"Tôi từng rất hối hận.

Hối hận vì để vuột mất một tiểu tiên nữ vốn thuộc về tôi.

Em từng hỏi có phải tôi thích em không, lúc trước tôi không xác định được nên không cho em câu trả lời rõ ràng, bây giờ tôi nghĩ tôi xác định được rồi.

Tôi thật sự thích em!"
Mặc dù luôn có suy nghĩ Phó Thần thích mình nhưng được nghe chính miệng hắn nói, Lâm Ngọc Yên không khỏi cảm thấy bản thân giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó hài hước lắm.
"Yên Yên, có thể em không tin hoặc cũng có thể em cảm thấy rất buồn cười nhưng đây là sự thật."
Phó Thần nghiêm chỉnh nói tiếp, hắn cũng không nghĩ sẽ thổ lộ điều này với Lâm Ngọc Yên trong tình cảnh này, tuy nhiên, hắn đã không kiềm chế được bản thân tỏ tình với cô, chuyện nhận ra tình cảm chân thật này là do mấy ngày trước Phó Khải lý giải cho hắn, ban đầu Phó Thần cũng không muốn tin nhưng sau đó hắn phải tin đây là sự thật.

Chuyện yêu vợ cũ vốn là chuyện rất hài hước, đằng này còn là người lúc trước bản thân chưa từng để mắt đến, thậm chí còn có hơi ghét nữa.
"Yên Yên...!em có nghe tôi nói không?"
Phó Thần hồi hộp khi thấy Lâm Ngọc Yên trầm mặc im lặng.
"Phó Thần, đừng đùa nữa, tôi không phải kiểu người để anh muốn bỡn cợt thế nào cũng được."
Im lặng một lúc lâu, Lâm Ngọc Yên cuối cùng cũng lên tiếng.

Những lời cô nói không nằm ngoài dự đoán của Phó Thần, hắn biết cô sẽ cự tuyệt nhưng mà trong lòng cũng không tránh khỏi hụt hẫng.
"Yên Yên, tôi nói rồi, tôi không đùa cợt với em, từ sau khi chúng ta chính thức làm bạn với nhau, tôi vẫn luôn rất nghiêm túc."
"Tôi nói rồi, anh đừng đùa nữa, anh nghe không hiểu sao?"
"Yên Yên, tôi có thể khẳng định với em, tôi không đùa, những gì tôi nói với em là thật."
Phó Thần nghiêm nghị nói.
Lâm Ngọc Yên không cùng hắn tranh luận nữa, tiếp tục đề tài này, trong tình huống này, sẽ dễ phát sinh nhiều chuyện không mong muốn.

Lâm Ngọc Yên im lặng, cô cố gắng xem nhẹ tồn tại của Phó Thần nhưng sự hiện diện của hắn thật sự rất lớn, cố gắng lắm cô cũng không thể nào xem hắn như không khí.
Phòng tắm đột nhiên rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến khó chịu.
"Yên Yên, tôi biết bây giờ em không có tình cảm với tôi, nhưng hãy cho tôi cơ hội được theo đuổi em, nếu sau này em yêu người khác, em chỉ cần nói với tôi điều đó, tôi sẽ rút lui."
"Tôi biết rồi!" Lâm Ngọc Yên cố gắng giữ thái độ bình tĩnh: "Anh ra ngoài trước đi, một mình tôi có thể ngâm mình để giải thuốc."
"Được!"

Phó Thần buông Lâm Ngọc Yên ra, hắn đứng lên ra khỏi bồn tắm đầy nước đá, nửa thân trên cởi trần lộ rõ cơ bắp săn chắc, nửa thân dưới vẫn mặc quần tây ướt sũng, Phó Thần cầm lấy khăn tắm lau người, sau đó mặc áo choàng tắm vào rồi cởi bỏ quần tây đã ướt.

Hắn ra ngoài thay một bộ đồ khô ráo.
Lâm Ngọc Yên ngồi lại một mình trong bồn tắm.

Dòng nước lạnh khiến cô rét buốt, khi nãy có Phó Thần, Lâm Ngọc Yên không hề cảm thấy lạnh lẽo, nhưng bây giờ chỉ có một mình, thân hình mảnh mai không khỏi run lên bần bật.
Lâm Ngọc Yên cố gắng chịu đựng, mỗi khi nghĩ đến Phó Thần, cơ thể cô lại thay đổi, không biết thứ thuốc kích tình này là Lôi Vân hay Trương Thể Loan đã bỏ, tác dụng của thuốc thật sự quá mạnh.
Lâm Ngọc Yên không khỏi tự trách bản thân đã quá sơ suất, đề phòng mọi thứ lại không đề phòng thức ăn nên mới dễ dàng bị hại như vậy.
Không biết Phó Thần đã làm cách gì cứu được cô nhưng xem ra hắn cũng phải tốn hao nhiều sức lực.
Lâm Ngọc Yên không biết bây giờ là mấy giờ, Lâm Đình Vũ lẫn Lâm Khánh Xuyên chắc chắn đang lo cho cô lắm.
Đầu óc của Lâm Ngọc Yên bắt đầu phân tâm đến những chuyện khác, cô trầm tư ngâm mình trong bồn hơn ba mươi phút sau mới rời khỏi, kế tiếp Lâm Ngọc Yên đứng dưới vòi hoa sen nóng để làm ấm lại cơ thể.
Trong lúc này, bên ngoài phòng của khách sạn, cạnh phòng của Lâm Ngọc Yên và Phó Thần, Lôi Vân đang rất chật vật.


Không hiểu vì sao khi Lôi Vân vừa mở mắt, xung quanh cô ta có rất nhiều đàn ông, đó đều là những người có cơ bắp lực lưỡng, không lâu trước đó, Lôi Vân vui vẻ thưởng thức rượu để chúc mừng kế hoạch thành công rồi ngất đi lúc nào không hay.
Còn chưa kịp lý giải mọi chuyện, trong người Lôi Vân đột nhiên nóng rực, nhìn những người đàn ông trước mặt càng khiến cô ta thêm rạo rực trong người, cuối cùng là theo bản năng cùng đám đàn ông đó hoan ái.
Lôi gia đại tiểu thư bề ngoài thanh cao trong sạch nhưng chỉ có bản thân Lôi Vân mới biết, lúc đi học đại học, cô ta phóng túng cỡ nào, vì không thể khiến Phó Thần chú ý nên cô ta sử dụng nhiều cách để hắn có thể nhìn đến cô ta một lần, trong số đó là cô ta cố tình quen nhiều bạn trai để xem Phó Thần có vì vậy mà giận hay không, Phó Thần càng không chú ý, cô ta sẽ cùng người bạn trai kia lên giường, những người cô ta lựa chọn làm bạn trai đều có vẻ ngoài khá giống Phó Thần, khi phóng túng cũng xem như an ủi.
Trong lúc Lôi Vân đang cao hứng thì cửa phòng bật mở, cô ta mơ màng nhìn rất nhiều người đang nhìn cô ta.

Đám đàn ông đang cùng cô ta hoan ái vội vã mặc quần áo.

Lôi Vân chưa kịp có phán ứng gì, đã bị một tấm chăn lớn phủ lên người kèm theo đó là tiếng quát đầy phẫn nộ của Lôi Kiêu:
"Chị đang làm cái quái gì vậy?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện