Người có tiền có thế, rất dễ trở thành tiêu điểm chú ý. Ba đứa con trai thường xuyên lộ diện trong thế hệ tiếp theo của nhà họ Hàn đều là rồng phượng giữa nhân gian, nô nức so tài, lên lớp hay được khen gì đó cũng có thể trở thành đề tài lan truyền rộng rãi. Ngay cả Hàn Dịch không thường xuất hiện trong những sự kiện quan trọng nhà họ Hàn cũng vậy, chỉ có điều chuyển thành hắn, đại đa số tin tức đều theo hướng tiêu cực.

Bắt đầu từ tin đồn khắc thê mất sớm lưu truyền phổ biến trong thời gian dài, đến tin đồn hôn nhân đồng giới, mặc dù tin đồn bạo lực gia đình sau khi cưới đã được đính chính, thế nhưng mọi người vẫn ôm tâm tình hóng hớt cực lớn đối với những tin tức tiêu cực về hắn.

Thật ra bọn họ cũng chẳng có xung đột gì với Hàn Dịch, chỉ đơn giản là thích xem nhà họ Hàn bị chê cười. Trong vòng cạnh tranh lẫn nhau, kẻ nào có thể mong đợi người ta tốt hơn mình? Giúp người có nạn thì miễn bàn, còn đổ dầu vào lửa thì cứ phải gọi là không mời cũng tới.

Tin tức này truyền đi nhanh như vậy, cũng chẳng thể nào loại bỏ hoàn toàn những người cố ý. Sự tình truyền đến tai Hàn Phó, ông ta và Hàn phu nhân đang bàn bạc nên xử lý ra sao. Hàn Dĩ Long nghe được tin này không kiềm chế được, chạy đi gọi điện cho Hàn Dịch trước hết.

Hàn Dịch nghe xong, không tỏ vẻ gì: "Tiểu Túc đi với anh."

Hàn Dĩ Long càng nghe càng hoang mang: "...Á?"

Hàn Dịch cắt đứt màn bổ não của cậu ta: "Đến quán bar hỗ trợ tra án, Tiểu Túc cũng ở bên cạnh."

"A à," Hàn Dĩ Long giờ mới phản ứng được, cậu ta không tự chủ hạ nhỏ giọng, "Vụ đấy... Cũng thuộc phương diện kia ạ?"

Hàn Dịch ừ một tiếng.

Lúc này Hàn Dĩ Long mới yên lòng: "Không sao là tốt rồi. Vậy nhất định phải giải thích rõ chuyện này, mấy cái người nghe tin đồn bậy đồn bạ cũng thật là... Nghe mưa thành gió, chẳng có ý thức chút nào."

"Việc này anh sẽ xử lý," Giọng điệu Hàn Dịch không chút chập chờn, so với Hàn Dĩ Long, hắn còn giống người ngoài cuộc hơn cả, "Em chuyển lời cho ba, bảo ba không cần phí tâm nữa."

Thấy Hàn Dịch muốn dập máy, Hàn Dĩ Long vội vã gọi một tiếng: "Anh cả!"

"Ừ?"

Hàn Dĩ Long do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Anh, em biết anh có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa, nhưng mà, ba ấy, thật ra ba thật sự muốn giúp anh, mẹ cũng thế..."

Cậu ta nói chuyện rất chân thành, cũng thật lòng thật dạ lo lắng cho Hàn Dịch. Chẳng qua Hàn Dĩ Long tuổi nhỏ, chuyện phát sinh năm ấy chắc chắn cậu ta không còn nhớ, Hàn phu nhân trước mặt cậu ta cũng luôn giữ hình tượng người mẹ hiền từ. Thế nên Hàn Dĩ Long cho rằng sự quan tâm của ba mẹ dành cho Hàn Dịch là thật lòng, cũng không hiểu rõ nỗi áy náy của Hàn Phó năm nọ, và cả thái độ quay ngoắt đối với Hàn Dịch của Hàn phu nhân nhờ có Vân Tử Túc.

Hàn Dịch im lặng một thoáng, cuối cùng chỉ nói.

"Không cần, em hãy tự chăm sóc tốt chính mình."

Thời điểm ngắt máy, chén đĩa trong phòng ăn đã được bày xong, một bàn bữa trưa nóng hổi phong phú hiện ra trước mắt, cạnh bên chiếc bàn là một người một mèo đang phấn khích vây quanh đĩa tiểu long bao nhân cua.

"Mày cũng thích món này hở?" Vân Tử Túc hỏi con mèo con trong ngực.

"Miao ~"

"Thế chờ lát múc cho mày nhé... Không không không, bây giờ chưa được, phải đợi A Dịch cái đã, đủ người mới được ăn cơ."

"Méo QAQ..."

"Ngoan nào, chờ một chút thôi, rồi tao chọn cho mày con tôm lớn nhất, được không?"

Vân Tử Túc đang an ủi cục lông trong lòng, bỗng nghe tiếng Hàn Dịch: "Ăn cơm thôi."

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, Vân Thôn nghe được âm thanh tức thì nhanh như chớp dùng chân câu một miếng tiểu long bao nhân cua.

Thế là nước sốt bên trong tiểu long bao phấn khởi tung bay đầy sàn.

Vân Tử Túc: "..."

Cậu xách gáy Vân Thôn, Vân Thôn mở to cặp mắt tròn xoe vô tội nhìn cậu, trong ngực còn ôm thật chặt miếng tiểu long bao bị mình một vuốt túm trọn kia.

Vân Tử Túc dùng tay búng trán nó, Vân Thôn ngửa mặt kêu một tiếng, dùng đầu lưỡi non mềm ngoan ngoãn liếm lên đầu ngón tay cậu một cái.

Liếm sạch nước sốt bị dính lên trên.

Sau khi liếm xong, nó lại tiếp tục dùng cặp mắt vàng tròn to sáng ngời nhìn Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc vừa buồn cười vừa thấy thú vị, cuối cùng cũng chỉ đành thả nhóc con trở lại lên bàn. Vân Thôn là oán linh, không sợ bẩn, nhưng bản thân cậu thì phải đi rửa ngón tay và cánh tay gặp họa một chút.

Hàn Dịch cầm một chiếc đĩa nhỏ tới, đặt tiểu long bao Vân Thôn đang ôm vào, cho nó tự ăn một bên. Sau đấy hắn lại đi lấy cây lau nhà, dọn dẹp sàn nhà đôi chút.

Chờ đến khi Hàn Dịch quay đầu đi cất chổi lau nhà, Vân Tử Túc vừa rửa tay xong đã lại gần.

"Dọn xong rồi, ăn cơm thôi." Hàn Dịch vừa nói vừa quay người, bỗng bị người níu lấy bả vai.

Vân Tử Túc thấp hơn hắn, lúc hôn nhau đều phải kiễng chân lên. Thế nhưng nhìn khuôn mặt đối phương sát gần, phản ứng đầu tiên của Hàn Dịch lại là không tiếp nhận.

Hắn giơ tay, Vân Tử Túc hôn trúng lòng bàn tay hắn.

"..."

Cảm xúc mềm mại ấm áp lưu lại trong lòng bàn tay, cặp mắt lúng liếng lộ ra phía sau bàn tay đang nhìn hắn chằm chằm.

Lời nói của hắn hiếm khi có chút gấp gáp: "Anh sợ em sẽ lại chảy máu mũi..."

Vân Tử Túc cầm cổ tay hắn kéo xuống, khuôn mặt còn thoáng ửng đỏ, thế nhưng âm thanh và ánh mắt đều vô cùng nghiêm túc.

"Vừa rồi trong điện thoại, có phải Hàn Dĩ Long nhắc đến Hàn phu nhân không?"

Hàn Dịch hơi khựng lại.

"Em lo anh sẽ không vui," Vân Tử Túc nói, lời lẽ của cậu đã trải qua cân nhắc liên tục, "Sức ảnh hưởng của gia đình là không thể tránh khỏi... Trong chuyện này, em cũng không biết có thể giúp anh điều gì hay không. Nhưng nếu anh có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói với em."

Cậu còn nhớ Thẩm Thu Vãn đã từng nói, mối nguy hiểm có liên quan đến việc cầu mà không được.

Hàn Dịch nhấc tay, dùng bàn tay áp lên bầu má mềm mại của người con trai.

Đây là động tác hắn đã quen làm với Vân Tử Túc, mà mỗi lần như vậy, Vân Tử Túc cũng có thói quen dùng gò má nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay một đường truyền đến tận đáy lòng. Hàn Dịch hạ giọng nói: "Có em ở đây, không có chuyện anh sẽ không vui."

Vân Tử Túc chớp mắt, bàn tay bên má lần xuống, đỡ lấy gáy cậu.

Hàn Dịch cúi đầu, trả bù nụ hôn chưa hoàn thành ban nãy.

Không có tiếng thở dồn kịch liệt, không có cảnh triền miên liều mình, chỉ có sự dịu dàng và xoa dịu im lặng tràn dâng.

Hai người đứng đấy hồi lâu.

Vân Thôn ăn liền ba chiếc tiểu long bao, liếm xong cả nước dùng, mà vẫn chưa chờ được hai người quay trở lại.

Còn chờ đợi thêm nữa, các chú bao bao còn lại cũng phải nguội tanh!

Để giúp loài người không phải chịu nỗi phiền não giống mình, Vân Thôn âu sầu đành phải cực cực khổ khổ bắt đầu gặm miếng tiểu long bao thứ bốn.

Mãi đến khi Hàn Dịch và Vân Tử Túc dắt nhau trở về, Vân Thôn đã ngốn đến độ nằm bò. Vân Tử Túc vừa thò tay chạm vào nó một cái, là nó tức khắc lật người, để lộ cái bụng mềm mềm phởn phởn.

Vân Tử Túc xoa xoa hai cái, đoạn ôm lấy nhóc con. Cậu ngồi trên ghế, vừa xoa bụng tiêu thực giúp Vân Thôn, vừa nhìn Hàn Dịch ăn cơm.

Hàn Dịch đưa đũa đến, Vân Tử Túc lắc đầu.

"Em cũng no lắm rồi."

Hôn đến độ căng phồng, đối mặt với một bàn mỹ vị, cậu cũng thật sự là có lòng mà chẳng có lực.

Hàn Dịch đặt đũa trong tay xuống, cũng thò tay về phía Vân Tử Túc.

Có điều hắn không đi sờ mèo báo nhỏ, mà là xoa xoa cái bụng nhỏ của Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc dở khóc dở cười.

"Em cũng nào phải Vân Thôn cơ chứ!"

Ồn ào một trận, thấy tâm trạng của Hàn đại thiếu đã ổn định, Vân Tử Túc mới nhắc lại sự vụ điện thoại vừa rồi.

"Việc chụp lén trong quán bar này, em vẫn cứ cảm thấy có gì kỳ lạ."

Hàn Dịch vừa liên hệ vài người, Vân Tử Túc cũng không biết hắn tìm ai, dù sao thì những tin tức bị lan truyền khắp các trang thông tin điện tử này kia đều không trụ được bao lâu đã bị gỡ tập thể.

Sau khi tin vịt được diệt trừ sạch sẽ, Hàn Dịch còn nhận được một bản báo cáo đã được sắp xếp gọn gàng, trong đó có liệt kê tất cả loại lời đồn và nguồn gốc xuất xứ của những tấm hình kia. Hắn vẫn đang dùng bữa, Vân Tử Túc bèn xem trước một lần, xem xong rồi lại cảm thấy có gì không đúng.

"Vụ án mà tiểu đội giám sát Lâm thành và tổ giám sát phía Chính phủ xử lý đều là án đặc thù. Thẩm Thu Vãn từng nói, một khi xảy ra loại án này, ngoại trừ cảnh cáo người trong cuộc không được phát tán ra ngoài, bọn họ còn trang bị thiết bị điện tử chuyên dụng, gây nhiễu loạn các thiết bị xung quanh, khiến người ta không thể nào chụp hình được ở nơi đó."

Vụ án Ngô Bân khi trước cũng vậy, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ các phương tiện đề phòng, tránh cho những sự vật không khoa học bại lộ trước tầm mắt công chúng, phòng ngừa khủng hoảng. Nếu không thì, người của huyền môn đã xử lý nhiều vụ án đặc thù như vậy, nhân viên bị dính líu vào cũng không ít người, tổ giám sát đã sớm bị lột sạch đến từng chân tơ kẽ tóc.

"Thẩm Thu Vãn vào quán bar từ trước, chắc chắn cũng kịp chuẩn bị, nhưng tại sao lần này lại có hình bị tuồn ra?" Vân Tử Túc cau mày.

Cậu không nhạy cảm đối với thiết bị điện tử cho lắm, lúc ấy cũng không để ý được có người chụp trộm hay không. Nhưng những bức ảnh này nhằm vào Hàn Dịch quá rõ, khiến Vân Tử Túc càng thêm khó mà hiểu được.

Rõ ràng Hồ Tra Nam là do cậu đạp bay, tại sao mọi tấm hình đều chỉ nhằm vào một mình Hàn Dịch? Sau khi bàn bạc với Hàn đại thiếu, Vân Tử Túc bèn trao đổi thắc mắc này với Thẩm Thu Vãn.

Điện thoại reo hai tiếng, đã được Thẩm Thu Vãn tiếp máy. Vốn dĩ anh ta đang trò chuyện với người khác, để nghe điện thoại, chỉ đành tạm thời cáo lỗi với đối phương.

Thẩm Thu Vãn không phải người Lâm thành, không quá chú ý đến tin tức địa phương, nghe được vấn đề chụp lén này, anh ta cũng rất sửng sốt. Sau khi biết sự tình đã được đè xuống, anh ta mới có chút thở phào.

"Được, tôi hiểu rồi, đợi lát nữa tôi sẽ để A Liên điều tra, có tin tức mới sẽ liên lạc ngay lập tức."

Nói xong, Thẩm Thu Vãn cúp điện thoại, anh ta nhắn tin cho Liên Kỳ Tư, thông báo xong mới ngẩng đầu, lại phát hiện ra người đối diện vẫn đang nhìn mình.

Nói một cách chính xác, là đang nhìn cổ mình.

Thẩm Thu Vãn sờ lên lớp vải quấn cổ một cái, ho nhẹ, nói: "Có lẽ thoạt nhìn sẽ hơi dọa người, nhưng thật ra tôi vẫn ổn."

Thanh niên đối diện chống tay vào cằm, không hề dời tầm mắt. Nghe Thẩm Thu Vãn nói vậy, đáy mắt cậu ta thoảng qua u ám, nhưng giọng điệu vẫn một kiểu cười híp mắt.

"Rất tốt, nếu cậu quấn thêm vài lớp nữa, hóa trang thành cương thi cũng không thành vấn đề, thế là hôm nay tớ có thể trực tiếp coi cậu thành đối tượng xử lý luôn."

Thẩm Thu Vãn: "..."

Trước kia anh ta chỉ biết đối phương thích độc mồm ngoài miệng, chẳng ngờ người này tức giận rồi, công lực ba hoa còn cao thêm một tầng.

_______________

Tác giả có lời:

Hôn hôn kiểu bé Vân: Vừa an ủi Hàn tiên sinh, vừa thừa dịp ăn đẫy cái bụng, còn có thể kèm theo bong bóng phấn hồng.

Nhưng mà tạm thời chưa thể lắp ráp thành công từ khóa vợ chồng và luyến ái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện