Giản Diệc Thận gửi tới một đoạn ghi âm về cuộc nói chuyện của Cố Phi Nam, một hỏi một đáp, các câu hỏi đều được chỉnh sửa qua, nghe có chút mơ hồ, không nghe rõ là ai, nhưng câu trả lời lại rất rõ ràng.

Chỉ nghe được, trong đoạn ghi âm Cố Phi Nam nói cảm thấy ác cảm với Tinh Hà cũng như « Ác Mộng » hông muốn diễn nhân vật phản diện này.

Trong điện quang hỏa thạch [1], Tô Tân đã hiểu Cố Phi Nam đã bị Lữ Thành Chiêu lừa!

[1] Điện quang thạch hoả [电光石火] ~ Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石]: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.

Lữ Thành Chiêu mời Cố Phi Nam gia nhập Gia Thành, nên chuẩn bị hai cách. Nếu Cố Phi Nam đồng ý chấm dứt hợp đồng với Tinh Hà thì việc hắn muốn đã thành công; nhưng nếu như Cố Phi Nam không đồng ý, hắn sẽ đem đoạn ghi âm này đăng lên, nhằm gây hoang mang cho cộng đồng mạng, để mọi người nghĩ Cố Phi Nam bị Tinh Hà ép buộc, buộc diễn nhân vật phản diện này.

Tất cả các mối quan hệ công chúng bắt đầu trở nên mâu thuẫn, nghịch lý, vô ích.

Một số blog trêи Weibo đều đăng bài # Cố Phi Nam ác mộng âm tần #, bộ phận tuyên phát mở cuộc họp khẩn cấp nhưng cũng không có ý kiến hay. Hiện tại dù Cố Phi Nam có đứng ra nói rằng âm thanh đó là giả cũng không ai tin, chỉ sợ fan sẽ nghĩ cậu bị công ty tạo áp lực nên phải nói dối, sẽ chỉ hô to “Ca ca thật đáng thương, ca ca chỉ có chúng ta”, “Tinh Hà đi chết đi!”

Tô Tân trầm tư một lát: “Từ sơ hở trong chỉnh sửa âm thanh, giọng người đặt câu hỏi cũng bị chỉnh sửa, phải có âm thanh gốc mới có thể đối chiếu thật giả, chỉnh sửa ác ý và ghi âm riêng tư là bất hợp pháp.”

Trưởng phòng Tiền gật đầu liên tục: “Được, chúng tôi sẽ thảo luận với phòng quan hệ công chúng, sau đó sắp xếp cách xử lý.”

“Mọi người phải thường xuyên theo dõi các diễn đàn trêи weibo, có vấn đề phải nhanh chóng báo cáo cho tôi.” Tô Tân căn dặn. Lữ Thành Chiêu là người sát phí tâm cơ, chắc chắn không chỉ có một chiêu, nhưng bây giờ cô vẫn chưa đoán được bước kế tiếp của Lữ Thành Chiêu, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Dù bận thế nào cũng phải ăn cơm, hôm nay chị Diêu không ở đây, những người khác cũng không biết khẩu vị của Tô Tân, cô cũng lười gọi thức ăn ngoài, nên cứ thế đi xuống quán cafe bên cạnh công ty.

Quán cafe này chuyên kinh doanh trọn gói, môi trường ăn uống cũng không tệ, mỗi chỗ ngồi được ngăn cách bởi một chiếc ghế tựa lưng cao vừa người ngồi thành một boong bán lộ thiên, có cây xanh xen kẽ càng thêm đảm bảo tính riêng tư.

Tô Tân ngồi bên cửa sổ, vừa định gọi món, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Được, vất vả rồi, ở đây chúng tôi sẽ quản lý, sẽ không có bất kỳ tiêu cực nào liên quan đến cô ấy... Chuyện khác... Cô ấy không thích tôi can thiệp vào... Quên đi, chờ tình hình đã.” Là Giản Diệc Thận.

Tô Tân sững người, trong lòng không biết có tư vị gì.

Nhân viên phục vụ đến hỏi cô muốn gọi món gì, Tô Tân mở thực đơn ra, tùy tiện chỉ vào món bò cuộn kim châm.

Giản Diệc Thận cúp điện thoại, liền có tiếng gõ bàn phím, không biết anh đang làm gì.

Tô Tân nhìn xung quanh, có khá nhiều người, chỗ ngồi đều đã kín, không có cách nào đổi chỗ được.

“Lý tiểu thư, ngại quá, tôi không thích đánh chữ, cô có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi ” Giản Diệc Thận lại nói “Ngày mai cô giúp tôi chuẩn bị chút điểm tâm, nước trái cây đổi thành hạt mè hạnh đạo [2]. Tôi vừa lên mạng thấy món tráng miệng này rất ngon và bổ dưỡng, hai ngày nay cô ấy sẽ phải cố gắng rất nhiều, cần nó để bồi bổ thân thể.”

[2] Hạnh đào cũng gọi là biển đào (danh pháp khoa học: Prunus dulcis) là loài thực vật bản địa ở Trung Đông và Nam Á, thuộc Chi Mận mơ (Prunus). Hạnh đào cùng với đào.

...

Tô Tân ngồi có chút không yên, đang chuẩn bị đứng lên hoàn trả hóa đơn thì món ăn đã được đưa lên.

Đĩa cơm nấm phản phất một mùi thơm nức mũi truyền đến, bụng cô kêu lên “Ục ục”. Không có gì phải tránh, cô cũng không phải cố ý nghe lén Giản Diệc Thận nói chuyện, tranh thủ thời gian ăn xong rồi rời đi.

Tô Tân vứt bỏ tạp niệm, tập trung ăn uống.

Chỉ là giọng nói phía sau quá quen thuộc, cho dù cố ý bỏ qua, nhưng vẫn từng chút từng chút chấp nhất chui vào tai.

“Em định mua gì... Được, anh sẽ viết ra... Anh sẽ tự mình thử trước, sẽ không hỏi lại... Được... Làm súp rắc rối quá nhỉ?” Giọng của Giản Diệc Thận ngạc nhiên, hơn nửa ngày lại tự lẩm bẩm một câu “Cô ấy trước kia nhất định rất vất vả...”

Tô Tân ngẩn người, chóp mũi chua xót.

Cô đặt đũa xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Cúp điện thoại, giọng nói của Giản Diệc Thận cuối cùng cũng biến mất, một lúc sau, anh gọi điện để thanh toán, đứng dậy mang theo túi laptop đi ra ngoài.

Tô Tân chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bước chân của Giản Diệc Thận dừng lại, đột nhiên quay người lại, hai người đối mặt với nhau.

Một tia ngượng ngùng lướt qua mắt Giản Diệc Thận: “Anh... Đi ngang qua đây, thấy quán cafe này khá ngon nên thuận tiện đến ăn tối...”

“Ừ, không tệ, công việc làm ăn khá tốt.” Tô Tân như không có việc gì trả lời.

“Đoạn ghi âm kia... Xử lý thế nào rồi?”

“Mọi chuyện đã an bài xong.”

“Vậy thì... vừa rồi em có nghe thấy gì không?” Giản Diệc Thận ngập ngừng hỏi.

Tô Tân lắc đầu: “Không, anh nói cái gì sao?”

Giản Diệc Thận thở dài, tiêu sái ưỡn nghiêm mặt chần chờ vừa muốn đi vừa muốn ở lại, cuối cùng lựa chọn nói lời tạm biệt: “Vậy em từ từ ăn, anh đi trước.”

Tô Tân nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn thân ảnh anh biến mất ở cửa.

Cơm bò cuộn rất thơm, nấm trà cũng rất dai nhưng Tô Tân lại ăn có chút không biết vị, tinh thần hoảng hốt.

Cô nhớ món canh mình đã nấu không biết bao nhiêu lần trong suốt 3 năm kết hôn.

Nếu Giản Diệc Thận cũng điểm đáp lại với cô một câu, như vậy cô cũng sẽ không quyết tuyệt ra đi.

Hiện tại Giản Diệc Thận lại bận tâm về nó làm gì? Cơm nước xong xuôi thời gian vẫn còn sớm, Tô Tân gọi một bình trà thơm, ngồi trong quán cafe một lúc.

Bên ngoài cửa sổ là đường phố phồn hoa, người đến người đi, thỉnh thoảng có những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo, có cặp thì selfie vài tấm với cách trang trí cửa lãng mạn của quán cafe.

“Ai nha, không trang điểm nhìn em xấu quá.”

“Ai nói? Rõ ràng là rất xinh đẹp, anh thích.”

“Đáng ghét.

...

Đôi tình nhân liếc mắt đưa tình rồi dắt tay nhau đi.

Tô Tân chống cằm nhìn một hồi, sau đó khẽ thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối. Tuổi trẻ thật tốt, có thể không chút kiêng kỵ tiêu xài thanh xuân và tình yêu, mà cô mặc dù cũng mới hai mươi sáu tuổi, nhưng tâm lý của cô đã già nua giống như đã đi qua hơn phân nửa đời người.

Điện thoại trêи bàn rung lên, Tô Tân nhìn dãy số, mặt biến sắc, lập tức nhận.

“Tô tổng ” trưởng phòng Tiền vội vàng nói “Nguy rồi, weibo tuôn ra tin tức cô quy tắc ngầm với Dư Nhất Tùng, Cố Phi Nam và Ngũ Thành Trác, hiện tại fan của ba người đều bị kϊƈɦ động xúi giục cô nên tiến vào làm phim Nhật, tình huống rất tệ, chúng tôi bên này ép không được.”

Tô Tân thật sự không ngờ Lữ Thành Chiêu có thể vô sỉ như vậy, cũng không nghĩ tới Dư Nhất Tùng có thể trả đũa bằng cách này.

Chính Dư Nhất Tùng tới cửa, giờ lại thành cô muốn quy tắc ngầm với Dư Nhất Tùng, mà Dư Nhất Tùng thà chết không theo, bị chèn ép nên mới chấm dứt hợp đồng thoát ly ma chưởng.

Ở Weibo của mình, cậu ta phát ra một tiểu luận văn chân tình, cũng không biết mời nhà cao thủ nhuận bút nào, diệu bút sinh hoa [3], chữ chữ huyết lệ [4], thể hiện tình yêu với diễn xuất và sự vất vả mà cậu ta đã bỏ ra để có thể có vai diễn mình yêu thích, cuối cùng bị hiện thực lấn át không thể không chống lại.

[3] Diệu bút sinh hoa: chỉ văn chương viết ra hay, dùng để ví với tài năng sáng tác.

[4] Huyết lệ: đau khổ.

Nếu như vẻn vẹn chỉ có chuyện này cũng không có gì đáng sợ, nhưng đoạn ghi âm của Cố Phi Nam bị tuôn ra, giống như đổ thêm dầu vào lửa, các kiểu đồn đoán cứ thế bùng lên.

Tại sao Cố Phi Nam cam tâm hạ thấp bản thân để diễn một vai phản diện?

Tại sao Cố Phi Nam lại muốn rời Tinh Hà?

Tại sao Cố Phi Nam có thể bạo lửa [5]chỉ trong một năm?

[5] Bạo lửa: nổi tiếng.

...

Trùng hợp nhất chính là đoạn thời gian trước Ngũ Thành Trác vừa cùng Giang Viện Viện chia tay, thì nhận được vai nam chính của « Ác Mộng », có người trong diễn đàn sửa lại một ít thời gian đưa ra kết luận, Tô Tân ngay từ đầu nâng đỡ Cố Phi Nam, sau một cú đại bạo, liền mất hứng với Cố Phi Nam muốn nâng đỡ Dư Nhất Tùng, bị Dư Nhất Tùng cự tuyệt nên coi trọng Ngũ Thành Trác, hai người ăn nhịp với nhau, cuối cùng Ngũ Thành Trác cướp đi nam chính của Cố Phi Nam, mà Cố Phi Nam không thể không nhận vai phản diện, Dư Nhất Tùng thì cái gì cũng không có đành phải chấm dứt hợp đồng.

Trong cuộc chiến của fan ba bên, ngoại trừ đồng tâm hiệp lực mắng Tinh Hà và Tô Tân ra thì hai phe fan của Cố Phi Nam cùng Ngũ Thành Trác thậm chí còn bị xé nát nhiều lần, một bên mắng Ngũ Thành Trác không biết xấu hổ đoạt nam chính của người khác, một bên mắng Cố Phi Nam ăn bám không có thực lực nếu không phục thì ra so tài đi.

8 giờ tới, sự kiện chính cuối cùng đã lên sân khấu, câu lạc bộ fan Cố Phi Nam và nhóm đại phấn cùng nhau tuyên bố, yêu cầu Tinh Hà giải thích vai trò và vị trí của các nhân vật trong《 Ác Mộng 》, một là từ diễn « Ác Mộng », hai là nếu như không thể từ diễn vì vấn đề hợp đồng, ba là fan hâm mộ lần này một bước không lùi, nếu như Tinh Hà không đáp ứng, ngay hôm đó sẽ có một cuộc tẩy chay lớn với Tinh Hà, tẩy chay « Ác Mộng ».

Chỉ trong một giờ, tuyên bố chung này đã hơn 100.000 lượt đăng tải, nhanh chóng leo lên hot search nằm trong top 5 tìm kiếm.

Cố Phi Nam đã trở thành một trong những người có số fan lớn trong ngành giải trí sau khi « Vô Địch Thiên hHạ » ra mắt, một khi fan hâm mộ phản phệ [6], hậu quả khó mà lường được, hồi trước vừa có một đại nhiệt tiểu hoa bị fan hâm mộ buộc phải từ bỏ một bộ phim truyền hình đã ký trước đó, nhân khí rớt xuống ngàn trượng.

[6] Phản phệ: bị fan quay lưng, chống lại.

Nhìn thông báo chính thức mà tổ hạng mục trợn tròn mắt, các nhà đầu tư « Ác Mộng » đều gọi điện thoại tới lo lắng hỏi thăm tình huống cụ thể, để bọn họ tranh thủ thời gian đưa ra biện pháp làm dịu cơn bão mạng, bằng không bộ phim này khó có thể tiếp tục?

Không khí trong phòng họp vô cùng ngột ngạt, hạng mục này từ lúc bắt đầu mua IP đã gặp rất nhiều khó khăn trắc trở, thành viên tổ hạng mục tân tân khổ khổ hơn nửa năm, ở trong nước bôn ba khắp nơi, vì các cảnh quay mà vắt óc suy nghĩ dàn dựng, bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy, mấy người trẻ tuổi đều muốn khóc lên.

Vương Lăng Vân vừa lo lắng xem weibo vừa chú ý thế cục, cũng không biết nhìn thấy gì, đầu ngón tay dừng lại, chần chờ hỏi: “Tô tổng, cô có muốn tắt bình luận trêи weibo hay không? Những lời mắng người thật khó nghe.”

Tô Tân sửng sốt, mở weibo của mình ra.

Xảy ra chuyện sau, cô còn chưa kịp xem weibo của mình, thoạt nhìn những bình luận và lời nhắc tin nhắn của cô như bị nổ tung, có hơn 50.000 bình luận mới.

Các bình luận đều là câu “Chết đi”, rất nhiều bình luận thô tục, xen lẫn các loại đồn thổi, khó coi.

Tô Tân đọc vài trang, không thấy gì nhiều, ngược lại cảm thấy buồn cười.

Văn hóa ăn nhanh đã xâm chiếm hầu hết cuộc sống trực tuyến của mọi người và thậm chí còn có nhiều người không có đủ kiên nhẫn và thời gian để tìm hiểu chân tướng. Chỉ với một lời nói kϊƈɦ động liền không kịp chờ đợi làm anh hùng bàn phím.

“Tại sao phải khóa?” Tô Tân hỏi ngược lại “Giữ chúng lại để nhìn lại xem họ đáng sợ như thế nào.”

Cô nhất thời hưng khởi, muốn cảm nhận cảm giác nhảy múa trước đầu  ngọn sóng, mở laptop ra, tìm một đoạn video tranh luận và gửi qua điện thoại của mình.

Sau khi chỉnh sửa video và weibo trêи điện thoại, cô nhấn vào nút gửi.

[ Vô nghĩa, lố bịch. ]

Ảnh bìa Video có tiêu đề “Đối mặt với tin đồn, bạn chọn cách chống trả hay chờ đợi sự thật?” Đây là một cuộc tranh luận mà cô đã đưa ra trong cuộc thi biện luận của sinh viên đại học quốc tế khi khi cô bước vào cuộc tranh luận đại học quốc tế lúc 4 giờ. Video được chọn là bản tóm tắt cuối cùng của cô.

Vài phút sau khi gửi đi, fan hâm mộ của ba người kia chen chúc tới, bình luận mắng chửi trong nháy mắt hơn hàng ngàn, mấy lời an ủi lập tức bị dìm ngập.

Sau khi làm mới lại, một vài bình luận hiện lên, đột nhiên chiếm tiêu điểm.

Ngao Đông: Đây đúng là lời nói vô căn cứ, cực kỳ buồn cười, tin tưởng « Ác Mộng », tin tưởng @ Tô Tân.

Trình Tử Hạo: Buồn cười, tôi đang chờ đợi nữ thần phản công, làm tức chết các người.

Giản Diệc Thận: Ai mắng người nữa, thì chụp lại màn hình thu thập bằng chứng, chờ thư của luật sư.

...

Ba người này đều được weibo chứng nhận, danh hiệu vô cùng dọa người, quyền trọng cũng cao, vững vàng chiếm cứ tiêu điểm, nhìn lại nội dung, Ngao Đông không hề nghi ngờ đứng về phía Tô Tân, mà Trình Tử Hạo thì đùa cợt và mắng mỏ, rõ ràng đang chế giễu cư dân mạng mù quáng.

Giản Diệc Thận là người đáng sợ nhất, những lời anh thoạt nhìn có vẻ khiến người ta sợ hãi, nhưng nhìn vào câu chữ của anh ai cũng thấy được anh nói nghiêm túc.

Thế là khu bình luận dừng lại mấy phút.

Chẳng mấy chốc, các lực lượng thuỷ quân đến chiến trường, những bình luận mắng chửi lại bắt đầu tăng vụt.

Tô Tân nhìn chằm chằm ba cái tên này thật lâu, giữa màn hình tràn ngập ác ngữ, cách ủng hộ đặc biệt này khiến người ta ấm lòng.

Bỗng nhiên, cô nghĩ ra gì đó, thần kinh căng thẳng, tranh thủ thời gian bấm gọi điện cho Cố Phi Nam.

Điện thoại reo lên hồi lâu mới có người nhận, Cố Phi Nam cất giọng chào đầy trầm thấp.

“Em đang làm gì vậy?” Tô Tân trầm giọng nói “Không được phát weibo, cũng không được phép thích hay bình luận dưới weibo của chị, hiểu không?”

“Tại sao?” Giọng Cố Phi Nam khẽ run lên “Bọn họ tại sao lại tin đoạn ghi âm kia? Em sẽ nói rõ ràng cho bọn họ, là chính em muốn diễn Kỷ Mạc Xuân, tại sao bọn họ không tin em? Chị là người em tôn trọng nhất, là người em thích nhất, vì sao bọn họ lại cảm thấy chị là loại phụ nữ tồi, còn mắng chị? Bọn họ không nên yêu ai yêu cả đường đi hay sao?”

“Cơ cấu tuổi tác trong giới hâm mộ nhỏ, không có khả năng phán đoán tốt, rất dễ bị dắt mũi, em không cần để ý, chúng ta bên này đang nghĩ biện pháp.”

Tô Tân có chút sốt ruột, nếu như lúc này Cố Phi Nam bị chọc giận, ở trêи mạng phát biểu chút gì, rất dễ bị người ta tóm lấy tay cầm, đem cậu và fan hâm mộ kϊƈɦ thích, nhân khí trước kia toàn bộ sẽ hủy hoại trong chốc lát.

“Chị Tân, thật xin lỗi.” Cố Phi Nam thống khổ nói “Đều là em không tốt, tự cho mình thông minh, làm theo kế hoạch của Lữ Thành Chiêu, kết quả bị hắn ta thu âm lại, em thật vô dụng, thành sự không có bại sự có dư, em không thể nhịn được, cùng lắm thì liều cho cá chết lưới rách...”

“Đừng nói lung tung ” Tô Tân nghiêm nghị nói “Bây giờ em không còn đơn độc nữa, phía sau em là Tinh Hà, và bộ phim « Ác Mộng ». Nếu em cùng hắn cá chết lưới rách, tâm huyết của Tinh Hà trêи người em chẳng phải hoàn toàn uổng phí hay sao? Đây không phải là điều Lữ Thành Chiêu muốn hay sao?”

Cố Phi Nam không nói.

Tô Tân ngữ khí hơi chậm, an ủi: “Là hắn ta quá xảo trá, đừng nói người mới từ trong tháp ngà đi ra như em, rất nhiều lão làng trong thương trường cũng bị hắn lột da gặm xương. Hiện tại em phải vững vàng, nhớ kỹ, nhất định phải chờ phòng quan hệ công chúng đưa ra phương án hành sự, em bất loạn, hắn liền loạn, hiểu không?”

Giọng cô bình tĩnh và mạnh mẽ, như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Cố Phi Nam bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Được, em nghe chị.”

Cúp điện thoại, Tô Tân khẽ thở nhẹ.

Mặc dù trước mặt Cố Phi Nam, cô nói chuyện rất tỉnh táo, nhưng hiện tại trong lòng cô không có hướng phản kϊƈɦ. Trêи mạng hot search lần lượt được tìm thấy đều liên quan đến # fan hâm mộ Cố Phi Nam tố cầu # và ngày càng có nhiều tin tức được đăng trêи tất cả các diễn đàn lớn.

Đi đi lại lại trong phòng họp vài vòng, lại xoát hot search, trong đầu Tô Tân bỗng nhiên thông suốt: “Trưởng phòng Tiền, anh đi kiểm tra xem câu lạc bộ fan hâm mộ Cố Phi Nam và một vài tài khoản fan hâm mộ lớn khác, xem có dấu vết gì để lại không, lần này bọn họ hành động có chút khả nghi, sao có thể nhanh như vậy mà phối hợp với nhau như thế này?”

“Ý của cô là... Tài khoản của bọn họ bị Lữ Thành Chiêu mua?” Trưởng phòng Tiền hiểu ý.

Tô Tân gật đầu: “Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, có người còn có ma dưới da, chúng ta kiểm tra thêm, nói không chừng có thể tra ra gì đó, đó cũng là một phương hướng.”

“Được.” Trưởng phòng Tiền lập tức đứng dậy đi sắp xếp.

Vương Lăng Vân đang vui vẻ, liên tục xem các video và bình luận trêи weibo của Tô Tân.

“Tô tổng, khí thế của cô khi biện luận thật ngầu, ba phút đó quả thực quá đẹp, tôi xem xong thật muốn gả cho cô...” Thanh âm của cô nàng dừng một chút “Tại sao khúc cuối lại khó load như thế?”

“Bị dừng? Có thể là tập tin đã bị hỏng khi chuyển mã?” Tô Tân vừa nói vừa mở điện thoại ra, muốn kiểm tra một chút, bỗng nhiên ánh mắt của cô dừng lại.

Trong giao diện Album ảnh, có một video cô chưa từng thấy qua.

Tò mò bấm vào, màn hình sáng choang một mảnh, nhìn kỹ tựa như trần nhà văn phòng cô. Chắc là cô lỡ tay bấm quay, đang định xóa bỏ, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tôi là Dư Nhất Tùng, chúng ta ở « Hát Một Cái Đi » có nói chuyện qua. Hôm nay tôi đang tập nhảy trong phòng tập, nhìn thấy cô đến công ty liền tới đây, Tô tổng đây là trà sữa mới ra của trà sữa Ba Tư, vị rất ngon, cô nếm thử đi.”

...

Giọng nam thanh niên thanh thúy cố tình nheo lại, nghe đến ngọt ngào, một hơi mơ hồ phả vào mặt.

Người trong phòng hội thảo lập tức ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn vào điện thoại di động của Tô Tân.

Tô Tân sửng sờ hai giây, đột nhiên mừng rỡ, cô nhớ lại!

Trời có mắt, ngày đó trước khi Dư Nhất Tùng đến, cô đang định chụp hình phát weibo, sau đó camera không có tắt, lúc buông xuống có thể đã thu hình lại.

Dư Nhất Tùng đến văn phòng câu dẫn cô, tất cả đều vô tình quay được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện