Âm thanh đã ở kề sát bên tai, thế nhưng Ngô Tuyết Lâm lại không đúng lúc phát hiện ra có gì đó không đúng.
Con quái vật gọi là "Lâm Lâm", nhưng bình thường Ngô Bân vẫn gọi cô là "cục cưng".
Tình cảnh nguy cấp không cho phép nghĩ ngợi nhiều hơn nữa, một giây tiếp theo, Ngô Tuyết Lâm liền phát hiện cảm xúc xù xì khô quắt xuất hiện từ phía bả vai, tóc cô cũng bị thứ gì níu lại, không thể cử động.
Ngô Tuyết Lâm sợ hãi đến mức không dám hô hấp, song cảm giác đau đớn lại không đến từ bả vai hay sau gáy, mà là từ cổ tay phải của cô.
Cổ tay cô vẫn trống rỗng, nhưng trận nhói đau vừa vặn xuất phát từ vị trí vốn nên có chiếc vòng. Chỗ đau còn ân ẩn lạnh lẽo, giống như có bàn tay nào đó lạnh như băng cầm lấy tay cô, cố gắng giằng lấy cô từ tay con quái vật.
Cảm giác mất trọng lực chợt truyền tới, Ngô Tuyết Lâm nghe được một tiếng nói như gần như xa.
"... Lâm Lâm..."
Giọng nói này vô cùng quen thuộc.
"Lâm Lâm, Lâm Lâm? Cậu tỉnh chưa... Lâm Lâm?"
Ngô Tuyết Lâm giật mình tỉnh lại, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Hàn Dĩ Long.
Cô há hốc miệng thở hổn hển, chưa thể hoàn hồn, mãi đến khi sờ thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mới gắng gượng phục hồi tinh thần.
Vòng ngọc nặng trĩu, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác an tâm. Ngô Tuyết Lâm quay đầu nhìn bả vai mình, trên bả vai cô không có gì cả, sau lưng cũng trống không.
Trái lại là trước mặt cô, có vài người nhân viên vẻ mặt ân cần đang đứng.
"Đây... đây là đâu?"
"Đây là quỹ học bổng, Lâm Lâm. Cậu vừa ký xong chữ ký thì đột nhiên ngất lịm, dọa mọi người sợ hết hồn," Hàn Dĩ Long kể, "Có chuyện gì thế, còn khó chịu ở đâu không?"
Ngô Tuyết Lâm cố gắng ổn định hơi thở, bốn phía sáng bừng, không có gì khác lạ. Cô bắt lấy tay Hàn Dĩ Long, giọng nói còn hơi run rẩy: "Cậu có nhớ, bạn con gái trong phòng khách ban nãy không? Đứng ở kia ấy, còn nói chuyện với người khác..."
Hàn Dĩ Long có chút ngờ vực trước câu hỏi đột ngột của cô, nhưng vẫn trả lời: "Tớ không để ý. Nhưng trước khi cậu ngất đi, đúng lúc tớ cũng đang quan sát một vòng xung quanh, trừ nhân viên nơi này, trong phòng không có người nào khác."
Một nhân viên trước mắt cũng chủ động nói: "Em nói bạn học sinh tóc dài quần trắng phải không? Bạn ấy đã rời đi trước đi tiểu thư Ngô ngất xỉu rồi."
Ngô Tuyết Lâm thở gấp, lại hỏi: "Phòng khách mất điện bao lâu?"
Mặc dù phía sau gáy không có cảm giác đau đớn rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể quên chuyện bình hoa. Đến giờ cô vẫn không thể nào xác định được, rốt cuộc bản thân tự ngất đi, hay là bị đánh cho bất tỉnh.
Nhưng vấn đề này vừa hỏi ra, mấy người trước mắt lại trố mắt nhìn nhau, ngay cả Hàn Dĩ Long cũng đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
"Lâm Lâm..." Cậu ta chần chừ nói, "Phòng khách không bị mất điện, vẫn luôn sáng trưng mà."
Ngô Tuyết Lâm kinh ngạc.
"Sau khi cậu rời đi ấy," cô cho rằng đối phương không ở đây, nên mới không biết chuyện này, "Cậu đi lấy đồ mà, cậu vừa đi xong thì mất điện..."
"Tớ cũng không rời đi," Hàn Dĩ Long lo lắng nhìn Ngô Tuyết Lâm, "Lâm Lâm, tớ vẫn luôn ở đây với cậu mà."
Ngô Tuyết Lâm sửng sốt nhìn cậu ta, khi xác nhận đối phương không nói đùa, cô không nhịn được chỉ hai cái hòm cách đó không xa, "Vậy mấy đồ này..."
Có người nói: "Là chị và bạn đồng nghiệp này cùng bê tới, anh bạn này thật sự không rời đi."
Hàn Dĩ Long nói: "Cậu vừa ký xong sắc mặt liền không tốt, thế rồi trực tiếp ngất đi. Nhân viên mau chóng đi lấy hoắc hương chính khí thủy (tên thuốc), nhưng còn chưa dùng đến, cậu đã tự tỉnh lại rồi."
Theo lời giải thích của cậu ta, Ngô Tuyết Lâm cũng chỉ hôn mê trong ngắn ngủi một hai phút.
Ngô Tuyết Lâm hiểu ra rằng, ảo giác của mình đã bắt đầu từ trước khi mất điện.
Sau khi từ chối khéo ý tốt của nhân viên, hai người cùng rời khỏi trụ sở quỹ từ thiện. Vân Tử Túc và Hàn Dịch chờ bọn họ ở bên ngoài.
Ngô Tuyết Lâm kể chuyện mình vừa gặp ảo giác cho mọi người, nếu không phải có chiếc vòng Vân Tử Túc cho cô, cô cũng không ý thức được đó chỉ là ảo giác, cũng không thể chạy khỏi con quái vật mang bộ mặt của Ngô Bân.
Hàn Dĩ Long sợ hãi một hồi, cậu ta không ngờ rằng chỉ là mấy phút ngắn ngủi, Ngô Tuyết Lâm đã gặp phải sự kiện hung hiểm như vậy ngay trong lúc hôn mê.
Vân Tử Túc nghe xong cũng trầm mặc, cậu nhìn sương xám xung quanh Ngô Tuyết Lâm, do có vu tảo mà Ngô Tuyết Lâm không chịu ảnh hưởng nặng nề, bên trong sương xám quanh thân cô cũng không có oán khí, nhưng sương xám vốn dàn đều toàn thân, bây giờ lại tập trung trên não bộ Ngô Tuyết Lâm.
Xem ra, thật sự là có kẻ giở trò với Ngô Tuyết Lâm.
Nữ sinh nọ quả thực rất đáng ngờ, chỉ là trụ sở quỹ từ thiện không chỉ có một cửa ra, hai người chờ ngoài cửa cũng không nhìn thấy nữ sinh rời đi.
Không biết tình trạng cụ thể của đối phương, Vân Tử Túc không thể dùng linh thức tìm kiếm tung tích nữ sinh kia. Tuy nhiên còn may, Ngô Tuyết Lâm đã kịp hỏi nhân viên tên cô nữ sinh này.
Đối phương thật sự là một trong những đối tượng được nhận tài trợ từ quỹ học bổng Tuyết Lâm, tên là Nhậm Trù.
Bên trong trụ sở từ thiện cũng không xuất hiện dao động linh lực rõ ràng, bởi chuyên chú thử nghiệm vấn đề che giấu hơi thở cùng Hàn Dịch mà Vân Tử Túc không đặt nhiều tâm tư tại nơi này, cậu không để ý đến Nhậm Trù, nhưng cũng tương tự, nếu việc này thực sự là do Nhậm Trù gây ra, thì bởi vì hơi thở bị che giấu, mà Nhậm Trù cũng sẽ không để ý đến Hàn Dịch và Vân Tử Túc.
Mọi người bàn bạc đôi câu, định trở lại bệnh viện một chuyến, báo với tổ giám sát sự kiện này.
Tin tức này đến rất đúng lúc, tổ giám sát đã bắt tay vào điều tra quỹ từ thiện do Ngô Bân đầu tư, sự xuất hiện của Nhậm Trù cung cấp cho bọn họ một phương hướng cụ thể.
Cùng lúc đó, Vu Hiểu Như cũng tỉnh lại.
Sắc mặt Ngô Tuyết Lâm tái nhợt như cũ, nhưng có vu tảo bên cạnh, thân thể cô sẽ không phải chịu nhiều tác dụng phụ, tinh thần và sức lực có thể tiếp tục chống chịu thêm. Thấy tình trạng của cô có chuyển biến tốt rõ ràng so với những ngày trước, rốt cuộc Vu Hiểu Như cũng buông xuống được những băn khoăn cuối cùng.
Nàng mau chóng báo cáo mọi chuyện mình đã làm trước kia với tổ giám sát.
Lần Ngô Bân bị phát hiện ngoại tình đã là mười bảy năm trước, sự thông minh ngoan ngoãn của Ngô Tuyết Lâm xoa dịu phần nào vết thương trong lòng Vu Hiểu Như. Nàng dần dần coi cô bé thành con ruột của mình, cũng thật sự tìm thấy niềm hạnh phúc khi làm mẹ.
Nếu không phải phát hiện Ngô Bân ngoại tình một lần nữa, có lẽ Vu Hiểu Như vẫn sẽ cảm thấy cuộc sống của mình đã coi như hạnh phúc viên mãn.
"Anh ta đầu tư một club kín, mỗi lần bàn chuyện làm ăn với người khác, đều sẽ hẹn ở nơi này. Những thứ này có bề ngoài cực kỳ chính đáng, tôi chưa từng nghi ngờ." Giọng nói của nàng bình tĩnh, sắc mặt cũng không một gợn sóng, "Đến khi tôi phát hiện ra, mới biết club này đã được thành lập bảy năm rồi."
Trái ngược với tan vỡ của mười bảy năm về trước, lần này Vu Hiểu Như bình tĩnh rất nhanh. Chỉ là nàng đã không còn ở trong tình trạng muốn cắt là cắt như thuở đó, cổ phần công ty do hai người cùng nắm giữ, dù có phân chia tài sản, cũng không biết sẽ phải dây dưa mất bao lâu.
Vu Hiểu Như tâm như tro tàn, nghĩ đến việc mình bị lừa nhiều năm như vậy, chỉ hối hận năm xưa đã không quyết định dứt khoát. Tình cảm dâng ra hơn hai chục năm cho một kẻ cặn bã, nửa đời của nàng đều bị hủy trong tay gã.
Nhìn bố mẹ đã già, còn cả Ngô Tuyết Lâm vui cười lương thiện, Vu Hiểu Như không có cách nào chia sẻ nỗi đau đớn trong lòng. Mà bây giờ, mặc dù công ty đã đạt được vị thế nhất định, những vẫn còn nhờ cậy sự giúp đỡ của nhà họ Vu, chắc chắn Ngô Bân sẽ không đồng ý ly dị, Vu Hiểu Như chỉ có thể hành động trong bóng tối, dành thời gian thu thập chứng cứ, lên kế hoạch ly dị với gã.
Dưới áp lực tinh thần nặng nề, Vu Hiểu Như bắt đầu xuất hiện triệu chứng mất ngủ trầm trọng. Chờ đến khi thân thể nàng lao lực trong thời gian dài, mãi mới mơ màng thiếp đi, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng có một giọng nói hỏi nàng----
"Cô hận Ngô Bân không?"
"Cô có muốn báo thù gã không?"
Vu Hiểu Như đã bị cảm xúc tiêu cực chiếm đoạt khi xem ảnh Ngô Bân vào club ban nãy, nàng mau chóng bị giọng nói này dẫn dắt.
Đợi đến khi Vu Hiểu Như hoàn hồn tỉnh lại, nàng còn tưởng rằng chỉ vì chấp niệm quá sâu mà mình đã làm một giấc mộng. Nhưng không lâu sau đó, nàng phát hiện ra, lời của giọng nói kia đã ứng nghiệm toàn bộ trong đời thực.
Ngô Bân bắt đầu mắc lỗi liên tục, thậm chí còn hơi hồn vía lên mây, tình trạng thân thể gã ngày càng tuột dốc, làm gì cũng sơ sảy, khiến cho Vu Hiểu Như nhàn nhã mà vẫn thu gom được không ít chứng cứ.
Nhưng còn chưa chờ cho Vu Hiểu Như mừng rỡ được bao lâu, nàng liền nhận ra, tình hình đã nằm ngoài kiểm soát.
Giọng nói kia bảo rằng Ngô Bân sẽ lạnh lẽo toàn thân, làm cho người ta không muốn lại gần, mọi người sẽ chán ghét gã, xa lánh gã. Nhưng chẳng tới mấy ngày, Ngô Bân đã vì tiều tụy quá độ mà ngã quỵ.
Vu Hiểu Như không để lộ tin ly dị ra ngoài, ban đầu Ngô Bân nằm viện, còn tiện cho nàng tìm chứng cứ, nàng cũng tự nhủ với mình, bất kể Ngô Bân hóa thành cái dạng gì đều là tự gã tạo nghiệt, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
"Tôi cũng không biết gã sẽ biến thành dạng gì, giọng nói kia chỉ bảo rằng kết cục của Ngô Bân được quyết định bởi oán hận của tôi." Vu Hiểu Như để lộ một nụ cười lạnh lẽo không có nhiệt độ, "Nếu dựa vào oán hận của tôi, gã có chết đi chết lại bao nhiêu lần cũng không có gì lạ."
Mấy người của tổ giám sát đưa mắt nhìn nhau, cái loại giải thích kết cục được quyết định bởi oán khí này, có lẽ Vu Hiểu Như sẽ tin, bọn họ thì lại không thể, bằng không nếu ai nấy đều có thể báo thù nhờ oán hận, thế giới này đã sớm loạn lạc từ lâu.
Hơn nữa theo lời Vu Hiểu Như nói, khả năng bệnh tình của Ngô Bân do nàng gây ra rất thấp. Oán khí trên người gã cực kỳ thâm độc, mà nếu Vu Hiểu Như chưa từng tiếp xúc với linh lực, chỉ dựa vào giọng nói kia, không thể nào gây ra hậu quả nghiêm trọng đến thế.
Một người trong tổ hỏi: "Buổi tối bốn ngày trước, chị đã làm gì?"
Bốn ngày trước, người của tổ giám sát bày trận phòng vệ cho Ngô bân, tối hôm đó, bọn họ phát hiện xáo trộn linh lực bên trong phòng bệnh có Vu Hiểu Như.
Thình lình bị hỏi chuyện bốn ngày trước, Vu Hiểu Như cũng phải suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại được: "Hôm ấy thân thể Lâm Lâm đột nhiên trở nên cực kỳ yếu ớt, tôi thấy không ổn, nên mới chất vấn giọng nói xuất hiện ban đêm kia, rằng Lâm Lâm không hề liên quan đến chuyện của Ngô Bân. Nó nói bởi vì liên kết máu mủ mà Lâm Lâm cũng bị ảnh hưởng. Tôi hỏi nó làm sao mới có thể xóa bỏ ảnh hưởng gây ra cho Lâm lâm, nó lại không muốn trả lời, tôi truy hỏi mãi, nó mới đồng ý dùng cách khác cắt đứt liên hệ giữa hai người bọn họ."
Giọng nói này đưa ra biện pháp, chính là để Vu Hiểu Như tiếp cận Ngô Bân bên trong phòng hồi sức lần nữa, phương pháp này cần sử dụng liên tục ba ngày. Khi ấy tổ giám sát theo dõi tình hình phòng bệnh, khẩu hình kỳ lạ mà Vu Hiểu Như đọc bên mép giường chính là do giọng nói hướng dẫn, nó bảo rằng chỉ cần đọc xong đoạn thần chú này, là có thể cắt đứt sức ảnh hưởng bệnh tật của Ngô Bân lên người Ngô Tuyết Lâm.
Thế nên khi nghe nói Vân Tử Túc muốn đi gặp Ngô Bân, Vu Hiểu Như mới phản đối, thời gian thăm khám một ngày cho phòng bệnh hồi sức chỉ có nửa giờ, nếu bị Vân Tử Túc chiếm mất, kế hoạch của nàng bị gián đoạn, sẽ lại phải tốn thêm ba ngày nữa, Vu Hiểu Như lo lắng thân thể Ngô Tuyết Lâm không thể chịu đựng thêm ba ngày.
Nhưng thứ mà giọng nói kia giao phó cho Vu Hiểu Như cũng không phải lời giải trừ nguyền rủa gì, trái lại còn là bước cuối cùng để hoàn thành nguyền rủa. Vậy nên tổ giám sát mới bị lừa gạt.
Vu Hiểu Như vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong tổ giám sát đều trở nên trầm trọng.
Bản thân Vu Hiểu Như không có linh lực, chấn động linh lực đều xuất hiện vào ban đêm, như vậy hẳn là linh lực này thuộc về giọng nói ấy. Dưới tình huống không có linh lực, Vu Hiểu Như đọc lời nguyền bên người Ngô Bân cũng sẽ không có tác dụng, giọng nói kia lừa gạt nàng, có lẽ là bởi đã phát hiện có camera giám sát, muốn chuyển hiềm nghi lên người Vu Hiểu Như.
Kế hoạch này thật sự thành công.
Nhưng giọng nói kia là của ai? Tại sao phải hại Ngô Bân, còn muốn vu oan cho Vu Hiểu Như?
Dĩ nhiên, cũng còn một tình huống khác phải cân nhắc---- Vu Hiểu Như có thật sự nói thật hay không? Hay nàng đã sử dụng ngoại lực khác?
Tổ giám sát còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Ngô Tuyết Lâm đã lặng lẽ rớt nước mắt.
Hôm nay cô đã khóc quá nhiều lần, nếu không phải trước đó Hàn Dĩ Long chườm đá giúp cô, sợ rằng bây giờ cặp mắt đã sớm sưng phồng. Hàn Dĩ Long an ủi cô, cô cũng đã đáp ứng sẽ cố gắng không khóc nữa, nhưng mà lúc này, Ngô Tuyết Lâm thật sự không kiềm nén được.
Cô tiến lên mấy bước, dè dặt nắm lấy bàn tay Vu Hiểu Như.
Vẻ mặt Vu Hiểu Như phức tạp, nhưng vẫn lộ ra nụ cười chua xót, giơ tay giúp cô bé sửa sang đầu tóc.
Ngô Tuyết Lâm òa khóc nhào vào lòng nàng.
"Mẹ!"
Bất kể có phải ruột thịt hay không, mẹ chưa từng muốn hại cô.
Đây là chút an ủi cuối cùng sau khi cả thế giới của cô tan vỡ.
Chân tướng chưa được tra rõ, tạm thời Vu Hiểu Như chưa được trả tự do, Ngô Tuyết Lâm cũng không thể ở lại phòng bệnh chăm sóc nàng. Cuối cùng, Ngô Tuyết Lâm được Hàn Dĩ Long đưa về nhà, trước kia Vu Hiểu Như không biết chuyện giữa hai đứa trẻ, bây giờ nàng biết được, thì lại chẳng có sức xen vào.
Hàn Dĩ Long ở lại nhà họ Ngô cùng Ngô Tuyết Lâm, Vân Tử Túc lại đổi cho người một chiếc vòng tay hấp thu sương xám, còn đưa cho cô bé một bộ phù lục dùng để phòng thân, bảo đảm chắc chắn Ngô Tuyết Lâm sẽ không lại bị thương.
Kết quả trước khi rời đi, Hàn Dịch nhận được tin nhắn chuyển tiền. Lại còn là một khoản tiền không hề nhỏ.
Phát hiện tầm mắt của hắn, Ngô Tuyết Lâm mau chóng giải thích. Cô nói đây là tiền Vu Hiểu Như chuyển, hai người bọn họ cứu giúp Ngô Tuyết Lâm, đây là tiền báo đáp, mong hai người nhất định đừng cự tuyệt.
Hàn Dĩ Long cũng khuyên bọn họ nhận lấy, nói là cực khổ bọn họ đi theo bận bịu cả ngày.
Số tài khoản của Hàn Dịch cũng là do cậu ta nói với Ngô Tuyết Lâm.
Hàn Dịch giao quyền quyết định cho Vân Tử Túc, Vân Tử Túc cũng không từ chối thêm, mặc dù trước đó cậu nỗ lực khiêm tốn, nhưng cũng đã ra tay giúp đỡ lúc dính đến mạng người, Hà An Khải và Phí Dương đều là ví dụ.
Sau khi nhận tiền, thấy thái độ đối phương tận tình, Vân Tử Túc lại tặng kèm miễn phí một tấm thần phù khuếch đại bình an cho Ngô Tuyết Lâm. Nếu không có gì bất thường, linh lực bên trong tấm bùa này đủ dùng trong một tháng, không chỉ là những việc như xua đuổi sương xám, an thần phù còn có thể loại trừ âm trọc xung quanh Ngô Tuyết Lâm, giúp tinh thần cô sớm ngày hồi phục.
Một đêm an ổn mà qua, sáng sớm hôm sau, Vân Tử Túc lại nhận được thông báo từ Hàn Dĩ Long, nói là phía bệnh viện có tin tức.
Hàn Dĩ Long và Ngô Tuyết Lâm ngồi xe nhà họ Ngô, đưa Vân Tử Túc đến bệnh viện. Hôm nay Hàn đại thiếu không đi cùng, hắn còn việc cần xử lý, Vân Tử Túc lại không thể gặp chuyện gì, bèn bảo người cứ đi làm việc trước.
Tuy nhiên dù Hàn đại thiếu không đi cùng, lúc Vân Tử Túc ra cửa cũng không đi một mình.
Sau khi đến bệnh viện bọn họ mới biết hôm qua Ngô Bân đã ổn định lại, buổi tối liền bị chuyển về phòng bệnh thường. Tổ giám sát thả tin tức ra, quả nhiên, hôm nay có mấy đoàn khách đến thăm Ngô Bân.
Ngoại trừ đối tác, bạn bè, tổ giám sát còn phát hiện một người mà bọn họ đang điều tra bám sát. Khi thấy người nọ bước tới, Ngô Tuyết Lâm cũng sợ hết hồn.
Thế mà lại là Nhậm Trù.
Khi Nhậm Trù mới đến, nhóm khách tới trước vừa vặn rời đi. Mặc dù đã cho phép vào thăm, nhưng bây giờ Ngô Bân vẫn còn hôn mê, vợ gã, Vu Hiểu Như lại bị tố cáo là người ám hại gã, bọn họ có tới cũng chỉ đứng mép giường, chào hỏi với thư ký của Ngô Bân được gọi tới tạm thời, coi như lễ phép một câu cho tận tình tận nghĩa rồi rời đi.
Thư ký ra cửa tiễn đợt khách này, phòng bệnh tức thì chỉ còn lại mỗi Nhậm Trù, và Ngô Bân nằm trên giường bệnh.
Cô ta vừa tiến đến, tổ giám sát liền xốc tinh thần. Nhưng bọn họ hoàn toàn không thể ngờ, Nhậm Trù còn chẳng thèm che giấu chút nào, đọc thẳng một đoạn nguyền rủa về phía Ngô Bân.
Khẩu hình của Nhậm Trù hoàn toàn thống nhất với Vu Hiểu Như khi ấy, tổ giám sát bất ngờ không phản ứng kịp, vội vã phái mấy người canh trước cửa xông vào bắt cô ta lại. Nhưng Nhậm Trù vẫn nhanh hơn, lúc mấy người vào trong, cô ta đã đọc xong lời nguyền.
Mà sương xám bên người Ngô Bân, trong nháy mắt đã đậm đặc đến mức khiến cho la bàn trong tay mấy người đều phát tín hiệu cảnh báo.
Lúc bị người của tổ giám sát bắt giữ, Nhậm Trù không chút phản kháng, khi thấy Ngô Tuyết Lâm bình an đi tới, cô ta mới dùng ánh nhìn thẳng mặt đầu tiên đối diện với Ngô Tuyết Lâm.
Ngô Tuyết Lâm nhìn lại, chỉ thấy cô ta nở nụ cười nhạt, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ có thể coi là thanh tú trở nên âm lãnh cực độ.
Nhậm Trù nói: "Tiểu thư Ngô, cô không bị dọa điên à? Máu mủ không đánh chết được cô, Ngô Bân cũng chẳng thể dọa chết cô, vận may của cô cũng thật là điên đảo."
Con quái vật gọi là "Lâm Lâm", nhưng bình thường Ngô Bân vẫn gọi cô là "cục cưng".
Tình cảnh nguy cấp không cho phép nghĩ ngợi nhiều hơn nữa, một giây tiếp theo, Ngô Tuyết Lâm liền phát hiện cảm xúc xù xì khô quắt xuất hiện từ phía bả vai, tóc cô cũng bị thứ gì níu lại, không thể cử động.
Ngô Tuyết Lâm sợ hãi đến mức không dám hô hấp, song cảm giác đau đớn lại không đến từ bả vai hay sau gáy, mà là từ cổ tay phải của cô.
Cổ tay cô vẫn trống rỗng, nhưng trận nhói đau vừa vặn xuất phát từ vị trí vốn nên có chiếc vòng. Chỗ đau còn ân ẩn lạnh lẽo, giống như có bàn tay nào đó lạnh như băng cầm lấy tay cô, cố gắng giằng lấy cô từ tay con quái vật.
Cảm giác mất trọng lực chợt truyền tới, Ngô Tuyết Lâm nghe được một tiếng nói như gần như xa.
"... Lâm Lâm..."
Giọng nói này vô cùng quen thuộc.
"Lâm Lâm, Lâm Lâm? Cậu tỉnh chưa... Lâm Lâm?"
Ngô Tuyết Lâm giật mình tỉnh lại, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Hàn Dĩ Long.
Cô há hốc miệng thở hổn hển, chưa thể hoàn hồn, mãi đến khi sờ thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mới gắng gượng phục hồi tinh thần.
Vòng ngọc nặng trĩu, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác an tâm. Ngô Tuyết Lâm quay đầu nhìn bả vai mình, trên bả vai cô không có gì cả, sau lưng cũng trống không.
Trái lại là trước mặt cô, có vài người nhân viên vẻ mặt ân cần đang đứng.
"Đây... đây là đâu?"
"Đây là quỹ học bổng, Lâm Lâm. Cậu vừa ký xong chữ ký thì đột nhiên ngất lịm, dọa mọi người sợ hết hồn," Hàn Dĩ Long kể, "Có chuyện gì thế, còn khó chịu ở đâu không?"
Ngô Tuyết Lâm cố gắng ổn định hơi thở, bốn phía sáng bừng, không có gì khác lạ. Cô bắt lấy tay Hàn Dĩ Long, giọng nói còn hơi run rẩy: "Cậu có nhớ, bạn con gái trong phòng khách ban nãy không? Đứng ở kia ấy, còn nói chuyện với người khác..."
Hàn Dĩ Long có chút ngờ vực trước câu hỏi đột ngột của cô, nhưng vẫn trả lời: "Tớ không để ý. Nhưng trước khi cậu ngất đi, đúng lúc tớ cũng đang quan sát một vòng xung quanh, trừ nhân viên nơi này, trong phòng không có người nào khác."
Một nhân viên trước mắt cũng chủ động nói: "Em nói bạn học sinh tóc dài quần trắng phải không? Bạn ấy đã rời đi trước đi tiểu thư Ngô ngất xỉu rồi."
Ngô Tuyết Lâm thở gấp, lại hỏi: "Phòng khách mất điện bao lâu?"
Mặc dù phía sau gáy không có cảm giác đau đớn rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể quên chuyện bình hoa. Đến giờ cô vẫn không thể nào xác định được, rốt cuộc bản thân tự ngất đi, hay là bị đánh cho bất tỉnh.
Nhưng vấn đề này vừa hỏi ra, mấy người trước mắt lại trố mắt nhìn nhau, ngay cả Hàn Dĩ Long cũng đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
"Lâm Lâm..." Cậu ta chần chừ nói, "Phòng khách không bị mất điện, vẫn luôn sáng trưng mà."
Ngô Tuyết Lâm kinh ngạc.
"Sau khi cậu rời đi ấy," cô cho rằng đối phương không ở đây, nên mới không biết chuyện này, "Cậu đi lấy đồ mà, cậu vừa đi xong thì mất điện..."
"Tớ cũng không rời đi," Hàn Dĩ Long lo lắng nhìn Ngô Tuyết Lâm, "Lâm Lâm, tớ vẫn luôn ở đây với cậu mà."
Ngô Tuyết Lâm sửng sốt nhìn cậu ta, khi xác nhận đối phương không nói đùa, cô không nhịn được chỉ hai cái hòm cách đó không xa, "Vậy mấy đồ này..."
Có người nói: "Là chị và bạn đồng nghiệp này cùng bê tới, anh bạn này thật sự không rời đi."
Hàn Dĩ Long nói: "Cậu vừa ký xong sắc mặt liền không tốt, thế rồi trực tiếp ngất đi. Nhân viên mau chóng đi lấy hoắc hương chính khí thủy (tên thuốc), nhưng còn chưa dùng đến, cậu đã tự tỉnh lại rồi."
Theo lời giải thích của cậu ta, Ngô Tuyết Lâm cũng chỉ hôn mê trong ngắn ngủi một hai phút.
Ngô Tuyết Lâm hiểu ra rằng, ảo giác của mình đã bắt đầu từ trước khi mất điện.
Sau khi từ chối khéo ý tốt của nhân viên, hai người cùng rời khỏi trụ sở quỹ từ thiện. Vân Tử Túc và Hàn Dịch chờ bọn họ ở bên ngoài.
Ngô Tuyết Lâm kể chuyện mình vừa gặp ảo giác cho mọi người, nếu không phải có chiếc vòng Vân Tử Túc cho cô, cô cũng không ý thức được đó chỉ là ảo giác, cũng không thể chạy khỏi con quái vật mang bộ mặt của Ngô Bân.
Hàn Dĩ Long sợ hãi một hồi, cậu ta không ngờ rằng chỉ là mấy phút ngắn ngủi, Ngô Tuyết Lâm đã gặp phải sự kiện hung hiểm như vậy ngay trong lúc hôn mê.
Vân Tử Túc nghe xong cũng trầm mặc, cậu nhìn sương xám xung quanh Ngô Tuyết Lâm, do có vu tảo mà Ngô Tuyết Lâm không chịu ảnh hưởng nặng nề, bên trong sương xám quanh thân cô cũng không có oán khí, nhưng sương xám vốn dàn đều toàn thân, bây giờ lại tập trung trên não bộ Ngô Tuyết Lâm.
Xem ra, thật sự là có kẻ giở trò với Ngô Tuyết Lâm.
Nữ sinh nọ quả thực rất đáng ngờ, chỉ là trụ sở quỹ từ thiện không chỉ có một cửa ra, hai người chờ ngoài cửa cũng không nhìn thấy nữ sinh rời đi.
Không biết tình trạng cụ thể của đối phương, Vân Tử Túc không thể dùng linh thức tìm kiếm tung tích nữ sinh kia. Tuy nhiên còn may, Ngô Tuyết Lâm đã kịp hỏi nhân viên tên cô nữ sinh này.
Đối phương thật sự là một trong những đối tượng được nhận tài trợ từ quỹ học bổng Tuyết Lâm, tên là Nhậm Trù.
Bên trong trụ sở từ thiện cũng không xuất hiện dao động linh lực rõ ràng, bởi chuyên chú thử nghiệm vấn đề che giấu hơi thở cùng Hàn Dịch mà Vân Tử Túc không đặt nhiều tâm tư tại nơi này, cậu không để ý đến Nhậm Trù, nhưng cũng tương tự, nếu việc này thực sự là do Nhậm Trù gây ra, thì bởi vì hơi thở bị che giấu, mà Nhậm Trù cũng sẽ không để ý đến Hàn Dịch và Vân Tử Túc.
Mọi người bàn bạc đôi câu, định trở lại bệnh viện một chuyến, báo với tổ giám sát sự kiện này.
Tin tức này đến rất đúng lúc, tổ giám sát đã bắt tay vào điều tra quỹ từ thiện do Ngô Bân đầu tư, sự xuất hiện của Nhậm Trù cung cấp cho bọn họ một phương hướng cụ thể.
Cùng lúc đó, Vu Hiểu Như cũng tỉnh lại.
Sắc mặt Ngô Tuyết Lâm tái nhợt như cũ, nhưng có vu tảo bên cạnh, thân thể cô sẽ không phải chịu nhiều tác dụng phụ, tinh thần và sức lực có thể tiếp tục chống chịu thêm. Thấy tình trạng của cô có chuyển biến tốt rõ ràng so với những ngày trước, rốt cuộc Vu Hiểu Như cũng buông xuống được những băn khoăn cuối cùng.
Nàng mau chóng báo cáo mọi chuyện mình đã làm trước kia với tổ giám sát.
Lần Ngô Bân bị phát hiện ngoại tình đã là mười bảy năm trước, sự thông minh ngoan ngoãn của Ngô Tuyết Lâm xoa dịu phần nào vết thương trong lòng Vu Hiểu Như. Nàng dần dần coi cô bé thành con ruột của mình, cũng thật sự tìm thấy niềm hạnh phúc khi làm mẹ.
Nếu không phải phát hiện Ngô Bân ngoại tình một lần nữa, có lẽ Vu Hiểu Như vẫn sẽ cảm thấy cuộc sống của mình đã coi như hạnh phúc viên mãn.
"Anh ta đầu tư một club kín, mỗi lần bàn chuyện làm ăn với người khác, đều sẽ hẹn ở nơi này. Những thứ này có bề ngoài cực kỳ chính đáng, tôi chưa từng nghi ngờ." Giọng nói của nàng bình tĩnh, sắc mặt cũng không một gợn sóng, "Đến khi tôi phát hiện ra, mới biết club này đã được thành lập bảy năm rồi."
Trái ngược với tan vỡ của mười bảy năm về trước, lần này Vu Hiểu Như bình tĩnh rất nhanh. Chỉ là nàng đã không còn ở trong tình trạng muốn cắt là cắt như thuở đó, cổ phần công ty do hai người cùng nắm giữ, dù có phân chia tài sản, cũng không biết sẽ phải dây dưa mất bao lâu.
Vu Hiểu Như tâm như tro tàn, nghĩ đến việc mình bị lừa nhiều năm như vậy, chỉ hối hận năm xưa đã không quyết định dứt khoát. Tình cảm dâng ra hơn hai chục năm cho một kẻ cặn bã, nửa đời của nàng đều bị hủy trong tay gã.
Nhìn bố mẹ đã già, còn cả Ngô Tuyết Lâm vui cười lương thiện, Vu Hiểu Như không có cách nào chia sẻ nỗi đau đớn trong lòng. Mà bây giờ, mặc dù công ty đã đạt được vị thế nhất định, những vẫn còn nhờ cậy sự giúp đỡ của nhà họ Vu, chắc chắn Ngô Bân sẽ không đồng ý ly dị, Vu Hiểu Như chỉ có thể hành động trong bóng tối, dành thời gian thu thập chứng cứ, lên kế hoạch ly dị với gã.
Dưới áp lực tinh thần nặng nề, Vu Hiểu Như bắt đầu xuất hiện triệu chứng mất ngủ trầm trọng. Chờ đến khi thân thể nàng lao lực trong thời gian dài, mãi mới mơ màng thiếp đi, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng có một giọng nói hỏi nàng----
"Cô hận Ngô Bân không?"
"Cô có muốn báo thù gã không?"
Vu Hiểu Như đã bị cảm xúc tiêu cực chiếm đoạt khi xem ảnh Ngô Bân vào club ban nãy, nàng mau chóng bị giọng nói này dẫn dắt.
Đợi đến khi Vu Hiểu Như hoàn hồn tỉnh lại, nàng còn tưởng rằng chỉ vì chấp niệm quá sâu mà mình đã làm một giấc mộng. Nhưng không lâu sau đó, nàng phát hiện ra, lời của giọng nói kia đã ứng nghiệm toàn bộ trong đời thực.
Ngô Bân bắt đầu mắc lỗi liên tục, thậm chí còn hơi hồn vía lên mây, tình trạng thân thể gã ngày càng tuột dốc, làm gì cũng sơ sảy, khiến cho Vu Hiểu Như nhàn nhã mà vẫn thu gom được không ít chứng cứ.
Nhưng còn chưa chờ cho Vu Hiểu Như mừng rỡ được bao lâu, nàng liền nhận ra, tình hình đã nằm ngoài kiểm soát.
Giọng nói kia bảo rằng Ngô Bân sẽ lạnh lẽo toàn thân, làm cho người ta không muốn lại gần, mọi người sẽ chán ghét gã, xa lánh gã. Nhưng chẳng tới mấy ngày, Ngô Bân đã vì tiều tụy quá độ mà ngã quỵ.
Vu Hiểu Như không để lộ tin ly dị ra ngoài, ban đầu Ngô Bân nằm viện, còn tiện cho nàng tìm chứng cứ, nàng cũng tự nhủ với mình, bất kể Ngô Bân hóa thành cái dạng gì đều là tự gã tạo nghiệt, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
"Tôi cũng không biết gã sẽ biến thành dạng gì, giọng nói kia chỉ bảo rằng kết cục của Ngô Bân được quyết định bởi oán hận của tôi." Vu Hiểu Như để lộ một nụ cười lạnh lẽo không có nhiệt độ, "Nếu dựa vào oán hận của tôi, gã có chết đi chết lại bao nhiêu lần cũng không có gì lạ."
Mấy người của tổ giám sát đưa mắt nhìn nhau, cái loại giải thích kết cục được quyết định bởi oán khí này, có lẽ Vu Hiểu Như sẽ tin, bọn họ thì lại không thể, bằng không nếu ai nấy đều có thể báo thù nhờ oán hận, thế giới này đã sớm loạn lạc từ lâu.
Hơn nữa theo lời Vu Hiểu Như nói, khả năng bệnh tình của Ngô Bân do nàng gây ra rất thấp. Oán khí trên người gã cực kỳ thâm độc, mà nếu Vu Hiểu Như chưa từng tiếp xúc với linh lực, chỉ dựa vào giọng nói kia, không thể nào gây ra hậu quả nghiêm trọng đến thế.
Một người trong tổ hỏi: "Buổi tối bốn ngày trước, chị đã làm gì?"
Bốn ngày trước, người của tổ giám sát bày trận phòng vệ cho Ngô bân, tối hôm đó, bọn họ phát hiện xáo trộn linh lực bên trong phòng bệnh có Vu Hiểu Như.
Thình lình bị hỏi chuyện bốn ngày trước, Vu Hiểu Như cũng phải suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại được: "Hôm ấy thân thể Lâm Lâm đột nhiên trở nên cực kỳ yếu ớt, tôi thấy không ổn, nên mới chất vấn giọng nói xuất hiện ban đêm kia, rằng Lâm Lâm không hề liên quan đến chuyện của Ngô Bân. Nó nói bởi vì liên kết máu mủ mà Lâm Lâm cũng bị ảnh hưởng. Tôi hỏi nó làm sao mới có thể xóa bỏ ảnh hưởng gây ra cho Lâm lâm, nó lại không muốn trả lời, tôi truy hỏi mãi, nó mới đồng ý dùng cách khác cắt đứt liên hệ giữa hai người bọn họ."
Giọng nói này đưa ra biện pháp, chính là để Vu Hiểu Như tiếp cận Ngô Bân bên trong phòng hồi sức lần nữa, phương pháp này cần sử dụng liên tục ba ngày. Khi ấy tổ giám sát theo dõi tình hình phòng bệnh, khẩu hình kỳ lạ mà Vu Hiểu Như đọc bên mép giường chính là do giọng nói hướng dẫn, nó bảo rằng chỉ cần đọc xong đoạn thần chú này, là có thể cắt đứt sức ảnh hưởng bệnh tật của Ngô Bân lên người Ngô Tuyết Lâm.
Thế nên khi nghe nói Vân Tử Túc muốn đi gặp Ngô Bân, Vu Hiểu Như mới phản đối, thời gian thăm khám một ngày cho phòng bệnh hồi sức chỉ có nửa giờ, nếu bị Vân Tử Túc chiếm mất, kế hoạch của nàng bị gián đoạn, sẽ lại phải tốn thêm ba ngày nữa, Vu Hiểu Như lo lắng thân thể Ngô Tuyết Lâm không thể chịu đựng thêm ba ngày.
Nhưng thứ mà giọng nói kia giao phó cho Vu Hiểu Như cũng không phải lời giải trừ nguyền rủa gì, trái lại còn là bước cuối cùng để hoàn thành nguyền rủa. Vậy nên tổ giám sát mới bị lừa gạt.
Vu Hiểu Như vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong tổ giám sát đều trở nên trầm trọng.
Bản thân Vu Hiểu Như không có linh lực, chấn động linh lực đều xuất hiện vào ban đêm, như vậy hẳn là linh lực này thuộc về giọng nói ấy. Dưới tình huống không có linh lực, Vu Hiểu Như đọc lời nguyền bên người Ngô Bân cũng sẽ không có tác dụng, giọng nói kia lừa gạt nàng, có lẽ là bởi đã phát hiện có camera giám sát, muốn chuyển hiềm nghi lên người Vu Hiểu Như.
Kế hoạch này thật sự thành công.
Nhưng giọng nói kia là của ai? Tại sao phải hại Ngô Bân, còn muốn vu oan cho Vu Hiểu Như?
Dĩ nhiên, cũng còn một tình huống khác phải cân nhắc---- Vu Hiểu Như có thật sự nói thật hay không? Hay nàng đã sử dụng ngoại lực khác?
Tổ giám sát còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Ngô Tuyết Lâm đã lặng lẽ rớt nước mắt.
Hôm nay cô đã khóc quá nhiều lần, nếu không phải trước đó Hàn Dĩ Long chườm đá giúp cô, sợ rằng bây giờ cặp mắt đã sớm sưng phồng. Hàn Dĩ Long an ủi cô, cô cũng đã đáp ứng sẽ cố gắng không khóc nữa, nhưng mà lúc này, Ngô Tuyết Lâm thật sự không kiềm nén được.
Cô tiến lên mấy bước, dè dặt nắm lấy bàn tay Vu Hiểu Như.
Vẻ mặt Vu Hiểu Như phức tạp, nhưng vẫn lộ ra nụ cười chua xót, giơ tay giúp cô bé sửa sang đầu tóc.
Ngô Tuyết Lâm òa khóc nhào vào lòng nàng.
"Mẹ!"
Bất kể có phải ruột thịt hay không, mẹ chưa từng muốn hại cô.
Đây là chút an ủi cuối cùng sau khi cả thế giới của cô tan vỡ.
Chân tướng chưa được tra rõ, tạm thời Vu Hiểu Như chưa được trả tự do, Ngô Tuyết Lâm cũng không thể ở lại phòng bệnh chăm sóc nàng. Cuối cùng, Ngô Tuyết Lâm được Hàn Dĩ Long đưa về nhà, trước kia Vu Hiểu Như không biết chuyện giữa hai đứa trẻ, bây giờ nàng biết được, thì lại chẳng có sức xen vào.
Hàn Dĩ Long ở lại nhà họ Ngô cùng Ngô Tuyết Lâm, Vân Tử Túc lại đổi cho người một chiếc vòng tay hấp thu sương xám, còn đưa cho cô bé một bộ phù lục dùng để phòng thân, bảo đảm chắc chắn Ngô Tuyết Lâm sẽ không lại bị thương.
Kết quả trước khi rời đi, Hàn Dịch nhận được tin nhắn chuyển tiền. Lại còn là một khoản tiền không hề nhỏ.
Phát hiện tầm mắt của hắn, Ngô Tuyết Lâm mau chóng giải thích. Cô nói đây là tiền Vu Hiểu Như chuyển, hai người bọn họ cứu giúp Ngô Tuyết Lâm, đây là tiền báo đáp, mong hai người nhất định đừng cự tuyệt.
Hàn Dĩ Long cũng khuyên bọn họ nhận lấy, nói là cực khổ bọn họ đi theo bận bịu cả ngày.
Số tài khoản của Hàn Dịch cũng là do cậu ta nói với Ngô Tuyết Lâm.
Hàn Dịch giao quyền quyết định cho Vân Tử Túc, Vân Tử Túc cũng không từ chối thêm, mặc dù trước đó cậu nỗ lực khiêm tốn, nhưng cũng đã ra tay giúp đỡ lúc dính đến mạng người, Hà An Khải và Phí Dương đều là ví dụ.
Sau khi nhận tiền, thấy thái độ đối phương tận tình, Vân Tử Túc lại tặng kèm miễn phí một tấm thần phù khuếch đại bình an cho Ngô Tuyết Lâm. Nếu không có gì bất thường, linh lực bên trong tấm bùa này đủ dùng trong một tháng, không chỉ là những việc như xua đuổi sương xám, an thần phù còn có thể loại trừ âm trọc xung quanh Ngô Tuyết Lâm, giúp tinh thần cô sớm ngày hồi phục.
Một đêm an ổn mà qua, sáng sớm hôm sau, Vân Tử Túc lại nhận được thông báo từ Hàn Dĩ Long, nói là phía bệnh viện có tin tức.
Hàn Dĩ Long và Ngô Tuyết Lâm ngồi xe nhà họ Ngô, đưa Vân Tử Túc đến bệnh viện. Hôm nay Hàn đại thiếu không đi cùng, hắn còn việc cần xử lý, Vân Tử Túc lại không thể gặp chuyện gì, bèn bảo người cứ đi làm việc trước.
Tuy nhiên dù Hàn đại thiếu không đi cùng, lúc Vân Tử Túc ra cửa cũng không đi một mình.
Sau khi đến bệnh viện bọn họ mới biết hôm qua Ngô Bân đã ổn định lại, buổi tối liền bị chuyển về phòng bệnh thường. Tổ giám sát thả tin tức ra, quả nhiên, hôm nay có mấy đoàn khách đến thăm Ngô Bân.
Ngoại trừ đối tác, bạn bè, tổ giám sát còn phát hiện một người mà bọn họ đang điều tra bám sát. Khi thấy người nọ bước tới, Ngô Tuyết Lâm cũng sợ hết hồn.
Thế mà lại là Nhậm Trù.
Khi Nhậm Trù mới đến, nhóm khách tới trước vừa vặn rời đi. Mặc dù đã cho phép vào thăm, nhưng bây giờ Ngô Bân vẫn còn hôn mê, vợ gã, Vu Hiểu Như lại bị tố cáo là người ám hại gã, bọn họ có tới cũng chỉ đứng mép giường, chào hỏi với thư ký của Ngô Bân được gọi tới tạm thời, coi như lễ phép một câu cho tận tình tận nghĩa rồi rời đi.
Thư ký ra cửa tiễn đợt khách này, phòng bệnh tức thì chỉ còn lại mỗi Nhậm Trù, và Ngô Bân nằm trên giường bệnh.
Cô ta vừa tiến đến, tổ giám sát liền xốc tinh thần. Nhưng bọn họ hoàn toàn không thể ngờ, Nhậm Trù còn chẳng thèm che giấu chút nào, đọc thẳng một đoạn nguyền rủa về phía Ngô Bân.
Khẩu hình của Nhậm Trù hoàn toàn thống nhất với Vu Hiểu Như khi ấy, tổ giám sát bất ngờ không phản ứng kịp, vội vã phái mấy người canh trước cửa xông vào bắt cô ta lại. Nhưng Nhậm Trù vẫn nhanh hơn, lúc mấy người vào trong, cô ta đã đọc xong lời nguyền.
Mà sương xám bên người Ngô Bân, trong nháy mắt đã đậm đặc đến mức khiến cho la bàn trong tay mấy người đều phát tín hiệu cảnh báo.
Lúc bị người của tổ giám sát bắt giữ, Nhậm Trù không chút phản kháng, khi thấy Ngô Tuyết Lâm bình an đi tới, cô ta mới dùng ánh nhìn thẳng mặt đầu tiên đối diện với Ngô Tuyết Lâm.
Ngô Tuyết Lâm nhìn lại, chỉ thấy cô ta nở nụ cười nhạt, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ có thể coi là thanh tú trở nên âm lãnh cực độ.
Nhậm Trù nói: "Tiểu thư Ngô, cô không bị dọa điên à? Máu mủ không đánh chết được cô, Ngô Bân cũng chẳng thể dọa chết cô, vận may của cô cũng thật là điên đảo."
Danh sách chương