Ngày nghỉ lễ tiếp theo, Tô Tân đều ngốc ở núi Thượng An. Tô Hà lại ra ngoài ngắm cảnh và chụp ảnh, Tô Tân bồi Tô Đình Doãn đi dạo chơi quanh làng, có một ngôi chùa ở rìa làng, hương trầm khá nặng, hai cha con vào đó thắp hương lễ Phật.

Khi Tô Tân chuẩn bị trở về thành phố vào ngày cuối cùng, Tô Đình Doãn đem cô gọi đến bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Con cùng tiểu tử Giản gia, hiện tại như thế nào rồi?”

Ánh mắt Tô Tân có chút phiêu diêu: “Cha, người hỏi cái này để làm gì?”

Tô Đình Doãn khẽ khịt mũi: “Tiểu tử kia lang thang trước cửa nhà hai ngày nay, muốn tìm cơ hội vụng trộm cùng con gặp mặt, đừng cho là ta nhìn không ra. Còn nữa, đêm qua cậu ta còn ở ban công gõ vách tường phòng con, không ngừng gọi tên con, cho là lỗ tai ta không nghe được sao?”

Tô Tân đỏ mặt, nũng nịu nói: “Người nghe thấy được, sao không mắng anh ấy dừng lại.”

Tô Đình Doãn nhìn cô một cái, khóe miệng nở nụ cười: “Tiểu Tân, cuối cùng con cũng vui vẻ như trước đây, cũng lâu rồi, lần đầu tiên con đứng trước mặt cha cười đẹp mắt như vậy, rất giống mẹ con.”

Tô Tân ngơ ngác một chút, có chút bất an kêu một tiếng: “Cha . . .”

“Không sao đâu, cha chỉ đang nhớ mẹ con thôi ” Trong mắt Tô Đình Doãn lóe lên một tia buồn bã “Cha đã hứa với bà ấy, nhất định phải chiếu cố con thật tốt, kết quả chiếu cố thành dạng này, trong lòng cha thật hổ thẹn.”

“Đó không phải do cha, người an bài cho con tốt nhất” Tô Tân dựa vào vai ông, trong lòng chua xót “Cha, những chuyện trước đây đều đã qua. Hiện tại con rất hạnh phúc, Giản Diệc Thận anh ấy rất yêu con, con tin lần này sẽ không đi lầm đường nữa.”

Tô Đình Doãn xoa tóc cô: “Xem ra, một năm qua cậu ta bền lòng vững dạ mỗi tuần đều theo giúp cha, còn chịu đựng cha quở trách và chế giễu, nếu không yêu con, sẽ không làm được.”

“Được rồi được rồi, về sau không mắng cậu ta nữa ” Ông lẩm bẩm tự nhủ “Không được, nếu cậu ta lại khi dễ con vẫn phải mắng, mắng vài câu thôi cũng được.”

Tô Tân nín cười lên tiếng: “Được.”

Tô Đình Doãn nghĩ lại rồi thở dài: “Tiểu Tân, có điều cha muốn thừa nhận với con. Cha đã nghe nói suốt thời gian qua, con đã quản lý công ty rất tốt. Trước kia cha luôn cảm thấy con gái không đủ khả năng để trở thành một nhà lãnh đạo, là cha quá nhỏ hẹp, rất nhiều chuyện, không nên nhìn giới tính, mà dựa vào khả năng của mỗi người.”

Tô Tân mỉm cười: “Cha, cuối cùng người cũng không nói danh ngôn kia của mình sao? Con gái nên ở nhà sủng ái, con trai phải chống đỡ một mảnh trời.”

“Đứa nhỏ này, còn cười nhạo cha” Tô Đình Doãn giả vờ giận “Là cha đã đánh giá thấp con gái các con, có lỗi cha liền nhận, sau nếu con quản lý không tốt, cha cũng sẽ giáo huấn con giống như anh trai con vậy.”

“Cha, người yên tâm ” Tô Tân trịnh trọng nói “Tinh Hà là biểu tượng của nhà chúng ta, con nhất định sẽ quản lý nó thật tốt, khiến mẹ luôn sống cùng chúng ta.”

Tô Đình Doãn gật đầu nhẹ nhõm, đổi cuộc nói chuyện: “Công việc quan trọng, nhưng sinh hoạt của con cũng quan trọng, nếu đã quyết định ở bên Diệc Thận, vậy cũng chớ kéo dài, hai con . . .”

“Ai, nhớ không nhầm thì có vài email cần giải quyết, phải nhanh trở về ” Tô Tân biết rằng đây sẽ là hướng đi cuối cùng, lập tức chuyển chủ đề “Cuộc sống của con cha cũng đừng quan tâm, trong lòng con biết, cha vẫn nên quan tâm dì La nhiều hơn một chút.”

Tô Đình Doãn “Ai ai” hai tiếng, trơ mắt nhìn bóng lưng con gái biến mất ngoài cửa, tức giận vỗ vỗ chân: “Đứa nhỏ này, càng lớn càng không nghe lời.”

La Trân Huệ ở bên cạnh vui vẻ: “Ông còn tưởng con bé vẫn là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi sao, hiện tại cũng là tổng giám đốc công ty, kiến thức còn rộng hơn ông, ông cũng bớt quan tâm đi.”

Tô Đình Doãn nhìn bà một cái, đột nhiên hỏi: “Con bé kêu tôi quan tâm bà nhiều hơn, đây là ý gì?”

La Trân Huệ có chút không hiểu: “Làm sao tôi biết?”

“Đúng rồi, mùa đông ở An Châu quá lạnh lẽo, bà có chút lão thấp khớp, là tôi sơ sót” Tô Đình Doãn nhìn chằm chằm bà một lát, đột nhiên lẩm bẩm “Muốn cùng nhau . . . Đi nghỉ dưỡng ở phía Nam không?”

La Trân Huệ sửng sốt một hồi, sau đó nói nhỏ: “Cảm ơn, thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng phía Nam ấm áp cũng phù hợp với ông. Đi cùng nhau là được rồi.”

. . .

Tô Tân lên xe, nhưng không khởi động ngay, mà ngồi ở vị trí điều khiển xe.

Từ nhỏ, Tô Đình Doãn đều một mực sủng ái cô, coi cô thành công chúa, nhưng lại chưa từng có ý định cho cô quản lý giải trí Tinh Hà, chứ đừng nói đến việc đào tạo cô trở thành người thừa kế của công ty, thay vào đó đem mọi trách nhiệm đều đặt trêи người Tô Hà.

Giống như nhiều thế hệ trước có quan niệm truyền thống, Tô Đình Doãn luôn cho rằng phụ nữ không thích hợp để xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, năng lực kém hơn con trai. Dù cuối cùng, Tô Tân dưới sự bất đắc dĩ lâm nguy chống đỡ công ty, Tô Đình Doãn cũng một mực không khẳng định năng lực quản lý công ty của cô, đây là một sự tiếc nuối trong lòng cô.

Người cha là sự tồn tại đáng ngưỡng mộ nhất trong tâm trí của con gái và cô không thể tránh điều đó.

Bây giờ, cuối cùng cô đã sử dụng khả năng của chính mình để đảo ngược quan điểm vốn có của Tô Đình Doãn. Hôm nay có thể nhận được lời khen ngợi và công nhận thực sự từ Tô Đình Doãn, cô rất thỏa mãn.

Khi lên giường, cô bật TV lên và dò kênh truyền hình vệ tinh An Châu, tối nay 9 giờ sẽ phát sóng một bộ phim truyền hình của Tinh Hà, ngoài ra con có những người mới của công ty tham gia, cô muốn xem màn thể hiện của những người mới này.

Cô luôn quan sát tác phẩm của người mới, từ đó quan sát tiềm năng của họ và tìm hướng đi phù hợp nhất.

Đây là một bộ phim thần tượng, Diêu Thần Lịch đóng vai nam hai, một người mới đóng nam ba. Cốt truyện thoải mái thú vị, diễn xuất của Diêu Thần Lịch cũng rất đáng chú ý, tìm trêи mạng một chút, Diêu Thần Lịch cũng đã có hơn hai trăm vạn fan hâm mộ, đà phát triển khá tốt.

Trêи màn hình, Diêu Thần Lịch đóng vai con trai quý tộc giả nghèo đang la hét với vai nữ hai : “Nữ nhân như nàng tại sao động một tí lại tức giận? Ta đã nói xin lỗi, nàng còn muốn ta làm gì nữa?”

Diêu Thần Lịch thân hình cao lớn, nhưng vẻ mặt đau khổ khiến người xem có ảo tưởng rằng có một người mẹ muốn chăm sóc con thật tốt, diễn xuất thực sự rất tốt.

Tô Tân xem một hồi, suy nghĩ dần dần trôi đi.

Trong hai ngày qua cùng Giản Diệc Thận tức giận, hai người ở trạng thái kết nối yếu, thậm chí trả lời WeChat cũng nhàn nhạt.

Tết Nguyên Đán cô một mực ở nhà, đi ra ngoài cũng đi cùng Tô Đình Doãn, Giản Diệc Thận vẫn chưa được Tô Đình Doãn thừa nhận, không dám tùy tiện tới cửa tìm cô, một mực ở trước cửa đợi để có cơ hội ngẫu nhiên gặp, đáng tiếc Tô Tân không cho anh cơ hội này.

Nhưng tối nay khi trở lại thành phố, cô cố ý cho nhau bậc thang xuống, đi một lúc lâu mới đến chỗ đậu xe dưới núi, không biết vì sao mà vẫn không thấy bóng dáng Giản Diệc Thận.

Nếu trước đây Giản Diệc Thận dính như kẹo cao su, chắc chắn sẽ tìm cơ hội đến đây.

Sẽ không tức giận như tiểu thịt tươi trêи TV đấy chứ? Điện thoại rung lên, Tô Tân mở ra xem, là Giản Diệc Thận theo thường lệ chúc ngủ ngon: Ngủ ngon, mơ đẹp.

Tô Tân nhìn chằm chằm mấy chữ này một lát, nhịn không được chọc chọc ảnh chân dung Giản Diệc Thận, trong lòng có mấy phần ảo não.

Sao lại đột nhiên thay đổi tính tình như vậy? Sao lại nghe lời như thế? Nói không gặp liền không gặp?

Bài hát chủ đề đã được hát trêи màn hình và bộ phim truyền hình đã kết thúc. Có vẻ như hôm nay Giản Diệc Thận không muốn tiếp tục cầu hoà, có chuyện gì cũng chỉ có thể ngày mai lại nói.

Tô Tân ngáp một cái, trả lời “chúc ngủ ngon” rồi nằm xuống ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cô đang mơ. Có người lên giường ôm chặt lấy cô, đôi môi ấm áp từ trêи cao đi xuống, dần dần đốt lên ngọn lửa chôn giấu trong người cô. . .

Giật mình tỉnh dậy, Tô Tân từ trong mộng tỉnh lại.

Hơi thở nóng bỏng phía sau chân thực đến mức, cô thậm chí cảm thấy hơi rùng mình, từ da thịt truyền đến đại não thần kinh.

Cô vừa thẹn vừa giận, quay người dùng sức đẩy, cố thoát ra khỏi vòng tay: “Giản Diệc Thận, anh không biết xấu hổ sao? Nửa đêm lại trèo lên giường của em làm gì?”

“Tiểu Tân ” Vòng tay của Giản Diệc Thận càng nắm chặt, giọng nói đầy ủy khuất “Em cũng quá nhẫn tâm, giao thừa còn cùng anh cười ôn nhu như vậy, quay đầu lại mấy ngày không để ý tới anh, em không thể bội tình bạc nghĩa như vậy, dùng xong liền ném anh đi?”

Mặt Tô Tân đỏ bừng.

Cái gì mà dùng xong liền ném đi! Đây là chi từ hổ lang gì!

“Anh . . . Anh sao lại nói nói bậy bạ như vậy . . .” Cô lắp bắp nói “Em chỉ đang . . . Cùng anh giảng đạo lý . . . Nào có bội tình bạc nghĩa . . .”

“Thật sao? Anh còn tưởng em không muốn anh, đành phải nửa đêm vụng trộm lấy lòng em . . .” Giản Diệc Thận lẩm bẩm, những nụ hôn rơi xuống từng cái một “Đạo lý gì em cứ từ từ nói, anh sẽ nghe, mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc học thuộc . . .”

Ngọn lửa bị dập tắt một cách cưỡng bức lại được đốt cháy, sức lực tay chân đều bị lấy đi, những lời muốn nói trong cổ họng đều biến thành những tiếng kinh hô khe khẽ.

Mọi sự tỉnh táo dần biến mất, trong đầu Tô Tân chỉ có một ý niệm: Người này làm sao càng ngày càng giảo hoạt như vậy . . .



Buổi sáng Tô Tân bị mùi hương trong nhà bếp đánh thức.

Quay đầu lại nhìn, Giản Diệc Thận không biết đã thức dậy từ lúc nào.

Nhớ tới chuyện hoang đường tối qua, mặt Tô Tân nóng lên. Nhìn đồng hồ đã không còn sớm, cô nhanh chóng dậy tắm rửa, đợi cô từ phòng ngủ ra, Giản Diệc Thận vừa từ phòng bếp bưng một chảo trứng ráng đi ra.

“Nếm thử tay nghề của anh đi, anh đã học làm nó trong hai ngày.” Giản Diệc Thận tràn đầy phấn khởi đem đĩa đặt ở trước mặt Tô Tân.

Với màu vàng óng và vẻ ngoài đầy đặn, món trứng ráng này rất thành công. Có vẻ như Giản Diệc Thận đã tập luyện ở nhà trong hai ngày qua. Cắt ra nếm thử một miếng, bên trong là cà chua, nấm và các nguyên liệu khác được cắt thành những hạt lựu nhỏ, hương vị rất chính tông.

“Em còn tức giận sao?” Ánh mắt Giản Diệc Thận rơi trêи môi cô, ánh mắt thâm thúy.

Cảnh tượng này dù có tức giận đến mấy cũng đã biến mất từ ​​lâu, hơn nữa lúc đầu Tô Tân cũng không tức giận, mà chỉ muốn mượn cơ hội này để làm rõ sự khác biệt trong suy nghĩ của hai người, đề phòng những mâu thuẫn không đáng có trong cuộc sống sau này.

Cô lắc đầu: “Không tức giận.”

“Anh đã suy nghĩ rất kỹ, chuyện này anh thật sự sai. Thực chất bên trong anh vẫn có loại tư tưởng đại nam nhân, luôn cảm thấy muốn chống mọi thứ, luôn cảm thấy em nên được anh bảo vệ như chim non nép vào người, coi em thành người yếu đuối.” Giản Diệc Thận trịnh trọng xin lỗi “Hiện tại anh đã hiểu, em có năng lực cùng anh đối mặt sóng gió, sau này có khó khăn gì, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Anh sẽ không bao giờ để em là người biết cuối cùng.”

Tô Tân thở dài trong lòng.

Lần này, Giản Diệc Thận thực sự hiểu suy nghĩ của cô.

“Thật tốt nếu anh hiểu ” Cô nhìn thẳng vào mắt Giản Diệc Thận, nói khẽ “Đã ở bên,chúng ta phải cùng nhau đối mặt với sóng gió. Em thà vì anh lo lắng, còn hơn là tận hưởng sự bình yên được che đậy kỹ càng.”

Trong mắt Giản Diệc Thận lóe lên vẻ giảo hoạt: “Vậy thì tốt, đạo lý này anh đã hiểu, hai chúng ta đều muốn đối xử như nhau, sau này em gặp khó khăn, cũng không giấu diếm anh, đúng không?”

Tô Tân sửng sốt một chút: “Em . . . Có thể có cái gì . ..”

“Chẳng hạn như tài chính gặp phải khó khăn, tuyên phát cần trợ giúp, anh sẽ giúp em cùng em đối mặt, em không thể có bất kỳ ý kiến chứ?” Giản Diệc Thận nghiêm mặt nói “Vậy sau này chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với sóng gió.”

Tô Tân một câu phản bác cũng không thể nói.

Được lắm, lại bị Giản Diệc Thận lừa rồi.

* Tác giả có lời muốn nói: Thủ đoạn của Giản tổng sáo lộ, vừa dài vừa nhiều →_→ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện