Thích Bạch Trà hiện tại khác với dáng vẻ ôn nhuận nhu hòa khi còn ở trường học, thành thạo ứng phó với đám người hào môn quyền quý tới bắt chuyện.
Không ít người cầm champagne tới gần chào hỏi cậu, Thích Bạch Trà tùy ý nói chuyện đôi ba câu, nâng ly khẽ cụng, thái độ không tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng cũng không quá thân thiện.
Không có Phó tổng ở đây, cậu vẫn có thể tự mình đảm đương một phía.
Không ai hoài nghi rằng từ nhỏ cậu đã có thể thích ứng được với những trường hợp như vậy.
Loại khí chất ưu nhã cao quý từ trong xương cốt ấy không thể bồi dưỡng ra chỉ trong một vài năm ngắn ngủi khi được gả vào hào môn, Thích tiên sinh chắc chắn xuất thân từ một gia đình vô cùng hậu đãi.
Nghiêm Việt Sầm dụi dụi mắt: “Có phải tôi đang nằm mơ không vậy?”
An Tĩnh: “Cậu không phải đang nằm mơ.”
Nghiêm Việt Sầm: “Nhưng hình như tôi xuất hiện ảo giác.”
An Tĩnh: “Cần tôi cấp điện cho cậu không?”
Nghiêm Việt Sầm thanh tỉnh.
Đó đương nhiên là thầy Thích.
Trên đời này còn ai có thể trưởng thành với ngoại hình như thế chứ.
Hắn một lời khó nói hết nhìn chằm chằm thanh niên cao quý thành thạo như cá gặp nước giữa đám người, không dám tưởng tượng vị Thích tiên sinh thông thạo đầy đủ các loại thuật ngữ tài chính chuyên nghiệp này chính là thầy Thích ở trường học đã dạy lịch sử cho bọn họ hai năm nay.
Thầy à, ngài đến trường học chơi sắm vai nhân vật ạ?
Hắn biết một thân khí độ ấy của thầy Thích không quá giống người thường, nhưng không ngờ tới lại không bình thường đến mức này……
Nghiêm Việt Sầm đang do dự nghĩ xem mình có nên đến gần chào hỏi thầy giáo hay không, hay là nhanh chân chạy trốn không để thầy giáo nhìn thấy, liền thấy Vân Thiển Tịch nâng ly chân dài, toàn thân õng ẹo xoắn như rắn nước, bước tới trước mặt Thích Bạch Trà.
Vẻ mặt Nghiêm Việt Sầm căng thẳng.
Ả đàn bà kia lại muốn làm trò hề gì nữa?
Vân Thiển Tịch thưởng thức gương mặt hoàn mỹ của Thích Bạch Trà, đôi môi đỏ chót gợi lên ý cười: “Thích tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp ngài.
Tôi kính ngài một ly.”
Thích Bạch Trà rũ mắt, không có ý định nâng ly.
Vân Thiển Tịch chủ động cụng ly với cái ly trong tay Thích Bạch Trà, hai trong mắt lập lòe hồng quang yêu dị, giọng nói dường như mang theo tia mê hoặc: “Tôi có thể mời Thích tiên sinh lưu lại đêm nay không?”
Một túi da tốt như vậy, ngủ xong rồi nói.
Dưới mị thuật của ả, toàn bộ người giúp việc trong Nghiêm trạch đều sẽ làm như không thấy.
Thậm chí tận mắt Nghiêm Thế Hoa phát hiện ra ông bị đội nón xanh, cũng sẽ tiếp tục sủng ái ả.
Hơn nữa…… Qua đêm nay, toàn bộ tài sản Nghiêm gia đều đã là của ả, Nghiêm Thế Hoa tức giận thì có thể làm gì được?
Cái gì mà đồng tính luyến ái, chẳng cần quan tâm cậu ân ái nhiều như nào, ả coi trọng, không có chuyện không chiếm được.
Vân Thiển Tịch tin rằng Thích Bạch Trà nhất định sẽ không cự tuyệt.
Không hề có con người phàm trầm nào có thể chống đỡ được mị thuật của ả.
Thích Bạch Trà lẳng lẳng nhìn thẳng vào ả, hai con ngươi tựa như không còn ý thức.
Thành công.
Nụ cười của Vân Thiển Tịch càng thêm sâu.
Đột nhiên, ả nghe thấy người thanh niên đó thấp giọng hỏi: “Chính ngươi đã giết Nghiêm phu nhân?”
Sao lại thế này? Nội tâm Vân Thiển Tịch chấn động, chưa kịp tự hỏi, đã mất đi ý thức, đồng tử dần tan rã.
Ả tưởng rằng có thể mê hoặc Thích Bạch Trà, nhưng ngược lại lại bị Thích Bạch Trà nhiếp hồn.
Vân Thiển Tịch ngơ ngác nói: “Đúng vậy.”
Thích Bạch Trà mặt không cảm xúc: “Lai lịch và mục đích của ngươi.”
“Ta là…..
Nữ tu của Tu chân giới, môn phái của chúng ta chuyên về tu luyện mị thuật, dựa theo phương thức ‘lấy dương bổ âm’ để rồi hấp thụ công lực đàn ông, ta đã tới Kim Đan kỳ…..
Ta không cẩn thận rơi vào một cái hố, sau đó đến được thế giới kỳ quái này.
Linh khí nơi đây rất loãng, chỉ có con người, ta không thể tu luyện, nhưng vẫn còn có thể…..
dùng mị thuật để mê hoặc tâm trí con người, đoạt lấy đàn ông và tiền tài…..” Vân Thiển Tịch ngắt quãng khai sạch sẽ.
Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ, những khách mời khác đều biết điều không tới quấy rầy, cũng không biết bọn họ đang đàm luận chuyện gì.
Thích Bạch Trà nghe Vân Thiển Tịch khai chi tiết xong thì không còn hứng thú, giải trừ thôi miên.
Tu sĩ Kim Đan kỳ, nghe có vẻ lợi hại thật đấy, ít nhất người thường chắc chắn không thể đánh lại.
Có điều, Tu chân giới suốt đời cầu được mọc cánh thành tiên, mà thần minh từ khi sinh ra đã cao hơn tiên một bậc, sự chênh lệch này tự nhiên cũng là một lạch trời.
Vân Thiển Tịch thanh tỉnh trong nháy mắt, vẻ mặt mờ mịt, vừa nãy ả nói đến chỗ nào rồi…..
À đúng rồi, ả đang hỏi Thích tiên sinh có nguyện ý lưu lại đêm nay không.
Chắc chắn sẽ nguyện ý rồi.
Vừa rồi ả đã hạ thuật.
Ai ngờ người thanh niên đó ném xuống một câu “Xin lỗi, không tiếp được”, sau đó lập tức rời đi.
Vân Thiển Tịch: “???”
Đây là không đáp ứng à?
Thích Bạch Trà đem cái ly vừa bị Vân Thiển Tịch chạm vào đặt lên khay của nhân viên phục vụ, hỏi: “WC ở đâu?”
Vừa tiếp xúc với thứ đồ khó chịu kia, Tuyết Thần đại nhân có thói ở sạch nghiêm trọng không chỉ muốn rửa tay, còn muốn tẩy sạch mắt.
Nhân viên phục vụ chỉ một hướng, Thích Bạch Trà theo hướng đó đi tới nhà vệ sinh.
Nghiêm Việt Sầm thấy thế, cũng nhanh chóng đuổi theo.
_
Thích Bạch Trà vào nhà vệ sinh rửa sạch từng ngón tay một, thời điểm khi ngẩng đầu lên, trong gương xuất hiện khuôn mặt Nghiêm Việt Sầm.
Cậu xoay người, Nghiêm Việt Sầm tâm tình phức tạp chào một câu: “Thầy Thích.”
Xưng hô này hết sức bình thường nếu như còn ở trường học, nhưng ngay trong trường hợp này, nghĩ đến một thân phận lớn khác của Thích Bạch Trà, Nghiêm Việt Sầm cảm thấy thế giới này thật ma huyễn.
Loại ma huyễn này thậm chí còn không thua kém gì ngày đó khi hắn bị hệ thống Học Bá buộc định.
Thích Bạch Trà cũng không bất ngờ với sự có mặt của hắn: “Bạn học Nghiêm tìm thầy có việc gì sao?”
Nghiêm Việt Sầm dừng lại một chút, nói: “Em muốn nhờ thầy Thích giúp em một việc gấp.”
......!
Nhà vệ sinh không phải một địa phương tốt để nói chuyện.
Nhưng trong yến hội hiển nhiên lại càng không thích hợp.
“Em nói, Nghiêm tổng dự định lát nữa sẽ công bố chuyển nhượng tài sản sở hữu trên danh nghĩa cho Vân Thiển Tịch trước mặt toàn thể mọi người, em muốn thầy hỗ trợ ngăn cản?” Thích Bạch Trà nhìn hắn.
“Đúng vậy.” Cậu thiếu niên mặc âu phục người lớn đứng thẳng tắp, tiếp thu cái nhìn của Thích Bạch Trà.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, hắn không thể ngăn cản ý tưởng của cha hắn, bởi trên tay hắn không hề có bất cứ thực quyền gì, cha hắn đương nhiên không cần bận tâm đến hắn.
Nhưng Phó thị không giống vậy.
Trên tay Phó thị có không ít mối hợp tác với Nghiêm thị, quyền lên tiếng có một không hai ở toàn bộ thành phố S này, nếu bọn họ nguyện ý ra mặt hỗ trợ, cha hắn nhất định sẽ cân nhắc.
Nghiêm thị là tâm huyết mà cha mẹ hắn dốc sức tạo dựng, hắn tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người ngoài.
Thích Bạch Trà nở nụ cười, cũng chưa đáp ứng ngay lập tức: “Cho thầy một lý do để hỗ trợ.”
Cậu bày ra dáng vẻ nhạy bén trong việc lập chiến lược mưu kế trong kinh doanh, cũng không dễ nói chuyện như trước đây.
Nghiêm Việt Sầm trầm mặc trong giây lát, bình tĩnh nói: “Phó thị và Nghiêm thị có rất nhiều mối hợp tác chặt chẽ, sau này em sẽ kế thừa công ty, quan hệ hợp tác tương lai đều sẽ đưa cho Phó thị năm phần lợi ích.
Nếu muốn tranh giành thị trường đầu tư, dưới tình huống không cần thiết, Nghiêm thị sẽ không cạnh tranh với Phó thị.”
Hắn sẽ không khờ dại mà nói rằng “Bởi vì thầy là thầy giáo của em”, sau đó ỷ vào tình nghĩa thầy trò nhờ Thích Bạch Trà giúp đỡ.
Hắn thì làm gì có cái gì gọi là tình nghĩa thầy trò, tình nghĩa hai năm vừa rồi luôn nộp giấy trắng chắc?
Thiếu niên rất thông minh, biết thương nhân coi trọng lợi ích, cho nên chọn cách trực tiếp dùng lợi ích để đả động cậu.
Phó thị và Nghiêm thị đều là những doanh nghiệp lớn ở thành phố S, hợp tác và cạnh tranh không hề ít.
Năm phần lợi ích vừa vặn nằm trong phạm vi chấp nhận của Nghiêm thị, thị thường đầu tư cũng bỏ thêm điều kiện không thiết yếu, không nói đến ngõ cụt.
Điều kiện hắn đưa ra vừa đủ để động lòng người, vừa sẽ không tổn thương đến gốc rễ của Nghiêm thị.
Nhưng tất cả những thứ này trước mắt đều chỉ là ngân phiếu trống.
Thiếu niên hiện đang hai bàn tay trắng, nếu muốn có được, phải hỗ trợ hắn đấu lại bà mẹ kế, với thân phận là con ruột duy nhất của Nghiêm Thế Hoa, hắn tự nhiên có thể kế thừa công ty, biến ngân phiếu trống này thành thực tế.
Đây là một biện pháp đường cùng tốt nhất mà một học sinh cao trung có thể nghĩ ra.
Trong vài phút ngắn ngủi sau khi biết được một tầng thân phận khác của Thích Bạch Trà, hắn đã nghĩ ra một cách hoàn hảo, giúp hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Đứa nhỏ thông minh.
Chẳng trách vận khí lại cường thịnh như vậy, không bị mị thuật mê hoặc của Vân Thiển Tịch khống chế.
Thích Bạch Trà nghe thấy tiếng bước chân: “Có người tới.”
Thích Bạch Trà chưa trả lời thẳng thừng, khiến Nghiêm Việt Sầm vẫn cố gắng hết sức giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh ban đầu sắp duy trì không nổi.
Dù sao thì hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, phạm vi ngôn ngữ có chút bất lực: “Thầy Thích…..”
Hắn biết điều kiện hắn đưa ra lúc này thoạt nhìn có vẻ rất mê người, nhưng thực ra chỉ là chiếc bánh nướng lớn trong tương lai.
Trước mắt, Thích Bạch Trà có quyền lựa chọn tuyệt đối.
Không phải hắn yêu cầu Thích Bạch Trà lựa chọn muốn hợp tác hay không muốn hợp tác, mà là Thích Bạch Trà lựa chọn muốn giúp hay không muốn giúp hắn.
“Đi thôi.” Thích Bạch Trà vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt dịu xuống, “Không cần em phải làm gì cả, chúng tôi sẽ giúp em.”
Người ngoài lợi dụng sơ hở để tiến vào, hủy hoại một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Hai năm nay lại không phát hiện ra dị thường trong nhà đứa nhỏ này, là cậu thất trách.
Cậu nên bù đắp lại.
Nghiêm Việt Sầm ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.
_
Từ nhà vệ sinh đi ra, Kỳ Dạ và Nghiêm Thế Hoa cũng đã trở lại yến hội.
Vẻ mặt Nghiêm Thế Hoa tối sầm, như đang cố kìm nén điều gì đó, nhưng nhớ tới lời của Kỳ Dạ, không phát tác ngay lúc này.
Ông miễn cưỡng tươi cười, một lần nữa bước lên bục phát biểu, đứng trước micro: “Các vị khách quý, tại bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, Nghiêm mỗ còn có một mục đích nữa……”
Kỳ Dạ ngựa quen đường cũ xúc một miếng bánh kem, bước đến bên cạnh Thích Bạch Trà, đưa vào miệng cậu: “Bánh kem trong bữa tiệc khá ngon.”
Thích Bạch Trà nuốt miếng bánh kem: “Thu phục xong rồi?”
Kỳ Dạ thấp giọng: “Đã an bài hết rồi.
Cảm xúc của Nghiêm Thế Hoa quá kích động, anh thi thuật trấn định cho ông ấy, nhưng chỉ kéo dài được hai tiếng đồng hồ thôi.”
Nên đối mặt thì sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt.
Thích Bạch Trà rũ mắt: “Đêm nay ông ấy sẽ rất đau khổ.”
Giọng nói của Nghiêm Thế Hoa xuyên thấu qua micro truyền tới khắp đại sảnh: “Tôi, tại đây, mời luật sư và chư vị cùng chứng kiến, tôi muốn đem tài sản sở hữu trên danh nghĩa của tôi, bao gồm cổ phần công ty, đều chuyển nhượng toàn bộ cho người vợ yêu quý duy nhất của tôi……”
Lời vừa dứt, cả hội trường ồ lên.
Nghiêm tổng chơi đến điên rồi?
Trong giới hào môn, vì vấn đề tài sản mà đã có không ít sự kiện xảy ra, trường hợp chồng giao toàn bộ gia sản cho vợ như này lại là lần đầu tiên xuất hiện.
Tươi cười trên mặt Vân Thiển Tịch gần như không ngừng lại được, rất nhanh thôi, ả sẽ được như ý nguyện.
Nghiêm Việt Sầm nôn nóng liếc mắt liên tục về phía Thích Bạch Trà, bây giờ nếu còn chưa ra tay sẽ không kịp nữa, hắn cũng không biết thầy Thích nói hỗ trợ là hỗ trợ như thế nào……
Thầy Thích bây giờ đang làm gì thế?
Nghiêm Việt Sầm nhìn sang, nhận thấy khi mọi người đang khiếp sợ chụm đầu vào nhau ghé tai khẽ bàn tán vì lời nói của cha Nghiêm, hai vị kia đang…..
Phó tổng đang đút bánh kem cho thầy Thích ăn, thầy Thích tiện tay cầm lấy một ly nước trái cây, cắm ống hút, Phó tổng thuận miệng cúi đầu uống một ngụm, thầy Thích có thói sở sạch nghiêm trọng cũng không hề chê, ngậm lấy ống hút uống tiếp……
Nghiêm Việt Sầm hóa đá.
Hắn mờ mịt thu hồi tầm mắt, Phó tổng và thầy Thích bây giờ nên thương nghị cách hỗ trợ như thế nào…..
mới đúng chứ.
Hắn chợt thấy không ổn lắm.
“Hàn Tố Vân.”
Sấm sét giáng xuống đất bằng.
Nghiêm Việt Sầm ngẩng phắt đầu.
Nghiêm Thế Hoa đứng trên bục phát biểu bày ra một cỗ tang thương, nhưng ánh mắt cương nghị kiên định như hồi còn trẻ: “Người vợ yêu quý duy nhất của tôi, chưa từng thay đổi, người ấy chính là Hàn Tố Vân.”
Các khách mời: “!!!”
Nếu như ban nãy chỉ là khiếp sợ, thì hiện tại chính là sấm sét đầy trời đập lún kim chùy.
Nghiêm tổng, ngài tỉnh táo lại chút, vợ trước của ngài qua đời hai năm rồi! Hiện tại đứng trong yến hội chính là phu nhân thứ hai của ngài!
Tại bữa tiệc sinh nhật của đương kim phu nhân mà nói ra những lời này…..
Mọi người nhìn về phía Vân Thiển Tịch, ánh mắt vô cùng đồng tình.
Nụ cười của Vân Thiển Tịch lập tức cứng đờ.
Luật sư cũng chết lặng, mấy lời này không giống như kế hoạch trước đây.
“Nghiêm tiên sinh.” Luật sự nhỏ giọng nhắc nhở, “Tên được viết trên hợp đồng của chúng ta không phải bà Hàn.
Hơn nữa…..
Bà Hàn đã qua đời, không thể chuyển tặng tài sản cho bà ấy.”
Chỉ có người sống kế thừa tài sản của người chết, nào có người chết lại nhận lấy tài sản của người sống.
“Tôi biết.
Tôi đã chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng khác.” Nghiêm Thế Hoa nói.
Trước đó Kỳ Dạ đã dùng pháp thuật phục chế, ngoại trừ tên của người nhận, những phần còn lại đều giống y hệt như bản của Vân Thiển Tịch.
“Vợ tôi ở trên trời, nhưng bà ấy đã lưu lại cho tôi một kết tinh thân yêu.
Con trai tôi, Nghiêm Việt Sầm, hai tháng trước vừa bước qua sinh nhật 18 tuổi.” Nghiêm Thế Hoa nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập áy này cùng thống khổ, còn có tình thương của cha đã quen thuộc từ lâu, “Món quà sinh nhật này tới muộn, cha xin lỗi và…..
cha yêu con.”
Ông chuyển giao tài sản sở hữu cho Nghiêm Việt Sầm.
Nghiêm Việt Sầm sững sờ.
Lúc này hắn cảm thấy toàn thân đều choáng váng.
Đây là tình huống gì vậy?
“Bốp, bốp,bốp——”
Một tràng vỗ tay đánh vỡ sự trầm mặc ngây ngốc của toàn hội trường.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, là Thích tiên sinh vỗ tay, Phó tổng cũng vỗ tay theo.
Hai vị có địa vị tối cao kia đều đã bày tỏ thái độ, các khách mời còn lại cũng mặc kệ có thích hợp hay không thích hợp, hôm nay nhân vật chính làm ra ý tưởng gì, sôi nổi vỗ tay.
Vỗ tay như sấm, kéo dài liên tục.
Sắc mặt Vân Thiển Tịch lúc xanh lúc trắng, không biết bọn họ thoát ly khống chế từ bao giờ.
Ả muốn thi triển mị thuật lại một lần nữa, ép cha Nghiêm phải sửa miệng, khiến khách khứa ở đây quên hết mọi chuyện khi nãy, một lần nữa diễn ra theo cốt truyện ả đã dự tính ban đầu.
Nhưng lúc này dù ả có thi triển pháp thuật như thế nào đi chăng nữa, đều không có hiệu quả.
Có hai đại tôn thần là Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà trấn giữ tại đây, chút tài mọn của Vân Thiển Tịch có hiệu quả mới là lạ.
Đáng tiếc rằng, Vân Thiển Tịch đến tận bây giờ vẫn không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Nghiêm Việt Sầm ngây ngây ngốc ngốc được cha Nghiêm dắt lên bục phát biểu, dưới sự chứng kiến của toàn thể mọi người hoàn thành chuyển tặng tài sản.
Mãi cho đến khi các trưởng bối trogn nhà nhiệt tình đi tới nói chuyện với hắn, hắn vẫn cảm thấy không chân thật.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay giống như một giấc mộng đẹp.
Nghiêm Việt Sầm nhịn không được hướng ánh mắt về phía Thích Bạch Trà đang trò chuyện với Kỳ Dạ.
Là thầy Thích sao? Hắn nhớ rõ trước đó cha và Phó tổng tới thư phòng nói chuyện trong chốc lát.
Là thầy Thích đã sớm biết tình huống nhà hắn, bảo Phó tổng thuyết phục cha hắn sao?
Thích Bạch Trà cảm nhận được ánh mắt của hắn, nghiêng mặt sang, từ xa xa nâng ly với hắn.
Ánh mắt Nghiêm Việt Sầm giống như bị bỏng.
Kỳ Dạ bất mãn nói: “Em còn kính rượu nó.”
Thích Bạch Trà quay đầu lại: “Đủ rồi nhá, đừng nói với em rằng dấm của đứa nhóc 18 tuổi anh cũng ăn.”
“Nhà này cũng thú vị ghê.
Mẹ kế là nữ tu, con trai bị hệ thống buộc định.” Kỳ Dạ hỏi, “Có cần anh đi giải quyết không?”
“Không cần đâu.” Thích Bạch Trà nheo nheo mắt, “Việc này giao cho em.”
Bữa tiệc kéo dài hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, trong lòng không cần biết sóng gió mãnh liệt như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn phải khách sáo vui vẻ.
Vân Thiển Tịch miễn cưỡng cười cười cả buổi tối, sau khi tiễn xong một vị khách cuối cùng về, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.
Ả phẫn nộ quay đầu chỉ trích Nghiêm Thế Hoa: “Anh mất trí rồi à? Tối nay anh bị làm sao vậy? Đưa hết tiền cho đứa con hoang kia!”
Nghiêm Thế Hoa cười lạnh: “Tôi không cho con trai tôi, chẳng lẽ cho cái thứ dã nhân như cô?”
Vân Thiển Tịch không thể tin nổi: “Anh……”
Sao lại thế này? Nghiêm Thế Hoa không bị mị thuật khống chế?
Nghiêm Việt Sầm cũng đang rất kinh ngạc.
Lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy cha hắn trở mặt với ả đàn bà này.
Không thể không thừa nhận, trở mặt đến mức khiến hắn cảm thấy sảng khoái cực kỳ……
“Cô vào thư phòng với tôi.” Nghiêm Thế Hoa áp xuống hận ý trong lòng, ngược lại dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn con trai, “Con về phòng đi ngủ đi.”
Nghiêm Việt Sầm: “.....!Vâng.” Hắn trả lời chậm chạp.
Vân Thiển Tịch rất không tình nguyện, vẫn phải lên thư phòng cùng Nghiêm Thế Hoa.
Rốt cuộc ả đã sai lầm chỗ nào chứ.
Chân trước Vân Thiển Tịch vừa mới bước vào thư phòng, Nghiêm Thế Hoa ở sau lưng đã đóng chặt cửa phòng lại.
Ả biến sắc: “Tại sao các anh còn chưa đi?”
Trong thư phòng, Kỳ Dạ ngồi trên bàn sách nghịch bút máy, Thích Bạch Trà tựa vào sofa đọc sách..
Không ít người cầm champagne tới gần chào hỏi cậu, Thích Bạch Trà tùy ý nói chuyện đôi ba câu, nâng ly khẽ cụng, thái độ không tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng cũng không quá thân thiện.
Không có Phó tổng ở đây, cậu vẫn có thể tự mình đảm đương một phía.
Không ai hoài nghi rằng từ nhỏ cậu đã có thể thích ứng được với những trường hợp như vậy.
Loại khí chất ưu nhã cao quý từ trong xương cốt ấy không thể bồi dưỡng ra chỉ trong một vài năm ngắn ngủi khi được gả vào hào môn, Thích tiên sinh chắc chắn xuất thân từ một gia đình vô cùng hậu đãi.
Nghiêm Việt Sầm dụi dụi mắt: “Có phải tôi đang nằm mơ không vậy?”
An Tĩnh: “Cậu không phải đang nằm mơ.”
Nghiêm Việt Sầm: “Nhưng hình như tôi xuất hiện ảo giác.”
An Tĩnh: “Cần tôi cấp điện cho cậu không?”
Nghiêm Việt Sầm thanh tỉnh.
Đó đương nhiên là thầy Thích.
Trên đời này còn ai có thể trưởng thành với ngoại hình như thế chứ.
Hắn một lời khó nói hết nhìn chằm chằm thanh niên cao quý thành thạo như cá gặp nước giữa đám người, không dám tưởng tượng vị Thích tiên sinh thông thạo đầy đủ các loại thuật ngữ tài chính chuyên nghiệp này chính là thầy Thích ở trường học đã dạy lịch sử cho bọn họ hai năm nay.
Thầy à, ngài đến trường học chơi sắm vai nhân vật ạ?
Hắn biết một thân khí độ ấy của thầy Thích không quá giống người thường, nhưng không ngờ tới lại không bình thường đến mức này……
Nghiêm Việt Sầm đang do dự nghĩ xem mình có nên đến gần chào hỏi thầy giáo hay không, hay là nhanh chân chạy trốn không để thầy giáo nhìn thấy, liền thấy Vân Thiển Tịch nâng ly chân dài, toàn thân õng ẹo xoắn như rắn nước, bước tới trước mặt Thích Bạch Trà.
Vẻ mặt Nghiêm Việt Sầm căng thẳng.
Ả đàn bà kia lại muốn làm trò hề gì nữa?
Vân Thiển Tịch thưởng thức gương mặt hoàn mỹ của Thích Bạch Trà, đôi môi đỏ chót gợi lên ý cười: “Thích tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp ngài.
Tôi kính ngài một ly.”
Thích Bạch Trà rũ mắt, không có ý định nâng ly.
Vân Thiển Tịch chủ động cụng ly với cái ly trong tay Thích Bạch Trà, hai trong mắt lập lòe hồng quang yêu dị, giọng nói dường như mang theo tia mê hoặc: “Tôi có thể mời Thích tiên sinh lưu lại đêm nay không?”
Một túi da tốt như vậy, ngủ xong rồi nói.
Dưới mị thuật của ả, toàn bộ người giúp việc trong Nghiêm trạch đều sẽ làm như không thấy.
Thậm chí tận mắt Nghiêm Thế Hoa phát hiện ra ông bị đội nón xanh, cũng sẽ tiếp tục sủng ái ả.
Hơn nữa…… Qua đêm nay, toàn bộ tài sản Nghiêm gia đều đã là của ả, Nghiêm Thế Hoa tức giận thì có thể làm gì được?
Cái gì mà đồng tính luyến ái, chẳng cần quan tâm cậu ân ái nhiều như nào, ả coi trọng, không có chuyện không chiếm được.
Vân Thiển Tịch tin rằng Thích Bạch Trà nhất định sẽ không cự tuyệt.
Không hề có con người phàm trầm nào có thể chống đỡ được mị thuật của ả.
Thích Bạch Trà lẳng lẳng nhìn thẳng vào ả, hai con ngươi tựa như không còn ý thức.
Thành công.
Nụ cười của Vân Thiển Tịch càng thêm sâu.
Đột nhiên, ả nghe thấy người thanh niên đó thấp giọng hỏi: “Chính ngươi đã giết Nghiêm phu nhân?”
Sao lại thế này? Nội tâm Vân Thiển Tịch chấn động, chưa kịp tự hỏi, đã mất đi ý thức, đồng tử dần tan rã.
Ả tưởng rằng có thể mê hoặc Thích Bạch Trà, nhưng ngược lại lại bị Thích Bạch Trà nhiếp hồn.
Vân Thiển Tịch ngơ ngác nói: “Đúng vậy.”
Thích Bạch Trà mặt không cảm xúc: “Lai lịch và mục đích của ngươi.”
“Ta là…..
Nữ tu của Tu chân giới, môn phái của chúng ta chuyên về tu luyện mị thuật, dựa theo phương thức ‘lấy dương bổ âm’ để rồi hấp thụ công lực đàn ông, ta đã tới Kim Đan kỳ…..
Ta không cẩn thận rơi vào một cái hố, sau đó đến được thế giới kỳ quái này.
Linh khí nơi đây rất loãng, chỉ có con người, ta không thể tu luyện, nhưng vẫn còn có thể…..
dùng mị thuật để mê hoặc tâm trí con người, đoạt lấy đàn ông và tiền tài…..” Vân Thiển Tịch ngắt quãng khai sạch sẽ.
Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ, những khách mời khác đều biết điều không tới quấy rầy, cũng không biết bọn họ đang đàm luận chuyện gì.
Thích Bạch Trà nghe Vân Thiển Tịch khai chi tiết xong thì không còn hứng thú, giải trừ thôi miên.
Tu sĩ Kim Đan kỳ, nghe có vẻ lợi hại thật đấy, ít nhất người thường chắc chắn không thể đánh lại.
Có điều, Tu chân giới suốt đời cầu được mọc cánh thành tiên, mà thần minh từ khi sinh ra đã cao hơn tiên một bậc, sự chênh lệch này tự nhiên cũng là một lạch trời.
Vân Thiển Tịch thanh tỉnh trong nháy mắt, vẻ mặt mờ mịt, vừa nãy ả nói đến chỗ nào rồi…..
À đúng rồi, ả đang hỏi Thích tiên sinh có nguyện ý lưu lại đêm nay không.
Chắc chắn sẽ nguyện ý rồi.
Vừa rồi ả đã hạ thuật.
Ai ngờ người thanh niên đó ném xuống một câu “Xin lỗi, không tiếp được”, sau đó lập tức rời đi.
Vân Thiển Tịch: “???”
Đây là không đáp ứng à?
Thích Bạch Trà đem cái ly vừa bị Vân Thiển Tịch chạm vào đặt lên khay của nhân viên phục vụ, hỏi: “WC ở đâu?”
Vừa tiếp xúc với thứ đồ khó chịu kia, Tuyết Thần đại nhân có thói ở sạch nghiêm trọng không chỉ muốn rửa tay, còn muốn tẩy sạch mắt.
Nhân viên phục vụ chỉ một hướng, Thích Bạch Trà theo hướng đó đi tới nhà vệ sinh.
Nghiêm Việt Sầm thấy thế, cũng nhanh chóng đuổi theo.
_
Thích Bạch Trà vào nhà vệ sinh rửa sạch từng ngón tay một, thời điểm khi ngẩng đầu lên, trong gương xuất hiện khuôn mặt Nghiêm Việt Sầm.
Cậu xoay người, Nghiêm Việt Sầm tâm tình phức tạp chào một câu: “Thầy Thích.”
Xưng hô này hết sức bình thường nếu như còn ở trường học, nhưng ngay trong trường hợp này, nghĩ đến một thân phận lớn khác của Thích Bạch Trà, Nghiêm Việt Sầm cảm thấy thế giới này thật ma huyễn.
Loại ma huyễn này thậm chí còn không thua kém gì ngày đó khi hắn bị hệ thống Học Bá buộc định.
Thích Bạch Trà cũng không bất ngờ với sự có mặt của hắn: “Bạn học Nghiêm tìm thầy có việc gì sao?”
Nghiêm Việt Sầm dừng lại một chút, nói: “Em muốn nhờ thầy Thích giúp em một việc gấp.”
......!
Nhà vệ sinh không phải một địa phương tốt để nói chuyện.
Nhưng trong yến hội hiển nhiên lại càng không thích hợp.
“Em nói, Nghiêm tổng dự định lát nữa sẽ công bố chuyển nhượng tài sản sở hữu trên danh nghĩa cho Vân Thiển Tịch trước mặt toàn thể mọi người, em muốn thầy hỗ trợ ngăn cản?” Thích Bạch Trà nhìn hắn.
“Đúng vậy.” Cậu thiếu niên mặc âu phục người lớn đứng thẳng tắp, tiếp thu cái nhìn của Thích Bạch Trà.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, hắn không thể ngăn cản ý tưởng của cha hắn, bởi trên tay hắn không hề có bất cứ thực quyền gì, cha hắn đương nhiên không cần bận tâm đến hắn.
Nhưng Phó thị không giống vậy.
Trên tay Phó thị có không ít mối hợp tác với Nghiêm thị, quyền lên tiếng có một không hai ở toàn bộ thành phố S này, nếu bọn họ nguyện ý ra mặt hỗ trợ, cha hắn nhất định sẽ cân nhắc.
Nghiêm thị là tâm huyết mà cha mẹ hắn dốc sức tạo dựng, hắn tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người ngoài.
Thích Bạch Trà nở nụ cười, cũng chưa đáp ứng ngay lập tức: “Cho thầy một lý do để hỗ trợ.”
Cậu bày ra dáng vẻ nhạy bén trong việc lập chiến lược mưu kế trong kinh doanh, cũng không dễ nói chuyện như trước đây.
Nghiêm Việt Sầm trầm mặc trong giây lát, bình tĩnh nói: “Phó thị và Nghiêm thị có rất nhiều mối hợp tác chặt chẽ, sau này em sẽ kế thừa công ty, quan hệ hợp tác tương lai đều sẽ đưa cho Phó thị năm phần lợi ích.
Nếu muốn tranh giành thị trường đầu tư, dưới tình huống không cần thiết, Nghiêm thị sẽ không cạnh tranh với Phó thị.”
Hắn sẽ không khờ dại mà nói rằng “Bởi vì thầy là thầy giáo của em”, sau đó ỷ vào tình nghĩa thầy trò nhờ Thích Bạch Trà giúp đỡ.
Hắn thì làm gì có cái gì gọi là tình nghĩa thầy trò, tình nghĩa hai năm vừa rồi luôn nộp giấy trắng chắc?
Thiếu niên rất thông minh, biết thương nhân coi trọng lợi ích, cho nên chọn cách trực tiếp dùng lợi ích để đả động cậu.
Phó thị và Nghiêm thị đều là những doanh nghiệp lớn ở thành phố S, hợp tác và cạnh tranh không hề ít.
Năm phần lợi ích vừa vặn nằm trong phạm vi chấp nhận của Nghiêm thị, thị thường đầu tư cũng bỏ thêm điều kiện không thiết yếu, không nói đến ngõ cụt.
Điều kiện hắn đưa ra vừa đủ để động lòng người, vừa sẽ không tổn thương đến gốc rễ của Nghiêm thị.
Nhưng tất cả những thứ này trước mắt đều chỉ là ngân phiếu trống.
Thiếu niên hiện đang hai bàn tay trắng, nếu muốn có được, phải hỗ trợ hắn đấu lại bà mẹ kế, với thân phận là con ruột duy nhất của Nghiêm Thế Hoa, hắn tự nhiên có thể kế thừa công ty, biến ngân phiếu trống này thành thực tế.
Đây là một biện pháp đường cùng tốt nhất mà một học sinh cao trung có thể nghĩ ra.
Trong vài phút ngắn ngủi sau khi biết được một tầng thân phận khác của Thích Bạch Trà, hắn đã nghĩ ra một cách hoàn hảo, giúp hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Đứa nhỏ thông minh.
Chẳng trách vận khí lại cường thịnh như vậy, không bị mị thuật mê hoặc của Vân Thiển Tịch khống chế.
Thích Bạch Trà nghe thấy tiếng bước chân: “Có người tới.”
Thích Bạch Trà chưa trả lời thẳng thừng, khiến Nghiêm Việt Sầm vẫn cố gắng hết sức giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh ban đầu sắp duy trì không nổi.
Dù sao thì hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, phạm vi ngôn ngữ có chút bất lực: “Thầy Thích…..”
Hắn biết điều kiện hắn đưa ra lúc này thoạt nhìn có vẻ rất mê người, nhưng thực ra chỉ là chiếc bánh nướng lớn trong tương lai.
Trước mắt, Thích Bạch Trà có quyền lựa chọn tuyệt đối.
Không phải hắn yêu cầu Thích Bạch Trà lựa chọn muốn hợp tác hay không muốn hợp tác, mà là Thích Bạch Trà lựa chọn muốn giúp hay không muốn giúp hắn.
“Đi thôi.” Thích Bạch Trà vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt dịu xuống, “Không cần em phải làm gì cả, chúng tôi sẽ giúp em.”
Người ngoài lợi dụng sơ hở để tiến vào, hủy hoại một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Hai năm nay lại không phát hiện ra dị thường trong nhà đứa nhỏ này, là cậu thất trách.
Cậu nên bù đắp lại.
Nghiêm Việt Sầm ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.
_
Từ nhà vệ sinh đi ra, Kỳ Dạ và Nghiêm Thế Hoa cũng đã trở lại yến hội.
Vẻ mặt Nghiêm Thế Hoa tối sầm, như đang cố kìm nén điều gì đó, nhưng nhớ tới lời của Kỳ Dạ, không phát tác ngay lúc này.
Ông miễn cưỡng tươi cười, một lần nữa bước lên bục phát biểu, đứng trước micro: “Các vị khách quý, tại bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, Nghiêm mỗ còn có một mục đích nữa……”
Kỳ Dạ ngựa quen đường cũ xúc một miếng bánh kem, bước đến bên cạnh Thích Bạch Trà, đưa vào miệng cậu: “Bánh kem trong bữa tiệc khá ngon.”
Thích Bạch Trà nuốt miếng bánh kem: “Thu phục xong rồi?”
Kỳ Dạ thấp giọng: “Đã an bài hết rồi.
Cảm xúc của Nghiêm Thế Hoa quá kích động, anh thi thuật trấn định cho ông ấy, nhưng chỉ kéo dài được hai tiếng đồng hồ thôi.”
Nên đối mặt thì sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt.
Thích Bạch Trà rũ mắt: “Đêm nay ông ấy sẽ rất đau khổ.”
Giọng nói của Nghiêm Thế Hoa xuyên thấu qua micro truyền tới khắp đại sảnh: “Tôi, tại đây, mời luật sư và chư vị cùng chứng kiến, tôi muốn đem tài sản sở hữu trên danh nghĩa của tôi, bao gồm cổ phần công ty, đều chuyển nhượng toàn bộ cho người vợ yêu quý duy nhất của tôi……”
Lời vừa dứt, cả hội trường ồ lên.
Nghiêm tổng chơi đến điên rồi?
Trong giới hào môn, vì vấn đề tài sản mà đã có không ít sự kiện xảy ra, trường hợp chồng giao toàn bộ gia sản cho vợ như này lại là lần đầu tiên xuất hiện.
Tươi cười trên mặt Vân Thiển Tịch gần như không ngừng lại được, rất nhanh thôi, ả sẽ được như ý nguyện.
Nghiêm Việt Sầm nôn nóng liếc mắt liên tục về phía Thích Bạch Trà, bây giờ nếu còn chưa ra tay sẽ không kịp nữa, hắn cũng không biết thầy Thích nói hỗ trợ là hỗ trợ như thế nào……
Thầy Thích bây giờ đang làm gì thế?
Nghiêm Việt Sầm nhìn sang, nhận thấy khi mọi người đang khiếp sợ chụm đầu vào nhau ghé tai khẽ bàn tán vì lời nói của cha Nghiêm, hai vị kia đang…..
Phó tổng đang đút bánh kem cho thầy Thích ăn, thầy Thích tiện tay cầm lấy một ly nước trái cây, cắm ống hút, Phó tổng thuận miệng cúi đầu uống một ngụm, thầy Thích có thói sở sạch nghiêm trọng cũng không hề chê, ngậm lấy ống hút uống tiếp……
Nghiêm Việt Sầm hóa đá.
Hắn mờ mịt thu hồi tầm mắt, Phó tổng và thầy Thích bây giờ nên thương nghị cách hỗ trợ như thế nào…..
mới đúng chứ.
Hắn chợt thấy không ổn lắm.
“Hàn Tố Vân.”
Sấm sét giáng xuống đất bằng.
Nghiêm Việt Sầm ngẩng phắt đầu.
Nghiêm Thế Hoa đứng trên bục phát biểu bày ra một cỗ tang thương, nhưng ánh mắt cương nghị kiên định như hồi còn trẻ: “Người vợ yêu quý duy nhất của tôi, chưa từng thay đổi, người ấy chính là Hàn Tố Vân.”
Các khách mời: “!!!”
Nếu như ban nãy chỉ là khiếp sợ, thì hiện tại chính là sấm sét đầy trời đập lún kim chùy.
Nghiêm tổng, ngài tỉnh táo lại chút, vợ trước của ngài qua đời hai năm rồi! Hiện tại đứng trong yến hội chính là phu nhân thứ hai của ngài!
Tại bữa tiệc sinh nhật của đương kim phu nhân mà nói ra những lời này…..
Mọi người nhìn về phía Vân Thiển Tịch, ánh mắt vô cùng đồng tình.
Nụ cười của Vân Thiển Tịch lập tức cứng đờ.
Luật sư cũng chết lặng, mấy lời này không giống như kế hoạch trước đây.
“Nghiêm tiên sinh.” Luật sự nhỏ giọng nhắc nhở, “Tên được viết trên hợp đồng của chúng ta không phải bà Hàn.
Hơn nữa…..
Bà Hàn đã qua đời, không thể chuyển tặng tài sản cho bà ấy.”
Chỉ có người sống kế thừa tài sản của người chết, nào có người chết lại nhận lấy tài sản của người sống.
“Tôi biết.
Tôi đã chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng khác.” Nghiêm Thế Hoa nói.
Trước đó Kỳ Dạ đã dùng pháp thuật phục chế, ngoại trừ tên của người nhận, những phần còn lại đều giống y hệt như bản của Vân Thiển Tịch.
“Vợ tôi ở trên trời, nhưng bà ấy đã lưu lại cho tôi một kết tinh thân yêu.
Con trai tôi, Nghiêm Việt Sầm, hai tháng trước vừa bước qua sinh nhật 18 tuổi.” Nghiêm Thế Hoa nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập áy này cùng thống khổ, còn có tình thương của cha đã quen thuộc từ lâu, “Món quà sinh nhật này tới muộn, cha xin lỗi và…..
cha yêu con.”
Ông chuyển giao tài sản sở hữu cho Nghiêm Việt Sầm.
Nghiêm Việt Sầm sững sờ.
Lúc này hắn cảm thấy toàn thân đều choáng váng.
Đây là tình huống gì vậy?
“Bốp, bốp,bốp——”
Một tràng vỗ tay đánh vỡ sự trầm mặc ngây ngốc của toàn hội trường.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, là Thích tiên sinh vỗ tay, Phó tổng cũng vỗ tay theo.
Hai vị có địa vị tối cao kia đều đã bày tỏ thái độ, các khách mời còn lại cũng mặc kệ có thích hợp hay không thích hợp, hôm nay nhân vật chính làm ra ý tưởng gì, sôi nổi vỗ tay.
Vỗ tay như sấm, kéo dài liên tục.
Sắc mặt Vân Thiển Tịch lúc xanh lúc trắng, không biết bọn họ thoát ly khống chế từ bao giờ.
Ả muốn thi triển mị thuật lại một lần nữa, ép cha Nghiêm phải sửa miệng, khiến khách khứa ở đây quên hết mọi chuyện khi nãy, một lần nữa diễn ra theo cốt truyện ả đã dự tính ban đầu.
Nhưng lúc này dù ả có thi triển pháp thuật như thế nào đi chăng nữa, đều không có hiệu quả.
Có hai đại tôn thần là Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà trấn giữ tại đây, chút tài mọn của Vân Thiển Tịch có hiệu quả mới là lạ.
Đáng tiếc rằng, Vân Thiển Tịch đến tận bây giờ vẫn không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Nghiêm Việt Sầm ngây ngây ngốc ngốc được cha Nghiêm dắt lên bục phát biểu, dưới sự chứng kiến của toàn thể mọi người hoàn thành chuyển tặng tài sản.
Mãi cho đến khi các trưởng bối trogn nhà nhiệt tình đi tới nói chuyện với hắn, hắn vẫn cảm thấy không chân thật.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay giống như một giấc mộng đẹp.
Nghiêm Việt Sầm nhịn không được hướng ánh mắt về phía Thích Bạch Trà đang trò chuyện với Kỳ Dạ.
Là thầy Thích sao? Hắn nhớ rõ trước đó cha và Phó tổng tới thư phòng nói chuyện trong chốc lát.
Là thầy Thích đã sớm biết tình huống nhà hắn, bảo Phó tổng thuyết phục cha hắn sao?
Thích Bạch Trà cảm nhận được ánh mắt của hắn, nghiêng mặt sang, từ xa xa nâng ly với hắn.
Ánh mắt Nghiêm Việt Sầm giống như bị bỏng.
Kỳ Dạ bất mãn nói: “Em còn kính rượu nó.”
Thích Bạch Trà quay đầu lại: “Đủ rồi nhá, đừng nói với em rằng dấm của đứa nhóc 18 tuổi anh cũng ăn.”
“Nhà này cũng thú vị ghê.
Mẹ kế là nữ tu, con trai bị hệ thống buộc định.” Kỳ Dạ hỏi, “Có cần anh đi giải quyết không?”
“Không cần đâu.” Thích Bạch Trà nheo nheo mắt, “Việc này giao cho em.”
Bữa tiệc kéo dài hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, trong lòng không cần biết sóng gió mãnh liệt như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn phải khách sáo vui vẻ.
Vân Thiển Tịch miễn cưỡng cười cười cả buổi tối, sau khi tiễn xong một vị khách cuối cùng về, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.
Ả phẫn nộ quay đầu chỉ trích Nghiêm Thế Hoa: “Anh mất trí rồi à? Tối nay anh bị làm sao vậy? Đưa hết tiền cho đứa con hoang kia!”
Nghiêm Thế Hoa cười lạnh: “Tôi không cho con trai tôi, chẳng lẽ cho cái thứ dã nhân như cô?”
Vân Thiển Tịch không thể tin nổi: “Anh……”
Sao lại thế này? Nghiêm Thế Hoa không bị mị thuật khống chế?
Nghiêm Việt Sầm cũng đang rất kinh ngạc.
Lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy cha hắn trở mặt với ả đàn bà này.
Không thể không thừa nhận, trở mặt đến mức khiến hắn cảm thấy sảng khoái cực kỳ……
“Cô vào thư phòng với tôi.” Nghiêm Thế Hoa áp xuống hận ý trong lòng, ngược lại dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn con trai, “Con về phòng đi ngủ đi.”
Nghiêm Việt Sầm: “.....!Vâng.” Hắn trả lời chậm chạp.
Vân Thiển Tịch rất không tình nguyện, vẫn phải lên thư phòng cùng Nghiêm Thế Hoa.
Rốt cuộc ả đã sai lầm chỗ nào chứ.
Chân trước Vân Thiển Tịch vừa mới bước vào thư phòng, Nghiêm Thế Hoa ở sau lưng đã đóng chặt cửa phòng lại.
Ả biến sắc: “Tại sao các anh còn chưa đi?”
Trong thư phòng, Kỳ Dạ ngồi trên bàn sách nghịch bút máy, Thích Bạch Trà tựa vào sofa đọc sách..
Danh sách chương