Rốt cuộc, bé cưng nhà hắn đã mang thai, cơ thể còn có chút suy yếu, Thiệu Nghị Ngạo không dám làm càn quá mức, chỉ có thể ở trong lỗ đít nhẹ nhàng đâm chọc nửa tiếng đồng hồ, thấy bé cưng đã sắp lên đỉnh lập tức cùng bé cưng bắn ra mặc dù rất luyến tiếc.

So với trước đây, một lần ngắn ngủi này chắc chắn không thể đủ được, nhưng hiện tại lại là tình huống đặc biệt, cũng cần thiết chăm sóc đặc biệt, hắn không rảnh quan tâm chính bản thân mà chỉ nhanh chóng cầm lấy khăn lông đã chuẩn bị sớm từ trước nhẹ nhàng lau cơ thể cho cục cưng nhà mình đang mồ hôi đầm đìa.

Cho đến khi cả hai đều đã tắm rửa sạch sẽ xong, Thiệu Nghị Ngạo mới dưới ánh mắt ướt át của bé vợ nhỏ của mình nhanh chóng lên giường nằm kế bên cục cưng. Vươn tay ôm lấy bé vợ, dùng một tay khác nhẹ nhàng vỗ về đằng sau gáy của cậu, nhẹ nhàng hỏi:

"Mệt không em, nếu mệt thì cứ ngủ đi, anh ôm em ngủ."

Hai người nằm trong ổ chăn, mặt đối mặt, đều có thể cảm nhận được hơi thở kề sát nhau. Cánh mũi cảm nhận được mùi cơ thể trưởng thành của đàn ông lại nhẹ nhàng cùng với mạnh mẽ không phải quá mức nhưng không không quá nhạt làm cho cậu rất thoải mái.

Ánh đèn mờ trên tường soi rọi hai bóng người đang ôm nhau trên giường, Trình Cảnh đang nằm trên khuỷu tay của hắn đột nhiên cong khóe môi, nghịch ngợm chớp mắt nhìn hắn vài cái.

"Ừhm" Mềm yếu trả lời một câu, thật sự cậu cảm thấy có chút mệt mỏi. Trình Cảnh đem đầu hướng tới hõm cổ của hắn, mang theo hạnh phúc trong lòng sau đó nhắm mắt lại.

Khi Trình Cảnh nhắm mắt lại, Thiệu Nghị Ngạo khóe miệng hình như cũng hơi động một tí. Nhắm mắt lại, trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh bé vợ của mình liên lúc chớp mắt nũng nịu nhìn hắn, ha hả, thật sự rất mê hoặc người mà.

Tề Chanh vô tình biết được Trình Cảnh đang nằm viện, ngày hôm sau mới sáng sớm liền đến bệnh viện, khi cậu đang thở hồng hộc mở cửa ra, không nghĩ tới lại nhìn thấy hình ảnh hài hòa đến như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện