Nghe lời Hàn Dịch, Phí Trạch giương mắt nhìn hắn một hồi, sau đó quay đầu hỏi Vân Tử Túc: "Em có chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta không?"

Bầu không khí trong phòng rõ ràng có chút căng thẳng, mà Vân Tử Túc thì lập tức đưa ra câu phủ định không hề do dự.

"Em không chấp nhận."

Nghe thấy câu trả lời này, Hàn Phó và Hàn phu nhân bên ghế đối diện tức khắc cứng đờ.

Vân Tử Túc không dừng lại: "Hàn tiên sinh căn bản không cần nói lời xin lỗi với em."

Cậu vừa nói, vừa đứng dậy đi về phía Hàn Dịch. Lúc bước tới trước mặt người đàn ông, Vân Tử Túc đưa tay ra, trực tiếp nắm tay Hàn Dịch.

Nhiệt độ cơ thể của đối phương lạnh lẽo khác thường, lạnh đến thấu xương.

Vì để cho lời xin lỗi của Hàn Dịch thêm phần thành tâm, mà trước đó Hàn Phó cũng không cho Hàn Dịch ngồi xuống ghế, chỉ bảo hắn đứng một bên. Vân Tử Túc không quan tâm mấy điều này, cậu đưa tay kéo người qua.

Bước chân Hàn Dịch có chút không thực, người có mắt đều có thể nhìn ra trạng thái của hắn hiện giờ có bao nhiêu tệ hại. Dường như lời xin lỗi vừa rồi đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của hắn, Hàn Dịch không khước từ động tác của Vân Tử Túc, cứ như vậy theo người bước đến bên ghế sofa, sau đó cũng cùng ngồi xuống.

Không gian trên ghế đủ cho hai người, nhưng sau khi ngồi xuống Vân Tử Túc cũng không hề để trống khoảng cách giữa hai bọn họ.

Phí Trạch nhìn bọn họ, tình tự trong đáy mắt bị tròng kính che đi hơn nửa. Anh ta cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, so với bố Hàn mẹ Hàn giật nẩy mình, Phí Trạch trông bình tĩnh hơn rất nhiều.

Người không kịp chờ đợi mà mở miệng chất vấn trước là Hàn Phó: "Cháu nói không cần xin lỗi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Tử Túc ngồi trên ghế sofa, tay phải vẫn không buông ra, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phí Trạch, rồi lại nhìn Hàn Dịch bên cạnh một chút.

Đôi mắt Hàn Dịch vẫn mịt mờ, như bầu trời bị mây đen giăng kín, ánh sáng không có cách nào lọt qua. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn chăm chú nhìn về phía Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc nảy ra một cách. Cậu cất tiếng giải thích: "Ngày đó Hàn tiên sinh không hề làm bất kỳ việc gì khác thường, thương tích trên người cháu cũng không hề liên quan đến anh ấy."

"Thật ra, đó hẳn cũng không tính thương tích," Vân Tử Túc nói, "Đó là do cháu bị xuất huyết dưới da, chẳng qua là nhìn giống thương tích mà thôi."

Phí Trạch nghe vậy liền hỏi: "Đang yên đang lành, tại sao em lại xuất huyết dưới da?"

Vân Tử Túc đáp: "Em mắc chứng rối loạn đông máu. Một khi bệnh này bộc phát, thì sẽ xuất hiện các loại triệu chứng này, da dẻ sẽ xuất hiện vết máu vô cớ, tình huống nghiêm trọng thì sẽ hộc máu."

"Chuyện ngoài ý muốn mấy ngày trước, cũng là vì lí do này."

Cậu nói rất nghiêm túc, nhưng thực ra, cái từ "chứng rối loạn đông máu" này là do cậu mới nghe được ở bệnh viện cách đây không lâu. Khi ấy cậu đang thử nghiệm và thích ứng linh thức của mình, đúng lúc nghe được hai vị bác sĩ đang trao đổi về ca bệnh của cậu trong phòng làm việc. Một bác sĩ chưa nghĩ thông, tại sao phần lớn thương tích trên người Vân Tử Túc đều là chảy máu từ tầng bên dưới da, các vết trầy xước cũng rất ít, trông không giống tình huống ngoại thương.

Cũng chính là vị này đưa ra suy đoán rối loạn đông máu, Vân Tử Túc mới nghe đến cái tên này.

Tuy nhiên chờ cho cậu giải thích xong, vẻ mặt của Hàn Phó và Hàn phu nhân phía đối diện đều đồng loạt có chút kỳ lạ.

Nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không mở miệng, mà chỉ chuyển ánh mắt lên người Phí Trạch.

Phí Trạch đan hai bàn tay, hỏi: "Vậy là, đây là một sự hiểu lầm?"

Vân Tử Túc gật đầu: "Phải."

Phí Trạch lại chuyển hướng nhìn về phía Hàn Dịch: "Vậy tại sao Hàn tiên sinh lại xin lỗi?"

Vấn đề này là muốn hỏi Hàn Dịch, nhưng Vân Tử Túc khẽ siết tay Hàn Dịch, giành lời: "Có lẽ để em giải thích sẽ tốt hơn. Hôm đó Hàn tiên sinh uống say, căn bản không nhớ đã xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh rượu lại vừa lúc chứng kiến cảnh em hộc máu, bị giật mình, còn tưởng rằng mình đã làm chuyện gì không phải."

Ở tiệc cưới Hàn Dịch không hề đụng tới một giọt rượu nào. Nhưng Hàn Phó cũng lập tức hùa theo: "Đúng, Tiểu Vân vừa hộc máu, ngay cả bọn tôi cũng bị dọa sợ, hình hình lúc đó rất rối ren, Tiểu Vân lại hôn mê, bọn tôi chỉ có thể đưa thằng bé đến bệnh viện trước."

Ông ta vừa nói, vừa nhìn về phía Vân Tử Túc, loáng thoáng có ý tìm lời chứng thực.

Vân Tử Túc gật đầu: "Em vốn đã hơi thiếu máu, sau khi phát bệnh liền ngủ mê man mấy ngày, thế nên chưa thể giải thích cặn kẽ."

Mọi suy luận đều có vẻ trọn vẹn, Phí Trạch cũng không có ý tiếp tục tra cứu. Thấy vậy, Vân Tử Túc bèn hỏi: "Phí nhị thiếu tới đây, có phải có việc gì đặc biệt không?"

Cậu còn chưa biết nguyên nhân Phí Trạch đến nơi này, theo lý thuyết, muốn tới hẳn cũng nên là Phí Dương tới mới đúng.

Phí Trạch đáp: "Không có việc gì đặc biệt, chẳng qua là trước đó đã tham gia hôn lễ, nghe nói xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền muốn tới thăm hỏi một phen."

Sắc mặt Hàn Phó thấp thoáng vẻ không được tự nhiên.

Loại tin đồn này thật sự có thể quấy rầy đến nhị thiếu gia nhà họ Phí à? Vân Tử Túc đang cảm thấy bất ngờ, bỗng nghe thấy điện thoại Phí Trạch khẽ vang lên.

Hình như là chuông báo tin nhắn, Phí Trạch nhìn điện thoại một cái, thái độ vốn bình tĩnh lại đột ngột trở nên nghiêm túc, vẻ dửng dưng thành thục trước đó cũng biến mất.

Xem xong tin nhắn, Phí Trạch nhấn khóa điện thoại, nói: "Nếu là hiểu lầm, vậy anh cũng không quấy rầy nhiều, hai người chung sống hòa thuận, anh đi trước một bước."

"Được được được, Phí tiên sinh đi đường cẩn thận." Hàn Phó và Hàn phu nhân rốt cuộc cũng được thở phào, nhanh chóng đứng dậy tiễn khách.

Mấy người cùng tiễn Phí Trạch rơi đi, Vân Tử Túc và Hàn Dịch theo phía sau, nhân lúc Hàn Phó quay sang nói chuyện với Phí Trạch, Vân Tử Túc ngẩng đầu nhìn Hàn Dịch bên cạnh, cậu nhỏ giọng nói: "Hàn tiên sinh, em biết tình huống bây giờ của anh không ổn. Cố gắng thêm chút nữa... bọn mình sẽ về phòng xử lý ngay lập tức."

Lúc nói chuyện với Phí Trạch, cậu đã thông qua bàn tay đan xen giữa hai người mà chuyển rất nhiều linh lực qua, nhưng xét tình hình trước mắt, hiển nhiên chỉ là như muối bỏ biển. Khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch quá mức ngang tàng, đã không thể chỉ đơn giản dùng linh lực đè ép nữa. Nếu hành động thiếu suy nghĩ, bản thân Hàn Dịch cũng sẽ không chịu nổi, Vân Tử Túc chỉ có thể đợi đến khi chỉ có riêng hai người, mà khai thông toàn diện cho Hàn Dịch.

Tuy nhiên cũng may, có lẽ là do sau khi tu thành thể chất thuần linh, linh lực càng thêm tinh khiết, mà trong khoảng thời gian ngắn hai người cầm tay vừa rồi, khác thường trong cơ thể Hàn Dịch cũng đã chuyển biến tốt hơn so với lúc hắn nói lời xin lỗi.

Cặp con ngươi đen như phủ mực vẫn không có ánh sáng, chỉ yên lặng gật đầu một cái.

Vân Tử Túc nhớ lại trước khi kết hôn, ánh mắt đối phương nhìn mình sáng ngời rực rỡ, lòng thầm hiểu Hàn Dịch hẳn là bị khôi linh ăn mòn, tổn thương đến mắt.

Lồng ngực cậu có chút bức bối khó chịu, không phải vì nguyên nhân tu luyện.

Vân Tử Túc không thả tay Hàn Dịch ra, tiếp tục truyền linh lực vào bên trong cơ thể Hàn Dịch, muốn giúp đối phương thoải mái hơn chút.

Sau khi Phí Trạch rời đi, bốn người trở vào bên trong, Hàn Phó gọi Vân Tử Túc lại, ông ta nhìn bàn tay nắm chặt của hai người một cái, ánh mắt có chút phức tạp.

"Tiểu Vân... Vừa rồi khổ cực cho cháu."

Vân Tử Túc có một dự cảm mơ màng, bèn hỏi: "Bác trai, sao thế ạ?"

Quả nhiên, Hàn phu nhân một bên nói: "Trước đó cô chú đã hỏi bệnh viện, họ nói ngoại trừ vết bầm tím và ứ máu trên người cháu ra, các số liệu trong cơ thể đều rất bình thường."

Mặc dù đã biết biểu hiện phát bệnh của Hàn Dịch khi trước, nhưng suy cho cùng người nhà họ Hàn cũng không tận mắt chứng kiến Hàn Dịch đánh người, ban đầu vẫn còn ôm hy vọng khác. Bọn họ hỏi bác sĩ một cách cặn kẽ các loại khả năng có thể xảy ra, cho đến khi mọi loại bệnh tật đều bị bác bỏ, mới không thể không thừa nhận sự thật này.

Vân Tử Túc: "..."

Tính sao giờ, lại phải sáng tạo ra một cái cớ mới.

Hàn Phó hỏi: "Vậy là, cháu với Hàn Dịch đêm hôm đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn Dịch quả thực không còn ký ức ngày hôm ấy, cho nên ông ta chỉ có thể đi hỏi Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc liếm môi dưới khô khốc một cái.

Cậu cũng đoán chứng rối loạn đông máu không lừa được Hàn Phó, lúc dùng linh thức nghe cuộc trao đổi của hai vị bác sĩ kia, vị bác sĩ còn lại đã phản bác đối phương ngay tại chỗ.

Mắc phải chứng rối loạn đông máu* đại khái có hai nguyên nhân, hoặc là bệnh về gan, hoặc là thiếu vitamine K, hai vấn đề này Vân Tử Túc đều không dính đến, thành ra không thể mắc bệnh này.

(thực ra nguyên văn là 性凝血功能性障碍 - đông máu rải rác trong lòng mạch?, mình tra thử nguyên nhân gây bệnh thì chưa thấy vụ thiếu vitamine K, cũng không tra được bệnh gì chỉ có hai nguyên nhân như tác giả đề cập nên để tạm chung chung là rối loạn đông máu đã, nhờ chuyên gia nhắc nhở vậy.)

Chỉ có điều Hàn Phó tuyệt đối sẽ không phơi bày sự thật này trước mặt Phí Trạch, bọn họ muốn giảm bớt tối đa sức ảnh hưởng của sự kiện này.

Có lời Vân Tử Túc chính miệng nói, lời đồn bên ngoài mới có thể lắng xuống, bọn họ cũng có thể lấy lời cậu ra làm lá chắn.

Hàn Phó còn đang chờ Vân Tử Túc trả lời, nhưng bây giờ Vân Tử Túc không bịa ra được lý do thứ hai.

Cậu dứt khoát bình sứt không sợ vỡ, ôm chầm lấy cánh tay Hàn Dịch.

Thân thể Hàn Dịch dường như hơi cứng lại, sau đó xoay đầu nhìn sang.

Vân Tử Túc không kịp nhìn Hàn Dịch, cậu nói thẳng: "Bác trai, cháu thật sự rất thích A Dịch, bất kể anh ấy đã làm điều gì, cháu cũng sẽ không rời khỏi anh ấy."

"Cháu tin rằng mọi điều Hàn Dịch làm đều không phải cố tình, cháu sẽ không trách anh ấy," Vân Tử Túc bày tỏ một cách nghiêm túc, "Cháu sẽ ở bên anh ấy đến khi anh khỏi bệnh."

Cậu vừa nói vừa tự kiểm điểm, có phải mình dùng sức mạnh quá hay không, mà cậu cảm giác ánh mắt Hàn Dịch nhìn mình hình như không được đúng lắm.

Tuy nhiên những lời này hẳn vẫn có tác dụng, trông vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa vô cùng phức tạp của Hàn Phó, cùng với thái độ sâu xa của Hàn phu nhân, Vân Tử Túc nghĩ thầm, trong mắt hai người này cậu hẳn đã biến thành thể loại si tình bị bạo hành mà vẫn có chết cũng không muốn xa rời, hoặc là thể loại thèm khát tiền tài nhà họ Hàn, đánh cũng không đánh rớt.

... Kệ đi, chỉ cần đạt được mục tiêu là ổn.

Quả nhiên, hai người cũng không nói nhiều thêm nữa, Hàn Phó gật đầu một cái, để Vân Tử Túc và Hàn Dịch về nghỉ ngơi trước.

Hai người đi lên tầng bốn, nơi này có phòng cưới của bọn họ, Vân Tử Túc đẩy cửa ra, kéo Hàn Dịch sau lưng cùng bước vào.

Cửa phòng được khóa chặt, hai người ngồi xuống mép giường, Vân Tử Túc vô cùng áy náy: "Hàn tiên sinh, em xin lỗi, mấy ngày nay đã để anh phải chịu uất ức..."

Lời cậu còn chưa dứt, bả vai đã chợt trầm xuống.

Thân thể Hàn Dịch đột nhiên ngã về phía cậu, Vân Tử Túc sợ hết hồn, vội vã đỡ người nằm xuống.

"Hàn tiên sinh?"

Lúc này cậu mới phát hiện, Hàn Dịch đã ngất đi.

_______________

Khi Hàn Dịch tỉnh lại, đầu óc còn có chút hỗn loạn.

Hắn nhanh chóng nhận ra khác thường trên người mình. Không khí khô khốc chậm chạp chuyển động, ve vãn làn da trần trụi của hắn.

Trên người hắn không mặc quần áo, một bàn tay mềm mại vuốt ve lồng ngực hắn, động tác rất cẩn thận tỉ mỉ.

Trong miệng hắn còn có mùi vị ngọt thanh nhàn nhạt.

Hàn Dịch mở mắt, tức khắc nhìn thấy Vân Tử Túc cách mình chưa tới một cánh tay, con ngươi hắn chợt co một cái, tựa như kinh ngạc khó ngờ.

Vân Tử Túc ngồi quỳ trên giường bên người Hàn Dịch, lập tức phát hiện ra Hàn Dịch tỉnh lại. Cậu quan sát ánh mắt của hắn, phát hiện rốt cuộc đôi mắt đối phương không còn mờ mịt nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ân cần hỏi: "Hàn tiên sinh, anh tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"

Mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn kiềm chế khôi linh rối loạn, song nhìn ánh mắt sáng hơn rõ ràng của Hàn đại thiếu, hẳn là đã khá hơn nhiều so với trước đây.

Nhưng Hàn Dịch vẫn không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cậu như thế.

Vân Tử Túc áy náy nói: "Thật xin lỗi, sự việc trước đó là lỗi của em..."

Hàn Dịch rốt cuộc mở miệng, hắn dùng thanh âm trầm khàn gọi ra tên của cậu, giọng nói lại mang theo vẻ không xác định mơ hồ.

"... Tử Túc?"

Vân Tử Túc gật đầu: "Là em đây, Hàn tiên sinh."

Ngoại trừ áy náy, vẻ mặt của cậu còn phảng phất mấy phần ủ rũ.

Là Tử Túc, mà không phải Tiểu Túc càng thêm thân mật.

Hình như Hàn đại thiếu đã giận đến độ thay đổi cả xưng hô đối với cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện