Buổi sáng. Sương sớm vẫn còn chưa tan và mặt trời vẫn còn khuất dạng, Lâm Ngọc Yên buồn ngủ đi theo Phó Thần đến một ngọn núi, không khí ẩm thấp, lạnh lẽo khiến cơ thể cô run lên mặc dù đã mặc áo khoác bên ngoài.

Mới tờ mờ sáng, Phó Thần đã đến gõ cửa phòng và mang theo bộ đồ leo núi cho Lâm Ngọc Yên, hắn đúng là rất biết cách hành xác người khác vào lúc sáng sớm.

Lâm Ngọc Yên không yêu thích chuyện leo núi lắm nhưng vẫn không từ chối lời đề nghị của Phó Thần, lâu lâu thay đổi một chút cũng là một cách để giải tỏa phiền não.

Ngọn núi mà Lâm Ngọc Yên cùng Phó Thần đang đi nằm cách làng chài không xa lắm, tầm mười lăm phút đi ô tô là đến nơi. Đây là ngọn núi thuộc khu du lịch làng chài, dĩ nhiên cũng nằm trong bảng kế hoạch hợp tác giữa Phó Thị và Lâm Thị.

Dưới chân núi có một nhà nghỉ và một bãi đỗ xe ô tô rộng rãi, đường lên núi được làm thành những bậc tam cấp để cho những người muốn lên núi ngắm bình minh hay là hoàng hôn sẽ dễ dàng di chuyển.

Trên đường đi cũng có vài hàng quán bán đồ ăn sáng và nước uống, mục đích cũng là để phục vụ những người leo núi có thể dừng chân nghỉ mệt, những hàng quán này mở cửa suốt hai mươi tư tiếng. Lúc nào cũng sáng đèn nên nhờ vậy mà những người muốn ngắm bình minh như Phó Thần mới dễ dàng nhìn thấy đường đi hơn.

Thế lực của Lâm Ngọc Yên không mấy tốt, mặc dù bình thường cô vẫn chạy bộ nhưng để leo lên ngọn núi khá cao này là cả vấn đề, vì vậy, hai người họ đã nghỉ chân lại năm lần trước khi lên được đỉnh núi.

Thật ra Phó Thần có ý muốn cõng Lâm Ngọc Yên nhưng cô đã từ chối.

Đỉnh núi sương mù dày đặc, vầng thái dương mang theo những tia nắng đầu tiên ló dạng, vòng tròn đỏ rực từ từ nhô lên từ phía đằng xa xua tan sương mù đang vây phủ, bầu trời cũng dần thay màu áo đen tuyền thành màu bình minh rực rỡ, tiếng chim hót ríu rita trên những tán cây và những bông hoa nhỏ thức giấc sau đêm dài đằng đẵng.

Đỉnh núi này thật sự là một nơi lý tường để tận hưởng khoảnh khắc ngày mới bắt đầu.

"Thế nào, em có thích bức tranh thiên nhiên xinh đẹp này không?"

Phó Thần dẹp máy ảnh khi vừa chụp xong khoảnh khắc đáng nhớ liền xoay sang nói chuyện với Lâm Ngọc Yên.

Mặc dù là nhà đầu tư cho hạng mục này nhưng hắn chưa bao giờ rãnh rỗi đi ngắm bình minh.

"Rất thích, cảnh bình minh trên đỉnh núi thật là tuyệt đẹp!"

Lâm Ngọc Yên mỉm cười.

Cô cũng vừa lưu lại cảnh mặt trời mọc vào điện thoại.

"Tôi nghe nói hoàng hôn cũng đẹp lắm, có muốn ở lại một đêm để xem không? Cách đây vài trăm mét có một nhà nghỉ có thể ở lại."

"Nếu có thế ở thì tôi cũng muốn xem. Phó Thần, anh biết rõ như vậy có phải đây cũng là hạng mục hợp tác giữa Lâm Thị và Phó Thị không?"

"Em thông minh lắm! Đúng vậy, nơi này và làng chài đều thuộc hạng mục hợp tác của Phó Thị và Lâm Thị, làng chài kia thì tôi đến nhiều rồi, còn nơi này thì hôm nay là lần đầu đấy!"

Phó Thần tỉ mỉ giải thích.

Thật ra hắn không nói lý do hắn không lên núi là vì bản thân hắn vốn không thích leo núi lắm, nếu không phải hắn hỏi Lương Tuấn nơi nào có thể dỗ một cô gái vui vẻ thì chắc chắn cả đời này hắn cũng sẽ không lên núi.

Đề nghị đưa Lâm Ngọc Yên đi leo núi của Lương Tuấn rất hay, khi nào trở về phải tăng lương cho tên đoa mới được.

"Vậy có nghĩa là anh muốn tôi vui nên mới đưa tôi lên núi phải không?"

"Đúng vậy, chẳng phải tôi đang theo đuổi em sao? Khiến em vui thì cơ hội em chú ý đến tôi sẽ càng cao." Phó Thần cười nói: "Thế nào, có phải em đang nghĩ tôi rất xấu xa chỉ biết nghĩ đến lợi ích cho mình không?"

"Không có, tôi biết anh không phải là người như vậy." Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Tôi biết tấm lòng của anh dành cho tôi!"

"Em biết là được rồi!" Phó Thần xoa đầu của Lâm Ngọc Yên: "Đi thôi, tôi đưa em đi ăn sáng rồi đến nhà nghỉ đặt phòng, trên núi cũng có nhiều hoạt động vui lắm đấy!"

Nói xong, Phó Thần đưa tay tỏ ý muốn Lâm Ngọc Yên nắm lấy, suốt quãng đường cũng là hắn nắm tay cô, làm gậy tiếp sức để cô có thế dễ dàng lên núi.

Lâm Ngọc Yên không chần chừ đặt tay mình vào bàn tay của Phó Thần, bàn tay to lớn lập tức nắm chặt bàn tay bé nhỏ. Cảm giác bày xích Phó Thần của Lâm Ngọc Yên dần dần bị loại bỏ.

Quán ăn sáng trên đỉnh núi nằm trong khuôn viên nhà nghỉ, cũng giống như nhà hàng trong khách sạn ở bãi biển, quán ăn này có này trí hệt với nhà hàng kia, dĩ nhiên là một số chỗ được lược bỏ và làm cho quán ăn trông đơn giản.

Thực đơn bữa sáng rất phong phú, có đầy đủ món từ Á sang Âu... mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi, đặc biệt là mùi của các món nướng.

Lâm Ngọc Yên nhìn vào thực đơn phân vân không biết chọn món nào, cuối cùng Phó Thần giúp cô chọn mấy món ăn đơn giản nhưng lại là đặc sản của quán ăn này.

Một bàn mỹ thực nhanh chóng được bày ra, Lâm Ngọc Yên lại chụp thêm mấy bức ảnh sau đó đăng lên mạng xã hội rồi mới bắt đầu thưởng thức.

Quán ăn buổi sáng không có quá nhiều người, đa số là những người dậy sớm muốn ngắm bình minh có mặt, không gian quán tĩnh lặng, một bản nhạc nhẹ mang âm điệu vui tươi được bật lên khiến tâm trạng càng thêm phấn khởi.

"Món ăn ở đây ngon quá, chưa bao giờ tôi được ăn các món đặc sản miền núi ngon thế này!"

Lâm Ngọc Yên ăn xong món cuối cùng gác đũa khen ngợi.

"Đầu bếp là dân địa phương sống trên núi nên tất cả món ăn đều mang hương vị dân dã, hoàn toàn khác với mùi vị của đầu bếp được học tập trường lớp, đây là điều anh trai em đã nói khi đề ra dự án này."

"Anh trai tôi luôn nhìn xa trông rộng mà!" Lâm Ngọc Yên vui vẻ: "Hợp tác với anh ấy rất có lợi phải không?"

"Đúng vậy, hợp tác với anh trai em rất có lợi!" Phó Thần công nhận: "Thử món tráng miệng này đi, nghe nói là làm hoàn toàn từ các sản vật có trong tự nhiên đó!"

Phó Thần để chén chè thập cẩm đến trước mặt Lâm Ngọc Yên, trong chè là đậu xanh, và các loại khoai, ngoại trừ món đậu thì các loại khoai kia được đào lên từ khu vực hoang dã ở lưng chừng núi. Khoai này không phải do người trồng, là tự mọc. Lâm Ngọc Yên ăn món tráng miệng, vị ngọt vừa phải khiến cô rất hài lòng, các loại khoai cũng vô cùng ngon miệng, tuy rằng đây không phải món ăn cao sang gì nhưng khiến người ta nhớ mãi không quên.

Nhìn Lâm Ngọc Yên ăn uống ngon miệng, Phó Thần cũng vô cùng vui vẻ, so sánh với hôm qua khi cô không hề cảm thấy ngon miệng, Phó Thần bỗng nhiên thấy bản thân vừa có thành tựu mới.

"Phó Thần, đã lâu không gặp!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện