"Anh... hỏi gì cơ?"

Ngôn Cảnh Huyên nghe không rõ hỏi lại.

Nếu như vừa rồi cô không nghe nhầm thì Diệp Quân Vũ đã hỏi là cô có thích hoa để phúng đám tang không thì phải, hắn hỏi câu này để làm gì? Định tặng hoa cúc cho cô hả? "Tôi hỏi là em có thích hoa cúc mộc mạc giản dị không?"

Diệp Quân Vũ kiên nhẫn lập lại.

"..." Ngôn Cảnh Huyên thắc mắc hỏi: "Anh hỏi để làm gì?"

Vậy là vừa nãy cô không hề nghe nhầm rồi.

"Để tặng cho em!"

Diệp Quân Vũ thẳng thắng.

"..."

Ngôn Cảnh Huyên cứng miệng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. Bộ dạng mong chờ câu trả lời của Diệp Quân Vũ lại như đang ám chỉ "Em dám nói không thử xem!" khiến cô có mấy phần sợ hãi.

"Có thích không?"

Diệp Quân Vũ lặp lại câu hỏi.

"Ừ thì..."

Ngôn Cảnh Huyên ấp úng.

Cô hết nhìn lên trần nhà lại đảo mắt xung quanh, cố vắt óc suy nghĩ tìm một cái cớ thích hợp để từ chối.

"Ừ thì?"

"... Thích... Chắc là thích..."

Ngôn Cảnh Huyên miễn cưỡng đáp.

"Ừm!"

"... Anh "ừm" là có ý gì...?"

"Tôi nghĩ có nên mua hoa cúc về trang trí nhà hay không. Hoa cúc có nhiều màu không nhỉ? Mỗi ngày tặng em một màu có được không?"

Diệp Quân Vũ nghiêm túc nói.

"..."

Ngôn Cảnh Huyên hết nói nổi, cô không hiểu mình đã gây thù chuốc oán gì với hắn, lại khiến hắn muốn "phúng viếng" cô sớm như vậy. Không lẽ bây giờ cô sửa lại câu nói thì liệu có còn kịp để chữa cháy không?

"Cái đó... Quân Vũ, có phải anh ghét tôi lắm không?"

Diệp Quân Vũ còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Ngôn Cảnh Huyên thì âm thanh micro trên sân khấu đại sảnh đã chen ngang cắt đứt. Nhan Hồng Quang mặc bộ vest màu xanh đậm đứng cùng Ngôn Cảnh Vân cũng đang mặc lễ phục có màu sắc tương tự, nhìn vào cảnh tượng này thì ai cũng biết cả hai người đang qua lại với nhau.

Ngày hôm nay Ngôn Cảnh Vân rất trau chuốt bản thân, từ cách trang điểm cho đến việc làm tóc, bộ lễ phục cô ta đang mặc giống với bộ lễ phục màu đen của Ngôn Cảnh Huyên, cả hai đều có màu tối nên rất tôn làn da trắng của hai người bọn họ.

Ngôn Cảnh Vân và Ngôn Cảnh Huyên bây giờ nhìn chẳng khác gì một cặp sinh đôi.

"Xin chào mọi người, cảm ơn hai nhà Diệp - Ngôn đã có mặt ở bữa tiệc tạ tội này. Chắc mọi người cũng biết mâu thuẫn mấy ngày trước giữa Cảnh Vân và nhà họ Diệp, hôm nay tôi thay mặt cô ấy tôt chức tiệc này để gửi lời xin lỗi đến nạn nhân là mợ hai Diệp, đồng thời cũng tạo cơ hội cho Cảnh Vân giải thích chuyện hôm đó. Hy vọng sau khi Cảnh Vân đã giải thích rõ ràng thì mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây. Không ai truy cứu đến nữa!"

Nhan Hồng Quang ôm eo Ngôn Cảnh Vân dõng dạc nói.

Vì chuyện lần trước, cô ta tìm đến hắn để nhờ cậy, ban đầu hắn cũng không muốn xích mích với Diệp Quân Vũ và nhà họ Diệp, nhưng sau khi thấy cô ta khóc lóc thảm thương, lại còn đòi sống đòi chết nên hắn mới không nhẫn tâm nhìn cô ta đối mặt với nhà họ Diệp. Trước đó bà cụ Diệp đã cảnh cáo, lại thêm phía Diệp Quân Vũ âm thầm ra tay cắt đứt đường làm ăn của nhà họ Ngôn, Nhan Hồng Quan mới miễn cưỡng ra mặt giúp đỡ.

"Hãm hại người khác cho đã rồi lại muốn xin lỗi để bỏ qua, vậy trên đời này cần cảnh sát, cần pháp luật làm gì nữa?"

Diệp Thiên Sinh mỉa mai lên tiếng.

Hắn không ưa nổi Ngôn Cảnh Vân từ vụ ảnh chụp lần trước, sau đó lại biết cô ta có âm mưu với chồng của em gái nên càng ghê tởm hơn. Nhan Hồng Quang là bạn của Diệp Quân Vũ, lẽ nào lại không biết chuyện này hay sao mà còn ra mặt giúp đỡ?

"Ai cũng có một lần phạm sai lầm, cậu ba Diệp, lẽ nào anh chưa từng phạm sau lầm sao?"

Ngôn Cảnh Vân mím môi hỏi.

"Tôi từng phạm sai lầm, cũng có rất nhiều lỗi, nhưng mấy việc của tôi chỉ là chuyện cỏn con, làm sao so với kế hoạch cho người bắt cóc, cưỡng hiếp, quay phim như cô được? Vớ được tên ngốc như anh ta, nhờ anh ta ra mặt là diễm phúc của cô đó!"

Diệp Thiên Sinh chê cười.

Lúc cần thiết thì hắn cũng rất độc miệng, thậm chí có khi còn hơn Diệp Quân Vũ về khoản móc mỉa người khác.

"Cậu ba Diệp, Cảnh Vân biết sai rồi. Cô ấy cũng đã nói hết với tôi lý do vì sao làm vậy. Ban đầu hôn ước là của cô ấy, chẳng qua là mợ hai Diệp tha thiết cầu xin nên cô ấy mới nhường lại thôi. Vốn tưởng mợ hai Diệp sẽ biết ơn báo đáp, không ngờ lại trở mặt với nhà họ Ngôn. Như vậy so với những gì cô ấy làm, mợ hai Diệp có phải càng đáng bị lên án không?"

Nhan Hồng Quang bênh vực.

"Lại cái chuyện tầm phào này à? Anh bị ngu nên dễ dàng để cô ta dắt mũi thì tốt nhất nên ngậm miệng lại. Cô ta mà tốt bụng nhường hôn ước hả? Cô ta đẩy chị dâu đi làm kẻ chết thay thì có!"

"Dựa vào đâu anh lại nói Cảnh Vân tìm người chết thay?"

"Dựa vào việc chị dâu có một đoạn ghi âm rất đặc sắc."

"Đó có thể dùng AI để làm. Bây giờ là thời buổi công nghệ cao, chuyện gì chẳng làm được nhờ vào AI chứ?"

Nhan Hồng Quang phản bác.

"AI có giỏi mấy cũng chỉ là máy móc, dùng phân tích dữ liệu là biết có phải AI làm hay không liền mà. Anh có muốn cá cược với tôi không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện