Vậy chúng ta sẽ cùng nhau tái sinh
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
"Ai, đau chết mất. Cha, người không thể xuống tay nhẹ hơn chút sao, người chỉ có một đứa con trai là con thôi đấy." Lý Hạ Nhiên ghé vào giường ai da luôn miệng.
"Ngươi còn mặt mũi mà kêu? Ta còn ngại gia pháp đánh quá nhẹ ấy!" Lý thượng thư trưng ra vẻ mặt rèn sắt không thành thép, "Tỷ tỷ ngươi ở trong cung, gánh vác vinh dự của Lý gia chúng ta, phụ tử chúng ta đương nhiên phải chống đỡ cho nàng tại tiền triều! Ngươi thì ngược lại, không muốn chăm chỉ đọc sách thi đậu công danh, ngày nào cũng dạo thanh lâu uống hoa tửu, còn ra thể thống gì?!"
Lý Hạ Nhiên già mồm: "Con không có chí lớn thì sao đâu chứ? A tỷ đâu cần chúng ta làm chỗ dựa, chẳng phải tỷ phu rất sủng nàng sao?"
"Làm càn! Tỷ phu là để ngươi gọi à? Phải gọi bệ hạ!" Lý thượng thư trừng mắt nhìn hắn, "Ta thấy ngươi đây là bị son phấn che đầu lấp óc đến ngu muội rồi, bây giờ có ai mà không biết Trần Quý phi độc sủng lục cung? Cuộc sống của A Đường...... sợ là không quá tốt."
"Không thể nào!" Lý Hạ Nhiên tin tưởng vững chắc, "Tỷ phu sao có thể thích người khác chứ? Trong lòng hắn chỉ có a tỷ mà thôi."
"Cha, người không biết đâu." Lý Hạ Nhiên nói, "Từ khi tỷ phu vẫn còn là thái tử đã thích a tỷ rồi. Nhưng hắn không dám tìm a tỷ, mỗi lần ở Quốc Tử Giám đều tìm con để hỏi thăm xem a tỷ thích gì, hỏi con gần đây a tỷ thế nào...... Hắn sao có thể thích Trần Quý phi gì gì đó cơ chứ?"
Những việc này Lý thượng thư không biết, ông sửng sốt: "Thật sao?"
"Đó là đương nhiên!" Lý Hạ Nhiên thề son thề sắt.
Ngay khi Lý thượng thư đang do dự, một người hầu bỗng nhiên vội vã chạy từ bên ngoài vào, ghé sát tai nói: "Đại nhân, không ổn rồi, bệ hạ vì Quý phi nương nương mà giải tán hậu cung, tiểu thư nhà chúng ta cũng trong số đó......"
Lý thượng thư biến sắc, không rảnh quan tâm tới Lý Hạ Nhiên, lấp tức bước ra ngoài.
Ông đi thay triều phục, tiến cung diện kiến bệ hạ!
Vẻ mặt Lý Hạ Nhiên ngây ngốc, cha đi đâu mà gấp vậy? Tính tình hắn chính là không bao giờ chịu ngồi yên, tuy rằng vừa được thưởng một trận gia pháp, nhưng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót được, lại muốn chạy ra ngoài đấu dế với đám hồ bằng cẩu hữu kia.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, hắn đã nghe thấy những lời đàm tiếu trên đường.
"Nghe gì chưa? Bệ hạ của chúng ra vì Quý phi nương nương vậy mà giải tán hậu cung rồi đó, quả thực rất si tình nha."
"Hả? Chẳng phải trước đó bệ hạ thích Quý tần nương nương sao?"
"Người đầu là mới mẻ, người thứ hai mới là chân ái."
"Phi tử sau khi được giải tán khỏi hậu cung thì phải làm sao giờ? Thanh đăng cổ phật hay là chọn hôn phối khác?"
"Hôn phối khác? Ai còn muốn rước cái loại giày rách đã gả đi này chứ." Một gã mỏ chuột tai khỉ là lưu manh đường phố cười hì hì nói, "Thực ra thì ta không ngại cưới về đâu, không biết tư vị Lý Quý tần như thế nào, ta còn chưa từng được ngủ qua nương nương trong cung bao giờ đâu."
Lời còn chưa dứt, trên mặt đã bị ăn một quyền dữ dội.
Đáy mắt Lý Hạ Nhiên toả ra lệ khí, một chân đá lên người gã: "Quý tần nương nương là người mà ngươi có thể bịa đặt sao!"
Gã lưu manh đường phố kia cũng không phải người dễ chọc, đánh nhau ẩu đã thành nghề, sao có thể ngoan ngoãn chịu đánh, lập tức bò dậy đánh trả.
Lý Hạ Nhiên dù sao cũng là con cháu nhà quan da non thịt mềm, lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa lại không mang theo chân sai vặt hay hộ vệ nào, trên người vẫn còn vết thương sau trận gia pháp, rất nhanh đã bị đánh không còn sức phản kháng. Người qua đường dừng chân hờ hững xem trò, cũng không dám nhúng tay.
Đám người Thích Bạch Trà đúng lúc đi ngang qua. Võ Định Xuyên thấy một màn như vậy, lập tức không nhịn được, tiến lên đẩy người nọ ra. Sức hắn rất lớn, gã khỉ mỏ nhọn kia bị hất ngã trên nền đất ngay tức khắc, mông bị dập mạnh đến thảm thương.
Võ Định Xuyên nói: "Dựa vào đâu mà ngươi đánh người chứ?"
Gã kia hợp tình hợp lý bao biện: "Là hắn đánh ta trước!"
Lửa giận của Lý Hạ Nhiên vẫn chưa tiêu tan: "Là ngươi nói a tỷ của ta trước!"
A tỷ . . . . . .
Gã kia biến sắc.
Ban nãy gã vừa nói đến Lý Quý tần, đệ đệ của Lý Quý tần...... là nhân vật gã tuyệt đối không thể đắc tội.
"Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi." Gã kia ngượng ngùng cười xoà, quyết đoán bò dậy chạy trốn.
Lý Hạ Nhiên không có tâm trạng đuổi theo. Trong đầu hắn bây giờ tràn đầy những gì vừa mới nghe được, những lời bàn tán về bệ hạ muốn giải tán hậu cung.
Hắn tin tưởng rằng hệ hạ sẽ vì tỷ tỷ mà giải tán hậu cung, nhưng không ngờ rằng tỷ tỷ mới là người bị giải tán.
Kỳ Dạ nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Đệ đệ của nữ chính Lý Thanh Đường, Lý Hạ Nhiên, thừa tướng Đại Lê, danh thần của cả một thế hệ, cũng là một trong những bằng hữu của Trà Trà.
Đây có lẽ là khởi đầu cho sự kiện kết bằng hữu giữa Trà Trà và Lý Hạ Nhiên.
_
Sau một chén trà nhỏ.
"Cảm ơn vì chuyện ban nãy nha, nếu các ngươi đã giúp ta thì chính là bằng hữu của ta!" Trong nhã gian ở tửu lầu, Lý Hạ Nhiên sang sảng rót đầy một chén rượu, "Lục huynh, Kỳ huynh, Võ huynh, ta kính các ngươi một ly! Bữa hôm nay ta mời!"
Khi hắn rót rượu, cổ tay áo xốc lên, lộ ra vết thương trên cánh tay. Võ Định Xuyên vội hỏi: "Lý huynh đệ, tay ngươi......"
"Cha ta đánh đó, nói ta ngày nào cũng dạo thanh lâu xúc phạm đến văn nhã." Lý Hạ Nhiên nói đến đây liền bực mình, "Từ nhỏ đến lến, ngoại trừ a tỷ ta, ta chưa nhìn một nữ nhân nào khác, tới thanh lâu xem mấy cô nương xinh đẹp không được sao? Ta đâu có làm gì khác. Hôm nay vốn dĩ ta muốn ra ngoài đấu dế, tự dưng đụng phải cái thứ kia...... Quên đi, không nhắc tới gã nữa, uống rượu uống rượu!"
Nói là mời bọn họ, nhưng ngược lại là Lý Hạ Nhiên tự mình mượn rượu giải sầu thì đúng hơn.
Uống xong ba vòng, cảm xúc của Lý Hạ Nhiên bỗng hạ xuống: "Ta không tin là tỷ phu thực sự không cần a tỷ ta nữa."
"Gia thế thực sự quan trọng như vậy sao? Cha của Trần Quý phi là thừa tướng, cha ta là thượng thư, cho nên tỷ phu mới chọn Trần Quý phi mà không chọn a tỷ ta sao?" Lý Hạ Nhiên uống say khướt, "Ta đây, về sau ta cũng muốn làm thừa tướng, làm chỗ dựa cho a tỷ ta......"
"Các ngươi thì sao? Các ngươi muốn làm gì?" Lý Hạ Nhiên say lờ đờ cả mắt, mông lung hỏi bọn họ.
Võ Định Xuyên thành thật ngoan ngoãn trả lời: "Ta muốn tòng quân làm đại tướng quân, có thể bảo vệ quốc gia, đuổi hết đám man di xâm phạm biên cảnh triều ta. Sức lực của thân này coi như cũng có đất dụng võ." Nói xong lại uống cạn chén rượu, "Kỳ huynh đệ, ngươi thì sao?"
Kỳ Dạ nắm chặt chén rượu, mắt nhìn Thích Bạch Trà, thuận miệng bịa vài câu: "Làm một đại hiệp danh chấn giang hồ, bốn biển là nhà, trường kiếm thiên nhai." Sau đó uống cạn chén.
Chờ cho Kỳ Dạ uống xong, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà nhấp môi cười khẽ, ôn tồn nhẹ giọng nói: "Tại hạ bình sinh vô chí, chỉ muốn nhàn vân dã hạc, nấu tuyết pha trà."
"Không thể như vậy được!" Lý Hạ Nhiên kích động, "Lục huynh đệ à, ngươi phải có chí khí! Sáng nay ta cũng đã nghĩ muốn như vậy...... Nhưng bây giờ ta đã biết, bản thân mình không có bản lĩnh, ngay cả người thân cận cũng không thể bảo hộ tốt......"
Kỳ Dạ: ". . . . . ." Cứ cảm thấy hình như hắn trúng một mũi tên vậy.
Hắn cũng vẫn luôn...... không bảo vệ tốt Trà Trà.
Lý Hạ Nhiên say rượu đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không ngừng lặp lại: "Sao tỷ phu có thể không cần a tỷ nữa chứ, rõ ràng hắn rất thích a tỷ mà...... Đột nhiên lại giống như bị mê hồn vậy. Trần Quý phi kia chắc chắn...... chắc chắn đã dùng yêu pháp!"
Ánh mắt Kỳ Dạ khẽ động, ý thức được hiện tại có lẽ chính là thời điểm kết thúc của lần hồi tưởng này.
Hắn vờ như lơ đãng nói: "Nói không chừng thực sự là một con yêu gì đó, trên đường chúng ta tới đây có bắt gặp một tên yêu đạo, thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có."
Thích Bạch Trà trầm ngâm.
Yêu sao?
Nếu mọi chuyện bình thường, cậu ẩn thân tới hoàng cung xem xét cũng không sao. Nếu thực sự có chuyện kỳ quái...... vậy càng phải đi một chuyến.
_
Hoàng cung.
"Trẫm đã vì ái phi mà giải tán lục cung, từ nay về sau, chỉ có một mình nàng." Ngữ khí Tư Mã Phục ôn hoà, trong mắt đều là nhu tình nồng nàn.
Trần Mị Nhi đắc ý cong khoé miệng: "Tạ bệ hạ hậu ái."
Trong lòng ả khẽ hỏi: Hệ thống, hảo cảm đầy chưa?
Đã nguyện ý giải tán hậu cung, độ hảo cảm mà chưa đầy thì quả thực không thể nào nói nổi.
[Thưa ký chủ, kiểm tra đo lường cho thấy độ hảo cảm của Tư Mã Phục đối với ngài đã là 100, thành công đạt được mục tiêu công lược. Mở ra nhiệm vụ tiếp theo: Gϊếŧ chết Tư Mã Phục.]
Rất tốt.
Trần Mị Nhi cười lạnh, lấy một thanh chuỷ thủ ra từ hệ thống, cầm ở đằng sau.
Độ hảo cảm của hoàng đế đối với ả đã đầy, tuyệt đối không bố trí phòng bị ả, gϊếŧ chết hắn dễ như trở bàn tay.
"Bệ hạ, người cho ta lễ vật tốt như vậy, ta cũng có một lễ vật muốn tặng người." Trần Mị Nhi mỉm cười.
"Ồ? Là gì vậy ——"
Phập ——
Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.
Đâm vào trái tim hoàng đế một cách thuận lợi đáng bất ngờ.
"Không!" Lý Thanh Đường vừa chạy tới tuyệt vọng thét lên một tiếng.
Khi nàng vừa nhận được thánh chỉ giải tán khỏi cung, Đức Thuận đã đưa thêm cho nàng một phong thư, là bức thư bệ hạ tự tay viết.
Trong thư bệ hạ nói rằng, Trần Quý phi là hồ yêu biến thành, vì để bảo hộ nàng, nên mới bất đắc dĩ đưa nàng ra khỏi cung, chờ tới khi hắn giải quyết xong hồ yêu đó sẽ lại đón nàng về. Nếu có gì bất trắc, mong nàng sẽ tìm được một phu quân khác tốt hơn.
Cuối cùng hắn nói —— Đường Đường, ta vẫn luôn chưa nói với nàng, từ khi mười ba tuổi ta đã thích nàng, nàng không biết phải không? Sớm hơn nàng thích ta rất nhiều. Ta vẫn còn nhớ câu nói đầu tiên ta nói với nàng chính là khen nàng thật đáng yêu, nên năm mười bảy tuổi đó, ta đã yêu nàng.
Lý Thanh Đường đọc xong bức thư liền cảm thấy hoảng hốt vô cùng. Nếu có gì bất trắc là ý gì chứ? Bức thư này của bệ hạ tại sao khi đọc lại có cảm giác như tuyệt bút vậy?
Nàng ôm chân váy vội vội vàng vàng chạy một mạch tới, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng phải gào khóc bi thương như vậy.
"Bệ hạ!" Lý Thanh Đường vội vàng chạy tới ôm hắn vào lòng, nước mắt giàn giụa, ". . . . . A Phục."
"Đường Đường, nàng...... sao lại tới đây?" Tư Mã Phục nhịn đau, quyến luyến nhìn chăm chú vào người mình yêu, máu từ lồng ngực ào ạt chảy xuôi xuống, nhiễm đỏ váy Lý Thanh Đường.
Lý Thanh Đường khóc nức nở: "Đừng nói nữa mà."
Tư Mã Phục nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, "Cái chết cũng không phải sự kết thúc, chúng ta vẫn còn có thể ở bên nhau......"
Thân thể hắn lạnh dần, cuối cùng chết trong vòng tay nàng.
Lý Thanh Đường nhìn hắn thật lâu, sau một hồi, cúi đầu khẽ hôn hắn.
"Bệ hạ chắc cũng không biết, từ năm mười hai tuổi thiếp đã thích người, còn sớm hơn người ấy chứ."
"Cái chết không phải sự kết thúc......" Lý Thanh Đường rút thanh chuỷ thủ nhiễm đầy máu kia ra, cười khẽ, không chút do dự đâm thẳng vào trái tim mình, vì hắn mà tuẫn tình.
"Vậy chúng ta sẽ cùng nhau tái sinh."
. . . . . .
Nam chính và nữ chính đã chết.
Trần Mị Nhi không tài nào vui vẻ nổi.
Bởi vì vừa rồi, hệ thống đã báo cho ả một tin xấu.
[Người mang đại vận đã tử vong, độ hảo cảm khi tử vong chưa đạt tiêu chuẩn, nhiệm vụ thất bại.]
"Sao có thể thất bại!" Trần Mị Nhi không thể tin nổi, "Chẳng phải vừa rồi người nói, độ hảo cảm của hắn đối với ta đã đầy sao!"
Nhiệm vụ thất bại, lần đầu tiên là khấu trừ điểm tích luỹ về 0, lần thứ hai sẽ bị xoá sổ trực tiếp. Ả vất vả khó khăn trải qua nhiều thế giới như vậy mới tích cóp ra mấy chục vạn điểm, ả không thể chấp nhận một kết quả như thế được!
Hệ thống trầm mặc trong giây lát.
[Hắn thức tỉnh rồi.]
Người mang đại vận thức tỉnh, cường độ linh hồn đã không còn ở con số mà hệ thống có thể kiểm tra đo lường được, có thể thành công lừa gạt hệ thống.
Tư Mã Phục vốn đã có tiềm năng thức tỉnh, nhưng hắn không muốn phản kháng thiên mệnh chân chính của bản thân, linh hồn vẫn luôn bình lặng.
Nhưng điều khiến hắn thực sự muốn phản kháng, kích phát để hắn thức tỉnh, chính là cái gọi là vận mệnh mà một người dị thế như Trần Mị Nhi đã có ý đồ giao cho hắn.
Tư Mã Phục đã sớm thức tỉnh trong mị hoặc, ý thức được rằng hắn chỉ là một viên nhỏ bé giữa đại thế giới, Trần Mị Nhi là một kẻ công lược đến từ các thế giới khác, muốn đoạt lấy toàn bộ hảo cảm của hắn.
Nhưng bởi tin tức vẫn luôn hữu hạn, hắn cũng không biết phải làm gì mới có thể đuổi kẻ công lược kia đi được, cũng không biết đối phương còn bao nhiêu thủ đoạn chưa dùng tới, chỉ có thể khiến kế hoạch của Trần Mị Nhi thất bại —— giả bộ chú tâm yêu ả hết mực, sau đó xem xem ả rốt cuộc muốn làm gì.
Hiện tại hắn đã biết, thì ra nhiệm vụ của đối phương là sau khi đoạt được tình yêu của hắn thì gϊếŧ chết hắn.
Hắn lấy sinh mệnh của mình ra để trả giá, khiến nhiệm vụ của kẻ dị thế này thất bại.
Hắn là bậc đế vương cao ngạo, chưa từng có đạo lý bị đùa bỡn rồi vỗ tay, nếu có chết, cũng chỉ có thể chết trong kế hoạch của chính mình.
Vận khí của Tư Mã Phục đang nhanh chóng bị mài mòn, Trần Mị Nhi lại không có cách nào để hấp thu —— ả chỉ có thể lấy đi vận khí sau khi nhiệm vụ thành công.
Thất bại là sự thật không thể thay đổi được, hiện tại chỉ còn cách chờ hệ thống truyền tống ả đi......
Ngay khi Trần Mị Nhi chuẩn bị thoát ly khỏi thế giới này, một thanh niên ôn nhuận bỗng xuất hiện giữa không trung, nhìn thấy đôi bích nhân ôm nhau chết trên mặt đất, thần sắc lạnh lùng.
Giây tiếp theo, đau đớn đánh tới, Trần Mị Nhi cảm giác linh hồn mình đang bị xé nát.
Ả nhìn thấy sự lạnh lẽo không thể tan đi trong đôi mắt trong veo như nước ấy.
Đó là cái liếc mắt cuối cùng ả nhận được trong cõi đời này.
. . . . . .
Trong khoảnh khắc Thích Bạch Trà xé nát linh hồn kẻ kia, gương mặt trầm lặng như nước.
Cậu đã tới trễ.
Người mang đại vận đã chết.
Điều may mắn duy nhất còn sót lại chính là vận khí vẫn chưa bị mang đi, chính là để nuôi dưỡng thế giới này tái sinh một lần nữa, khiến nó không đến mức bị huỷ diệt ngay tức khắc.
Nhưng Tư Mã Phục là nhân vật trọng yếu, hắn đã chết, quỹ đạo lịch sử bị chệch đi, thế giới sụp đổ là chuyện sớm muộn. Phải đến mười mấy năm sau mới có người mang đại vận tiếp theo ra đời, cậu nên làm như thế nào mới ổn định được thế cục mười mấy năm này?
Tuyết Thần suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể bất đắc dĩ biến bản thân mình thành dáng vẻ Tư Mã Phục.
_
Tất cả đều giống như trong trí nhớ của Kỳ Dạ.
Trà Trà thế thân Tư Mã Phục, đảm đương chức vị hoàng đế mười mấy năm.
Sau khi Lý Thanh Đường qua đời, Lý Hạ Nhiên lập tức thành thục hơn rất nhiều, hăng hái đọc sách, ghi danh bảng vàng, cuối cùng trở thành danh tướng của cả một thế hệ.
Võ Định Xuyên chiến đấu hết mình trên chiến trường, chiến công chồng chất, được thăng làm đại tướng quân, nạp toàn bộ man di khắp nơi vào bản đồ triều Lê.
Kỳ Dạ chế ra một con rối, để lại một truyền thuyết cho giang hồ. Sau khi con rối kia sống thọ rồi chết tại nhà, Trà Trà còn lập mộ chôn di vật, vì hắn mà quét mộ trăm năm.
Thời điểm khi ở trong hoàng cung, Thích Bạch Trà biến khuôn mặt mình thành dáng vẻ của Tư Mã Phục, Kỳ Dạ ẩn giữa đám mây, nhìn về hướng hoàng cung một lần cuối cùng rồi rời khỏi thời không này.
Có điều, trước khi rời đi, hắn còn một việc khác cần làm.
Hắn lôi linh hồn của Tư Mã Phục và Lý Thanh Đường tới.
"Có thể bảo trì tỉnh táo dưới tác dụng của mị hoặc từ đầu tới cuối quá trình rồi cuối cùng thức tỉnh, cũng coi như là một con kiến tương đối lợi hại." Kỳ Dạ hiếm hoi tán thưởng một câu.
Hắn là Chủ Thần toàn trí toàn năng, tuy rằng từ đầu chí cuối không quan tâm tới vướng mắc giữa Tư Mã Phục và ả đàn bà xuyên không kia, nhưng lại biết rõ toàn bộ những gì đã xảy ra giữa bọn họ.
Tư Mã Phục mang theo địch ý: "Ngươi chính là thần minh coi người phàm thành con kiến?"
Khi còn sống hắn đã thức tỉnh, biết được rất nhiều bí mật mà người bình thường vất vả gian khổ cả đời cũng không thể biến đến, bao gồm cả sự tồn tại của thần minh, sự tồn tại của người dị thế. Người dị thế tới phá hỏng trật tự thế giới, còn thần minh là người bảo hộ trật tự thế giới.
Cũng biết được cái chết không phải điểm cuối cùng, nên mới tiếp nhận một cách thản nhiên như vậy, hắn tin rằng linh hồn của hắn và Đường Đường cuối cùng cũng sẽ gặp lại nhau.
Nhưng cũng biết rằng có một vị thần từ đầu chí cuối tuy rằng biết rất rõ chuyện của bọn họ, lại chỉ nhìn hắn đau khổ giãy giụa, không hề làm bất cứ điều gì, Tư Mã Phục rất khó sinh ra cái gọi là hảo cảm đối với vị thần này.
Vẻ tức giận lộ rõ trên khuôn mặt Tư Mã Phục: "Nữ nhân kia là một kẻ đến từ dị thế, thần minh các ngươi không can thiệp vào sao! Ngươi cứ vậy nhìn chúng ta bước từng bước trên tử lộ?"
"Không còn cách nào khác, nếu các ngươi không chết, bảo bối của ta sẽ phải bước lên tử lộ." Kỳ Dạ không hề cảm thấy áy náy, "Vậy chỉ có thể mời các ngươi tự tìm chết mà thôi."
Tư Mã Phục: ". . . . . ."
Hắn nhìn hồn phách của Lý Thanh Đường bên cạnh mình, Lý Thanh Đường vẫn chưa tỉnh táo, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ cứ như lọt vào sương mù, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, chúng ta đây là...... chết rồi sao?"
Tư Mã Phục an ủi nàng: "Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
"Ai bảo vậy? Linh hồn không đầu thai sẽ tiêu tán, sau khi đầu thai ai có thể đảm bảo rằng các ngươi vẫn là một đôi ? Muốn vĩnh viễn ở bên nhau, trừ khi trở thành thần sử." Kỳ Dạ chọc thủng lời hắn.
Lý Thanh Đường hoang mang: "Thần sử?"
Kỳ Dạ nhìn Tư Mã Phục, thỏng thả ung dung nói: "Ngươi đủ mạnh, có tư cách trở thành thần sử, nhưng nàng ấy thì chưa, chỉ có thể đi đầu thai. Tuy nhiên, nếu ngươi chịu giúp ta một việc gấp, ta sẽ tiến cử nàng ấy với vị Chủ Thần kia ở Vạn Thần giới, để nàng cũng trở thành thần sử, các ngươi có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Tư Mã Phục lập tức nói: "Việc gấp gì?"
Ánh mắt Kỳ Dạ tối trầm: "Chờ đến 2500 năm sau tại thế giới này, ngươi mang theo nửa viên thần cách Chủ Thần này tới tìm ta, nhắc nhở ta trở lại hiện tại."
Theo dòng chảy của thời gian, hắn càng ngày càng nhớ lại được nhiều chuyện hơn.
Bây giờ hắn đã biết vì sao bản thân hắn chỉ có nửa viên thần cách.
Tư Mã Phục nghi hoặc: "Thần cách Chủ Thần là cái gì? Ta lấy nó như thế nào? Hơn nữa ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là vị thần nào ——"
"Những việc này." Kỳ Dạ trực tiếp xé mở không gian, "2500 năm sau ngươi sẽ biết."
++++++
Đến đây tôi mới nhớ ra rằng, ban đầu khi nhắc đến Tư Mã Phục, tôi cứ nghĩ rằng đó là một ông chú trung niên phúc hậu..... Sori cuộc đời =)))
21/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ