Dòng nước lạnh lẽo, Lâm Ngọc Yên cố gắng giãy giụa để không bị chìm xuống, những cơn sóng cứ không ngừng cuốn cô ra xa, giọt mưa nặng trĩu khiến gương mặt xinh đẹp đau rát.
Lâm Ngọc Yên không hề muốn cuộc đời mình kết thúc như vậy, cô không cam tâm để kẻ xấu đạt được ý nguyện, Trương Thể Loam muốn cô chết, cô sẽ sống khỏe mạnh trước mặt cô ta.
"Cô Lâm, nắm lấy tay tôi!"
Lương Tuấn điều khiển ca nô cùng mấy vệ sĩ tiến đến gần vị trí Lâm Ngọc Yên đang vùng vẫy.

Nhờ vào sự sắp xếp trước đó của Phó Thần, Lương Tuấn luôn theo sát du thuyền mà không ai phát hiện, tất cả đối thoại, hình ảnh giữa Lâm Ngọc Yên và La Phương Mỹ đều được hắn lưu lại cẩn thận qua camera trên ghim áo và hoa tai của Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên bắt lấy tay của Lương Tuấn, hai vệ sĩ khác của Phó Thần cũng đến hỗ trợ Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên thoát chết trong gang tấc.

Sau chuyện này, cô nhất định sẽ học bơi để giữ mạng.

"Trợ lý Lương, cảm ơn anh đã đến kịp để cứu tôi."
Lâm Ngọc Yên cầm lấy áo choàng khô ráo khoát lên người, chiếc ca nô được điều khiển quay lại hướng du thuyền.
"Đây là nhiệm vụ của tôi, cô Lâm không cần khách sáo."
Lương Tuấn cười đáp.
"Dù sao cũng vẫn phảo cảm ơn anh chứ!" Lâm Ngọc Yên cười: "Đều quay lại hết rồi đúng không? Chúng ta trở lại du thuyền, tôi muốn xem Trương Thể Loan định diễn trò gì."
"Được!"
Chiếc ca nô tăng tốc để bắt kịp du thuyền, khi đã áp sát, Lương Tuấn liên lạc với vệ sĩ trên tàu thả thang dây xuống để tất cả bọn họ leo lên, lúc này vì trời mưa nên không ai ở boong tàu cả, sự vắng vẻ này chính là lợi thế, Lâm Ngọc Yên đi theo sự hướng dẫn của Lương Tuấn đến phòng ngủ được chuẩn bị sẵn để thay quần áo.
Lúc Lâm Ngọc Yên thay xong trang phục ra ngoài, cô nghe thấy phòng bên cạnh vang lên mấy tiếng động, cô cùng Lương Tuấn và vệ sĩ đứng vào một góc để quan sát, trong cán phòng kia có hai cô gái, một người giống như đang ngủ còn người kia điên cuồng nắm tóc, xé rách quần áo của người đang ngủ nọ với vẻ mặt hả hê, Lâm Ngọc Yên ra hiệu cho Lương Tuấn quay video lại, sau đó, người kia còn lấy hết tài sản lén lút ra ngoài.
Lâm Ngọc Yên không rõ giữa hai người đó có ân oán gì, nhưng hành động xấu xa như vậy chắc không phải hạng tốt lành gì.
"Cô Lâm, chúng ta có lên sảnh nữa không?"
Lương Tuấn hỏi.
"Không vội, cứ chờ xem mọi chuyện diễn biến thế nào đã!"
Lâm Ngọc Yên quay lại căn phòng vừa rồi, Lương Tuấn và vệ sĩ thì ở phòng bên cạnh, điện thoại của cô đã rơi xuống biển nên không còn cách nào khác để báo bình an với Phó Thần, nhưng cô tin, Lương Tuấn sẽ thay cô làm chuyện đó.
Không lâu sau đó bên ngoài vang lên tiếng hét, tiếng bước chân rầm rộ khiến Lâm Ngọc Yên hé cửa quan sát.

Kế tiếp tất cả mọi người tản đi, Lâm Ngọc Yên chờ cô gái ở trong phòng kia đi khỏi rồi mới cùng đám Lương Tuấn đi đến sảnh.
Toàn bộ những lời vu khống của La Phương Mỹ và Đường Mỹ, lời bênh vực của Phó Thần và Lạc Hạ Tâm đều được Lâm Ngọc Yên nghe thấy hết.

Cô không ngờ Phó Thần lại hết lòng tin tưởng cô đến vậy, cả cô gái xa lạ kia nữa.


Cô cũng phải khen ngợi diễn xuất của Trương Thể Loan, cô ta diễn vai diễn yếu đuối quá giỏi.
Khi thấy thời cơ đến, Lâm Ngọc Yên đứng ở chổ dễ nhìn thấy nhất lên tiếng: "Tôi biết ai là kẻ trộm!"
Giọng nói của cô thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Phó Thần vui vẻ tiến lại phía cô, La Phương Mỹ lẫn Trương Thể Loan thì lại không có sắc mặt quá tốt.
Trong mơ họ cũng không nghĩ đến Lâm Ngọc Yên lại còn sống.
Nét mặt La Phương Mỹ tái mét, Lâm Ngọc Yên xuất hiện ở đây, thì cô ta phải cùng cô ấy đối chất đoạn video kia.
"Yên Yên, em có bị thương chỗ nào không?"
Phó Thần cực kỳ lo lắng hỏi, mặc dù đã nhận được tin tức tốt về cô nhưng khi thấy cô xuấy hiện, hắn không thể nào kiềm chế được xúc động.
"Cổ tay hơi đau một chút, ngoài ra không xảy ra chuyện gì cả.

Khi về tôi phải học bơi nghiêm túc mới được!"
Lâm Ngọc Yên đùa cợt.

"Khi về tôi sẽ dạy bơi cho em đến khi em biết bơi thì thôi."
Phó Thần nhẹ nhõm nhéo nhẹ mũi của Lâm Ngọc Yên, dáng vẻ hiện tại của hắn là mười phần cưng chiều Lâm Ngọc Yên.
Thái độ dịu dàng này khiến Trương Thể Loan càng thêm ghen tị.
"Chưa chắc tôi sẽ học bơi với anh đâu." Lâm Ngọc Yên xoa mũi: "Đau đấy!"
"Cô Lâm, Phó tổng, xin lỗi khi chen vào giữa hai người nhưng cô Lâm có thể giải thích lời cô vừa nói được không? Kẻ trộm rốt cuộc là ai?"
Hồng Minh Châu ho khan, nóng lòng hỏi.
"Không vội, trước tiên để tôi làm một chuyện đã!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười, ngay sau đó, cô đi đến trước mặt Trương Thể Loan không chần chừ tát cô ta một cái.
Âm thanh chát chúa vang lên giữa sảnh, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp bị đánh lệch qua một bên, còn chưa kịp ổn định tinh thần, Lâm Ngọc Yên đã tát Trương Thể Loan thêm một cái.
"Cô làm gì vậy?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện