"Cô sẽ tốt bụng đến mức đến đây nhắc nhở tôi Trương Thể Loan muốn hại tôi à? Nói đi, cô có mục đích gì khi nói với tôi về việc Trương Thể Loan đang có âm mưu với tôi?"
Nghe câu hỏi này của Lâm Ngọc Yên, Lôi Vân mỉm cười, đúng là không dễ dàng gì qua mặt được Lâm Ngọc Yên.
Lôi Vân không che giấu ý đồ đáp: "Đúng là tôi có ý định riêng, đó là cùng cô liên thủ triệt hạ Trương Thể Loan, trước giờ tôi cũng chướng mắt cô ta, bây giờ có cơ hội tốt dĩ nhiên phải thực hiện chứ.

Lẽ nào cô không ghét cô ta à?"
"Ai nói là tôi ghét Trương Thể Loan?" Lâm Ngọc Yên cười hỏi: "Tôi và cô ta không thù không oán, tôi ghét cô ta làm gì? Chuyện trên du thuyền hôm nay cô ta sẽ xin lỗi, nếu đã xin lỗi để kết thúc thì tôi đâu cần phải oán hận nữa.

Lôi Vân, đừng nghĩ ai cũng xấu xa như cô.

Tôi không rảnh ở đây diễn tuồng cùng cô đâu."
Nói xong, Lâm Ngọc Yên gạt tay Lôi Vân ra rồi đi nhanh về phía sảnh tiệc, dây dưa lâu với cô ta chắc chắn sẽ không gặp chuyện tốt lành gì.

Bị Lâm Ngọc Yên từ chối, Lôi Vân cũng không kinh ngạc hay tức giận, đây đều là chuyện nằm trong dự đoán, nếu Lâm Ngọc Yên dễ dãi đồng ý thì cô ta sẽ khinh thường Lâm Ngọc Yên lắm.
Mục đích lôi kéo Lâm Ngọc Yên thất bại, Lôi Vân liền dùng đến kế hoạch thứ hai.
Sảnh tiệc ồn ào, mọi người đang chờ đợi cha con Trương Thể Loan xuất hiện, theo lịch trình đã qua hơn mười phút nhưng Trương Thể Loan vẫn chưa xuất hiện để xin lỗi.
Phó Thần và Lâm Đình Vũ liên tục nhìn đồng hồ, thái độ của họ không hề vui vẻ, một vài người của nhà họ Trương ra ra vào vào phòng trang điểm hối thúc Trương Thể Loan, nhưng cô ta cứ nói đợi một chút, đợi một chút.
Trương Giác cũng đang mất kiên nhẫn, ông ta muốn tiến lên túm lấy Trương Thể Loan ném ra ngoài, tuy nhiên vì thể diện nên ông ta cố kiếm chế cảm xúc của mình lại.
Trương Thể Loan trang điểm tỉ mẫn, cô ta đã thấy dáng vẻ kiêu sa của Lâm Ngọc Yên nên không muốn thua kém, cô ta muốn khi cả hai lên cùng lên khung ảnh, cô ta phải nổi bật.
Hôm nay Trương Thể Loan chọn cách trang điểm và lễ phục giống với Lâm Ngọc Yên, cô ta nhìn bản thân trong gương mấy lần rồi mới ra ngoài, tính toán thời gian cũng đến lúc đại sảnh đang ồn ào, trước khi xin lỗi, cô ta cũng phải làm cho Lâm Ngọc Yên bẽ mặt.
Ngoài sảnh lúc này đúng là đang xôn xao như Trương Thể Loan đã nghĩ, Lâm Ngọc Yên đang đối mặt với sự chất vấn của một cô gái, cô gái này là người Lâm Ngọc Yên đã đụng phải ở nhà vệ sinh, cô ta tên Thái Mộc Nhi, là một diễn viên trẻ vừa mới vào nghề, cô ta đang gào thét nói Lâm Ngọc Yên ăn cắp chiếc nhẫn đắt tiền của cô ta.
Chuyện này ai nghe xong cũng thấy rất buồn cười.
"Cô Thái, xin cô chú ý lời nói của mình, đừng tùy tiện vu khống người khác như vậy."
Lôi Kiêu lên tiếng, buổi tiệc hôm nay đã bị hắn đoán trước sẽ có chuyện chẳng lành nên luôn cảnh giác với tất cả mọi người đến gần Lâm Ngọc Yên, vậy mà hắn lại bỏ sót nhà vệ sinh nữ khiến cho Lâm Ngọc Yên rơi vào cảnh khó xử.
"Phó thị trưởng, tôi không vu khống, chiếc nhẫn của tôi vẫn đeo trên tay cho đến khi gặp cô Lâm ở nhà vệ sinh thì biến mất, chắc chắn cô ấy đã để ý món đồ quý giá của tôi trước rồi, lúc cô ấy va phải tôi mới cố tình trộm nó."
Thái Mộc Nhi nói nhăng nói cụi.
"Trên người Yên Yên có chỗ nào không phải là đồ đắt tiền? Cô ấy còn thèm chiếc nhẫn rẻ tiền của cô sao?"
Phó Thần cười nhạt hỏi.
"Như vậy không có nghĩa là cô ấy không có lòng tham, không có nghĩa là cô ta không thèm chiếc nhẫn."
Thái Mộc Nhi cố gắng vu khống.

Cô ta đã nhận tiền của Trương Thể Loan thì phải làm cho trót, bất kể đối phương có thân phận gì cũng mặc kệ.


Chiếc nhẫn bị mất đúng là có giá trị, tuy nhiên, nếu đem so với đống đồ hiệu trên người của Lâm Ngọc Yên chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi.
"Cô Thái hãy cẩn thận lời nói của mình, bằng không em tôi có thể kiện cô tội vu khống đó!"
Lâm Đình Vũ mở miệng.
"Có giỏi thì cứ kiện đi, đến lúc đó để xem Lâm gia các người mất mặt hay tôi mất mặt."
Thái Mộc Nhi khinh khỉnh.
"Cô có bằng chứng gì nói em gái tôi lấy nhẫn của cô không?"
Lâm Khánh Xuyên hỏi.
"Không có, nhưng có thể gọi người kiểm tra túi cầm tay của cô ta.

Lúc đụng vào tôi, túi cầm tay đó đang mở!"
"Khoảnh khắc đụng nhau rất ngắn, sao cô biết túi của Yên Yên đang mở?"
Phó Thần lại hỏi.
"Tôi nhìn thấy!"

"Nếu cô thấy sao không bắt quả tang Ngọc Yên lúc đó? Không phải cô nhìn thấy túi mở sao? Chắc phải thấy Ngọc Yên bỏ nhẫn vào chứ?"
Lôi Kiêu thắc mắc.
"Tôi...!không để ý..."
Thái Mộc Nhi hạ giọng.
Lời nói của cô ta vô cùng mâu thuẫn, bất kỳ ai nghe ra cũng thấy là có vấn đề, đây rõ ràng là âm mưu được sắp đặt sẵn.

Còn về chủ mưu là ai thì không cần phải nói.
"Không cần cãi nhau nữa, cứ gọi người xét túi cầm tay của tôi là được.

Nếu có nhẫn tôi sẽ xin lỗi, nếu không có nhẫn, cô phải nói ra ai là người xúi giục cô hãm hại, làm tổn hại danh tiếng của tôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện