Thưởng anh một nụ hôn đi
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Cuối cùng, Thích Bạch Trà không thu hồi hệ thống Học Bá, chỉ tróc hình phạt điện giật trên người hệ thống.
Đây là trang bị được cài đặt tự động ở mỗi hệ thống kể từ khi sản xuất.
Bắt đầu từ lúc An Tĩnh thay Nghiêm Việt Sầm chịu điện giật một lần, sau đó Nghiêm Việt Sầm mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều hoàn thành vượt mức, không cho nó có cơ hội kích phát.
Nhưng mục tiêu cuối cùng là thi đại học đạt Trạng Nguyên, trong tỉnh cao thủ nhiều như mây, cái này Nghiêm Việt Sầm không dám đảm bảo.
Hắn chung quy lại vẫn lo lắng nếu mình thi không tốt, An Tĩnh lại phải chịu điện giật một lần nữa, mang đến cho hắn một áp lực vô hình rất lớn.
Hiện tại Thích Bạch Trà đã thu hồi thiết bị trừng phạt, Nghiêm Việt Sầm vô cùng vui mừng, không ngừng cảm tạ Thích Bạch Trà, vui vẻ ôm chặt lấy An Tĩnh bên cạnh.
Thích Bạch Trà vô tình đuổi hai người họ ra khỏi văn phòng.
Trẫm mệt mỏi, ban quỳ đi.
Ở trường học ăn đủ cẩu lương, Thích Bạch Trà về đến nhà liền bổ nhào vào người Kỳ Dạ muốn ôm ôm.
Kỳ Dạ được Thích Bạch Trà nhiệt tình chào đón liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh, một tay tiếp lấy cái ôm của cậu bước vào phòng ngủ: “Sao vậy? Học sinh trong trường khiến em không vui à?”
Nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm lớp 12 rất nặng nề, năm nay Trà Trà rõ ràng bận rộn hơn rất nhiều.
Thích Bạch Trà nói: “Bị tình yêu của người trẻ tuổi khiến lòng em chua không chịu nổi.”
“Chúng ta cũng có một tình yêu ngọt ngào mà.” Kỳ Dạ buồn cười nói.
Thích Bạch Trà thở dài: “Nhưng tuổi tác hai ta không hề trẻ.”
“Ai bảo vậy?” Kỳ Dạ lập tức biến thành dáng vẻ thiếu niên mười mấy tuổi, “Có cần anh trẻ hơn chút nữa không?”
Thích Bạch Trà ghét bỏ nói: “Anh đây là giả vờ mềm mại, Tà Thần các hạ à.”
Kỳ Dạ lại biến trở về: “Em hâm mộ người khác làm cái gì? Sau này chúng ta còn có thể biến thành dáng vẻ mười mấy tuổi, trải qua một đoạn tình yêu vườn trường tuổi dậy thì cũng được.”
Thích Bạch Trà vỗ tay cho ý kiến của hắn: “Chúng ta còn có thể cùng nhau biến thành hai ông già tuổi 70 triển khai một đoạn tình yêu xế bòng chiều nữa.”
Kỳ Dạ ngốc ngốc thổi phồng: “Thật là một ý tưởng tuyệt vời.”
Thích Bạch Trà: “Tuyệt vời cái đầu anh.”
Kỳ Dạ câm miệng.
Thích Bạch Trà dứt khoát trôi chảy bắt đầu cởi quần áo: “Quả thực không có gì không vui cả, đêm nay thằng bé còn phải luyện đề chuẩn bị trận chiến thi đại học, nhưng chúng ta lại có thể sinh hoạt vợ chồng.”
Kỳ Dạ: “......” Xem ra hôm nay Trà Trà đã thực sự bị kích thích không hề nhẹ.
_
Sau khi ra khỏi văn phòng, Nghiêm Việt Sầm và An Tĩnh đã hoàn toàn làm rõ, trở thành bạn trai.
An Tĩnh còn cần một thân phận con người, Nghiêm Việt Sầm định nói với cha mẹ về tình hình thực tế.
Trải qua sự kiện nữ tu tu chân và mượn xác hoàn hồn, năng lực thừa nhận của tâm lý hai vợ chồng đã đạt tới đỉnh điểm, tiếp thu chuyện này rất dễ dàng.
Chỉ cần gia đình có thể bình an, con trai thích ai cũng không vấn đề gì hết.
Điều duy nhất Nghiêm Thế Hoa lo lắng, chính là thọ mệnh của hai người họ.
Đối với vấn đề này, An Tĩnh trả lời, hệ thống Học Bá bọn họ có thời hạn sử dụng là một trăm năm, nếu duy trì tu luyện định kỳ, có thể kéo dài sử dụng lên hai trăm năm.
Nhưng An Tĩnh không ở thế giới các vì sao, đương nhiên không thể duy trì tu luyện, một trăm năm là cực hạn.
Một trăm năm, cả đời người, cũng rất gần với khoảng thời gian này.
Nghiêm Việt Sầm nghe vậy nói: “Anh sợ rằng anh không thể sống đến một trăm tuổi.”
An Tĩnh nói: “Nếu anh không thể sống đến thời gian đó, em khởi động chương trình tự hủy là được.”
Nghiêm Việt Sầm nắm chặt tay cậu.
Còn một vấn đề nữa, ngoại hình của hệ thống không già đi.
Theo dòng chảy thời gian, hai người họ cùng nhau đi ra ngoài sẽ bị cho rằng là anh em, cha con, ông cháu…… Nhưng bọn họ tin rằng, tình yêu sẽ không bởi vậy mà biến chất.
“Nếu hai đứa nó có thể khắc phục trở ngại về thời gian và dung nhan, đến chết vẫn còn yêu nhau.” Thích Bạch Trà nói, “Em sẽ đề cử với Chủ Thần đại nhân để linh hồn của Nghiêm Việt Sầm sau khi chết trở thành thần sử, An Tĩnh cũng trở thành hệ thống Chủ Thần của ngài ấy.”
Phần lớn thần sử đều được hệ thống Chủ Thần chọn lựa ngẫu nhiên giữa đại thế giới, đương nhiên thần minh cũng có thể tiến cử.
Điều kiện chỉ cần một, linh hồn đó phải thuần trắng thiện lương.
Kỳ Dạ nói: “Em vẫn luôn nhọc lòng vì người khác như vậy.”
“Anh đã từng gặp qua nhiều linh hồn tà ác đến vậy, không cảm thấy linh hồn thuần trắng rất đáng quý sao?” Thích Bạch Trà mỉm cười, “Tình yêu thuần khiết cũng rất đáng quý, xứng là một đôi.”
Kỳ Dạ nói: “Em đó, mang danh Tuyết Thần, còn thêm cả chúa cứu thế, người mai mối nữa.”
“Vậy còn anh? Tiên sinh.” Thích Bạch Trà liếc hắn, “Mang danh Tà Thần, người làm việc tốt, lộng trái tim em.”
“Anh làm việc tốt hồi nào?” Kỳ Dạ tò mò hỏi.
“Anh không giúp đỡ những kẻ xấu, còn việc tốt nào hơn thế nữa.”
Kỳ Dạ: Lời này cứ như đang mắng hắn vậy.
Hắn u oán nói: “Tốt hay không tốt anh không biết, anh chỉ lo lắng cho em.
Cả ngày em phải bận rộn bôn ba hết việc này đến việc kia, cũng không có thời gian ở cạnh anh……”
“Đấy mà là anh lo lắng cho em hả? Thích Bạch Trà cong đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, đó là trong lòng anh muốn thao em.”
Kỳ Dạ: “......”
Cứu mạng, Trà Trà của hắn không thể dâm đãng như vậy được.
Hình như kể từ khi hai thần minh thẳng thắn thừa nhận thân phận, Trà Trà càng ngày càng thả bay chính mình.
Đó là lẽ tự nhiên.
Ban đầu Thích Bạch Trà nghĩ rằng, tiên sinh chỉ có một đời này, ngắn ngủi một trăm năm, cậu đương nhiên muốn đem hết sự dịu dàng của cuộc đời dành cho tiên sinh.
Nhưng bây giờ…… Nào, giả dối tiếp đi, dù sao thời gian cũng có nhiều vô cùng.
Kỳ Dạ nghiêm túc nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy, anh đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thích Bạch Trà cong môi, ném cho hắn một câu.
“Ra vẻ đạo mạo.”
_
Đếm ngược từng ngày, cuối cùng con số cũng trở về 0.
Một ngày cuối cùng tại trường học trước khi thi, đám học sinh kích động ôm tạm biệt nhau.
Xé sách xé sách, hoan hô hoan hô, các bạn học toàn lớp cởi đồng phục tung tăng khắp nơi, lúc quay về trên áo đã tràn ngập tên các bạn học.
Còn có không ít học sinh tỏ vẻ không thể buông tha Thích Bạch Trà.
“Thầy Thích ơi, bọn em luyến tiếc thầy lắm, lên đại học có thể tìm đâu ra một giáo viên đẹp như thầy chứ!”
“Không gặp được thầy Thích chính là sai lầm cả đời, gặp thầy Thích rồi cũng là sai lầm cả đời, em cảm thấy sau này em tìm bạn trai đều sẽ dựa theo tiêu chuẩn của thầy Thích, thấp hơn thì không ổn tẹo nào.”
“Vậy thì e rằng đời này cậu ế sưng ế xỉa rồi ha ha ha ha ha……”
“Vương Hiên Vũ! Cậu đừng có mà chạy!”
Đám học sinh nô đùa đuổi bắt nhau, Thích Bạch Trà đứng trên bục giảng lắc đầu cười khẽ, lấy điện thoại chụp lại một màn này, lưu lại hình ảnh của một thời thanh xuân.
_
Ngày thi đại học, khu vực xung quanh trường thi cấm bóp còi, tất cả đều nhường đường cho kỳ thi đại học.
Phụ huynh đưa con em đi thi dưới cái nắng hè mặt trời chói chang, chờ mấy tiếng đồng hồ ngoài địa điểm thi.
Các giáo viên chủ nhiệm lớp mặc áo đỏ, hy vọng đám học sinh của mình có thể rực rỡ, gặp nhiều may mắn.
Vợ chồng Nghiêm Thế Hoa và Hàn Tố Vân cũng tới.
Nhân vật oai phong một cõi trong giới thương nghiệp thành phố S, hôm nay cũng không khác gì những bậc cha mẹ bình thường quan tâm tới con mình đi thi đại học.
Hàn Tố Vân mặc một bộ sườn xám màu đỏ, phần xẻ tà cao, ngụ ý “Kỳ khai đắc thắng”.
Trước khi Nghiêm Việt Sầm bước vào trường thi, bà ở bên ngoài hô to một câu “Con trai cố lên!”, rước lấy sự chú ý xung quanh mình.
Mỹ nhân trẻ trung như vậy, thế mà đã có con trai thi đại học.
Nghiêm Việt Sầm quay người lại, tay làm một động tác “Ok”, xoay người tiêu sái bước vào trường thi.
An Tĩnh giơ tay bàn tay thành hình cái loa đặt bên miệng hô to: “Nghiêm ca là nhất! Nghiêm ca đệ nhất!”
Bóng lưng tiêu sái của Nghiêm Việt Sầm hơi lảo đảo, xoay người lại lần nữa, lúc này chính là hơn cả một trái tim.
Thích Bạch Trà đứng ở phía sau đoàn người yên lặng quan sát: “Tiên sinh, em lại chua rồi.” Tình cảm của thiếu niên ngày nay thật tốt nha.
Kỳ Dạ lẳng lặng biến ra một cây kẹo que hình trái tim, đưa cho Thích Bạch Trà: “Ngọt.”
Thích Bạch Trà quay đầu đi: “Em không ăn.”
Kỳ Dạ nhướn mày: “Vậy anh đây rất có thể sẽ hôn em.”
Thích Bạch Trà nghe vậy: “Vậy thì em càng không thể ăn.”
Trong mắt Kỳ Dạ chứa đựng ý cười, duỗi tay nâng cằm Thích Bạch Trà, cúi đầu hôn một cái: “Muốn anh hôn cứ việc nói thẳng, vòng vo làm gì.”
“Đứng lớp xong lần này em sẽ từ chức.” Thích Bạch Trà nói.
Kỳ Dạ vui vẻ: “Cuối cùng cũng định toàn thân toàn tâm bầu bạn với anh sao?” Một năm nay tâm tư Thích Bạch Trà đều dành cho đám học sinh kia.
Thích Bạch Trà nói: “Tới thành phố B, đứa con mang vận khí của thế giới này đang ở đằng đó.”
Trong một thế giới có thể có rất nhiều người có vận khí cường thịnh, ví dụ như Nghiêm Việt Sầm.
Nhưng người mang vận khí mạnh nhất chỉ có một, chỉ khi vị mang đại vận khí chết đi mới có thể ra người người tiếp theo.
Người mang đại vận khí đủ để chống đỡ sự vận động của cả một thế giới, quan trọng nhất là, nếu người đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế giới sẽ sụp đổ.
Giống như Tư Mã Phục 2500 năm trước.
Lần đó còn may đã phát hiện kịp thời, không tạo thành tình huống không thể cứu vãn.
Hơn hai ngàn năm qua, người mang đại vận khí cũng sống vô cùng yên ổn, không xảy ra bất kỳ sai lầm gì, nhưng gần đây không yên ổn, cậu không thể không quan tâm.
Mặt Kỳ Dạ tối sầm: “Xem cái đứa mang vận khí kia làm gì?”
“Xem hắn có xảy ra chuyện hay không.” Thích Bạch Trà nhìn hắn, “Anh không cảm thấy gần đây đã xảy ra quá nhiều sự kiện dị thường sao? Em đã kiểm tra bên trong thế giới, thế giới của chúng ta không có vấn đề gì.
Có lẽ đã dị biến lớn nào đó xuất hiện trong thế giới, ảnh hưởng đến toàn bộ đại thế giới.”
Kỳ Dạ thở dài.
Đây là Trà Trà cuồng công việc của hắn, không sai đâu.
_
Ngày công bố kết quả thi đại học, cả nhà Nghiêm gia khẩn trương ngồi canh trước máy tính, nín thở chờ đợi.
Cuối cùng trong khoảnh khắc nhìn thấy thành tích, cả nhà đầu tiên là sững sờ một giây, sau đó tâm trạng bùng nổ mãnh liệt hú hét dữ dội.
“702 điểm, đứng nhất khối xã hội toàn tỉnh, con trai ơi, con là Trạng Nguyên tỉnh!” Hà Tố Vân lích động ôm chầm lấy Nghiêm Việt Sầm hoan hô, “Với chỉ số IQ này của mẹ sao lại sinh ra một đứa thông minh như con chứ!”
Nghiêm Thế Hoa kiêu hãnh nói: “Giống anh.” Năm đó ông cũng là học bá đấy nhá.
Nghiêm Việt Sầm bổ sung: “Còn có công lao của An Tĩnh nữa.”
“Anh đi gọi điện thoại phát thiệp mời.” Nghiêm Thế Hoa lập tức xoay người đi ra ngoài, “Tiệc rượu lần này nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo.”
“Tiệc rượu để ngày mai hẵng làm, em vào bếp nấu vài món.” Hàn Tố Vân hưng phấn nói, “Đêm nay em tự mình xuống bếp, khao Việt Sầm nhà mình.”
Nghiêm Việt Sầm thân là nhân vật chính ngược lại không kích động như cha mẹ mình, hắn cười cười nhìn cha mẹ hưng phấn bước ra cửa, tựa lưng vào ghế ngồi, tâm tình rất tốt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ấm áp, yên bình cùng năm tháng.
Hai năm qua hắn sống một cuộc sống mờ mịt mơ hồ, ngày ngày dày vò bản thân, cho rằng cuộc sống của hắn từ đó đã rơi vào bóng tối, không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nhưng hắn của hiện tại, gia đình hạnh phúc, học tập thành công, còn có bạn trai nhỏ đáng yêu bên cạnh.
Tất cả tựa như một giấc mơ.
“An Tĩnh, mục tiêu cuối cùng của chúng ta hoàn thành rồi.” Nghiêm Việt Sầm nói.
An Tĩnh trong đầu nói: “Ừm.”
“Anh rất cảm tạ thầy Thích.” Nghiêm Việt Sầm dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Cũng rất cảm ơn em.”
An Tĩnh ngượng ngùng nói: “Anh đừng đột nhiên phiến tình vậy chứ.”
Nghiêm Việt Sầm tiếp tục phiến tình: “Đám người ở thế giới các vì sao đó quả thực có mắt không tròng.
Bọn họ ném em đi, may ra còn có anh nhặt em về.”
An Tĩnh sửa đúng: “Rõ ràng là em tự rơi vào đầu anh!”
“Ừm, cảm ơn Tĩnh Tĩnh đã rơi vào đầu anh.” Nghiêm Việt Sầm cười cười, “Tĩnh Tĩnh có thể ra đây không? Anh muốn an tĩnh.”
An Tĩnh: “......” Biết ngay cái tên này sẽ bị lấy ra để chơi chữ mà.
Giây tiếp theo, thiếu niên tóc đen xuất hiện giữa không khí, bị Nghiêm Việt Sầm nhanh chóng ôm vào lòng.
“Mục tiêu cuối cùng đã hoàn thành, An Tĩnh thưởng cho anh cái gì vậy?” Nghiêm Việt Sầm rũ mắt nhìn cậu.
An Tĩnh khó xử nói: “Giáo trình của em đến thi đại học là kết thúc, hết sách bài tập cho anh làm rồi.”
“......”
“Vậy thì,” Nghiêm Việt Sầm cúi sát người, “Thưởng anh một nụ hôn đi.”
An Tĩnh ngẩn người, nhắm mắt lại, không cự tuyệt.
Vào buổi hoàng hôn của một năm trước, cũng khoảnh khắc này, cũng sắc trời ấy, một đồ vật gọi là hệ thống Học Bá từ trên trời giáng xuống, buộc định với linh hồn hắn.
Không hề truyền một dòng điện nào vào thân thể hắn, nhưng lại khiến linh hồn hắn vì thế mà chấn động.
Ánh hoàng hôn tràn vào qua ô kính cửa sổ sát đất.
Trái tim chàng thiếu niên như có dại sinh sôi.
Hắn từng chìm vào đêm tối, thấy một vầng thái dương rơi xuống từ bầu trời.
+++++++
Vâng.....!Chúng tôi lại bị nhét cẩu lương của các anh rồi T_T
Phần 4 kết cục hoàn mỹ với tềnh iu của đôi bạn trẻ đã xong xuôi:))))))
Và như chúng ta thấy đó:))) cẩu lương chỉ có tăng lên, không hề giảm xuống ạ:))))))
01/09/2021.
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Cuối cùng, Thích Bạch Trà không thu hồi hệ thống Học Bá, chỉ tróc hình phạt điện giật trên người hệ thống.
Đây là trang bị được cài đặt tự động ở mỗi hệ thống kể từ khi sản xuất.
Bắt đầu từ lúc An Tĩnh thay Nghiêm Việt Sầm chịu điện giật một lần, sau đó Nghiêm Việt Sầm mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều hoàn thành vượt mức, không cho nó có cơ hội kích phát.
Nhưng mục tiêu cuối cùng là thi đại học đạt Trạng Nguyên, trong tỉnh cao thủ nhiều như mây, cái này Nghiêm Việt Sầm không dám đảm bảo.
Hắn chung quy lại vẫn lo lắng nếu mình thi không tốt, An Tĩnh lại phải chịu điện giật một lần nữa, mang đến cho hắn một áp lực vô hình rất lớn.
Hiện tại Thích Bạch Trà đã thu hồi thiết bị trừng phạt, Nghiêm Việt Sầm vô cùng vui mừng, không ngừng cảm tạ Thích Bạch Trà, vui vẻ ôm chặt lấy An Tĩnh bên cạnh.
Thích Bạch Trà vô tình đuổi hai người họ ra khỏi văn phòng.
Trẫm mệt mỏi, ban quỳ đi.
Ở trường học ăn đủ cẩu lương, Thích Bạch Trà về đến nhà liền bổ nhào vào người Kỳ Dạ muốn ôm ôm.
Kỳ Dạ được Thích Bạch Trà nhiệt tình chào đón liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh, một tay tiếp lấy cái ôm của cậu bước vào phòng ngủ: “Sao vậy? Học sinh trong trường khiến em không vui à?”
Nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm lớp 12 rất nặng nề, năm nay Trà Trà rõ ràng bận rộn hơn rất nhiều.
Thích Bạch Trà nói: “Bị tình yêu của người trẻ tuổi khiến lòng em chua không chịu nổi.”
“Chúng ta cũng có một tình yêu ngọt ngào mà.” Kỳ Dạ buồn cười nói.
Thích Bạch Trà thở dài: “Nhưng tuổi tác hai ta không hề trẻ.”
“Ai bảo vậy?” Kỳ Dạ lập tức biến thành dáng vẻ thiếu niên mười mấy tuổi, “Có cần anh trẻ hơn chút nữa không?”
Thích Bạch Trà ghét bỏ nói: “Anh đây là giả vờ mềm mại, Tà Thần các hạ à.”
Kỳ Dạ lại biến trở về: “Em hâm mộ người khác làm cái gì? Sau này chúng ta còn có thể biến thành dáng vẻ mười mấy tuổi, trải qua một đoạn tình yêu vườn trường tuổi dậy thì cũng được.”
Thích Bạch Trà vỗ tay cho ý kiến của hắn: “Chúng ta còn có thể cùng nhau biến thành hai ông già tuổi 70 triển khai một đoạn tình yêu xế bòng chiều nữa.”
Kỳ Dạ ngốc ngốc thổi phồng: “Thật là một ý tưởng tuyệt vời.”
Thích Bạch Trà: “Tuyệt vời cái đầu anh.”
Kỳ Dạ câm miệng.
Thích Bạch Trà dứt khoát trôi chảy bắt đầu cởi quần áo: “Quả thực không có gì không vui cả, đêm nay thằng bé còn phải luyện đề chuẩn bị trận chiến thi đại học, nhưng chúng ta lại có thể sinh hoạt vợ chồng.”
Kỳ Dạ: “......” Xem ra hôm nay Trà Trà đã thực sự bị kích thích không hề nhẹ.
_
Sau khi ra khỏi văn phòng, Nghiêm Việt Sầm và An Tĩnh đã hoàn toàn làm rõ, trở thành bạn trai.
An Tĩnh còn cần một thân phận con người, Nghiêm Việt Sầm định nói với cha mẹ về tình hình thực tế.
Trải qua sự kiện nữ tu tu chân và mượn xác hoàn hồn, năng lực thừa nhận của tâm lý hai vợ chồng đã đạt tới đỉnh điểm, tiếp thu chuyện này rất dễ dàng.
Chỉ cần gia đình có thể bình an, con trai thích ai cũng không vấn đề gì hết.
Điều duy nhất Nghiêm Thế Hoa lo lắng, chính là thọ mệnh của hai người họ.
Đối với vấn đề này, An Tĩnh trả lời, hệ thống Học Bá bọn họ có thời hạn sử dụng là một trăm năm, nếu duy trì tu luyện định kỳ, có thể kéo dài sử dụng lên hai trăm năm.
Nhưng An Tĩnh không ở thế giới các vì sao, đương nhiên không thể duy trì tu luyện, một trăm năm là cực hạn.
Một trăm năm, cả đời người, cũng rất gần với khoảng thời gian này.
Nghiêm Việt Sầm nghe vậy nói: “Anh sợ rằng anh không thể sống đến một trăm tuổi.”
An Tĩnh nói: “Nếu anh không thể sống đến thời gian đó, em khởi động chương trình tự hủy là được.”
Nghiêm Việt Sầm nắm chặt tay cậu.
Còn một vấn đề nữa, ngoại hình của hệ thống không già đi.
Theo dòng chảy thời gian, hai người họ cùng nhau đi ra ngoài sẽ bị cho rằng là anh em, cha con, ông cháu…… Nhưng bọn họ tin rằng, tình yêu sẽ không bởi vậy mà biến chất.
“Nếu hai đứa nó có thể khắc phục trở ngại về thời gian và dung nhan, đến chết vẫn còn yêu nhau.” Thích Bạch Trà nói, “Em sẽ đề cử với Chủ Thần đại nhân để linh hồn của Nghiêm Việt Sầm sau khi chết trở thành thần sử, An Tĩnh cũng trở thành hệ thống Chủ Thần của ngài ấy.”
Phần lớn thần sử đều được hệ thống Chủ Thần chọn lựa ngẫu nhiên giữa đại thế giới, đương nhiên thần minh cũng có thể tiến cử.
Điều kiện chỉ cần một, linh hồn đó phải thuần trắng thiện lương.
Kỳ Dạ nói: “Em vẫn luôn nhọc lòng vì người khác như vậy.”
“Anh đã từng gặp qua nhiều linh hồn tà ác đến vậy, không cảm thấy linh hồn thuần trắng rất đáng quý sao?” Thích Bạch Trà mỉm cười, “Tình yêu thuần khiết cũng rất đáng quý, xứng là một đôi.”
Kỳ Dạ nói: “Em đó, mang danh Tuyết Thần, còn thêm cả chúa cứu thế, người mai mối nữa.”
“Vậy còn anh? Tiên sinh.” Thích Bạch Trà liếc hắn, “Mang danh Tà Thần, người làm việc tốt, lộng trái tim em.”
“Anh làm việc tốt hồi nào?” Kỳ Dạ tò mò hỏi.
“Anh không giúp đỡ những kẻ xấu, còn việc tốt nào hơn thế nữa.”
Kỳ Dạ: Lời này cứ như đang mắng hắn vậy.
Hắn u oán nói: “Tốt hay không tốt anh không biết, anh chỉ lo lắng cho em.
Cả ngày em phải bận rộn bôn ba hết việc này đến việc kia, cũng không có thời gian ở cạnh anh……”
“Đấy mà là anh lo lắng cho em hả? Thích Bạch Trà cong đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, đó là trong lòng anh muốn thao em.”
Kỳ Dạ: “......”
Cứu mạng, Trà Trà của hắn không thể dâm đãng như vậy được.
Hình như kể từ khi hai thần minh thẳng thắn thừa nhận thân phận, Trà Trà càng ngày càng thả bay chính mình.
Đó là lẽ tự nhiên.
Ban đầu Thích Bạch Trà nghĩ rằng, tiên sinh chỉ có một đời này, ngắn ngủi một trăm năm, cậu đương nhiên muốn đem hết sự dịu dàng của cuộc đời dành cho tiên sinh.
Nhưng bây giờ…… Nào, giả dối tiếp đi, dù sao thời gian cũng có nhiều vô cùng.
Kỳ Dạ nghiêm túc nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy, anh đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thích Bạch Trà cong môi, ném cho hắn một câu.
“Ra vẻ đạo mạo.”
_
Đếm ngược từng ngày, cuối cùng con số cũng trở về 0.
Một ngày cuối cùng tại trường học trước khi thi, đám học sinh kích động ôm tạm biệt nhau.
Xé sách xé sách, hoan hô hoan hô, các bạn học toàn lớp cởi đồng phục tung tăng khắp nơi, lúc quay về trên áo đã tràn ngập tên các bạn học.
Còn có không ít học sinh tỏ vẻ không thể buông tha Thích Bạch Trà.
“Thầy Thích ơi, bọn em luyến tiếc thầy lắm, lên đại học có thể tìm đâu ra một giáo viên đẹp như thầy chứ!”
“Không gặp được thầy Thích chính là sai lầm cả đời, gặp thầy Thích rồi cũng là sai lầm cả đời, em cảm thấy sau này em tìm bạn trai đều sẽ dựa theo tiêu chuẩn của thầy Thích, thấp hơn thì không ổn tẹo nào.”
“Vậy thì e rằng đời này cậu ế sưng ế xỉa rồi ha ha ha ha ha……”
“Vương Hiên Vũ! Cậu đừng có mà chạy!”
Đám học sinh nô đùa đuổi bắt nhau, Thích Bạch Trà đứng trên bục giảng lắc đầu cười khẽ, lấy điện thoại chụp lại một màn này, lưu lại hình ảnh của một thời thanh xuân.
_
Ngày thi đại học, khu vực xung quanh trường thi cấm bóp còi, tất cả đều nhường đường cho kỳ thi đại học.
Phụ huynh đưa con em đi thi dưới cái nắng hè mặt trời chói chang, chờ mấy tiếng đồng hồ ngoài địa điểm thi.
Các giáo viên chủ nhiệm lớp mặc áo đỏ, hy vọng đám học sinh của mình có thể rực rỡ, gặp nhiều may mắn.
Vợ chồng Nghiêm Thế Hoa và Hàn Tố Vân cũng tới.
Nhân vật oai phong một cõi trong giới thương nghiệp thành phố S, hôm nay cũng không khác gì những bậc cha mẹ bình thường quan tâm tới con mình đi thi đại học.
Hàn Tố Vân mặc một bộ sườn xám màu đỏ, phần xẻ tà cao, ngụ ý “Kỳ khai đắc thắng”.
Trước khi Nghiêm Việt Sầm bước vào trường thi, bà ở bên ngoài hô to một câu “Con trai cố lên!”, rước lấy sự chú ý xung quanh mình.
Mỹ nhân trẻ trung như vậy, thế mà đã có con trai thi đại học.
Nghiêm Việt Sầm quay người lại, tay làm một động tác “Ok”, xoay người tiêu sái bước vào trường thi.
An Tĩnh giơ tay bàn tay thành hình cái loa đặt bên miệng hô to: “Nghiêm ca là nhất! Nghiêm ca đệ nhất!”
Bóng lưng tiêu sái của Nghiêm Việt Sầm hơi lảo đảo, xoay người lại lần nữa, lúc này chính là hơn cả một trái tim.
Thích Bạch Trà đứng ở phía sau đoàn người yên lặng quan sát: “Tiên sinh, em lại chua rồi.” Tình cảm của thiếu niên ngày nay thật tốt nha.
Kỳ Dạ lẳng lặng biến ra một cây kẹo que hình trái tim, đưa cho Thích Bạch Trà: “Ngọt.”
Thích Bạch Trà quay đầu đi: “Em không ăn.”
Kỳ Dạ nhướn mày: “Vậy anh đây rất có thể sẽ hôn em.”
Thích Bạch Trà nghe vậy: “Vậy thì em càng không thể ăn.”
Trong mắt Kỳ Dạ chứa đựng ý cười, duỗi tay nâng cằm Thích Bạch Trà, cúi đầu hôn một cái: “Muốn anh hôn cứ việc nói thẳng, vòng vo làm gì.”
“Đứng lớp xong lần này em sẽ từ chức.” Thích Bạch Trà nói.
Kỳ Dạ vui vẻ: “Cuối cùng cũng định toàn thân toàn tâm bầu bạn với anh sao?” Một năm nay tâm tư Thích Bạch Trà đều dành cho đám học sinh kia.
Thích Bạch Trà nói: “Tới thành phố B, đứa con mang vận khí của thế giới này đang ở đằng đó.”
Trong một thế giới có thể có rất nhiều người có vận khí cường thịnh, ví dụ như Nghiêm Việt Sầm.
Nhưng người mang vận khí mạnh nhất chỉ có một, chỉ khi vị mang đại vận khí chết đi mới có thể ra người người tiếp theo.
Người mang đại vận khí đủ để chống đỡ sự vận động của cả một thế giới, quan trọng nhất là, nếu người đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế giới sẽ sụp đổ.
Giống như Tư Mã Phục 2500 năm trước.
Lần đó còn may đã phát hiện kịp thời, không tạo thành tình huống không thể cứu vãn.
Hơn hai ngàn năm qua, người mang đại vận khí cũng sống vô cùng yên ổn, không xảy ra bất kỳ sai lầm gì, nhưng gần đây không yên ổn, cậu không thể không quan tâm.
Mặt Kỳ Dạ tối sầm: “Xem cái đứa mang vận khí kia làm gì?”
“Xem hắn có xảy ra chuyện hay không.” Thích Bạch Trà nhìn hắn, “Anh không cảm thấy gần đây đã xảy ra quá nhiều sự kiện dị thường sao? Em đã kiểm tra bên trong thế giới, thế giới của chúng ta không có vấn đề gì.
Có lẽ đã dị biến lớn nào đó xuất hiện trong thế giới, ảnh hưởng đến toàn bộ đại thế giới.”
Kỳ Dạ thở dài.
Đây là Trà Trà cuồng công việc của hắn, không sai đâu.
_
Ngày công bố kết quả thi đại học, cả nhà Nghiêm gia khẩn trương ngồi canh trước máy tính, nín thở chờ đợi.
Cuối cùng trong khoảnh khắc nhìn thấy thành tích, cả nhà đầu tiên là sững sờ một giây, sau đó tâm trạng bùng nổ mãnh liệt hú hét dữ dội.
“702 điểm, đứng nhất khối xã hội toàn tỉnh, con trai ơi, con là Trạng Nguyên tỉnh!” Hà Tố Vân lích động ôm chầm lấy Nghiêm Việt Sầm hoan hô, “Với chỉ số IQ này của mẹ sao lại sinh ra một đứa thông minh như con chứ!”
Nghiêm Thế Hoa kiêu hãnh nói: “Giống anh.” Năm đó ông cũng là học bá đấy nhá.
Nghiêm Việt Sầm bổ sung: “Còn có công lao của An Tĩnh nữa.”
“Anh đi gọi điện thoại phát thiệp mời.” Nghiêm Thế Hoa lập tức xoay người đi ra ngoài, “Tiệc rượu lần này nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo.”
“Tiệc rượu để ngày mai hẵng làm, em vào bếp nấu vài món.” Hàn Tố Vân hưng phấn nói, “Đêm nay em tự mình xuống bếp, khao Việt Sầm nhà mình.”
Nghiêm Việt Sầm thân là nhân vật chính ngược lại không kích động như cha mẹ mình, hắn cười cười nhìn cha mẹ hưng phấn bước ra cửa, tựa lưng vào ghế ngồi, tâm tình rất tốt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ấm áp, yên bình cùng năm tháng.
Hai năm qua hắn sống một cuộc sống mờ mịt mơ hồ, ngày ngày dày vò bản thân, cho rằng cuộc sống của hắn từ đó đã rơi vào bóng tối, không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nhưng hắn của hiện tại, gia đình hạnh phúc, học tập thành công, còn có bạn trai nhỏ đáng yêu bên cạnh.
Tất cả tựa như một giấc mơ.
“An Tĩnh, mục tiêu cuối cùng của chúng ta hoàn thành rồi.” Nghiêm Việt Sầm nói.
An Tĩnh trong đầu nói: “Ừm.”
“Anh rất cảm tạ thầy Thích.” Nghiêm Việt Sầm dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Cũng rất cảm ơn em.”
An Tĩnh ngượng ngùng nói: “Anh đừng đột nhiên phiến tình vậy chứ.”
Nghiêm Việt Sầm tiếp tục phiến tình: “Đám người ở thế giới các vì sao đó quả thực có mắt không tròng.
Bọn họ ném em đi, may ra còn có anh nhặt em về.”
An Tĩnh sửa đúng: “Rõ ràng là em tự rơi vào đầu anh!”
“Ừm, cảm ơn Tĩnh Tĩnh đã rơi vào đầu anh.” Nghiêm Việt Sầm cười cười, “Tĩnh Tĩnh có thể ra đây không? Anh muốn an tĩnh.”
An Tĩnh: “......” Biết ngay cái tên này sẽ bị lấy ra để chơi chữ mà.
Giây tiếp theo, thiếu niên tóc đen xuất hiện giữa không khí, bị Nghiêm Việt Sầm nhanh chóng ôm vào lòng.
“Mục tiêu cuối cùng đã hoàn thành, An Tĩnh thưởng cho anh cái gì vậy?” Nghiêm Việt Sầm rũ mắt nhìn cậu.
An Tĩnh khó xử nói: “Giáo trình của em đến thi đại học là kết thúc, hết sách bài tập cho anh làm rồi.”
“......”
“Vậy thì,” Nghiêm Việt Sầm cúi sát người, “Thưởng anh một nụ hôn đi.”
An Tĩnh ngẩn người, nhắm mắt lại, không cự tuyệt.
Vào buổi hoàng hôn của một năm trước, cũng khoảnh khắc này, cũng sắc trời ấy, một đồ vật gọi là hệ thống Học Bá từ trên trời giáng xuống, buộc định với linh hồn hắn.
Không hề truyền một dòng điện nào vào thân thể hắn, nhưng lại khiến linh hồn hắn vì thế mà chấn động.
Ánh hoàng hôn tràn vào qua ô kính cửa sổ sát đất.
Trái tim chàng thiếu niên như có dại sinh sôi.
Hắn từng chìm vào đêm tối, thấy một vầng thái dương rơi xuống từ bầu trời.
+++++++
Vâng.....!Chúng tôi lại bị nhét cẩu lương của các anh rồi T_T
Phần 4 kết cục hoàn mỹ với tềnh iu của đôi bạn trẻ đã xong xuôi:))))))
Và như chúng ta thấy đó:))) cẩu lương chỉ có tăng lên, không hề giảm xuống ạ:))))))
01/09/2021.
Danh sách chương