể nhìn thấy."
Phó Minh Dã bật cười: "Chúng nó cũng đâu phải là người."
Thích Bạch Trà ngước đôi mắt đầy hơi nước lên nhìn hắn: "Anh muốn ở chỗ này có phải không?"
"Em không muốn, anh không miễn cưỡng em."
Phó Minh Dã nói xong liền muốn kéo tấm rèm lại.

Thích Bạch Trà nhanh tay lẹ mắt níu lấy cánh tay hắn.

Phó Minh Dã nhìn cậu: "Hửm?"
Thích Bạch Trà quay mặt đi, sắc đỏ nhiễm cả cần cổ trắng nõn, khẽ nói: "Tùy anh."
Tùy anh muốn thế nào cũng được.

Sau đó cậu sẽ có lý do để giả vờ tức giận tiếp tục không dây dưa với Phó Minh Dã hai tháng, kế hoạch thành công.

Cái gì? Là cậu chủ động đồng ý? Người đàn ông nào nói chuyện tại thời điểm này đều làm gì được tính chứ?
Phó Minh Dã hoàn toàn không hề hay biết ý đồ xấu xa của Thích Bạch Trà, chỉ cảm thấy thanh niên trong lòng thật ngoan, thật đáng yêu, thật muốn bíp ——
Hắn mỉm cười: "Vậy anh đây không khách khí nữa."
Thích Bạch Trà hơi hơi ngẩng cổ, hôn điểm xuyết quanh yết hầu Phó Minh Dã.

Sóng biển vẫn như cũ ồ ạt vỗ vào bờ cát, trăng càng lên cao.

Thỉnh thoảng có mấy con hải âu xẹt qua bầu trời tối đen, biến mất ở phương xa.

Sống lưng người thanh niên như được mạ bạc trên lớp kính, năm dấu ngón tay ấn trên màn kính vương đầy hơi nước, lại một lần nữa tấu lên khúc nhạc hoa lệ không khỏi khiên người nghe phải xấu hổ.

Mây đen che trăng, sao trời nhắm mắt, chim bay xẹt qua không trung, cua trốn vào cát sỏi, tiếng gió vi vu lội về phương xa, cá chìm trong đáy biển.

Vạn vật đều không dám vây xem hai vị thần minh đang thân mật.

_
Về việc sau đó Phó tiên sinh muốn làm gì hay không làm gì cậu diễn ra như thế nào, tiếp đó lại ôm cậu đi tắm rửa ra sao.

Thích Bạch Trà đều không muốn tưởng niệm lại.

Lúc cậu mệt mỏi đến mức ngón tay không động đậy nổi, Thích Bạch Trà mới ngơ ngơ ngác ngác ý thức được một điều, đàn ông cấm dục hai tháng quả nhiên khủng bố phát khiếp.

Càng khủng bố hơn chính là, Phó tiên sinh sẽ còn phải cấm dục thêm hai tháng nữa.

Đến lúc đó hắn lại một lần dồn trả hết nợ nần.

Muốn chết quá mà.

Hôm sau, Phó Minh Dã kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu vào người thanh niên đang bất mãn trở mình trên giường, lăn qua lăn lại trong bóng tối.

Phó Minh Dã nói: "Trà Trà, tỉnh tỉnh."
Thích Bạch Trà chôn mặt vào gối đầu: "Đừng có gọi em."
Phó Minh Dã kiên nhẫn nói: "Thời gian không còn sớm, đừng ngủ nữa."
Thích Bạch Trà oán khí sâu nặng: "Tối hôm qua chúng ta ngủ lúc nào, trong lòng anh không biết đếm số sao?"
Tối hôm qua cậu cũng cầu Phó Minh Dã rằng: "Thời gian không còn sớm, nên ngủ rồi."
Phó Minh Dã trả lời như thế nào?
Ờ, gia hỏa này nói: "Đây không phải là đang ngủ sao?"
Rõ ràng từ ngủ mà cậu nói là chỉ danh từ, chứ không phải động từ!
Ngày đầu tiên tới đại dương, bọn họ không bị trễ máy bay, nhưng thức trắng đêm.

Tuyệt vời lắm cơ, Thích Bạch Trà cảm thấy hôm nay cậu hoàn toàn không thể đi cứu vớt thế giới nữa rồi.

Phó Minh Dã dỗ dành cậu: "Đã đầu giờ chiều rồi, dù buồn ngủ cũng không thể không ăn cơm, nếu đói lả thì làm sao bây giờ? Anh gọi cơm trưa, dậy ăn nhiều một chút, ăn xong rồi ngủ tiếp."
Thích Bạch Trà ngồi dậy, lười biếng nâng mí mắt lên: "Đút em ăn."
"Tuân mệnh." Phó Minh Dã lập tức đi lấy cơm trưa.

Thích Bạch Trà ngồi trên giường ăn cơm trưa, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.


Sau giờ ngọ nắng trời vừa phải, trên bãi biển đã có không ít du khách.

Đám trẻ con ngồi trên bờ xây lâu đài cát, người lớn bơi lội lướt sóng trên biển, dòng người đông đúc tấp nập.

Thích Bạch Trà nói: "Lát nữa chúng ta cũng ra ngoài đi, cầm theo thiết bị lặn nữa." Chính sự của Phó Minh Dã đã xong xuôi, Thích Bạch Trà còn phải hoàn thành chính sự của cậu nữa.

Bọn họ đi vội, chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì.

Có điều trợ lý sinh hoạt hiển nhiên rất tinh tế, vừa nghe đích đến là bãi biển Tây Hải, lập tức thu xếp đủ bộ đồ dùng có thể dùng được trong biển đặt lên máy bay.

Thích Bạch Trà không định hôm nay bắt đầu tu bổ cái khe kia, trước mắt đi xem tình huống ở đáy biển đã rồi nói tiếp.

Phó Minh Dã chân thành hỏi: "Em còn sức lực để chơi à?"
Thích Bạch Trà liếc hắn một cái, mang theo lạnh lẽo.

Phó Minh Dã: ".....!Coi như anh chưa nói gì."
_
Trên bãi biển Tây Hải nơi nơi đều thấy đàn ông chỉ mặc mỗi cái quần bơi và mỹ nữ chỉ diện bikini, đầy đủ mọi loại màu da.

Đám trẻ con xếp hàng dài đứng trước quán kem, hi hi ha ha đùa giỡn nhau.

Hoặc là đeo kính râm nằm dài trên bãi biển tắm nắng, hoặc là nằm trên ghế dưới tán ô uống nước dừa, vô cùng nhàn nhã thoải mái.

Dưới biển càng lúc càng nhiều người.

Bọn họ chạy dưới nước đuổi theo nhau, bơi bơi vài vòng, còn mang theo cả ván trượt để lướt sóng.

Chuyên nghiệp hơn một chút thì chính là như Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã, cầm theo thiết bị lặn.

Khách du lịch trên bãi biển Tây Hải đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, các chủng tộc các màu da đều có ở đây.

Có soái ca Âu Mỹ tám khối cơ bụng thường xuyên tới đây thực hiện một cuộc gặp gỡ tình cờ nho nhỏ với các mỹ nữ mọi quốc gia.

Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà vừa xuất hiện trên bờ biển đã thu hút ánh mắt của không ít người.

Bọn họ có gương mặt đậm chất phương Đông tinh tế và hoàn mỹ, làn da không hề thua kém chút nào với người da trắng, đủ để khiến các vị nhiếp ảnh gia điên cuồng bấn loạn.

Mỗi ngày số lượng người châu Á đến bãi biển Tây Hải không hề ít, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện người đẹp như vậy.

Vẻ đẹp vượt qua ranh giới quốc gia, cứng rắn chữa khỏi những ý kiến khác nhau của mọi người đối với gương mặt châu Á.

Những nhiếp ảnh gia vốn dĩ muốn tới đây để chụp ảnh phong cảnh đều không nhịn được nhắm ngay camera sang chỗ bọn họ.

Có vài mỹ nữ ngo ngoe rục rịch, muốn thử sang bắt chuyện thông đồng với bọn họ làm chút gì đó, nhưng khi nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón áp út và cái nắm tay của hai người họ, rốt cuộc cũng đều sáng suốt bỏ qua ý tưởng này.

"Dáng người không tồi nha, người anh em." Một người da trắng đi qua nhiệt tình trêu chọc nói, "Chúc hai người hạnh phúc!"
Thích Bạch Trà cười cười.

"Em muốn đi lặn nước." Thích Bạch Trà bắt đầu tự mình mặc trạng bị cho mình, "Chỉ mang có một bộ trang bị, anh bơi trước đi."
Cậu xuống đáy biển quan sát tình huống, rất nhanh sẽ trở về.

Phó Minh Dã nói: "Anh ở trên bờ chờ em." Dưới biển nhiều người như vậy, hắn thực sự không muốn chen chúc với người khác.

Thích Bạch Trà gật gật đầu, xoay người đi đến bờ biển.

_
"Uầy, chuyên nghiệp ghê." Giang Nghiên nằm vắt chân dưới tán ô, một tay bưng nước trái cây, một tay cầm ống nhòm, "Thế mà có người mặc nguyên một bộ trang bị lặn xuống nước kìa."
Người nọ mặc đồ lặn, Giang Nghiên không thấy rõ mặt.

Này không quan trọng, hắn vốn dĩ cũng chỉ tùy ý nhìn thấy, rất nhanh liền chuyển ống nhòm sang hướng khác.

Bên cạnh là Dư Âm đang ngồi dưới đất, xây lâu đài cát với một cậu bé tóc vàng mắt xanh khác.

Ban đầu chỉ có cậu bé ngồi xổm nghịch cát một mình, Dư Âm nhìn thấy liền bồi cậu bé chơi cát cùng.

Dư Âm dựng lên một thế giới toàn bộ đều vô cùng đẹp đẽ, rực rỡ sắc màu dưới đáy biển, từ Thủy cung cho đến rặng san hô, cái gì cần có đều có.

Một lớn một nhỏ chơi vô cùng vui vẻ.

Tất nhiên, dựa theo sự chênh lệch tuổi tác giữa hải yêu và con người, độ tuổi của Dư Âm và cậu nhóc này cũng không khác biệt nhau là mấy.

Nói chung là bạn bè đồng lứa tuổi vẫn có thể chơi được với nhau.

"Geoffrey!" Mẹ của cậu nhóc rất nhanh đã tìm đến, "Chúng ta nên đi học bơi rồi!"
Cô cuốn một cái phao bơi nho nhỏ lên người cậu nhóc: "Nói tạm biệt với anh trai đi nào."
Cậu nhóc đang xây lâu đài cát đứng lên, vẫy vẫy tay, chất giọng trẻ con ngây ngô cất lên: "Tạm biệt anh trai."
Mãi cho tới khi bị mẹ kéo đi, cậu nhóc vẫn còn lưu luyến quay đầu nhìn ngắm thế giới đại dương được xây lên bằng cát.


Đột nhiên một đợt sóng to đánh tới, kèm theo đó là tiếng kinh hô của mọi người, cát ướt nhẹp, mô hình tan ra trong nháy mắt.

Thế giới đại dương bị hủy diệt rồi.

Giang Nghiên bị nước biển ụp vào mặt, nước trái cây trong tay hòa lẫn cùng nước biển.

Hắn "đậu má" một tiếng: "Sóng gì mà to thế! Nước trái cây của tôi làm sao mà còn uống được nữa!"
Sóng tại bãi biển Tây Hải vốn rất lớn, bằng không đã không còn là thánh địa lướt sóng trong suy nghĩ của rất nhiều người.

Dư Âm cũng bị nước biển dội cho ướt nhẹp toàn thân, cậu không để ý, hết sức chuyên chú thu thập cát dựng lại thế giới đại dương của mình.

Giang Nghiên lẳng lặng nhìn.

Quả thực hắn đã mang trẻ con đi chơi rồi.

"Dư Âm, cậu ở đây đừng đi đâu nhá, tôi lại đi mua ly nước trái cây, cậu muốn uống vị gì? Tôi mua cho cậu một ly."
Dư Âm đang đắm chìm trong thế giới của mình, xây một con bạch tuộc lớn, sau đó lại hung hăng hất đổ nó.

Giang Nghiên: ".....!Ờ, được rồi, tôi đi mua hai ly giống nhau."
......!
Cho tới khi Giang Nghiên mua hai ly nước trái cây trở về, trong dòng người chợt vang lên một tiếng thét chói tai.

"Geoffrey!"
"Con trai tôi! Không thấy Geoffrey đâu cả! Vừa nãy rõ ràng nó còn ở đây mà!" Mẹ của đứa nhóc hoảng loạn nhìn chiếc phao bơi trống rỗng trôi nổi trên mặt nước.

Giang Nghiên nhíu mày.

Mắt thường của con người không thể nhìn rõ, nhưng cặp mắt hồ ly này của hắn lại nhìn thực rõ ràng, trong nháy mắt vừa rồi có một đoạn xúc tua bạch tuộc cuốn lấy một đứa nhóc, dìm người vào trong lòng biển.

Dư Âm vốn đang ngồi dưới đất đột nhiên đứng phắt dậy, đôi con ngươi dần chuyển thành màu xanh lam, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bờ biển, thả người lao xuống biển.

Giang Nghiên vội vàng đặt hai ly nước trái cây xuống, cũng theo chân nhảy xuống biển.

Nhảy xong mới bắt đầu hối hận, người ta đang ở sân nhà của hải yêu, hắn nhảy xuống biển theo làm cái gì không biết?
Cảm giác da lông ướt sũng khó chịu quá aaaaaaaaa!
_
Dư Âm vừa vào biển liền hiện ra nguyên hình, đuôi cá đong đưa cực kỳ nhanh đuổi theo đoạn xúc tua vừa cuốn lấy cậu nhóc kia.

Hải yêu là sinh vật có tốc độ bơi nhanh nhất trong biển cả, nhưng cậu lại không đuổi kịp xúc tua kia.

Khoảng cách càng lúc càng xa.

......!
Thích Bạch Trà vừa xuống dưới nước liền thu hồi lại nguyên bộ trang bị lặn, bơi thẳng vào biển sâu.

Đang trên đường bơi xuống bỗng thấy xúc tua của một con bạch tuộc khổng lồ đang nhanh chóng cuốn một cậu nhóc tóc vàng mắt xanh kéo xuống đáy biển.

Với cái độ sâu ấy, cậu nhóc kia chắc chắn phải chết.

Thích Bạch Trà quyết đoán hóa ra lưỡi kiếm băng, mạnh mẽ cắt đứt xúc tua, bơi đến tiếp được cậu nhóc đang hôn mê, hạ chú tránh nước để cậu nhóc không bị nuốt chửng bởi nước biển xung quanh.

Lúc này Dư Âm cũng đã đuổi xuống dưới, đụng phải Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà nhìn hình thái hải yêu của Dư Âm, tiến lên giao cậu nhóc vào tay cậu, bình tĩnh nói: "Đưa đứa nhỏ về lại bờ, nhớ phải thay đổi hình dạng của cậu.

Tôi tiếp tục xuống đáy biển quan sát."
Dư Âm gật gật đầu, ôm cậu nhóc bơi về.

Cùng lúc đó, Phó Minh Dã cũng nhìn thấy đoạn xúc tua đã cuốn đứa trẻ nhân loại kia đi.

Không xong, Trà Trà còn đang ở dưới lòng biển.

Phó Minh Dã lập tức chạy đến bên bờ biển, không chút do dự thả mình nhảy xuống..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện