"Đột nhiên hôn? Ha ha, bảo bối, không lẽ em còn muốn anh phải hỏi ý em trước khi hôn sao?"
"Nào, nào có chứ. Vậy anh, anh cũng phải xem trường hợp là nơi nào nữa chứ!"
Thiệu Nghị Ngạo không tỏ ý kiến chỉ nhướng mày, đối với việc này không tán đồng chút nào.
Thấy vợ bé nhỏ của mình nhỏ giọng lẩm bẩm biểu tình thật là đáng yêu, hắn hơi cong môi, cánh tay ôm chặt lấy phần eo của cậu, tư thế bày sẵn chuẩn bị muốn hôn thêm một lúc nữa.
Trình Cảnh thấy thế, lập tức lấy tay che miệng mình lại, mắt to trừng hắn, cố gắng giả bộ giận giữ nói:
"Anh, anh nếu lại hôn em, em sẽ cắn đó!"
"Ha ha, bảo bối, em cứ cắn anh, yên tâm sẽ không sao đâu, tốt nhất, để nơi này cắn đi, cắn mấy cái thật chặt không phải tốt hơn sao."
Thiệu Nghị Ngạo ý xấu đầy bụng nhìn cậu cười cười, tiếp theo liền lấy người anh em đồng hành từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ mà đỉnh vào người cậu, người anh em đó đã hơi hơi cứng lên, đỉnh đến người anh em nho nhỏ của vợ mình mà chào hỏi.
"Anh-----" Mặt Trình Cảnh nhanh chóng đỏ lự.
"Thiệu, Thiệu Nghị Ngạo, anh, anh, anh,anh đừng như vậy nha, nơi này, nơi này là nhà của em đó!"
Trình Cảnh bị động tác quá mức trắng trọn của hắn dọa sợ đến nói chuyện đều lắp bắp. Cậu nghĩ thầm, người này sao lại chơi lưu manh khắp nơi như thế chứ? Hiện tại đang ở trong nhà của ba mẹ mình, hắn còn không an phận chút nào nữa chứ! Phải biết rằng, ba mẹ cậu vẫn còn ở dưới lầu đó!!! "Ở nhà em thì thế nào?"
Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên khởi binh vấn tội, híp mắt lại nhìn cậu, đôi mắt ưng chằm chằm nhìn Trình Cảnh, hiện tại hắn không muốn nghe nhất chính là câu nói "Nhà của em" của Trình Cảnh. Giống như nhà của hắn không phải là nhà của cậu vậy đấy.
Ngọn lửa khi nãy đã sắp tắt thế mà chỉ vì một câu nói của Trình Cảnh lại một lần nữa bùng lên, ngón tay của hắn như đang phát tiết cơn giận, bắt đầu ra tay trên người cậu.
Thấy Thiệu Nghị Ngạo căn bản không nghe mình nói, mà còn có xu hướng nghiêm trọng hơn, Trình Cảnh không biết lấy dũng khí ở chỗ nào lại dùng sức vương tay đẩy hắn ra.
Có lẽ là do Thiệu Nghị Ngạo đang thả lỏng cảnh giác, Trình Cảnh chỉ dùng một tí sức, thế mà lại đem hắn đẩy ra được.
Không bị Thiệu Nghị Ngạo khống chế, Trình Cảnh không hề nghĩ ngợi, lập tức nhanh chóng mở cửa, chạy xuống dưới nhà.
Có lẽ bởi vì bỏ chạy quá nhanh, bước chân có chút hoảng loạn, không đợi chạy đến cầu thang, chỉ nghe một tiếng "Rầm---" một tiếng, Trình Cảnh đã ngã về phía trước.
Khi cơ thể chạm đến sàn nhà, trong nháy mắt, Trình Cảnh cảm nhận được bụng mình đau đến kịch liệt.
"A---đau!"
Cơn đau chưa từng có từ bụng truyền đến đại não, Trình Cảnh nhăn mặt lớn tiếng kêu đau thảm thiết một tiếng, đôi tay nhanh chóng che lại bụng chính mình, thân thể vì đau mà cuộn tròn lại.
Nghe tiếng kêu đau thảm thiết của vợ mình, Thiệu Nghị Ngạo vừa mới bước ra khỏi cửa phòng trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng chạy đến nơi Trình Cảnh té ngã.
Máu...nơi bên dưới Trình Cảnh té ngã thế mà lại có máu.
Thiệu Nghị Ngạo trong lòng rung một cái, lập tức nóng nảy lên. Không suy nghĩ được nhiều, lập tức cuống quýt đem Trình Cảnh ôm ngang lên, ôm vào ngực mình, nhẹ giọng an ủi:
"Bảo bối, không có việc gì, không có việc gì, ngoan nào, chồng mang em đi bệnh viện, bảo bối chịu khó một chút, nhịn một chút."
"Đau, đau quá, Thiệu Nghị Ngạo, em đau, đau quá..." Bản thân đang chịu những cơn đau liên tục úp tới, Trình Cảnh ôm bụng, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Trình Cảnh nghe Thiệu Nghị Ngạo nhẹ nhàng kiên nhẫn dỗ dành cậu như vậy, trong lúc nhất thời, ủy khuất đều tràn ra. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt lại từng giọt không ngừng lăn xuống. Trình Cảnh miễn cưỡng vươn tay, năm ngón tay trắng bệnh mà cố gắng gắt gao túm lấy tay của hắn, một bên khóc rống, một bên liên tiếp oán trách hắn:
"Đều do anh, đều tại anh, đều do anh mà ra,...."
"Nào, nào có chứ. Vậy anh, anh cũng phải xem trường hợp là nơi nào nữa chứ!"
Thiệu Nghị Ngạo không tỏ ý kiến chỉ nhướng mày, đối với việc này không tán đồng chút nào.
Thấy vợ bé nhỏ của mình nhỏ giọng lẩm bẩm biểu tình thật là đáng yêu, hắn hơi cong môi, cánh tay ôm chặt lấy phần eo của cậu, tư thế bày sẵn chuẩn bị muốn hôn thêm một lúc nữa.
Trình Cảnh thấy thế, lập tức lấy tay che miệng mình lại, mắt to trừng hắn, cố gắng giả bộ giận giữ nói:
"Anh, anh nếu lại hôn em, em sẽ cắn đó!"
"Ha ha, bảo bối, em cứ cắn anh, yên tâm sẽ không sao đâu, tốt nhất, để nơi này cắn đi, cắn mấy cái thật chặt không phải tốt hơn sao."
Thiệu Nghị Ngạo ý xấu đầy bụng nhìn cậu cười cười, tiếp theo liền lấy người anh em đồng hành từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ mà đỉnh vào người cậu, người anh em đó đã hơi hơi cứng lên, đỉnh đến người anh em nho nhỏ của vợ mình mà chào hỏi.
"Anh-----" Mặt Trình Cảnh nhanh chóng đỏ lự.
"Thiệu, Thiệu Nghị Ngạo, anh, anh, anh,anh đừng như vậy nha, nơi này, nơi này là nhà của em đó!"
Trình Cảnh bị động tác quá mức trắng trọn của hắn dọa sợ đến nói chuyện đều lắp bắp. Cậu nghĩ thầm, người này sao lại chơi lưu manh khắp nơi như thế chứ? Hiện tại đang ở trong nhà của ba mẹ mình, hắn còn không an phận chút nào nữa chứ! Phải biết rằng, ba mẹ cậu vẫn còn ở dưới lầu đó!!! "Ở nhà em thì thế nào?"
Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên khởi binh vấn tội, híp mắt lại nhìn cậu, đôi mắt ưng chằm chằm nhìn Trình Cảnh, hiện tại hắn không muốn nghe nhất chính là câu nói "Nhà của em" của Trình Cảnh. Giống như nhà của hắn không phải là nhà của cậu vậy đấy.
Ngọn lửa khi nãy đã sắp tắt thế mà chỉ vì một câu nói của Trình Cảnh lại một lần nữa bùng lên, ngón tay của hắn như đang phát tiết cơn giận, bắt đầu ra tay trên người cậu.
Thấy Thiệu Nghị Ngạo căn bản không nghe mình nói, mà còn có xu hướng nghiêm trọng hơn, Trình Cảnh không biết lấy dũng khí ở chỗ nào lại dùng sức vương tay đẩy hắn ra.
Có lẽ là do Thiệu Nghị Ngạo đang thả lỏng cảnh giác, Trình Cảnh chỉ dùng một tí sức, thế mà lại đem hắn đẩy ra được.
Không bị Thiệu Nghị Ngạo khống chế, Trình Cảnh không hề nghĩ ngợi, lập tức nhanh chóng mở cửa, chạy xuống dưới nhà.
Có lẽ bởi vì bỏ chạy quá nhanh, bước chân có chút hoảng loạn, không đợi chạy đến cầu thang, chỉ nghe một tiếng "Rầm---" một tiếng, Trình Cảnh đã ngã về phía trước.
Khi cơ thể chạm đến sàn nhà, trong nháy mắt, Trình Cảnh cảm nhận được bụng mình đau đến kịch liệt.
"A---đau!"
Cơn đau chưa từng có từ bụng truyền đến đại não, Trình Cảnh nhăn mặt lớn tiếng kêu đau thảm thiết một tiếng, đôi tay nhanh chóng che lại bụng chính mình, thân thể vì đau mà cuộn tròn lại.
Nghe tiếng kêu đau thảm thiết của vợ mình, Thiệu Nghị Ngạo vừa mới bước ra khỏi cửa phòng trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng chạy đến nơi Trình Cảnh té ngã.
Máu...nơi bên dưới Trình Cảnh té ngã thế mà lại có máu.
Thiệu Nghị Ngạo trong lòng rung một cái, lập tức nóng nảy lên. Không suy nghĩ được nhiều, lập tức cuống quýt đem Trình Cảnh ôm ngang lên, ôm vào ngực mình, nhẹ giọng an ủi:
"Bảo bối, không có việc gì, không có việc gì, ngoan nào, chồng mang em đi bệnh viện, bảo bối chịu khó một chút, nhịn một chút."
"Đau, đau quá, Thiệu Nghị Ngạo, em đau, đau quá..." Bản thân đang chịu những cơn đau liên tục úp tới, Trình Cảnh ôm bụng, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Trình Cảnh nghe Thiệu Nghị Ngạo nhẹ nhàng kiên nhẫn dỗ dành cậu như vậy, trong lúc nhất thời, ủy khuất đều tràn ra. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt lại từng giọt không ngừng lăn xuống. Trình Cảnh miễn cưỡng vươn tay, năm ngón tay trắng bệnh mà cố gắng gắt gao túm lấy tay của hắn, một bên khóc rống, một bên liên tiếp oán trách hắn:
"Đều do anh, đều tại anh, đều do anh mà ra,...."
Danh sách chương