Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, trên hành lang, có người nắm chặt chiếc điện thoại réo liên tục, khi nhìn thấy nhân viên y tế liền theo đuổi theo hỏi không ngừng, xa xa nơi thang lầu, còn có loáng thoáng tiếng khóc lóc truyền đến.
Sinh lão bệnh tử, trở thành thứ tồn tại phổ biến nhất ở chỗ này.
Tô Tân tựa ở trên tường, cả người lạnh ngắt, khuôn mặt trắng bệch của Tô Đình Doãn khi ngã xuống không ngừng xuất hiện trước mắt cô, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi vô tận.
Hà Uyển không có ở đây, Tô Hà nhàn nhã lưu lạc khắp nơi, nếu như Tô Đình Doãn có chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ không chịu đựng nổi.
"Tiểu Tân, con đừng quá lo lắng." La Trân Huệ ở bên cạnh cầm tay của cô: "Huyết áp của ông ấy không ổn định, cộng với hôm nay bị kích động, cho nên mới ngất xỉu."
Tô Tân nhìn bà, lầm bầm hỏi: "Sao cha lại đến đó tìm con?"
"Hôm qua ông ấy nhớ ra ngày kỉ niệm kết hôn của con, sáng sớm hôm nay không liên lạc không được với con, khi nói chuyện với con cảm thấy giọng nói không thích hợp, chờ ăn xong cơm tối, ông ấy cố chấp muốn lén lút ghé thăm con một chút, dì khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, đành phải nghe ngóng xem con hiện tại đang ở đâu rồi dẫn ông ấy đến: "La Trân Huệ cũng rất hối hận. Sớm biết vậy dì nên gọi điện thoại trước cho con, thì sẽ không chật vật như vậy."
Tô Tân mệt mỏi nhắm mắt lại: "Là lỗi của con."
"Con đừng tự trách mình "La Trân Huệ đau lòng vuốt vuốt tóc của cô: "Sao lại giấu chúng ta nhiều chuyện như vậy? Nói ra để mọi người cùng nhau nghĩ cách, có thể giảm bớt một chút áp lực, con sao lại bướng bỉnh như thế?"
Tô Tân đau khổ lắc đầu.
Cô sao có thể nói với Tô Đình Doãn đây? Là cô cố chấp yêu Giản Diệc Thận, Tô Đình Doãn vì thỏa mãn nguyện vọng của cô đã hao hết sức chín trâu hai hổ[1], kết quả lại là đem con gái tự tay đưa vào một đoạn hôn nhân lạnh lẽo.
[1] Chín trâu, hai hổ: Chỉ sức mạnh
Cô có thể tưởng tượng được khi Tô Đình Doãn biết sự thật sẽ rất nổi giận, càng hiểu rõ nếu như cha vợ hai người đối mặt về sau, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương[2].
[2] “Lưỡng bại câu thương” với ý nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa.
Không, chính xác mà nói, lấy thực lực hiện tại của Tô Đình Doãn, sẽ thất bại thảm hại.
Tô Đình Doãn kiêu ngạo tự phụ cả một đời, sao có thể chấp nhận hiện thực như vậy? Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Giản Diệc Thận và một bác sĩ cùng nhau vội vã đi đến.
Tô Tân nhận ra bác sĩ này, là bác sĩ mổ chính cho Tô Đình Doãn khi giải phẫu khối u ở phổi, chủ nhiệm khoa hô hấp số 1 của bệnh biện, họ Kiều.
Bác sĩ Kiều nhã nhặn an ủi cô vài câu rồi vào phòng cấp cứu.
Giản Diệc Thận đi tới trước mặt Tô Tân, muốn nói lại thôi.
Xảy ra chuyện này là do ngoài ý muốn, ai cũng không đoán trước được, tâm tình của anh giờ khắc này rất phức tạp.
La Trân Huệ chần chờ một chút, nói khẽ: "Tiểu Tân, con có phải hay không còn chưa ăn cơm tối? Dì đi mua cho con chút đồ ăn lót dạ."
"Cảm ơn dì." Giản Diệc Thận thay Tô Tân đáp một câu.
La Trân Huệ đi, còn lại Giản Diệc Thận cùng Tô Tân hai người, không khí im lặng làm người hít thở khó khăn.
"Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì." Giản Diệc Thận suy nghĩ nói: "Anh cùng bác sĩ Kiều có nói chuyện qua, cha em giải phẫu xong có lẽ bệnh tình sẽ tốt lên, mỗi lần phục kiểm chỉ tiêu sức khỏe cũng hết sức bình thường, sẽ không có chuyện gì."
Tô Tân không nói lời nào, cả người vẫn im lặng như cũ.
Hành lang ánh đèn trắng bệch, từ trên xuống dưới rơi vào trên mặt Tô Tân, mí mắt của cô cụp xuống, mi mắt hơi rung rung, giống như lông quạ ở đáy mắt để lại một đạo bóng ma nồng đậm.
Giản Diệc Thận nhìn một lát, bỗng nhiên giật mình, thân hình Tô Tân so trước kia lạnh lẽo mảnh mai rất nhiều, dưới ánh đèn, da thịt của cô trắng bệch như được trưng bày trong một tấm kính, tựa như một giây sau liền biến mất.
"Tô Tân." anh kìm lòng không kìm nén được tiến lên một bước, hai tay đặt trên vai cô: "Em đừng lo lắng quá, chờ cha tỉnh lại, cho ông ấy mắng anh một trận để hạ hỏa, anh cam đoan mắng không nói lại, đánh không động thủ, được không? Em cũng đừng nói chuyện ly hôn, tránh không khỏi lại kích thích ông ấy..."
Tô Tân rốt cục đưa mắt lên nhìn, yên lặng nhìn anh.
Đáy mắt tích tụ nước mắt, rốt cục không chịu nổi gánh nặng, từ trong hốc mắt im lặng trượt xuống.
Giản Diệc Thận cuống quít lau nước mắt của cô: "Em đừng khóc, sẽ không có việc gì, em yên tâm."
Tô Tân lắc đầu liên tục, tiếng nói nghẹn ngào: "Giản Diệc Thận, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên trêu chọc anh, không nên cùng anh kết hôn, không nên đối với anh si tâm vọng tưởng, tôi hối hận, anh có thể tha cho tôi được không?" Tay Giản Diệc Thận cứng đờ.
"Hãy xem như tôi đụng phải anh, tôi không có cách nào nhìn cha ngã xuống ngã xuống ngay trước lần nữa, cũng không có cách nào lại cùng anh diễn một đôi vợ chồng ân ái."
"Giản Diệc Thận, đừng để tôi hận anh, hãy xem như chúng ta suy nghĩ cho hai bên, lưu lại hồi ức tốt đẹp cuối cùng."
"Chuyện vừa rồi còn chưa hỗn loạn đến mức không có cách giải quyết, làm thủ tục ly hôn, về sau mọi người đều khỏe mạnh, không liên quan tới nhau."
Sau mấy tiếng, huyết áp Tô Đình Doãn rốt cục chậm lại, sau khi kiểm tra phôi cũng không có vấn đề gì, từ phòng bệnh chăm sóc đặc biệt chuyển dời đến phòng bệnh bình thường.
Bác sĩ liên tục căn dặn, tình hình của bệnh nhân không ổn định, nhất định phải duy trì trạng thái ổn định cảm xúc, phải tránh đại hỉ đại nộ.
Tô Tân kiên trì không chịu rời đi, hầu ở phòng bệnh, Giản Diệc Thận một mình rời đi bệnh viện.
Đêm khuya, trên đường cái, không một bóng người, tốc độ xe rất nhanh, lại không có thể làm giảm đi tâm tình hỏng bét hiện tại của anh, vừa rồi Tô Tân im lặng hai mắt đẫm lệ, hiện ra trước mắt anh rất nhiều lần, không biết thế nào, trái tim anh như bị bàn tay vô hình nắm chặt, buồn bực đến không thở nổi.
Tô Tân chưa từng khóc trước mặt anh khóc, thời điểm đau khổ nhất, cũng chỉ yên lặng nhìn anh, đáy mắt ướt đẫm, đại đa số thời điểm, Tô Tân ở trước mặt anh đều là cười, bởi vì anh từng nói, anh thích phụ nữ ôn nhu nhu thuận.
Hiện tại anh đột nhiên cảm giác được, bị Tô Tân quấn lấy, cũng không có gì không tốt, ít nhất, Tô Tân tươi cười với anh, tâm tình anh không đến nỗi bết bát như vậy.
Tối hôm qua thật là anh quá đáng sao? Thế nào khiến Tô Tân thay đổi chủ động ly hôn?
Anh bỗng nhiên đạp phanh lại, quay đầu xe, lái xe Giản gia.
Tô Tân tôn kính Giản Thành Trạch nhất, Giản Thành Trạch cũng rất thích Tô Tân, nếu như biết tin tức hai người bọn anh muốn ly hôn, Giản Thành Trạch nhất định sẽ không đồng ý, ngày mai nhờ Giản Thành Trạch đi khuyên nhủ Tô Tân, nói không chừng sự tình sẽ có chuyển biến.
Trở lại Giản gia, đã gần rạng sáng. Giản Diệc Thận lặng yên không một tiếng động đi về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, ngày mai anh sẽ nói những suy nghĩ trong đầu cho Giản Thành Trạch nghe.
Mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, Giản Diệc Thận lật qua lật lại ngủ không được, nhịn không được đem một cái gối ôm vào trong lòng.
Trên gối giống còn lưu lại hương tóc Tô Tân, dòng suy nghĩ của anh dần dần bình tĩnh lại, tiến vào mộng đẹp.
- ----
Xa xa thoáng nghe tiếng hát dịu dàng được truyền, Giản Diệc Thận nín thở lắng nghe một lát, yên lặng không một tiếng động đi tới.
Bãi biển rộng lớn mênh mông, Tô Tân mặc váy dài, mang theo mũ rơm, đạp xe trên bờ cát.
Gió biển thổi lên khăn lụa của cô, cô luống cuống tay chân, xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, mất thăng bằng.
"Diệc Thận! Anh mau tới dạy em một chút." Xa xa, Tô Tân nhìn anh, bên môi là nụ cười ôn nhu yếu ớt.
Giản Diệc Thận cẩn thận đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Còn muốn ly hôn hay không?"
"Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!" Trình Tử Hạo mặt bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, mấy bước liền chắn giữa anh cà Tô Tân, đỡ xe đạp: "Anh đến dạy em, yên tâm, không có anh ta trái đất vẫn quay đều như cũ."
Giản Diệc Thận giận, một quyền đánh tới, Trình Tử Hạo biến thành bọt biển bay mất.
Anh vươn tay về phía Tô Tân: "Ngoan, không cho phép ly hôn, về sau anh chạy xe đạp chở em đằng sau."
Tô Tân thuận theo gật gật đầu, đi tới dựa sát vào anh dựa sát, khăn lụa bị gió thổi cuốn lấy hai người...
"Đừng" một tiếng vang thật lớn, Giản Diệc Thận từ trong mộng đẹp giật mình tỉnh lại.
Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm trơn nhẵn, bên tai còn hơi thở ấm áp, anh bỗng nhiên phát hiện, vị trí nào đó trên thân thể biến hóa.
Chật vật hít thở sâu hai lần, bình phục tâm tình của mình, anh vừa muốn đứng dậy, lại "Đùng" một tiếng, cửa bị đạp ra, Giản Thành Trạch nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, quát to một tiếng: "Giản Diệc Thận, anh còn có tâm trạng đi ngủ!"
"Ôi trời ông làm gì tức giận như thế." Trịnh Mính Tiêu bắt lấy cánh tay Giản Thành Trạch oán trách: "Con còn đang nghỉ ngơi, ông liền không thể chờ con rời giường rồi hỏi sao?"
Giản Diệc Thận ngồi dậy, sắc mặt khó coi: "Cha, sáng sớm xảy ra chuyện gì sao?"
"Còn sáng sớm? Đã mười giờ rồi." Giản Thành Trạch sắc mặt xanh xám: "Cha vợ của anh gọi điện thoại tới, nói muốn để anh cùng tiểu Tân ly hôn, đây là có chuyện gì? Anh làm sao khi dễ tiểu Tân?"
Giản Diệc Thận nhất thời nói không ra lời.
Tô Đình Doãn cũng muốn hai người bọn anh ly hôn?
Trịnh Mính Tiêu xem xét không đúng, lập tức giúp con trai nói chuyện: "Cái gì ly hôn hay không, tiểu Tân làm sao có thể cùng Diệc Thận ly hôn? Chắc là hù dọa một chút thôi, ông nhìn con bé thích Diệc Thận như vậy, suốt ngày đều vây quanh Diệc Thận, yên tâm đi, Diệc Thận đi nói với con bé hai câu, liền không náo loạn nữa."
"Đúng vậy." Đằng sau Giản Diệc Noãn nhô đầu ra: "Tô Tân không có khả năng cùng anh hai ly hôn đâu, con cùng mọi người đánh cược! Nếu có ly hôn, sau đó cũng sẽ mặt dày mày dạn câu xin anh ấy phục hôn."
"Ngậm miệng!" Giản Thành Trạch càng tức giận: "Giản Diệc Noãn có phải con cũng giấu cha ức hiếp tiểu Tân?"
Giản Diệc Noãn vụng trộm nhìn Giản Diệc Thận một chút, vô lực phản bác: "Làm gì có."
Chuyênn lá thư lần trước, Giản Diệc Thận lần đầu tiên đối nổi giận cô, không chỉ có cắt tiền tiêu vặt, còn lệnh cưỡng chế cô lập tức đi làm, hiện tại 9 giờ tới 5 giờ về, khổ đến mỗi ngày đều khóc.
"Ông thật là, con trai con gái mình không đau, đi đau cho một người bên ngoài... Con dâu." Trịnh Mính Tiêu nói lộ ra miệng, tranh thủ thời gian đổi giọng: "Quan trọng nhà nói thì làm được gì, chúng ta đi bệnh viện thăm ông thông gia, Diệc Thận dỗ dành tiểu Tân, việc này chẳng phải được giải quyết sal, chuyện như vậy đáng để ông tức giận sao?" Giản Thành Trạch nhìn chằm chằm Trịnh Mính Tiêu một hồi, hỏi ngược một câu: "Người ngoài?"
"Ông nhìn tôi như vậy làm gì?" Trịnh Mính Tiêu cũng có chút tức giận: "Dù sao con cái đều bị ông mắng cả rồi, ông cũng mắng tôi luôn đi, tôi cay nghiệt con dâu, cho nên vì chịu không được muốn ly hôn, xong chưa?"
"Bà... Các người..." Giản Thành Trạch chỉ vào bọn anh, tức giận đến nói không ra lời "Tiểu Tân là một đứa bé tốt như vậy, các người thật đúng là dễ dàng có được liền không quan tâm đến con bé, ức hiếp con bé! Trách tôi, đều tại ông già này, tôi sao lại không nhìn ra chứ..."
Anh bỗng nhiên sa sút tinh thần nói: "Con sẽ đến xin lỗi Đình Doãn, xin lỗi tiểu Uyển..."
"Cha" Giản Diệc Thận không thể không mở lời an ủi: "Người đừng như vậy, xem như con sai rồi."
"Xem như con sai rồi? Con còn có thái độ này?" Giản Thành Trạch bốn phía tìm đồ, muốn ném về phía anh, xem anh trong đầu có phải đều là nước hay không, Trịnh Mính Tiêu cùng Giản Diệc Noãn cuống quít đem anh kéo lại.
"Anh giải quyết tốt cho tôi, tranh thủ thời gian cùng nhau đến chỗ ngươi cha vợ cùng vợ anh chịu đòn nhận tội đi!"
Cuối cùng tạm thời đưa Giản Thành Trạch ra cửa.
Một buổi tối ngủ không ngon, sáng sớm lại bị dạy dỗ một trận, Giản Diệc Thận cực kì đau đầu.
Nhưng mà nghĩ lại cũng tốt, bộ dạng này của Giản Thành Trạch đi bệnh viện cùng Tô Đình Doãn nói chuyện, anh lại nói với Tô Đình Doãn vài câu thành khẩn xin lỗi, cam đoan về sau sẽ sống chung thật tốt, vấn đề này hẳn là có thể bỏ qua.
Anh vội vã rửa mặt, vừa muốn đi ra ngoài, điện thoại di động vang lên lên, xem xét màn hình, là Bạch Thiến Ngữ: "Diệc Thận." Giọng nói Bạch Thiến Ngữ êm dịu vang lên: "Tớ có phải gây thêm phiền toái cho cậu hãy không?"
Giản Diệc Thận sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Tớ biết chuyện rồi, thật sự xin lỗi." Bạch Thiến Ngữ cảm xúc nghe có chút sa sút "Ngày đó tớ thật không nên nghe bọn cậu ồn ào, yêu cầu cậu lên đài tặng hoa, tớ cũng không biết tin tức này sẽ lên hot search, Tô Tân hẳn đã hiểu lầm đi? Nếu không tớ tự mình đi giải thích với cô ấy một chút, cô ấy hẳn là có thể hiểu được?"
Sinh lão bệnh tử, trở thành thứ tồn tại phổ biến nhất ở chỗ này.
Tô Tân tựa ở trên tường, cả người lạnh ngắt, khuôn mặt trắng bệch của Tô Đình Doãn khi ngã xuống không ngừng xuất hiện trước mắt cô, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi vô tận.
Hà Uyển không có ở đây, Tô Hà nhàn nhã lưu lạc khắp nơi, nếu như Tô Đình Doãn có chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ không chịu đựng nổi.
"Tiểu Tân, con đừng quá lo lắng." La Trân Huệ ở bên cạnh cầm tay của cô: "Huyết áp của ông ấy không ổn định, cộng với hôm nay bị kích động, cho nên mới ngất xỉu."
Tô Tân nhìn bà, lầm bầm hỏi: "Sao cha lại đến đó tìm con?"
"Hôm qua ông ấy nhớ ra ngày kỉ niệm kết hôn của con, sáng sớm hôm nay không liên lạc không được với con, khi nói chuyện với con cảm thấy giọng nói không thích hợp, chờ ăn xong cơm tối, ông ấy cố chấp muốn lén lút ghé thăm con một chút, dì khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, đành phải nghe ngóng xem con hiện tại đang ở đâu rồi dẫn ông ấy đến: "La Trân Huệ cũng rất hối hận. Sớm biết vậy dì nên gọi điện thoại trước cho con, thì sẽ không chật vật như vậy."
Tô Tân mệt mỏi nhắm mắt lại: "Là lỗi của con."
"Con đừng tự trách mình "La Trân Huệ đau lòng vuốt vuốt tóc của cô: "Sao lại giấu chúng ta nhiều chuyện như vậy? Nói ra để mọi người cùng nhau nghĩ cách, có thể giảm bớt một chút áp lực, con sao lại bướng bỉnh như thế?"
Tô Tân đau khổ lắc đầu.
Cô sao có thể nói với Tô Đình Doãn đây? Là cô cố chấp yêu Giản Diệc Thận, Tô Đình Doãn vì thỏa mãn nguyện vọng của cô đã hao hết sức chín trâu hai hổ[1], kết quả lại là đem con gái tự tay đưa vào một đoạn hôn nhân lạnh lẽo.
[1] Chín trâu, hai hổ: Chỉ sức mạnh
Cô có thể tưởng tượng được khi Tô Đình Doãn biết sự thật sẽ rất nổi giận, càng hiểu rõ nếu như cha vợ hai người đối mặt về sau, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương[2].
[2] “Lưỡng bại câu thương” với ý nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa.
Không, chính xác mà nói, lấy thực lực hiện tại của Tô Đình Doãn, sẽ thất bại thảm hại.
Tô Đình Doãn kiêu ngạo tự phụ cả một đời, sao có thể chấp nhận hiện thực như vậy? Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Giản Diệc Thận và một bác sĩ cùng nhau vội vã đi đến.
Tô Tân nhận ra bác sĩ này, là bác sĩ mổ chính cho Tô Đình Doãn khi giải phẫu khối u ở phổi, chủ nhiệm khoa hô hấp số 1 của bệnh biện, họ Kiều.
Bác sĩ Kiều nhã nhặn an ủi cô vài câu rồi vào phòng cấp cứu.
Giản Diệc Thận đi tới trước mặt Tô Tân, muốn nói lại thôi.
Xảy ra chuyện này là do ngoài ý muốn, ai cũng không đoán trước được, tâm tình của anh giờ khắc này rất phức tạp.
La Trân Huệ chần chờ một chút, nói khẽ: "Tiểu Tân, con có phải hay không còn chưa ăn cơm tối? Dì đi mua cho con chút đồ ăn lót dạ."
"Cảm ơn dì." Giản Diệc Thận thay Tô Tân đáp một câu.
La Trân Huệ đi, còn lại Giản Diệc Thận cùng Tô Tân hai người, không khí im lặng làm người hít thở khó khăn.
"Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì." Giản Diệc Thận suy nghĩ nói: "Anh cùng bác sĩ Kiều có nói chuyện qua, cha em giải phẫu xong có lẽ bệnh tình sẽ tốt lên, mỗi lần phục kiểm chỉ tiêu sức khỏe cũng hết sức bình thường, sẽ không có chuyện gì."
Tô Tân không nói lời nào, cả người vẫn im lặng như cũ.
Hành lang ánh đèn trắng bệch, từ trên xuống dưới rơi vào trên mặt Tô Tân, mí mắt của cô cụp xuống, mi mắt hơi rung rung, giống như lông quạ ở đáy mắt để lại một đạo bóng ma nồng đậm.
Giản Diệc Thận nhìn một lát, bỗng nhiên giật mình, thân hình Tô Tân so trước kia lạnh lẽo mảnh mai rất nhiều, dưới ánh đèn, da thịt của cô trắng bệch như được trưng bày trong một tấm kính, tựa như một giây sau liền biến mất.
"Tô Tân." anh kìm lòng không kìm nén được tiến lên một bước, hai tay đặt trên vai cô: "Em đừng lo lắng quá, chờ cha tỉnh lại, cho ông ấy mắng anh một trận để hạ hỏa, anh cam đoan mắng không nói lại, đánh không động thủ, được không? Em cũng đừng nói chuyện ly hôn, tránh không khỏi lại kích thích ông ấy..."
Tô Tân rốt cục đưa mắt lên nhìn, yên lặng nhìn anh.
Đáy mắt tích tụ nước mắt, rốt cục không chịu nổi gánh nặng, từ trong hốc mắt im lặng trượt xuống.
Giản Diệc Thận cuống quít lau nước mắt của cô: "Em đừng khóc, sẽ không có việc gì, em yên tâm."
Tô Tân lắc đầu liên tục, tiếng nói nghẹn ngào: "Giản Diệc Thận, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên trêu chọc anh, không nên cùng anh kết hôn, không nên đối với anh si tâm vọng tưởng, tôi hối hận, anh có thể tha cho tôi được không?" Tay Giản Diệc Thận cứng đờ.
"Hãy xem như tôi đụng phải anh, tôi không có cách nào nhìn cha ngã xuống ngã xuống ngay trước lần nữa, cũng không có cách nào lại cùng anh diễn một đôi vợ chồng ân ái."
"Giản Diệc Thận, đừng để tôi hận anh, hãy xem như chúng ta suy nghĩ cho hai bên, lưu lại hồi ức tốt đẹp cuối cùng."
"Chuyện vừa rồi còn chưa hỗn loạn đến mức không có cách giải quyết, làm thủ tục ly hôn, về sau mọi người đều khỏe mạnh, không liên quan tới nhau."
Sau mấy tiếng, huyết áp Tô Đình Doãn rốt cục chậm lại, sau khi kiểm tra phôi cũng không có vấn đề gì, từ phòng bệnh chăm sóc đặc biệt chuyển dời đến phòng bệnh bình thường.
Bác sĩ liên tục căn dặn, tình hình của bệnh nhân không ổn định, nhất định phải duy trì trạng thái ổn định cảm xúc, phải tránh đại hỉ đại nộ.
Tô Tân kiên trì không chịu rời đi, hầu ở phòng bệnh, Giản Diệc Thận một mình rời đi bệnh viện.
Đêm khuya, trên đường cái, không một bóng người, tốc độ xe rất nhanh, lại không có thể làm giảm đi tâm tình hỏng bét hiện tại của anh, vừa rồi Tô Tân im lặng hai mắt đẫm lệ, hiện ra trước mắt anh rất nhiều lần, không biết thế nào, trái tim anh như bị bàn tay vô hình nắm chặt, buồn bực đến không thở nổi.
Tô Tân chưa từng khóc trước mặt anh khóc, thời điểm đau khổ nhất, cũng chỉ yên lặng nhìn anh, đáy mắt ướt đẫm, đại đa số thời điểm, Tô Tân ở trước mặt anh đều là cười, bởi vì anh từng nói, anh thích phụ nữ ôn nhu nhu thuận.
Hiện tại anh đột nhiên cảm giác được, bị Tô Tân quấn lấy, cũng không có gì không tốt, ít nhất, Tô Tân tươi cười với anh, tâm tình anh không đến nỗi bết bát như vậy.
Tối hôm qua thật là anh quá đáng sao? Thế nào khiến Tô Tân thay đổi chủ động ly hôn?
Anh bỗng nhiên đạp phanh lại, quay đầu xe, lái xe Giản gia.
Tô Tân tôn kính Giản Thành Trạch nhất, Giản Thành Trạch cũng rất thích Tô Tân, nếu như biết tin tức hai người bọn anh muốn ly hôn, Giản Thành Trạch nhất định sẽ không đồng ý, ngày mai nhờ Giản Thành Trạch đi khuyên nhủ Tô Tân, nói không chừng sự tình sẽ có chuyển biến.
Trở lại Giản gia, đã gần rạng sáng. Giản Diệc Thận lặng yên không một tiếng động đi về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, ngày mai anh sẽ nói những suy nghĩ trong đầu cho Giản Thành Trạch nghe.
Mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, Giản Diệc Thận lật qua lật lại ngủ không được, nhịn không được đem một cái gối ôm vào trong lòng.
Trên gối giống còn lưu lại hương tóc Tô Tân, dòng suy nghĩ của anh dần dần bình tĩnh lại, tiến vào mộng đẹp.
- ----
Xa xa thoáng nghe tiếng hát dịu dàng được truyền, Giản Diệc Thận nín thở lắng nghe một lát, yên lặng không một tiếng động đi tới.
Bãi biển rộng lớn mênh mông, Tô Tân mặc váy dài, mang theo mũ rơm, đạp xe trên bờ cát.
Gió biển thổi lên khăn lụa của cô, cô luống cuống tay chân, xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, mất thăng bằng.
"Diệc Thận! Anh mau tới dạy em một chút." Xa xa, Tô Tân nhìn anh, bên môi là nụ cười ôn nhu yếu ớt.
Giản Diệc Thận cẩn thận đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Còn muốn ly hôn hay không?"
"Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!" Trình Tử Hạo mặt bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, mấy bước liền chắn giữa anh cà Tô Tân, đỡ xe đạp: "Anh đến dạy em, yên tâm, không có anh ta trái đất vẫn quay đều như cũ."
Giản Diệc Thận giận, một quyền đánh tới, Trình Tử Hạo biến thành bọt biển bay mất.
Anh vươn tay về phía Tô Tân: "Ngoan, không cho phép ly hôn, về sau anh chạy xe đạp chở em đằng sau."
Tô Tân thuận theo gật gật đầu, đi tới dựa sát vào anh dựa sát, khăn lụa bị gió thổi cuốn lấy hai người...
"Đừng" một tiếng vang thật lớn, Giản Diệc Thận từ trong mộng đẹp giật mình tỉnh lại.
Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm trơn nhẵn, bên tai còn hơi thở ấm áp, anh bỗng nhiên phát hiện, vị trí nào đó trên thân thể biến hóa.
Chật vật hít thở sâu hai lần, bình phục tâm tình của mình, anh vừa muốn đứng dậy, lại "Đùng" một tiếng, cửa bị đạp ra, Giản Thành Trạch nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, quát to một tiếng: "Giản Diệc Thận, anh còn có tâm trạng đi ngủ!"
"Ôi trời ông làm gì tức giận như thế." Trịnh Mính Tiêu bắt lấy cánh tay Giản Thành Trạch oán trách: "Con còn đang nghỉ ngơi, ông liền không thể chờ con rời giường rồi hỏi sao?"
Giản Diệc Thận ngồi dậy, sắc mặt khó coi: "Cha, sáng sớm xảy ra chuyện gì sao?"
"Còn sáng sớm? Đã mười giờ rồi." Giản Thành Trạch sắc mặt xanh xám: "Cha vợ của anh gọi điện thoại tới, nói muốn để anh cùng tiểu Tân ly hôn, đây là có chuyện gì? Anh làm sao khi dễ tiểu Tân?"
Giản Diệc Thận nhất thời nói không ra lời.
Tô Đình Doãn cũng muốn hai người bọn anh ly hôn?
Trịnh Mính Tiêu xem xét không đúng, lập tức giúp con trai nói chuyện: "Cái gì ly hôn hay không, tiểu Tân làm sao có thể cùng Diệc Thận ly hôn? Chắc là hù dọa một chút thôi, ông nhìn con bé thích Diệc Thận như vậy, suốt ngày đều vây quanh Diệc Thận, yên tâm đi, Diệc Thận đi nói với con bé hai câu, liền không náo loạn nữa."
"Đúng vậy." Đằng sau Giản Diệc Noãn nhô đầu ra: "Tô Tân không có khả năng cùng anh hai ly hôn đâu, con cùng mọi người đánh cược! Nếu có ly hôn, sau đó cũng sẽ mặt dày mày dạn câu xin anh ấy phục hôn."
"Ngậm miệng!" Giản Thành Trạch càng tức giận: "Giản Diệc Noãn có phải con cũng giấu cha ức hiếp tiểu Tân?"
Giản Diệc Noãn vụng trộm nhìn Giản Diệc Thận một chút, vô lực phản bác: "Làm gì có."
Chuyênn lá thư lần trước, Giản Diệc Thận lần đầu tiên đối nổi giận cô, không chỉ có cắt tiền tiêu vặt, còn lệnh cưỡng chế cô lập tức đi làm, hiện tại 9 giờ tới 5 giờ về, khổ đến mỗi ngày đều khóc.
"Ông thật là, con trai con gái mình không đau, đi đau cho một người bên ngoài... Con dâu." Trịnh Mính Tiêu nói lộ ra miệng, tranh thủ thời gian đổi giọng: "Quan trọng nhà nói thì làm được gì, chúng ta đi bệnh viện thăm ông thông gia, Diệc Thận dỗ dành tiểu Tân, việc này chẳng phải được giải quyết sal, chuyện như vậy đáng để ông tức giận sao?" Giản Thành Trạch nhìn chằm chằm Trịnh Mính Tiêu một hồi, hỏi ngược một câu: "Người ngoài?"
"Ông nhìn tôi như vậy làm gì?" Trịnh Mính Tiêu cũng có chút tức giận: "Dù sao con cái đều bị ông mắng cả rồi, ông cũng mắng tôi luôn đi, tôi cay nghiệt con dâu, cho nên vì chịu không được muốn ly hôn, xong chưa?"
"Bà... Các người..." Giản Thành Trạch chỉ vào bọn anh, tức giận đến nói không ra lời "Tiểu Tân là một đứa bé tốt như vậy, các người thật đúng là dễ dàng có được liền không quan tâm đến con bé, ức hiếp con bé! Trách tôi, đều tại ông già này, tôi sao lại không nhìn ra chứ..."
Anh bỗng nhiên sa sút tinh thần nói: "Con sẽ đến xin lỗi Đình Doãn, xin lỗi tiểu Uyển..."
"Cha" Giản Diệc Thận không thể không mở lời an ủi: "Người đừng như vậy, xem như con sai rồi."
"Xem như con sai rồi? Con còn có thái độ này?" Giản Thành Trạch bốn phía tìm đồ, muốn ném về phía anh, xem anh trong đầu có phải đều là nước hay không, Trịnh Mính Tiêu cùng Giản Diệc Noãn cuống quít đem anh kéo lại.
"Anh giải quyết tốt cho tôi, tranh thủ thời gian cùng nhau đến chỗ ngươi cha vợ cùng vợ anh chịu đòn nhận tội đi!"
Cuối cùng tạm thời đưa Giản Thành Trạch ra cửa.
Một buổi tối ngủ không ngon, sáng sớm lại bị dạy dỗ một trận, Giản Diệc Thận cực kì đau đầu.
Nhưng mà nghĩ lại cũng tốt, bộ dạng này của Giản Thành Trạch đi bệnh viện cùng Tô Đình Doãn nói chuyện, anh lại nói với Tô Đình Doãn vài câu thành khẩn xin lỗi, cam đoan về sau sẽ sống chung thật tốt, vấn đề này hẳn là có thể bỏ qua.
Anh vội vã rửa mặt, vừa muốn đi ra ngoài, điện thoại di động vang lên lên, xem xét màn hình, là Bạch Thiến Ngữ: "Diệc Thận." Giọng nói Bạch Thiến Ngữ êm dịu vang lên: "Tớ có phải gây thêm phiền toái cho cậu hãy không?"
Giản Diệc Thận sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Tớ biết chuyện rồi, thật sự xin lỗi." Bạch Thiến Ngữ cảm xúc nghe có chút sa sút "Ngày đó tớ thật không nên nghe bọn cậu ồn ào, yêu cầu cậu lên đài tặng hoa, tớ cũng không biết tin tức này sẽ lên hot search, Tô Tân hẳn đã hiểu lầm đi? Nếu không tớ tự mình đi giải thích với cô ấy một chút, cô ấy hẳn là có thể hiểu được?"
Danh sách chương