Edit: Yan
——
Kỳ Dạ lưu luyến nói: “Ta có thể nói không thể không?”
Thích Bạch Trà kinh ngạc: “Kỳ huynh?”
Kỳ Dạ lập tức buông tay: “Nói đùa thôi.”
Hôm nay y mới lý giải được câu nói kia: Yêu là muốn chạm nhưng lại rút tay về.
“Võ huynh, mời dẫn đường.” Thích Bạch Trà không quá rối đoạn nhạc đêm này tiếp tục mời Võ Định Xuyên dẫn đường.
Võ Định Xuyên nói: “được.” Vốn dĩ đi một mình khiến hắn cũng có chút không chắc chắn, tuy trời sinh khỏe mạnh nhưng lại không rõ những loại tà thuật bất chính đó, chỉ sợ người chưa cứu ra được bản thân còn chết ở trong.
Giờ có thêm hai người đi cùng đặc biệt là Kỳ Dạ vừa nhìn đã biết là người có võ công, trong lòng Võ Định Xuyên cũng lắng xuống. Ba người đi chung kể cả có chuyện cũng có người có thể trở về mật báo.
Võ Định Xuyên vốn ôm tâm tình mạo hiểm lên núi đao xuống biển lửa mà đi, dù sao hắn cũng nhìn thấy tên yêu đạo kia có thể thi pháp làm cục đá treo lên cao, loại hành động phi thường này người thường nào có thể ứng đối.
Ngọn núi rất lớn, đêm khuya đen nhánh, đường núi gập ghềnh khó đi, Võ Định Xuyên đi ở phía trước mở đường: “Các ngươi đi theo ta là được, ta hàng năm đốn củi quen thuộc con đường này.”
Kỳ Dạ cảm giác thấy mùi vị người sống trong núi trực tiếp kéo tay Thích Bạch Trà vòng qua Võ Định Xuyên đi lên trước: “đi theo ta.”
Thích Bạch Trà lắc đầu trở tay nắm lấy Kỳ Dạ: “Đi theo ta.” Hắn mới là thần có thể cảm ứng được phương vị của người sống, để hai người phàm dẫn đường sao được.
Kỳ Dạ ngẩn ra, bật cười nói: “Được, ngươi đi trước đu.” suýt nữa quên mất, Trà Trà không biết hắn là thần hắn lại biết thân phận Trà Trà.
Võ Định xuyên đột nhiên bị vứt ở phía sau:”…”
Hai người là người xứ khác vì sao lại tranh dẫn đường với người địa phương như ta? Thích Bạch Trà một tay cầm đèn một tay nắm tay Kỳ Dạ chính xác đi về phía trước, Kỳ Dạ không hề dị nghị mà đuổi kịp. Võ Định Xuyên theo ở phía sau vài lần muốn nói lại thôi cuối cùng vẫn từ bỏ.
Có lẽ hai vị kia phương pháp đặc thù để tìm người.
Võ Định Xuyên không biết mình đoán đúng rồi.
Sau một nén hương bọn họ dừng lại trước một vách đá bóng loáng.
“Chính là nơi này.” Thích Bạch Trà nói.
Võ Định Xuyên vò đầu: “Lục công tử, chỗ này đâu có cái gì đâu ngươi có đi nhầm hay không?”
“Thủ thuật che mắt mà thôi.” Thích Bạch Trà phất phất tay, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi, vách đá ban đầu biến thành một cái sơn động đen thui.
Võ Định Xuyên không dám tin l mà dụi dụi mắt: “Này ——”
Cái này nhìn qua đúng là giống như pháp thuật!
Kỳ Dạ giả vờ kinh ngạc: “Thanh Hoan còn có bản lĩnh này?”
“Không có chút bản lĩnh huynh thật sự cho rằng ta dám một mình hành tẩu giang hồ?” Thích Bạch Trà nhẹ nhàng nói qua loa lấy lệ.
Hai thần một người đi vào sơn động, động tĩnh bên trong lập tức lớn lên. Thích bạch Trà chiếu đèn lên thấy những người đang bị trói chặt chân tay che kín miệng quả đúng là những người trẻ tuổi mới mất tích gần đây.
Võ Định Xuyên vội vàng chạy qua vụng bề gỡ nút thắt trói cho bọn họ. Kỳ Dạ thong thả ung dung lấy ra một cây chủy thủ dứt khoát một người một đao cắt đứt dây thừng.
Mọi người bị trói trong sơn động ban đầu còn kinh hoàng sợ hãi, sau lại thấy người tới không phải đạo sĩ mà là tới cứu bọn họ liền kích động không thôi, luôn miệng nói “Đa tạ ân nhân!” với Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ.
Cũng có người nhận ra Võ Định Xuyên: “Đây không phải tiểu tử Võ gia sao? hằng năm ngươi đêif lên núi đốn củi, là ngươi phát hiện tung tích yêu đạo kia rồi dẫn người tới cứu chúng ta phải không? Thật là cảm ơn ngươi!”
Võ Định Xuyên ngượng ngùng nói: “Cứu một mạng người bằng… bằng cái gì, cái gì, mọi người đều là đồng hương cứu các ngươi là chuyện đương nhiên, tìm được các ngươi không phải ta là Lục công tử và Kỳ công tử.”
Tỉnh lại sau một hồi bái tạ một nữ tử lo lắng nói: “Nhị vị công tử cẩn thận, yêu đạo kia mỗi đêm đều sẽ bắt một người mang vào sơn động, tính tính canh giờ thì lúc này cũng săp tới.”
Thích Bạch Trà hỏi: “Ngươi có biết gã bắt người tới để làm gì không?”
“Ta biết!” Một nam tử khác nói:”gã nói muốn thành tiên, muốn huyết tế bảy nam bảy nữ mở ra cái gì mà trận pháp trường sinh liền có thể thành tiên thành thần……”
Kỳ Dạ cười nhạt: “Người si nói mộng.”
Tu sĩ chân chính muốn mọc cánh thành tiên người nào còn không phải tu luyện hơn một ngàn năm. Vọng tưởng dựa vào việc giết vài người là có thể thành tiên, tên thiểu năng trí tuệ từ đâu mọc ra đây.
“Nhưng yêu đạo kia thật sự có vài phần bản lĩnh……” Đối với người thường mà nói, những thủ đoạn mà đạo sĩ kia dùng đã có thể coi là thần thông quảng đại.
Người nọ lời còn chưa dứt, đột nhiên im bặt, mặt lộ vẻ sợ hãi:” Gã tới!”
Đạo sĩ đầy mặt hưng phấn kéo một nữ tử đang hôn mê trở lại sơn động. Chỉ cần bắt thêm một nam nhân nữa là gã đã gom đủ bảy nam bảy nữ, có thể mở trận pháp huyết tế đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão!
Ai ngờ lúc về lại phát hiện thuật che mắt mình hạ bị phá. Đạo sĩ biến sắc vội vàng vọt vào sơn động, thấy tế phẩm được mở trói liền tức giận tận trời. Gã âm độc nhìn chằm chằm ba người lạ xuất hiện trong sơn động, ánh mắt khóa lên người Thích Bạch Trà: “Một hai phải vội vàng tìm chết, tiểu bạch kiểm này trông thế mà khuôn mặt cũng không tồi, đúng lúc ta còn thiếu một cái tế phẩm…… A!”
Kỳ Dạ vốn tàn nhẫn bèn không nhiều lời, trực tiếp bóp cổ gã ghì lên vách núi, siết đến độ gã hai chân không chạm đất, cười lạnh nói: “Ta bắt ngươi tế thiên trước đã.”
“Ngươi ——” hai mắt đạo sỹ trợn ngược, đang muốn dùng pháp thuật phản kháng, Thích Bạch Trà đứng ở phía sau đã khẽ nhúc nhích ngón tay dưới ống tay áo không tiếng động thi pháp phế bỏ hoàn toàn linh lực của đạo sĩ.
Đạo sĩ thấy pháp lực không thể sử dụng mới bắt đầu luống cuống, đảo mắt liều mạng giãy giụạ, sắc mặt xanh mét.
Mắt thấy Kỳ Dạ sắp bóp chết người, Thích Bạch Trà mới lên tiếng ngăn cản: “Kỳ huynh, giao gã cho quan phủ đi.”
Hắn cũng không muốn để Kỳ huynh lưng đeo quá nhiều sát nghiệt.
Kỳ Dạ tự nhiên là nghe Thích Bạch Trà.
Đạo sĩ bị phế pháp lực cũng chỉ là người bình thường, rất nhanh đã bị người bị hại phẫn nộ trói gô lại đưa đến quan phủ. Lúc đạo sĩ bị kéo đi ánh mắt oán độc còn nhìn chằm chằm Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ, chửi ầm lên: “Các ngươi! Các ngươi huỷ hoại đại kế thành tiên của ta! đời này các ngươi đừng mong được chết tử tế!”
Kỳ Dạ tò mò: “Ngươi làm sao dám tin như vậy là có thể thành tiên?” Nếu thực sự thành tiên dễ như thế, mỗi người dưới bầu trời này chẳng phải đều là tiên?
“Ngươi biết cái gì, ta đọc được trong sách, quyển sách kia chính là bí tịch thành tiên!” Đạo sĩ phẫn nộ nói.
Kỳ Dạ “xùy” một tiếng: ” Sách lậu quả thực hại người.”
“Trước nay chỉ có tích đức làm việc thiện mới có thể thành tiên nào có tạo nghiệt thành tiên, thế này không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?” Thích Bạch Trà lắc đầu cảm thán một câu, “Nếu không có trái tim, há có tư cách thành thần.”
Kỳ Dạ nheo mắt.
“Cái đó,” Võ Định Xuyên nuốt ngụm nước miếng, “Hai vị thật là bản lĩnh cao cường.”
Thích Bạch Trà cười khẽ: “Chút tài mọn mà thôi.”
“Lục huynh đệ cùng Kỳ huynh đệ sau hừng đông lại tiếp tục lên đường.” Võ Định Xuyên nói, “Không biết nhị vị muốn đi đâu?”
Thích Bạch Trà nói: “Kinh thành.”
Ánh mắt Võ Định Xuyên sáng lên: “Ta cũng phải đi kinh thành.”
“Bọn họ nói ta sức lực vô cùng lớn, cả đời ở trong huyện làm thuê đốn củi quả thực đáng tiếc, bảo ta đi kinh thành kiếm ăn. Dưới chân thiên tử cơ hội cũng nhiều. Ta nghĩ nghĩ cũng có đạo lý, đêm nay mới định cáo biệt bà bà ngày mai liền khởi hành.” Võ Định Xuyên nói, “Nếu cùng đường, chúng ta dứt khoát làm một nhóm kết bạn mà đi, thế nào? Ta sức lớn còn có thể giúp các ngươi mang hành lý. Chủ yếu là……” Hắn có chút ngượng ngùng, “Ta không biết chữ, nhìn không hiểu địa danh dọc đường đi khó tránh khỏi không tiện……”
“Được.” Thích Bạch Trà đáp.
“Ăn ở ta tự mình giải quyết, sẽ không gây phiền toái cho các ngươi…… Ai?” Võ Định Xuyên sửng sốt dường như không ngờ Thích Bạch Trà dễ nói chuyện như vậy. Hắn vốn tưởng hai nhân vật thần tiên này sẽ ghét bỏ thô nhân như hắn
…
Thần minh chân chính luôn đối xử bình đẳng với vạn vật chúng sinh.
“Kỳ huynh cảm thấy……” Thích Bạch Trà lại đi hỏi ý kiến Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ mặt vô biểu tình: “Ta không có ý kiến.”
Y rất có ý kiến! Thế giới hai thần một đường này cũng bị phá hư!
Nhưng hắn cũng không thể cự tuyệt. Võ Định Xuyên là đại tướng quân trứ danh lịch sử, lịch sử ghi lại lúc ban đầu hắn được một võ quan ở kinh thành nhìn trúng sức lực mới chọn hắn vào quân ngũ. Trời nới biết y cự tuyệt đưa Võ Định Xuyên lên đường, vị đại tướng quân tương lai này có lạc đường không tới được kinh thành hay không, sau đó không được võ quan lựa chọn lên đường tòng quân, Đại Lê trực tiếp tổn thất một vị danh tướng.
Loại việc thay đổi lịch sử này là chuyện lớn, Kỳ Dạ sẽ không lấy cái này mạo hiểm.
Võ Định Xuyên không biết tâm tư của y, chỉ cảm thấy hai vị này thật là tốt bụng.
_
Hậu cung gần đây đã xảy ra một chuyện lớn.
Bệ hạ vắng vẻ Lý Quý tần, chuyển sang sủng ái Trần mỹ nhân…… Không, Trần quý phi.
Chuyện này đặt lên người hoàng đế khác kể ra cũng không tính là chuyện lớn gì, lòng đế vương thay đổi bất thường, nay sủng người này mai sủng người kia, hết sức bình thường.
Nhưng trong cung không ai không biết, trước đây bệ hạ thích nhất Lý Quý tần, lần thay lòng đổi dạ này thế mà không lưu tình chút nào, không chỉ phá cách trực tiếp phong Trần mỹ nhân thành Trần quý phi còn tránh như không thấy với Lý Quý tần.
Từ xưa đế vương vốn bạc tình, hắn cũng không thể miễn.
Mọi người tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng không bao lâu liền nhanh chóng tiếp nhận. Bệ hạ còn trẻ, trước đây thấy Lý Quý tần mới mẻ, bây giờ mới mẻ qua đi sủng ái người mới cũng không có gì ghê gớm.
Người vì thế mà đau khổ cũng chỉ có Lý Thanh Đường.
Cung nữ đều khuyên nàng: “Bệ hạ dù sao cũng là bệ hạ, nhất thời ham mới mẻ cũng bình thường, tâm bệ hạ sớm hay muộn sẽ trở lại chỗ nương nương thôi.”
Lý Thanh Đường không nghe.
Nàng không tin Tư Mã Phục là người có mới nới cũ.
Tuy nàng chưa gặp hoàng đế khác nhưng bệ hạ của nàng nhất định không giống những hoàng đế khác.
Lý Thanh Đường có bao nhiêu khổ sở Trần Mị Nhi liền có bấy nhiêu đắc ý.
Mị hoặc của Cửu Vĩ Hồ quả nhiên dùng tốt, Tư Mã Phục này không phải là thiên kiều bách sủng với ả rồi sao?
Bất quá có thể bản thân Tư Mã Phục còn chưa thạo sự đời nên hai người vẫn chưa chính thức tiếp xúc da thịt. Cái này cũng không có gì đáng trách, giai đoạn trước Tư Mã Phục và nữ chính cũng là Plato. Trần Mị Nhi không để ý cái này, ả chỉ để ý hảo cảm.
(Tình yêu Platonic được hiểu là mối quan hệ tình cảm thuần túy, không có yếu tố tình dục.)
Sau khi có thêm mị hoặc của hồ yêu, hảo cảm của Tư Mã Phục với ả là 90%, 10% cuối cùng lại khó như lên trời.
Trần Mị Nhi cũng vì thế phiền lòng.
Một khi phóng ra mị lực Cửu Vĩ Hồ, hảo cảm của người bình thường sẽ trực tiếp đầy, chỉ có hoàng đế này là khó chơi.
……
Trong mật thất.
Thần sắc đế vương thiếu niên lạnh xuống:” Đại sư cũng không nhìn ra lai lịch nữ nhân kia?”
Tăng nhân gương mặt hiền từ khẽ lắc đầu: “Tu hành của lão nạp còn thấp, không nhìn ra được chân thân của Quý Phi nương nương.”
Tư Mã Phục hung hăng đập vào tay vịn, đứng dậy tức giận nói: “Trẫm rõ ràng thấy rõ, đó là hồ yêu!”
Tư Mã Phục nhạy bén, năm lần bảy lượt bị kỹ năng cấp thấp của Trần Mị Nhi mê hoặc rồi tỉnh táo lại liền nhận ra chỗ dị thường của Trần Mị Nhi.
Để không rút dây động rừng, hắn bí mật triệu tập kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, muốn điều tra rõ lai lịch của Trần Mị Nhi nhưng đều không thu hoạch được gì.
Sau đó Trần Mị Nhi nuốt nội đan Cửu Vĩ Hồ, một thân mị cốt thiên thành khiến Tư Mã Phục thật sự không thể chống đỡ nổi.
Chỉ là hắn có 90 phân hảo cảm, liền có vạn phần lý trí nên cũng đủ bảo trì thanh tỉnh.
Hắn bình tĩnh chờ tròn một tháng, vô ý phát hiện đuôi hồ của Trần Mị Nhị mới xác định ả là hồ yêu.
Đó là yêu, khẳng định không thể trực tiếp hạ lệnh thiêu chết, chọc đến yêu chẳng phải phàm nhân chỉ có thể nhận lấy cái chết. Tư Mã Phục không dám hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục bí mật tìm kiếm người có thể thu phục yêu quái, nhưng người được mời vào cung đều tỏ vẻ bất lực.
Lúc này cũng vậy.
Sau khi đại sư cáo lui, thân mình Tư Mã Phục xụp xuống dựa vào ghế dựa, mặt mày mỏi mệt.
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Vị trí Quý Phi còn không đủ, Hoàng Hậu có đủ không?”Tư Mã Phục lẩm bẩm.
Hắn không thể tưởng tượng nổi một yêu quái vì sao muốn vào hậu cung của hắn, vì danh vì quyền, cũng không thể nào là vì yêu đi.
Yêu quái kia cơ bản không yêu hắn.
Hắn biết tình yêu là gì, hắn và Đường Đường có tình yêu.
Hắn lại càng sợ hồ yêu làm tổn hại đến Lý Thanh Đường.
Nghe nói tâm ghen ghét của yêu rất mạnh, nhỡ đâu hồ yêu chậm chạp không chiếm được tâm hắn lại xuống tay với Lý Thanh Đường thì phải làm sao?
Khoảng thời gian này Tư Mã Phục làm bộ hoàn toàn bị mê hoặc, thậm chí cố tình xa cách Lý Thanh Đường đều là vì để hồ yêu không ghen ghét nàng.
Còn không đủ, Đường Đường tiếp tục ở lại trong cung quá nguy hiểm, lúc này địa vị của Hồ yêu cao hơn Đường Đường, Đường Đường sẽ phải chịu uất ức.
Phải đưa Đường Đường ra khỏi cung.
……
Sau mấy tháng bôn ba trên đường, Thích Bạch Trà vừa vào kinh thành đã nghe thấy một tin được phố lớn ngõ nhỏ truyền qua lại vô cùng ồn ào huyên náo
—— Bệ hạ yêu sâu đậm Quý Phi nương nương, vì nàng giải tán hậu cung
——
Kỳ Dạ lưu luyến nói: “Ta có thể nói không thể không?”
Thích Bạch Trà kinh ngạc: “Kỳ huynh?”
Kỳ Dạ lập tức buông tay: “Nói đùa thôi.”
Hôm nay y mới lý giải được câu nói kia: Yêu là muốn chạm nhưng lại rút tay về.
“Võ huynh, mời dẫn đường.” Thích Bạch Trà không quá rối đoạn nhạc đêm này tiếp tục mời Võ Định Xuyên dẫn đường.
Võ Định Xuyên nói: “được.” Vốn dĩ đi một mình khiến hắn cũng có chút không chắc chắn, tuy trời sinh khỏe mạnh nhưng lại không rõ những loại tà thuật bất chính đó, chỉ sợ người chưa cứu ra được bản thân còn chết ở trong.
Giờ có thêm hai người đi cùng đặc biệt là Kỳ Dạ vừa nhìn đã biết là người có võ công, trong lòng Võ Định Xuyên cũng lắng xuống. Ba người đi chung kể cả có chuyện cũng có người có thể trở về mật báo.
Võ Định Xuyên vốn ôm tâm tình mạo hiểm lên núi đao xuống biển lửa mà đi, dù sao hắn cũng nhìn thấy tên yêu đạo kia có thể thi pháp làm cục đá treo lên cao, loại hành động phi thường này người thường nào có thể ứng đối.
Ngọn núi rất lớn, đêm khuya đen nhánh, đường núi gập ghềnh khó đi, Võ Định Xuyên đi ở phía trước mở đường: “Các ngươi đi theo ta là được, ta hàng năm đốn củi quen thuộc con đường này.”
Kỳ Dạ cảm giác thấy mùi vị người sống trong núi trực tiếp kéo tay Thích Bạch Trà vòng qua Võ Định Xuyên đi lên trước: “đi theo ta.”
Thích Bạch Trà lắc đầu trở tay nắm lấy Kỳ Dạ: “Đi theo ta.” Hắn mới là thần có thể cảm ứng được phương vị của người sống, để hai người phàm dẫn đường sao được.
Kỳ Dạ ngẩn ra, bật cười nói: “Được, ngươi đi trước đu.” suýt nữa quên mất, Trà Trà không biết hắn là thần hắn lại biết thân phận Trà Trà.
Võ Định xuyên đột nhiên bị vứt ở phía sau:”…”
Hai người là người xứ khác vì sao lại tranh dẫn đường với người địa phương như ta? Thích Bạch Trà một tay cầm đèn một tay nắm tay Kỳ Dạ chính xác đi về phía trước, Kỳ Dạ không hề dị nghị mà đuổi kịp. Võ Định Xuyên theo ở phía sau vài lần muốn nói lại thôi cuối cùng vẫn từ bỏ.
Có lẽ hai vị kia phương pháp đặc thù để tìm người.
Võ Định Xuyên không biết mình đoán đúng rồi.
Sau một nén hương bọn họ dừng lại trước một vách đá bóng loáng.
“Chính là nơi này.” Thích Bạch Trà nói.
Võ Định Xuyên vò đầu: “Lục công tử, chỗ này đâu có cái gì đâu ngươi có đi nhầm hay không?”
“Thủ thuật che mắt mà thôi.” Thích Bạch Trà phất phất tay, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi, vách đá ban đầu biến thành một cái sơn động đen thui.
Võ Định Xuyên không dám tin l mà dụi dụi mắt: “Này ——”
Cái này nhìn qua đúng là giống như pháp thuật!
Kỳ Dạ giả vờ kinh ngạc: “Thanh Hoan còn có bản lĩnh này?”
“Không có chút bản lĩnh huynh thật sự cho rằng ta dám một mình hành tẩu giang hồ?” Thích Bạch Trà nhẹ nhàng nói qua loa lấy lệ.
Hai thần một người đi vào sơn động, động tĩnh bên trong lập tức lớn lên. Thích bạch Trà chiếu đèn lên thấy những người đang bị trói chặt chân tay che kín miệng quả đúng là những người trẻ tuổi mới mất tích gần đây.
Võ Định Xuyên vội vàng chạy qua vụng bề gỡ nút thắt trói cho bọn họ. Kỳ Dạ thong thả ung dung lấy ra một cây chủy thủ dứt khoát một người một đao cắt đứt dây thừng.
Mọi người bị trói trong sơn động ban đầu còn kinh hoàng sợ hãi, sau lại thấy người tới không phải đạo sĩ mà là tới cứu bọn họ liền kích động không thôi, luôn miệng nói “Đa tạ ân nhân!” với Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ.
Cũng có người nhận ra Võ Định Xuyên: “Đây không phải tiểu tử Võ gia sao? hằng năm ngươi đêif lên núi đốn củi, là ngươi phát hiện tung tích yêu đạo kia rồi dẫn người tới cứu chúng ta phải không? Thật là cảm ơn ngươi!”
Võ Định Xuyên ngượng ngùng nói: “Cứu một mạng người bằng… bằng cái gì, cái gì, mọi người đều là đồng hương cứu các ngươi là chuyện đương nhiên, tìm được các ngươi không phải ta là Lục công tử và Kỳ công tử.”
Tỉnh lại sau một hồi bái tạ một nữ tử lo lắng nói: “Nhị vị công tử cẩn thận, yêu đạo kia mỗi đêm đều sẽ bắt một người mang vào sơn động, tính tính canh giờ thì lúc này cũng săp tới.”
Thích Bạch Trà hỏi: “Ngươi có biết gã bắt người tới để làm gì không?”
“Ta biết!” Một nam tử khác nói:”gã nói muốn thành tiên, muốn huyết tế bảy nam bảy nữ mở ra cái gì mà trận pháp trường sinh liền có thể thành tiên thành thần……”
Kỳ Dạ cười nhạt: “Người si nói mộng.”
Tu sĩ chân chính muốn mọc cánh thành tiên người nào còn không phải tu luyện hơn một ngàn năm. Vọng tưởng dựa vào việc giết vài người là có thể thành tiên, tên thiểu năng trí tuệ từ đâu mọc ra đây.
“Nhưng yêu đạo kia thật sự có vài phần bản lĩnh……” Đối với người thường mà nói, những thủ đoạn mà đạo sĩ kia dùng đã có thể coi là thần thông quảng đại.
Người nọ lời còn chưa dứt, đột nhiên im bặt, mặt lộ vẻ sợ hãi:” Gã tới!”
Đạo sĩ đầy mặt hưng phấn kéo một nữ tử đang hôn mê trở lại sơn động. Chỉ cần bắt thêm một nam nhân nữa là gã đã gom đủ bảy nam bảy nữ, có thể mở trận pháp huyết tế đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão!
Ai ngờ lúc về lại phát hiện thuật che mắt mình hạ bị phá. Đạo sĩ biến sắc vội vàng vọt vào sơn động, thấy tế phẩm được mở trói liền tức giận tận trời. Gã âm độc nhìn chằm chằm ba người lạ xuất hiện trong sơn động, ánh mắt khóa lên người Thích Bạch Trà: “Một hai phải vội vàng tìm chết, tiểu bạch kiểm này trông thế mà khuôn mặt cũng không tồi, đúng lúc ta còn thiếu một cái tế phẩm…… A!”
Kỳ Dạ vốn tàn nhẫn bèn không nhiều lời, trực tiếp bóp cổ gã ghì lên vách núi, siết đến độ gã hai chân không chạm đất, cười lạnh nói: “Ta bắt ngươi tế thiên trước đã.”
“Ngươi ——” hai mắt đạo sỹ trợn ngược, đang muốn dùng pháp thuật phản kháng, Thích Bạch Trà đứng ở phía sau đã khẽ nhúc nhích ngón tay dưới ống tay áo không tiếng động thi pháp phế bỏ hoàn toàn linh lực của đạo sĩ.
Đạo sĩ thấy pháp lực không thể sử dụng mới bắt đầu luống cuống, đảo mắt liều mạng giãy giụạ, sắc mặt xanh mét.
Mắt thấy Kỳ Dạ sắp bóp chết người, Thích Bạch Trà mới lên tiếng ngăn cản: “Kỳ huynh, giao gã cho quan phủ đi.”
Hắn cũng không muốn để Kỳ huynh lưng đeo quá nhiều sát nghiệt.
Kỳ Dạ tự nhiên là nghe Thích Bạch Trà.
Đạo sĩ bị phế pháp lực cũng chỉ là người bình thường, rất nhanh đã bị người bị hại phẫn nộ trói gô lại đưa đến quan phủ. Lúc đạo sĩ bị kéo đi ánh mắt oán độc còn nhìn chằm chằm Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ, chửi ầm lên: “Các ngươi! Các ngươi huỷ hoại đại kế thành tiên của ta! đời này các ngươi đừng mong được chết tử tế!”
Kỳ Dạ tò mò: “Ngươi làm sao dám tin như vậy là có thể thành tiên?” Nếu thực sự thành tiên dễ như thế, mỗi người dưới bầu trời này chẳng phải đều là tiên?
“Ngươi biết cái gì, ta đọc được trong sách, quyển sách kia chính là bí tịch thành tiên!” Đạo sĩ phẫn nộ nói.
Kỳ Dạ “xùy” một tiếng: ” Sách lậu quả thực hại người.”
“Trước nay chỉ có tích đức làm việc thiện mới có thể thành tiên nào có tạo nghiệt thành tiên, thế này không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?” Thích Bạch Trà lắc đầu cảm thán một câu, “Nếu không có trái tim, há có tư cách thành thần.”
Kỳ Dạ nheo mắt.
“Cái đó,” Võ Định Xuyên nuốt ngụm nước miếng, “Hai vị thật là bản lĩnh cao cường.”
Thích Bạch Trà cười khẽ: “Chút tài mọn mà thôi.”
“Lục huynh đệ cùng Kỳ huynh đệ sau hừng đông lại tiếp tục lên đường.” Võ Định Xuyên nói, “Không biết nhị vị muốn đi đâu?”
Thích Bạch Trà nói: “Kinh thành.”
Ánh mắt Võ Định Xuyên sáng lên: “Ta cũng phải đi kinh thành.”
“Bọn họ nói ta sức lực vô cùng lớn, cả đời ở trong huyện làm thuê đốn củi quả thực đáng tiếc, bảo ta đi kinh thành kiếm ăn. Dưới chân thiên tử cơ hội cũng nhiều. Ta nghĩ nghĩ cũng có đạo lý, đêm nay mới định cáo biệt bà bà ngày mai liền khởi hành.” Võ Định Xuyên nói, “Nếu cùng đường, chúng ta dứt khoát làm một nhóm kết bạn mà đi, thế nào? Ta sức lớn còn có thể giúp các ngươi mang hành lý. Chủ yếu là……” Hắn có chút ngượng ngùng, “Ta không biết chữ, nhìn không hiểu địa danh dọc đường đi khó tránh khỏi không tiện……”
“Được.” Thích Bạch Trà đáp.
“Ăn ở ta tự mình giải quyết, sẽ không gây phiền toái cho các ngươi…… Ai?” Võ Định Xuyên sửng sốt dường như không ngờ Thích Bạch Trà dễ nói chuyện như vậy. Hắn vốn tưởng hai nhân vật thần tiên này sẽ ghét bỏ thô nhân như hắn
…
Thần minh chân chính luôn đối xử bình đẳng với vạn vật chúng sinh.
“Kỳ huynh cảm thấy……” Thích Bạch Trà lại đi hỏi ý kiến Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ mặt vô biểu tình: “Ta không có ý kiến.”
Y rất có ý kiến! Thế giới hai thần một đường này cũng bị phá hư!
Nhưng hắn cũng không thể cự tuyệt. Võ Định Xuyên là đại tướng quân trứ danh lịch sử, lịch sử ghi lại lúc ban đầu hắn được một võ quan ở kinh thành nhìn trúng sức lực mới chọn hắn vào quân ngũ. Trời nới biết y cự tuyệt đưa Võ Định Xuyên lên đường, vị đại tướng quân tương lai này có lạc đường không tới được kinh thành hay không, sau đó không được võ quan lựa chọn lên đường tòng quân, Đại Lê trực tiếp tổn thất một vị danh tướng.
Loại việc thay đổi lịch sử này là chuyện lớn, Kỳ Dạ sẽ không lấy cái này mạo hiểm.
Võ Định Xuyên không biết tâm tư của y, chỉ cảm thấy hai vị này thật là tốt bụng.
_
Hậu cung gần đây đã xảy ra một chuyện lớn.
Bệ hạ vắng vẻ Lý Quý tần, chuyển sang sủng ái Trần mỹ nhân…… Không, Trần quý phi.
Chuyện này đặt lên người hoàng đế khác kể ra cũng không tính là chuyện lớn gì, lòng đế vương thay đổi bất thường, nay sủng người này mai sủng người kia, hết sức bình thường.
Nhưng trong cung không ai không biết, trước đây bệ hạ thích nhất Lý Quý tần, lần thay lòng đổi dạ này thế mà không lưu tình chút nào, không chỉ phá cách trực tiếp phong Trần mỹ nhân thành Trần quý phi còn tránh như không thấy với Lý Quý tần.
Từ xưa đế vương vốn bạc tình, hắn cũng không thể miễn.
Mọi người tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng không bao lâu liền nhanh chóng tiếp nhận. Bệ hạ còn trẻ, trước đây thấy Lý Quý tần mới mẻ, bây giờ mới mẻ qua đi sủng ái người mới cũng không có gì ghê gớm.
Người vì thế mà đau khổ cũng chỉ có Lý Thanh Đường.
Cung nữ đều khuyên nàng: “Bệ hạ dù sao cũng là bệ hạ, nhất thời ham mới mẻ cũng bình thường, tâm bệ hạ sớm hay muộn sẽ trở lại chỗ nương nương thôi.”
Lý Thanh Đường không nghe.
Nàng không tin Tư Mã Phục là người có mới nới cũ.
Tuy nàng chưa gặp hoàng đế khác nhưng bệ hạ của nàng nhất định không giống những hoàng đế khác.
Lý Thanh Đường có bao nhiêu khổ sở Trần Mị Nhi liền có bấy nhiêu đắc ý.
Mị hoặc của Cửu Vĩ Hồ quả nhiên dùng tốt, Tư Mã Phục này không phải là thiên kiều bách sủng với ả rồi sao?
Bất quá có thể bản thân Tư Mã Phục còn chưa thạo sự đời nên hai người vẫn chưa chính thức tiếp xúc da thịt. Cái này cũng không có gì đáng trách, giai đoạn trước Tư Mã Phục và nữ chính cũng là Plato. Trần Mị Nhi không để ý cái này, ả chỉ để ý hảo cảm.
(Tình yêu Platonic được hiểu là mối quan hệ tình cảm thuần túy, không có yếu tố tình dục.)
Sau khi có thêm mị hoặc của hồ yêu, hảo cảm của Tư Mã Phục với ả là 90%, 10% cuối cùng lại khó như lên trời.
Trần Mị Nhi cũng vì thế phiền lòng.
Một khi phóng ra mị lực Cửu Vĩ Hồ, hảo cảm của người bình thường sẽ trực tiếp đầy, chỉ có hoàng đế này là khó chơi.
……
Trong mật thất.
Thần sắc đế vương thiếu niên lạnh xuống:” Đại sư cũng không nhìn ra lai lịch nữ nhân kia?”
Tăng nhân gương mặt hiền từ khẽ lắc đầu: “Tu hành của lão nạp còn thấp, không nhìn ra được chân thân của Quý Phi nương nương.”
Tư Mã Phục hung hăng đập vào tay vịn, đứng dậy tức giận nói: “Trẫm rõ ràng thấy rõ, đó là hồ yêu!”
Tư Mã Phục nhạy bén, năm lần bảy lượt bị kỹ năng cấp thấp của Trần Mị Nhi mê hoặc rồi tỉnh táo lại liền nhận ra chỗ dị thường của Trần Mị Nhi.
Để không rút dây động rừng, hắn bí mật triệu tập kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, muốn điều tra rõ lai lịch của Trần Mị Nhi nhưng đều không thu hoạch được gì.
Sau đó Trần Mị Nhi nuốt nội đan Cửu Vĩ Hồ, một thân mị cốt thiên thành khiến Tư Mã Phục thật sự không thể chống đỡ nổi.
Chỉ là hắn có 90 phân hảo cảm, liền có vạn phần lý trí nên cũng đủ bảo trì thanh tỉnh.
Hắn bình tĩnh chờ tròn một tháng, vô ý phát hiện đuôi hồ của Trần Mị Nhị mới xác định ả là hồ yêu.
Đó là yêu, khẳng định không thể trực tiếp hạ lệnh thiêu chết, chọc đến yêu chẳng phải phàm nhân chỉ có thể nhận lấy cái chết. Tư Mã Phục không dám hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục bí mật tìm kiếm người có thể thu phục yêu quái, nhưng người được mời vào cung đều tỏ vẻ bất lực.
Lúc này cũng vậy.
Sau khi đại sư cáo lui, thân mình Tư Mã Phục xụp xuống dựa vào ghế dựa, mặt mày mỏi mệt.
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Vị trí Quý Phi còn không đủ, Hoàng Hậu có đủ không?”Tư Mã Phục lẩm bẩm.
Hắn không thể tưởng tượng nổi một yêu quái vì sao muốn vào hậu cung của hắn, vì danh vì quyền, cũng không thể nào là vì yêu đi.
Yêu quái kia cơ bản không yêu hắn.
Hắn biết tình yêu là gì, hắn và Đường Đường có tình yêu.
Hắn lại càng sợ hồ yêu làm tổn hại đến Lý Thanh Đường.
Nghe nói tâm ghen ghét của yêu rất mạnh, nhỡ đâu hồ yêu chậm chạp không chiếm được tâm hắn lại xuống tay với Lý Thanh Đường thì phải làm sao?
Khoảng thời gian này Tư Mã Phục làm bộ hoàn toàn bị mê hoặc, thậm chí cố tình xa cách Lý Thanh Đường đều là vì để hồ yêu không ghen ghét nàng.
Còn không đủ, Đường Đường tiếp tục ở lại trong cung quá nguy hiểm, lúc này địa vị của Hồ yêu cao hơn Đường Đường, Đường Đường sẽ phải chịu uất ức.
Phải đưa Đường Đường ra khỏi cung.
……
Sau mấy tháng bôn ba trên đường, Thích Bạch Trà vừa vào kinh thành đã nghe thấy một tin được phố lớn ngõ nhỏ truyền qua lại vô cùng ồn ào huyên náo
—— Bệ hạ yêu sâu đậm Quý Phi nương nương, vì nàng giải tán hậu cung
Danh sách chương