Giản Diệc Thận ngoài mặt cố duy trì trấn định nhưng nội tâm bên trong lại bối rối một mảng lớn.

Thái độ của Tô Tân vất vả lắm mới dịu đi đôi chút, những câu nói của Lữ Thành Chiêu từng chữ trúng tâm, dù những lời nửa thật nửa giả bức bách Tô Tân nhớ lại những ngày tháng thống khổ bị tất cả mọi người mạc đãi coi thường. Rất có thể khiến thái độ vừa dịu lại của Tô Tân một lần nữa trở nên lạnh lùng cứng rắn.

Sau gần một năm xa cách và miệt mài theo đuổi, không có người nào hiểu Tô Tân rõ hơn Giản Diệc Thận. Cô rất kiêu ngạo và quật cường.

Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất kỹ các cách để phá hư mùa xuân thứ hai của Tô Tân, làm sao để xuất hiện trước mặt cô tự nhiên nhất, quên cả việc đánh chó mù đường quên mất, cho Lữ Thành Chiêu cơ hội thở dốc.

“Lữ tổng, tôi có phải là kỳ nữ hay không, không cần anh phải kết luận cho.” Giọng Tô Tân vang lên đầy mỉa mai “Tôi chỉ là một người muốn sống tốt, còn anh thì lại cố gắng phá hoại cuộc sống của người khác, về cơ bản chúng ta đối lập nhau, cho nên có thể khiến anh không vui hoặc thua cuộc, tôi vô cùng vui vẻ.”

Tưởng như cánh diều đang bay vô định giữa không trung bị kéo dây lại, trái tim Giản Diệc Thận lập tức kiên định.

Chỉ cần Tô Tân không bị khiêu khích, cô sẽ không bị Lữ Thành Chiêu làm ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nhìn Lữ Thành Chiêu, anh nhàn nhạt nói: “Lữ Thành Chiêu, tôi khuyên cậu một câu, thay vì vắt óc tung tin đồn nhảm gây chuyện vẫn nên quan tâm đến chuyện của mình nhiều hơn, tiền phạt thuế vụ khi nào nộp? Không có tiền thì đi tù, dù sao cũng mấy năm là được ra ngoài.”

Sắc mặt Lữ Thành Chiêu lập tức thay đổi, hắn nghiến răng nói ra vài chữ: “Tốt lắm, Giản Diệc Thận, quả nhiên là anh ở sau lưng giở trò quỷ!”

Giản Diệc Thận nhanh chóng liếc mắt nhìn Tô Tân một chút, dứt khoát phủ nhận: “Tôi không thừa nhận chuyện này, tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở cậu, ở chỗ này châm ngòi ly gián không bằng tranh thủ thời gian nghĩ cách giảm tiền phạt nếu không chỉ có thể phá sản ngồi tù.”

Lữ Thành Chiêu nhìn anh chăm chú, đột nhiên cười lạnh: “Không cần anh phải lo lắng đến chuyện này, tôi ngược lại muốn nhắc nhở anh, mọi người khi làm ăn, ai cũng không thể đảm bảo cái mông của mình một trăm phần trăm sạch sẽ, đúng không?”

“Đó chỉ là sự trùng hợp, tôi từ đầu đến chân đều rất sạch sẽ ” Giản Diệc Thận nhìn thẳng vào mắt hắn, trấn định nói “Cậu có thủ đoạn gì thì cứ mang đến đây, tôi chờ.”

“Thành Chiêu, anh đừng nói những lời không hay ” Bạch Thiến Ngữ ở bên cạnh có chút sốt ruột, kiên nhẫn hoà giải “Diệc Thận, hai người không cần làm lớn chuyện như vậy, hai hổ đánh nhau tất có một con bị thương, tất cả mọi người bình tĩnh, hòa khí sinh tài…”

Giản Diệc Thận ánh mắt như lưỡi đao lạnh lùng nhìn qua khiến Bạch Thiến Ngữ ngừng nói, không dám lên tiếng.

“Thiến Ngữ ” Hoắc Chí Từ vẫn không tin được nói “Có phải cậu bị hắn ta cho uống mê hồn dược hay không? Sao lại ở cùng loại người này?”

Bạch Thiến Ngữ trong mắt lóe lên một tia oán hận: “Cậu nói hơi quá rồi, cậu gọi anh ấy là gì? Thành Chiêu giúp đỡ tớ trong lúc tớ khó khăn nhất, tớ rất biết ơn anh ấy, còn các cậu? Chúng ta là bạn bè nhiều năm, vì sao tớ làm sai một lỗi lại không thể tha thứ?”

Hoắc Chí Từ đỡ trán, bó tay.

Tại sao lại có người không dám đối diện với sai lầm của mình mà còn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu người khác? “Đúng vậy ” Lữ Thành Chiêu thêm mắm thêm muối “Giản tổng ỷ thế hiếp người, treo Thiến Ngữ lâu như vậy, mơ hồ không rõ ràng, Thiến Ngữ đối với Giản tổng si tâm một mảnh, cuối cùng lại rơi vào kết cục đáng thương này, tôi không đành lòng nhìn, đành phải ra tay giúp đỡ...”

“Lữ Thành Chiêu, cậu đừng nói bậy!” Giản Diệc Thận ngắt lời hắn, sắc mặt tái xanh “Giữa tôi và cô ta trong sạch, không có chuyện gì xảy ra hết!”

“Được được ” Lữ Thành Chiêu cười to ” Anh xem, Thiến Ngữ sắp khóc đến nơi rồi, chậc chậc, Giản tổng thật nhẫn tâm.”

Lữ Thành Chiêu kéo Bạch Thiến Ngữ nghênh ngang rời đi, biến mất góc hành lang.

Một chậu nước bẩn bị hắt lên cơ thể, mơ hồ coi hươu làm ngựa, thật là ghê tởm.

Giản Diệc Thận chịu đựng tức giận, trầm giọng giải thích: “Tiểu Tân, anh và Bạch Thiến Ngữ cái gì cũng không xảy ra, anh cũng không biết cô ta ôm lấy suy nghĩ như vậy, về sau anh mới biết cô ta tính kế, là do anh chủ quan, bị lừa đến ngu xuẩn, nhưng mọi chuyện khác đều là Lữ Thành Chiêu nói hươu nói vượn.”

“Anh để ý anh ta như vậy làm gì? Lời Lữ Thành Chiêu nói, một chữ tôi cũng sẽ không tin ” Tô Tân thản nhiên nói “Cứ nghe đến tên của hắn ta, tôi lại cảm thấy bẩn tai.”

Giản Diệc Thận nghẹn lời.

“Đúng đúng, Diệc Thận là người có EQ thấp, dễ bị Bạch Thiến Ngữ tính toán, chúng ta ai cũng không nhìn ra ” Hoắc Chí Từ lập tức hát đệm “Đừng để ý tới loại tiểu nhân này, làm hỏng tâm trạng tốt, đi, chúng ta đi ngồi thuyền...”

“Không được ” Tô Tân nhã nhặn từ chối “Hôm nay khá mệt mỏi, em muốn về sớm nghỉ ngơi.”

Giản Diệc Thận bắt đầu lo lắng, tâm tình lập tức sa sút.

Vất vả lắm mới thoáng cạy mở một chút cửa tâm, lại bị đôi nam nữ kia đạp một cước.



Trở lại chung cư, Tô Tân ngâm mình trong nước nóng. Mặc dù cô cư xử rất bình tĩnh khi trò chơi gặp sự cố nhưng thật ra tinh thần của cô vẫn luôn căng thẳng, không ai muốn chết như vậy cả, cô có quá nhiều điều phải lo lắng, không có cách nào thản nhiên vung tay liền đi.

Tin tức về vụ tai nạn đã được đăng trên Weibo, công viên trò chơi cũng đã đưa ra thông cáo, trịnh trọng gửi lời xin lỗi các nạn nhân, cũng gửi tới lời cảm ơn tới những người ở hiện trường đã nhiệt tình giúp đỡ.

Nhấp vào video clip ngắn, Tô Tân liếc mắt liền thấy được Giản Diệc Thận,  vẻ mặt anh đầy lo lắng, sau đó anh thảo luận với đội cứu hộ liệu mình có thể cùng cứu viện không, xem các tin tức khác, anh cũng là người đầu tiên nghĩ đến việc gọi xe cứu hoả đến cứu viện.

Tô Tân nhìn một hồi, khóe miệng nở một nụ cười.

Lúc trước ân ân oán oán, trải qua lần thời khắc sinh tử này, những chuyện đó dường như không còn quan trọng nữa.

Thế giới này thật đẹp, đáng để cô nắm lấy từng khoảnh khắc cảm động.

Điện thoại rung lên nhắc nhở cô có tin nhắn từ Wechat.

Mở ra xem, là Giản Diệc Thận gửi tới: Em có ở đó không?

Tô Tân đợi rất lâu nhưng Giản Diệc Thận không gửi tới câu thứ hai, cô có chút khó hiểu, dứt khoát gửi một dấu chấm hỏi.

Giản Diệc Thận: Em trả lời là tốt rồi, anh có chút lo lắng, sợ em xảy ra chuyện gì.

Tô Tân: Em bây giờ có thể xảy ra chuyện gì sao?

Giản Diệc Thận: Đừng để ý tới anh, anh hơi lo lắng nên không kiểm soát được suy nghĩ của mình.

Tô Tân sửng sốt một lúc mới hiểu ra, có thể chuyện hôm nay đã kích thích anh quá lớn nên không thể yên tâm.

Tô Tân: Em không sao, vừa mới tắm xong, anh không cần lo lắng.

Giản Diệc Thận: Được.

Wechat không có động tĩnh gì, Tô Tân tắt điện thoại ngâm mình một hồi lâu, sau đó mới thay đồ ra khỏi phòng tắm, không biết ngoài cửa sổ trời đổ mưa từ lúc nào. Hạt mưa va vào cửa kính rồi lại rơi xuống, lưu lại từng dấu vết.

Cô đứng ở bên cửa sổ nhìn một lúc, ánh mắt chợt ngưng trọng.

Dưới ánh đèn đường, một người đàn ông mặc áo len, đội mũ, tay đút túi quần, lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ của cô. Ánh sáng lờ mờ chiếu vào anh ta, trong vầng sáng, dải mưa mỏng và dày đặc kết thành màu vàng nhạt, như một bức tranh được vẽ bằng chì màu.

Trong chớp nhoáng, trái tim Tô Tân lỡ nhịp, như thể có thứ gì đó sắp di chuyển trong đống đổ nát bị cát bụi vùi lấp.

Cô bình tĩnh lại, chần chừ một lúc rồi gọi điện thoại.

Tiếng chuông reo lên vài lần,bóng người lấy điện thoại di động trong túi ra, kết nối cuộc gọi.

“Tiểu Tân ” giọng anh có chút ngạc nhiên “Em gọi cho anh có chuyện gì sao?”

“Anh đang ở đâu?” Tô Tân nhẹ nhàng hỏi.

“Anh... Anh vừa về nhà.” Giản Diệc Thận do dự một lúc rồi nói dối.

Tô Tân im lặng một lúc, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Thật sao?”

Giản Diệc Thận theo bản năng ngửi được mùi nguy hiểm, vội vàng đổi giọng: “Thật ra, anh chưa về nhà, vừa mới đi ngang qua chung cư của em... Không phải, trong lòng anh không thoải mái, muốn nhìn em một chút, sợ em chê cười nên mới nói dối, em đừng giận.”

Có thể là độ ẩm trong ngày mưa quá cao khiến lòng người mềm nhũn vì ẩm ướt. Tô Tân đi về phía trước một bước, đem mặt dán vào cửa sổ sát đất: “Nhìn thấy không? Mau trở về đi, trời đang mưa, đừng để bản thân bị ốm.”

“Thấy rồi, anh lập tức đi ngay.”

Giản Diệc Thận miệng đáp ứng nhưng người không hề cử động “Lữ Thành Chiêu nói đều là giả, em đừng tin hắn ta, những người bạn trước kia cười nhạo em bây giờ đã sớm quay đầu lại chế giễu anh, em xem Tử Hạo là biết, bọn họ trong vòng bạn bè đều bình luận cười nhạo anh.”

Tô Tân cười: “‘Em không quan tâm đến những gì người khác nói, anh không cần phải lo lắng về điều đó.”

Giản Diệc Thận tâm nhất định: “Được.”

Tô Tân suy nghĩ một chút rồi hỏi “Lữ Thành Chiêu bị cục thuế tra xét, là anh động tay chân sao?”

Giản Diệc Thận im lặng.

“Tại sao anh không nói cho em?” Tô Tân nhẹ giọng hỏi “Anh rõ ràng...” Rõ ràng có thể tranh công. Cho dù đó là lần thoát vốn đầu tiên của « Tận Thế Cuồng Hoan » hay « Chuyến Đi Đến Tử Thần » thì Giản Diệc Thận đều không nhắc cô nửa câu, lần này lại đem Lữ Thành Chiêu làm cho chật vật như vậy, nếu như hôm nay Lữ Thành Chiêu không đề cập đến, Giản Diệc Thận có thể đem chuyện này nát tại trong bụng.

Hiện tại Lữ Thành Chiêu đã đem hận thù của Tinh Hà chuyển đến người Giản Diệc Thận, vừa rồi hắn buông những lời không hay, chỉ sợ hắn sẽ quay súng về phía Giản Diệc Thận.

Làm như vậy, có đáng không?

“Tiểu Tân ” Giản Diệc Thận trầm giọng nói “Mọi thứ là anh muốn làm, em không cần vì chuyện này mà mang trên lưng gánh nặng. Anh hi vọng em có thể tha thứ cho anh, có thể cùng anh bắt đầu lại, nhưng anh không muốn dùng những chuyện này quấy nhiễu đến quyết định của em, nếu có một ngày em có thể bên anh một lần nữa, anh hi vọng là em yêu anh một lần nữa, tình yêu này có thể thuần khiết như trước đây, không phải vì lòng biết ơn hay những điều khác, bất luận là lý do nào.”

Để có một tình yêu thuần khiết điều đó rất khó khăn, sau những thăm trầm mưa gió đã trải qua, Tô Tân cũng không cảm thấy tình yêu là thứ cần thiết.

Nếu một ngày thực sự bắt đầu lại một mối quan hệ, cô hy vọng đó là loại tình yêu tế thủy trường lưu, nhẹ nhàng, dịu dàng, mất đi cũng sẽ không phải chịu tổn thương gì.

Chẳng mấy chốc, đã gần đến lúc « Ác Mộng » khai máy, cô lại trở nên bận rộn, những suy nghĩ lẫn lộn và giọng nói trầm thấp của Giản Diệc Thận tạm thời bị cô bỏ qua.

Địa điểm khai máy được làm ở một khu danh lam thắng cảnh thuộc tỉnh Vân Châu, khu này được bao quanh bởi những ngọn núi, thác nước kỳ thạch, mây mù dăng lối, có vài phần giống thế giới huyền huyễn, đoàn làm phim sẽ quay ở đó khoảng nửa tháng trước khi di chuyển đến thành phố Ninh Châu và các địa điểm quay khác.

Nghi thức khai máy có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với các đoàn làm phim cũng nhưng các đài truyền hình, Trần Khuông Minh đã sớm liên hệ với các nhà đầu tư lớn và mời Tô Tân đến cổ vũ tinh thần đoàn làm phim.

Không có nhiều chuyến bay đến thành phố Đinh Nam, tỉnh Vân Châu, một ngày chỉ có mấy chuyến, Tô Tân xử lý xong công việc đang chuẩn bị xuất phát, tiểu Lâu tiến đến, đưa cho cô một lá thư: “Tô tổng, có người ở bưu điện vừa đưa tới.”

Tô Tân nhận lấy xem xét, trên lá thư không có chữ ký chỉ viết người nhận là Tô Tân của giải trí Tinh Hà. Bây giờ không có nhiều người chuyển phát thư như trước. Khiến Tô Tân có chút bối rối, xé lá thư lấy ra một tờ giấy.

Phía dưới lá thư có màu nâu sẫm bất thường, một cỗ mùi hương khác thường đánh bốc lên; phía trên là mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Tiện nhân, ngươi sẽ gặp báo ứng, chờ ta đến rút hết máu ngươi, chờ xem phòng vé thảm hại của « Ác Mộng », công ty mau phá sản đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện