"Đúng vậy, những món có trà xanh trong quán tôi đều rất ngon."
Lâm Ngọc Yên vẫn duy trì nụ cười với Trương Thể Loan, mặc dù cô nghe ra được đối phương không có ý tốt nhưng vẫn giả ngốc xem như không hiểu, cô và vị khách này không quen nhau, đột nhiên kiếm chuyện chắc chắn phải có nguyên nhân.
"Cho nên mới thu hút được đàn ông."
Trương Thể Loan mặc kệ Lâm Ngọc Yên giả ngốc nói tiếp, cô ta nếm thử đồ uống và bánh ngọt, dù không thích Lâm Ngọc Yên nhưng cô ta không thể phủ nhận đồ ăn thức uống trong quán rất ngon.

Nếu không phải cô ta đến thăm dò tình địch thì sẽ thoải mái thưởng thức chúng.
"Mấy món ngọt này được các cô gái yêu thích chứ không phải đàn ông."
Lâm Ngọc Yên cố gắng hóa giải từng lời châm chọc của Trương Thể Loan, người này sao ngày càng kì lạ vậy, cô ta giống như đến đây dằn mặt, ghen tuông với cô.
Lâm Ngọc Yên khẳng định, vị khách này đang có ý gây hấn với cô.
Bình thường cô rất ít khi tiếp xúc với khách hàng nam, liệu có chuyện hiểu lầm gì ở đây không nhỉ? Trước khi người trước mặt lộ rõ mục đích cô sẽ nhẫn nhịn hết mức có thể.
"Nhưng vẫn có nhiều đàn ông thích trà xanh, nhất là loại trà xanh vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng."

Trương Thể Loan cười mỉa.
"Trà xanh thường đắng có hậu ngọt, không hề ngọt ngào và dịu dàng như cô diễn tả, hơn nữa từ dịu dàng không phải dùng để nói về vật chất."
Lâm Ngọc Yên tường tận giải thích.
"Vậy sao, nhưng tôi cứ thích dùng thì sao?"
Trương Thể Loan lạnh nhạt hỏi.
"Đó là quyền của cô, tôi không cấm cản chỉ nhắc cô một câu, người nổi tiếng đừng nên ăn nói lung tung kiểu paparazzi bên ngoài ghi âm được sẽ lên hot search đó!"
Lâm Ngọc Yên vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa nơi có người đang lấp ló để chụp ảnh.

Tuy rằng cô không ở trong giới giải trí nhưng cũng thường xuyên gặp mấy kẻ săn trộm vì thân phận thiên kim giàu có của cô, nên chỉ cần liếc qua một cái cô hoàn toàn nhận ra người lấp ló ngoài cửa là ai.
Nghe nói đến paparazzi, Trương Thể Loan hoảng sợ quay đầu để xem, bên ngoài đúng là có người đang săn tin trộm, cô ta vừa về nước, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện tổn hại đến danh tiếng.

Ngày khác cô ta sẽ tìm cách làm Lâm Ngọc Yên bẽ mặt.
"Tính tiền!"
Trương Thể Loan hét lớn vào mặt của Lâm Ngọc Yên, đây không phải là thái độ lịch sự nên có, tuy nhiên Lâm Ngọc Yên cũng không muốn chấp nhất, cô ra hiêu cho Tiêu Quân ở quầy pha chế mang hóa đơn lại, cô lịch sử đưa hóa đơn đó cho Trương Thể Loan.

Trương Thể Loan không thèm nhìn một cái liền để tờ tiền lớn lên bàn rồi gấp rút bỏ đi.
Lâm Ngọc Yên cũng không có ý định kêu cô ta dừng lại để lấy tiền thối, vào đây gây sự với cô, cô sẽ không làm thánh mẫu để diễn với cô ta.
"Chị Ngọc Yên, chị Ngọc Yên, chị có biết người vừa rồi là ai không?"
Thẩm Thanh Đào hớn hở cầm điện thoại mang đến trước mặt Lâm Ngọc Yên, trên màn hình điện thoại là tin tức về một nữ minh tinh bị chụp trộm trong quán nước, quán nước đó không hề xa lạ với Lâm Ngọc Yên vì đó vốn là quán của cô mà.
"Người đó là ai?"

Lâm Ngọc Yên ngớ ngẩn hỏi.
"Chị không đọc tiêu đề sao? Người đó là nữ minh tinh Trương Thể Loan đó!"
Hồ Mi Nhi thản thốt nói.
"Minh tinh Trương Thể Loan?"
Lâm Ngọc Yên lẩm bẩm, hình như cái tên này cô có nghe ở đâu rồi thì phải.
"Chị không nhớ sao? Lần trước chúng ta đi ăn có gặp ông chủ nhà hàng họ Trương mà chị muốn theo học nấu nướng ấy, ông chủ đó có nói anh ta là anh trai của Trương Thể Loan."
Thẩm Thanh Đào tốt bụng nhắc lại, ngày hôm đó khi nghe có người giới thiệu mình là anh của Trương Thể Loan, Thẩm Thanh Đào và Hồ Mi Nhi rất phấn khích muốn bắt chuyện nhưng do hai người họ nhút nhát chỉ dám để chuyện này trong lòng, không nói ra.
"Đó là em gái của ông chủ Trương sao?"
Lâm Ngọc Yên lẩm bẩm, kí ức mơ hồ của cô quay lại ngày hôm đó, cô cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện với Trương Thế Bảo, hình như là có chuyện này, Lâm Ngọc Yên nhớ Trương Thế Bảo còn hỏi Phó Thần sao không đi gặp Trương Thể Loan, còn ám chỉ em gái anh ta có tình cảm với Phó Thần vậy mà Phó Thần lại lạnh nhạt.
Lâm Ngọc Yên thở dài một cái, Trương Thể Loan hôm nay đến đây nhất định là muốn tìm cô hỏi tội, người xưa thường nói "Hồng nhan họa thủy" chẳng sai chút nào.
Hết Lôi Vân lại đến Trương Thể Loan, xem ra nếu cô còn dính líu với Phó Thần thì ngày tháng về sẽ không được yên ổn.
(..................)
Buổi tối.

Lâm Ngọc Yên luôn là người cuối cùng rời quán sao khi dọn dẹp, nhóm Thẩm Thanh Đào đã về trước, cô tắt đèn, khóa cửa sao đó chuẩn bị đón taxi về nhà, cả ngày hôm nay ngoại trừ lúc gặp Trương Thể Loan thì mọi chuyện đều suông sẻ.

Thành thật mà nói, Lâm Ngọc Yên không muốn nhớ đến Trương Thể Loan chút nào, cô và cô ta không có mâu thuẫn, vậy mà chỉ vì mối quan hệ phức tạp với Phó Thần lại tạo thành phiền phức không đáng có với cô.

Tính ra cô là vợ cũ của Phó Thần hơn hẳn cô ta một bậc, ít nhất Phó Thần từng kết hôn với cô còn cô ta thì đến thân phận làm bạn còn không phải.

Cô không tìm cô ta tính sổ thì thôi, cô ta còn dám tìm cô gây chuyện à? Trên đời đúng là không có thiên lý, trắng đen đảo lộn.
Lâm Ngọc Yên thơ thẫn tản bộ, cô không gấp về nhà, cô muốn đi dạo một chút cho tỉnh táo đầu óc, ban đêm ở trung tâm thành phố rất náo nhiệt, những hàng quán hoạt động về đêm đã mở cửa, ánh đèn sáng rực của nơi phồn hoa đô hội có ở khắp nơi, dòng người qua lại vẫn tấp nập, thời gian này cũng là thời gian hoạt động của bọn trộm cướp.
Lâm Ngọc Yên đi đến quãng trường, cô dừng lại trước đài phun nước, nhìn những dòng nước được tạo hình theo ý muốn của con người, Lâm Ngọc Yên chú tâm ngắm nghía, cô rất thích đài phun nước này, mỗi dòng nước chảy ra theo từng đoạn thời gian sẽ là một tạo hình khác nhau, giống như bây giờ, dòng nước đang có hình cá chép vượt vũ môn, dưới ánh đèn, hình ảnh con cá chép càng thêm lấp lánh.
"Cướp! Cướp! Làm ơn bắt tên cướp giùm tôi!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện