Thực sự Quý Khởi Phong rất hào hứng với việc làm sao Ngôn Cảnh Huyên có thể vạch trần kế hoạch của hắn khổ công dàn dựng. Từ lúc xảy ra sự cố đến giờ chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ, nếu không phải theo dõi cô ấy qua camera từ đầu đến cuối thì chắc chăn hắn đã nghĩ cô được Nhan Hồng Quang mách nước.

Không chỉ có Quý Khởi Phong, Diệp Quân Vũ và những người khác cũng đang tò mò làm sao Ngôn Cảnh Huyên biết được ý đồ của tên đạo diễn kỳ quái đó. Bản thân Diệp Quân chỉ có thể lờ mờ đoán ra sau khi nghe về việc Quý Khởi Phong đang đau đầu vì chọn diễn viên, còn chi tiết thì hắn vẫn chưa hiểu rõ.

Biểu hiện tự tin của Ngôn Cảnh Huyên đã khẳng định cô nắm toàn bộ sự thật trong lòng bàn tay.

Đột nhiên Diệp Quân Vũ thấy dáng vẻ này so với lúc biểu diễn của cô cũng hấp dẫn sự chú ý của người khác lắm.

"Không cần gấp. Để tôi nói ai là người bắn rơi chùm đèn trước nhé?" Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười nhìn về phía Lương Minh Châu: "Là cô phải không, cô Lương?"

"Tại sao cô lại nghĩ là tôi?" Lương Minh Châu cười hỏi: "Vì tôi biết bắn súng sao? Ở đây cũng có mấy người biết bắn súng đó?"

"Đúng là có mấy người biết bắn súng, nhưng phù hợp với gợi ý nốt nhạc và khăn tay chỉ có cô thôi. Hai người còn lại mặc dù cũng có khả năng, nhưng tôi chắc chắn là cô đó!"

Ngôn Cảnh Huyên nhấn mạnh.

"Tại sao chỉ có thể là tôi?"

Càng nói, Lương Minh Châu càng thắc mắc mình đã để lộ sơ hở chỗ nào để Ngôn Cảnh Huyên phát giác.

"Vị trí đứng của cô."

Ngôn Cảnh Huyên chậm rãi trả lời.

"Vị trí đứng thì làm sao?"

"Đạo diễn Quý đã dùng băng keo dạ quang đánh dấu vị trí đứng của hai người và vị trí cần bắn trên chùm đèn, vì đây đang là bữa tiệc nên sẽ không ai chú ý đến việc dưới sàn nhà có dấu vết kì lạ. Tôi xem qua rồi, chỉ có chỗ cô đứng và nơi đạo diễn Quý ngã là có dấu băng dính thôi. Ngoài ra, ở khoảng cách của cô cũng là khoảng cách thích hợp để bắn súng. Khăn tay là dùng che đậy khẩu súng lúc bắn phải không? Như vậy sẽ không làm thuốc súng dính vào người cô." Ngôn Cảnh Huyên bổ sung: "Giống tình tiết trong truyện đó!"

"Cô đúng là thông minh nhạy bén ghê, tôi thua rồi. Đúng là tôi đã bắn súng đó!" Lương Minh Châu cũng giải thích: "Là anh ta nhờ tôi, tôi thấy cũng vui nên đồng ý, không ngờ lại bị vạch trần sớm quá."

Lương Minh Châu tiếp tục nói đùa: "Cảnh Huyên, cô chia cho tôi trí thông minh của cô được không?"

"Thứ này không phải muốn chia là chia được đâu. Màn kịch vớ vẩn này hạ màn rồi thì tôi và cô ấy về phòng ngủ đây. Bận rộn cả buổi hoá ra chỉ là trò chơi nhảm nhí."

Diệp Quân Vũ đứng lên ôm vai Ngôn Cảnh Huyên lạnh giọng.

"Cậu gấp gì chứ? Tôi còn muốn nói chuyện nhiều hơn với Huyên Huyên."

Lương Minh Châu đẩy Diệp Quân Vũ ra rồi nhân cơ hội ôm chầm lấy Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ.

"Vợ tôi, đừng có ôm ôm ấp ấp."

Diệp Quân Vũ giành lại Ngôn Cảnh Huyên. Hai người phụ nữ cứ dính vào nhau nhìn thật là ngứa mắt.

"Tôi ôm một chút cũng có làm vợ cậu gầy miếng nào đâu? Sao cậu lại ích kỷ vậy chứ?"

Lương Minh Châu bĩu môi.

"Muốn ôm thì tìm người khác đi!"

Diệp Quân Vũ liếc xéo.

"Tôi chỉ thích Huyên Huyên nhà cậu thôi."

Lương Minh Châu cố ý chọc ghẹo.

"Thôi nào hai người, đừng cắt ngang câu chuyện nữa." Quý Khởi Phong đột ngột nghiêm túc: "Cô Ngôn, không biết cô có đồng ý đóng chính trong bộ phim mới của tôi không?"

Lời đề nghị của Quý Khởi Phong không nằm ngoài dự đoán của Ngôn Cảnh Huyên, nếu có thể đóng phim của hắn thì việc lên tuyến của cô sẽ rất dễ dàng. Hắn từng dìu dắt rất nhiều diễn viên vô danh tìm chỗ đứng qua các bộ phim của mình.

"Đạo diễn Quý, như vậy là không công bằng. Anh muốn chọn diễn viên thì chí ít nên thông báo để những người có mặt có cơ hội thể hiện. Đằng này anh lại im lặng, âm thầm tiến hành. Ai biết sau lưng có phải anh cố tình sắp xếp để Ngôn Cảnh Huyên thể hiện trước mặt người khác không? Nếu không biết trước thì sao cô ta có thể bình tĩnh từ đầu tới cuối vậy chứ?"

Lục Sương Mai bất mãn nói.

Lúc biết đây là buổi chọn diễn viên cô ta đã vô cùng thất vọng khi bản thân thể hiện không tốt, mặc dù vậy cô ta cũng không hề muốn Ngôn Cảnh Huyên được đóng vai chính trong phim của Quý Khởi Phong. Bất kể là tình huống gì có thể làm kẻ thù của cô ta nổi bật, cô ta đều không muốn.

"Ý cô là tôi gian lận phải không?"

Quý Khởi Phong trầm giọng hỏi.

"Phải!"

Lục Sương Mai mạnh miệng.

"Các người cũng nghĩ như vậy?"

Quý Khởi Phong lại nhìn đến những người chung quanh hỏi tiếp.

"Chuyện này..."

Một trong số đó ấp úng.

Tuy không dám thừa nhận nhưng thái độ lại rất rõ ràng. Sắc mặt của Quý Khởi Phong càng chùn xuống.

Ở trong giới, có ai không biết hắn rất công chính liêm minh, cho dù là người thân, hắn cũng không thèm cho mặt mũi chứ nói gì đến một diễn viên vô danh như Ngôn Cảnh Huyên.

Thật ra trước lúc cô ấy thể hiện khả năng quan sát, hắn cũng không biết cô ấy là ai.

"Bản thân không làm được như người ta thì nói người ta gian lận. Đây là logic của cô đó hả, cô Lục?"

Quý Khởi Phong cười lạnh.

"Tôi không ghen tị, tôi chỉ thấy bất công thôi."

"Vậy cô nói xem, nếu là cô cô sẽ thể hiện đoạn vừa nãy thế nào? Làm thử tôi xem xem?"

"Tôi... Đã biết trước kịch bản rồi, diễn lại thì còn gì bất ngờ nữa!"

Lục Sương Mai chống chế.

"Diễn viên đóng phim hay diễn kịch đều biết trước kịch bản mà. Cô nói là tôi tiết lộ việc chọn diễn viên với cô Ngôn, vậy bây giờ cùng một kịch bản, cô làm lại đi. Không cần diễn nhiều, chỉ đoạn phân tích tình tiết khi nãy thôi."

Bị Quý Khởi Phong dồn ép, Lục Sương Mai xanh mặt, cô ta làm sao có thể diễn ra được thần thái như Ngôn Cảnh Huyên được? Cô ta chỉ muốn kích động mọi người ngăn cản đạo diễn đừng chọn kẻ thù của cô ta thôi.

"Không diễn được à? Vậy mấy cô thì sao? Có ai diễn lại được không?"

Quý Khởi Phong nhìn sang đám nữ minh tinh thấp giọng.

Phía đó, mấy nữ diễn viên cũng im lặng, quả thực là họ dù có biết trước kịch bản thì cũng không làm được như Ngôn Cảnh Huyên, may ra là người từng diễn nữ chính trong phim của Quý Khởi Phong thì có thể.

"Mấy người không làm được phải không? Vậy thì đừng có nói là tôi không cho cơ hôi. Cô Ngôn không biết kịch bản còn diễn tốt như vậy, mấy người biết rồi lại không thể tái hiện, thì lấy tư cách gì bất mãn với việc lựa chọn của tôi?"

Lục Sương Mai và mấy minh tinh im lặng cúi mặt, lúc này không ai dám lên tiếng vì sợ đắc tội với Quý Khởi Phong càng nhiều, sẽ càng khó sống ở giới giải trí.

"Cô Ngôn, lời đề nghị vừa rồi của tôi..."

Quý Khởi Phong hoà hoãn thái độ hỏi.

"Tôi chấp nhận, được thử sức trong phim của anh là mơ ước của tất cả diễn viên mà. Anh liên hệ với người quản lý của tôi để nói chuyện nhé!"

Ngôn Cảnh Huyên tươi cười đồng ý.

"Được, tôi sẽ liên hệ với trợ lý của cô "

Được Ngôn Cảnh Huyên gật đầu, Quý Khởi Phong thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy chuyện này kết thúc ở đây. Tiếp theo tôi cần tính sổ với cô đó Lục Sương Mai, và cả chị nữa đó Ngôn Cảnh Vân!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện