Cái giá của việc trêu chọc Diệp Quân Vũ không đúng lúc là Ngôn Cảnh Huyên bị đá ra khỏi phòng ngủ. Không như mọi lần bị hắn "hành" đến sáng, lần này Ngôn Cảnh Huyên phải đến phòng khách để ngủ qua đêm.

Sáng sớm. Khi phía giám đốc Hồ còn chưa đăng thông báo thì lại đến phiên Lục Sương Mai gây náo loạn. Cô ta và Ngôn Cảnh Huyên vào nghề cùng lúc nên luôn là tâm điểm chú ý mỗi khi xuất hiện. Không giống như Thái Yến nói mình đang rảnh rỗi, Lục Sương Mai post lên một lịch dày đặc công việc, nhưng những công việc đó toàn là việc nhỏ mà trước đây chúng dành cho Ngôn Cảnh Huyên. Không cần nói quá nhiều cũng biết cô ta đang nói bản thân mình bị cướp tài nguyên trắng trợn.

Fan của cô ta và Thái Yến càng được dịp mắng Ngôn Cảnh Huyên không thương tiếc.

"Sao rồi? Cần đến sự giúp đỡ của tôi rồi chứ?"

Diệp Quân Vũ vừa xem báo vừa vu vơ hỏi khi thấy sắc mặt nhợt nhạt mệt mỏi của Ngôn Cảnh Huyên.

Đêm qua cô chỉ mới ngủ được hai giờ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Giọng điệu của Hạ Ngữ Tâm cũng mệt mỏi hỏi cô có thể nhờ Diệp Quân Vũ ra mặt giải quyết hay không, tình huống này mà phía giám đốc Hồ và Lý Hi lên tiếng sẽ càng đẩy cô lên trước đầu sóng ngọn gió.

"Phải, chồng à, tôi cần sự giúp đỡ của anh rồi."

Ngôn Cảnh Huyên dựa đầu vào vai Diệp Quân Vũ mơ hồ đáp.

Bây giờ cô thực sự chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

"Chỉ nói suông thì tôi không giúp em đâu. Tỏ chút thành ý cho tôi xem nào?"

Diệp Quân Vũ để mặc Ngôn Cảnh Huyên dựa cười nói.

"Có thể để sau không? Giờ tôi mệt và buồn ngủ lắm! Chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi."

Ngôn Cảnh Huyên trả lời.

Liền sau đó, mi mắt nặng trĩu của cô khép lại khiến cô chìm vào trong giấc ngủ.

Nghe tiếng thở đều đều bên tai, Diệp Quân Vũ gấp lại tờ báo, rồi vòng tay chỉnh lại tư thế cho Ngôn Cảnh Huyên để dễ dàng bế cô lên tầng, mấy ngày vất vả chiến đấu cuối cùng cũng biết mệt rồi. Việc kế tiếp hắn sẽ thay cô làm cho trọn vẹn.

Đắp chăn và điều chỉnh điều hoà mát lạnh, Diệp Quân Vũ mở máy tính nhìn xem những gì Ngôn Cảnh Huyên âm thầm chuẩn bị mấy ngày nay. Ngoài việc nhờ giám đốc Hồ và Lý Hi lên tiếng, cô còn liên lạc với những người từng bị Thái Yến và Lục Sương Mai chèn ép, thuyết phục họ ra mặt chỉ tội hai người kia cùng với cô, nhưng mấy người đó lại e sợ thế lực nhà họ Thái và nhà họ Lục nên đang chần chừ do dự.

Ngôn Cảnh Huyên vẫn đang giải thích với họ rằng họ sẽ không sao vì Diệp Quân Vũ sẽ ở phía sau hỗ trợ.

Chưa nhờ cậy hắn đã đi hứa lung tung, lá gan của cô ngày càng lớn rồi.

Những chứng cứ về việc Thái Yến và Lục Sương Mai chèn ép người khác cũng xuất hiện trong tệp khác, tuy nhiên, các chứng cứ này không đủ mạnh để đánh lại hai người kia.

Xem xong mấy thứ này, Diệp Quân Vũ khẽ cười khi biết cô vợ hợp đồng này của hắn rất có năng lực, dù sức yếu thế cô vẫn tìm ra nhiều chứng cứ để chỉ chứng hai người kia không tốt lành gì và cô không hề cướp đoạt gì của ai.

Đại ngôn, tài nguyên ai mạnh thì người ấy đoạt được thôi.

"Kỳ Nam, gọi điện cho tổng giám đốc Thái Thị và Lục Thị, nói với họ rằng tôi muốn mời họ ăn cơm."

(...)

Ngôn Cảnh Huyên ngủ một giấc đến tối mịt, lúc cô xuống nhà Diệp Quân Vũ đã về rồi, hình như hắn còn tự mình chuẩn bị bữa tối, vì cô không thấy người hầu nào trong nhà cả.

"Thức dậy rồi? Tinh thần đã tốt hơn chưa?"

Diệp Quân Vũ vừa dọn thức ăn vừa hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi, được ngủ đúng là điều sung sướng." Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ, hào hứng nhìn mấy món trên bàn tò mò: "Bữa tối này là anh làm à? Anh cũng biết nấu ăn nữa hả?"

"Không phải, là đầu bếp làm, tôi chỉ dọn lên thôi. Em ngồi đi, có thể ăn được rồi."

"Vậy mà tôi còn tưởng là anh nấu nữa đó!" Ngôn Cảnh Huyên thất vọng: "Sao anh không tự mình nấu ăn mà lại nhờ đầu bếp vậy? Và còn người giúp việc trong nhà đâu hết rồi?"

"Nếu cô có can đảm ăn thì tôi dám nấu đó. Còn về người hầu thì tôi cho nghỉ sớm rồi."

Diệp Quân Vũ cười đáp.

"Tại sao lại cho họ nghỉ sớm vậy?"

Ngôn Cảnh Huyên lại hỏi.

"Vì không muốn họ cản trở việc em trả nợ."

Diệp Quân Vũ nghịch tóc của Ngôn Cảnh Huyên trả lời.

Nghe đến đây, cô không tự chủ rùng mình, mỗi khi nhắc đến việc trả nợ là cô lại nghĩ đến việc mình không thức dậy nổi.

"... Anh giúp tôi giải quyết mọi chuyện xong rồi?"

Ngôn Cảnh Huyên chuyển chủ đề.

"Ừm, em lên mạng xem đi!"

Diệp Quân vũ đưa điện thoại cho Ngôn Cảnh Huyên, trên đó bây giờ đã không còn chuyện về cô nữa mà là hai bài đăng xin lỗi, giải thích của Lục Sương Mai và Thái Yến. Đại khái họ nó là mọi người đừng hiểu lầm về chuyện cướp tài nguyên rồi xin lỗi vì không lên tiếng sớm... Kèm theo đó là bài đăng của giám đốc Hồ cùng mấy người đã chọn Ngôn Cảnh Huyên quay quảng cáo, bọn họ đều nói rằng nên cho người mới cơ hội thể hiện... Cuối cùng là bài viết của người tung tin thừa nhận việc mình nhận tiền người khác để bôi nhọ Ngôn Cảnh Huyên.

Tất cả những bài đăng này đều diễn ra trong một buổi sáng.

"Sao anh có thể giải quyết mọi chuyện nhanh vậy?"

Ngôn Cảnh Huyên kinh ngạc hỏi.

"Chỉ chút việc vặt này mà còn làm không xong thì làm sao tôi quản lý Diệp Thị? Bây giờ em đã yên tâm trả nợ cho tôi rồi chứ?"

"... Anh giỏi quá nhỉ? Anh... Muốn tôi trả nợ thế nào đây?"

Ngôn Cảnh Huyên lo sợ hỏi.

"Ăn cơm xong rồi nói."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện