Chuyện duy nhất khiến cho Vân Tử Túc cảm thấy may mắn, là dưới sự kích thích quá mức, rốt cuộc cậu cũng thiếp đi, đổi lấy đôi chút cơ hội thở dốc.

Giấc ngủ này rất trầm, khi tỉnh lại trời đất đã sáng choang. Thứ đánh thức Vân Tử Túc là tiếng chuông điện thoại miệt mài không tha, cậu loạng choạng ngồi dậy, lục lọi hồi lâu mới nhọc nhằn tìm được chiếc điện thoại trong túi quần bên mép giường.

"A lô?"

Giọng nói cất lên khàn đến mức Vân Tử Túc cũng phải ngạc nhiên, cậu ho khan một tiếng rồi mới tiếp tục: "A lô, là tôi đây."

Thẩm Thu Vãn gọi điện đến, vì bàn cờ với Cận Đan hôm qua, bây giờ bọn họ đều đã biết thực lực Kim Đan của Vân Tử Túc.

Mặc dù sự kiện mây đen gây rúng động huyền môn, nhưng Cận Đan vẫn là người của Thanh Dịch tông. Thanh Dịch tông cũng không muốn lộ chuyện ra ngoài, đội đặc nhiệm theo chân Thẩm Thu Vãn đến hôm qua đều là người của Thanh Dịch tông, ngay cả Hạ Không Sơn từng hỗ trợ điều tra tư liệu về gương giả cũng không xuất hiện. Hiện giờ Cận Đan đã chết, Thanh Dịch tông tìm đến, cũng vì muốn dò hỏi ý kiến Vân Tử Túc.

"Tài nguyên và di vật của lão... Cận Đan đều ở Bắc thành, cần trở về để kiểm tra." Thẩm Thu Vãn nói, "Tông chủ muốn mời tiền bối đến Bắc thành một chuyến, một là để tra rõ vụ đoạt xác, hai là cũng muốn hỏi lựa chọn của tiền bối bây giờ."

Cận Đan từng ra lệnh phải tiếp đãi tu sĩ Kim Đan mới thật nồng hậu, tất nhiên chỉ để lót đường cho việc đoạt xác về sau của mình, nhưng hiển nhiên Thanh Dịch tông còn chưa biết chuyện này, bọn họ thật sự coi Vân Tử Túc thành vị tu sĩ Kim Đan cần lôi kéo, cũng thật sự đưa ra những điều kiện vô cùng hấp dẫn.

Vân Tử Túc không có hứng thú với đồ của tông môn, nhưng vụ Hàn đại thiếu suýt bị đoạt xác lại không thể không tra. Cậu đáp ứng Thẩm Thu Vãn, hẹn buổi chiều lên đường.

Sau khi ngắt máy, Vân Tử Túc mới phát hiện đã hơn mười giờ. Vân Thôn đang vùi bên gối cậu, Hàn đại thiếu không có ở đây, nhóc con đợi hắn rời đi mới dám chạy đến.

Cậu vuốt lông cho mèo báo nhỏ, cửa phòng đã bị mở ra. Vân Tử Túc nhìn sang, liền thấy Hàn Dịch bưng bữa sáng đi vào.

Vừa thấy mặt mũi đối phương, Vân Tử Túc đã đau hông mềm chân theo phản xạ, cậu vịn đầu giường một chút mới ngồi vững được, ánh mắt nhìn đối phương cũng tương đối e dè.

Xét theo tình huống trước kia, Hàn đại thiếu tỉnh dậy là khôi phục. Vân Tử Túc quan sát người đàn ông cẩn thận, cậu phát hiện trên khay thức ăn trong tay đối phương có một phần cơm sáng cho Vân Thôn, hơn nữa khí thế của Hàn đại thiếu cũng đã ôn hòa hơn nhiều so với hôm qua.

Rèm cửa được kéo ra, ánh mặt trời trong suốt rắc vào phòng, rải một tầng viền vàng óng ánh lên đường nét mặt mũi của người đàn ông, khiến cho khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc của hắn cũng trở nên mềm mại.

Vân Tử Túc lặng lẽ thở phào.

Chắc là ổn rồi. Trước kia Hàn Phó cũng nói, Hàn Dịch sẽ không phát bệnh quá một ngày.

"A Dịch, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

Vân Tử Túc vừa dứt lời, Hàn Dịch đã buông khay thức ăn đi đến, hắn thò tay qua, Vân Tử Túc tự dưng cảm thấy không ổn lắm.

Quả nhiên, Hàn Dịch đè cậu trên giường trong chớp mắt. Con ngươi lạnh như băng gần trong gang tấc nói cho cậu biết, mềm mại vừa rồi hoàn toàn chỉ là hoang tưởng.

"...??"

Vân Tử Túc khó mà tin nổi trợn tròn hai mắt, không đúng, tại sao Hàn đại thiếu còn chưa hồi phục?! Phản ứng đầu tiên của cậu là bụm miệng tức thì. Nhưng lần này người đàn ông lại không ghé lên, mà chỉ yên lặng nhìn cậu ở khoảng cách thật gần.

Vân Tử Túc bị nhìn cho sợ hãi, không tự chủ hơi buông tay.

"... A Dịch?"

Mặc dù có vẻ đối phương không định dùng Nguyên Anh, nhưng Vân Tử Túc đã ăn nhiều biết nhiều vẫn không thể thả lỏng cảnh giác, cậu thử hỏi dò: "Mình tâm sự một chút được không, về Nguyên Anh của anh ấy..."

Lời còn chưa dứt, Vân Tử Túc đã căng cứng cả lưng, cậu bị ôm lật một cái, cả người ngồi trên đùi Hàn Dịch.

Cậu nhận ra hình như đối phương rất thích tư thế này.

Bị ẵm vẫn sướng hơn bị đè, Vân Tử Túc tự an ủi mình.

Hàn Dịch không nói gì, chỉ cầm cổ tay của cậu, áp tay cậu vào lồng ngực mình.

Đây là muốn làm gì? Vân Tử Túc tò mò, sau đó cậu đi nhìn linh đài của mình một chút.

Chỉ thấy lúc này Kim Đan trên linh đài đang tỏa ra ánh sáng chói mắt, hào quang xanh thẳm như đại dương, rọi sáng toàn bộ linh đài. Vốn chỉ là một viên linh đan nho nhỏ tròn vo, bây giờ đã sáng bóng như một quả cầu ánh sáng.

Vân Tử Túc hiểu rằng, chỉ cần quả cầu sáng này tiếp tục lớn lên, linh lực bên trong Kim Đan thoát xác, sau khi phá vỏ, chính là Nguyên Anh.

"Em đây là... sắp kết Anh?"

Sao lại nhanh như vậy? Vân Tử Túc kinh ngạc, mặc dù trước đó cậu cũng có cơ duyên kết Anh, nhưng vì không đủ linh lực, nên phải tạm thời gác lại, kết quả đến giờ...

Đột nhiên cậu nghĩ đến trận giày vò rất dài tối qua---- "Là anh phải không?"

Cậu sửng sốt nhìn Hàn Dịch, hắn không đổi sắc, chỉ có một câu nói lạnh như băng truyền vào đầu Vân Tử Túc.

"Chỗ này không thích hợp, đến Bắc thành kết Anh."

"Bắc thành á? Sao phải đến đấy?" Vân Tử Túc hỏi.

Lần này Hàn Dịch chỉ đáp lại hai chữ.

"Cận Đan."

Nghĩ một hồi cũng thấy có lý, mặc dù Cận Đan chỉ là tu sĩ Kim Đan, nhưng lại là Kim Đan duy nhất tại Phàm tục giới, bảo vật lão giữ nhất định không ai sánh bằng.

Chiếc pháp ứng cầm chân Vân Tử Túc rất lâu kia là một ví dụ.

"Được." Vân Tử Túc sảng khoái đồng ý, nhưng Hàn Dịch vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu, "Em tự nhiên kết Anh có phải vì linh lực anh cho em tối qua không? Sao anh lại biết chuyện này thế?"

"Với cả, Nguyên Anh của anh là thế nào, tại sao bỗng dưng... ưm ưm ưm!"

Hàn Dịch trực tiếp áp mặt cậu vào ngực mình.

Vân Tử Túc giãy giụa vùng ra, không cam lòng tiếp tục truy hỏi. Hàn Dịch vẫn không nói một lời, bị hỏi phát phiền, bèn muốn dùng miệng chặn lời.

Đối mặt với chuyện bị hôn, Vân Tử Túc tức thì kinh sợ, cậu vội vã kéo khóa miệng cun cút không hỏi nữa. Cảm giác bị giật cho tê dại hôm qua, đến bây giờ còn chưa tan đi được.

Cậu cũng không biết tại sao Hàn Dịch không muốn trả lời việc này. Mặc dù bình thường tính cách Hàn Dịch vẫn lạnh nhạt, nhưng chưa đến mức một chữ lười nói như hiện giờ. Nhưng hình tượng lạnh như băng lúc này của Hàn đại thiếu, lại thấp thoáng khiến cho Vân Tử Túc cảm giác có chút thân quen.

... Tốt nhất là không phải, dù ở Tu linh giới, cậu cũng chưa từng gặp người nào hết ôm rồi lại bám dính lấy cậu như vậy.

Tự nghĩ thì không ra, hỏi thì không ai đáp, Vân Tử Túc chỉ đành sửa soạn hành lý đi Bắc thành trước.

Lần này, cậu muốn kéo Hàn Dịch cùng đi, tuy nhiên lúc qua công ty của Hàn đại thiếu, cậu mới biết thì ra công tác của đối phương vẫn còn bộn bề nhiều việc như thế.

"Anh muốn đi cùng em không, bên công ty có cần anh ở lại không?"

Hàn Dịch đáp rất ngắn gọn: "Đi."

Vân Tử Túc không yên tâm, bèn gọi điện thoại cho Hàn Phó.

Hôm qua Hàn Phó đến công ty cũng là do cậu gọi điện, tuy nhiên lúc ấy cậu chỉ muốn nhờ Hàn Phó ghé đến xem thử, cậu lo nhân lúc Hàn Dịch vắng mặt Chu Đặc sẽ gây chuyện bất thường, kết quả Hàn Phó lại cực kỳ nhạy cảm với hành vi vượt quyền, Chu Đặc liền bị tống cổ ngay tại chỗ.

Sau khi đuổi việc Chu Đặc, Hàn Phó tạm thời để lại người ở nơi này giám sát. Hôm qua Hàn Dịch không nghe điện thoại, ông ta còn đặc biệt gửi tin nhắn, nói sẽ không quấy nhiễu tính độc lập của công ty Hàn Dịch, hôm nay Vân Tử Túc gọi đến, ông ta cũng lại nhấn mạnh một lần.

Kết quả Hàn Dịch chẳng hề quan tâm, Vân Tử Túc hỏi hắn có muốn để người của Hàn Phó tiếp tục thay mặt quản lý hay không, hắn cứ vậy mà đồng ý.

Với tình trạng hiện giờ, Hàn đại thiếu cũng không thích hợp quay về ra quyết định, Vân Tử Túc nghĩ ngợi, ít ra bây giờ Hàn Phó có chỗ phải kiêng kỵ mình, dù ông ta có thật sự gài bẫy Hàn Dịch, Vân Tử Túc cũng có thể thò tay đòi lại.

Dập máy chưa được bao lâu, xe của Thẩm Thu Vãn đã có mặt.

Máy bay đến Bắc thành chỉ tốn hai giờ, Vân Tử Túc thả Vân Thôn vào Vô Tự Ấn, mang cùng đến Bắc thành.

Trên đường từ sân bay đi Thanh Dịch tông, bọn họ còn lái ngang qua trường học của Vân Tử Túc, mới được một tháng kể từ khi Vân Tử Túc rời trường nghỉ hè, chỉ là mấy chục ngày ngắn ngủi, mà đã như cách cả một đời.

Xe chạy thẳng đến Thanh Dịch tông, ngoài cổng có đệ tử nghênh đón. Thanh Dịch tông nằm dưới chân núi vùng ngoại ô, bốn phía cỏ cây um tùm, tán cây rậm rạp, đúng là một khoảng không gian tĩnh lặng an yên. Cổng tông môn không theo phong cách khí phách hào hùng, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên trong thâm hậu.

Vân Tử Túc tiến đến gần, phát hiện ra nơi này chính là đất quý hội tụ linh khí, cổng hướng đẹp, không chỉ dễ phòng thủ khó bị tấn công, mà còn không bị thành thị quấy rầy, đúng là một vị trí tốt.

Đây cũng là nơi hội tụ linh lực tốt nhất Vân Tử Túc từng thấy ở Phàm tục giới, tuy nhiên so với Tu linh giới, thì Thanh Dịch tông hoàn toàn không đáng nhìn. Cuối cùng Vân Tử Túc cũng không để lộ vẻ mặt ngạc nhiên gì, Hàn Dịch thì luôn ổn định, từ đầu đến cuối hắn chẳng hề thay đổi sắc mặt---- trừ thời điểm Vân Tử Túc cố tình không cho hắn ôm.

Thấy bọn họ dửng dưng như vậy, đệ tử tiếp đón cũng có chút giật mình. Thẩm Thu Vãn thì không thấy bất ngờ gì mấy, anh ta còn giới thiệu tình hình trưởng lão tông môn cho Vân Tử Túc nghe.

Thanh Dịch tông tôn sùng tông chủ, bên trong tông môn có tổng cộng hai mươi ba vị trưởng lão. Trong đó có sáu vị thuộc Nhất môn, tuy nhiên cũng may, tông chủ đương nhiệm xuất thân từ Nhị môn, nên sẽ không thiên vị vấn đề của Cận Đan.

Bước vào cổng chính sẽ đến đại sảnh, có mấy người tiến lên tiếp đón, thái độ của người dẫn đầu rất hiền hòa, tiên phong đi tới.

Khác với cụ ông tiên phong đạo cốt trong tưởng tượng của người thường, đây là một người trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh, bề ngoại tông chủ trông chỉ như mới ba mươi, trẻ hơn rất nhiều so với dự đoán.

Tuy nhiên rõ ràng, độ tuổi của Vân Tử Túc còn khiến bọn họ chấn động hơn thế nữa.

Tông chủ tự mình tiếp đón, sau mấy lời hàn huyên, bọn họ cùng đến nơi ở của Cận Đan. Trên đường đi, Vân Tử Túc còn nghe loáng thoáng có người kín đáo hỏi Thẩm Thu Vãn tuổi tác của mình.

Ngại quá, mặc dù trông cậu trẻ tuổi, nhưng tuổi thật cũng đã được coi là cụ cố của các vị có mặt tại đây.

Nơi ở của Cận Đan nằm giữa núi rừng, nhưng cũng không thiếu các công cụ máy móc thông minh hiện đại. Còn chưa ra khỏi thang máy, Vân Tử Túc đã nhận ra linh khí nơi này đặc biệt dư thừa.

Xem ra, nơi này chính là địa phương sung túc linh khí nhất trong toàn bộ tông môn.

Vòng ngoài chỗ ở không có canh chừng nghiêm mật, song lại có lớp phòng ngự vô hình. Mục đích ghé thăm nơi này của Vân Tử Túc là tra xét Cận Đan, dĩ nhiên cậu muốn đi vào trực tiếp, nhưng tông môn lại đưa ra điều kiện trước hết.

"Thanh Dịch tông xưa nay ưa chuộng người tài, hiện giờ lại càng là dọn sẵn mà nghênh, chúng tôi đã nói rõ điều kiện, không biết ý của tiền bối là..."

"Ý của tôi là, trước tiên tra rõ chuyện đoạt xác, sau đó bàn tiếp."

Vân Tử Túc chỉ quan tâm điều này, tình trạng của Hàn đại thiếu bây giờ không tính là ổn định, càng kéo dài, cậu càng lo lắng.

Tông chủ lộ vẻ mặt khó xử.

"Không giấu gì tiền bối, đây là nơi ở của lão tổ, dù vãn bối là đệ tử của người, bình thường cũng không thể tùy tiện ra vào. Vòng ngoài nơi này người có bày một tầng phòng ngự, chỉ nhận hơi thở của chủ nhân. Bây giờ chúng ta muốn đi vào, cần tiêu tốn nhiều thời gian và linh khí để phá bỏ hàng phòng ngự."

"Đã chuẩn bị xong linh thạch và pháp khí dùng để phá trận, chẳng qua là tiền bối nói muốn đích thân đến điều tra, vậy nên tạm thời vẫn chưa có bắt đầu." Thái độ của tông chủ rất khẩn khoản, y đề nghị: "Nếu không, tôi sẽ sai người bắt đầu phá trận từ đây. Chúng ta về phòng tiếp khách, vừa bàn bạc, vừa chờ hàng phòng ngự mở ra, được không?"

Tông chủ dứt lời xong, Vân Tử Túc còn chưa kịp trả lời, Hàn Dịch đang vòng tay lên eo cậu đã vung tay.

Đúng lúc này, vòng phòng ngự bên ngoài phát ra âm thanh rầm rào đổ vỡ, mọi người nhìn qua, chỉ thấy một đệ tử vô tình ôm hộp linh thạch té ngã.

Anh ta cuống quýt đi nhặt, hành động hốt hoảng.

"Long Đào!"

Trưởng lão hô tên anh ta.

Long Đào vừa cúi đầu nhặt đồ, vừa nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi nhặt lên ngay lập tức..."

"Long Đào," Lần này người gọi anh ta là tông chủ đang nhíu mày, "Tại sao cậu đi vào được?"

Long Đào khựng lại, giờ mới nhận ra, mình đã vượt qua ranh giới phòng thủ của trạch viện từ lúc nào không biết.

"Chuyện này..."

Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của anh ta, mấy đệ tử bên cạnh cũng tiến lên, thậm chí còn đi đi lại lại để xác nhận.

Bọn họ không gặp bất cứ sự cản trở nào.

"Tông, tông chủ," các đệ tử mở miệng, "Kết giới phòng ngự biến mất rồi!"

Tông chủ và các trưởng lão nhìn Vân Tử Túc vẻ không tin nổi.

Vân Tử Túc thẳng thắn phủi tay: "Không phải tôi."

Một vị trưởng lão lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, sau khi lão tổ chết, phòng ngự liền được tự động giải trừ à?"

"Nghĩ gì vậy." Vân Tử Túc trực tiếp phủi bỏ suy nghĩ này, cậu chỉ chỉ Hàn Dịch bên người, "Không phải tôi, mà là vị này."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện