"Huyên Huyên con thật là, tại sao đám cưới rồi lại không về nhà sau ba ngày chứ? Có phải con được gả vào nhà giàu nên quên mất nhà họ Ngôn này không?"

Tiếng trách móc của một người họ hàng khiến Ngôn Cảnh Huyên mất hứng ăn uống. Sau khi vào nhà chào hỏi, Ngôn Thái Hiển gọi Diệp Quân Vũ lên phòng sách nói chuyện đến bữa trưa mới xuống. Không rõ cuộc nói chuyện giữa họ là gì nhưng nhìn vào thái độ tươi cười như bắt được vàng của ông ta thì Ngôn Cảnh Huyên đoán, Diệp Quân Vũ đã cho ông ta đường sống.

Quả nhiên cô vẫn là con cờ để ông ta trục lợi.

Bàn ăn đầy ấp sơn hào hải vị, hôm nay ở nhà họ Ngôn còn có hai cô em gái và ba đứa cháu của Ngôn Thái Hiển. Bọn họ đều là kiểu người chanh chua đanh đá, thích bới móc chuyện riêng tư của người khác. Trước kia Ngôn Cảnh Huyên luôn là đối tượng để họ soi mói.

"Cô ba hỏi câu này là không biết chuyện con từng về nhà nhưng cửa lại đóng chặt không được ai tiếp đón hả? Bình thường chuyện trong nhà cô ba là người đầu tiên biết mà, tại sao hôm nay lại chậm tin quá vậy?"

Ngôn Cảnh Huyên gác đũa mỉm cười hỏi lại.

Câu hỏi vặn lại của Ngôn Cảnh Huyên khiến cô ba nhà họ Ngôn há hốc. Quen biết cô đã lâu, đây là lần đầu bà ta thấy Ngôn Cảnh Huyên phản kháng, có chồng quyền thế rồi đúng là có khác.

Chuyện lần trước làm sao bà ta không biết chứ, bà ta chỉ muốn làm Ngôn Cảnh Huyên mất mặt chút thôi.

"Huyên Huyên, con đừng nói như thể cô ba là người nhiều chuyện, cô ba quan tâm con thôi mà. Chuyện nhà con làm sao cô ba lại biết đầu tiên được?"

Cô ba cười ha ha đáp.

"Vậy mà con còn tưởng cô ba biết rồi nên hôm nay đến xem trò vui của con chứ?"

Ngôn Cảnh Huyên vẫn cười.

Lời lẽ, hành động của cô đang khiến Ngôn Thái Hiển giận dữ, tuy nhiên ông ta chẳng thể làm gì vì có mặt Diệp Quân Vũ.

"Làm gì có, làm gì có. Con là cháu cô mà, cô thương con còn không hết..."

"Ồ, cô thương con sao? Sao con không biết nhỉ?"

Ngôn Cảnh Huyên tỏ ra kinh ngạc nói.

"Nè Cảnh Huyên, chị đừng có được đà lấn tới, nghĩ mình có chồng giàu thì không xem ai ra gì hả? Mẹ tôi quan tâm chị nên mới thăm mấy câu. Chị không biết cảm kích còn bắt bẻ nữa, loại con nuôi như chị nên biết điều với nhà họ Ngôn chút đi!"

Con gái của cô ba - Lưu Nhã Nhã đập bàn quát lớn.

Từ nãy tới giờ cô ta chứng kiến mẹ mình bị thái độ không mấy tốt của Ngôn Cảnh Huyên làm cho bực tức, rõ ràng chỉ là đứa con gái được nhận nuôi từ cô nhi viện, rồi gả thay cho Ngôn Cảnh Vân vậy mà lại không biết điều, cho rằng bản thân là phụng hoàng nên không cần cội nguồn nữa.

Ngôn Cảnh Huyên nhìn đến Lưu Nhã Nhã đang quát tháo, cô ta bằng tuổi cô và Ngôn Cảnh Vân, mười năm nay cô ta làm tay sai cho chị gái nuôi bắt nạt cô đủ điều đủ chuyện, bây giờ lại không biết nhìn tình hình, cũng đến lúc cô thanh toán nợ nần với cô ta.

Nghĩ là làm, Ngôn Cảnh Huyên múc bát canh nóng hổi hất thẳng vào người Lưu Nhã Nhã.

"Cảnh Huyên, cô làm gì vậy?"

Lưu Nhã Nhã la lớn.

"Đồ ăn không lắp được miệng của cô à? Ở đây đến phiên cô lên tiếng rồi hả?"

Ngôn Cảnh Huyên chồng cằm lạnh lẽo hỏi.

"Cảnh Huyên, cô dám lên mặt với tôi?"

Lưu Nhã Nhã nghiến răng muốn xông đến tát Ngôn Cảnh Huyên nhưng lại ngại Diệp Quân Vũ nên chỉ có thể phát tiết bực dọc ở trong lòng.

"Có chồng tôi ở đây làm chỗ dựa cho tôi, có gì mà tôi không dám? Chồng à, anh nói có đúng không?"

Ngôn Cảnh Huyên nhõng nhẽo ôm lấy cánh tay của Diệp Quân Vũ.

Đáp lại cô là nụ cười ôn hoà, dịu dàng của hắn thay cho lời khằng định.

Nhìn thấy cảnh vợ chồng ân ái này, Ngôn Cảnh Vân cũng rất tức giận. Sớm biết kết hôn sẽ được chiều chuộng thì cô ta không nên để Ngôn Cảnh Huyên gả thay.

Diệp Quân Vũ trước mặt và Diệp Quân Vũ trong lời đồn khác xa một trời một vực.

"Cảnh Huyên, cô..."

"Thôi nào Nhã Nhã, em lên phòng chị lấy quần áo thay đi. Đừng làm mẹ em khó xử!" Ngôn Cảnh Vân cười hoà giải: "Huyên Huyên, em đừng chấp nhất với Nhã Nhã, tính tình của con bé lúc nào cũng nóng nảy, nói năng không giữ phép tắc, đâu phải là em không biết đâu, em so đo làm gì cho mất tình cảm gia đình chứ?"

Nói xong, Ngôn Cảnh Vân liếc sang Diệp Quân Vũ để xem biểu cảm trên mặt của hắn. Chỉ cần cô ta tỏ ra mình cao thượng rộng lượng hơn Ngôn Cảnh Huyên thì hắn sẽ chú ý đến cô ta và cảm thấy bản thân đã kết hôn sai người. Đến lúc đó cô ta có thể đường hoàng đoạt lại vị trí bà Diệp.

"Tôi cứ thích so đo đấy thì làm sao? Cô ta mắng tôi thì có nghĩ đến tình cảm gia đình không? Tôi phản kháng lại thì thành tôi phá tình cảm gia đình hả? Ngôn Cảnh Vân, chị muốn thảo mai giả tạo, lấy điểm với chồng tôi thì đừng đưa ra tiêu chuẩn kép chứ?"

Ngôn Cảnh Huyên lười xem diễn xuất của cô ta, thẳng thắng vạch trần không kiêng nể.

"Huyên Huyên, em nói gì lạ vậy? Chị làm gì có ý gì với em rể đâu..."

Ngôn Cảnh Vân tỏ vẻ oan ức nói.

"Ở đây ai mắt mù mới thấy chị không có ý với anh ý. Sao nào, bắt tôi gả thay, thấy tôi ví kết quả tốt nên bây giờ hối hận rồi muốn đoạt lại phải không?"

Ngôn Cảnh Huyên khinh bỉ hỏi.

"Chị đã nói là không có mà, Huyên Huyên, em đừng gây sự vô lý như vậy? Chị rất yêu thương em, nếu không chị đã nói với mọi người chuyện lần trước em đi đua xe với chàng trai lạ rồi. Đâu cần giấu giếm thay em đến tận bây giờ đâu chứ? Em chỉ nghĩ oan cho chị thôi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện