Bên ngoài thành, một đám phạm nhân đeo gông xiềng đứng ven đường, quay đầu nhìn kinh thành, thần sắc bi thương lại mê mang.
Nếu bị đày đến Lương Thành cách đó mấy ngàn dặm, lúc còn sống còn có thể trở về sao? Chết nơi đất khách quê người, không cách nào hồn về cố hương, đây là kết cục cuối cùng của rất nhiều tội nhân lưu đày.
Bọn họ sẽ là một trong số đó sao?
Ngược lại, nữ quyến cùng nam hài tử dưới mười tuổi không cần đeo gông xiềng, cũng không quá vất vả.
Mộc gia nhị phòng chỉ có mẹ con Mộc Vãn Tình là không cần đeo gông xiềng, Vãn Tình mặc một bộ nam trang nhỏ, bộ đồ này được sửa lại từ quần áo của nhị ca, nàng buộc một cái đuôi ngựa thoải mái, khó phân biệt nam nữ.
Nàng còn bảo Tiền thị dùng vải may một cái bọc hành lý, bọc mấy bộ quần áo cùng hộp gấm lại, đây chính là tất cả hành lý của nhị phòng.
Ít tới đáng thương, nhưng so với những người khác vẫn tốt hơn.
Những người khác đều là hai tay trống trơn, không xu dính túi, không biết phải làm thế nào để vượt qua con đường lưu đày gian nan.
Có rất nhiều người đã chết trên đường lưu đày, có thể nói một đường này là cửu tử nhất sinh.
Cho dù đến được nơi lưu đày, cũng không có mấy người có thể bình yên sống sót.
Nàng nhìn về phía bốn phía, ngoại trừ Mộc gia, còn có gia tộc của Phương Dục Khôn - từng làm lãnh đạo Bộ Binh, tổng cộng có hơn ba trăm người.
Về phần hạ nhân đều bị bán đi, không biết rải rác ở nơi nào.
Quan sai phụ trách áp giải phạm nhân có tổng cộng ba mươi người, bọn họ có năm chiếc xe ngựa, còn có mấy con ngựa, bao vây bên ngoài nhóm phạm nhân.
Mà đầu lĩnh đám quan sai này họ Tằng, một thân bưu hãn khí thế, uy phong lẫm liệt cưỡi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm những phạm nhân này.
Mộc Vãn Tình không ngừng thu thập tư liệu, đầu óc nhanh chóng phân tích tin tức.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến thanh âm vui mừng của Lục thẩm bên cạnh, là người nhà mẹ đẻ nàng tới.
Không chỉ tới thăm mà còn mang theo cả quần áo cùng lương khô, khiến cho cả nhà Lục thẩm vô cùng mừng rỡ.
Điều này như mở ra một khởi đầu tốt đẹp, người thân bạn bè của những người khác đều đến để tiễn đưa.
Duy chỉ có Mộc gia là không có động tĩnh gì, ai nấy đều ngóng trông, nhìn trái nhìn phải, lo lắng vạn phần.
Phu thê Mộc Nhị gia chỉ yên lặng ở đó, không có bất kỳ chờ mong nào.
Mộc Tử Ngang nhịn không được hỏi, "Phụ thân, sẽ có người đến tiễn chúng ta sao?"
Mộc Nhị gia cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu, "Sẽ không."
Nhị phòng cơ hồ không ra khỏi nhà, lấy đâu ra cơ hội kết giao bằng hữu, về phần thân thích, không ai thèm để ý đến nhị phòng.
"Nhà ngoại tổ thì sao?" Trưởng tử Mộc Tử Thành tò mò hỏi, hình như hắn chưa từng gặp qua người nhà ngoại tổ.
Mộc nhị phu nhân nhìn phu quân cùng nhi tử đeo gông xiềng, vô cùng đau lòng, "Vì sao lão thái thái lại chọn ta làm nhị tức phụ? :à bởi vì nhà mẹ đẻ không giúp được gì."
Nàng xuất thân thương hộ, địa vị thương nhân không cao, huống chi mẹ đẻ nàng qua đời sớm, lại không có huynh đệ cùng mẫu.
Mẹ kế mặt hiền tâm ác, lại sinh được nhi tử, hậu viện chính là thiên hạ của nàng.
Cha ruột vào nam ra bắc, tình cảm phụ nữ nhạt nhẽo, lại có mẹ kế chuyên gây chuyện.
Cho nên, cho dù nàng hà khắc con gái riêng, cũng không ai dám nói cái gì.
Sau khi xuất giá, nhà mẹ đẻ thấy không nương nhờ được chút gì, dứt khoát không lui tới nữa.
Nhị phòng nói chuyện trong gia đình, đại phòng tam phòng gấp gáp nhảy thẳng chân.
Mộc tam gia đứng ngó qua ngó lại, gấp gắp tức giân, "Nương, sao hai muội muội còn chưa xuất hiện? Các nàng không có khả năng chưa biết việc này."
Mộc đại gia nhíu mày, "Nếu còn không tới, chúng ta sắp phải lên đường."
Hôn sự của hai muội muội đều được lựa chọn cẩn thận, có thể mang đến trợ lực cho gia tộc, sau khi kết thân, hai bên cũng rất thân thiết.
Thông gia với nhau, vẫn luôn chia sẽ chuyện vui.
Nếu bị đày đến Lương Thành cách đó mấy ngàn dặm, lúc còn sống còn có thể trở về sao? Chết nơi đất khách quê người, không cách nào hồn về cố hương, đây là kết cục cuối cùng của rất nhiều tội nhân lưu đày.
Bọn họ sẽ là một trong số đó sao?
Ngược lại, nữ quyến cùng nam hài tử dưới mười tuổi không cần đeo gông xiềng, cũng không quá vất vả.
Mộc gia nhị phòng chỉ có mẹ con Mộc Vãn Tình là không cần đeo gông xiềng, Vãn Tình mặc một bộ nam trang nhỏ, bộ đồ này được sửa lại từ quần áo của nhị ca, nàng buộc một cái đuôi ngựa thoải mái, khó phân biệt nam nữ.
Nàng còn bảo Tiền thị dùng vải may một cái bọc hành lý, bọc mấy bộ quần áo cùng hộp gấm lại, đây chính là tất cả hành lý của nhị phòng.
Ít tới đáng thương, nhưng so với những người khác vẫn tốt hơn.
Những người khác đều là hai tay trống trơn, không xu dính túi, không biết phải làm thế nào để vượt qua con đường lưu đày gian nan.
Có rất nhiều người đã chết trên đường lưu đày, có thể nói một đường này là cửu tử nhất sinh.
Cho dù đến được nơi lưu đày, cũng không có mấy người có thể bình yên sống sót.
Nàng nhìn về phía bốn phía, ngoại trừ Mộc gia, còn có gia tộc của Phương Dục Khôn - từng làm lãnh đạo Bộ Binh, tổng cộng có hơn ba trăm người.
Về phần hạ nhân đều bị bán đi, không biết rải rác ở nơi nào.
Quan sai phụ trách áp giải phạm nhân có tổng cộng ba mươi người, bọn họ có năm chiếc xe ngựa, còn có mấy con ngựa, bao vây bên ngoài nhóm phạm nhân.
Mà đầu lĩnh đám quan sai này họ Tằng, một thân bưu hãn khí thế, uy phong lẫm liệt cưỡi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm những phạm nhân này.
Mộc Vãn Tình không ngừng thu thập tư liệu, đầu óc nhanh chóng phân tích tin tức.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến thanh âm vui mừng của Lục thẩm bên cạnh, là người nhà mẹ đẻ nàng tới.
Không chỉ tới thăm mà còn mang theo cả quần áo cùng lương khô, khiến cho cả nhà Lục thẩm vô cùng mừng rỡ.
Điều này như mở ra một khởi đầu tốt đẹp, người thân bạn bè của những người khác đều đến để tiễn đưa.
Duy chỉ có Mộc gia là không có động tĩnh gì, ai nấy đều ngóng trông, nhìn trái nhìn phải, lo lắng vạn phần.
Phu thê Mộc Nhị gia chỉ yên lặng ở đó, không có bất kỳ chờ mong nào.
Mộc Tử Ngang nhịn không được hỏi, "Phụ thân, sẽ có người đến tiễn chúng ta sao?"
Mộc Nhị gia cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu, "Sẽ không."
Nhị phòng cơ hồ không ra khỏi nhà, lấy đâu ra cơ hội kết giao bằng hữu, về phần thân thích, không ai thèm để ý đến nhị phòng.
"Nhà ngoại tổ thì sao?" Trưởng tử Mộc Tử Thành tò mò hỏi, hình như hắn chưa từng gặp qua người nhà ngoại tổ.
Mộc nhị phu nhân nhìn phu quân cùng nhi tử đeo gông xiềng, vô cùng đau lòng, "Vì sao lão thái thái lại chọn ta làm nhị tức phụ? :à bởi vì nhà mẹ đẻ không giúp được gì."
Nàng xuất thân thương hộ, địa vị thương nhân không cao, huống chi mẹ đẻ nàng qua đời sớm, lại không có huynh đệ cùng mẫu.
Mẹ kế mặt hiền tâm ác, lại sinh được nhi tử, hậu viện chính là thiên hạ của nàng.
Cha ruột vào nam ra bắc, tình cảm phụ nữ nhạt nhẽo, lại có mẹ kế chuyên gây chuyện.
Cho nên, cho dù nàng hà khắc con gái riêng, cũng không ai dám nói cái gì.
Sau khi xuất giá, nhà mẹ đẻ thấy không nương nhờ được chút gì, dứt khoát không lui tới nữa.
Nhị phòng nói chuyện trong gia đình, đại phòng tam phòng gấp gáp nhảy thẳng chân.
Mộc tam gia đứng ngó qua ngó lại, gấp gắp tức giân, "Nương, sao hai muội muội còn chưa xuất hiện? Các nàng không có khả năng chưa biết việc này."
Mộc đại gia nhíu mày, "Nếu còn không tới, chúng ta sắp phải lên đường."
Hôn sự của hai muội muội đều được lựa chọn cẩn thận, có thể mang đến trợ lực cho gia tộc, sau khi kết thân, hai bên cũng rất thân thiết.
Thông gia với nhau, vẫn luôn chia sẽ chuyện vui.
Danh sách chương