Trở lại thành phố, trời đã xế chiều.
Thực ra trong công ty vẫn còn một số việc phải giải quyết, nhưng hôm nay Tô Tân không có tâm trạng làm việc. Tâm huyết dâng trào, cô bắt xe buýt, một đường lảo đảo đi tới bờ sông.
Khu vực này là khu đô thị mới của thành phố An Châu, xung quanh là các tòa nhà cao tầng mới xây và cây xanh đô thị, đặc biệt là cây xanh ven sông, thời tiết hôm nay rất ấm áp, ánh nắng hoàng hôn còn vương lại trêи những cây nhựa ruồi được cắt tỉa gọn gàng, lộ ra mấy phần cảm giác ấm áp.
Tô Tân đi dạo dọc bờ sông với nhiều suy nghĩ lẫn lộn.
“Khi anh thấy Diệc Thận thì sợ đến ngây người, cho là mình đang nằm mơ. Cậu nói, một ngày trước đã đến núi Anlier, muốn tìm anh đem về An Châu ăn tết đoàn viên, nhưng không ngờ lại gặp phải trận tuyết lở, nói anh sẽ không chết có thể giữ lại cái mạng này, sau đó về nhà cùng người nhà đoàn viên.”
“Cậu ta còn hung hăng mắng anh một trận, nói anh không phải là đàn ông, đổ hết gánh nặng gia đình cho em, nếu cậu ta là anh, sẽ ở núi Anlier tìm một vách núi nhảy xuống.”
“Lúc đó thực sự rất nguy hiểm. Đội cứu hộ đã tập hợp lại nhưng không dám lên núi, nếu kéo dài đến ban đêm thì nhiệt độ sẽ giảm mạnh, bọn anh sẽ bị đóng băng thành băng. Cậu ta ra giá cao thành lập đội cảm tử, dẫn mọi người lên đường tìm kiếm, ngã nửa đường lăn xuống dốc đứng, gãy tay vẫn gắng gượng đi tìm anh.”
“Anh không biết hai em xảy ra chuyện gì, cũng không phải vì được cậu ta cứu mạng mà nói giúp. Diệc Thận đến cứu anh, chỉ có một nguyên nhân, đó là vì anh là anh trai của em, chuyện cứu anh cũng không nói cho em biết, chứng tỏ trong lòng thật sự có em, cậu ta cũng nhận ra sai lầm trước đây. Dù hai em có ra sao thì anh cũng không dám nói nhiều, nhưng em không thể phủ nhận những gì cậu ta đã làm, từ yêu cậu ta say đắm, cho tới việc hận tận xương tủy, anh sợ sau này em sẽ hối hận.”
...
Lời nói của Tô Hà cứ văng vẳng bên tai cô.
Chuyện này này quá đột ngột, tựa như tiếng sét đánh giữa trời quang, khiến đầu óc cô rối bời, không kịp suy nghĩ.
Thật tế, nếu như cô cẩn thận suy nghĩ thì đã sớm phát hiện.
Ước chừng thời gian, Giản Diệc Thận đêm giao thừa vội vã đến núi Anlier, cả Đàm Phi vsf Giản Diệc Thận đều nhắc qua Giản Diệc Thận bay đến châu Âu vì bão tuyết nên chuyến bay bị hoãn; buổi tối ngày thứ hai Giản Diệc Thận gọi cho cô và nói “Anh rất nhớ em”, hẳn là quyết định muốn leo núi nghĩ cách cứu viện, nạn sinh tử bốc khó đoán, cho nên Giản Diệc Thận muốn nghe giọng nói của cô và nói lời tạm biệt.
Sau vài lần gặp mặt, Giản Diệc Thận đều cố ý tránh mặt cô, có lẽ là vì không muốn cô nhìn thấy vết thương trêи cánh tay của anh, thẳng đến ngày đó trêи quảng trường ngẫu nhiên gặp, mới bắt đầu chủ động đến trước mắt cô.
Giản Diệc Thận biết rõ, chỉ cần đem chuyện này nói ra, cô và Tô Đình Doãn đều sẽ đối với anh cảm kϊƈɦ vô cùng, cũng không nói với anh những lời ác ý, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn đem chuyện này giấu đi? Dường như cô có chút minh bạch, nhưng vẫn còn rất mơ hồ chưa rõ ràng.
Màn đêm buông xuống, gió sông từ từ thổi vào có cảm giác hơi se lạnh.
Tô Tân rùng mình một cái, bụng “ục ục” kêu lên, cô lúc này mới nhận ra cơm tối hôm nay còn chưa ăn. Tìm một tiệm mì ngẫu nhiên bên đường, gọi một tô mì thịt heo ngâm mắm, do đói bụng, Tô Tân cảm thấy tô mì này rất thơm, không chỉ ăn xong mì còn uống gần hết nước lèo.
Vừa mới mua xong đơn hàng, điện thoại vang lên, Tô Tín xem xét, là một số lạ.
“Tô Tân, là anh, Hoắc Chí Từ đây.”
Tô Tân ngẩn người, đêm hôm đó Hoắc Chí Từ vừa mới bị cô làm nghẹn lời, sao còn mặt mũi gọi đến?
“Bà cô của tôi ơi, em đừng cúp máy ” Hoắc Chí Từ thấy cô im lặng, lo lắng gọi “Em đang ở đâu? Diệc Thận uống say, nhất định muốn anh dẫn đi tìm em, anh lái xe ba vòng dọc theo quảng trường Kim Thành rồi, Diệc Thận nói nếu anh không dẫn cậu ấy đi tìm em, chính là tuyệt đánh uyên ương Vương Mẫu nương nương [1], hiện tại nháo muốn nhảy xuống xe đến Tinh Hà tìm em. Em xem có thể giúp một chút hay không, ra giúp anh khuyên cậu ấy đôi lời, để cậu ấy về nhà là được.”
[1] Thời Thanh, nam nữ không được tự do yêu đương, các truyền thuyết ” Ngưu Lang Chúc Nữ ” cùng ” Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ ” đương thời như cùng đều hình tượng hóa Tây Vương Mẫu là một nữ thần hà khắc, đóng vai trò chính trong việc chia uyên rẽ thúy.
Giản Diệc Thận xưa nay không uống rượu, anh cảm thấy rượu có thể làm loạn tâm trí, nếu uống say sẽ không điều khiển được hành vi.
Sau kết hôn, Tô Tân không dính qua rượu, lần duy nhất trước khi ly hôn vì quá thương tâm mà cùng Điền Chỉ Lam đến quán bar uống một chút. Đêm đó hai người còn cãi nhau, nhớ lại cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cô rất khó tưởng tượng, từ trước đến nay Giản Diệc Thận là một người luôn tỉnh táo, tự chủ, lại có lúc uống say.
Lái xe tới chung cư Kim Thành, ở cửa ra vào Tô Tân không nhìn thấy xe Hoắc Chí Từ.
Sau khi bắt taxi trở về chung cư, cô không thấy xe Hoắc Chí Từ ở cửa. Cô lơ đãng đi lên lầu, vừa bước ra khỏi cửa thang máy, cô đã thấy hai người đàn ông mặc vest, đi giày da ngồi trước cửa. Một người mặt đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn; một người trông gục xuống, nhưng tay phải nắm lấy vai người kia và nhắc: “Cậu yên tâm, em lập tức tới đây, hai giây thôi! Hai —!”
Vừa thấy được cô, Giản Diệc Thận chăm chú nhìn một lúc, bỗng nhiên cười vui vẻ.
Anh loạng chà loạng choạng từ dưới đất đứng lên, lảo đảo đi tới bên cạnh Tô Tân, lớn miệng kêu: “Tiểu... Tâm Tâm...”
Hoắc Chí Từ vỗ trán, không muốn nhìn.
Đó là biệt danh của Điền Chỉ Lam kêu Tô Tân vào ngày lễ tình nhân, làm sao lại ghi ở trong lòng rồi? Nên đem những này quay lại, chờ Giản Diệc Thận tỉnh dậy rồi cho nghe lại, nghe nội tâm anh muộn tao [2] đến cỡ nào.
[2] Muộn tao ( 闷骚): kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Dù ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.
“Tiểu Tâm... Tâm...” Thấy Tô Tân không có phản ứng, Giản Diệc Thận lại lặp lại một câu, có chút nôn nóng.
Tô Tân nhíu mày, tránh khỏi tầm mắt của anh, nhìn về phía Hoắc Chí Từ: “Xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Chí Từ giang tay ra: “Sao anh biết được? Nếu cậu ấy không muốn nói, miệng sẽ như vỏ sò, không ai cạy ra được. Hai ngày nay muốn tìm kiếm thứ gì đó mà tìm không thấy, hôm nay lúc ăn cơm bỗng nhiên uống rượu, thiên địa lương tâm, mới uống hai chén đã say thành bộ dạng này, tửu lượng cũng quá kém? Lần sau ai tìm cậu ấy uống rượu người đó là chó con!”
“Anh... Không có say...” Giản Diệc Thận nhìn thẳng vào mặt Tô Tân, mặt nóng rực vì rượu “Tiểu Tân... Anh... Ở đây khó chịu...”
Anh dùng sức kéo mạnh lồng ngực, như muốn xé toạc cúc áo sơ mi.
“Tôi biết rồi” Tô Tân bình tĩnh trả lời, trấn an “Khó chịu như vậy, mau về nhà ngủ một giấc đi, hôm sau sẽ tốt.”
“Đúng đúng đúng, cậu đã hứa với tớ khi thấy tiểu Tân sẽ đi, không thể nói chuyện không giữ lời ” Hoắc Chí Từ đi lên đỡ anh “Bằng không Tô Tân sẽ tức giận, lần sau cậu muốn nhìn cũng không nhìn được.”
Giản Diệc Thận dùng sức đẩy tay Hoắc Chí Từ ra, lùi về sau trốn, vung tay mấy cái, nắm chắc cửa an ninh nhà Tô Tân, cảnh giác nói: “Tớ không đi... Tớ đi thì tiểu Tân... sẽ không để ý đến tớ nữa...”
Ánh mắt anh có chút hỗn loạn, giang rộng cánh tay, ngay cả tay phải bị thương cũng không tự chủ được vẫy vẫy, Tô Tân và Hoắc Chí Từ gần như đồng thời bước lên ngăn cản.
“Đừng nhúc nhích!”
“Diệc Thận tay của cậu!”
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào quần áo, Giản Diệc Thận im lặng một lúc, nín thở nhìn tay Tô Tân, không nhúc nhích.
“Cái này... Làm sao bây giờ?” Hoắc Chí Từ ngập ngừng hỏi “Hay là để cậu ấy... Tỉnh rượu rồi mới đi?”
Tô Tân trầm mặc một lúc, thản nhiên nói: “Anh đứng ngăn ở đây, em làm sao mở cửa?”
Cửa mở ra, Hoắc Chí Từ đỡ Giản Diệc Thận bước vào.
Tô Tân bật TV lên để gian phòng có chút náo nhiệt, cũng để mọi người trong phòng đỡ xấu hổ, sau đó đi vào nhà bếp, định vắt một ly nước táo để Giản Diệc Thận uống giải rượu.
Giản Diệc Thận an tĩnh tựa trêи ghế sofa, mắt nhìn theo bóng dáng của Tô Tân, một khi Tô Tân biến mất trong phòng khách, anh lập tức bất an, bồn chồn.
Hoắc Chí Từ vừa bị mồm mép Tô Tân cho ăn thiệt, sợ Tô Tân không vui đem hai người bọn họ đuổi ra ngoài, đành phải liều mạng đè lấy Giản Diệc Thận, thấp giọng dỗ dành: “Ai, đại gia, tổ tông, ngài đừng làm rộn, tớ hiện tại không giải quyết được tâm can bảo bối của cậu đâu, em ấy tâm ngoan [3] lên có thể đem chúng ta tống đi ra ngoài hành lang ngủ đó.”
[3] Tâm ngoan: độc ác.
Giản Diệc Thận hơn nửa ngày mới đem lời nói của mình trong đầu nghĩ qua một lần, khi anh nhận ra nó có nghĩa là gì, anh lập tức nhíu mày khinh miệt nhìn hắn.
“Không thể nào, tiểu Tân... Rất yêu tớ, sẽ không làm như vậy.” Giản Diệc Thận nói lớn, ngữ khí kiên quyết.
Hoắc Chí Từ cứng họng, hắn thật muốn lắc lắc đầu của anh, đem rượu từ trong đầu anh lắc ra.
Tô Tân bưng nước táo ra, đặt trước mặt Giản Diệc Thận. Giản Diệc Thận cao hứng, cầm lấy cái cốc đắc ý nhìn thoáng qua Hoắc Chí Từ: “Nhìn đi... Em ấy rất tốt với tớ... Không cho cậu uống...”
Hoắc Chí Từ dở khóc dở cười, liếc trộm Tô Tân một chút, lúng túng nói: “Cậu ấy uống say, đừng quá so đo.”
Giản Diệc Thận một hơi uống hết nước táo, thỏa mãn nằm xuống đất, cao hứng nhìn Tô Tân một hồi, nhưng cuối cùng cũng ngủ thϊế͙p͙ đi vì say.
Không có Giản Diệc Thận làm ầm ĩ, bốn phía yên tĩnh trở lại, chỉ có âm thanh của hai cặp vợ chồng cãi nhau từ TV, một người buộc tội chồng có nhiều tật xấu và vô trách nhiệm, người kia buộc tội vợ hay cằn nhằn, không còn yêu đương quan tâm và ôn nhu như trước.
Bầu không khí có chút lúng túng, Hoắc Chí Từ linh hoạt nói: “Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, em tạm thời giúp anh chiếu cố cậu ấy một chút.”
Tô Tân nhìn thời gian: “Một tiếng sau quay lại đón đi, em cũng muốn nghỉ ngơi.”
“Được được.” Hoắc Chí Từ vội vàng đồng ý, vừa mở cửa rời đi, Tô Tân gọi lại, lãnh đạm nói: “Nếu không trở lại, anh ấy sẽ ngủ ở hành lang qua đêm.”
Hoắc Chí Từ ngượng ngùng cười hai tiếng: “Yên tâm, anh nhất định đúng giờ trở về.”
Cửa đóng lại, Tô Tân ngồi trêи ghế sofa ngây người một lúc, cuối cùng đưa mắt về phía Giản Diệc Thận đang ngủ.
Không có ánh mắt sắc bén, các đường nét trêи khuôn mặt của Giản Diệc Thận trông mềm mại hơn rất nhiều, thậm chí đôi má ửng hồng sau khi say cũng dễ thương hơn một chút.
Tô Tân nhìn một lát, bỗng nhiên ánh mắt trì trệ, vô thức duỗi tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai anh lên.
Trêи lỗ tai có mấy chỗ nứt da đỏ sậm, có một hai chỗ vừa mới đóng vảy, nhìn lúc ấy hẳn là rất nghiêm trọng.
Cùng Giản Diệc Thận kết hôn ba năm, mỗi một chỗ trêи người anh Tô Tân đều rất quen thuộc, trước kia tai chưa từng bị nứt da, hẳn là lúc cứu viện Tô Hà mà lưu lại.
Yên lặng nhìn một lát, Tô Tân trong lòng không biết nên có tư vị gì.
Bỗng nhiên, Giản Diệc Thận di chuyển, Tô Tân giật nảy mình, thu tay về.
Giản Diệc Thận lầm bầm một tiếng, nhưng không có tỉnh, chỉ vuốt vuốt lỗ tai, cong người sang một bên, khả năng rượu trong cơ thể đã chậm rãi tiêu mất, có chút lạnh.
Tô Tân suy nghĩ một chút, từ trong phòng ngủ lấy một chăn mỏng đắp lên người anh.
Nhìn đồng hồ, Tô Tân tắt TV, vào trong phòng ngủ đi tắm. Hơi sương trong phòng tắm rất dễ khiến người ta rơi vào trạng thái xuất thần, trước hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ở cùng phòng với Giản Diệc Thận, điều này khiến cô cảm thấy, có phải mình đang nằm mơ hay không.
Sau khi ly hôn, cô luôn có một kế hoạch rất rõ ràng cho bản thân, tránh xa Giản Diệc Thận, làm Tinh Hà trở lại huy hoàng ngày xưa; nhưng tai nạn bất ngờ hôm nay khiến cô hơi bất ngờ, cô không biết nên dùng bộ mặt nào để tiếp tục đối mặt với Giản Diệc Thận.
Chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ, cô vừa tắm xong, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng “Phanh”, cô giật nảy mình, mặc quần áo ở nhà vào rồi bước nhanh ra ngoài kiểm tra, Giản Diệc Thận từ ghế sofa ngã xuống, ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn đồ đạc trong phòng khách.
Tô Tân thắt lại, lập tức đi kiểm tra tay phải của anh: “Không sao chứ?”
Giản Diệc Thận phản ứng vẫn có chút chậm chạp, lắc đầu, chậm rãi bò trở lại ghế sofa, nhắm mắt lại.
Tô Tân nhìn anh một lát, nói khẽ: “Tỉnh rượu rồi? Đừng giả bộ ngủ.”
Cơ thể Giản Diệc Thiệc cứng lại, cuối cùng phải ngồi dậy. Chưa hoàn toàn tỉnh rượu, tay chân vẫn nhũn ra như cũ, nhưng đã tỉnh táo lại, hơi ấm còn sót lại trong cơ thể vì mộng cảnh kiều diễm từng chút từng chút biến mất, đưa anh về thực tại lạnh lẽo.
“Anh thấy hơi khó chịu, vì vậy muốn uống một chút rượu ” Anh miễn cưỡng gạt ra nụ cười “Nếu cảm thấy chán ghét anh, sau này trực tiếp ném anh ở ngoài cửa, mặc kệ anh.”
Tô Tân bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
Giản Diệc Thận ngơ ngác một chút, so với ánh mắt lạnh lùng thường ngày, có nhiều hơn mấy phần mềm mại, đáy lòng anh bỗng nhiên dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ.
Liệu Tô Tân nguyện ý thu lưu anh khi say rượu, có phải muốn thay đổi cách thái độ với anh?
“Tiểu Tân ” Anh vô thức nghiêng người về phía trước, mím môi nói “Anh. ..”
“Sao không nói cho tôi biết?” Tô Tân ngắt lời anh, giọng nói nhu hòa “Anh đã cứu anh trai tôi, tôi không biết nên làm gì để cảm tạ anh.”
Giản Diệc Thận tâm lạnh một nửa.
Quả nhiên anh ở trong mộng đẹp quá lâu nên chưa thanh tỉnh, Tô Tân sẽ tốt với anh bởi vì cảm kϊƈɦ.
Anh vỗn dĩ không muốn để Tô Tân biết chuyện này, vì không muốn Tô Tân vì anh có ơn cứu mạng Tô Hà mà bị lôi cuốn, anh hi vọng tình cảm của hai người, là thuần túy, mặc kệ là yêu hay là hận, đều không có cái khác trộn lẫn.
“Cũng không có gì ” Anh hời hợt nói “Anh cứu anh ấy, đó là chuyện của bọn anh, trước kia anh không tôn trọng anh ấy, xem như vì chuyện đó bồi tội.”
“Được, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, vậy tôi cũng không nhắc lại.” Tô Tân thuận theo hỏi “Anh có khát không? Tôi đi rót cho anh một ly nước.”
“Tiểu Tân.” Giản Diệc Thận gọi cô lại, từ ghế sofa đứng lên, bước đến trước mặt cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bốn phía một mảnh tiễu tịch im ắng.
Tô Tân ai má trắng hồng,con ngươi như mực phảng phất vừa mới ngâm trong nước, thoáng hiện lên một tia mờ mịt. Không biết có phải do say hay không, Giản Diệc Thận cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, trái tim chợt nhói lên.
Ly hôn đã hơn nửa năm, đây là khoảng cách gần nhất của anh và Tô Tân, không khí tốt nhất, trong lòng anh chợt nhen nhóm hy vọng.
“Trước kia anh đối xử với em không tốt, thời gian qua, anh rất hối hận.” Anh nhìn Tô Tân chăm chú, trong mắt mang theo thận trọng cùng chờ đợi: “Anh muốn dùng những ngày tháng sau này bù đắp cho em, cho hai chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa, được không?”
Tô Tân lẳng lặng nhìn anh.
Lòng bàn tay của anh nổi một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
“Giản Diệc Thận, những chuyện kia tôi đã không thèm để ý, cũng có thể tha thứ hết thảy mọi chuyện trước kia.” Tô Tân khóe miệng khẽ cong lên, nhàn nhạt nói: “Quá khứ hãy để nó qua đi, sau này chúng ta có thể làm bạn bè, kết cục như vậy cũng rất tốt, anh thấy thế nào?”
Thực ra trong công ty vẫn còn một số việc phải giải quyết, nhưng hôm nay Tô Tân không có tâm trạng làm việc. Tâm huyết dâng trào, cô bắt xe buýt, một đường lảo đảo đi tới bờ sông.
Khu vực này là khu đô thị mới của thành phố An Châu, xung quanh là các tòa nhà cao tầng mới xây và cây xanh đô thị, đặc biệt là cây xanh ven sông, thời tiết hôm nay rất ấm áp, ánh nắng hoàng hôn còn vương lại trêи những cây nhựa ruồi được cắt tỉa gọn gàng, lộ ra mấy phần cảm giác ấm áp.
Tô Tân đi dạo dọc bờ sông với nhiều suy nghĩ lẫn lộn.
“Khi anh thấy Diệc Thận thì sợ đến ngây người, cho là mình đang nằm mơ. Cậu nói, một ngày trước đã đến núi Anlier, muốn tìm anh đem về An Châu ăn tết đoàn viên, nhưng không ngờ lại gặp phải trận tuyết lở, nói anh sẽ không chết có thể giữ lại cái mạng này, sau đó về nhà cùng người nhà đoàn viên.”
“Cậu ta còn hung hăng mắng anh một trận, nói anh không phải là đàn ông, đổ hết gánh nặng gia đình cho em, nếu cậu ta là anh, sẽ ở núi Anlier tìm một vách núi nhảy xuống.”
“Lúc đó thực sự rất nguy hiểm. Đội cứu hộ đã tập hợp lại nhưng không dám lên núi, nếu kéo dài đến ban đêm thì nhiệt độ sẽ giảm mạnh, bọn anh sẽ bị đóng băng thành băng. Cậu ta ra giá cao thành lập đội cảm tử, dẫn mọi người lên đường tìm kiếm, ngã nửa đường lăn xuống dốc đứng, gãy tay vẫn gắng gượng đi tìm anh.”
“Anh không biết hai em xảy ra chuyện gì, cũng không phải vì được cậu ta cứu mạng mà nói giúp. Diệc Thận đến cứu anh, chỉ có một nguyên nhân, đó là vì anh là anh trai của em, chuyện cứu anh cũng không nói cho em biết, chứng tỏ trong lòng thật sự có em, cậu ta cũng nhận ra sai lầm trước đây. Dù hai em có ra sao thì anh cũng không dám nói nhiều, nhưng em không thể phủ nhận những gì cậu ta đã làm, từ yêu cậu ta say đắm, cho tới việc hận tận xương tủy, anh sợ sau này em sẽ hối hận.”
...
Lời nói của Tô Hà cứ văng vẳng bên tai cô.
Chuyện này này quá đột ngột, tựa như tiếng sét đánh giữa trời quang, khiến đầu óc cô rối bời, không kịp suy nghĩ.
Thật tế, nếu như cô cẩn thận suy nghĩ thì đã sớm phát hiện.
Ước chừng thời gian, Giản Diệc Thận đêm giao thừa vội vã đến núi Anlier, cả Đàm Phi vsf Giản Diệc Thận đều nhắc qua Giản Diệc Thận bay đến châu Âu vì bão tuyết nên chuyến bay bị hoãn; buổi tối ngày thứ hai Giản Diệc Thận gọi cho cô và nói “Anh rất nhớ em”, hẳn là quyết định muốn leo núi nghĩ cách cứu viện, nạn sinh tử bốc khó đoán, cho nên Giản Diệc Thận muốn nghe giọng nói của cô và nói lời tạm biệt.
Sau vài lần gặp mặt, Giản Diệc Thận đều cố ý tránh mặt cô, có lẽ là vì không muốn cô nhìn thấy vết thương trêи cánh tay của anh, thẳng đến ngày đó trêи quảng trường ngẫu nhiên gặp, mới bắt đầu chủ động đến trước mắt cô.
Giản Diệc Thận biết rõ, chỉ cần đem chuyện này nói ra, cô và Tô Đình Doãn đều sẽ đối với anh cảm kϊƈɦ vô cùng, cũng không nói với anh những lời ác ý, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn đem chuyện này giấu đi? Dường như cô có chút minh bạch, nhưng vẫn còn rất mơ hồ chưa rõ ràng.
Màn đêm buông xuống, gió sông từ từ thổi vào có cảm giác hơi se lạnh.
Tô Tân rùng mình một cái, bụng “ục ục” kêu lên, cô lúc này mới nhận ra cơm tối hôm nay còn chưa ăn. Tìm một tiệm mì ngẫu nhiên bên đường, gọi một tô mì thịt heo ngâm mắm, do đói bụng, Tô Tân cảm thấy tô mì này rất thơm, không chỉ ăn xong mì còn uống gần hết nước lèo.
Vừa mới mua xong đơn hàng, điện thoại vang lên, Tô Tín xem xét, là một số lạ.
“Tô Tân, là anh, Hoắc Chí Từ đây.”
Tô Tân ngẩn người, đêm hôm đó Hoắc Chí Từ vừa mới bị cô làm nghẹn lời, sao còn mặt mũi gọi đến?
“Bà cô của tôi ơi, em đừng cúp máy ” Hoắc Chí Từ thấy cô im lặng, lo lắng gọi “Em đang ở đâu? Diệc Thận uống say, nhất định muốn anh dẫn đi tìm em, anh lái xe ba vòng dọc theo quảng trường Kim Thành rồi, Diệc Thận nói nếu anh không dẫn cậu ấy đi tìm em, chính là tuyệt đánh uyên ương Vương Mẫu nương nương [1], hiện tại nháo muốn nhảy xuống xe đến Tinh Hà tìm em. Em xem có thể giúp một chút hay không, ra giúp anh khuyên cậu ấy đôi lời, để cậu ấy về nhà là được.”
[1] Thời Thanh, nam nữ không được tự do yêu đương, các truyền thuyết ” Ngưu Lang Chúc Nữ ” cùng ” Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ ” đương thời như cùng đều hình tượng hóa Tây Vương Mẫu là một nữ thần hà khắc, đóng vai trò chính trong việc chia uyên rẽ thúy.
Giản Diệc Thận xưa nay không uống rượu, anh cảm thấy rượu có thể làm loạn tâm trí, nếu uống say sẽ không điều khiển được hành vi.
Sau kết hôn, Tô Tân không dính qua rượu, lần duy nhất trước khi ly hôn vì quá thương tâm mà cùng Điền Chỉ Lam đến quán bar uống một chút. Đêm đó hai người còn cãi nhau, nhớ lại cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cô rất khó tưởng tượng, từ trước đến nay Giản Diệc Thận là một người luôn tỉnh táo, tự chủ, lại có lúc uống say.
Lái xe tới chung cư Kim Thành, ở cửa ra vào Tô Tân không nhìn thấy xe Hoắc Chí Từ.
Sau khi bắt taxi trở về chung cư, cô không thấy xe Hoắc Chí Từ ở cửa. Cô lơ đãng đi lên lầu, vừa bước ra khỏi cửa thang máy, cô đã thấy hai người đàn ông mặc vest, đi giày da ngồi trước cửa. Một người mặt đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn; một người trông gục xuống, nhưng tay phải nắm lấy vai người kia và nhắc: “Cậu yên tâm, em lập tức tới đây, hai giây thôi! Hai —!”
Vừa thấy được cô, Giản Diệc Thận chăm chú nhìn một lúc, bỗng nhiên cười vui vẻ.
Anh loạng chà loạng choạng từ dưới đất đứng lên, lảo đảo đi tới bên cạnh Tô Tân, lớn miệng kêu: “Tiểu... Tâm Tâm...”
Hoắc Chí Từ vỗ trán, không muốn nhìn.
Đó là biệt danh của Điền Chỉ Lam kêu Tô Tân vào ngày lễ tình nhân, làm sao lại ghi ở trong lòng rồi? Nên đem những này quay lại, chờ Giản Diệc Thận tỉnh dậy rồi cho nghe lại, nghe nội tâm anh muộn tao [2] đến cỡ nào.
[2] Muộn tao ( 闷骚): kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Dù ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.
“Tiểu Tâm... Tâm...” Thấy Tô Tân không có phản ứng, Giản Diệc Thận lại lặp lại một câu, có chút nôn nóng.
Tô Tân nhíu mày, tránh khỏi tầm mắt của anh, nhìn về phía Hoắc Chí Từ: “Xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Chí Từ giang tay ra: “Sao anh biết được? Nếu cậu ấy không muốn nói, miệng sẽ như vỏ sò, không ai cạy ra được. Hai ngày nay muốn tìm kiếm thứ gì đó mà tìm không thấy, hôm nay lúc ăn cơm bỗng nhiên uống rượu, thiên địa lương tâm, mới uống hai chén đã say thành bộ dạng này, tửu lượng cũng quá kém? Lần sau ai tìm cậu ấy uống rượu người đó là chó con!”
“Anh... Không có say...” Giản Diệc Thận nhìn thẳng vào mặt Tô Tân, mặt nóng rực vì rượu “Tiểu Tân... Anh... Ở đây khó chịu...”
Anh dùng sức kéo mạnh lồng ngực, như muốn xé toạc cúc áo sơ mi.
“Tôi biết rồi” Tô Tân bình tĩnh trả lời, trấn an “Khó chịu như vậy, mau về nhà ngủ một giấc đi, hôm sau sẽ tốt.”
“Đúng đúng đúng, cậu đã hứa với tớ khi thấy tiểu Tân sẽ đi, không thể nói chuyện không giữ lời ” Hoắc Chí Từ đi lên đỡ anh “Bằng không Tô Tân sẽ tức giận, lần sau cậu muốn nhìn cũng không nhìn được.”
Giản Diệc Thận dùng sức đẩy tay Hoắc Chí Từ ra, lùi về sau trốn, vung tay mấy cái, nắm chắc cửa an ninh nhà Tô Tân, cảnh giác nói: “Tớ không đi... Tớ đi thì tiểu Tân... sẽ không để ý đến tớ nữa...”
Ánh mắt anh có chút hỗn loạn, giang rộng cánh tay, ngay cả tay phải bị thương cũng không tự chủ được vẫy vẫy, Tô Tân và Hoắc Chí Từ gần như đồng thời bước lên ngăn cản.
“Đừng nhúc nhích!”
“Diệc Thận tay của cậu!”
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào quần áo, Giản Diệc Thận im lặng một lúc, nín thở nhìn tay Tô Tân, không nhúc nhích.
“Cái này... Làm sao bây giờ?” Hoắc Chí Từ ngập ngừng hỏi “Hay là để cậu ấy... Tỉnh rượu rồi mới đi?”
Tô Tân trầm mặc một lúc, thản nhiên nói: “Anh đứng ngăn ở đây, em làm sao mở cửa?”
Cửa mở ra, Hoắc Chí Từ đỡ Giản Diệc Thận bước vào.
Tô Tân bật TV lên để gian phòng có chút náo nhiệt, cũng để mọi người trong phòng đỡ xấu hổ, sau đó đi vào nhà bếp, định vắt một ly nước táo để Giản Diệc Thận uống giải rượu.
Giản Diệc Thận an tĩnh tựa trêи ghế sofa, mắt nhìn theo bóng dáng của Tô Tân, một khi Tô Tân biến mất trong phòng khách, anh lập tức bất an, bồn chồn.
Hoắc Chí Từ vừa bị mồm mép Tô Tân cho ăn thiệt, sợ Tô Tân không vui đem hai người bọn họ đuổi ra ngoài, đành phải liều mạng đè lấy Giản Diệc Thận, thấp giọng dỗ dành: “Ai, đại gia, tổ tông, ngài đừng làm rộn, tớ hiện tại không giải quyết được tâm can bảo bối của cậu đâu, em ấy tâm ngoan [3] lên có thể đem chúng ta tống đi ra ngoài hành lang ngủ đó.”
[3] Tâm ngoan: độc ác.
Giản Diệc Thận hơn nửa ngày mới đem lời nói của mình trong đầu nghĩ qua một lần, khi anh nhận ra nó có nghĩa là gì, anh lập tức nhíu mày khinh miệt nhìn hắn.
“Không thể nào, tiểu Tân... Rất yêu tớ, sẽ không làm như vậy.” Giản Diệc Thận nói lớn, ngữ khí kiên quyết.
Hoắc Chí Từ cứng họng, hắn thật muốn lắc lắc đầu của anh, đem rượu từ trong đầu anh lắc ra.
Tô Tân bưng nước táo ra, đặt trước mặt Giản Diệc Thận. Giản Diệc Thận cao hứng, cầm lấy cái cốc đắc ý nhìn thoáng qua Hoắc Chí Từ: “Nhìn đi... Em ấy rất tốt với tớ... Không cho cậu uống...”
Hoắc Chí Từ dở khóc dở cười, liếc trộm Tô Tân một chút, lúng túng nói: “Cậu ấy uống say, đừng quá so đo.”
Giản Diệc Thận một hơi uống hết nước táo, thỏa mãn nằm xuống đất, cao hứng nhìn Tô Tân một hồi, nhưng cuối cùng cũng ngủ thϊế͙p͙ đi vì say.
Không có Giản Diệc Thận làm ầm ĩ, bốn phía yên tĩnh trở lại, chỉ có âm thanh của hai cặp vợ chồng cãi nhau từ TV, một người buộc tội chồng có nhiều tật xấu và vô trách nhiệm, người kia buộc tội vợ hay cằn nhằn, không còn yêu đương quan tâm và ôn nhu như trước.
Bầu không khí có chút lúng túng, Hoắc Chí Từ linh hoạt nói: “Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, em tạm thời giúp anh chiếu cố cậu ấy một chút.”
Tô Tân nhìn thời gian: “Một tiếng sau quay lại đón đi, em cũng muốn nghỉ ngơi.”
“Được được.” Hoắc Chí Từ vội vàng đồng ý, vừa mở cửa rời đi, Tô Tân gọi lại, lãnh đạm nói: “Nếu không trở lại, anh ấy sẽ ngủ ở hành lang qua đêm.”
Hoắc Chí Từ ngượng ngùng cười hai tiếng: “Yên tâm, anh nhất định đúng giờ trở về.”
Cửa đóng lại, Tô Tân ngồi trêи ghế sofa ngây người một lúc, cuối cùng đưa mắt về phía Giản Diệc Thận đang ngủ.
Không có ánh mắt sắc bén, các đường nét trêи khuôn mặt của Giản Diệc Thận trông mềm mại hơn rất nhiều, thậm chí đôi má ửng hồng sau khi say cũng dễ thương hơn một chút.
Tô Tân nhìn một lát, bỗng nhiên ánh mắt trì trệ, vô thức duỗi tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai anh lên.
Trêи lỗ tai có mấy chỗ nứt da đỏ sậm, có một hai chỗ vừa mới đóng vảy, nhìn lúc ấy hẳn là rất nghiêm trọng.
Cùng Giản Diệc Thận kết hôn ba năm, mỗi một chỗ trêи người anh Tô Tân đều rất quen thuộc, trước kia tai chưa từng bị nứt da, hẳn là lúc cứu viện Tô Hà mà lưu lại.
Yên lặng nhìn một lát, Tô Tân trong lòng không biết nên có tư vị gì.
Bỗng nhiên, Giản Diệc Thận di chuyển, Tô Tân giật nảy mình, thu tay về.
Giản Diệc Thận lầm bầm một tiếng, nhưng không có tỉnh, chỉ vuốt vuốt lỗ tai, cong người sang một bên, khả năng rượu trong cơ thể đã chậm rãi tiêu mất, có chút lạnh.
Tô Tân suy nghĩ một chút, từ trong phòng ngủ lấy một chăn mỏng đắp lên người anh.
Nhìn đồng hồ, Tô Tân tắt TV, vào trong phòng ngủ đi tắm. Hơi sương trong phòng tắm rất dễ khiến người ta rơi vào trạng thái xuất thần, trước hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ở cùng phòng với Giản Diệc Thận, điều này khiến cô cảm thấy, có phải mình đang nằm mơ hay không.
Sau khi ly hôn, cô luôn có một kế hoạch rất rõ ràng cho bản thân, tránh xa Giản Diệc Thận, làm Tinh Hà trở lại huy hoàng ngày xưa; nhưng tai nạn bất ngờ hôm nay khiến cô hơi bất ngờ, cô không biết nên dùng bộ mặt nào để tiếp tục đối mặt với Giản Diệc Thận.
Chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ, cô vừa tắm xong, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng “Phanh”, cô giật nảy mình, mặc quần áo ở nhà vào rồi bước nhanh ra ngoài kiểm tra, Giản Diệc Thận từ ghế sofa ngã xuống, ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn đồ đạc trong phòng khách.
Tô Tân thắt lại, lập tức đi kiểm tra tay phải của anh: “Không sao chứ?”
Giản Diệc Thận phản ứng vẫn có chút chậm chạp, lắc đầu, chậm rãi bò trở lại ghế sofa, nhắm mắt lại.
Tô Tân nhìn anh một lát, nói khẽ: “Tỉnh rượu rồi? Đừng giả bộ ngủ.”
Cơ thể Giản Diệc Thiệc cứng lại, cuối cùng phải ngồi dậy. Chưa hoàn toàn tỉnh rượu, tay chân vẫn nhũn ra như cũ, nhưng đã tỉnh táo lại, hơi ấm còn sót lại trong cơ thể vì mộng cảnh kiều diễm từng chút từng chút biến mất, đưa anh về thực tại lạnh lẽo.
“Anh thấy hơi khó chịu, vì vậy muốn uống một chút rượu ” Anh miễn cưỡng gạt ra nụ cười “Nếu cảm thấy chán ghét anh, sau này trực tiếp ném anh ở ngoài cửa, mặc kệ anh.”
Tô Tân bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
Giản Diệc Thận ngơ ngác một chút, so với ánh mắt lạnh lùng thường ngày, có nhiều hơn mấy phần mềm mại, đáy lòng anh bỗng nhiên dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ.
Liệu Tô Tân nguyện ý thu lưu anh khi say rượu, có phải muốn thay đổi cách thái độ với anh?
“Tiểu Tân ” Anh vô thức nghiêng người về phía trước, mím môi nói “Anh. ..”
“Sao không nói cho tôi biết?” Tô Tân ngắt lời anh, giọng nói nhu hòa “Anh đã cứu anh trai tôi, tôi không biết nên làm gì để cảm tạ anh.”
Giản Diệc Thận tâm lạnh một nửa.
Quả nhiên anh ở trong mộng đẹp quá lâu nên chưa thanh tỉnh, Tô Tân sẽ tốt với anh bởi vì cảm kϊƈɦ.
Anh vỗn dĩ không muốn để Tô Tân biết chuyện này, vì không muốn Tô Tân vì anh có ơn cứu mạng Tô Hà mà bị lôi cuốn, anh hi vọng tình cảm của hai người, là thuần túy, mặc kệ là yêu hay là hận, đều không có cái khác trộn lẫn.
“Cũng không có gì ” Anh hời hợt nói “Anh cứu anh ấy, đó là chuyện của bọn anh, trước kia anh không tôn trọng anh ấy, xem như vì chuyện đó bồi tội.”
“Được, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, vậy tôi cũng không nhắc lại.” Tô Tân thuận theo hỏi “Anh có khát không? Tôi đi rót cho anh một ly nước.”
“Tiểu Tân.” Giản Diệc Thận gọi cô lại, từ ghế sofa đứng lên, bước đến trước mặt cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bốn phía một mảnh tiễu tịch im ắng.
Tô Tân ai má trắng hồng,con ngươi như mực phảng phất vừa mới ngâm trong nước, thoáng hiện lên một tia mờ mịt. Không biết có phải do say hay không, Giản Diệc Thận cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, trái tim chợt nhói lên.
Ly hôn đã hơn nửa năm, đây là khoảng cách gần nhất của anh và Tô Tân, không khí tốt nhất, trong lòng anh chợt nhen nhóm hy vọng.
“Trước kia anh đối xử với em không tốt, thời gian qua, anh rất hối hận.” Anh nhìn Tô Tân chăm chú, trong mắt mang theo thận trọng cùng chờ đợi: “Anh muốn dùng những ngày tháng sau này bù đắp cho em, cho hai chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa, được không?”
Tô Tân lẳng lặng nhìn anh.
Lòng bàn tay của anh nổi một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
“Giản Diệc Thận, những chuyện kia tôi đã không thèm để ý, cũng có thể tha thứ hết thảy mọi chuyện trước kia.” Tô Tân khóe miệng khẽ cong lên, nhàn nhạt nói: “Quá khứ hãy để nó qua đi, sau này chúng ta có thể làm bạn bè, kết cục như vậy cũng rất tốt, anh thấy thế nào?”
Danh sách chương