Cho dù ngón tay đang rút dần khỏi cơ thể, Trình Cảnh vẫn cảm nhận được từng khoái cảm mà Thiệu Nghị Ngạo mang đến cho cậu, từng đợt lại mãnh liệt vô cùng, như muốn bao phủ nhấn chìm cậu vào bể dục vô tận.

Thẳng đến khi ngón tay hắn hoàn toàn rời khỏi bên trong cậu, không thể tiếp tục chịu nỗi việc tra tấn này, cậu cảm thấy rất ấm ức tủi thân, hai cái miệng bên dưới chảy đầy nước dân, cũng không thể kiểm soát được mà co rút liên tục, mê hoặc người nhì.

"Đừng rút ra... đừng... đừng rút... không cần rút ra...." Trình Cảnh khóc chít chít nức nở, cố gắng dùng mông nhỏ của mình giữ lại ngón tay của người phía sau. Thiệu Nghị Ngạo lại quyết đoán rút ea, chỉ dùng ngón tay cào mạnh một chút rồi lập tức rút ra mặc cho sự níu giữ của cậu.

"Không có dừng, không có dừng, chồng không dừng lại. Bé ngoan, không khóc, chồng sẽ cho em ăn thứ to hơn còn nóng hơn nữa cơ." Thiệu Nghị Ngạo một lần nữa hôn từ cổ cậu đến bên tai, âm thanh khàn khàn trầm thấp lên tiếng. "Chồng biết cục cưng sẽ thích ăn xúc xích hơn đúng không nào?"

Xúc xích, xúc xích gì cơ chứ? Không phải là....

"Anh chỉ biết bắt nạt em!" Trình Cảnh trong lòng mạnh mẽ xem thường thứ cầm thú này, nhìn thấy bả vai dày rộng cách mình không xa liền mở miệng cắn một cái, đã cắn liền không nhả mà còn giữ chặt không tha.

Hứ, xem thường em, bắt nạt em sao, xem em là bé nào không biết ăn thịt à. Hiện tại em liền ăn cho anh xem!

Nghĩ Thiệu Nghị Ngạo lại vừa trêu ghẹo cậu, Trình Cảnh càng giận, lại cắn mạnh hơn nữa. Chỉ là cậu cắn mà còn thấy cộm răng thấy đau nhưng lại không thầy tên đàn ông này kêu đau gì cả thế này?

Khi môi của cậu chạm vào bả vai hắn, yết hầu của Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên co rụt lại. Bé yêu tinh này thật sự quyến rũ đến chết người cơ mà. Từng âm tiết thỏa mãi từ cổ họng phát ra khàn khàn làm hiện tại càng thêm nóng bỏng. Hắn cố tình nâng mông thịt của vợ nhỏ mình lên, dùng con *** đang thèm khát ra trận đến mức sắp căng rách đũng quần, dùng sức chọc vào *** non vào cái.

"Bé cưng là muốn ăn thịt đúng không? Vậy cây thịt lớn này của chồng, bé cưng có muốn ăn nó không? Hửm?"

"Anh còn như vậy. Sao có thể xấu xa đến như thế hả?"

Cái gì mà cây thịt lớn cơ chứ! Trong đầu anh sao chỉ nghĩ những thứ này không cơ chứ, những lời này mà còn dám nói ra!

Chẳng qua Thiệu Nghị Ngạo chỉ đâm nhẹ vài cái mà đã khiến cho cậu mềm nhũn ra cả. Đương nhiên là cũng vì vài cái đâm đó mà cũng không thể tiếp tục cắn mạnh nữa rồi.

Bé cưng bĩu môi, hai tay ôm lấy cổ hắn, cúi đầu thì mới nhìn thấy chỗ cậu cắn đang chảy máu. Cũng may không quá nghiêm trọng, chỉ có vài tơ máu mà thôi. Nhưng như vậy cũng rất đau ấy chứ! Người này như thế nào lại không nói đau vậy?

Thấy hắn bị thương, hơn nữa là do chính mình làm ra, lúc này bé cưng lại không giận hờn Thiệu Nghị Ngạo lưu manh nữa mà lại tự trách chính bản thân mình.

Thiệu Nghị Ngạo nhìn thấy bé cưng của mình nhăn mày, liền biết cậu suy nghĩ vu vơ nữa rồi. Ha ha, bé vợ nhỏ nhà hắn, thật ra rất mềm lòng lương thiện. Giống như chỉ là một cậu bé ngây thơ, nếu không để bé cưng ở bên mình hắn thật sự không thể nào yên tâm được.

"Bé cưng, không có đau, thật sự mà. Vết thương nhỏ này không đau đớn được so với người anh em bên dưới của anh đâu, nó rất muốn được bé cưng chăm chóc đây này... A~ hừ..." Hắn bất ngờ kêu lên một tiếng, mang theo âm điệu tràn ngập khoái cảm.

Trên vai một lần nữa cảm giác được một vật nhẹ nhàng liếm qua, không cần nhìn hắn cũng biết là gì. Vì trải qua cảm giác kích thích như vậy khiến con *** của hắn trở nên căng cứng hơn cả khi nãy, Cứ nhìn quần lót đang bị nó làm căng phồng cả ra đi, mặc dù chỉ thấy một chút nhúc nhích nhỏ nhưng vẫn rất hung tợn.

Đầu lưỡi mềm mại của bé cưng nhà hắn vẫn đang liếm vết cắn kia cho hắn, càng liếm càng nhẹ nhàng hơn, khiến hắn càng sướng hơn nữa, đầu lười càng thêm nóng bỏng liếm đến tâm của hắn cũng bắt đầu rung lên.

Mẹ nó, lại không làm chết cục cưng hắn liền phải nổ chết đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện