Trước phòng thẩm vấn sở cảnh sát thành phố S.
Lâm Đình Vũ đi đi lại lại, cứ hai ba phút hắn lại nhìn vào cánh cửa khép kín một lần, tâm trạng cực kỳ lo lắng cho Lâm Ngọc Yên đang ở bên trong, bây giờ hắn đã phần nào thấu hiểu được cảm giác của em gái chờ đợi hắn vào mấy tháng trước.
Luật sư riêng của nhà họ Lâm đã đến từ sớm, ông ta cùng với luật sư của Phó Thần cũng ở bên trong, toàn bộ quá trình thẩm vấn được bảo mật, phải chờ đến khi luật sư ra ngoài thì mới biết được tình hình bên trong.
Lúc này đã là hai giờ sáng, từ lúc Lâm Ngọc Yên được mời đi đến bây giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ, quá trình hỏi cung có thể kéo dài tới bốn mươi tám tiếng, trong quãng thời gian đó, hắn và người nhà họ Lâm không thể nào rời khỏi đây.
Ngoài ra còn có Phó Thần và Lôi Kiêu cũng đang có mặt, hai người họ tận dụng các mối quan hệ của mình để giúp đỡ Lâm Ngọc Yên. Lôi Kiêu dùng quyền lực của hắn gây áp lực lên cảnh sát còn Phó Thần đã gọi mấy cuộc điện thoại cho nhà ngoại của hắn.
Ông cụ Lâm đã có tuổi nên chuyện Lâm Ngọc Yên bị thẩm vấn vẫn chưa nói. Lâm phu nhân ở nhà chăm sóc cho ông, chỉ có Lâm lão gia là có mặt, hành lang phòng thẩm vấn tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nói chuyện điện thoại của Phó Thần và Lôi Kiêu.
Đây là lần đầu tiên Phó Thần tận hưởng cảm giác bất lực, mặc dù đã nhờ ông ngoại và anh họ giúp đỡ nhưng hắn vẫn muốn được ở bên cạnh của Lâm Ngọc Yên ngay lúc này. Không phải là hắn chưa từng chứng kiến cảnh người xung quanh bị bắt, những lần ấy hắn chỉ dửng dưng nhưng lần này...
Phó Thần cúp điện thoại, hắn lại nhìn cánh cửa đang được đóng kín, trái tim của hắn thoi thút hắn xông vào tuy nhiên lý trí đã kịp thời cản lại.
Phó Thần đi đến ghế dài ngồi xuống bên cạnh Lâm Khánh Xuyên đang mệt mỏi.
"Yên Yên sẽ không sao đâu, cậu đừng lo lắng!"
Lâm Khánh Xuyên thấp giọng nói.
Hắn là người duy nhất vẫn còn giữ được bình tĩnh trong số những người có mặt ở đây.
"Tôi cũng tin cô ấy sẽ bình an, ít nhất là ở thời điểm này vẫn chưa có chứng cứ gì ngoài việc cô ấy và Trương Thể Loan có mâu thuẫn."
Phó Thần miễn cưỡng đáp.
Nói là nói vậy thôi, trước khi cảnh sát lấy đi tất cả camera và lời khai của người hầu trong nhà họ Phó thì hắn đã nhờ Lương Tuấn làm chuyện này trước, có một người hầu đã nói thấy Trương Thể Loan nói chuyện gay gắt với một người giống Lâm Ngọc Yên, người kia còn tát cô ta một cái, nhưng do khoảng cách xa và không nhìn rõ mặt nên chưa thể xem là bằng chứng xác thực.
"Cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra chân tướng, có thể Yên Yên sẽ chịu khổ nhưng không thể định tội được em ấy đâu." Lâm Khánh Xuyên nhìn Phó Thần nói tiếp: "Sau chuyện này thì cậu nên xử lý mấy món nợ đào hoa của cậu cho tốt đi, nếu cậu muốn theo đuổi em gái tôi thì cậu đừng tạo ra nguy hiểm cho nó."
"Anh yên tâm, lần này, tôi sẽ xử lý chuyênh này thật tốt!"
Phó Thần nhìn chằm chằm cánh cửa phòng thẩm kiên định nói.
Thật ra còn một số chuyện hắn muốn tìm hiểu từ chỗ của Lôi Vân và Trương Thể Loan nên mới nhân nhượng, bằng không hắn đã xử lý cả hai sau vụ hãm hại Lâm Ngọc Yên ở bữa tiệc hòa giải rồi.
Lâm Khánh Xuyên không nói gì thêm, hắn im lặng chờ đợi kết quả, cuộc đối thoại của cả hai mặc dù nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để những người có mặt nghe thấy. Lâm lão gia đã nghe loáng thoáng chuyện Phó Thần đang theo đuổi lại con gái của ông nhưng ông chỉ cho đó là tin vịt, không đáng tin cậy, bây giờ nghe mấy lời này, ông chỉ muốn xông đến đánh Phó Thâng một trận mà thôi.
Trước kia không xem trọng, bây giờ lại lưu luyến không rời, Phó Thần xem con gái của ông là hạng người dễ dãi vậy sao? Cảm nhận được ánh mắt chết người của Lâm lão gia, Phó Thần nhìn về phía ông, hắn biết rõ chuyện cũ sẽ không được nhà họ Lâm dễ dàng bỏ qua, trước kia là Lâm Đình Vũ, bây giờ là bố của Lâm Ngọc Yên.
Phó Thần biết bản thân đã tạo nghiệp không đáng được tha thứ nên cũng không muốn so đo, tính toán gì. Chuyện quan trọng nhất lúc này cũng không phải là chuyện nhà họ Lâm có chấp nhận hắn hay không.
"Cô Lâm, cảm ơn cô đã hợp tác điều tra, tuy nhiên chúng tôi phải tạm giam cô bốn mươi tám tiếng vì cô là nghi phạm duy nhất của vụ án. Nếu qua bốn mươi tám vẫn không thể chứng minh cô có tội chúng tôi sẽ thả cô ra."
Cảnh sát Diệp nghiêm nghị nói.
Qua mấy tiếng thẩm vấn cùng sự hợp tác cho lời khai của Lâm Ngọc Yên, phía cảnh sát có thêm một số manh mối để điều tra vụ án. Nạn nhân của vụ này vẫn chưa chết, tất nhiên chưa thể xem đây là án mạng, vụ án này hiện tại được liệt vào vụ đánh người gây thương tích mà thôi. Tạm giam Lâm Ngọc Yên cũng là làm theo trình tự.
"Chúng tôi không thể bảo lãnh cô ấy sao?"
Phó Thần chau mày hỏi.
Lúc cánh cửa phòng thẩm vấn được mở, nhìn thấy Lâm Ngọc Yên bước ra ngoài, Phó Thần cho rằng cô đã được tự do nhưng sau khi nghe lời nói của cảnh sát Diệp, lông mày của hắn nhíu lại.
Rõ ràng Lâm Ngọc Yên cũng bị đánh ngất nhưng lại bị xem là nghi phạm duy nhất, phán đoán của cảnh sát có phải đã quá sơ sài rồi không?
"Xin lỗi anh Phó, bây giờ chưa thể bảo lãnh cô Lâm. Hy vọng anh Phó thông cảm cho chúng tôi."
"Em gái tôi cũng bị đánh ngất, rõ ràng cũng là nạn nhân mà? Tại sao lại bị xem là nghi phạm?"
Lâm Đình Vũ không phục hỏi.
"Chúng tôi có thể suy đoán việc cô Lâm bị ngất là do trong lúc giằng co với cô Trương sơ ý bị va đập, không thể vì cô Lâm cũng có vết thương mà xem cô ấy là nạn nhân được." Cảnh sát Diệp giải thích: "Trước khi có chứng cớ rõ ràng cô Lâm vô tội, chúng tôi không loại bỏ bất kỳ khả năng nào có thể xảy ra."
"Nhưng mà chuyện này..."
Phó Thần muốn phản bác nhưng ngay lúc này Lâm Ngọc Yên lại lên tiếng:
"Thần, anh, bố, cứ để cảnh sát làm theo trình tự đi, con không làm thì không có gì phải sợ cả, hơn nữa cũng chỉ là tạm giam hai ngày, con sẽ ổn thôi."
"Yên Yên..."
Lâm lão gia cau mày lo lắng.
"Hai ngày này mọi người cố gắng phối hợp với cảnh sát tìm chứng cứ minh oan cho con nhé!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười. Sau đó cô nhìn những người thân của mình một lượt rồi đi theo hai nữ cảnh sát đến trại tạm giam.
Hành lang trước phòng thẩm vấn lại trở về trạng thái lạnh lẽo vốn có. Những người có mặt không ai nói với ai một lời nào, Phó Thần cũng không muốn phí thời gian vô bổ cho nên hắn là người bỏ đi đầu tiên.
Tranh thủ hai ngày tìm chứng cớ mới là chuyện thiết yếu nhất để giúp người hắn yêu bình an vô sự.
Lâm Đình Vũ đi đi lại lại, cứ hai ba phút hắn lại nhìn vào cánh cửa khép kín một lần, tâm trạng cực kỳ lo lắng cho Lâm Ngọc Yên đang ở bên trong, bây giờ hắn đã phần nào thấu hiểu được cảm giác của em gái chờ đợi hắn vào mấy tháng trước.
Luật sư riêng của nhà họ Lâm đã đến từ sớm, ông ta cùng với luật sư của Phó Thần cũng ở bên trong, toàn bộ quá trình thẩm vấn được bảo mật, phải chờ đến khi luật sư ra ngoài thì mới biết được tình hình bên trong.
Lúc này đã là hai giờ sáng, từ lúc Lâm Ngọc Yên được mời đi đến bây giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ, quá trình hỏi cung có thể kéo dài tới bốn mươi tám tiếng, trong quãng thời gian đó, hắn và người nhà họ Lâm không thể nào rời khỏi đây.
Ngoài ra còn có Phó Thần và Lôi Kiêu cũng đang có mặt, hai người họ tận dụng các mối quan hệ của mình để giúp đỡ Lâm Ngọc Yên. Lôi Kiêu dùng quyền lực của hắn gây áp lực lên cảnh sát còn Phó Thần đã gọi mấy cuộc điện thoại cho nhà ngoại của hắn.
Ông cụ Lâm đã có tuổi nên chuyện Lâm Ngọc Yên bị thẩm vấn vẫn chưa nói. Lâm phu nhân ở nhà chăm sóc cho ông, chỉ có Lâm lão gia là có mặt, hành lang phòng thẩm vấn tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nói chuyện điện thoại của Phó Thần và Lôi Kiêu.
Đây là lần đầu tiên Phó Thần tận hưởng cảm giác bất lực, mặc dù đã nhờ ông ngoại và anh họ giúp đỡ nhưng hắn vẫn muốn được ở bên cạnh của Lâm Ngọc Yên ngay lúc này. Không phải là hắn chưa từng chứng kiến cảnh người xung quanh bị bắt, những lần ấy hắn chỉ dửng dưng nhưng lần này...
Phó Thần cúp điện thoại, hắn lại nhìn cánh cửa đang được đóng kín, trái tim của hắn thoi thút hắn xông vào tuy nhiên lý trí đã kịp thời cản lại.
Phó Thần đi đến ghế dài ngồi xuống bên cạnh Lâm Khánh Xuyên đang mệt mỏi.
"Yên Yên sẽ không sao đâu, cậu đừng lo lắng!"
Lâm Khánh Xuyên thấp giọng nói.
Hắn là người duy nhất vẫn còn giữ được bình tĩnh trong số những người có mặt ở đây.
"Tôi cũng tin cô ấy sẽ bình an, ít nhất là ở thời điểm này vẫn chưa có chứng cứ gì ngoài việc cô ấy và Trương Thể Loan có mâu thuẫn."
Phó Thần miễn cưỡng đáp.
Nói là nói vậy thôi, trước khi cảnh sát lấy đi tất cả camera và lời khai của người hầu trong nhà họ Phó thì hắn đã nhờ Lương Tuấn làm chuyện này trước, có một người hầu đã nói thấy Trương Thể Loan nói chuyện gay gắt với một người giống Lâm Ngọc Yên, người kia còn tát cô ta một cái, nhưng do khoảng cách xa và không nhìn rõ mặt nên chưa thể xem là bằng chứng xác thực.
"Cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra chân tướng, có thể Yên Yên sẽ chịu khổ nhưng không thể định tội được em ấy đâu." Lâm Khánh Xuyên nhìn Phó Thần nói tiếp: "Sau chuyện này thì cậu nên xử lý mấy món nợ đào hoa của cậu cho tốt đi, nếu cậu muốn theo đuổi em gái tôi thì cậu đừng tạo ra nguy hiểm cho nó."
"Anh yên tâm, lần này, tôi sẽ xử lý chuyênh này thật tốt!"
Phó Thần nhìn chằm chằm cánh cửa phòng thẩm kiên định nói.
Thật ra còn một số chuyện hắn muốn tìm hiểu từ chỗ của Lôi Vân và Trương Thể Loan nên mới nhân nhượng, bằng không hắn đã xử lý cả hai sau vụ hãm hại Lâm Ngọc Yên ở bữa tiệc hòa giải rồi.
Lâm Khánh Xuyên không nói gì thêm, hắn im lặng chờ đợi kết quả, cuộc đối thoại của cả hai mặc dù nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để những người có mặt nghe thấy. Lâm lão gia đã nghe loáng thoáng chuyện Phó Thần đang theo đuổi lại con gái của ông nhưng ông chỉ cho đó là tin vịt, không đáng tin cậy, bây giờ nghe mấy lời này, ông chỉ muốn xông đến đánh Phó Thâng một trận mà thôi.
Trước kia không xem trọng, bây giờ lại lưu luyến không rời, Phó Thần xem con gái của ông là hạng người dễ dãi vậy sao? Cảm nhận được ánh mắt chết người của Lâm lão gia, Phó Thần nhìn về phía ông, hắn biết rõ chuyện cũ sẽ không được nhà họ Lâm dễ dàng bỏ qua, trước kia là Lâm Đình Vũ, bây giờ là bố của Lâm Ngọc Yên.
Phó Thần biết bản thân đã tạo nghiệp không đáng được tha thứ nên cũng không muốn so đo, tính toán gì. Chuyện quan trọng nhất lúc này cũng không phải là chuyện nhà họ Lâm có chấp nhận hắn hay không.
"Cô Lâm, cảm ơn cô đã hợp tác điều tra, tuy nhiên chúng tôi phải tạm giam cô bốn mươi tám tiếng vì cô là nghi phạm duy nhất của vụ án. Nếu qua bốn mươi tám vẫn không thể chứng minh cô có tội chúng tôi sẽ thả cô ra."
Cảnh sát Diệp nghiêm nghị nói.
Qua mấy tiếng thẩm vấn cùng sự hợp tác cho lời khai của Lâm Ngọc Yên, phía cảnh sát có thêm một số manh mối để điều tra vụ án. Nạn nhân của vụ này vẫn chưa chết, tất nhiên chưa thể xem đây là án mạng, vụ án này hiện tại được liệt vào vụ đánh người gây thương tích mà thôi. Tạm giam Lâm Ngọc Yên cũng là làm theo trình tự.
"Chúng tôi không thể bảo lãnh cô ấy sao?"
Phó Thần chau mày hỏi.
Lúc cánh cửa phòng thẩm vấn được mở, nhìn thấy Lâm Ngọc Yên bước ra ngoài, Phó Thần cho rằng cô đã được tự do nhưng sau khi nghe lời nói của cảnh sát Diệp, lông mày của hắn nhíu lại.
Rõ ràng Lâm Ngọc Yên cũng bị đánh ngất nhưng lại bị xem là nghi phạm duy nhất, phán đoán của cảnh sát có phải đã quá sơ sài rồi không?
"Xin lỗi anh Phó, bây giờ chưa thể bảo lãnh cô Lâm. Hy vọng anh Phó thông cảm cho chúng tôi."
"Em gái tôi cũng bị đánh ngất, rõ ràng cũng là nạn nhân mà? Tại sao lại bị xem là nghi phạm?"
Lâm Đình Vũ không phục hỏi.
"Chúng tôi có thể suy đoán việc cô Lâm bị ngất là do trong lúc giằng co với cô Trương sơ ý bị va đập, không thể vì cô Lâm cũng có vết thương mà xem cô ấy là nạn nhân được." Cảnh sát Diệp giải thích: "Trước khi có chứng cớ rõ ràng cô Lâm vô tội, chúng tôi không loại bỏ bất kỳ khả năng nào có thể xảy ra."
"Nhưng mà chuyện này..."
Phó Thần muốn phản bác nhưng ngay lúc này Lâm Ngọc Yên lại lên tiếng:
"Thần, anh, bố, cứ để cảnh sát làm theo trình tự đi, con không làm thì không có gì phải sợ cả, hơn nữa cũng chỉ là tạm giam hai ngày, con sẽ ổn thôi."
"Yên Yên..."
Lâm lão gia cau mày lo lắng.
"Hai ngày này mọi người cố gắng phối hợp với cảnh sát tìm chứng cứ minh oan cho con nhé!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười. Sau đó cô nhìn những người thân của mình một lượt rồi đi theo hai nữ cảnh sát đến trại tạm giam.
Hành lang trước phòng thẩm vấn lại trở về trạng thái lạnh lẽo vốn có. Những người có mặt không ai nói với ai một lời nào, Phó Thần cũng không muốn phí thời gian vô bổ cho nên hắn là người bỏ đi đầu tiên.
Tranh thủ hai ngày tìm chứng cớ mới là chuyện thiết yếu nhất để giúp người hắn yêu bình an vô sự.
Danh sách chương