Đây là sự dịu dàng của thần đối với thế giới này
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Trong lòng Ngụy Tùng Nam lộp bộp một cái, khẩn trương nuốt nước bọt.
Cậu ta không biết Cục Quản Lý Thời Không là thứ gì, nhưng bản thân là người dị thế xuyên nhanh, rất khó để không nghi ngờ lời nói của thanh niên này chứng tỏ anh ta biết điều gì đó.
Không thể nào? Thân phận người xuyên nhanh là chỗ dựa duy nhất của cậu ta, cũng là bí mật lớn nhất. Ngụy Tùng Nam có thể mang theo cảm giác ngồi tít trêи cao với khả năng vượt trội hơn cả thế giới nhìn bao quát tất cả người dân bản địa của thế gian, cảm thấy chính mình là sự tồn tại không gì sánh được, toàn bộ đều nhờ cậy vào tầng thân phận này.
Ở thế giới của chính cậu ta, cậu ta cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Hiện tại thân phận quan trọng này có thể đã bị người khác liếc mắt nhìn thấu, Ngụy Tùng Nam sao có thể không hoảng hốt.
"Cục Quản Lý Thời Không gì chứ? Tôi không biết anh đang nói gì cả." Ngụy Tùng Nam cố trấn tĩnh nói.
Thích Bạch Trà thu lại tầm mắt: "Cho nên, cậu không có giấy phép hành nghề?"
Cục Quản Lý Thời Không là một tổ chức dưới trướng Chủ Thần. Thế giới bao la mênh ʍôиɠ nhiều vô kể, từng thế giới đều có thần bảo hộ riêng, lúc bình thường nước giếng không phạm nước sông, quản lý khu vực của chính mình. Một vị chư thần cường đại nhất được tôn làm Chủ Thần, thống lĩnh ba nghìn thế giới, là người đứng đầu của tất cả thần minh.
Các thần minh thông thường sẽ bảo hộ thế giới của riêng mình trong số ba nghìn thế giới, đây là chức trách của họ. Chủ Thần tồn tại ở thế giới vạn thần cao chót vót, quan sát sự xoay chuyển của trời cao biển rộng, một khi nhìn ra thế giới nào xuất hiện lỗ hổng, mà thần minh bản thổ không có sức lực giải quyết, sẽ chọn lựa một linh hồn đã chết giữa ba nghìn thế giới buộc định hệ thống Chủ Thần, tiến về vị trí thế giới đang nảy sinh trắc trở thực hiện công tác cứu thế.
Bởi lẽ thần minh không thể tự tiện qua lại giữa các thế giới, sẽ bị thế giới tự động bài trừ, cho nên cá thể bị hệ thống Chủ Thần chọn lựa đại đa số là linh hồn của người đã chết. Người được Chủ Thần ủy thác trọng trách gọi là Thần Sử, lệ thuộc vào Cục Quản Lý Thời Không, có được kế hoạch chính quy và giấy chứng nhận công tác, lưu trữ trong tài liệu của thần minh nơi đó. Khi thần minh phát hiện ra hồn phách dị thế, tất nhiên sẽ muốn đuổi đi hoặc loại trừ, nhưng nếu đối phương là Thần Sử, có thể sẽ bình an vô sự.
Đơn giản nói một câu, cầm giấy chứng nhận cho phép trêи tay, khỏi cần lo lắng đến tính mạng.
Hệ thống Chủ Thần là sản phẩm nghiên cứu phát minh duy nhất bên phía chính thức. Sức mạnh Chủ Thần cường đại lớn lao, hắn chế tạo hệ thống Chủ Thần có khả năng xé rách không gian truyền tống Thần Sử đến mọi vị trí khác nhau, sau khi truyền tống hoàn tất, khe nứt sẽ tự động khép lại, không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến thế giới.
Nhưng trêи thị trường có rất nhiều kẻ giả mạo lừa đảo mô phỏng tạo ra sản phẩm kém chất lượng, ví dụ như hệ thống Công Lược thuận lợi đa dạng, hệ thống Bạch Liên Hoa vả mặt, hệ thống Trọng Sinh báo thù... Những hệ thống này được nghiên cứu phát minh từ phần lớn những kẻ tâm thuật bất chính hay đi đường tắt, cướp đoạt số mệnh của đại thế giới nhằm xây dựng lực lượng của bản thân. Bọn họ chế tạo ra hệ thống đồng thời sẽ phải chọn những linh hồn nhân loại làm ký chủ, đối với ký chủ thì đây có lẽ là công cụ khiến kẻ đó lên đến đỉnh cao của đời người, chấm dứt tiếc nuối, báo thù rửa hận, nhưng đối với thế giới thì chính là phá vỡ lịch sử phát triển nguyên bản, gây ra những thiệt hại nặng nề, tai họa ngầm của sự chôn vùi đổ nát.
Hơn nữa phần lớn những người phát minh hầu hết đều không có năng lực xé rách không gian, phải chui qua lỗ hổng thời không tiến hành xuyên nhanh đến địa phương khác. Ngoại trừ thế giới vạn thần kiên cố vững vàng, vả lại có Chủ Thần trấn thủ không thể phá hủy nổi, những thế giới khác đều có hoặc ít hoặc nhiều những lỗ hổng thời không.
Thế giới mỏng manh yếu ớt, thần minh ngã xuống, cao thủ đánh nhau, thiên tai, tà khí ngút trời, vật ngoài xâm nhập... những nguyên nhân này đều có khả năng tạo thành lỗ hổng thời không. Một khi lỗ hổng thời không quá nhiều, thế giới sẽ có xu hướng sụp đổ.
Người dị thế thông qua lỗ hổng nhập cư trái phép sẽ khiến vết nứt ngày càng tăng.
Đó là lý do vì sao thần minh phải bảo hộ thế giới, không ngừng tu bổ lỗ hổng, trục xuất người dị thế.
Ngàn vạn năm qua Thích Bạch Trà cùng nhóm bằng hữu vẫn luôn bôn ba khắp nơi tìm kiếm và khôi phục các lỗ hổng, sau này nhóm bằng hữu đều lần lượt lâm vào trầm miên, cũng là bởi vì sức lực tiêu hao quá nhiều cần phải ngủ để bù đắp.
Cho tới nay Thích Bạch Trà vẫn không dám đi vào giấc ngủ, đôi khi cậu mệt mỏi đến cực độ, cũng muốn chí ít đợi đến lúc một vị thần tỉnh dậy, mới thoải mái luân phiên thay ca nhau.
Cậu chính là vị thần bảo hộ cuối cùng của thế gian này.
... Không đúng. Thích Bạch Trà đột nhiên nghĩ tới, trêи chín tầng trời còn có một vị Tà Thần, chưa có ngủ say.
Có điều vị kia là một trạch nam vạn năm, vẫn là một nỗi sợ hãi kinh khủng của toàn xã hội, chưa bao giờ bước ra khỏi thần điện. Thích Bạch Trà chỉ nghe duy nhất một lần khi các thần minh khác đang bàn tán với nhau, nói rằng vị kia rất bi quan chán đời, nhân yêu quỷ thần cũng không được hắn để vào mắt, ý thức về trách nhiệm xã hội và đạo đức tình cảm luôn ở con số không. Đến ngày lỗ hổng thời không chằng chịt khiến toàn bộ thế giới sụp đổ, đoán chừng hắn còn có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đừng mong trông cậy hắn làm việc cho.
Trước mắt, lực lượng lao động vẫn chỉ có mỗi một vị thần là cậu.
"Anh có bệnh hả? Tôi làm công việc gì cần anh quản sao? Chẳng hiểu kiểu gì." Ngụy Tùng Nam ngoài mạnh trong yếu mắng một tiếng, liền vội vã chạy vòng qua cậu muốn bỏ trốn.
Thích Bạch Trà cười nhạt.
Việc này đương nhiên thuộc về quản sự của cậu.
Tất cả đều nhờ người dị thế xâm nhập, lượng công việc của cậu mới lớn đến mức này.
Thực chất thì, Tuyết Thần không giận dỗi gì đâu.
"Khoan đã." Thích Bạch Trà hơi dịch một bước nhỏ ngăn cản cậu ta, "Nếu không có giấy chứng nhận công tác, vậy thứ cho tôi vô lễ."
Cậu nâng tay, trực tiếp tạo một kết giới bao quanh hai người, làm cho người qua đường không nhìn được cảnh tượng bên trong.
Ngụy Tùng Nam không nhìn thấy kết giới vô hình, đập đầu vào vách tường trong suốt, đau đớn lập tức che lấy trán: "Ai da!"
Cậu ta xoay người, nghi ngờ nhìn Thích Bạch Trà: "Anh cũng là người xuyên nhanh?"
Từ hệ thống cậu ta biết được vài thứ, người xuyên nhanh bị buộc định không chỉ có một mình cậu ta, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được đồng loại.
Biết cậu ta là người của thời không khác, thủ đoạn mơ hồ huyễn hoặc như vậy, đối phương nhất định là ký chủ cao cấp hơn cả cậu ta.
"Đều là đồng nghiệp, vội vàng gì chứ?" Ngụy Tùng Nam miễn cưỡng lộ ra một tia cười.
Trong nội tâm cậu ta điên cuồng kêu gào hò hét hệ thống: "Hệ thống! Hệ thống! Cứu mạng! Không phải ta vẫn còn điểm sao? Lập tức cho đổi thuật độn thổ mau!"
[Ding! Ngài đã tiêu 20 điểm đổi năng lực thuật độn thổ.]
Ngụy Tùng Nam thở phào nhẹ nhõm, trêи mặt lần nữa lộ ra vẻ tươi cười đắc chí: "Tôi không chơi cùng anh. Thuật độn thổ!" Nói xong liền dự định độn thổ theo ngầm dưới lòng đất, chạy ra khỏi kết giới.
..... Một giây qua đi, chẳng có gì phát sinh.
Ngụy Tùng Nam chết lặng tại chỗ.
Cậu ta không bỏ cuộc thử thêm vài cái, liên tục dậm mạnh chân: "Thuật độn thổ! Thuật độn thổ! Thuật độn thổ!"
Vẫn không có hiệu quả.
Ngụy Tùng Nam hốt hoảng, trong đầu lại nói: "Hệ thống, đổi thêm một phép di dời đại pháp!"
[Ding! Ngài đã tiêu 50 điểm đổi kỹ năng di dời đại pháp.]
Ngụy Tùng Nam tiếp tục hô to: "Di dời đại pháp!"
Thích Bạch Trà dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu ta.
"Càn Khôn Đại Na Di!"
"Thuật ẩn thân!"
"Ngự kiếm phi hành!"
Tất cả phương pháp để cậu ta có thể trốn thoát đều đã sử dụng, mắt thấy số điểm vất vả tích lũy từ mấy thế giới trước phải tiêu sạch không còn tí nào, Ngụy Tùng Nam khẽ cắn môi, dùng chút điểm cuối cùng bắt đầu công kϊƈɦ đến Thích Bạch Trà: "Hỏa cầu!"
Thích Bạch Trà nâng tay, ngọn lửa đậu ở đầu ngón tay cậu không hề có chút lực sát thương, ngưng tụ thành một khối băng trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Ngụy Tùng Nam, sau đó hóa thành nước tan vào không khí.
"Xem ra trêи người cậu có mang theo một hệ thống, có thể cung cấp không ít thứ tốt." Kinh nghiệm bắt giữ linh hồn dị thế tích góp qua nhiều năm khiến Thích Bạch Trà trong một thời gian ngắn đã có thể phán đoán ra tình hình chi tiết xuất hiện trêи mỗi người.
Ngụy Tùng Nam không thể tin được nói: "Rốt cuộc anh là ai... Tại sao tôi không trốn thoát được khỏi... kết giới của anh..."
"Đâu chỉ mỗi kết giới, sau khi bị tôi phát hiện, cậu cũng không thể thoát khỏi thế giới này." Thích Bạch Trà chân thành nhắc nhở.
"Thất lễ rồi." Cậu chỉ nói ra ba chữ, Ngụy Tùng Nam liền cảm thấy một cơn đau nhức, linh hồn bị rút khỏi cơ thể.
Hệ thống bị buộc định cùng hồn phách Ngụy Tùng Nam cũng đột nhiên hét rầm lên.
[Cảnh cáo, cảnh cáo, hệ thống đang bị cưỡng chế tách rời —]
Thích Bạch Trà nhìn hai luồng tia sáng trong lòng bàn tay. Một tia ánh sáng trắng là hồn phách con người, nhưng tản ra một mùi tanh hôi khiến Tuyết Thần không yêu thích nổi, đại biểu đây là một linh hồn tà ác dơ bẩn. Một vật nho nhỏ khác đang run rẩy rùng mình...
Hệ thống biến trở thành một tia sáng màu hồng nhạt lạnh run: "Thần minh đại nhân tha mạng!"
Dị thể nhập cư trái phép như tụi nó sợ nhất là bị thần minh đương thời phát hiện tung tích. Nó là một hệ thống cấp thấp, trước nay không thể nhận ra thân phận của các thần minh, sau khi chứng kiến bản lĩnh của Thích Bạch Trà, chẳng lẽ còn không nhìn ra vị kia chính là thần bảo hộ của thế giới này.
Thích Bạch Trà không để ý nó, cúi đầu nhìn Ngụy Tùng Nam đang ngất xỉu trêи mặt đất: "Vẫn còn nhân khí."
"Đứa nhỏ đáng thương, nếu hôm nay không gặp ta, thế gian lại nhiều thêm một tấm cô hồn." Thích Bạch Trà đem lòng bàn tay phủ lên trán cậu ta, thuận buồm xuôi gió cắt bỏ đoạn ký ức xảy ra gần đây.
Đây mới là Ngụy Tùng Nam chân chính, cũng không biết người xuyên nhanh lúc trước là ai.
Hệ thống Chủ Thần chỉ truyền tống Thần Sử tới thân thể người đã chết, những hệ thống phi pháp này lại có khả năng khiến ký chủ chiếm được cơ thể sống của người bản thổ. Trong quá trình xuyên qua, linh hồn người bản thổ bị dị thế chèn ép, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi việc phát sinh ngoài kia. Mà như bình thường, người dị thế thoát khỏi thế giới bằng cách tự sát, một khắc khi bọn họ áp cái chết vào bản thân, nguyên chủ cũng chết theo cùng, trở thành cô hồn dã quỷ. Bởi chết oan chết uổng, cho nên không thể tiến nhập vòng luân hồi, chỉ có thể tiêu tán trong trời đất, nếu oán khí sâu nặng, sẽ hóa thành lệ quỷ.
Cũng bởi vì thế, khi bắt được dị thế chiếm hữu cơ thể người sống, Thích Bạch Trà đều phải tiêu diệt linh hồn đó, cái này người ta gọi là gậy ông đập lưng ông. Ngoại trừ nếu đối phương không biết chuyện gì xảy ra, chưa dính dáng gì tới mạng người, mới có cơ hội sống sót.
Tuyết Thần không thích sát hại, nhưng chung quy vì phải thực hiện chức trách, cậu không thể không nhuộm đỏ lên tuyết trắng, khiến bản thân trở nên tàn khốc khắc nghiệt.
Đây là sự dịu dàng của thần đối với thế giới này.
08/08/2020
Truyện chỉ đăng trêи s1.truyenhd.com của chính chủ (lotus_ange09)
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Trong lòng Ngụy Tùng Nam lộp bộp một cái, khẩn trương nuốt nước bọt.
Cậu ta không biết Cục Quản Lý Thời Không là thứ gì, nhưng bản thân là người dị thế xuyên nhanh, rất khó để không nghi ngờ lời nói của thanh niên này chứng tỏ anh ta biết điều gì đó.
Không thể nào? Thân phận người xuyên nhanh là chỗ dựa duy nhất của cậu ta, cũng là bí mật lớn nhất. Ngụy Tùng Nam có thể mang theo cảm giác ngồi tít trêи cao với khả năng vượt trội hơn cả thế giới nhìn bao quát tất cả người dân bản địa của thế gian, cảm thấy chính mình là sự tồn tại không gì sánh được, toàn bộ đều nhờ cậy vào tầng thân phận này.
Ở thế giới của chính cậu ta, cậu ta cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Hiện tại thân phận quan trọng này có thể đã bị người khác liếc mắt nhìn thấu, Ngụy Tùng Nam sao có thể không hoảng hốt.
"Cục Quản Lý Thời Không gì chứ? Tôi không biết anh đang nói gì cả." Ngụy Tùng Nam cố trấn tĩnh nói.
Thích Bạch Trà thu lại tầm mắt: "Cho nên, cậu không có giấy phép hành nghề?"
Cục Quản Lý Thời Không là một tổ chức dưới trướng Chủ Thần. Thế giới bao la mênh ʍôиɠ nhiều vô kể, từng thế giới đều có thần bảo hộ riêng, lúc bình thường nước giếng không phạm nước sông, quản lý khu vực của chính mình. Một vị chư thần cường đại nhất được tôn làm Chủ Thần, thống lĩnh ba nghìn thế giới, là người đứng đầu của tất cả thần minh.
Các thần minh thông thường sẽ bảo hộ thế giới của riêng mình trong số ba nghìn thế giới, đây là chức trách của họ. Chủ Thần tồn tại ở thế giới vạn thần cao chót vót, quan sát sự xoay chuyển của trời cao biển rộng, một khi nhìn ra thế giới nào xuất hiện lỗ hổng, mà thần minh bản thổ không có sức lực giải quyết, sẽ chọn lựa một linh hồn đã chết giữa ba nghìn thế giới buộc định hệ thống Chủ Thần, tiến về vị trí thế giới đang nảy sinh trắc trở thực hiện công tác cứu thế.
Bởi lẽ thần minh không thể tự tiện qua lại giữa các thế giới, sẽ bị thế giới tự động bài trừ, cho nên cá thể bị hệ thống Chủ Thần chọn lựa đại đa số là linh hồn của người đã chết. Người được Chủ Thần ủy thác trọng trách gọi là Thần Sử, lệ thuộc vào Cục Quản Lý Thời Không, có được kế hoạch chính quy và giấy chứng nhận công tác, lưu trữ trong tài liệu của thần minh nơi đó. Khi thần minh phát hiện ra hồn phách dị thế, tất nhiên sẽ muốn đuổi đi hoặc loại trừ, nhưng nếu đối phương là Thần Sử, có thể sẽ bình an vô sự.
Đơn giản nói một câu, cầm giấy chứng nhận cho phép trêи tay, khỏi cần lo lắng đến tính mạng.
Hệ thống Chủ Thần là sản phẩm nghiên cứu phát minh duy nhất bên phía chính thức. Sức mạnh Chủ Thần cường đại lớn lao, hắn chế tạo hệ thống Chủ Thần có khả năng xé rách không gian truyền tống Thần Sử đến mọi vị trí khác nhau, sau khi truyền tống hoàn tất, khe nứt sẽ tự động khép lại, không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến thế giới.
Nhưng trêи thị trường có rất nhiều kẻ giả mạo lừa đảo mô phỏng tạo ra sản phẩm kém chất lượng, ví dụ như hệ thống Công Lược thuận lợi đa dạng, hệ thống Bạch Liên Hoa vả mặt, hệ thống Trọng Sinh báo thù... Những hệ thống này được nghiên cứu phát minh từ phần lớn những kẻ tâm thuật bất chính hay đi đường tắt, cướp đoạt số mệnh của đại thế giới nhằm xây dựng lực lượng của bản thân. Bọn họ chế tạo ra hệ thống đồng thời sẽ phải chọn những linh hồn nhân loại làm ký chủ, đối với ký chủ thì đây có lẽ là công cụ khiến kẻ đó lên đến đỉnh cao của đời người, chấm dứt tiếc nuối, báo thù rửa hận, nhưng đối với thế giới thì chính là phá vỡ lịch sử phát triển nguyên bản, gây ra những thiệt hại nặng nề, tai họa ngầm của sự chôn vùi đổ nát.
Hơn nữa phần lớn những người phát minh hầu hết đều không có năng lực xé rách không gian, phải chui qua lỗ hổng thời không tiến hành xuyên nhanh đến địa phương khác. Ngoại trừ thế giới vạn thần kiên cố vững vàng, vả lại có Chủ Thần trấn thủ không thể phá hủy nổi, những thế giới khác đều có hoặc ít hoặc nhiều những lỗ hổng thời không.
Thế giới mỏng manh yếu ớt, thần minh ngã xuống, cao thủ đánh nhau, thiên tai, tà khí ngút trời, vật ngoài xâm nhập... những nguyên nhân này đều có khả năng tạo thành lỗ hổng thời không. Một khi lỗ hổng thời không quá nhiều, thế giới sẽ có xu hướng sụp đổ.
Người dị thế thông qua lỗ hổng nhập cư trái phép sẽ khiến vết nứt ngày càng tăng.
Đó là lý do vì sao thần minh phải bảo hộ thế giới, không ngừng tu bổ lỗ hổng, trục xuất người dị thế.
Ngàn vạn năm qua Thích Bạch Trà cùng nhóm bằng hữu vẫn luôn bôn ba khắp nơi tìm kiếm và khôi phục các lỗ hổng, sau này nhóm bằng hữu đều lần lượt lâm vào trầm miên, cũng là bởi vì sức lực tiêu hao quá nhiều cần phải ngủ để bù đắp.
Cho tới nay Thích Bạch Trà vẫn không dám đi vào giấc ngủ, đôi khi cậu mệt mỏi đến cực độ, cũng muốn chí ít đợi đến lúc một vị thần tỉnh dậy, mới thoải mái luân phiên thay ca nhau.
Cậu chính là vị thần bảo hộ cuối cùng của thế gian này.
... Không đúng. Thích Bạch Trà đột nhiên nghĩ tới, trêи chín tầng trời còn có một vị Tà Thần, chưa có ngủ say.
Có điều vị kia là một trạch nam vạn năm, vẫn là một nỗi sợ hãi kinh khủng của toàn xã hội, chưa bao giờ bước ra khỏi thần điện. Thích Bạch Trà chỉ nghe duy nhất một lần khi các thần minh khác đang bàn tán với nhau, nói rằng vị kia rất bi quan chán đời, nhân yêu quỷ thần cũng không được hắn để vào mắt, ý thức về trách nhiệm xã hội và đạo đức tình cảm luôn ở con số không. Đến ngày lỗ hổng thời không chằng chịt khiến toàn bộ thế giới sụp đổ, đoán chừng hắn còn có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đừng mong trông cậy hắn làm việc cho.
Trước mắt, lực lượng lao động vẫn chỉ có mỗi một vị thần là cậu.
"Anh có bệnh hả? Tôi làm công việc gì cần anh quản sao? Chẳng hiểu kiểu gì." Ngụy Tùng Nam ngoài mạnh trong yếu mắng một tiếng, liền vội vã chạy vòng qua cậu muốn bỏ trốn.
Thích Bạch Trà cười nhạt.
Việc này đương nhiên thuộc về quản sự của cậu.
Tất cả đều nhờ người dị thế xâm nhập, lượng công việc của cậu mới lớn đến mức này.
Thực chất thì, Tuyết Thần không giận dỗi gì đâu.
"Khoan đã." Thích Bạch Trà hơi dịch một bước nhỏ ngăn cản cậu ta, "Nếu không có giấy chứng nhận công tác, vậy thứ cho tôi vô lễ."
Cậu nâng tay, trực tiếp tạo một kết giới bao quanh hai người, làm cho người qua đường không nhìn được cảnh tượng bên trong.
Ngụy Tùng Nam không nhìn thấy kết giới vô hình, đập đầu vào vách tường trong suốt, đau đớn lập tức che lấy trán: "Ai da!"
Cậu ta xoay người, nghi ngờ nhìn Thích Bạch Trà: "Anh cũng là người xuyên nhanh?"
Từ hệ thống cậu ta biết được vài thứ, người xuyên nhanh bị buộc định không chỉ có một mình cậu ta, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được đồng loại.
Biết cậu ta là người của thời không khác, thủ đoạn mơ hồ huyễn hoặc như vậy, đối phương nhất định là ký chủ cao cấp hơn cả cậu ta.
"Đều là đồng nghiệp, vội vàng gì chứ?" Ngụy Tùng Nam miễn cưỡng lộ ra một tia cười.
Trong nội tâm cậu ta điên cuồng kêu gào hò hét hệ thống: "Hệ thống! Hệ thống! Cứu mạng! Không phải ta vẫn còn điểm sao? Lập tức cho đổi thuật độn thổ mau!"
[Ding! Ngài đã tiêu 20 điểm đổi năng lực thuật độn thổ.]
Ngụy Tùng Nam thở phào nhẹ nhõm, trêи mặt lần nữa lộ ra vẻ tươi cười đắc chí: "Tôi không chơi cùng anh. Thuật độn thổ!" Nói xong liền dự định độn thổ theo ngầm dưới lòng đất, chạy ra khỏi kết giới.
..... Một giây qua đi, chẳng có gì phát sinh.
Ngụy Tùng Nam chết lặng tại chỗ.
Cậu ta không bỏ cuộc thử thêm vài cái, liên tục dậm mạnh chân: "Thuật độn thổ! Thuật độn thổ! Thuật độn thổ!"
Vẫn không có hiệu quả.
Ngụy Tùng Nam hốt hoảng, trong đầu lại nói: "Hệ thống, đổi thêm một phép di dời đại pháp!"
[Ding! Ngài đã tiêu 50 điểm đổi kỹ năng di dời đại pháp.]
Ngụy Tùng Nam tiếp tục hô to: "Di dời đại pháp!"
Thích Bạch Trà dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu ta.
"Càn Khôn Đại Na Di!"
"Thuật ẩn thân!"
"Ngự kiếm phi hành!"
Tất cả phương pháp để cậu ta có thể trốn thoát đều đã sử dụng, mắt thấy số điểm vất vả tích lũy từ mấy thế giới trước phải tiêu sạch không còn tí nào, Ngụy Tùng Nam khẽ cắn môi, dùng chút điểm cuối cùng bắt đầu công kϊƈɦ đến Thích Bạch Trà: "Hỏa cầu!"
Thích Bạch Trà nâng tay, ngọn lửa đậu ở đầu ngón tay cậu không hề có chút lực sát thương, ngưng tụ thành một khối băng trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Ngụy Tùng Nam, sau đó hóa thành nước tan vào không khí.
"Xem ra trêи người cậu có mang theo một hệ thống, có thể cung cấp không ít thứ tốt." Kinh nghiệm bắt giữ linh hồn dị thế tích góp qua nhiều năm khiến Thích Bạch Trà trong một thời gian ngắn đã có thể phán đoán ra tình hình chi tiết xuất hiện trêи mỗi người.
Ngụy Tùng Nam không thể tin được nói: "Rốt cuộc anh là ai... Tại sao tôi không trốn thoát được khỏi... kết giới của anh..."
"Đâu chỉ mỗi kết giới, sau khi bị tôi phát hiện, cậu cũng không thể thoát khỏi thế giới này." Thích Bạch Trà chân thành nhắc nhở.
"Thất lễ rồi." Cậu chỉ nói ra ba chữ, Ngụy Tùng Nam liền cảm thấy một cơn đau nhức, linh hồn bị rút khỏi cơ thể.
Hệ thống bị buộc định cùng hồn phách Ngụy Tùng Nam cũng đột nhiên hét rầm lên.
[Cảnh cáo, cảnh cáo, hệ thống đang bị cưỡng chế tách rời —]
Thích Bạch Trà nhìn hai luồng tia sáng trong lòng bàn tay. Một tia ánh sáng trắng là hồn phách con người, nhưng tản ra một mùi tanh hôi khiến Tuyết Thần không yêu thích nổi, đại biểu đây là một linh hồn tà ác dơ bẩn. Một vật nho nhỏ khác đang run rẩy rùng mình...
Hệ thống biến trở thành một tia sáng màu hồng nhạt lạnh run: "Thần minh đại nhân tha mạng!"
Dị thể nhập cư trái phép như tụi nó sợ nhất là bị thần minh đương thời phát hiện tung tích. Nó là một hệ thống cấp thấp, trước nay không thể nhận ra thân phận của các thần minh, sau khi chứng kiến bản lĩnh của Thích Bạch Trà, chẳng lẽ còn không nhìn ra vị kia chính là thần bảo hộ của thế giới này.
Thích Bạch Trà không để ý nó, cúi đầu nhìn Ngụy Tùng Nam đang ngất xỉu trêи mặt đất: "Vẫn còn nhân khí."
"Đứa nhỏ đáng thương, nếu hôm nay không gặp ta, thế gian lại nhiều thêm một tấm cô hồn." Thích Bạch Trà đem lòng bàn tay phủ lên trán cậu ta, thuận buồm xuôi gió cắt bỏ đoạn ký ức xảy ra gần đây.
Đây mới là Ngụy Tùng Nam chân chính, cũng không biết người xuyên nhanh lúc trước là ai.
Hệ thống Chủ Thần chỉ truyền tống Thần Sử tới thân thể người đã chết, những hệ thống phi pháp này lại có khả năng khiến ký chủ chiếm được cơ thể sống của người bản thổ. Trong quá trình xuyên qua, linh hồn người bản thổ bị dị thế chèn ép, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi việc phát sinh ngoài kia. Mà như bình thường, người dị thế thoát khỏi thế giới bằng cách tự sát, một khắc khi bọn họ áp cái chết vào bản thân, nguyên chủ cũng chết theo cùng, trở thành cô hồn dã quỷ. Bởi chết oan chết uổng, cho nên không thể tiến nhập vòng luân hồi, chỉ có thể tiêu tán trong trời đất, nếu oán khí sâu nặng, sẽ hóa thành lệ quỷ.
Cũng bởi vì thế, khi bắt được dị thế chiếm hữu cơ thể người sống, Thích Bạch Trà đều phải tiêu diệt linh hồn đó, cái này người ta gọi là gậy ông đập lưng ông. Ngoại trừ nếu đối phương không biết chuyện gì xảy ra, chưa dính dáng gì tới mạng người, mới có cơ hội sống sót.
Tuyết Thần không thích sát hại, nhưng chung quy vì phải thực hiện chức trách, cậu không thể không nhuộm đỏ lên tuyết trắng, khiến bản thân trở nên tàn khốc khắc nghiệt.
Đây là sự dịu dàng của thần đối với thế giới này.
08/08/2020
Truyện chỉ đăng trêи s1.truyenhd.com của chính chủ (lotus_ange09)
Danh sách chương