Ta nghĩ đó chắc hẳn là yêu

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Thích Bạch Trà trả hết nợ, chuyên tâm hưởng dụng chiến lợi phẩm được trao đổi bằng thân thể mình - di động.

Cả ngày ở trong thần điện không được ra ngoài, Thích Bạch Trà rảnh rỗi đến phát hoảng, cậu chọn lựa sách điện tử để gϊếŧ thời gian.

Kỳ Dạ ngồi ở một bên, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn tức giận quay đầu đi, không nói chuyện.

Vốn dĩ hắn đại phát từ bi ở lại đây, thiếu niên sẽ sáp qua nói chuyện với hắn, bây giờ Thích Bạch Trà đã hoàn toàn say mê với điện thoại di động, không quan tâm đến hắn nữa.

Tà Thần đại nhân bị bỏ rơi không vui chút nào.

Loài người có một câu nói quả nhiên không sai - khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chính là khi chúng ta mặt đối mặt, nhưng ngươi lại chơi điện thoại.

Kỳ Dạ nhịn xuống xúc động muốn ném phăng điện thoại, sợ lát nữa chính mình lại xuống tay đánh tan tàn hồn của hung thú thượng cổ.

Hắn thật ngốc, ở lại đây nhìn sủng vật chơi điện thoại làm cái gì? Hắn rảnh lắm sao.

"Giúp em lấy chút trái cây về đi." Thích Bạch Trà không cả ngẩng đầu lên, nói.

Kỳ Dạ: ". . . . . ."

Phản rồi, sủng vật coi mình là chủ nhân của thần điện luôn rồi.

Kỳ Dạ cảm thấy bản thân hắn giống như một thần hầu vậy.

Kỳ Dạ thốt ra câu cửa miệng muôn thuở: "Ngươi chẳng qua chỉ là sủng vật--" Đâu ra lắm yêu cầu như vậy? Thích Bạch Trà ngước mắt liếc qua đây: "Sủng vật chẳng phải là để sủng sao?"

Kỳ Dạ khiếp sợ: Cậu ta lại còn kiêu ngạo?

Một vị thần sao có thể yên tâm thoải mái làm một sủng vật. Chẳng phải thần minh hoá thân từ thanh khí không nên rước lấy nhục nhã, giữ vững tôn nghiêm của bản thân đến cùng sao?

"Nhưng ngươi không cần ăn gì cả." Kỳ Dạ cảm thấy không thể chiều cậu thế này được nữa.

"Nhưng em thích mà." Thích Bạch Trà uỷ khuất, "Anh làm chủ nhân kiểu gì vậy, nuôi sủng vật mà cũng không cho ăn, không cảm thấy quá đáng lắm sao?"

Kỳ Dạ: "Ta......"

Thích Bạch Trà lại ảm đảm thương thân: "Đương nhiên nếu anh nuôi em chỉ vì muốn ngược đãi sủng vật, thoả mãn kɦoáı ƈảʍ biếи ŧɦái của anh, em cũng không còn gì để nói nữa." Cậu ám chỉ nhìn nhìn xiềng xích trên cổ tay.

Kỳ Dạ: "Ngươi......"

Kỳ Dạ cuốn theo tức giận đầy mình lại chạy đi lần nữa.

_

Tà Thần đại nhân giận dữ chạy tới đại trận thiên nhiên triệu hồi tàn hồn hung thú phát tiết một phen, sau đó lại xụ mặt đi sưu tập trái cây cho Thích Bạch Trà.

Trái cây có rất nhiều chủng loại, bởi vì không biết Thích Bạch Trà thích ăn loại nào, hắn dứt khoát lấy mỗi loại một phần mang về.

Thời điểm khi giải phóng ra khỏi phạm vi, một đống trái cây loè loè loẹt loẹt chất đầy toàn bộ thần điện.

Trong chốc lát, chỉ còn mỗi chiếc giường là nơi dung thân.

Kỳ Dạ hung tợn nói: "Ăn! Không ăn xong không được dừng lại."

Chẳng phải muốn ăn à, ăn một lần cho đủ luôn đi.

"Được rồi." Thích Bạch Trà tự nhiên nói, "Giúp em lột vỏ nho xuống đi."

Kỳ Dạ: "Ngươi không có tay à?"

Thích Bạch Trà nâng cổ tay lên: "Dây xích này nặng lắm."

Kỳ Dạ: "Nó còn nhẹ hơn cả quần áo ngươi đấy."

"Ồ." Thích Bạch Trà nói, "Dù sao thì em cũng yếu ớt chẳng còn sức lực nữa rồi."

Kỳ Dạ: ". . . . . ."

Để Thích Bạch Trà no căng, Kỳ Dạ bắt đầu cẩn thận lột vỏ nho, lột vỏ chuối, gọt vỏ táo, bỏ hạt dưa hấu..... cho Thích Bạch Trà.

Cuối cùng cũng không thể khiến Thích Bạch Trà ăn hết được toàn bộ, bởi vì Kỳ Dạ mệt mỏi, không làm nữa.

Rốt cuộc đây là đang tra tấn Thích Bạch Trà hay tra tấn chính hắn chứ.

Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, tiên sinh hôm nay hình như ngốc hơn một chút rồi.

Thần căn bản không có cảm giác ăn no, tước vỏ trái cây cũng có thể trực tiếp dùng một thao tác là gọn, cần gì phải tự tay làm lấy.

Yêu đương quả thực là một quá trình mài mòn trí tuệ.

Thích Bạch Trà: "Lại giúp em......"

"Không giúp!" Kỳ Dạ phản ứng gay gắt.

Hắn lột mệt lắm rồi!

Thích Bạch Trà giơ điện thoại lên: "Lại giúp em sạc điện thoại với, điện thoại hết pin rồi."

Kỳ Dạ: ". . . . . ."

Kỳ Dạ lục lọi trong phạm vi lôi ra được một viên lôi điện châu đặt trên đầu giường, cái này có thể làm pin điện thoại luôn ở trạng thái no.

Thần khí có thể so ngang hàng với công nghệ đen (*).

(*) công nghệ đen: khoa học công nghệ với các sản phẩm vượt xa phạm vi của con người ngày nay, thiếu cơ sở khoa học trong thực tại và vi phạm các quy tắc tự nhiên.

Thích Bạch Trà mỹ mãn: "Cảm ơn."

Kỳ Dạ: ". . . . . Không có gì."

_

Tà tính của Kỳ Dạ cứ cách một đoạn thời gian lại sẽ ngóc đầu dậy, không thể không thường xuyên đánh tàn hồn hung thú để phát hoả, sau đó lại tìm tới Thích Bạch Trà để làm dịu, khắc chế du͙ƈ vọиɠ huỷ diệt bên ngoài và khuynh hướng tự huỷ hoại bản thân.

Mỗi đợt trị liệu qua đi có thể ổn định một khoảng thời gian ngắn, sau đó tà tính lại sẽ dần không áp chế được, du͙ƈ vọиɠ thô bạo lại xuất hiện lần nữa.

Nói cho cùng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sao có thể áp chế một cách dễ dàng như vậy.

Mỗi lần cảm nhận được lệ khí dưới đáy lòng mình nặng thêm, Kỳ Dạ đều sẽ kịp thời rời khỏi thần điện, hạ phàm đi tìm tàn hồn hung thú để phát tiết.

Hắn không thể trút toàn bộ bạo ngược ấy lên người Thích Bạch Trà.

Nhưng ngày đó lại bất ngờ xảy đến.

Nói về kỹ thuật của Kỳ Dạ, vẫn luôn không hề có tiến bộ.

Hắn không học hỏi, có thể làm gì được chứ.

Cũng may thần lực của Thích Bạch Trà tuy yếu ớt, nhưng độ kiên cường dẻo dai của cơ thể vẫn còn đó, không tới mức đau đến chết đi sống lại, chẳng qua chỉ vẫn không thể thoải mái như trước kia.

Trước kia, tiên sinh nhà cậu luyện được kỹ thuật tốt đến bất ngờ!

Mang cả hai ra so sánh với nhau, Thích Bạch Trà vẫn thực sự không quen được điểm này ở Kỳ Dạ của hiện tại.

Kém lắm ấy.

Đáng ghét vô cùng.

Có một lần đang lúc nồng nàn, Thích Bạch Trà vô thức gọi một tiếng theo thói quen hồi trước: "Tiên sinh......"

Một tiếng ấy giống như một chậu nước đá lạnh băng dội tắt ngọn lửa trong người Kỳ Dạ.

Kỳ Dạ nắm chặt cằm cậu, trong mắt là sự phẫn nộ không hề che giấu: "Ngươi còn nghĩ tới hắn?"

Ở dưới thân hắn lại thốt ra xưng hô với một người đàn ông khác, tốt lắm.

Thích Bạch Trà bị trêu chọc đến khó chịu, không thể bảo trì tỉnh táo hoàn toàn, trả lời lại theo bản năng tuần hoàn: "Đương nhiên, không nghĩ đến tiên sinh, còn có thể nghĩ đến ai?"

Ánh mắt Kỳ Dạ lạnh xuống.

Tự dưng mất hết hứng thú.

Đi kèm với sự phẫn nộ của hắn còn có một loại cảm giác thất bại không gì sánh kịp.

Trước kia hắn coi thiếu niên thành sủng vật, thành công cụ hình thần để áp chế tà tính vốn có của hắn, không vui khi nghe thấy thiếu niên gọi tên người khác, hắn cũng chỉ cho rằng đó là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đang rục rịch quấy phá.

Nhưng lúc này khi nghe thiếu niên ấy còn nhớ thương người khác, Kỳ Dạ đột nhiên ghen ghét đến điên cuồng.

Phó Minh Dã có gì tốt? Đến nỗi cậu ta vẫn nhớ mãi không quên một tên nhân loại hèn mọn đáng khinh ấy?

Mấy ngày gần đây chỉ gặp dịp thì chơi, không thèm đeo lên lớp nguỵ trang trước sự cưỡng bách của hắn, nhẫn nhịn vất vả lắm rồi chăng.

Tuyết Thần yêu kẻ phàm nhân kia, trong lòng chắc chắn rất hận hắn, còn phải lá mặt lá trái với hắn.

Sắc mặt Kỳ Dạ âm u bất định, đáy lòng còn ẩn ẩn một tia uỷ khuất.

Vì sao vẫn còn nghĩ đến người khác?

Ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao?

Ngươi muốn cái gì ta cũng đều tìm cho ngươi, còn hạ mình làm chân chạy vặt lột vỏ trái cây cho ngươi.

Mỗi ngày ta đều phải tìm đến đám hung thú xấu xí cay mắt nhất thế gian kia để đánh nhau vì không muốn tổn thương ngươi.

Ngươi vì sao...... không thích ta.

Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập ghen ghét và chua xót, gấp bội lần so với trước kia.

Vì yêu thương và quan tâm nên mới có thể ngoan ngoãn phục tùng, mới có thể không cam lòng đố kỵ.

Kỳ Dạ đột nhiên ý thức được, hình như hắn thích thượng Tuyết Thần.

Tà Thần đại nhân rất không muốn thừa nhận.

Tôn quý kiêu ngạo như hắn, mới sẽ không thừa nhận rằng hắn thích thượng một thần minh trong lòng đều ngập tràn hình ảnh của người khác.

Quá mất mặt.

Tà tính bị áp chế nhận thấy ác niệm cuồn cuộn lúc này của Tà Thần, lập tức ngo ngoé rục rịch dâng lên. Cảm xúc mặt trái của Tà Thần càng nhiều, tà tính càng khó áp chế, hiện tại trên người Kỳ Dạ tất cả đều là cảm xúc mặt trái.

"Nghĩ thì cứ nghĩ đi." Hai tròng mắt Kỳ Dạ trầm như bóng đêm, nhàn nhạt nói, "Dù sao ta cũng không muốn lấy lòng ngươi."

Thích Bạch Trà mở mắt, tỉnh táo lại, vẻ mặt khó hiểu.

Cậu chỉ đang muốn hỏi vì sao không tiếp tục thôi mà.

Nhóm lên một ngọn lửa rồi lại dừng ngay giữa chừng là một hành vi rất thiếu đạo đức.

Kỳ Dạ hoàn toàn đắm chìm vào vở diễn tình yêu bi kịch muốn yêu mà không được do chính mình tự bổ não, hắn quật cường nói: "Ta cũng chỉ cảm thấy tư vị của ngươi không tồi, là thần minh tốt nhất mà ta từng ngủ qua, nên mới ngủ nhiều thêm vài lần, không phải ý không phải ngươi là không được."

Thích Bạch Trà nheo mắt: "Ồ? Anh còn ngủ với ai nữa?"

Bản lĩnh lớn lắm, câu này mà cũng dám bịa, bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ à?

Kỳ Dạ mở miệng bịa tiếp: "Không biết, rất nhiều, ta đều không nhớ rõ tên bọn họ."

Thích Bạch Trà cười nhạo: "Có kinh nghiệm như vậy, sao còn sống tệ thế?"

Kỳ Dạ vừa nghe xong liền muốn bùng nổ, trong đôi mắt ẩn chứa mưa gió sắp ập tới: "Ngươi đừng đem ta ra so sánh với hắn!" Quanh đi quẩn lại chẳng phải vẫn muốn khen Phó Minh Dã sao, nghĩ đến thiếu niên đã từng thuộc về một gã đàn ông khác, Kỳ Dạ lập tức sôi máu, lệ khí ở đáy mắt dày đặc.

Tà tính đã hoàn toàn áp đảo lý trí.

Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.

Hành chết thiếu niên ấy ở trên giường, trái tim kia ngừng đập rồi sẽ không bao giờ nghĩ đến kẻ khác nữa, cái miệng đó sẽ vĩnh viễn khép lại không bao giờ có thể thốt ra những lời làm hắn tức giận nữa.

Vẻ mặt Thích Bạch Trà hơi ngưng lại, nhận thấy trạng thái của Kỳ Dạ lúc này không đúng lắm.

"Kỳ Dạ, anh sao vậy......" Thích Bạch Trà còn chưa dứt lời, bả vai liền truyền đến một trận đau đớn.

Kỳ Dạ cắn cậu.

Rất sâu, một dấu răng đánh dấu chủ quyền, tơ máu ẩn ẩn nổi lên.

Vệt máu ấy dường như càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới du͙ƈ vọиɠ khát máu của Kỳ Dạ.

Thích Bạch Trà bị đau, vẻ mặt lạnh lẽo: "Đi xuống!"

Kỳ Dạ đã bị tà tính khống chế hoàn toàn sao có thể nghe lời cậu, trong đầu đầy ắp tiếng gào thét, chiếm hữu cậu ta, tra tấn cậu ta, gϊếŧ chết cậu ta.

Thích Bạch Trà lúc này mới biết được trước đó Kỳ Dạ đã thủ hạ lưu tình đến mức nào.

Kỳ Dạ đã hoàn toàn phát điên căn bản không phải người mà cậu có thể chống đỡ được.

"Kỳ Dạ, anh tỉnh lại đi!" Thích Bạch Trà cắn răng, "Anh sẽ hối hận đấy."

Đôi mắt của vị thần minh trên người cậu vẫn tối đen, vốn dĩ không nghe lọt.

Thích Bạch Trà nhíu mày.

Thực sự muốn hành chết cậu à......

Cậu chết thì chết, nhưng khi tiên sinh tỉnh táo lại sợ rằng sẽ nổi điên. Đó mới là khủng bố thật sự, cũng là thứ Thích Bạch Trà không muốn nhìn thấy.

"Quên đi, có nói gì anh cũng không nghe." Thích Bạch Trà từ bỏ ý định đánh thức Kỳ Dạ, khẽ thở dài, "Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ. Để em nói vài câu di ngôn."

"Xuống tay nhẹ chút nha, em sợ đau."

"Em yêu anh." Cậu nhắm mắt mỉm cười, "Tà Thần tiên sinh."

Động tác của Kỳ Dạ bỗng khựng lại.

Đôi con ngươi trầm đục hiện lên một tia giãy giụa.

Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên tóc dài trắng tuyết, đẹp đến chấn động hồn phách, mờ mịt chớp mắt một cái, lòng bàn tay chợt ngưng tụ một luồng hắc khí, không chút do dự đánh vào người mình.

Sau đó ngã sang một bên.

Thích Bạch Trà sững sờ.

Đưa tay ngăn lại khoé mắt hơi ướŧ áŧ.

Tiên sinh của cậu vẫn không nỡ thực sự tổn thương cậu.

Thích Bạch Trà kéo thân thể mệt mỏi lên, nhìn Kỳ Dạ thật lâu.

Cậu cúi người hôn hôn trán Kỳ Dạ.

"Chừng nào anh mới có thể nhớ lại em đây? Tiên sinh."

_

Lúc Kỳ Dạ tỉnh dậy, đối diện với hắn là một đôi mắt tuyết trong trẻo xinh đẹp.

Thiếu niên rũ mắt chăm chú nhìn hắn, mái tóc dài như thác nước, môi hồng răng trắng, tinh tế vô song.

Tựa như một giấc mơ.

Có điều dáng vẻ của thiếu niên khiến ai nhìn vào cũng phải kinh ngạc. Khuôn mặt tái nhợt, khoé mắt ửng đỏ, cứ như vừa bị ông trời uỷ khuất.

Trong lòng Kỳ Dạ run lên: "Trà Trà."

Sau đó hắn thấy thiếu niên hơi giật mình, nước mắt từ khoé mắt lăn xuống.

Thích Bạch Trà hỏi: "Anh nhớ ra rồi."

Trong một quãng thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Kỳ Dạ thốt ra cái tên này.

Kỳ Dạ do dự: "Nhớ ra cái gì cơ?"

Hẳn chỉ là...... đột nhiên rất muốn gọi tên thiếu niên ấy.

". . . . . ." Thích Bạch Trà mặt không cảm xúc, "Nhớ lại việc vô liêm sỉ anh đã làm."

"Ngươi...... đau lắm sao?" Kỳ Dạ có chút lo lắng. Hắn nhớ rõ hình như hắn không ngăn được tà tính.

Không ngăn được tà tính, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Còn tốt lắm, so ra vẫn kém quyết tâm tự hại bản thân của Tà Thần các hạ." Kỳ Dạ tự đánh mình một chưởng đó nhất định sẽ đau hơn cậu rất nhiều.

Kỳ Dạ lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu: "Xin lỗi."

Thích Bạch Trà hiếm lạ nói: "Tà Thần các hạ cao ngạo vậy mà chịu cúi đầu xin lỗi với em?"

"Là ta không khống chế được tà tính, về sau sẽ không như vậy nữa." Kỳ Dạ giống như một đứa nhỏ làm chuyện sai nhỏ giọng giải thích, "Thời điểm tà tính của ta phóng thích không giống bình thường cho lắm......"

"Có gì không giống nhau, kỹ thuật cũng không tốt lên được." Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói, "Lại còn kém hơn."

Kỳ Dạ: ". . . . . ." Có thể đừng đề cập đến cái này hay không.

"Nhưng thật ra Tà Thần các hạ tình nguyên đánh ngất chính mình cũng không muốn hại em." Thích Bạch Trà nhìn cậu, trong mắt bỗng ẩn chút ý cười, "Liệu có phải anh...... thích em?"

"Mới không phải." Kỳ Dạ phủ nhận.

Một khoảng lặng qua đi.

Giọng nói của Kỳ Dạ lại khẽ vang lên.

"Ta nghĩ đó chắc hẳn là yêu."

_

Không biết có phải xuất phát từ lòng áy náy hay không, Kỳ Dạ mở khoá xiềng xích trên người Thích Bạch Trà, nhưng phạm vi hoạt động vẫn chỉ nằm thuộc phạm vi trong thần điện.

Tình yêu của Tà Thần, đương nhiên sẽ mang theo cố chấp và giam cầm.

Thích Bạch Trà không quá để ý vấn đề này, cậu thích một tin tốt khác hơn chính là -- Kỳ Dạ cuối cùng cũng biết khiêm tốn hiếu học.

Bởi nhiều lần Thích Bạch Trà lặp đi lặp lại chê hắn kém, hắn quyết định muốn rửa mối nhục xưa.

Tà Thần đại nhân lần thứ hai bước lên con đường cầu học, hiệu quả rõ rệt.

Ngoại trừ Kỳ Dạ vẫn chưa thể khôi phục ký ức, Thích Bạch Trà cảm thấy cuộc sống này cũng không có gì không tốt.

Tiên sinh lại yêu cậu, kỹ thuật cũng tăng lên, trừ bỏ ký ức thiếu hụt về bốn năm trước, tính tình thêm chút trẻ con, còn lại vẫn như thường.

Mối tai hoạ ngầm lớn nhất chính là Lê Tẫn đã biến mất từ lâu.

_

Kỳ Dạ thỉnh thoảng vẫn phải hạ phàm đánh hung thú, áp chế tà tính.

Ngày tháng trôi qua yên bình.

Cho đến một ngày, khi hắn đang ở vách núi, chợt nghe thấy một giọng nói rất mỏng truyền đến từ sau lưng.

"Ngươi thật biết hưởng thụ đấy chứ."

Kỳ Dạ xoay người, nhìn thấy một người thần bí chùm áo đen từ đầu tới chân, mũ choàng che đi đôi mắt, lộ ra nửa khuôn mặt dưới tương đối hoàn mỹ.

Kỳ Dạ dừng chân: "Ngươi là ai?"

Thanh niên áo đen không đáp lại, tuỳ tay ném nửa viên thần cách cho hắn.

"Dung hợp nó, ngươi sẽ nhớ ra tất cả."

+++++++

Giờ bớt nguy rồi đây :(((((

28/09/2021

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️🅰️d của chính chủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện