Chu Đặc không nán lại phòng làm việc quá lâu, gọi điện thoại xong y liền xuống tầng.

Sắc trời dần tối, Chu Đặc không lái xe, chỉ đi bộ về hướng một khu nhà cách công ty không xa, bất thình lình, một bóng người lặng lẽ đi theo sau lưng y, người này đội mũ bóng chày, lúc đến nơi, đèn cổng rọi xuống, mới thấy được mặt mũi gã.

Đó là một khuôn mặt giống hệt Hàn Dịch.

Không như quét võng mạc ở công ty và khóa vân tay ở nhà mới của Hàn Dịch, khu nhà này chỉ cần dùng chìa khóa bình thường. Chu Đặc gọi thợ làm khóa, trao đổi đơn giản với người phía sau, rồi bảo gã đi khiếu nại với bảo vệ.

Nơi này là chỗ ở của Hàn Dịch khi đi làm hồi trước, nhà họ Hàn quá xa, hắn không thường xuyên trở về. Mặc dù sau khi kết hôn đã lâu không tới, nhưng bảo vệ biết Hàn Dịch, sau khi cầm thẻ căn cước lập hồ sơ, hai người và thợ làm khóa liền được cho vào.

Mở cửa phòng rồi, Chu Đặc đuổi thợ khóa đi, y đóng cửa phòng, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên trong. Gương giả đi đi lại lại khắp nơi trong phòng, không ngừng hấp thu hơi thở Hàn Dịch để lại. Chờ gã đi xong một vòng căn hộ, rốt cuộc Chu Đặc cũng không nhịn được giục giã: "Sao rồi?"

Gương giả không trả lời ngay, mà đảo mắt một vòng căn hộ xác nhận không bỏ sót cái gì, sau đó gã mới nhìn sang Chu Đặc.

"Trừ chỗ này, Hàn Dịch còn ở lại đâu lâu không?"

Mặc dù lúc này gã mang lớp da mặt của Hàn Dịch, nhưng giọng điệu và thần thái hoàn toàn đổi khác. Thái độ của Chu Đặc đối với gã cũng không dè dặt như đối với Hàn Dịch, y nói thẳng: "Không."

Gương giả tỏ vẻ xem thường.

Thấy gã không tin, Chu Đặc nhấn mạnh một lần: "Tôi là bạn học của Hàn Dịch từ hồi đại học, bọn tôi quen nhau chừng năm năm. Bố Hàn Dịch cưới mẹ kế, quan hệ giữa cậu ấy và gia đình không tốt, bên người cũng không có bạn bè từ nhỏ. Tôi là người hiểu cậu ấy rõ nhất trên đời này, trừ những nơi tôi đưa ông đến, ông không thể nào tìm được nơi khác nữa."

"À?" Gương giả nghe vậy, giương mắt nhìn y, "Cậu hiểu cậu ta rõ nhất, quan hệ của các cậu có tốt thế không?"

Chu Đặc bị hỏi cho cứng họng, tuy nhiên y mau chóng tiếp lời: "Trước kia rất nhiều lời đồn đại về nhà họ Hàn đều là nhắm vào Hàn Dịch, hơn nữa tính cách cậu ấy lạnh nhạt, không thèm giải thích, nên có không ít kẻ hiểu lầm cậu ấy. Nhưng chỉ có một mình tôi biết, Hàn tiên sinh là một người cực kỳ tốt, những tin đồn kia đều do mẹ ghẻ của cậu ấy sợ cậu ấy tranh gia sản nên mới loan ra, thật lòng mà nói, Hàn tiên sinh mới là người bị hại nhiều nhất."

Nói nói một hồi, giọng điệu Chu Đặc từ chột dạ dần dần đổi sang kiên định, tốc độ nói của y lưu loát dần lên, cảm xúc cũng ngày càng kích động.

"Hàn Dịch vẫn luôn bị hiểu lầm, chỉ mình tôi biết cậu ấy tốt. Ngoài tôi ra, không có ai đau lòng cậu ấy, cũng không có ai quan tâm cậu ấy, cậu ấy là người của tôi, tôi đã ở bên cạnh cậu ấy những năm năm!"

Nghe Chu Đặc tuyên bố động tình như vậy, trên mặt gương giả bắt đầu xuất hiện một tia nghiền ngẫm. Gã hỏi: "Nếu đã thế, cậu không có nhiều đồ vật liên quan đến cậu ta hơn à?"

"Không nói đâu xa, các cậu quen nhau năm năm, cậu ta tặng quà cho cậu, hoặc là cho cậu mượn quần áo... Cậu không có à?"

Chu Đặc mím môi, đầu ngón tay tái nhợt bấu vào lòng bàn tay, y dời tầm mắt, nói chắc nịch: "Dù có, trên đó cũng chẳng sót lại bao nhiêu hơi thở của Hàn Dịch, có lợi gì với ông được hả?"

Y không muốn lằng nhằng với gương giả: "Tôi đã nói hết cho ông những gì tôi biết..."

Mà khi Chu Đặc đang nói, gương giả đã bước lại gần từng bước một.

Gã mang khuôn mặt giống Hàn Dịch như đúc, trước đó cũng đã hấp thu rất nhiều mùi hương của Hàn Dịch. Chỉ cần gã muốn, gã có thể cải trang không khác Hàn Dịch một chút nào.

Vậy nên chờ đến khi kiềm chế sắc mặt, thấy gương giả đến gần, Chu Đặc vốn còn có chút không nhịn được, nay chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, đã tức thì mất sạch sức lực phản kháng.

Người đàn ông bước thẳng đến trước mặt y mới dừng lại, hai người cách nhau không tới nửa bước, đối phương đưa tay vòng lấy eo Chu Đặc.

"..."

Chu Đặc yên lặng không nói được lời nào, khoảng cách gần như vậy, được bạn đời hằng đêm nhung nhớ trong mộng ôm lấy bằng tư thế thân mật đến thế, dù có biết đối phương chỉ là hàng giả, Chu Đặc vẫn không có cách nào kháng cự lại gương mặt này.

Gã đàn ông từ từ cúi đầu, chặn khuất ánh sáng trước mắt Chu Đặc. Hai tay định đẩy người của y mau chóng chuyển thành vịn trước ngực gã đàn ông, lực kháng cự đã hoàn toàn đổi sang nghiện mà còn ngại.

Đây là Hàn tiên sinh muốn hôn y. Chu Đặc không kiềm được nâng cằm, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Tim y đập đinh tai nhức óc, dù biết là giả, cũng coi như một lần thực hiện ước mơ, chờ đến khi mọi sự đã thành, y còn rất nhiều cơ hội để hôn Hàn tiên sinh thật sự...

Sống mũi hai người kề sát, nghe rõ ràng đến từng nhịp thở. Gò má Chu Đặc ửng đỏ, y vừa thấp thỏm vừa mừng rỡ, cực kỳ mong đợi.

Nhưng y lại bị đẩy ra.

Chu Đặc kinh ngạc mở mắt, đã thấy gương giả không hài lòng đầy mặt.

"Tại sao trên người cậu không có mùi của Hàn Dịch?" Gương giả nói chuyện rất không khách sáo, gã chậc một tiếng, "Chả bù cho người cậu Vân Tử Túc kia có rất nhiều, nhiều đến mức sắp tràn cả ra, khi ấy không hôn được đúng là đáng tiếc."

Lời của gã như mũi dao găm, đâm thẳng vào lồng ngực Chu Đặc. Sắc mặt Chu Đặc xanh trắng đan xen, cuối cùng đỏ bừng, mắt cũng sắp ứa máu.

Vân Tử Túc! Lại là Vân Tử Túc! Tại sao ai cũng nhắc đến cái tên này, tại sao nó chẳng cần phí công tốn sức cũng đã cướp đi tất cả những gì thuộc về mình?!

Chu Đặc căm hận nghiến răng ken két, nhớ lại thái độ của Vân Tử Túc đối với mình chiều nay, lồng ngực y lại cuồn cuộn máu nóng.

Vân Tử Túc là cái thá gì? Rõ ràng Chu Đặc y đây mới là người ở bên Hàn Dịch những năm năm! Bị một kẻ đến sau chen chân vào, Chu Đặc vĩnh viễn không có khả năng nuốt trôi cơn tức này.

Y giận điếng người, chỉ là Vân Tử Túc không ở trước mắt, Chu Đặc cũng không thể làm gì gương giả. Y chỉ có thể cắn răng nuốt máu, bấm bụng hỏi kết quả sau cùng: "Rốt cuộc khi nào ông mới giao Hàn Dịch cho tôi?"

Lúc Chu Đặc tức giận, gương giả đã đi đến trước một tấm gương sát đất, gã cẩn thận quan sát, có vẻ rất hài lòng với trạng thái lúc này của mình.

Nghe được lời Chu Đặc, gương giả vẫn không quay đầu: "Chờ cậu ta bị thương nặng thêm rồi nói."

Chu Đặc cau mày: "Ông đã nói sẽ không hại cậu ấy..."

"Tôi đã nói sẽ không lấy mạng cậu ta." Gương giả sửa lại.

Chu Đặc dấy lên dự cảm bất an mơ hồ, nhớ đến việc mãi không thể kết nối điện thoại, y không nhịn được hỏi: "Ông đưa cậu ấy đến chỗ nào?"

"Cậu không cần biết," Gương giả thờ ơ, "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu thứ tôi đã hứa. Đến lúc đó, Hàn Dịch chính là của một mình cậu."

Lấy trình độ tầng hai Luyện Khí gà còm của Hàn Dịch, thậm chí còn kém hơn cả linh khí trong gương giả được gã dùng năng lượng tạo thành. Hơn nữa kinh mạch trong cơ thể Hàn Dịch tắc nghẽn, linh lực pha trộn hỗn tạp, nếu không có lôi linh căn hiếm gặp, mặt hàng như hắn còn khuya mới được chọn.

Chờ gương giả triệt tiêu ý thức Hàn Dịch xong, gã sẽ có thể tước đoạt linh căn trong cơ thể Hàn Dịch, thả vào cơ thể gương giả. Đến lúc đó sẽ ném thân xác nửa sống nửa chết không linh căn cũng không ý thức cho Chu Đặc, thỏa mãn giấc mộng ban ngày của y một chút là được.

Thân xác bị tước đoạt linh căn không sống được bao lâu, gương giả cũng không có ý định thật sự tác thành nguyện vọng của tên Chu Đặc hèn mọn này. Trên thực tế, trong mắt gã, một kẻ người phàm như Chu Đặc lại dám gào thét om sòm với gã, nếu không phải lúc này gã muốn tiết kiệm năng lượng không thể làm bừa, thì đã sớm giải quyết Chu Đặc ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, cứ để y tự tay hủy diệt hết thảy hy vọng của chính mình, mới là màn tra tấn thú vị nhất. Gương giả cười nhẹ một tiếng, đến lúc đấy gã sẽ ban bố lòng tốt, tiễn Chu Đặc xuống đoàn viên cùng Hàn tiên sinh của y.

Hiển nhiên Chu Đặc còn không biết ý định của gương giả, y vẫn đang nôn nóng giục giã: "Thế bao giờ mới có kết quả, dù sao ông cũng phải cho tôi một đáp án đi chứ?"

Gương giả quay lại: "Mười hai giờ trưa mai, đến công viên Tây Giao."

Gã bày trận cách công viên Tây Giao không xa, đến giờ này, quá trình đoạt xác cũng đã thành công cơ bản.

Dứt lời, gương giả vung tay, rút kết giới bên trong căn hộ, xác nhận nơi này không còn gì lợi dụng nữa, gã mới cùng Chu Đặc rời khỏi khu nhà.

Sau khi hai người rời đi, Vân Tử Túc và Thẩm Thu Vãn bám theo ở một nơi kín đáo mới lộ mặt. Vân Tử Túc thả một sợi vu tảo theo phương hướng gương giả rời đi.

Thật ra chuyện theo dõi giao cho Vân Thôn là đáng tin nhất, nhưng năng lượng cực dương trên thân gương giả tương khắc với nó, Vân Tử Túc chỉ đành tìm phương pháp khác.

Xác nhận không đi lạc và không bị đối phương phát hiện xong, Vân Tử Túc mới nhìn về phía Thẩm Thu Vãn mặt mày hoảng hốt một bên.

"Anh nói anh có thể giúp một tay, nếu anh là người của Ngũ đại tông môn, vậy kẻ thao túng gương giả là ai, hẳn anh cũng biết rõ chứ?"

Mặc dù gương giả bắt chước cách Hàn Dịch sinh hoạt, nhưng khả năng nó bị người tạo ra điều khiển rất cao. Xem biểu hiện vừa rồi của gương giả, hiển nhiên trong cơ thể nó còn bị một ý thức chủ động khác chi phối.

"Kẻ này vừa bày kết giới cách âm, phải từ Trúc Cơ kỳ trở lên mới có thể thiết lập kết giới, có bao nhiêu người trên Trúc Cơ trong toàn bộ huyền môn?"

Thẩm Thu Vãn chậm rãi hít một hơi, sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, dường như vẫn chưa thể vỗ xuôi cơn hoảng hốt.

Vân Tử Túc liếc mắt cũng nhìn ra được anh ta đã biết thân phận thật sự của người này.

Thực tế, dù Vân Tử Túc không biết thực lực của tu sĩ huyền môn, bản thân cậu cũng có thể đoán mò đại khái.

Gương giả có lớp ngụy trang bảo vệ, linh thức của Vân Tử Túc không nhìn thấu tu vi của nó ngay được, nhưng dựa vào lượng sức mạnh cậu dùng để chọc thủng kết giới của đối phương, thì xem ra năng lực của kẻ này không hề giống tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Hơn nữa trước đó, gương giả đã từng chạy thoát khỏi tay Vân Tử Túc, lại thêm lần này, Vân Tử Túc có thể tin chắc---- kẻ này là một tu sĩ Kim Đan.

Hầu hết tu sĩ huyền môn đều trong Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ đã có thể được vinh danh trực tiếp lên làm trưởng lão. Ở một nơi linh khí nghèo nàn như Phàm tục giới, ngoại trừ Vân Tử Túc và chân nhân Kim Đan đã nói mình sắp chết từ lâu của Thanh Dịch tông, từ đâu còn có thể nhảy ra một tên Kim Đan nữa? "Thọ gần ngót, nên tiện thể đoạt xác của người có lôi linh căn."

Âm sắc của Vân Tử Túc hơi lạnh, tức giận cũng bị đè lắng xuống.

"Lão nói tuổi thọ của mình sắp cạn, nhưng vốn dĩ chẳng có ai trong số các người tận mắt chứng kiến lão ta nhắm mắt rồi đời, phải chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện