Trận sóng gió này kéo dài đến gần mười giờ.
Khi cảnh sát đến, khẩu cung đều đã ghi chép xong, Bạch Thiến Ngữ và hai tên trong phòng bên đều bị cảnh sát đưa đi.
Mọi người xuống lầu đến đại sảnh, Tô Tân đi đến nhà vệ sinh, Đàm Phi, Hoắc Chí Từ cùng nhau ở lại khách sạn giải quyết hậu quả, không rõ ai lắp đặt thiết bị theo dõi, đối với danh dự của khách sạn bị ảnh hưởng rất lớn, phía khách sạn cũng yêu cầu cảnh sát điều tra.
Trình Tử Hạo và Giản Diệc Thận ngồi ở đại sảnh chờ, Trình Tử Hạo nhìn Giản Diệc Thận cảm thấy khá phức tạp: “Không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy một trò hay như vậy, tên tiểu tử Lữ Thành Chiêu này quá âm hiểm giảo hoạt, anh lần này có thể đem cậu ta triệt để đánh ngã sao?”
“Tám chín phần làm vậy, ” Giản Diệc Thận trong mắt lóe lên một tia tàn khốc “Hắn ta muốn Tô Tân hiểu lầm tôi, khiến tôi triệt để loạn chương pháp, đáng tiếc hắn ta tính sai, ngày mai phim chiếu lên, tôi sẽ đem chuyện hắn gian lận doang thu phòng vé truyền ra.”
Trình Tử Hạo bị sốc vì điều này, nửa ngày mới nói: “Trong đầu anh có nhiều khúc mắc, không thể không nói một câu bội phục.”
“Bội phục liền tốt ” Giản Diệc Thận nhếch mép, thận trọng vỗ vai hắn “Sau này cách xa tiểu Tân một chút, tôi sẽ không đến tính toán cậu.”
Trình Tử Hạo bật cười: “Nói anh mập anh liền thở lên, tôi đã nói rồi, trí thông minh của anh rất được, nhưng EQ thì rối tinh rối mù, nếu tôi thực sự muốn đoạt tiểu Tân với anh, anh không có cửa?”
Giản Diệc Thận tâm tình không tệ, không muốn cùng đối thủ cãi nhau: “Vậy, đa tạ cậu hạ thủ lưu tình, về sau tôi cùng tiểu Tân nếu có thể thành, nhất định bao một phần hậu lễ cho cậu.”
Trình Tử Hạo kinh ngạc nhìn anh, lập tức có chút chưa tỉnh hồn lại.
Hai người thấy ngứa mắt nhau đã rất lâu, thỉnh thoảng tổn hại lẫn nhau một chút, không ai nhường ai, hôm nay Giản Diệc Thận lại còn nói những lời nhẹ nhàng, xem ra hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây.
Hắn thở dài một hơi, tâm tình phức tạp đập Giản Diệc Thận một quyền: “Quên đi, không gây rắc rối cho anh nữa, về sau phải đối xử thật tốt với nữ thần của tôi.”
Giản Diệc Thận nở mày nở mặt.
Tên tình địch này chuẩn bị từ bỏ sao, quả nhiên, chiến thuật phải được thực hiện một cách mạch lạc, lúc thích hợp thổi phồng một chút đôi khi sẽ có những thu hoạch bất ngờ.
“Yên tâm, về sau tôi sẽ đem cô ấy nâng trong lòng bàn tay.”
Hoắc Chí Từ trở về, vừa vặn nghe được hai câu cuối cùng, nhịn không được nói móc một câu: “Cẩn trọng, chăm chỉ làm việc Diệc Thận, tiến độ này của cậu thật khiến tớ lo lắng, cái gì nâng trong lòng bàn tay, người tiểu Tân để cậu nâng sao? Cho dù tớ có bạn gái thì cậu vẫn là người độc thân.”
“Khốn kiếp, cái miệng quạ đen này ” Giản Diệc Thận trừng mắt liếc hắn một cái “Bạn gái của cậu vẫn bay trêи trời, đây không phải rủa tớ sao?”
Hoắc Chí Từ ý vị thâm trường cười “Hắc hắc” một tiếng, không nói.
Không có việc gì ở khách sạn này nữa, công ty đang theo dõi việc « Tận Thế Cuồng Hoan » chiếu lên và một vài vấn đề khác, Đàm Phi cầm IPAD và thảo luận về thông tin nhận được với Giản Diệc Thận rồi vội vã rời đi; Hoắc Chí Từ và Trình Tử Hạo cũng cáo từ rời đi, trước khi đi Trình Tử Hạo hướng Giản Diệc Thận nháy mắt một cái, ám chỉ anh nắm chắc cơ hội đêm nay.
Trách nhiệm đưa Tô Tân về nhà, lần này không có người cùng Giản Diệc Thận đoạt nữa.
Hai người ngồi trong xe, Giản Diệc Thận vừa nghĩ tới ám chỉ của Trình Tử Hạo trong lòng liền ngứa ngáy, thỉnh thoảng nhìn lướt qua bên cạnh một chút.
Trong bản tình ca kéo dài, Tô Tân ngồi lặng lẽ, ánh mắt rơi vào một nơi vô định qua cửa kính ô tô, ánh sáng và bóng tối thấp thoáng trêи gò má cô, thoáng có cảm giác xuất thần đã mất hút.
Trong nháy mắt, Giản Diệc Thận rất muốn hôn lên đôi mắt cô, hôn tới đáy mắt nhàn nhạt ưu thương cùng cô đơn của cô.
Rất nhanh đã đến chung cư, Giản Diệc Thận tắt máy, nhưng không mở cửa, xoay người lại nhìn Tô Tân: “Đang suy nghĩ gì vậy? Sao nãy giờ không nói gì?”
Tô Tân định thần lại, ánh mắt trầm xuống nhẹ giọng nói: “Nghĩ đến sợi dây chuyền anh vất vả tìm trông thế nào?”
Ngón tay Giản Diệc Thận sờ vào túi áo, chạm đến sợi dây chuyền.
Hoắc Chí Từ đã giúp anh đánh tráo sợi dây chuyền, hiện tại, sợi dây chuyền của anh đang là vật chứng ở sở cảnh sát, mà sợi dây chuyền của Tô Tân đang trêи tay anh. Anh không biết, lấy sợi dây chuyền này ra, Tô Tân sẽ có phản ứng gì, nhưng anh biết nhất định phải đem chuyện này kết thúc, ngay cả khi đó là một mảnh khắc ẩn, anh cũng phải cắt bỏ trùng sinh.
Anh lấy cái túi ra, cẩn thận từng li từng tí lấy sợi dây chuyền ra, cẩn thận kiểm tra nó một lát rồi đặt vào lòng bàn tay Tô Tân.
Viên kim cương phản chiếu ánh sáng rực rỡ, mặt dây chuyền sừng trâu tôn lên hết sức mềm mại nhẹ nhàng, Tô Tân yên lặng nhìn một lát, hai mắt đột nhiên nóng lên.
Cô lờ mờ đoán được sợi dây chuyền mà Giản Diệc Thận đang tìm không tầm thường, nhất định phải liên quan đến cô, nhưng lúc nhìn thấy sợi dây chuyền này, cô vẫn không kiềm chế được cảm xúc, trong lòng tất cả uất ức tràn về.
Ngày ném đi sợi dây chuyền này trong lúc khuất nhục, phẫn nộ, chết tâm phảng phất như ngày hôm qua, bây giờ nhìn lại, trái tim có một chút đau đớn.
Nước mắt đọng lại trong hốc mắt, cuối cùng không chịu nổi trọng lực rơi xuống lòng bàn tay.
Giản Diệc Thận lập tức luống cuống tay chân: “Tiểu Tân. . . Em sao vậy. . . Em đừng khóc. . .”
Anh vội vàng ôm Tô Tân vào lòng, đôi môi hôn lên hàng lông mi đẫm lệ, những giọt nước mắt nóng hổi, mang theo vị mặn cùng đắng chát, đau nhói trái tim anh. Anh chưa bao giờ muốn đem Tô Tân hoà nhập vào thân thể mình như lúc này,dùng tình yêu chân thành và chân thành nhất của mình để hóa giải nỗi đau của Tô Tân, cố gắng để gió xuân làm tan tuyết, khiến cành cây chết đâm chồi.
“Thật xin lỗi, sau này anh mới biết, đây là vật em đặc biệt vì anh mà thiết kế ra món quà kỉ niệm ngày kết hôn, nó rơi vào tay Lữ Thành Chiêu, hôm nay cuối cùng anh cũng mang nó trở về ” Anh vừa hôn vừa thấp giọng nói “Tiểu Tân, anh chỉ mong khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, em sẽ không có nỗi đau của quá khứ, mà còn là sự giải thoát của ngày hôm nay, là niềm hạnh phúc của tương lai, tin tưởng anh, anh không biết nhiều lời ngon ngọt, nhưng anh nói nhất định sẽ làm được.”
Tô Tân cố gắng trấn tĩnh lại: “Được. . . anh buông lỏng. . .”
Đôi môi nóng bỏng từ mi mắt và chóp mũi từng chút trượt xuống, Giản Diệc Thận hôn lên môi cô, đem âm thanh nuốt vào.
Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng rực rỡ, như thể người lữ khách trêи sa mạc tìm thấy ốc đảo, lại giống như những cây con sống sót qua mùa đông lạnh lẽo được nuôi dưỡng bởi cơn mưa mùa xuân. . .
Đôi môi thật mềm mại và ngọt ngào, Giản Diệc Thận hôn liên tục, từ môi đến khóe miệng, mọi điểm đều không chịu buông tha.
Dần dần, cái chạm nhàn nhạt này không đủ làm thoả mãn sự nóng bỏng trong lòng anh, anh chưa từng nghĩ nụ hôn có thể khiến anh mất kiểm soát như vậy, khiến anh muốn nếm thử một nơi êm ái hơn.
Hơi thở của anh gần như cạn kiệt, Giản Diệc Thận lúc này mới buông lỏng môi ra.
Hai mắt Tô Tân mờ mịt, thở hổn hển, hai má đỏ ửng.
“Tiểu Tân ” Giản Diệc Thận mổ nhẹ lên môi cô, rồi trượt về bên tai cô, lầm bầm nói nhỏ “Anh yêu em. . .”
Tô Tân không nói gì, hơn nửa ngày mới vùng vẫy, ra hiệu Giản Diệc Thận có thể buông lỏng ra.
“Muộn lắm rồi, em phải về.” Cô thì thầm.
“Được, anh đưa em đi.” Giản Diệc Thận lưu luyến không rời nói.
Chỗ đậu xe chỉ cách cửa chung cư vài chục mét, cho dù Giản Diệc Thận đi chậm cũng sẽ sớm đến đích, phải dừng lại.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai xem kịch vui.” Anh dặn dò một câu.
“« Tận Thế Cuồng Hoan »?” Tô Tân hỏi.
Giản Diệc Thận gật đầu.
“Em nhớ không nhầm thì doanh thu bán trước của nó đã là hàng chục triệu ” Tô Tân suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi “Mặc dù không có bạo tướng, nhưng cố gắng một chút, phòng bán vé hẳn sẽ không kém, anh rất tự tin về việc hắn ta sẽ thất bại sao?”
Giản Diệc Thận mỉm cười, dịu dàng ghé vào tai cô một nụ hôn:“ Tin anh. ”
Hai chữ này lời ít mà ý nhiều, mang theo phong cách riêng của Giản Diệc Thận, như mọi khi, tự phụ và tự tin Hiển nhiên, anh đã có chuẩn bị trước, Tô Tân cũng không hỏi tới nữa.
Trở về nhà, Tô Tân không bật đèn, ngẩn người dựa vào tường.
Hai má vẫn còn nóng, trêи môi dường như vẫn còn nguyên nhiệt độ.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau theo đúng nghĩa, không thể phủ nhận rằng lúc môi chạm môi, máu trong cơ thể dường như phản ứng theo một cách nào đó, tăng tốc độ chảy và gần như sôi lên.
Cô khẽ thở dài một hơi, mở đèn lên.
Ánh sáng rực rỡ xua tan bóng tối, tâm trạng cô cũng tươi tỉnh hẳn lên.
Bước nhanh tới thư phòng, mở một chiếc hộp đựng đồ trong góc tủ, bên trong đặt vào một số món đồ. Lật đến phía dưới cùng, cô nhìn thấy cái hộp đen quen thuộc, phía trêи có logo bọc bạc của C-cline.
Mở hộp ra, sợi dây chuyền nữ lẳng lặng nằm đấy, mặc dù đã bị chủ nhân vứt bỏ hơn một năm, logo kim cương hình chữ C đặt trêи sừng vẫn tỏa sáng rạng rỡ.
Khi đó đem dây chuyền nam vứt đi, dây chuyền nữ được cô giữ lại, dùng để nhắc nhở cô ngày đó thống khổ cùng bi thương bao nhiêu, nhắc nhở cô vĩnh viễn đừng lại quay đầu.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền, thật thần kỳ, lúc này trong đầu cô có thể nhớ lại rõ ràng từng cảnh tượng của ngày hôm đó, nhưng đúng như Giản Diệc Thận nói, cô cũng nhớ tới Bạch Thiến Ngữ lố bịch của ngày hôm nay vẻ mặt hoảng loạn, sợ hãi, thống khổ.
Cô không cần nhìn lại, Giản Diệc Thận đã đuổi kịp.
Lần này, hai người sẽ có kết cục khác sao? Mang theo câu hỏi này Tô Tân chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Tân đến công ty vào sáng sớm. Trong vài ngày qua, bộ phim truyền hình chủ chốt của công ty « Người Đi Ngược Chiều » đã được duyệt, nhiều thứ khác nhau lần lượt xuất hiện. Đây là một bộ phim truyền hình chiến tranh gián điệp ở Trung Hoa Dân Quốc, liên quan nhiều đến kiến thức chuyên môn, bởi vì ngay từ đầu nó đã vội vàng đến đài truyền hình đóng vai chính, bất kể là kịch bản, đạo cụ hay cảnh quay đều không thể có sai sót. Tô Tân cũng hi vọng có thể mượn bộ phim truyền hình này giúp công ty đoạt lấy một chút giải thưởng, vì lý do này, nó cũng đã ném một cành ô liu cho nhiều diễn viên đạo côi trong cuộc tuyển chọn diễn viên.
Ngoài ra có một số email đang chờ xử lý trong hộp thư, được gửi bởi Center Film ở Mỹ, kể từ lần cuối cùng phó chủ tịch công ty của họ, ông Smith đến thăm, sự hợp tác giữa hai công ty đã rất sôi nổi. Lần này ông Smith tự mình tham dự chế tác bộ phim thương nghiệp lớn « Đại Đế Tinh Tế » sẽ khởi quay vào cuối năm, ông mời Tô Tân tham dự đầu tư.
Bận rộn gần một ngày, cô chợt nhớ tới ngày « Tận Thế Cuồng Hoan » khởi chiếu, liền nhanh chóng mở phần mềm theo dõi phòng vé của một bộ phim để kiểm tra.
Doanh thu phòng vé trước khi bán ra là khoảng 40 triệu NDT, trong số các bộ phim ra mắt gần đây, số liệu này tương đối khách quan. Trong số 40 triệu này, 2/3 là doanh thu bán trước vào ngày đầu tiên, nhưng tổng doanh thu phòng vé ngày đầu tiên chỉ là vào đầu những năm 30 vào lúc 4 giờ chiều, tức là doanh thu phòng vé đã tăng 5 triệu vào ngày này. Doanh thu phòng vé hàng ngày thậm chí có thể không vượt qua 40 triệu.
Mặc dù hôm nay là ngày làm việc thứ hai, nhưng vẫn đang trong khoảng thời gian chính của kỳ nghỉ hè, một bom tấn khoa học viễn tưởng đầu tư cao như vậy, hiệu suất ngày đầu tiên như vậy có thể coi là thất bại.
Tô Tân nhanh chóng tìm tòi một phen, xem xét, các chủ đề như # Tận Thế Cuồng Hoan danh tiếng Waterloo #, # Tận Thế Cuồng Hoan dự bán rót nước # đã được treo lên trêи các tìm kiếm nóng của các phương tiện truyền thông lớn, thảo luận nhiệt liệt.
Nhấp vào bên trong để xem, có những lời chế giễu vô lý từ tài khoản tiếp thị, những lời nói khó nghe về những người hâm mộ đóng vai chính và những lời nhận xét chân thành từ các nhà phê bình phim.
[ Tôi có thể nghĩ rằng đó là hy vọng của một bộ phim khoa học viễn tưởng trong nước, nhưng không ngờ đó là dấu chấm hết cho phim khoa học viễn tưởng trong nước như cái tên. ]
[ Tôi chỉ muốn khuyên các bạn, những người muốn làm phim khoa học viễn tưởng trong tương lai, đừng làm phim khoa học viễn tưởng nếu bạn không có tiền. Hiệu ứng đặc biệt này không phải là tận thế cuồng hoan, mà là quần ma loạn vũ. ]
[ Hèn gì việc bán trước cần phải bơm nước. Nếu không có chuyện bán trước 40 triệu để lừa mọi người vào rạp, tôi nghĩ cũng không có ai đến xem. ]
[ Đừng nói đến hiệu ứng đặc hiệu, cốt truyện không rõ ràng, vai nữ ba thêm vào không có lí do, buộc phải sống lại để chiếm lấy sự chú ý. Cá nhân tôi thấy rằng mọi người không nên lãng phí tiền. Hãy dùng số tiền này để ủng hộ những bộ phim hay. ]
. . .
Những nhà phê bình phim này đều là những người kỳ cựu trong ngành, và họ rất có uy tín trong giới hâm mộ điện ảnh, Tô Tân đã lướt qua một vài người và nhận thấy rằng họ đều cho không điểm, nói cách khác, ngay sau khi bộ phim được phát hành, những người này liền đi xem.
Tất cả đều do Giản Diệc Thận sắp đặt sao?
Nhưng theo như cô biết, có hai nhà phê bình phim rất trân quý tiếng tăm, trước đây có một số người trong nghề yêu cầu họ chạy bút máy với giá cao ngất ngưởng nhưng họ đều từ chối, Trần Khuông Minh vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi khi nói về điều này, cầu nguyện « Ác Mộng » khởi chiếu hai vị này tuyệt đối đừng ác miệng.
Có tiếng gõ cửa văn phòng, Trần Khuông Minh và chị Diêu bước vào, trêи mặt mang theo vui mừng.
“Tô tổng, chúc mừng chúc mừng, hiểm hoạ bên trong của chúng ta nhảy nhót không nổi.”
“Đúng vậy, hai ngày trước tôi còn một mực lo lắng, hôm nay xem phòng vé, họ Lữ thật thảm ” Trần Khuông Minh hả hê “Đầu tư sáu trăm triệu, hiện tại phòng bán vé có thể kiếm được trăm triệu hay không rất khó nói, tôi xem hắn lấy tiền ở đâu để có tiền phạt thuế vụ!”
Khi cảnh sát đến, khẩu cung đều đã ghi chép xong, Bạch Thiến Ngữ và hai tên trong phòng bên đều bị cảnh sát đưa đi.
Mọi người xuống lầu đến đại sảnh, Tô Tân đi đến nhà vệ sinh, Đàm Phi, Hoắc Chí Từ cùng nhau ở lại khách sạn giải quyết hậu quả, không rõ ai lắp đặt thiết bị theo dõi, đối với danh dự của khách sạn bị ảnh hưởng rất lớn, phía khách sạn cũng yêu cầu cảnh sát điều tra.
Trình Tử Hạo và Giản Diệc Thận ngồi ở đại sảnh chờ, Trình Tử Hạo nhìn Giản Diệc Thận cảm thấy khá phức tạp: “Không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy một trò hay như vậy, tên tiểu tử Lữ Thành Chiêu này quá âm hiểm giảo hoạt, anh lần này có thể đem cậu ta triệt để đánh ngã sao?”
“Tám chín phần làm vậy, ” Giản Diệc Thận trong mắt lóe lên một tia tàn khốc “Hắn ta muốn Tô Tân hiểu lầm tôi, khiến tôi triệt để loạn chương pháp, đáng tiếc hắn ta tính sai, ngày mai phim chiếu lên, tôi sẽ đem chuyện hắn gian lận doang thu phòng vé truyền ra.”
Trình Tử Hạo bị sốc vì điều này, nửa ngày mới nói: “Trong đầu anh có nhiều khúc mắc, không thể không nói một câu bội phục.”
“Bội phục liền tốt ” Giản Diệc Thận nhếch mép, thận trọng vỗ vai hắn “Sau này cách xa tiểu Tân một chút, tôi sẽ không đến tính toán cậu.”
Trình Tử Hạo bật cười: “Nói anh mập anh liền thở lên, tôi đã nói rồi, trí thông minh của anh rất được, nhưng EQ thì rối tinh rối mù, nếu tôi thực sự muốn đoạt tiểu Tân với anh, anh không có cửa?”
Giản Diệc Thận tâm tình không tệ, không muốn cùng đối thủ cãi nhau: “Vậy, đa tạ cậu hạ thủ lưu tình, về sau tôi cùng tiểu Tân nếu có thể thành, nhất định bao một phần hậu lễ cho cậu.”
Trình Tử Hạo kinh ngạc nhìn anh, lập tức có chút chưa tỉnh hồn lại.
Hai người thấy ngứa mắt nhau đã rất lâu, thỉnh thoảng tổn hại lẫn nhau một chút, không ai nhường ai, hôm nay Giản Diệc Thận lại còn nói những lời nhẹ nhàng, xem ra hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây.
Hắn thở dài một hơi, tâm tình phức tạp đập Giản Diệc Thận một quyền: “Quên đi, không gây rắc rối cho anh nữa, về sau phải đối xử thật tốt với nữ thần của tôi.”
Giản Diệc Thận nở mày nở mặt.
Tên tình địch này chuẩn bị từ bỏ sao, quả nhiên, chiến thuật phải được thực hiện một cách mạch lạc, lúc thích hợp thổi phồng một chút đôi khi sẽ có những thu hoạch bất ngờ.
“Yên tâm, về sau tôi sẽ đem cô ấy nâng trong lòng bàn tay.”
Hoắc Chí Từ trở về, vừa vặn nghe được hai câu cuối cùng, nhịn không được nói móc một câu: “Cẩn trọng, chăm chỉ làm việc Diệc Thận, tiến độ này của cậu thật khiến tớ lo lắng, cái gì nâng trong lòng bàn tay, người tiểu Tân để cậu nâng sao? Cho dù tớ có bạn gái thì cậu vẫn là người độc thân.”
“Khốn kiếp, cái miệng quạ đen này ” Giản Diệc Thận trừng mắt liếc hắn một cái “Bạn gái của cậu vẫn bay trêи trời, đây không phải rủa tớ sao?”
Hoắc Chí Từ ý vị thâm trường cười “Hắc hắc” một tiếng, không nói.
Không có việc gì ở khách sạn này nữa, công ty đang theo dõi việc « Tận Thế Cuồng Hoan » chiếu lên và một vài vấn đề khác, Đàm Phi cầm IPAD và thảo luận về thông tin nhận được với Giản Diệc Thận rồi vội vã rời đi; Hoắc Chí Từ và Trình Tử Hạo cũng cáo từ rời đi, trước khi đi Trình Tử Hạo hướng Giản Diệc Thận nháy mắt một cái, ám chỉ anh nắm chắc cơ hội đêm nay.
Trách nhiệm đưa Tô Tân về nhà, lần này không có người cùng Giản Diệc Thận đoạt nữa.
Hai người ngồi trong xe, Giản Diệc Thận vừa nghĩ tới ám chỉ của Trình Tử Hạo trong lòng liền ngứa ngáy, thỉnh thoảng nhìn lướt qua bên cạnh một chút.
Trong bản tình ca kéo dài, Tô Tân ngồi lặng lẽ, ánh mắt rơi vào một nơi vô định qua cửa kính ô tô, ánh sáng và bóng tối thấp thoáng trêи gò má cô, thoáng có cảm giác xuất thần đã mất hút.
Trong nháy mắt, Giản Diệc Thận rất muốn hôn lên đôi mắt cô, hôn tới đáy mắt nhàn nhạt ưu thương cùng cô đơn của cô.
Rất nhanh đã đến chung cư, Giản Diệc Thận tắt máy, nhưng không mở cửa, xoay người lại nhìn Tô Tân: “Đang suy nghĩ gì vậy? Sao nãy giờ không nói gì?”
Tô Tân định thần lại, ánh mắt trầm xuống nhẹ giọng nói: “Nghĩ đến sợi dây chuyền anh vất vả tìm trông thế nào?”
Ngón tay Giản Diệc Thận sờ vào túi áo, chạm đến sợi dây chuyền.
Hoắc Chí Từ đã giúp anh đánh tráo sợi dây chuyền, hiện tại, sợi dây chuyền của anh đang là vật chứng ở sở cảnh sát, mà sợi dây chuyền của Tô Tân đang trêи tay anh. Anh không biết, lấy sợi dây chuyền này ra, Tô Tân sẽ có phản ứng gì, nhưng anh biết nhất định phải đem chuyện này kết thúc, ngay cả khi đó là một mảnh khắc ẩn, anh cũng phải cắt bỏ trùng sinh.
Anh lấy cái túi ra, cẩn thận từng li từng tí lấy sợi dây chuyền ra, cẩn thận kiểm tra nó một lát rồi đặt vào lòng bàn tay Tô Tân.
Viên kim cương phản chiếu ánh sáng rực rỡ, mặt dây chuyền sừng trâu tôn lên hết sức mềm mại nhẹ nhàng, Tô Tân yên lặng nhìn một lát, hai mắt đột nhiên nóng lên.
Cô lờ mờ đoán được sợi dây chuyền mà Giản Diệc Thận đang tìm không tầm thường, nhất định phải liên quan đến cô, nhưng lúc nhìn thấy sợi dây chuyền này, cô vẫn không kiềm chế được cảm xúc, trong lòng tất cả uất ức tràn về.
Ngày ném đi sợi dây chuyền này trong lúc khuất nhục, phẫn nộ, chết tâm phảng phất như ngày hôm qua, bây giờ nhìn lại, trái tim có một chút đau đớn.
Nước mắt đọng lại trong hốc mắt, cuối cùng không chịu nổi trọng lực rơi xuống lòng bàn tay.
Giản Diệc Thận lập tức luống cuống tay chân: “Tiểu Tân. . . Em sao vậy. . . Em đừng khóc. . .”
Anh vội vàng ôm Tô Tân vào lòng, đôi môi hôn lên hàng lông mi đẫm lệ, những giọt nước mắt nóng hổi, mang theo vị mặn cùng đắng chát, đau nhói trái tim anh. Anh chưa bao giờ muốn đem Tô Tân hoà nhập vào thân thể mình như lúc này,dùng tình yêu chân thành và chân thành nhất của mình để hóa giải nỗi đau của Tô Tân, cố gắng để gió xuân làm tan tuyết, khiến cành cây chết đâm chồi.
“Thật xin lỗi, sau này anh mới biết, đây là vật em đặc biệt vì anh mà thiết kế ra món quà kỉ niệm ngày kết hôn, nó rơi vào tay Lữ Thành Chiêu, hôm nay cuối cùng anh cũng mang nó trở về ” Anh vừa hôn vừa thấp giọng nói “Tiểu Tân, anh chỉ mong khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, em sẽ không có nỗi đau của quá khứ, mà còn là sự giải thoát của ngày hôm nay, là niềm hạnh phúc của tương lai, tin tưởng anh, anh không biết nhiều lời ngon ngọt, nhưng anh nói nhất định sẽ làm được.”
Tô Tân cố gắng trấn tĩnh lại: “Được. . . anh buông lỏng. . .”
Đôi môi nóng bỏng từ mi mắt và chóp mũi từng chút trượt xuống, Giản Diệc Thận hôn lên môi cô, đem âm thanh nuốt vào.
Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng rực rỡ, như thể người lữ khách trêи sa mạc tìm thấy ốc đảo, lại giống như những cây con sống sót qua mùa đông lạnh lẽo được nuôi dưỡng bởi cơn mưa mùa xuân. . .
Đôi môi thật mềm mại và ngọt ngào, Giản Diệc Thận hôn liên tục, từ môi đến khóe miệng, mọi điểm đều không chịu buông tha.
Dần dần, cái chạm nhàn nhạt này không đủ làm thoả mãn sự nóng bỏng trong lòng anh, anh chưa từng nghĩ nụ hôn có thể khiến anh mất kiểm soát như vậy, khiến anh muốn nếm thử một nơi êm ái hơn.
Hơi thở của anh gần như cạn kiệt, Giản Diệc Thận lúc này mới buông lỏng môi ra.
Hai mắt Tô Tân mờ mịt, thở hổn hển, hai má đỏ ửng.
“Tiểu Tân ” Giản Diệc Thận mổ nhẹ lên môi cô, rồi trượt về bên tai cô, lầm bầm nói nhỏ “Anh yêu em. . .”
Tô Tân không nói gì, hơn nửa ngày mới vùng vẫy, ra hiệu Giản Diệc Thận có thể buông lỏng ra.
“Muộn lắm rồi, em phải về.” Cô thì thầm.
“Được, anh đưa em đi.” Giản Diệc Thận lưu luyến không rời nói.
Chỗ đậu xe chỉ cách cửa chung cư vài chục mét, cho dù Giản Diệc Thận đi chậm cũng sẽ sớm đến đích, phải dừng lại.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai xem kịch vui.” Anh dặn dò một câu.
“« Tận Thế Cuồng Hoan »?” Tô Tân hỏi.
Giản Diệc Thận gật đầu.
“Em nhớ không nhầm thì doanh thu bán trước của nó đã là hàng chục triệu ” Tô Tân suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi “Mặc dù không có bạo tướng, nhưng cố gắng một chút, phòng bán vé hẳn sẽ không kém, anh rất tự tin về việc hắn ta sẽ thất bại sao?”
Giản Diệc Thận mỉm cười, dịu dàng ghé vào tai cô một nụ hôn:“ Tin anh. ”
Hai chữ này lời ít mà ý nhiều, mang theo phong cách riêng của Giản Diệc Thận, như mọi khi, tự phụ và tự tin Hiển nhiên, anh đã có chuẩn bị trước, Tô Tân cũng không hỏi tới nữa.
Trở về nhà, Tô Tân không bật đèn, ngẩn người dựa vào tường.
Hai má vẫn còn nóng, trêи môi dường như vẫn còn nguyên nhiệt độ.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau theo đúng nghĩa, không thể phủ nhận rằng lúc môi chạm môi, máu trong cơ thể dường như phản ứng theo một cách nào đó, tăng tốc độ chảy và gần như sôi lên.
Cô khẽ thở dài một hơi, mở đèn lên.
Ánh sáng rực rỡ xua tan bóng tối, tâm trạng cô cũng tươi tỉnh hẳn lên.
Bước nhanh tới thư phòng, mở một chiếc hộp đựng đồ trong góc tủ, bên trong đặt vào một số món đồ. Lật đến phía dưới cùng, cô nhìn thấy cái hộp đen quen thuộc, phía trêи có logo bọc bạc của C-cline.
Mở hộp ra, sợi dây chuyền nữ lẳng lặng nằm đấy, mặc dù đã bị chủ nhân vứt bỏ hơn một năm, logo kim cương hình chữ C đặt trêи sừng vẫn tỏa sáng rạng rỡ.
Khi đó đem dây chuyền nam vứt đi, dây chuyền nữ được cô giữ lại, dùng để nhắc nhở cô ngày đó thống khổ cùng bi thương bao nhiêu, nhắc nhở cô vĩnh viễn đừng lại quay đầu.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền, thật thần kỳ, lúc này trong đầu cô có thể nhớ lại rõ ràng từng cảnh tượng của ngày hôm đó, nhưng đúng như Giản Diệc Thận nói, cô cũng nhớ tới Bạch Thiến Ngữ lố bịch của ngày hôm nay vẻ mặt hoảng loạn, sợ hãi, thống khổ.
Cô không cần nhìn lại, Giản Diệc Thận đã đuổi kịp.
Lần này, hai người sẽ có kết cục khác sao? Mang theo câu hỏi này Tô Tân chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Tân đến công ty vào sáng sớm. Trong vài ngày qua, bộ phim truyền hình chủ chốt của công ty « Người Đi Ngược Chiều » đã được duyệt, nhiều thứ khác nhau lần lượt xuất hiện. Đây là một bộ phim truyền hình chiến tranh gián điệp ở Trung Hoa Dân Quốc, liên quan nhiều đến kiến thức chuyên môn, bởi vì ngay từ đầu nó đã vội vàng đến đài truyền hình đóng vai chính, bất kể là kịch bản, đạo cụ hay cảnh quay đều không thể có sai sót. Tô Tân cũng hi vọng có thể mượn bộ phim truyền hình này giúp công ty đoạt lấy một chút giải thưởng, vì lý do này, nó cũng đã ném một cành ô liu cho nhiều diễn viên đạo côi trong cuộc tuyển chọn diễn viên.
Ngoài ra có một số email đang chờ xử lý trong hộp thư, được gửi bởi Center Film ở Mỹ, kể từ lần cuối cùng phó chủ tịch công ty của họ, ông Smith đến thăm, sự hợp tác giữa hai công ty đã rất sôi nổi. Lần này ông Smith tự mình tham dự chế tác bộ phim thương nghiệp lớn « Đại Đế Tinh Tế » sẽ khởi quay vào cuối năm, ông mời Tô Tân tham dự đầu tư.
Bận rộn gần một ngày, cô chợt nhớ tới ngày « Tận Thế Cuồng Hoan » khởi chiếu, liền nhanh chóng mở phần mềm theo dõi phòng vé của một bộ phim để kiểm tra.
Doanh thu phòng vé trước khi bán ra là khoảng 40 triệu NDT, trong số các bộ phim ra mắt gần đây, số liệu này tương đối khách quan. Trong số 40 triệu này, 2/3 là doanh thu bán trước vào ngày đầu tiên, nhưng tổng doanh thu phòng vé ngày đầu tiên chỉ là vào đầu những năm 30 vào lúc 4 giờ chiều, tức là doanh thu phòng vé đã tăng 5 triệu vào ngày này. Doanh thu phòng vé hàng ngày thậm chí có thể không vượt qua 40 triệu.
Mặc dù hôm nay là ngày làm việc thứ hai, nhưng vẫn đang trong khoảng thời gian chính của kỳ nghỉ hè, một bom tấn khoa học viễn tưởng đầu tư cao như vậy, hiệu suất ngày đầu tiên như vậy có thể coi là thất bại.
Tô Tân nhanh chóng tìm tòi một phen, xem xét, các chủ đề như # Tận Thế Cuồng Hoan danh tiếng Waterloo #, # Tận Thế Cuồng Hoan dự bán rót nước # đã được treo lên trêи các tìm kiếm nóng của các phương tiện truyền thông lớn, thảo luận nhiệt liệt.
Nhấp vào bên trong để xem, có những lời chế giễu vô lý từ tài khoản tiếp thị, những lời nói khó nghe về những người hâm mộ đóng vai chính và những lời nhận xét chân thành từ các nhà phê bình phim.
[ Tôi có thể nghĩ rằng đó là hy vọng của một bộ phim khoa học viễn tưởng trong nước, nhưng không ngờ đó là dấu chấm hết cho phim khoa học viễn tưởng trong nước như cái tên. ]
[ Tôi chỉ muốn khuyên các bạn, những người muốn làm phim khoa học viễn tưởng trong tương lai, đừng làm phim khoa học viễn tưởng nếu bạn không có tiền. Hiệu ứng đặc biệt này không phải là tận thế cuồng hoan, mà là quần ma loạn vũ. ]
[ Hèn gì việc bán trước cần phải bơm nước. Nếu không có chuyện bán trước 40 triệu để lừa mọi người vào rạp, tôi nghĩ cũng không có ai đến xem. ]
[ Đừng nói đến hiệu ứng đặc hiệu, cốt truyện không rõ ràng, vai nữ ba thêm vào không có lí do, buộc phải sống lại để chiếm lấy sự chú ý. Cá nhân tôi thấy rằng mọi người không nên lãng phí tiền. Hãy dùng số tiền này để ủng hộ những bộ phim hay. ]
. . .
Những nhà phê bình phim này đều là những người kỳ cựu trong ngành, và họ rất có uy tín trong giới hâm mộ điện ảnh, Tô Tân đã lướt qua một vài người và nhận thấy rằng họ đều cho không điểm, nói cách khác, ngay sau khi bộ phim được phát hành, những người này liền đi xem.
Tất cả đều do Giản Diệc Thận sắp đặt sao?
Nhưng theo như cô biết, có hai nhà phê bình phim rất trân quý tiếng tăm, trước đây có một số người trong nghề yêu cầu họ chạy bút máy với giá cao ngất ngưởng nhưng họ đều từ chối, Trần Khuông Minh vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi khi nói về điều này, cầu nguyện « Ác Mộng » khởi chiếu hai vị này tuyệt đối đừng ác miệng.
Có tiếng gõ cửa văn phòng, Trần Khuông Minh và chị Diêu bước vào, trêи mặt mang theo vui mừng.
“Tô tổng, chúc mừng chúc mừng, hiểm hoạ bên trong của chúng ta nhảy nhót không nổi.”
“Đúng vậy, hai ngày trước tôi còn một mực lo lắng, hôm nay xem phòng vé, họ Lữ thật thảm ” Trần Khuông Minh hả hê “Đầu tư sáu trăm triệu, hiện tại phòng bán vé có thể kiếm được trăm triệu hay không rất khó nói, tôi xem hắn lấy tiền ở đâu để có tiền phạt thuế vụ!”
Danh sách chương